Chương 4
Thanh Thanh
29/09/2022
Ngọn gió trong lành nhẹ nhàng lướt qua khiến mái tóc Hoa chờn vờn nhẹ bay theo gió, mùi hương nữ nhân ngạt ngào lan tỏa. Huấn tiến đến gần Hoa, giữ một khoảng cách nhất định, anh bám tay vào lan can và hướng ánh mắt nhìn ra xa. Trước câu hỏi của Hoa, Huấn nhất thời giữ im lặng, trên nét mặt ẩn hiện ý cười. Ánh trăng bạc rải rác chiếu lên người anh, phủ lên một lớp ánh sáng như ảo mộng, Hoa lén quay người sang và nhìn trộm Huấn, nhìn đôi mày đen nhánh của anh, cô hoàn toàn đơ người. Trong tâm trí cô khơi dậy một thứ cảm giác rất đặc biệt, phải gọi tên nó như thế nào nhỉ? Hoa thầm nghĩ.
Đúng vậy. Chính là loại cảm giác tim đập muốn chết!
Huấn chỉ lặng lẽ đứng ở đó nhưng không gian thoáng chốc đã khác hẳn, phảng phất sự ưu nhã xa vời, đó không chỉ là tướng mạo hoàn hảo của anh, mà còn do khí chất nội hàm ẩn chứa từ bên trong anh tỏa ra đầy cuốn hút.
Không muốn để cuộc trò chuyện với Hoa bị bỏ lửng giữa chừng. Huấn khẽ quay người lại, đôi mắt anh dồn sự chú ý vào gương mặt thanh thoát của Hoa và nhẹ nhàng nói:
— Anh vẫn luôn sống và học tập theo tôn chỉ mà thầy Huấn chỉ dạy. Mặc dù anh cảm thấy mình vẫn chưa được ưu tú lắm.
— Tôn chỉ gì thế ạ? – Hoa không giấu được tò mò.
Huấn ngập ngừng, anh khẽ mỉm cười và chậm rãi nhấn mạnh từng chữ:
— Xã hội lày, chỉ có nàm, chịu khó, cần cù bù siêng lăng. Chỉ có nàm thì mới có ăn. Những cái đứa không nàm mà đòi có ăn…
Huấn nhẹ nhàng nhập vai, ngay đến phát âm chính tả anh cũng cố tình nói ngọng theo nguyên văn của thầy Huấn. Anh nói đến đó thì bỏ dở, Hoa đứng bên cạnh ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cô thật sự bị anh làm cho cuốn vào câu chuyện nhiều muối này. Huấn si mê nhìn ngắm Hoa cười sảng khoái như vậy, bờ môi phớt hồng chúm chím, hàm răng trắng đều thẳng tắp khiến trong lòng anh khơi dậy một niềm mong muốn ước ao…
Hoa buột miệng đáp:
— Cứ tưởng là anh học tập điều gì ở thầy Huấn, hóa ra là tôn chỉ “kinh điển” này. Mấy câu này, mấy đứa trẻ con trong phố, đứa nào cũng học thuộc lòng.
— Nhưng anh học tập theo một dị bản khác!
— Dị bản khác?
Hoa lại tiếp tục bị Huấn làm cho bất ngờ. Cô tò mò hỏi lại.
— Ừm. Em có muốn nghe không?
Hoa gật đầu ngay tức thì.
— Anh nói vế sau thôi nhé.
— Vâng.
Hoa đứng thẳng người và nghiêm túc nhìn Huấn như chờ đợi một điều gì hay ho mà anh sắp kể.
— Những cái đứa không nàm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn đầu gối, ăn đất!!
Hoa lại ôm bụng cười một trận nghiêng ngả. Đúng là không thể phủ nhận khả năng tấu hài của chàng trai nhà hàng xóm. Càng lúc cô càng muốn thời gian trôi chậm lại, ước gì được trò chuyện cùng anh mãi như thế này. Lần đầu tiên trong đời Hoa cảm thấy ấn tượng mạnh mẽ với người khác giới đến như vậy. Nhẽ cô mê trai đẹp đến mức này sao.
Thấy Hoa đứng thất thần, Huấn tiếp tục gợi chuyện:
— Em đang đi học hay làm gì rồi?
— Em đi làm rồi anh. Nhìn em giống sinh viên lắm ạ?
— Nếu em nói sinh viên thì anh cũng tin. Vì em trẻ thật mà.
Đây có được tính là một lời khen không nhỉ? Hoa thấy cả cơ thể bỗng chốc nóng hầm hập, cô bối rối đáp lời:
— Công việc của anh là gì ạ?
— Anh làm thiết kế!
— Ồh…
Hoa thốt lên vẻ trầm trồ rồi bổ sung thêm câu nói:
— Ngưỡng mộ quá!
Huấn khẽ nhún vai và bình thản đáp:
— Cũng chỉ là một công việc để mưu sinh thôi, có gì để ngưỡng mộ đâu. Công việc của em có gì thú vị không?
— Nếu như không yêu thích công việc mình làm thì có ai kiên trì được 8 tiếng một ngày, và liên tục lặp lại từ ngày này qua ngày khác không nhỉ?
Hoa đáp lời Huấn bằng một câu hỏi khác.
— Cũng có không ít người như vậy. Đó là bởi họ hoàn toàn không xác định được mục tiêu và phương hướng. Họ đi làm chỉ vì đơn giản nghĩ cần phải có việc làm. Bởi vậy, họ đi làm với tâm trạng chán nản, làm việc như một hình thức chống đối, chỉ cần đủ yêu cầu của cấp trên là xong. Không hề có mong muốn được thăng tiến hay gì khác.
— Anh có yêu thích công việc của mình không? Làm thiết kế có gì thú vị không ạ?
— Cũng có nhiều lúc thấy nản, nhưng phải học cách yêu công việc mình làm giống như em nói. Tìm hứng thú trong công việc để tiếp diễn và duy trì mỗi ngày.
Em làm công việc gì?
— Em làm ở thư viện ạ!
— Công việc đó hay tuyệt!
Huấn phụ họa bằng một lời cảm thán.
— Sao anh lại nghĩ như vậy?
— Thư viện là một nơi chứa đựng cả một kho tàng kiến thức đồ sộ, có rất nhiều đầu sách hay và hấp dẫn. Làm việc ở đó, em được biết nhiều loại sách hay và có thời gian để học hỏi thêm nhiều kiến thức. Như vậy không phải rất thú vị sao?
Hoa gật gù thừa nhận suy nghĩ của Huấn.
— Nhưng cũng có những lúc rất chán ạ.
— Buổi sáng mấy giờ thư viện mở cửa hả em?
— 8h sáng mở cửa, 17h chiều đóng cửa. Một tháng được nghỉ 4 ngày chủ nhật ạ.
— Công việc đó khá hay, anh thấy hợp với em. Tính chất công việc nhẹ nhàng, không quá áp lực, có nhiều thời gian rảnh. Sáng đi muộn, chiều được về sớm. Anh mà biết có công việc hay thế này thì ngày xưa cũng theo học ngành giống em.
— Lúc trước anh học ngành gì thế ạ?
— Anh học thiết kế ở Đại học Mỹ thuật.
— Uầy, thế chắc anh vẽ giỏi lắm, đúng không ạ?
— Chỉ đủ áp dụng cho công việc thôi.
Đêm dần khuya, ánh trăng ngày càng sáng rõ, dưới lòng đường, các dòng xe cộ đã vãn hẳn, không gian càng thêm lắng đọng. Huấn không nỡ chia tay Hoa về đi ngủ nhưng nhìn qua đồng hồ, anh thấy đã khuya nên chủ động nói:
— Em xuống đi nghỉ sớm đi, mai còn dậy đi làm. Anh cũng đi nghỉ đây.
Hoa luyến tiếc đáp lời:
— Vâng. Anh ngủ ngon nhé.
Hoa quay người bước xuống dưới, lúc gần đến chân cầu thang thì nghe giọng Huấn gọi với từ phía sau:
— Có thể cho anh info mạng xã hội của em không?
Ngập ngừng một lát, Hoa trả lời:
— Anh muốn info Facebook, Insta hay Zalo ạ?
— Cả 3.
— Châu Nhật Hoa, avt là em chụp hình ở hồ sen anh nhé.
— Châu Nhật Hoa…
Huấn thì thầm trong miệng tên gọi của Hoa.
— Anh nhớ rồi. Chúc em ngủ ngon!
Trở về phòng ngủ, thả hồn trên chiếc giường êm ái nhưng tâm tư của Hoa vẫn lơ lửng ở tầng thượng. Khung cảnh đêm trăng thu lãng mạn ấy không có cách nào thoát ra khỏi suy nghĩ của cô. Đang mông lung nghĩ vẩn vơ thì điện thoại rung lên dưới gối. Nhìn thông báo nổi trên màn hình khóa, Hoa thấy trống ngực mình khẽ đập thánh thót, cô tò mò mở ra xem.
Huỳnh Ngọc Huấn đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn.
Không chút do dự, Hoa truy cập ứng dụng Facebook ngay tức khắc, cô mở trang cá nhân của anh ra xem. Gần như xem ngấu nghiến, không bỏ sót chi tiết nào. Miệng thì thầm ba chữ yêu thương “Huỳnh Ngọc Huấn”, cái tên thật đặc biệt.
Dòng thời gian trên trang cá nhân của anh không có gì đặc biệt, thỉnh thoảng có một vài người bạn tag tên anh trong một vài dịp gặp gỡ, tất cả các bức hình anh chỉ khẽ mỉm cười. Vẫn là ánh mắt ấy, thâm trầm, cuốn hút mà sâu sắc. Hoa tự hỏi, người con trai như vậy chẳng lẽ đến giờ phút này không thương nhớ một ai? Nhưng rồi Hoa lại gạt suy nghĩ ấy đi. Chắc cũng có nhiều cô nàng thầm thương trộm nhớ anh lắm, trong đó có cô không nhỉ?
Hoa còn đang tò mò muốn xem thêm một chút thì bất chợt messenger hiện lên tin nhắn được gửi đến từ Huỳnh Ngọc Huấn. Trong khoảnh khắc, Hoa thấy tâm tư mình bấn loạn, cả người bỗng run lên một cách khó hiểu.
— Còn đang phân vân điều gì mà chưa đồng ý kết bạn với anh vậy?
Sao khó diễn tả tâm trạng lúc này quá. Hoa mím môi cười thầm, trở lại ứng dụng facebook, cô nhấn xác nhận kết bạn rồi quay lại reply tin nhắn của Huấn.
— Sao anh biết là em đang phân vân?
— Anh đoán mò thế thôi, không ngờ lại trúng. Avt của em đẹp thật đấy, nhìn như mấy bạn nữ sinh trung học.
Lại một lời khen ngợi, Hoa mỉm cười thích thú soạn tin đáp lại:
— Cảm ơn lời khen của anh. Anh chưa ngủ được ạ?
— Anh cũng muốn ngủ lắm nhưng trót xem FB của em xong lại không ngủ được. Đôi tay này chỉ muốn được gõ tin nhắn và trò chuyện với em thêm một lát. Em sẽ không cảm thấy phiền chứ?
Ôi, sao có thể nói là phiền được, em còn đang rất thích anh làm phiền đây!! Hoa thầm nghĩ trong đầu, đương nhiên cô không dại mà gửi tin nhắn đó cho Huấn.
— Được ạ. Nói chuyện một lát rồi đi ngủ anh nhé. Ngày mai em còn đi làm nữa.
Đã dặn lòng là chỉ nói chuyện một chút thôi, nhưng kết quả, Hoa ôm điện thoại và chat với Huấn đến 3h sáng. Chỉ là những lời nói bông đùa không đầu không cuối, nhưng không hiểu sao cô cứ bị cuốn vào cuộc trò chuyện với anh ấy mà không có cách nào thoát ra được.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Hoa đến cơ quan với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, kỳ thực cô đã ngủ được chút gì đâu. Chat với trai đến 3h sáng rồi nằm trằn trọc cả đêm, tâm trí cứ nghĩ đến Huấn mà không sao vào giấc được. Đặt gói xôi và ly trà đào lên bàn làm việc, Hoa uể oải tựa lưng vào ghế, nhận ra sự mệt mỏi của cô bạn thân, Quỳnh tò mò hỏi:
— Hôm nay không được khỏe à?
— Ừ, hơi mệt.
Hoa lười biếng đáp và chậm rãi ăn sáng.
— Có mệt lắm không? Sao không xin nghỉ một hôm?
— Thiếu ngủ một chút thôi chứ không ốm đau gì cả. Không sao đâu, lát nữa tranh thủ ngủ gật một xíu là ok.
— Đêm qua làm gì mà thiếu ngủ hả?
Quỳnh nhìn Hoa bằng ánh mắt nghi hoặc. Hoa chột dạ đáp:
— Tớ… có làm gì đâu. Tự nhiên không ngủ được thôi.
— Điêu lắm nhé. Thái độ trả lời chưa thật thà.
— Tớ có gì để giấu cậu đâu… mà bảo không thật thà?
Hoa vừa dứt lời thì điện thoại trên bàn rung lên, cô mở khóa màn hình và tò mò đọc tin nhắn. Trong lúc không chú ý, Quỳnh lén đọc trộm tên người gửi.
— Lại bảo không có gì giấu đi. Trăm phần trăm đêm qua nói chuyện với trai rồi!!
Hoa đỏ mặt nói:
— Ai cho cậu đọc trộm tin nhắn của người khác?
— Tớ đã đọc gì đâu. Chỉ thấy thấp thoáng nickname của anh dai nào đó tên Huỳnh Ngọc Huấn thôi.
Ngập ngừng một lát, Quỳnh lại hỏi tiếp:
— Anh hàng xóm nhà kế bên hôm trước cậu kể đây à?
— Ừ.
Hoa không biết nói dối, càng không biết cách che giấu cảm xúc, trước sự tò mò của Quỳnh, cô chỉ biết gật đầu thừa nhận.
— Nhìn avt bảnh trai đấy. Kèo này có vẻ ổn, chàng đang tấn công à? Kết bạn với nhau từ khi nào thế?
— Mới đêm qua!
— Bảo sao mất ngủ.
— Yên lặng để tớ reply tin nhắn của chàng đã. Cứ truy vấn hoài, mất tập trung không biết nhắn gì cả.
Nói đoạn Hoa chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại và cười một mình. Đôi bàn tay nhanh nhẹn soạn tin gửi đi cho Huấn. Tin đi tin lại, bữa sáng đã nguội lạnh, Hoa cũng chẳng còn tâm trạng gì để ăn. Khi thư viện lục đục có người đến, cô cất điện thoại vào một góc và chuyên tâm làm việc. Bận rộn với những danh sách số liệu nên Hoa tạm thời quên đi được cảm giác buồn ngủ, hoặc cũng có thể, vì những dòng tin nhắn quan tâm của Huấn khiến cô có động lực để làm việc hơn.
Gần đến giờ tan làm, Quỳnh đưa ra gợi ý:
— Hãy còn sớm, ra hồ Trúc Bạch ăn bánh tôm không? Đói quá.
— Bây giờ á?
— Ừ. Hôm nay thời tiết mát mẻ, đi lang thang một chút rồi hãy về.
— Đi ăn quà giờ này tối về lại không muốn ăn cơm.
— Đi ăn một chút không no bụng được đâu. Đi nhé?
Hoa không có cách nào từ chối đề nghị của cô bạn thân nên gật đầu đồng ý.
Ánh chiều tà rải rác chiếu xuống toàn cảnh thành phố, những ngọn gió trong lành trời chiều mùa thu nhẹ nhàng lướt qua, ngồi ở quán ăn ven hồ, Hoa lơ đễnh nhìn những bánh xe đạp chậm rãi xuyên qua ánh nắng rót xuống, xuyên qua từng bóng cây rậm rạp, bon bon trên cung đường mộng mơ… Khung cảnh đẹp đến nao lòng.
Quỳnh ngấu nghiến ăn những chiếc bánh tôm vàng ruộm, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi. Tâm trạng của Hoa hôm nay hơi khó hiểu, cô nhấm nháp qua loa chứ không thực sự hứng thú với món ăn này, mặc dù ngày thường cô vẫn rất thích. Thấy Hoa đỏng đảnh không có hứng ăn, Quỳnh cất lời trêu ghẹo:
— Đúng bạn tôi mắc bệnh tương tư rồi!
— Tương tư gì đâu, tớ thấy hơi mệt nên không muốn ăn thôi.
— Không phải chối. Tớ mà đã bắt bệnh thì chỉ có chuẩn.
— Nhìn mặt tớ hiện rõ ràng 4 chữ “mắc bệnh tương tư” à?
— Chứ gì nữa.
— Có khi nào tớ thích anh ấy không nhỉ?
— Thích nhiều hay ít thì tớ không biết. Nhưng tớ dám chắc là thích rồi. Nhìn cậu như người mất hồn ấy.
— Chả hiểu sao cứ bị nghĩ về chàng thôi. ?
— Không sao. Giai đoạn đầu tiên của bệnh tương tư luôn là như vậy.
— Nói chuyện như kiểu chuyên gia ý.
— Không dám nhận là chuyên gia, nhưng mà cũng có chút kinh nghiệm. Không ăn đúng không, tớ đang đói quá, tớ ăn hết chỗ này nhé.
— Ừ. Ăn hết đi. Tớ cũng không muốn ăn, đi với cậu cho vui thôi.
Đúng vậy. Chính là loại cảm giác tim đập muốn chết!
Huấn chỉ lặng lẽ đứng ở đó nhưng không gian thoáng chốc đã khác hẳn, phảng phất sự ưu nhã xa vời, đó không chỉ là tướng mạo hoàn hảo của anh, mà còn do khí chất nội hàm ẩn chứa từ bên trong anh tỏa ra đầy cuốn hút.
Không muốn để cuộc trò chuyện với Hoa bị bỏ lửng giữa chừng. Huấn khẽ quay người lại, đôi mắt anh dồn sự chú ý vào gương mặt thanh thoát của Hoa và nhẹ nhàng nói:
— Anh vẫn luôn sống và học tập theo tôn chỉ mà thầy Huấn chỉ dạy. Mặc dù anh cảm thấy mình vẫn chưa được ưu tú lắm.
— Tôn chỉ gì thế ạ? – Hoa không giấu được tò mò.
Huấn ngập ngừng, anh khẽ mỉm cười và chậm rãi nhấn mạnh từng chữ:
— Xã hội lày, chỉ có nàm, chịu khó, cần cù bù siêng lăng. Chỉ có nàm thì mới có ăn. Những cái đứa không nàm mà đòi có ăn…
Huấn nhẹ nhàng nhập vai, ngay đến phát âm chính tả anh cũng cố tình nói ngọng theo nguyên văn của thầy Huấn. Anh nói đến đó thì bỏ dở, Hoa đứng bên cạnh ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cô thật sự bị anh làm cho cuốn vào câu chuyện nhiều muối này. Huấn si mê nhìn ngắm Hoa cười sảng khoái như vậy, bờ môi phớt hồng chúm chím, hàm răng trắng đều thẳng tắp khiến trong lòng anh khơi dậy một niềm mong muốn ước ao…
Hoa buột miệng đáp:
— Cứ tưởng là anh học tập điều gì ở thầy Huấn, hóa ra là tôn chỉ “kinh điển” này. Mấy câu này, mấy đứa trẻ con trong phố, đứa nào cũng học thuộc lòng.
— Nhưng anh học tập theo một dị bản khác!
— Dị bản khác?
Hoa lại tiếp tục bị Huấn làm cho bất ngờ. Cô tò mò hỏi lại.
— Ừm. Em có muốn nghe không?
Hoa gật đầu ngay tức thì.
— Anh nói vế sau thôi nhé.
— Vâng.
Hoa đứng thẳng người và nghiêm túc nhìn Huấn như chờ đợi một điều gì hay ho mà anh sắp kể.
— Những cái đứa không nàm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn đầu gối, ăn đất!!
Hoa lại ôm bụng cười một trận nghiêng ngả. Đúng là không thể phủ nhận khả năng tấu hài của chàng trai nhà hàng xóm. Càng lúc cô càng muốn thời gian trôi chậm lại, ước gì được trò chuyện cùng anh mãi như thế này. Lần đầu tiên trong đời Hoa cảm thấy ấn tượng mạnh mẽ với người khác giới đến như vậy. Nhẽ cô mê trai đẹp đến mức này sao.
Thấy Hoa đứng thất thần, Huấn tiếp tục gợi chuyện:
— Em đang đi học hay làm gì rồi?
— Em đi làm rồi anh. Nhìn em giống sinh viên lắm ạ?
— Nếu em nói sinh viên thì anh cũng tin. Vì em trẻ thật mà.
Đây có được tính là một lời khen không nhỉ? Hoa thấy cả cơ thể bỗng chốc nóng hầm hập, cô bối rối đáp lời:
— Công việc của anh là gì ạ?
— Anh làm thiết kế!
— Ồh…
Hoa thốt lên vẻ trầm trồ rồi bổ sung thêm câu nói:
— Ngưỡng mộ quá!
Huấn khẽ nhún vai và bình thản đáp:
— Cũng chỉ là một công việc để mưu sinh thôi, có gì để ngưỡng mộ đâu. Công việc của em có gì thú vị không?
— Nếu như không yêu thích công việc mình làm thì có ai kiên trì được 8 tiếng một ngày, và liên tục lặp lại từ ngày này qua ngày khác không nhỉ?
Hoa đáp lời Huấn bằng một câu hỏi khác.
— Cũng có không ít người như vậy. Đó là bởi họ hoàn toàn không xác định được mục tiêu và phương hướng. Họ đi làm chỉ vì đơn giản nghĩ cần phải có việc làm. Bởi vậy, họ đi làm với tâm trạng chán nản, làm việc như một hình thức chống đối, chỉ cần đủ yêu cầu của cấp trên là xong. Không hề có mong muốn được thăng tiến hay gì khác.
— Anh có yêu thích công việc của mình không? Làm thiết kế có gì thú vị không ạ?
— Cũng có nhiều lúc thấy nản, nhưng phải học cách yêu công việc mình làm giống như em nói. Tìm hứng thú trong công việc để tiếp diễn và duy trì mỗi ngày.
Em làm công việc gì?
— Em làm ở thư viện ạ!
— Công việc đó hay tuyệt!
Huấn phụ họa bằng một lời cảm thán.
— Sao anh lại nghĩ như vậy?
— Thư viện là một nơi chứa đựng cả một kho tàng kiến thức đồ sộ, có rất nhiều đầu sách hay và hấp dẫn. Làm việc ở đó, em được biết nhiều loại sách hay và có thời gian để học hỏi thêm nhiều kiến thức. Như vậy không phải rất thú vị sao?
Hoa gật gù thừa nhận suy nghĩ của Huấn.
— Nhưng cũng có những lúc rất chán ạ.
— Buổi sáng mấy giờ thư viện mở cửa hả em?
— 8h sáng mở cửa, 17h chiều đóng cửa. Một tháng được nghỉ 4 ngày chủ nhật ạ.
— Công việc đó khá hay, anh thấy hợp với em. Tính chất công việc nhẹ nhàng, không quá áp lực, có nhiều thời gian rảnh. Sáng đi muộn, chiều được về sớm. Anh mà biết có công việc hay thế này thì ngày xưa cũng theo học ngành giống em.
— Lúc trước anh học ngành gì thế ạ?
— Anh học thiết kế ở Đại học Mỹ thuật.
— Uầy, thế chắc anh vẽ giỏi lắm, đúng không ạ?
— Chỉ đủ áp dụng cho công việc thôi.
Đêm dần khuya, ánh trăng ngày càng sáng rõ, dưới lòng đường, các dòng xe cộ đã vãn hẳn, không gian càng thêm lắng đọng. Huấn không nỡ chia tay Hoa về đi ngủ nhưng nhìn qua đồng hồ, anh thấy đã khuya nên chủ động nói:
— Em xuống đi nghỉ sớm đi, mai còn dậy đi làm. Anh cũng đi nghỉ đây.
Hoa luyến tiếc đáp lời:
— Vâng. Anh ngủ ngon nhé.
Hoa quay người bước xuống dưới, lúc gần đến chân cầu thang thì nghe giọng Huấn gọi với từ phía sau:
— Có thể cho anh info mạng xã hội của em không?
Ngập ngừng một lát, Hoa trả lời:
— Anh muốn info Facebook, Insta hay Zalo ạ?
— Cả 3.
— Châu Nhật Hoa, avt là em chụp hình ở hồ sen anh nhé.
— Châu Nhật Hoa…
Huấn thì thầm trong miệng tên gọi của Hoa.
— Anh nhớ rồi. Chúc em ngủ ngon!
Trở về phòng ngủ, thả hồn trên chiếc giường êm ái nhưng tâm tư của Hoa vẫn lơ lửng ở tầng thượng. Khung cảnh đêm trăng thu lãng mạn ấy không có cách nào thoát ra khỏi suy nghĩ của cô. Đang mông lung nghĩ vẩn vơ thì điện thoại rung lên dưới gối. Nhìn thông báo nổi trên màn hình khóa, Hoa thấy trống ngực mình khẽ đập thánh thót, cô tò mò mở ra xem.
Huỳnh Ngọc Huấn đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn.
Không chút do dự, Hoa truy cập ứng dụng Facebook ngay tức khắc, cô mở trang cá nhân của anh ra xem. Gần như xem ngấu nghiến, không bỏ sót chi tiết nào. Miệng thì thầm ba chữ yêu thương “Huỳnh Ngọc Huấn”, cái tên thật đặc biệt.
Dòng thời gian trên trang cá nhân của anh không có gì đặc biệt, thỉnh thoảng có một vài người bạn tag tên anh trong một vài dịp gặp gỡ, tất cả các bức hình anh chỉ khẽ mỉm cười. Vẫn là ánh mắt ấy, thâm trầm, cuốn hút mà sâu sắc. Hoa tự hỏi, người con trai như vậy chẳng lẽ đến giờ phút này không thương nhớ một ai? Nhưng rồi Hoa lại gạt suy nghĩ ấy đi. Chắc cũng có nhiều cô nàng thầm thương trộm nhớ anh lắm, trong đó có cô không nhỉ?
Hoa còn đang tò mò muốn xem thêm một chút thì bất chợt messenger hiện lên tin nhắn được gửi đến từ Huỳnh Ngọc Huấn. Trong khoảnh khắc, Hoa thấy tâm tư mình bấn loạn, cả người bỗng run lên một cách khó hiểu.
— Còn đang phân vân điều gì mà chưa đồng ý kết bạn với anh vậy?
Sao khó diễn tả tâm trạng lúc này quá. Hoa mím môi cười thầm, trở lại ứng dụng facebook, cô nhấn xác nhận kết bạn rồi quay lại reply tin nhắn của Huấn.
— Sao anh biết là em đang phân vân?
— Anh đoán mò thế thôi, không ngờ lại trúng. Avt của em đẹp thật đấy, nhìn như mấy bạn nữ sinh trung học.
Lại một lời khen ngợi, Hoa mỉm cười thích thú soạn tin đáp lại:
— Cảm ơn lời khen của anh. Anh chưa ngủ được ạ?
— Anh cũng muốn ngủ lắm nhưng trót xem FB của em xong lại không ngủ được. Đôi tay này chỉ muốn được gõ tin nhắn và trò chuyện với em thêm một lát. Em sẽ không cảm thấy phiền chứ?
Ôi, sao có thể nói là phiền được, em còn đang rất thích anh làm phiền đây!! Hoa thầm nghĩ trong đầu, đương nhiên cô không dại mà gửi tin nhắn đó cho Huấn.
— Được ạ. Nói chuyện một lát rồi đi ngủ anh nhé. Ngày mai em còn đi làm nữa.
Đã dặn lòng là chỉ nói chuyện một chút thôi, nhưng kết quả, Hoa ôm điện thoại và chat với Huấn đến 3h sáng. Chỉ là những lời nói bông đùa không đầu không cuối, nhưng không hiểu sao cô cứ bị cuốn vào cuộc trò chuyện với anh ấy mà không có cách nào thoát ra được.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Hoa đến cơ quan với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, kỳ thực cô đã ngủ được chút gì đâu. Chat với trai đến 3h sáng rồi nằm trằn trọc cả đêm, tâm trí cứ nghĩ đến Huấn mà không sao vào giấc được. Đặt gói xôi và ly trà đào lên bàn làm việc, Hoa uể oải tựa lưng vào ghế, nhận ra sự mệt mỏi của cô bạn thân, Quỳnh tò mò hỏi:
— Hôm nay không được khỏe à?
— Ừ, hơi mệt.
Hoa lười biếng đáp và chậm rãi ăn sáng.
— Có mệt lắm không? Sao không xin nghỉ một hôm?
— Thiếu ngủ một chút thôi chứ không ốm đau gì cả. Không sao đâu, lát nữa tranh thủ ngủ gật một xíu là ok.
— Đêm qua làm gì mà thiếu ngủ hả?
Quỳnh nhìn Hoa bằng ánh mắt nghi hoặc. Hoa chột dạ đáp:
— Tớ… có làm gì đâu. Tự nhiên không ngủ được thôi.
— Điêu lắm nhé. Thái độ trả lời chưa thật thà.
— Tớ có gì để giấu cậu đâu… mà bảo không thật thà?
Hoa vừa dứt lời thì điện thoại trên bàn rung lên, cô mở khóa màn hình và tò mò đọc tin nhắn. Trong lúc không chú ý, Quỳnh lén đọc trộm tên người gửi.
— Lại bảo không có gì giấu đi. Trăm phần trăm đêm qua nói chuyện với trai rồi!!
Hoa đỏ mặt nói:
— Ai cho cậu đọc trộm tin nhắn của người khác?
— Tớ đã đọc gì đâu. Chỉ thấy thấp thoáng nickname của anh dai nào đó tên Huỳnh Ngọc Huấn thôi.
Ngập ngừng một lát, Quỳnh lại hỏi tiếp:
— Anh hàng xóm nhà kế bên hôm trước cậu kể đây à?
— Ừ.
Hoa không biết nói dối, càng không biết cách che giấu cảm xúc, trước sự tò mò của Quỳnh, cô chỉ biết gật đầu thừa nhận.
— Nhìn avt bảnh trai đấy. Kèo này có vẻ ổn, chàng đang tấn công à? Kết bạn với nhau từ khi nào thế?
— Mới đêm qua!
— Bảo sao mất ngủ.
— Yên lặng để tớ reply tin nhắn của chàng đã. Cứ truy vấn hoài, mất tập trung không biết nhắn gì cả.
Nói đoạn Hoa chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại và cười một mình. Đôi bàn tay nhanh nhẹn soạn tin gửi đi cho Huấn. Tin đi tin lại, bữa sáng đã nguội lạnh, Hoa cũng chẳng còn tâm trạng gì để ăn. Khi thư viện lục đục có người đến, cô cất điện thoại vào một góc và chuyên tâm làm việc. Bận rộn với những danh sách số liệu nên Hoa tạm thời quên đi được cảm giác buồn ngủ, hoặc cũng có thể, vì những dòng tin nhắn quan tâm của Huấn khiến cô có động lực để làm việc hơn.
Gần đến giờ tan làm, Quỳnh đưa ra gợi ý:
— Hãy còn sớm, ra hồ Trúc Bạch ăn bánh tôm không? Đói quá.
— Bây giờ á?
— Ừ. Hôm nay thời tiết mát mẻ, đi lang thang một chút rồi hãy về.
— Đi ăn quà giờ này tối về lại không muốn ăn cơm.
— Đi ăn một chút không no bụng được đâu. Đi nhé?
Hoa không có cách nào từ chối đề nghị của cô bạn thân nên gật đầu đồng ý.
Ánh chiều tà rải rác chiếu xuống toàn cảnh thành phố, những ngọn gió trong lành trời chiều mùa thu nhẹ nhàng lướt qua, ngồi ở quán ăn ven hồ, Hoa lơ đễnh nhìn những bánh xe đạp chậm rãi xuyên qua ánh nắng rót xuống, xuyên qua từng bóng cây rậm rạp, bon bon trên cung đường mộng mơ… Khung cảnh đẹp đến nao lòng.
Quỳnh ngấu nghiến ăn những chiếc bánh tôm vàng ruộm, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi. Tâm trạng của Hoa hôm nay hơi khó hiểu, cô nhấm nháp qua loa chứ không thực sự hứng thú với món ăn này, mặc dù ngày thường cô vẫn rất thích. Thấy Hoa đỏng đảnh không có hứng ăn, Quỳnh cất lời trêu ghẹo:
— Đúng bạn tôi mắc bệnh tương tư rồi!
— Tương tư gì đâu, tớ thấy hơi mệt nên không muốn ăn thôi.
— Không phải chối. Tớ mà đã bắt bệnh thì chỉ có chuẩn.
— Nhìn mặt tớ hiện rõ ràng 4 chữ “mắc bệnh tương tư” à?
— Chứ gì nữa.
— Có khi nào tớ thích anh ấy không nhỉ?
— Thích nhiều hay ít thì tớ không biết. Nhưng tớ dám chắc là thích rồi. Nhìn cậu như người mất hồn ấy.
— Chả hiểu sao cứ bị nghĩ về chàng thôi. ?
— Không sao. Giai đoạn đầu tiên của bệnh tương tư luôn là như vậy.
— Nói chuyện như kiểu chuyên gia ý.
— Không dám nhận là chuyên gia, nhưng mà cũng có chút kinh nghiệm. Không ăn đúng không, tớ đang đói quá, tớ ăn hết chỗ này nhé.
— Ừ. Ăn hết đi. Tớ cũng không muốn ăn, đi với cậu cho vui thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.