Chương 3
Thanh Thanh
29/09/2022
Thứ 2 đầu tuần, ánh nắng chiếu xuống rực rỡ, tranh thủ lúc thư viện vắng người, Hoa loay hoay tìm kiếm cuốn NAM PHƯƠNG – HOÀNG HẬU CUỐI CÙNG cho ông Trung. Có quá nhiều những đầu sách liên quan đến sử học, Hoa rà soát từng kệ, lần lượt lần lượt từng đầu sách, cuối cùng cũng tìm ra. Trở về bàn làm việc, thấy gương mặt và trán cô lấm tấm mồ hôi, Quỳnh – cô bạn đồng nghiệp, đồng thời là bạn thân cất lời quan tâm:
— Khiếp, dạo cũng nghiên cứu sử học cơ à?
Hoa bật nắp chai nước lọc và ngửa cổ uống một hơi đầy sảng khoái, đoạn cô đáp lời:
— Không, tớ mượn về cho ba tớ đọc. Tự nhiên đi đọc mấy thể loại này làm gì.
— Thế mà tớ cứ tưởng…
— Nghe ba tớ kể cũng thấy hấp dẫn lắm. Nào rảnh tớ cũng đọc thử xem sao. Đôi khi, mình không quan tâm nên không thấy hay thôi.
— Tớ chịu đấy, không thể tiêu hóa được mấy thể loại khô khan và cứng nhắc ấy.
— Ba tớ là giáo viên dạy sử mà, lúc nào cũng nhồi nhét vào đầu tớ một câu nói kinh điển “dân ta phải biết sử ta”.
— Ờ. Lại gặp đúng cô con gái làm nhân viên thư viện, ba muốn đọc sách gì cũng có.
Hoa và Quỳnh đang tám chuyện thì ngoài cửa có 2 bạn nữ bước vào. Nhìn gương mặt cũng như cách ăn mặc của hai bạn, Hoa đoán, các bạn hãy còn là sinh viên. Một bạn đứng trước bàn làm việc của Quỳnh, một bạn đứng trước bàn làm việc của Hoa. Hoa mỉm cười chào hỏi:
— Chào em, em muốn đọc sách hay mượn sách nhỉ?
Bé gái đeo mắt kính cận rụt rè cất lời, dường như đây là lần đầu tiên cô bé đến đây.
— Em chào chị, em muốn làm thẻ mượn và đọc sách thì cần làm những thủ tục gì ạ?
Hoa ân cần tư vấn:
— Em ngồi xuống ghế cho đỡ mỏi chân. Nếu như em muốn làm thẻ đọc (đọc tại chỗ) thì gửi chị căn cước công dân nhé. Phí làm thẻ cứng 20k.
Phí đọc là 20k/ thẻ/ năm; 8k/thẻ/quý.
Còn nếu em muốn làm thẻ mượn (mang sách về nhà) thì cung cấp cho chị căn cước công dân, hộ khẩu thường trú.
Phí làm thẻ cứng 20k.
Phí mượn sách 20k/thẻ/ năm; 8k/thẻ/ quý.
Phí cược sách 100k/thẻ/năm.
Bạn gái nghe tư vấn xong dường như vẫn chưa hiểu lắm, cứ ngồi thần mặt ra, đôi bàn tay miết nhẹ gấu áo. Hoa mỉm cười nói thêm:
— Bên chị còn hình thức hỗ trợ làm thẻ mượn và đọc kết hợp với nhau (Đọc tại chỗ và mượn sách mang về nhà). Yêu cầu bắt buộc là cần có căn cước công dân, hộ khẩu thường trú.
Phí làm thẻ cứng 20k.
Phí mượn và đọc 40k/thẻ/ năm; 16k/thẻ/ quý.
Phí cược sách 100k/thẻ/năm.
Theo chị thấy, em nên làm thẻ kết hợp giữa đọc tại chỗ và mượn sách mang về, rất tiện lợi. Tầm tuổi các em là sinh viên, cần tham khảo nhiều tài liệu nên làm thẻ này là hợp lý và tiết kiệm được khá nhiều.
Bé gái bối rối nói:
— Vậy chị giúp em làm thẻ mượn và đọc nhé ạ!
— Okie em. Em cho chị mượn căn cước công dân và hộ khẩu thường trú nhé.
Sau khi hướng dẫn cho các bạn sinh viên làm thẻ mượn và thẻ đọc, Hoa có thời gian thảnh thơi ngồi lướt web. Ngón tay nhất chuột một cách vô định, bỗng màn hình máy tính hiện lên hình ảnh một trang web quảng cáo bán quần sịp nam.
Hoa buột miệng nói với Quỳnh:
— Ê, này, tớ bảo.
Quỳnh lười biếng đáp lời:
— Gì??
— Chả hiểu sao thằng Hoàng nhà tớ dạo có gu ăn mặc lạ cực kì, toàn mua mấy cái quần sịp Doraemon với cả Nobita, Shinichi các thứ… Trẻ trâu kinh người.
— Lạy hồn! Đang tự nhiên cũng đi kể thằng em trai có sở thích mặc sịp trẻ trâu.
— Tự nhiên máy tính nó hiện lên bài quảng cáo sịp nam nên thuận miệng kể thôi.
— Em trai mặc sịp gì cũng biết. Đến là chịu chị em nhà cậu.
— Tớ là đứa chuyên giặt và phơi quần áo trong nhà, nó mặc gì tớ chả biết.
Hai người say sưa trò truyện, ánh mắt Hoa chăm chú nhìn vào màn hình máy tính mà không biết, trước mặt có chàng trai trẻ đứng đợi từ khi nào. Người đó đứng ngược sáng, mái tóc chải vuốt gọn gàng, chiếc balo đeo phía sau lưng, dáng vẻ năng động và cá tính. Chàng trai nghe không sót một chữ chủ đề bàn luận nhạy cảm giữa Hoa và Quỳnh.
Cho đến khi không thể tiêu hóa thêm mấy lời nhận xét nhạy cảm ấy từ hai cô nàng, chàng trai khẽ cất lời:
— Em chào chị!
Khỏi nói, khoảnh khắc khi nghe thấy giọng của chàng trai cất lên, cả Hoa và Quỳnh đều giật mình há hốc mồm miệng vì kinh ngạc. Bởi hai cô đang bàn luận về chủ đề siêu nhạy cảm… Ôi trời ạ, biết che mặt đi đâu đây. Hoa thầm cười khổ trong lòng, tuy nhiên, gương mặt cô sớm đã chuyển sang trạng thái đỏ gay gắt như cà chua chín.
Cố gắng định thần trở lại, Hoa hơi cúi mặt, cô nghiêm giọng nói:
— Chào em, chị có thể giúp gì cho em không nhỉ?
— Em muốn mượn cuốn Phác Họa Chân Dung Kẻ Phạm Tội, Khám Phá Bộ Não Của Những Kẻ Sát Nhân Máu Lạnh và cuốn tiểu thuyết Mùi Hương của tác giả Patrich Suskind.
— Em cho chị xem thẻ mượn của em nhé!
— Đây ạ.
Chàng trai đặt thẻ mượn lên trước mặt Hoa. Cô xem xét một lượt và tỉ mỉ tra cứu tên sách mà bạn đọc yêu cầu. Lát sau, cô đi về phía kệ sách chuyên về lĩnh vực Tâm lý học tội phạm, tìm đủ 3 cuốn sách mà chàng trai yêu cầu.
Sau khi hoàn tất thủ tục mượn sách, chàng trai lễ phép chào hỏi và rời đi, tuy nhiên, trước khi quay gót, cậu ấy còn tò mò nhìn thêm dáng vẻ của hai chị gái đang ngồi trước màn hình máy tính. Trong đầu tự nhủ, con gái ngồi với nhau thường hay nói chuyện về mấy chủ đề nhạy cảm như này sao?
***
Buổi tối, sau khi nấu vài món đơn giản, Hoa gọi ba và em trai cùng ngồi ăn cơm. Thấy trên trán ông Trung có vết xước rớm máu, Hoa tò mò hỏi:
— Ba, ba bị sao mà trên trán có vết xước vậy? Ba có đau lắm không? Lát nữa con giúp ba bôi thuốc nhé.
Ông Trung lặng lẽ ăn cơm, ông không mấy quan tâm đến vết thương trên mặt nên chỉ đáp lời qua loa:
— Không sao đâu con. Vết thương ngoài da, mấy hôm sẽ lành thôi mà.
Nhưng Hoa nhất định tò mò, cô muốn truy vấn đến cùng.
— Ba bị ngã xe hay gì mà mặt lại bị thương như vậy ạ?
— Không có. Ba có đi đâu mà ngã xe. Hồi chiều ba giúp ông Bàng ở cuối phố lợp lại mái bờ rô nhà vệ sinh. Tội thân hai vợ chồng ông cụ già, gần 80 tuổi rồi hàng ngày vẫn đi nhặt ve chai ở bến xe và mấy điểm dừng xe bus. Hôm trước mưa lớn quá, nhà vệ sinh bị tốc mái, mấy tấm chắn cửa cũng lung lay. Rảnh tay, ba lợp giúp họ mái ngói và cố định lại khung cửa sổ. Mùa này mưa bão nhiều, đêm hôm mà gặp tình huống bất ngờ thì hai cụ không biết xoay sở kiểu gì.
Nghe ba kể chuyện, Hoa bỗng thấy thương cho hoàn cảnh của vợ chồng ông cụ Bàng. Cô chậm rãi ăn cơm, lát sau như chợt nhớ ra điều gì, Hoa cất lời gợi chuyện:
— Hôm nay con mượn cuốn NAM PHƯƠNG – HOÀNG HẬU CUỐI CÙNG cho ba rồi đó. Con đang để trên phòng, lát ăn cơm xong con đem xuống cho ba.
— Thế hả. Ba cảm ơn con nhé. Tối nay ba không nghe radio nữa, chuyển qua đọc sách.
Ăn tối xong, ông Trung ra phòng khách ngồi uống trà xem thời sự, Hoàng loay hoay phụ giúp chị gái dọn dẹp bát đũa. Vừa làm anh vừa tỉ tê tâm sự:
— Chị Hoa, cho em mượn ít tiền. Đầu tháng ba cho tiền tiêu vặt rồi em gửi chị!
Hoa nhanh tay rửa bát, cô đáp lời mà không cần nhìn em trai, dù vậy, cô cũng hiểu gương mặt nịnh bợ của Hoàng trông sến súa đến mức nào.
— Mày không làm ra tiền mà tiêu tiền như phá ấy, chưa đến cuối tháng đã hết tiền. Mày không thương ba, không thương chị à? Ba về hưu rồi, nuôi mày ăn học tốn kém bao nhiêu, tiền lương của ba sao đủ??
— Em biết thế nên có dám tiêu gì quá đáng đâu. Em cũng sắp đi làm rồi, lúc ấy không tiêu tiền của chị và ba nữa.
— Không tiêu gì mà hết tiền?
— Sắp sửa sinh nhật cái Uyên. Em muốn tổ chức cho con bé một bữa sinh nhật ý nghĩa một chút, nhưng không đủ tiền.
— Chị xin mày, nghèo thì đừng cố tỏ ra sang chảnh làm gì. Không cần thể hiện thế này thế nọ, mình chân thành, có tấm lòng là được. Đang sinh viên với nhau cả, mày mà sĩ thì chỉ khổ ba, khổ chị thôi.
— Nhưng năm nay bọn em năm cuối rồi, em muốn tạo dấu ấn đặc biệt một chút. Chị biết con gái thích gì không? Em chưa biết tặng quà gì cho Uyên cả.
— Thứ chị thích chắc gì cái Uyên đã thích. Nói chung vụ này chị không tư vấn được cho mày đâu. Lát cho quần áo vào máy giặt đi, khuya chị phơi.
Nói rồi Hoa quay người bước lên lầu, Hoàng cũng chạy theo chị gái, miệng nỉ non nịnh bợ:
— Chị Hoa, cho em mượn tiền đi.
— Bao nhiêu??
— 1 triệu. À không, 1 triệu rưỡi.
— Khiếp. Tặng quà sinh nhật gì mà tốn kém thế.
— Chị cứ cho vay là được rồi. Thắc mắc nhiều thế nhỉ.
— Thế bây giờ mày đang vay chị hay điều khiển chị.
— Em nào dám.
— Giặt quần áo đi, lát chị chuyển khoản cho.
— Yêu bà chị ế của em nhất trên đời.
— Thôi thôi, mày im ngay đi.
Rằm tháng Tám đã qua từ lâu nhưng trăng vẫn rất sáng. Sau khi làm một vài việc cần thiết, Hoa ngồi bên cửa sổ, trong bóng đêm tĩnh lặng, dưới ánh sao rải đầy trời, đôi mắt Hoa mơ màng, miệng khẽ ngâm nga một vài giai điệu nhạc và nhìn ngắm ánh sáng nhàn nhạt đang tỏa hào quang khắp chốn.
Một buổi tối mùa thu bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng Hoa lại cảm thấy rất dễ chịu, một cảm giác an nhiên, thoải mái, trong lòng tràn ngập những niềm vui nhỏ nhặt mà cuộc sống xung quanh ban tặng.
Cùng thời gian đó, ở căn nhà kế bên, trong căn phòng khoảng 20 mét vuông, sau khi chỉnh sửa một vài đề mục trong dự án phim hoạt hình, Huấn thư thái ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt anh rơi vào chậu xương rồng đang nở hoa đặt bên cửa sổ. Ngắm nhìn những đóa hoa sắc vàng tươi, ánh mắt chàng trai ấy bỗng trở nên dịu dàng.
Ánh trăng trên nền trời xa thẳm đã thu hút sự chú ý của Huấn. Anh rời khỏi bàn làm việc và đứng bên cửa sổ ngắm trăng. Trăng thanh, gió mát… Nếu như ngồi trên tầng thượng chắc hẳn sẽ tuyệt vời hơn. Não bộ lập tức nhớ đến hình ảnh người con gái dịu dàng trong bộ đồ ngủ ngồi ở tầng thượng đêm nọ, một động lực vô hình thôi thúc anh rời khỏi phòng và lên tầng thượng ngay tức khắc.
Huấn men theo lối nhỏ lên cầu thang và bước ra tầng thượng. Nơi này thoáng đãng, ánh trăng chiếu rọi đủ nhìn được mọi thứ xung quanh. Gió heo may nhẹ đưa, mùi hoa sữa thoang thoảng đưa lại bên mũi… Nhưng ở vị trí đó, không có cô gái nhà hàng xóm đang ngồi.
Ánh mắt Huấn thoáng xuất hiện chút hụt hẫng, tuy vậy, mục đích của anh vốn chỉ là ngắm trăng. Kéo chiếc ghế tựa ngay sát lan can, Huấn ngồi trầm tư và chăm chú quan sát cảnh thành phố dưới ánh trăng bạc.
Đang trầm tư suy nghĩ thì từ bên nhà hàng xóm truyền đến tiếng bước chân khe khẽ… Huấn quay người sang, vô tình bắt gặp cô gái đang ôm một chậu quần áo… dường như cô lên đây để phơi quần áo. Sự xuất hiện bất ngờ của cô ấy khiến Huấn thẫn thờ mất mấy giây, đúng như những gì anh mong đợi, nhưng… khi nhìn thấy cô gái, anh lại cảm thấy bối rối.
Cố tình đợi đến khuya mới đem quần áo lên phơi hoàn toàn nằm trong chủ đích của Hoa. Bởi cô nhớ lại lần chạm mặt vào đêm đó, anh hàng xóm đẹp trai lên lấy đồ rất khuya, cô nghĩ anh bận nên giờ đó mới rảnh để lấy đồ. Chỉ không ngờ là, hôm nay anh ngồi đó ngắm trăng, hoàn toàn không có ý lấy quần áo. Trông dáng vẻ giống như là đang chờ đợi ai đó. “Ai đó” liệu có phải là mình không nhỉ? Một ý nghĩ chợt xảy đến trong não bộ, Hoa thấy hai má mình nóng ran, nhưng rồi cô nhanh chóng gạt đi. Không thể nào, rất có thể, đêm nay trăng sáng, thời tiết dễ chịu, anh ấy lên đây để ngắm trăng thôi. Hoàn toàn không phải đợi chờ ai như cô nghĩ.
Hoa ngập ngừng mang chậu quần áo đến gần dây phơi, lần chạm mặt thứ 2 này cô không biết phải nói gì. Bất chợt, Huấn rời khỏi ghế ngồi và tiến lại phía Hoa. Dáng hình cao lớn cùng mùi hương nam tính từ cơ thể anh theo gió thoảng khiến con tim Hoa ngất ngây. Đã đẹp trai rồi lại còn thơm nữa. ?
Huấn nhẹ nhàng lên tiếng:
— Nhiều đồ quá, để anh giúp một tay nhé!
Vừa nói Huấn vừa chủ động chạm tay vào chậu quần áo. Vừa bối rối, nữa là trời tối, thêm cả sự ngượng ngùng có chút hấp tấp của cả hai, nên… Bàn tay Huấn khẽ chạm vào tay Hoa. Chỉ là một cái chạm tay rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến Hoa cảm thấy xao xuyến, ngược lại, trống ngực Huấn dường như đập rất mạnh.
Hoa cất lời nhè nhẹ đủ để Huấn nghe thấy:
— Em cảm ơn!
Chậu quần áo cuối cùng cũng đặt xuống nền đá hoa. Huấn chủ động cầm mắc áo và giúp Hoa treo lên dây phơi. Sự ngượng ngùng đã giảm bớt đi đôi chút, Hoa tự nhiên trò chuyện:
— Anh chưa ngủ ạ?
— Anh chưa. Vừa làm việc xong thấy đầu óc căng thẳng quá nên muốn lên đây thư giãn một chút. Không ngờ lại được gặp em!
Một lời nói dối hoàn hảo. Mục đích của Huấn khi lên tầng thượng là hy vọng được gặp gỡ cô gái nhà hàng xóm, thế mà trước mặt cô nàng lại đáp lời tỉnh bơ.
Hoa cất lời tán dương:
— Anh chăm chỉ thật đấy, hôm nào cũng làm việc tới khuya.
— Anh có thể gọi tên em là gì nhỉ?
Huấn bối rối bày tỏ thắc mắc trong lòng.
— Anh gọi em là Hoa nhé!
— Hoa… Người đẹp như tên.
— Tên anh là gì ạ?
— Anh tên Huấn.
Hoa khẽ mỉm cười trong lòng, cuối cùng cũng biết tên trai đẹp.
Thấy Hoa im lặng không nói, Huấn chủ động gợi chủ đề:
— Em có biết anh đang nghĩ gì không?
Hoa tròn mắt nhìn Huấn, cô đáp lời một cách ngây ngốc:
— Không ạ. Anh đang nghĩ gì thế?
— Anh đang nghĩ, nếu sau này có bạn gái, à không, có người yêu. Anh nhất định tìm người yêu có tên giống em. Tên Hoa.
Hoa thực sự bàng hoàng vì câu nói ấy, cô đứng đơ người ra. Nhẽ mới chạm mặt hai lần mà tình cảm đã tiến triển mạnh mẽ tới vậy sao? Anh ấy đã tính chuyện tỏ tình với mình rồi? Ôi, trái tim trong ngực này sao hư quá. Đập rộn ràng không yên, đến trụy tim mất thôi.
Huấn tiếp tục câu chuyện:
— Em có muốn biết vì sao không?
Hoa gật đầu không do dự. Thề có ánh trăng trên cao, dưới mặt đất có đứa dại trai như cô, Hoa thực sự tò mò muốn biết anh ấy sẽ nói gì tiếp theo. Hoa hồi hộp đến mức nín thở mấy lần, cô đang tưởng tượng xem anh ấy sẽ bày tỏ tình cảm với mình như nào. Thực không nghĩ mọi thứ chóng vánh đến như vậy.
— Vì sao ạ?
Hoa ngây ngốc hỏi lại. Gương mặt cô lúc này nhìn cực kỳ đáng yêu. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, đôi hàng mi cong vút khẽ chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng mịn màng, một vài lọn tóc được gió thổi tung bay… Huấn bỗng thấy tâm hồn xao xuyến lạ, anh thì thầm đáp lời:
— Không chỉ yêu người tên Hoa. Nếu có thể, anh sẽ cưới luôn cô ấy. Và sau này, nếu như sinh con đầu lòng, bất kể là trai hay gái, anh cũng sẽ đặt tên con là Hồng.
Đầu óc Hoa lập tức nảy số. Huấn – Hoa – Hồng!!
Ôi trời ạ. Cô không thể ngờ anh đẹp trai này lại là một vựa muối cực lớn. Thế mà cô cứ tưởng được anh tỏ tình điều gì đó, hóa ra là một câu chuyện cười vô cùng nhiều muối.
Hoa bật cười thích thú, cô đi đến gần lan can và thư giãn hít khí trời, đoạn phụ họa thêm mấy câu bông đùa:
— Anh là học sinh ưu tú của thầy Huấn à?
— Khiếp, dạo cũng nghiên cứu sử học cơ à?
Hoa bật nắp chai nước lọc và ngửa cổ uống một hơi đầy sảng khoái, đoạn cô đáp lời:
— Không, tớ mượn về cho ba tớ đọc. Tự nhiên đi đọc mấy thể loại này làm gì.
— Thế mà tớ cứ tưởng…
— Nghe ba tớ kể cũng thấy hấp dẫn lắm. Nào rảnh tớ cũng đọc thử xem sao. Đôi khi, mình không quan tâm nên không thấy hay thôi.
— Tớ chịu đấy, không thể tiêu hóa được mấy thể loại khô khan và cứng nhắc ấy.
— Ba tớ là giáo viên dạy sử mà, lúc nào cũng nhồi nhét vào đầu tớ một câu nói kinh điển “dân ta phải biết sử ta”.
— Ờ. Lại gặp đúng cô con gái làm nhân viên thư viện, ba muốn đọc sách gì cũng có.
Hoa và Quỳnh đang tám chuyện thì ngoài cửa có 2 bạn nữ bước vào. Nhìn gương mặt cũng như cách ăn mặc của hai bạn, Hoa đoán, các bạn hãy còn là sinh viên. Một bạn đứng trước bàn làm việc của Quỳnh, một bạn đứng trước bàn làm việc của Hoa. Hoa mỉm cười chào hỏi:
— Chào em, em muốn đọc sách hay mượn sách nhỉ?
Bé gái đeo mắt kính cận rụt rè cất lời, dường như đây là lần đầu tiên cô bé đến đây.
— Em chào chị, em muốn làm thẻ mượn và đọc sách thì cần làm những thủ tục gì ạ?
Hoa ân cần tư vấn:
— Em ngồi xuống ghế cho đỡ mỏi chân. Nếu như em muốn làm thẻ đọc (đọc tại chỗ) thì gửi chị căn cước công dân nhé. Phí làm thẻ cứng 20k.
Phí đọc là 20k/ thẻ/ năm; 8k/thẻ/quý.
Còn nếu em muốn làm thẻ mượn (mang sách về nhà) thì cung cấp cho chị căn cước công dân, hộ khẩu thường trú.
Phí làm thẻ cứng 20k.
Phí mượn sách 20k/thẻ/ năm; 8k/thẻ/ quý.
Phí cược sách 100k/thẻ/năm.
Bạn gái nghe tư vấn xong dường như vẫn chưa hiểu lắm, cứ ngồi thần mặt ra, đôi bàn tay miết nhẹ gấu áo. Hoa mỉm cười nói thêm:
— Bên chị còn hình thức hỗ trợ làm thẻ mượn và đọc kết hợp với nhau (Đọc tại chỗ và mượn sách mang về nhà). Yêu cầu bắt buộc là cần có căn cước công dân, hộ khẩu thường trú.
Phí làm thẻ cứng 20k.
Phí mượn và đọc 40k/thẻ/ năm; 16k/thẻ/ quý.
Phí cược sách 100k/thẻ/năm.
Theo chị thấy, em nên làm thẻ kết hợp giữa đọc tại chỗ và mượn sách mang về, rất tiện lợi. Tầm tuổi các em là sinh viên, cần tham khảo nhiều tài liệu nên làm thẻ này là hợp lý và tiết kiệm được khá nhiều.
Bé gái bối rối nói:
— Vậy chị giúp em làm thẻ mượn và đọc nhé ạ!
— Okie em. Em cho chị mượn căn cước công dân và hộ khẩu thường trú nhé.
Sau khi hướng dẫn cho các bạn sinh viên làm thẻ mượn và thẻ đọc, Hoa có thời gian thảnh thơi ngồi lướt web. Ngón tay nhất chuột một cách vô định, bỗng màn hình máy tính hiện lên hình ảnh một trang web quảng cáo bán quần sịp nam.
Hoa buột miệng nói với Quỳnh:
— Ê, này, tớ bảo.
Quỳnh lười biếng đáp lời:
— Gì??
— Chả hiểu sao thằng Hoàng nhà tớ dạo có gu ăn mặc lạ cực kì, toàn mua mấy cái quần sịp Doraemon với cả Nobita, Shinichi các thứ… Trẻ trâu kinh người.
— Lạy hồn! Đang tự nhiên cũng đi kể thằng em trai có sở thích mặc sịp trẻ trâu.
— Tự nhiên máy tính nó hiện lên bài quảng cáo sịp nam nên thuận miệng kể thôi.
— Em trai mặc sịp gì cũng biết. Đến là chịu chị em nhà cậu.
— Tớ là đứa chuyên giặt và phơi quần áo trong nhà, nó mặc gì tớ chả biết.
Hai người say sưa trò truyện, ánh mắt Hoa chăm chú nhìn vào màn hình máy tính mà không biết, trước mặt có chàng trai trẻ đứng đợi từ khi nào. Người đó đứng ngược sáng, mái tóc chải vuốt gọn gàng, chiếc balo đeo phía sau lưng, dáng vẻ năng động và cá tính. Chàng trai nghe không sót một chữ chủ đề bàn luận nhạy cảm giữa Hoa và Quỳnh.
Cho đến khi không thể tiêu hóa thêm mấy lời nhận xét nhạy cảm ấy từ hai cô nàng, chàng trai khẽ cất lời:
— Em chào chị!
Khỏi nói, khoảnh khắc khi nghe thấy giọng của chàng trai cất lên, cả Hoa và Quỳnh đều giật mình há hốc mồm miệng vì kinh ngạc. Bởi hai cô đang bàn luận về chủ đề siêu nhạy cảm… Ôi trời ạ, biết che mặt đi đâu đây. Hoa thầm cười khổ trong lòng, tuy nhiên, gương mặt cô sớm đã chuyển sang trạng thái đỏ gay gắt như cà chua chín.
Cố gắng định thần trở lại, Hoa hơi cúi mặt, cô nghiêm giọng nói:
— Chào em, chị có thể giúp gì cho em không nhỉ?
— Em muốn mượn cuốn Phác Họa Chân Dung Kẻ Phạm Tội, Khám Phá Bộ Não Của Những Kẻ Sát Nhân Máu Lạnh và cuốn tiểu thuyết Mùi Hương của tác giả Patrich Suskind.
— Em cho chị xem thẻ mượn của em nhé!
— Đây ạ.
Chàng trai đặt thẻ mượn lên trước mặt Hoa. Cô xem xét một lượt và tỉ mỉ tra cứu tên sách mà bạn đọc yêu cầu. Lát sau, cô đi về phía kệ sách chuyên về lĩnh vực Tâm lý học tội phạm, tìm đủ 3 cuốn sách mà chàng trai yêu cầu.
Sau khi hoàn tất thủ tục mượn sách, chàng trai lễ phép chào hỏi và rời đi, tuy nhiên, trước khi quay gót, cậu ấy còn tò mò nhìn thêm dáng vẻ của hai chị gái đang ngồi trước màn hình máy tính. Trong đầu tự nhủ, con gái ngồi với nhau thường hay nói chuyện về mấy chủ đề nhạy cảm như này sao?
***
Buổi tối, sau khi nấu vài món đơn giản, Hoa gọi ba và em trai cùng ngồi ăn cơm. Thấy trên trán ông Trung có vết xước rớm máu, Hoa tò mò hỏi:
— Ba, ba bị sao mà trên trán có vết xước vậy? Ba có đau lắm không? Lát nữa con giúp ba bôi thuốc nhé.
Ông Trung lặng lẽ ăn cơm, ông không mấy quan tâm đến vết thương trên mặt nên chỉ đáp lời qua loa:
— Không sao đâu con. Vết thương ngoài da, mấy hôm sẽ lành thôi mà.
Nhưng Hoa nhất định tò mò, cô muốn truy vấn đến cùng.
— Ba bị ngã xe hay gì mà mặt lại bị thương như vậy ạ?
— Không có. Ba có đi đâu mà ngã xe. Hồi chiều ba giúp ông Bàng ở cuối phố lợp lại mái bờ rô nhà vệ sinh. Tội thân hai vợ chồng ông cụ già, gần 80 tuổi rồi hàng ngày vẫn đi nhặt ve chai ở bến xe và mấy điểm dừng xe bus. Hôm trước mưa lớn quá, nhà vệ sinh bị tốc mái, mấy tấm chắn cửa cũng lung lay. Rảnh tay, ba lợp giúp họ mái ngói và cố định lại khung cửa sổ. Mùa này mưa bão nhiều, đêm hôm mà gặp tình huống bất ngờ thì hai cụ không biết xoay sở kiểu gì.
Nghe ba kể chuyện, Hoa bỗng thấy thương cho hoàn cảnh của vợ chồng ông cụ Bàng. Cô chậm rãi ăn cơm, lát sau như chợt nhớ ra điều gì, Hoa cất lời gợi chuyện:
— Hôm nay con mượn cuốn NAM PHƯƠNG – HOÀNG HẬU CUỐI CÙNG cho ba rồi đó. Con đang để trên phòng, lát ăn cơm xong con đem xuống cho ba.
— Thế hả. Ba cảm ơn con nhé. Tối nay ba không nghe radio nữa, chuyển qua đọc sách.
Ăn tối xong, ông Trung ra phòng khách ngồi uống trà xem thời sự, Hoàng loay hoay phụ giúp chị gái dọn dẹp bát đũa. Vừa làm anh vừa tỉ tê tâm sự:
— Chị Hoa, cho em mượn ít tiền. Đầu tháng ba cho tiền tiêu vặt rồi em gửi chị!
Hoa nhanh tay rửa bát, cô đáp lời mà không cần nhìn em trai, dù vậy, cô cũng hiểu gương mặt nịnh bợ của Hoàng trông sến súa đến mức nào.
— Mày không làm ra tiền mà tiêu tiền như phá ấy, chưa đến cuối tháng đã hết tiền. Mày không thương ba, không thương chị à? Ba về hưu rồi, nuôi mày ăn học tốn kém bao nhiêu, tiền lương của ba sao đủ??
— Em biết thế nên có dám tiêu gì quá đáng đâu. Em cũng sắp đi làm rồi, lúc ấy không tiêu tiền của chị và ba nữa.
— Không tiêu gì mà hết tiền?
— Sắp sửa sinh nhật cái Uyên. Em muốn tổ chức cho con bé một bữa sinh nhật ý nghĩa một chút, nhưng không đủ tiền.
— Chị xin mày, nghèo thì đừng cố tỏ ra sang chảnh làm gì. Không cần thể hiện thế này thế nọ, mình chân thành, có tấm lòng là được. Đang sinh viên với nhau cả, mày mà sĩ thì chỉ khổ ba, khổ chị thôi.
— Nhưng năm nay bọn em năm cuối rồi, em muốn tạo dấu ấn đặc biệt một chút. Chị biết con gái thích gì không? Em chưa biết tặng quà gì cho Uyên cả.
— Thứ chị thích chắc gì cái Uyên đã thích. Nói chung vụ này chị không tư vấn được cho mày đâu. Lát cho quần áo vào máy giặt đi, khuya chị phơi.
Nói rồi Hoa quay người bước lên lầu, Hoàng cũng chạy theo chị gái, miệng nỉ non nịnh bợ:
— Chị Hoa, cho em mượn tiền đi.
— Bao nhiêu??
— 1 triệu. À không, 1 triệu rưỡi.
— Khiếp. Tặng quà sinh nhật gì mà tốn kém thế.
— Chị cứ cho vay là được rồi. Thắc mắc nhiều thế nhỉ.
— Thế bây giờ mày đang vay chị hay điều khiển chị.
— Em nào dám.
— Giặt quần áo đi, lát chị chuyển khoản cho.
— Yêu bà chị ế của em nhất trên đời.
— Thôi thôi, mày im ngay đi.
Rằm tháng Tám đã qua từ lâu nhưng trăng vẫn rất sáng. Sau khi làm một vài việc cần thiết, Hoa ngồi bên cửa sổ, trong bóng đêm tĩnh lặng, dưới ánh sao rải đầy trời, đôi mắt Hoa mơ màng, miệng khẽ ngâm nga một vài giai điệu nhạc và nhìn ngắm ánh sáng nhàn nhạt đang tỏa hào quang khắp chốn.
Một buổi tối mùa thu bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng Hoa lại cảm thấy rất dễ chịu, một cảm giác an nhiên, thoải mái, trong lòng tràn ngập những niềm vui nhỏ nhặt mà cuộc sống xung quanh ban tặng.
Cùng thời gian đó, ở căn nhà kế bên, trong căn phòng khoảng 20 mét vuông, sau khi chỉnh sửa một vài đề mục trong dự án phim hoạt hình, Huấn thư thái ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt anh rơi vào chậu xương rồng đang nở hoa đặt bên cửa sổ. Ngắm nhìn những đóa hoa sắc vàng tươi, ánh mắt chàng trai ấy bỗng trở nên dịu dàng.
Ánh trăng trên nền trời xa thẳm đã thu hút sự chú ý của Huấn. Anh rời khỏi bàn làm việc và đứng bên cửa sổ ngắm trăng. Trăng thanh, gió mát… Nếu như ngồi trên tầng thượng chắc hẳn sẽ tuyệt vời hơn. Não bộ lập tức nhớ đến hình ảnh người con gái dịu dàng trong bộ đồ ngủ ngồi ở tầng thượng đêm nọ, một động lực vô hình thôi thúc anh rời khỏi phòng và lên tầng thượng ngay tức khắc.
Huấn men theo lối nhỏ lên cầu thang và bước ra tầng thượng. Nơi này thoáng đãng, ánh trăng chiếu rọi đủ nhìn được mọi thứ xung quanh. Gió heo may nhẹ đưa, mùi hoa sữa thoang thoảng đưa lại bên mũi… Nhưng ở vị trí đó, không có cô gái nhà hàng xóm đang ngồi.
Ánh mắt Huấn thoáng xuất hiện chút hụt hẫng, tuy vậy, mục đích của anh vốn chỉ là ngắm trăng. Kéo chiếc ghế tựa ngay sát lan can, Huấn ngồi trầm tư và chăm chú quan sát cảnh thành phố dưới ánh trăng bạc.
Đang trầm tư suy nghĩ thì từ bên nhà hàng xóm truyền đến tiếng bước chân khe khẽ… Huấn quay người sang, vô tình bắt gặp cô gái đang ôm một chậu quần áo… dường như cô lên đây để phơi quần áo. Sự xuất hiện bất ngờ của cô ấy khiến Huấn thẫn thờ mất mấy giây, đúng như những gì anh mong đợi, nhưng… khi nhìn thấy cô gái, anh lại cảm thấy bối rối.
Cố tình đợi đến khuya mới đem quần áo lên phơi hoàn toàn nằm trong chủ đích của Hoa. Bởi cô nhớ lại lần chạm mặt vào đêm đó, anh hàng xóm đẹp trai lên lấy đồ rất khuya, cô nghĩ anh bận nên giờ đó mới rảnh để lấy đồ. Chỉ không ngờ là, hôm nay anh ngồi đó ngắm trăng, hoàn toàn không có ý lấy quần áo. Trông dáng vẻ giống như là đang chờ đợi ai đó. “Ai đó” liệu có phải là mình không nhỉ? Một ý nghĩ chợt xảy đến trong não bộ, Hoa thấy hai má mình nóng ran, nhưng rồi cô nhanh chóng gạt đi. Không thể nào, rất có thể, đêm nay trăng sáng, thời tiết dễ chịu, anh ấy lên đây để ngắm trăng thôi. Hoàn toàn không phải đợi chờ ai như cô nghĩ.
Hoa ngập ngừng mang chậu quần áo đến gần dây phơi, lần chạm mặt thứ 2 này cô không biết phải nói gì. Bất chợt, Huấn rời khỏi ghế ngồi và tiến lại phía Hoa. Dáng hình cao lớn cùng mùi hương nam tính từ cơ thể anh theo gió thoảng khiến con tim Hoa ngất ngây. Đã đẹp trai rồi lại còn thơm nữa. ?
Huấn nhẹ nhàng lên tiếng:
— Nhiều đồ quá, để anh giúp một tay nhé!
Vừa nói Huấn vừa chủ động chạm tay vào chậu quần áo. Vừa bối rối, nữa là trời tối, thêm cả sự ngượng ngùng có chút hấp tấp của cả hai, nên… Bàn tay Huấn khẽ chạm vào tay Hoa. Chỉ là một cái chạm tay rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến Hoa cảm thấy xao xuyến, ngược lại, trống ngực Huấn dường như đập rất mạnh.
Hoa cất lời nhè nhẹ đủ để Huấn nghe thấy:
— Em cảm ơn!
Chậu quần áo cuối cùng cũng đặt xuống nền đá hoa. Huấn chủ động cầm mắc áo và giúp Hoa treo lên dây phơi. Sự ngượng ngùng đã giảm bớt đi đôi chút, Hoa tự nhiên trò chuyện:
— Anh chưa ngủ ạ?
— Anh chưa. Vừa làm việc xong thấy đầu óc căng thẳng quá nên muốn lên đây thư giãn một chút. Không ngờ lại được gặp em!
Một lời nói dối hoàn hảo. Mục đích của Huấn khi lên tầng thượng là hy vọng được gặp gỡ cô gái nhà hàng xóm, thế mà trước mặt cô nàng lại đáp lời tỉnh bơ.
Hoa cất lời tán dương:
— Anh chăm chỉ thật đấy, hôm nào cũng làm việc tới khuya.
— Anh có thể gọi tên em là gì nhỉ?
Huấn bối rối bày tỏ thắc mắc trong lòng.
— Anh gọi em là Hoa nhé!
— Hoa… Người đẹp như tên.
— Tên anh là gì ạ?
— Anh tên Huấn.
Hoa khẽ mỉm cười trong lòng, cuối cùng cũng biết tên trai đẹp.
Thấy Hoa im lặng không nói, Huấn chủ động gợi chủ đề:
— Em có biết anh đang nghĩ gì không?
Hoa tròn mắt nhìn Huấn, cô đáp lời một cách ngây ngốc:
— Không ạ. Anh đang nghĩ gì thế?
— Anh đang nghĩ, nếu sau này có bạn gái, à không, có người yêu. Anh nhất định tìm người yêu có tên giống em. Tên Hoa.
Hoa thực sự bàng hoàng vì câu nói ấy, cô đứng đơ người ra. Nhẽ mới chạm mặt hai lần mà tình cảm đã tiến triển mạnh mẽ tới vậy sao? Anh ấy đã tính chuyện tỏ tình với mình rồi? Ôi, trái tim trong ngực này sao hư quá. Đập rộn ràng không yên, đến trụy tim mất thôi.
Huấn tiếp tục câu chuyện:
— Em có muốn biết vì sao không?
Hoa gật đầu không do dự. Thề có ánh trăng trên cao, dưới mặt đất có đứa dại trai như cô, Hoa thực sự tò mò muốn biết anh ấy sẽ nói gì tiếp theo. Hoa hồi hộp đến mức nín thở mấy lần, cô đang tưởng tượng xem anh ấy sẽ bày tỏ tình cảm với mình như nào. Thực không nghĩ mọi thứ chóng vánh đến như vậy.
— Vì sao ạ?
Hoa ngây ngốc hỏi lại. Gương mặt cô lúc này nhìn cực kỳ đáng yêu. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, đôi hàng mi cong vút khẽ chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng mịn màng, một vài lọn tóc được gió thổi tung bay… Huấn bỗng thấy tâm hồn xao xuyến lạ, anh thì thầm đáp lời:
— Không chỉ yêu người tên Hoa. Nếu có thể, anh sẽ cưới luôn cô ấy. Và sau này, nếu như sinh con đầu lòng, bất kể là trai hay gái, anh cũng sẽ đặt tên con là Hồng.
Đầu óc Hoa lập tức nảy số. Huấn – Hoa – Hồng!!
Ôi trời ạ. Cô không thể ngờ anh đẹp trai này lại là một vựa muối cực lớn. Thế mà cô cứ tưởng được anh tỏ tình điều gì đó, hóa ra là một câu chuyện cười vô cùng nhiều muối.
Hoa bật cười thích thú, cô đi đến gần lan can và thư giãn hít khí trời, đoạn phụ họa thêm mấy câu bông đùa:
— Anh là học sinh ưu tú của thầy Huấn à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.