Chương 28
Thanh Thanh
29/09/2022
Những ngày cuối năm, không khí lạnh liên tiếp tràn về, miền Bắc hứng chịu những cơn gió kèm mưa lạnh đến thấu xương, đây cũng là thời điểm thích hợp để mọi người sửa sang, di dời mộ cho người thân, tổ tiên. Bà ngoại của Quỳnh mất cách đây 5 năm, sau khi nhờ thầy xem xét, các bác trong dòng họ tổ chức sang cát, di dời mộ cho bà. Bà Ly vì lo lắng cho công việc của mẹ nên tất bật sửa soạn về quê từ đầu tuần, mặc dù đến cuối tuần mới tiến hành. Vợ đi vắng, ông Tâm được tự do thỏa thích.
Ban ngày, Tuệ An đi học, Quỳnh đi làm, thời gian rảnh, ông Tâm hay tụ tập bên nhà bạn bè, mang những bình rượu quý ra để hàn huyên trong những ngày giá rét. Cũng có khi ông Tâm mời bạn về nhà chơi. Có ngày Quỳnh đi làm về, bước vào đến cổng đã nghe mùi bia rượu nồng nặc. Gần như ông Tâm lúc nào cũng trong trạng thái say khướt. Thấy ba ham vui như vậy, Quỳnh có góp ý mấy câu nhưng luôn bị ông Tâm gạt đi. Nào là, chẳng mấy khi mới được tự do, không bị vợ quản thúc, ông chỉ uống vui ở nhà, không gây hấn đánh lộn với ai, cũng chẳng la cà ở bên ngoài. Uống say thì đi ngủ, có gì phải lo lắng?
Quỳnh hết cách, cô đành gọi điện cho bà Ly và báo cáo tình hình. Bà Ly ở một nơi xa, nghe con gái kể chuyện ông Tâm như vậy thì lòng dạ nóng như lửa đốt. Nhưng dở dang công việc của mẹ chưa xong, bây giờ đón xe về Hà Nội thì thật mất công quá, bởi vậy, bà Ly chỉ biết gọi điện về cho ông Tâm. Nhưng hỡi ôi, một ngày có 24h, ngoài 8h đồng hồ ngủ say, 18h đồng hồ còn lại ông Tâm đều trong trạng thái say xỉn. Nếu như vợ có gọi về, ông nghe tai phải, bỏ tai trái. Vợ căn dặn, nhắc nhở điều gì, ông Tâm luôn miệng nói “Anh biết rồi, anh sẽ chú ý, anh sẽ giữ chừng mực”, “Nốt hôm nay thôi, ngày mai anh hứa sẽ không uống nữa”.
Rồi mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Bà Ly bất lực thực không biết phải làm sao. Nhưng rồi bà lại chậc lưỡi và tự an ủi mình, đến ngày sang cát, di dời mộ cho mẹ, ông Tâm sẽ chủ động về quê, khi ấy bận rộn công việc nên sẽ không có thời gian mà nhậu nhẹt đàn đúm nữa.
Buổi tối ngày thứ 5, hôm ấy ngoài rạp có suất chiếu bộ phim “Người Nhện Xa Nhà” của điện ảnh Marvel, tranh thủ được ngày rảnh rỗi không có công việc cần xử lý nên Hoàng đưa Quỳnh đến rạp xem phim. Bộ phim vừa phát sóng được một nửa thì điện thoại trong túi xách của Quỳnh rung lên không ngừng. Do âm thanh ở trong rạp ồn ào, cô lại tắt chuông, chỉ để chế độ rung và đặt túi xách ở bên cạnh nên không chú ý. Mãi sau, Quỳnh mở túi xách tìm điện thoại để xem giờ theo quán tính thì phát hiện Tuệ An gọi tới. Quỳnh cúi rạp người xuống, định ấn nghe máy nhưng lại sợ ảnh hưởng đến mọi người, nghĩ đi nghĩ lại, cô nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Nhìn danh sách cuộc gọi nhỡ hiện trên màn hình, Tuệ An, 15 cuộc gọi nhỡ. Quỳnh tá hỏa, cô soạn tin nhắn gửi đi cho em gái.
— Có việc gì mà gọi chị nhiều thế?
Tuệ An gửi tin nhắn đến liền sau đó:
— Ba bị đau bụng, ba kêu dữ quá chị ơi. Sao chị không nghe điện thoại vậy? Chị đang ở đâu?
Đọc tin nhắn của em gái, lòng dạ Quỳnh bồn chồn, nóng như lửa đốt, cô mơ hồ dự cảm có chuyện gì đó không ổn. Dạo gần đây ông Tâm lạm dụng rượu bia quá nhiều, có khi nào ba cô bị đau dạ dày? Suy nghĩ một lát, Quỳnh soạn tin đáp lại:
— Chị đang ngoài rạp chiếu phim nên không biết em gọi tới. Chắc ba uống rượu nhiều quá nên bị đau dạ dày rồi, em tìm thuốc cho ba uống đi.
Quỳnh vốn nghĩ sự việc chỉ đơn giản là những cơn đau bình thường, là tác dụng phụ của bia rượu nên sau khi nhắn tin cho em gái xong, cô ung dung cất điện thoại vào tui xách và tiếp tục xem phim. Ngồi kế bên, thấy Quỳnh hí hoáy nhắn tin với ai đó, Hoàng tò mò hỏi:
— Phim đang hay mà, sao em không tập trung xem phim? Bỏ lỡ mấy phân cảnh đắt giá rồi đấy.
Quỳnh tựa đầu vào vai bạn trai và thì thầm:
— Tuệ An nói ba em đang bị đau bụng.
— Ba em đau bụng thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?
Tình trạng mấy ngày nay của ông Tâm được Quỳnh kể lể với Hoàng khá chi tiết, vì cô nghĩ, hai người yêu nhau, cô có thể thoải mái chia sẻ chuyện công việc, người thân diễn ra trong cuộc sống thường ngày. Khi nghe tin ông Tâm bị đau bụng, vốn là người đã từng nhập viện cấp cứu vì xuất huyết dạ dày do lạm dụng rượu bia nên Hoàng đặc biệt quan tâm.
Quỳnh khẽ lắc đầu:
— Em không biết. Chắc là chỉ đau sơ sơ thôi. Ba em cứ rượu bia liên miên như thế, tiêu hóa bị ảnh hưởng là chắc.
— Em hỏi Tuệ An xem, mấy nay bác trai nhậu nhẹt nhiều như vậy, không được chủ quan đâu. Anh từng nhập viện vì đau bụng dữ dội rồi đó. Nguy hiểm lắm.
Thấy Hoàng nói vậy, Quỳnh bỗng chột dạ, cô mở điện thoại thì thấy Tuệ An đã gọi nhỡ thêm 3 cuộc nữa, kèm theo cả tin nhắn. Cô vội vàng mở ra đọc ngay.
— Chị Quỳnh, chị về ngay đi. Ba sốt cao lắm, ba vừa nôn ra máu. Ba cứ ôm bụng kêu la ầm ĩ. Em sợ quá, không biết phải làm sao. Chị về luôn nhé.
Đọc tin nhắn xong, tay chân Quỳnh rụng rời, cô lo lắng cho ba nên không còn tâm trí nào để tiếp tục xem phim nữa. Thấy Quỳnh ngồi thần mặt, Hoàng càng thêm lo lắng, anh thì thầm khe khẽ:
— Tuệ An bảo gì?
Đôi mắt Quỳnh đã long lanh đẫm lệ từ khi nào, cô nói như sắp khóc:
— Không biết ba em bị sao, Tuệ An nói ba đang sốt cao, cả nôn. Ba ôm bụng kêu đau dữ dội. Em phải về xem ba thế nào.
Không chờ đợi Quỳnh có phản ứng tiếp theo, Hoàng nhanh chóng đứng dậy khỏi hàng ghế, lách qua từng người một và đưa Quỳnh ra khỏi rạp. Trên đường đi, Hoàng điều khiển cho xe chạy thật nhanh, thấy Quỳnh lo lắng như vậy, lòng dạ anh cũng không có cách nào được thanh thản. Xe dừng trước cổng, Quỳnh tức tốc chạy vào trong, vừa đến phòng khách cô đã nghe được tiếng gào khóc đau đớn của ông Tâm. Tuệ An đang đứng bên giường, cô bé cầm chiếc khăn bông màu trắng và nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán ba.
Ông Tâm nằm trên giường, gương mặt vì sốt cao nên đỏ bừng lên, đôi tay giữ chặt lấy bụng và luôn miệng gào khóc đau đớn. Nước mắt Quỳnh tuôn ra như mưa, cô chạy đến bên và cất lời quan tâm:
— Ba, ba bị sao thế này? Ba ơi, ba có đau lắm không?
Bờ môi khô nứt nẻ của ông Tâm đáp lời thều thào:
— Ba đau lắm… ba đau lắm!
Hoàng quan sát một lượt, anh đến bên giường và khẽ chạm lên vùng bụng của ông Tâm, giống như trước đây bác sĩ thăm khám cho mình. Ông Tâm thấy Hoàng động tay vào thì gào khóc to hơn, có vẻ như Hoàng đã chạm vào vị trí bị đau trên người.
Hoàng nghiêm giọng nói với Quỳnh:
— Phải đưa bác trai đi cấp cứu thôi, không thể để bác ở nhà như này được. Em chuẩn bị một số đồ dùng cần thiết đi.
— Phải chuẩn bị những gì hả anh?2
Quỳnh vừa nói vừa khóc, cô hoang mang không biết nên làm gì vào lúc này, vì cô lo lắng cho ba quá.
— Đồ dùng cá nhân của bác, mấy bộ quần áo, để anh gọi xe đưa bác vào viện.
— Vâng.
Không khí trong nhà bỗng chốc náo loạn, chưa đầy 5 phút sau taxi đã có mặt, Hoàng dùng hết sức bế ông Tâm từ phòng ngủ ra đến ngoài xe, chị em Quỳnh tay xách nách mang những túi đồ lớn nhỏ ngồi vào xe và cùng đến bệnh viện.
Ông Tâm được chuyển vào phòng cấp cứu, sau khi làm những thủ tục xét nghiệm máu, đo huyết áp… Bác sĩ chỉ định chụp Xquang, chụp CT Scan bụng, kết quả, ông Tâm bị thủng dạ dày. Nguyên nhân là do loét dạ dày tá tràng, cần phẫu thuật mổ nội soi gấp.
Đối với những tình huống như thế này, chị em Quỳnh và Tuệ An thực sự không biết phải làm sao, hai cô gái cứ ôm nhau khóc thút thít vì thương và lo lắng cho cho ba. Hoàng nhanh nhẹn chạy đi làm thủ tục nhập viện và chuẩn bị những thứ mà bác sĩ yêu cầu. Chứng kiến thấy anh tất tả ngược xuôi, chạy vạy lo toan cho ba mình, Quỳnh càng thêm cảm động. Tình cảm dành cho anh lại được vun đắp nhiều thêm, cô thầm cảm thấy may mắn vì ngày hôm nay có Hoàng, nhờ có anh xử lý mọi chuyện chứ nếu để 2 chị em cô tự xoay sở… thì thực sự không biết nên làm thế nào.
Ban đầu, Quỳnh định gọi thông báo cho bà Ly biết chuyện, nhưng lúc ấy là giữa đêm, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ, nữa là thời gian này mẹ cô thường xuyên lo lắng về tình trạng bia rượu của ông Tâm nên nghĩ đi nghĩ lại, Quỳnh mở máy ra nhưng không dám gọi. 2h sáng thì ca phẫu thuật kết thúc, Hoàng gần như không ngủ, anh cùng y tá chuyển ông Tâm về phòng hồi sức cấp cứu. Cả đêm Hoàng không ngủ, cứ một lát anh lại kiểm tra dịch truyền, kiểm tra nước tiể**, sát sao theo dõi tình hình sức khỏe của ông Tâm.
Quỳnh và Tuệ An vì mệt quá nên ngủ thiếp đi ở dãy ghế ngoài hành lang bệnh viện. Đêm khuya vắng, nhiệt độ xuống càng lúc càng thấp. Nhìn người yêu như vậy, Hoàng thấy đau lòng vô cùng, anh chạy đi thuê chăn gối và hai chiếc giường gấp cho chị em Quỳnh nghỉ tạm. Và cứ thế, một mình Hoàng loay hoay ở bên chăm sóc ông Tâm đến khi trời sáng.
Trải qua cơn đau kéo dài, sau khi phẫu thuật, nhờ có thuốc gây mê giảm đau nên ông Tâm ngủ được giấc sâu. Đến khi thuốc tê hết tác dụng, cơn đau từ vùng bụng kéo đến khiến ông tỉnh giấc. Mở mắt ra thấy mình đang nằm trong phòng bệnh lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng phảng phất đâu đây, trên tay là những dây dợ chằng chịt. Ông Tâm thấy hối hận vô cùng, để ra kết cục như ngày hôm nay cũng là do lối sống vô tổ chức, thói ham vui nhậu nhẹt của ông mà Thành. Ánh mắt ông Tâm chợt dừng lại ở người thanh niên cao lớn đang gục đầu ở cuối giường bệnh. Nhìn qua trang phục cũng có thể đoán được, người ấy là Hoàng, là chàng trai mà Quỳnh hết lòng yêu và ra sức bảo vệ mỗi khi ba con ông tranh luận.
Ông Tâm không nhớ được mình đã ngủ bao lâu, nhưng trí nhớ của ông cũng không tệ đến mức quên đi được cảnh tượng tối qua, Hoàng là người đã ân cần bế ông từ trong nhà ra taxi, rồi lại chật vật bế ông chạy khắp hành lang bệnh viện nhờ bác sĩ cứu chữa. Nghĩ lại, ông Tâm bỗng cảm thấy hổ thẹn. Lúc trước, ông luôn miệng so sánh Hoàng với luật sư Thịnh, chỉ khi xảy ra tình huống bất ngờ vào đêm qua, ông Tâm mới nhận ra một điều. Tiền bạc đúng là rất quan trọng. Tuy nhiên, trong xã hội mà vật chất chiếm ưu thế này, để tìm được một người có tình có nghĩa, hết lòng với người khác giống như Hoàng thì thực sự rất hiếm.
Cậu ấy mới chỉ là bạn trai của con gái ông, nói thẳng ra, nếu Hoàng không galant giúp đỡ thì cũng không ai trách được. Nhưng Hoàng lại chân thành và nhiệt tình hơn hết thảy những gì ông suy nghĩ, chính những điều đó đã khiến ông Tâm thay đổi thái độ và cách nhìn nhận.
Thấy Hoàng mệt mỏi như vậy, ông Tâm không nỡ đánh thức, thời gian chậm chạp trôi qua, cơn đau cũng bắt đầu phát tác, gương mặt già nua, hốc hác vì nhiều ngày bia rượu của ông Tâm giờ đây càng thêm nhạt nhòa. Ông nén chịu đựng cơn đau, ngay cả nhúc nhích cũng không dám vì sợ Hoàng giật mình tỉnh giấc.
7h sáng, dù thời tiết còn rất lạnh nhưng dọc hành lang bệnh viện, mọi người đi lại rất đông. Người người, nhà nhà gọi nhau đi mua đồ ăn sáng. Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, cả âm thanh của những chiếc xe chuyên dụng khiến Quỳnh giật mình thức giấc. Mở mắt ra thấy mình đang cuộn tròn trong chăn bông, không gian đưa lại mùi thuốc sát trùng, một mùi hương đặc trưng của bệnh viện… Nằm thần mặt ra một lúc Quỳnh mới nhớ ra, cô đã ngủ cả đêm, không biết tình hình của ba bây giờ thế nào.
Quỳnh vội vàng ngồi dậy, đúng lúc ấy các bác sĩ đi qua, giọng một cô y tá huyên náo cất lên:
— Đến giờ làm việc rồi, người nhà bệnh nhân dọn dẹp hành lang cho các bác sĩ đi thăm khám thôi. Ngủ gì mà bây giờ còn chưa chịu dậy?
Quỳnh sợ hãi, cô vội lay vai Tuệ An, đánh thức em gái dậy. Tuệ An mắt nhắm mắt mở nói:
— Em buồn ngủ quá, em muốn ngủ thêm!
— Đây là bệnh viện, không phải nhà mình. Em dậy đi, về nhà ngủ cho khỏe.
Tuệ An lúc này mới dần ý thức được đêm qua mình ngủ trong bệnh viện, cô bé lật chăn ra và ngơ ngác hỏi:
— Ba thế nào rồi chị?
— Chị cũng không biết, chị em mình ngủ quên từ đêm qua.
— Ai thuê chăn cả giường gấp cho mình vậy ạ?
— Chị nghĩ… là anh Hoàng. Em dậy đi, chị vào xem ba thế nào.
Quỳnh vuốt gọn mái tóc rồi chạy nhanh về phía phòng bệnh. Cửa mở ra, cô thấy ông Tâm nằm trên giường, trên tay là những dây dợ nhì nhằng, Hoàng gục đầu ở cuối giường bệnh, dường như anh mệt quá nên ngủ rất ngon. Quỳnh định cất lời nói gì đó nhưng ông Tâm vội ra hiệu cho cô giữ im lặng để Hoàng được chợp mắt thêm một lát. Cô nói tiếng gió và dùng cử chỉ bằng cánh tay để giao tiếp với ông Tâm.
— Ba thấy trong người sao rồi ạ? Ba còn đau nhiều không?
Ông Tâm cố gắng mỉm cười và gật đầu, dù cơn đau âm ỉ đang dai dẳng hành hạ khắp cơ thể.
— Ba muốn ăn gì không? Con đi mua cháo cho ba ăn nhé.
Ông Tâm khẽ lắc đầu, đêm qua mới phẫu thuật nên hiện tại ông phải kiêng dung nạp thức ăn vào cơ thể để vết thương mau chóng bình phục.
Thấy tình hình của ba đã ổn, Quỳnh lặng lẽ bước ra ngoài, đưa khóa nhà cho Tuệ An và gọi xe cho em về nhà. Ở bệnh viện có cô và Hoàng là đủ. Tranh thủ lúc Hoàng ngủ say, Quỳnh đi ăn sáng trước, lát sau quay lại đã thấy Hoàng đang ngồi ở hành lang bệnh viện. Cô chạy đến gần và dịu dàng nói:
— Anh có mệt không? Cảm ơn anh, đêm qua nếu không có anh thì 2 chị em không biết phải xoay sở thế nào. Khi nãy định gọi anh dậy cùng đi ăn sáng, nhưng ba thấy anh mệt nên bảo để anh ngủ thêm.
Nhìn gương mặt lo lắng của Quỳnh, Hoàng bỗng thấy ấm lòng, cũng chẳng biết từ khi nào, trong tâm trí anh, Quỳnh và người thân của cô giống như gia đình thứ 2 của anh vậy. Được quan tâm và chăm sóc cho những người thân yêu của Quỳnh, Hoàng hoàn toàn không cảm thấy mệt, ngược lại còn thấy vui vì bản thân có thể giúp đỡ được cho người khác.
— Khi nãy bác sĩ vào thăm khám nên anh giật mình, hiện tại bác trai chưa được ăn gì, chỉ cần ở bên và theo dõi thôi. Em không cần quá lo lắng!
Hoàng khẽ chạm tay lên má Quỳnh và nói lời an ủi.
— Ba phẫu thuật mà chị em em vô tâm quá, ngủ tới sáng cũng không biết gì.
— Có anh ở đây rồi, anh là đàn ông, sức vóc mạnh khỏe, những chuyện như vậy cứ để anh làm. Chỉ cần em không đổ bệnh là anh mừng rồi.
— Ba em đang ngủ hay thức ạ?
— Bác mệt quá nên vừa ngủ thiếp đi. Em ở đây, chờ anh đi ăn sáng nhé.
— Anh ăn sáng rồi về đi làm đi, sắp sửa muộn giờ rồi đấy.
— Anh xin sếp nghỉ mấy ngày rồi, anh sẽ cùng em chăm sóc cho ba.
— Không cần đâu, em xin nghỉ thôi là được. Anh nghỉ nhiều thế sếp lại nói này nói kia, ảnh hưởng đến công việc.
— Bác phẫu thuật nghiêm trọng như vậy, nữa là có những vấn đề nam giới với nhau khá tế nhị, vẫn nên để anh giúp bác làm một số việc cần thiết. Anh coi em như người thân của anh, đừng câu nệ mấy chuyện đó. Hãy để anh cùng em chăm sóc ba nhé!?
— Để em gọi điện cho mẹ về, mẹ về chăm ba là được ạ.
— Ngốc nữa, em đang nghĩ gì vậy? Mẹ vất vả đi đường xa về quê sửa sang phần mộ cho bà ngoại, chuyện đó cũng rất quan trọng. Ba phẫu thuật thì cũng phẫu thuật rồi, bây giờ chỉ cần túc trực ở bên và chăm sóc cho ba thôi. Em đừng làm mẹ lo lắng, hãy để mẹ sắp xếp giải quyết công việc ở quê ổn thỏa rồi hãy thông báo. Mọi chuyện đã có anh đây rồi, có người yêu để làm gì chứ? Những lúc xảy ra chuyện như thế này, không phải là lúc nên cùng nhau vượt qua khó khăn hay sao?
Quỳnh cảm động trước thái độ và lời nói của Hoàng, cô không nhịn được mà tựa đầu vào ngực anh, vô thức vòng tay ôm chặt. Vào khoảnh khắc này, Quỳnh biết, bản thân đã không chọn sai người.
Ban ngày, Tuệ An đi học, Quỳnh đi làm, thời gian rảnh, ông Tâm hay tụ tập bên nhà bạn bè, mang những bình rượu quý ra để hàn huyên trong những ngày giá rét. Cũng có khi ông Tâm mời bạn về nhà chơi. Có ngày Quỳnh đi làm về, bước vào đến cổng đã nghe mùi bia rượu nồng nặc. Gần như ông Tâm lúc nào cũng trong trạng thái say khướt. Thấy ba ham vui như vậy, Quỳnh có góp ý mấy câu nhưng luôn bị ông Tâm gạt đi. Nào là, chẳng mấy khi mới được tự do, không bị vợ quản thúc, ông chỉ uống vui ở nhà, không gây hấn đánh lộn với ai, cũng chẳng la cà ở bên ngoài. Uống say thì đi ngủ, có gì phải lo lắng?
Quỳnh hết cách, cô đành gọi điện cho bà Ly và báo cáo tình hình. Bà Ly ở một nơi xa, nghe con gái kể chuyện ông Tâm như vậy thì lòng dạ nóng như lửa đốt. Nhưng dở dang công việc của mẹ chưa xong, bây giờ đón xe về Hà Nội thì thật mất công quá, bởi vậy, bà Ly chỉ biết gọi điện về cho ông Tâm. Nhưng hỡi ôi, một ngày có 24h, ngoài 8h đồng hồ ngủ say, 18h đồng hồ còn lại ông Tâm đều trong trạng thái say xỉn. Nếu như vợ có gọi về, ông nghe tai phải, bỏ tai trái. Vợ căn dặn, nhắc nhở điều gì, ông Tâm luôn miệng nói “Anh biết rồi, anh sẽ chú ý, anh sẽ giữ chừng mực”, “Nốt hôm nay thôi, ngày mai anh hứa sẽ không uống nữa”.
Rồi mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Bà Ly bất lực thực không biết phải làm sao. Nhưng rồi bà lại chậc lưỡi và tự an ủi mình, đến ngày sang cát, di dời mộ cho mẹ, ông Tâm sẽ chủ động về quê, khi ấy bận rộn công việc nên sẽ không có thời gian mà nhậu nhẹt đàn đúm nữa.
Buổi tối ngày thứ 5, hôm ấy ngoài rạp có suất chiếu bộ phim “Người Nhện Xa Nhà” của điện ảnh Marvel, tranh thủ được ngày rảnh rỗi không có công việc cần xử lý nên Hoàng đưa Quỳnh đến rạp xem phim. Bộ phim vừa phát sóng được một nửa thì điện thoại trong túi xách của Quỳnh rung lên không ngừng. Do âm thanh ở trong rạp ồn ào, cô lại tắt chuông, chỉ để chế độ rung và đặt túi xách ở bên cạnh nên không chú ý. Mãi sau, Quỳnh mở túi xách tìm điện thoại để xem giờ theo quán tính thì phát hiện Tuệ An gọi tới. Quỳnh cúi rạp người xuống, định ấn nghe máy nhưng lại sợ ảnh hưởng đến mọi người, nghĩ đi nghĩ lại, cô nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Nhìn danh sách cuộc gọi nhỡ hiện trên màn hình, Tuệ An, 15 cuộc gọi nhỡ. Quỳnh tá hỏa, cô soạn tin nhắn gửi đi cho em gái.
— Có việc gì mà gọi chị nhiều thế?
Tuệ An gửi tin nhắn đến liền sau đó:
— Ba bị đau bụng, ba kêu dữ quá chị ơi. Sao chị không nghe điện thoại vậy? Chị đang ở đâu?
Đọc tin nhắn của em gái, lòng dạ Quỳnh bồn chồn, nóng như lửa đốt, cô mơ hồ dự cảm có chuyện gì đó không ổn. Dạo gần đây ông Tâm lạm dụng rượu bia quá nhiều, có khi nào ba cô bị đau dạ dày? Suy nghĩ một lát, Quỳnh soạn tin đáp lại:
— Chị đang ngoài rạp chiếu phim nên không biết em gọi tới. Chắc ba uống rượu nhiều quá nên bị đau dạ dày rồi, em tìm thuốc cho ba uống đi.
Quỳnh vốn nghĩ sự việc chỉ đơn giản là những cơn đau bình thường, là tác dụng phụ của bia rượu nên sau khi nhắn tin cho em gái xong, cô ung dung cất điện thoại vào tui xách và tiếp tục xem phim. Ngồi kế bên, thấy Quỳnh hí hoáy nhắn tin với ai đó, Hoàng tò mò hỏi:
— Phim đang hay mà, sao em không tập trung xem phim? Bỏ lỡ mấy phân cảnh đắt giá rồi đấy.
Quỳnh tựa đầu vào vai bạn trai và thì thầm:
— Tuệ An nói ba em đang bị đau bụng.
— Ba em đau bụng thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?
Tình trạng mấy ngày nay của ông Tâm được Quỳnh kể lể với Hoàng khá chi tiết, vì cô nghĩ, hai người yêu nhau, cô có thể thoải mái chia sẻ chuyện công việc, người thân diễn ra trong cuộc sống thường ngày. Khi nghe tin ông Tâm bị đau bụng, vốn là người đã từng nhập viện cấp cứu vì xuất huyết dạ dày do lạm dụng rượu bia nên Hoàng đặc biệt quan tâm.
Quỳnh khẽ lắc đầu:
— Em không biết. Chắc là chỉ đau sơ sơ thôi. Ba em cứ rượu bia liên miên như thế, tiêu hóa bị ảnh hưởng là chắc.
— Em hỏi Tuệ An xem, mấy nay bác trai nhậu nhẹt nhiều như vậy, không được chủ quan đâu. Anh từng nhập viện vì đau bụng dữ dội rồi đó. Nguy hiểm lắm.
Thấy Hoàng nói vậy, Quỳnh bỗng chột dạ, cô mở điện thoại thì thấy Tuệ An đã gọi nhỡ thêm 3 cuộc nữa, kèm theo cả tin nhắn. Cô vội vàng mở ra đọc ngay.
— Chị Quỳnh, chị về ngay đi. Ba sốt cao lắm, ba vừa nôn ra máu. Ba cứ ôm bụng kêu la ầm ĩ. Em sợ quá, không biết phải làm sao. Chị về luôn nhé.
Đọc tin nhắn xong, tay chân Quỳnh rụng rời, cô lo lắng cho ba nên không còn tâm trí nào để tiếp tục xem phim nữa. Thấy Quỳnh ngồi thần mặt, Hoàng càng thêm lo lắng, anh thì thầm khe khẽ:
— Tuệ An bảo gì?
Đôi mắt Quỳnh đã long lanh đẫm lệ từ khi nào, cô nói như sắp khóc:
— Không biết ba em bị sao, Tuệ An nói ba đang sốt cao, cả nôn. Ba ôm bụng kêu đau dữ dội. Em phải về xem ba thế nào.
Không chờ đợi Quỳnh có phản ứng tiếp theo, Hoàng nhanh chóng đứng dậy khỏi hàng ghế, lách qua từng người một và đưa Quỳnh ra khỏi rạp. Trên đường đi, Hoàng điều khiển cho xe chạy thật nhanh, thấy Quỳnh lo lắng như vậy, lòng dạ anh cũng không có cách nào được thanh thản. Xe dừng trước cổng, Quỳnh tức tốc chạy vào trong, vừa đến phòng khách cô đã nghe được tiếng gào khóc đau đớn của ông Tâm. Tuệ An đang đứng bên giường, cô bé cầm chiếc khăn bông màu trắng và nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán ba.
Ông Tâm nằm trên giường, gương mặt vì sốt cao nên đỏ bừng lên, đôi tay giữ chặt lấy bụng và luôn miệng gào khóc đau đớn. Nước mắt Quỳnh tuôn ra như mưa, cô chạy đến bên và cất lời quan tâm:
— Ba, ba bị sao thế này? Ba ơi, ba có đau lắm không?
Bờ môi khô nứt nẻ của ông Tâm đáp lời thều thào:
— Ba đau lắm… ba đau lắm!
Hoàng quan sát một lượt, anh đến bên giường và khẽ chạm lên vùng bụng của ông Tâm, giống như trước đây bác sĩ thăm khám cho mình. Ông Tâm thấy Hoàng động tay vào thì gào khóc to hơn, có vẻ như Hoàng đã chạm vào vị trí bị đau trên người.
Hoàng nghiêm giọng nói với Quỳnh:
— Phải đưa bác trai đi cấp cứu thôi, không thể để bác ở nhà như này được. Em chuẩn bị một số đồ dùng cần thiết đi.
— Phải chuẩn bị những gì hả anh?2
Quỳnh vừa nói vừa khóc, cô hoang mang không biết nên làm gì vào lúc này, vì cô lo lắng cho ba quá.
— Đồ dùng cá nhân của bác, mấy bộ quần áo, để anh gọi xe đưa bác vào viện.
— Vâng.
Không khí trong nhà bỗng chốc náo loạn, chưa đầy 5 phút sau taxi đã có mặt, Hoàng dùng hết sức bế ông Tâm từ phòng ngủ ra đến ngoài xe, chị em Quỳnh tay xách nách mang những túi đồ lớn nhỏ ngồi vào xe và cùng đến bệnh viện.
Ông Tâm được chuyển vào phòng cấp cứu, sau khi làm những thủ tục xét nghiệm máu, đo huyết áp… Bác sĩ chỉ định chụp Xquang, chụp CT Scan bụng, kết quả, ông Tâm bị thủng dạ dày. Nguyên nhân là do loét dạ dày tá tràng, cần phẫu thuật mổ nội soi gấp.
Đối với những tình huống như thế này, chị em Quỳnh và Tuệ An thực sự không biết phải làm sao, hai cô gái cứ ôm nhau khóc thút thít vì thương và lo lắng cho cho ba. Hoàng nhanh nhẹn chạy đi làm thủ tục nhập viện và chuẩn bị những thứ mà bác sĩ yêu cầu. Chứng kiến thấy anh tất tả ngược xuôi, chạy vạy lo toan cho ba mình, Quỳnh càng thêm cảm động. Tình cảm dành cho anh lại được vun đắp nhiều thêm, cô thầm cảm thấy may mắn vì ngày hôm nay có Hoàng, nhờ có anh xử lý mọi chuyện chứ nếu để 2 chị em cô tự xoay sở… thì thực sự không biết nên làm thế nào.
Ban đầu, Quỳnh định gọi thông báo cho bà Ly biết chuyện, nhưng lúc ấy là giữa đêm, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ, nữa là thời gian này mẹ cô thường xuyên lo lắng về tình trạng bia rượu của ông Tâm nên nghĩ đi nghĩ lại, Quỳnh mở máy ra nhưng không dám gọi. 2h sáng thì ca phẫu thuật kết thúc, Hoàng gần như không ngủ, anh cùng y tá chuyển ông Tâm về phòng hồi sức cấp cứu. Cả đêm Hoàng không ngủ, cứ một lát anh lại kiểm tra dịch truyền, kiểm tra nước tiể**, sát sao theo dõi tình hình sức khỏe của ông Tâm.
Quỳnh và Tuệ An vì mệt quá nên ngủ thiếp đi ở dãy ghế ngoài hành lang bệnh viện. Đêm khuya vắng, nhiệt độ xuống càng lúc càng thấp. Nhìn người yêu như vậy, Hoàng thấy đau lòng vô cùng, anh chạy đi thuê chăn gối và hai chiếc giường gấp cho chị em Quỳnh nghỉ tạm. Và cứ thế, một mình Hoàng loay hoay ở bên chăm sóc ông Tâm đến khi trời sáng.
Trải qua cơn đau kéo dài, sau khi phẫu thuật, nhờ có thuốc gây mê giảm đau nên ông Tâm ngủ được giấc sâu. Đến khi thuốc tê hết tác dụng, cơn đau từ vùng bụng kéo đến khiến ông tỉnh giấc. Mở mắt ra thấy mình đang nằm trong phòng bệnh lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng phảng phất đâu đây, trên tay là những dây dợ chằng chịt. Ông Tâm thấy hối hận vô cùng, để ra kết cục như ngày hôm nay cũng là do lối sống vô tổ chức, thói ham vui nhậu nhẹt của ông mà Thành. Ánh mắt ông Tâm chợt dừng lại ở người thanh niên cao lớn đang gục đầu ở cuối giường bệnh. Nhìn qua trang phục cũng có thể đoán được, người ấy là Hoàng, là chàng trai mà Quỳnh hết lòng yêu và ra sức bảo vệ mỗi khi ba con ông tranh luận.
Ông Tâm không nhớ được mình đã ngủ bao lâu, nhưng trí nhớ của ông cũng không tệ đến mức quên đi được cảnh tượng tối qua, Hoàng là người đã ân cần bế ông từ trong nhà ra taxi, rồi lại chật vật bế ông chạy khắp hành lang bệnh viện nhờ bác sĩ cứu chữa. Nghĩ lại, ông Tâm bỗng cảm thấy hổ thẹn. Lúc trước, ông luôn miệng so sánh Hoàng với luật sư Thịnh, chỉ khi xảy ra tình huống bất ngờ vào đêm qua, ông Tâm mới nhận ra một điều. Tiền bạc đúng là rất quan trọng. Tuy nhiên, trong xã hội mà vật chất chiếm ưu thế này, để tìm được một người có tình có nghĩa, hết lòng với người khác giống như Hoàng thì thực sự rất hiếm.
Cậu ấy mới chỉ là bạn trai của con gái ông, nói thẳng ra, nếu Hoàng không galant giúp đỡ thì cũng không ai trách được. Nhưng Hoàng lại chân thành và nhiệt tình hơn hết thảy những gì ông suy nghĩ, chính những điều đó đã khiến ông Tâm thay đổi thái độ và cách nhìn nhận.
Thấy Hoàng mệt mỏi như vậy, ông Tâm không nỡ đánh thức, thời gian chậm chạp trôi qua, cơn đau cũng bắt đầu phát tác, gương mặt già nua, hốc hác vì nhiều ngày bia rượu của ông Tâm giờ đây càng thêm nhạt nhòa. Ông nén chịu đựng cơn đau, ngay cả nhúc nhích cũng không dám vì sợ Hoàng giật mình tỉnh giấc.
7h sáng, dù thời tiết còn rất lạnh nhưng dọc hành lang bệnh viện, mọi người đi lại rất đông. Người người, nhà nhà gọi nhau đi mua đồ ăn sáng. Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, cả âm thanh của những chiếc xe chuyên dụng khiến Quỳnh giật mình thức giấc. Mở mắt ra thấy mình đang cuộn tròn trong chăn bông, không gian đưa lại mùi thuốc sát trùng, một mùi hương đặc trưng của bệnh viện… Nằm thần mặt ra một lúc Quỳnh mới nhớ ra, cô đã ngủ cả đêm, không biết tình hình của ba bây giờ thế nào.
Quỳnh vội vàng ngồi dậy, đúng lúc ấy các bác sĩ đi qua, giọng một cô y tá huyên náo cất lên:
— Đến giờ làm việc rồi, người nhà bệnh nhân dọn dẹp hành lang cho các bác sĩ đi thăm khám thôi. Ngủ gì mà bây giờ còn chưa chịu dậy?
Quỳnh sợ hãi, cô vội lay vai Tuệ An, đánh thức em gái dậy. Tuệ An mắt nhắm mắt mở nói:
— Em buồn ngủ quá, em muốn ngủ thêm!
— Đây là bệnh viện, không phải nhà mình. Em dậy đi, về nhà ngủ cho khỏe.
Tuệ An lúc này mới dần ý thức được đêm qua mình ngủ trong bệnh viện, cô bé lật chăn ra và ngơ ngác hỏi:
— Ba thế nào rồi chị?
— Chị cũng không biết, chị em mình ngủ quên từ đêm qua.
— Ai thuê chăn cả giường gấp cho mình vậy ạ?
— Chị nghĩ… là anh Hoàng. Em dậy đi, chị vào xem ba thế nào.
Quỳnh vuốt gọn mái tóc rồi chạy nhanh về phía phòng bệnh. Cửa mở ra, cô thấy ông Tâm nằm trên giường, trên tay là những dây dợ nhì nhằng, Hoàng gục đầu ở cuối giường bệnh, dường như anh mệt quá nên ngủ rất ngon. Quỳnh định cất lời nói gì đó nhưng ông Tâm vội ra hiệu cho cô giữ im lặng để Hoàng được chợp mắt thêm một lát. Cô nói tiếng gió và dùng cử chỉ bằng cánh tay để giao tiếp với ông Tâm.
— Ba thấy trong người sao rồi ạ? Ba còn đau nhiều không?
Ông Tâm cố gắng mỉm cười và gật đầu, dù cơn đau âm ỉ đang dai dẳng hành hạ khắp cơ thể.
— Ba muốn ăn gì không? Con đi mua cháo cho ba ăn nhé.
Ông Tâm khẽ lắc đầu, đêm qua mới phẫu thuật nên hiện tại ông phải kiêng dung nạp thức ăn vào cơ thể để vết thương mau chóng bình phục.
Thấy tình hình của ba đã ổn, Quỳnh lặng lẽ bước ra ngoài, đưa khóa nhà cho Tuệ An và gọi xe cho em về nhà. Ở bệnh viện có cô và Hoàng là đủ. Tranh thủ lúc Hoàng ngủ say, Quỳnh đi ăn sáng trước, lát sau quay lại đã thấy Hoàng đang ngồi ở hành lang bệnh viện. Cô chạy đến gần và dịu dàng nói:
— Anh có mệt không? Cảm ơn anh, đêm qua nếu không có anh thì 2 chị em không biết phải xoay sở thế nào. Khi nãy định gọi anh dậy cùng đi ăn sáng, nhưng ba thấy anh mệt nên bảo để anh ngủ thêm.
Nhìn gương mặt lo lắng của Quỳnh, Hoàng bỗng thấy ấm lòng, cũng chẳng biết từ khi nào, trong tâm trí anh, Quỳnh và người thân của cô giống như gia đình thứ 2 của anh vậy. Được quan tâm và chăm sóc cho những người thân yêu của Quỳnh, Hoàng hoàn toàn không cảm thấy mệt, ngược lại còn thấy vui vì bản thân có thể giúp đỡ được cho người khác.
— Khi nãy bác sĩ vào thăm khám nên anh giật mình, hiện tại bác trai chưa được ăn gì, chỉ cần ở bên và theo dõi thôi. Em không cần quá lo lắng!
Hoàng khẽ chạm tay lên má Quỳnh và nói lời an ủi.
— Ba phẫu thuật mà chị em em vô tâm quá, ngủ tới sáng cũng không biết gì.
— Có anh ở đây rồi, anh là đàn ông, sức vóc mạnh khỏe, những chuyện như vậy cứ để anh làm. Chỉ cần em không đổ bệnh là anh mừng rồi.
— Ba em đang ngủ hay thức ạ?
— Bác mệt quá nên vừa ngủ thiếp đi. Em ở đây, chờ anh đi ăn sáng nhé.
— Anh ăn sáng rồi về đi làm đi, sắp sửa muộn giờ rồi đấy.
— Anh xin sếp nghỉ mấy ngày rồi, anh sẽ cùng em chăm sóc cho ba.
— Không cần đâu, em xin nghỉ thôi là được. Anh nghỉ nhiều thế sếp lại nói này nói kia, ảnh hưởng đến công việc.
— Bác phẫu thuật nghiêm trọng như vậy, nữa là có những vấn đề nam giới với nhau khá tế nhị, vẫn nên để anh giúp bác làm một số việc cần thiết. Anh coi em như người thân của anh, đừng câu nệ mấy chuyện đó. Hãy để anh cùng em chăm sóc ba nhé!?
— Để em gọi điện cho mẹ về, mẹ về chăm ba là được ạ.
— Ngốc nữa, em đang nghĩ gì vậy? Mẹ vất vả đi đường xa về quê sửa sang phần mộ cho bà ngoại, chuyện đó cũng rất quan trọng. Ba phẫu thuật thì cũng phẫu thuật rồi, bây giờ chỉ cần túc trực ở bên và chăm sóc cho ba thôi. Em đừng làm mẹ lo lắng, hãy để mẹ sắp xếp giải quyết công việc ở quê ổn thỏa rồi hãy thông báo. Mọi chuyện đã có anh đây rồi, có người yêu để làm gì chứ? Những lúc xảy ra chuyện như thế này, không phải là lúc nên cùng nhau vượt qua khó khăn hay sao?
Quỳnh cảm động trước thái độ và lời nói của Hoàng, cô không nhịn được mà tựa đầu vào ngực anh, vô thức vòng tay ôm chặt. Vào khoảnh khắc này, Quỳnh biết, bản thân đã không chọn sai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.