Chương 27: Tình Hình Hiện Tại
Thiên Sơn Trà Khách
08/07/2024
Đêm, gió thổi từng đợt qua sân viện nhỏ.
Hiệu thuốc đã đóng cửa, đèn lồng trong sân viện cũng sáng lên.
Ngân Tranh nhờ Đỗ Trường Khanh kiếm cho mấy chiếc đèn lồng cũ, lau chùi sạch sẽ, treo lên mái hiên bốn góc sân. Trời vừa tối, trên sân đá xanh đã được phủ một lớp ánh sáng vàng ấm áp.
Ánh trăng bàng bạc chiếu sáng, trên chiếc bàn đá chính giữa sân đặt một ngọn đèn đang cháy.
Lục Đồng ngồi bên bàn đá, đang không nhanh không chậm giã thuốc.
Thuốc được đựng trong chiếc hũ bạc, mặt hũ có khắc hoa văn tinh xảo phức tạp. Chày giã thuốc cũng làm bằng bạc, mỗi lần giã xuống phát ra âm thanh sắc lạnh.
Ngân Tranh bước ra từ trong phòng, trên tay cầm mấy bông hoa lụa vừa mới làm, đưa tay ướm lên thái dương Lục Đồng một chút: “Cô nương, ta vừa làm mấy bông hoa lụa này, cô cài lên thử xem. Lần trước bông hoa nhung kia bị nhuốm máu, không rửa sạch được, không dùng được nữa. Hai bông này ta đổi kiểu khác, đẹp lắm”
Lục Đồng nhìn hai bông hoa trên tay Ngân Tranh, không khỏi có chút giật mình.
Nàng vốn không rành ăn diện trang điểm, dù sao cũng ở trên núi nhiều năm, không gặp bao nhiêu người. Thỉnh thoảng vào dịp tết, Vân Nương đột nhiên cao hứng, xuống núi mua cho nàng ít y phục. Đến khi những quần áo đó không mặc vừa được nữa thì sẽ đợi mua y phục đợt sau.
Lần cuối cùng Vân Nương mua quần áo mới cho nàng là một năm trước, sau đó không lâu, Vân Nương qua đời.
Y phục của nàng cũng chỉ có vài bộ, trang sức thì lại càng không. Tuy nhiên Ngân Tranh lại rất khéo tay, luôn chọn được vải cùng màu để làm thành hoa nhung, hoa lụa, dễ dàng phối chung với áo váy.
Lục Đồng vẫn giã thuốc không dừng tay chỉ đáp: “Thực ra ta không cần những thứ này.”
“Sao lại không cần?” Ngân Tranh vẫn rất khoa trương: “Tầm tuổi này của cô nương chính là lúc để ăn bận trang điểm đẹp đẽ. Nếu cứ ăn vận đơn bạc thì có phải phí phạm nhan sắc này rồi không? Hoa lụa này chỉ tốn vài văn tiền mua vải để làm, nhưng có thể giúp cho cô nương tươi tắn hơn nhiều đấy.”
“Cô nương nhất định phải tin tưởng tay nghề của ta.” Ngân Tranh lấy lại bông hoa bên tai Lục Đồng, tỉ mỉ sửa lại, “Trước đây khi ở hoa lâu, việc khác thì không dám nói, nhưng ăn vận, trang điểm, vấn tóc ta đều rất thành thạo. Đợi Đỗ chưởng quầy phát lương, cô nương có thể mua ít vải sa, qua mấy tháng nữa là vào hè rồi, phải may thêm vài chiếc áo hè mới được.”
Lục Đồng khẽ mỉm cười.
Ngân Tranh lẩm bẩm, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nhìn cô nương đang giã thuốc dưới anh trăng: “Ta nghe hàng xóm bên cạnh nói, hôm nay Hạnh Lâm Đường mở cửa lại rồi, Bạch chưởng quầy chủ động xin lỗi bách tính đã mua thuốc, lại đền thêm rất nhiều tiền, còn hứa là sau này sẽ không bán Xuân dương sinh nữa. Những bách tính kia có tiền liền không náo loạn nữa. Xem chừng vụ này cũng dần lắng xuống rồi.”
Lục Đồng đáp: “Có tiền có thể sai quỷ đẩy cối xay, Bạch Thủ Nghĩa chọn cách bỏ tiền tránh tai hoạ, là một người thông minh.”
Ngân Tranh nhìn sắc mặt Lục Đồng, có chút lo lắng: “Nhưng mà lần này bọn họ chịu thiệt như vậy, sẽ không vì thế mà ghi thù chúng ta chứ?”
Lục Đồng không ngẩng đầu, dùng lực giã thuốc: “Ghi thù thì sao chứ? Ta phô trương thanh thế, không tránh khỏi sẽ đắc tội người cùng ngành. Nhân Tâm y quán không có danh tiếng nổi trội, muốn nổi bật lên thì phải dẫm lên các y quán khác mà tiến.”
“Cũng đúng.” Ngân Tranh thở dài một hơi, rất nhanh lại cười đáp: “Nói gì đi nữa, sau vụ này Hạnh Lâm Đường sẽ buôn bán chậm lại một thời gian, y quán của chúng ta cũng coi như có chút danh tiếng rồi. Ít nhất phương thuốc của cô nương không ai làm được, Đỗ chưởng quầy còn hận không thể đội cô nương lên đầu. Vị trí đại phu chủ trị của y quán, cô nương ngồi chắc rồi.”
Lục Đồng cười: “Đúng vậy.”
Hiện nay nàng đã chính thức là đại phu chủ trị, Nhân Tâm y quán cũng dần dần có được uy tín. Tiếp theo nên cân nhắc việc liên quan đến Kế gia rồi.
Kế gia...
Nhắc đến Kế gia, ánh mắt Lục Đồng liền tối lại.
Kể ra, bây giờ Kế gia chắc cũng nhận được tin tức của “Vương Oanh Oanh” rồi.
......
Kế trạch, Kế lão phu nhân vừa ăn hết một hộp kẹo trái cây.
Chiếc hộp gỗ gụ to bằng lòng bàn tay, bên trong chia thành các ngăn nhỏ, mỗi ngăn để một món: bánh mật, kẹo đường, hoa quả khô.
Kế lão phu nhân tuổi đã cao, thích nhất là ăn đồ ngọt, mỗi ngày đều ăn rất nhiều kẹo. Đại phu khuyên không nên để bà ăn quá nhiều đồ ngọt, Kế đại gia ngày nào cũng nhắc không ngừng, tiếc là lão phu nhân không nghe vào tai.
Kế lão phu nhân ngồi trên chiếc ghế có chạm trổ hoa văn hoa hồng, nhắm hờ mắt. Lý ma ma đứng phía sau bà, vừa xoa bóp vai vừa ngẫu nhiên nói chuyện.
“Lão phu nhân, sáng nay lão nô nghe Bích Tình bên phòng đại gia kể, phu nhân lại cãi nhau với đại gia chuyện tiền nong.”
Kế lão phu nhân chau mày, mở mắt, sắc mặt tối sầm, mắng: “Tần thị này cũng thật là, ỷ mình xuất thân nhà quan lại mà làm vương làm tướng trong nhà ta sao. Quản tiền nong của trượng phu chặt như thế làm gì, mấy hôm trước ta vừa đưa cho Hưng Nhi ít tiền, quay lại thì gặp nàng ta. Nàng ta không nói năng gì mà tịch thu luôn tiền trước mặt ta, rõ ràng là cố ý làm cho ta xem.”
Lý ma ma cười đáp: “Phu nhân xuất thân cao quý, khó tránh khỏi tâm tính có chút cao ngạo.”
“Tâm tính cao ngạo nỗi gì chứ, rõ ràng là không có quy củ, không hiểu tôn ti!” Kế lão phu nhân càng nói càng tức: “Lại nói, còn không bằng đứa trước. Tuy không có xuất thân cao, diện mạo lại hồng nhan họa thủy, nhưng lại dễ bảo, hầu hạ cũng chu đáo. Không giống Tần thị, nào phải cưới con dâu về, rõ ràng là khiêng Bồ Tát về hầu hạ!”
Lý ma ma không dám tiếp lời, Kế lão phu nhân lại thở dài: “Mấy hôm trước người ta sai đến huyện Trường Vũ nghe ngóng quay về báo tin, Lục gia quả thực có họ hàng ở miền nam Giang Tô, còn có một người cháu gái tên là Vương Oanh Anh, tám chín năm trước có tới Lục gia ở một khoảng thời gian.”
Lý ma ma nghĩ ngợi: “Có lẽ người vừa tới phủ chính là tiểu thư nhà họ Vương đó rồi.”
“Ngươi nói không sai, chắc là tới xin tiền đây mà.” Kế lão phu nhân nhấc chén trà lên nhấp một ngụm:
“Đáng tiếc, nếu mà Lục thị vẫn còn, có khi còn có thể cho nàng một ít tiền. Nay Tần thị làm chủ, keo kiệt đến mức một xu cũng không nỡ tiêu, nếu nàng ta biết chuyện, thế nào cũng sẽ làm loạn lên, chỉ có thể làm ngơ đi thôi.”
Lý ma ma cười đáp: “Lão phu nhân có tấm lòng bồ tát.”
Kế lão phu nhân xua xua tay: “Cũng không phải ta có tâm bồ tát gì, chỉ là ngại sinh sự mà thôi. Trước mắt tiết trời ngày càng ấm, đợi đến tháng sáu tháng bảy là đến thọ yến ở Thái sư phủ, chúng ta phụ trách đưa đồ sứ đến. Ngày thường Hưng Nhi tính tình qua loa lười biếng, nhưng nay Kế gia chúng ta sống nhờ vào Thái sư phủ, ngàn vạn lần phải cẩn thận, nếu không sẽ rước họa vào thân như Lục thị...”
Nói đến đây, bà đột nhiên dừng lại, không biết đang nghĩ gì mà trong mắt hiện lên tia sợ hãi.
Lý ma ma cũng không dám lên tiếng, yên lặng đưng phía sau lão phu nhân.
Một lúc sau, Kế lão phu nhân mới xua tay, thở dài: “Thôi, ngươi đi nói với người nhà Vạn Phúc, ta muốn ăn bánh hoa mai, bảo nàng ta tới chợ hoa Quan Hương thu mua hoa mai đi.”
Lý ma ma đáp: “Vâng.”
Hiệu thuốc đã đóng cửa, đèn lồng trong sân viện cũng sáng lên.
Ngân Tranh nhờ Đỗ Trường Khanh kiếm cho mấy chiếc đèn lồng cũ, lau chùi sạch sẽ, treo lên mái hiên bốn góc sân. Trời vừa tối, trên sân đá xanh đã được phủ một lớp ánh sáng vàng ấm áp.
Ánh trăng bàng bạc chiếu sáng, trên chiếc bàn đá chính giữa sân đặt một ngọn đèn đang cháy.
Lục Đồng ngồi bên bàn đá, đang không nhanh không chậm giã thuốc.
Thuốc được đựng trong chiếc hũ bạc, mặt hũ có khắc hoa văn tinh xảo phức tạp. Chày giã thuốc cũng làm bằng bạc, mỗi lần giã xuống phát ra âm thanh sắc lạnh.
Ngân Tranh bước ra từ trong phòng, trên tay cầm mấy bông hoa lụa vừa mới làm, đưa tay ướm lên thái dương Lục Đồng một chút: “Cô nương, ta vừa làm mấy bông hoa lụa này, cô cài lên thử xem. Lần trước bông hoa nhung kia bị nhuốm máu, không rửa sạch được, không dùng được nữa. Hai bông này ta đổi kiểu khác, đẹp lắm”
Lục Đồng nhìn hai bông hoa trên tay Ngân Tranh, không khỏi có chút giật mình.
Nàng vốn không rành ăn diện trang điểm, dù sao cũng ở trên núi nhiều năm, không gặp bao nhiêu người. Thỉnh thoảng vào dịp tết, Vân Nương đột nhiên cao hứng, xuống núi mua cho nàng ít y phục. Đến khi những quần áo đó không mặc vừa được nữa thì sẽ đợi mua y phục đợt sau.
Lần cuối cùng Vân Nương mua quần áo mới cho nàng là một năm trước, sau đó không lâu, Vân Nương qua đời.
Y phục của nàng cũng chỉ có vài bộ, trang sức thì lại càng không. Tuy nhiên Ngân Tranh lại rất khéo tay, luôn chọn được vải cùng màu để làm thành hoa nhung, hoa lụa, dễ dàng phối chung với áo váy.
Lục Đồng vẫn giã thuốc không dừng tay chỉ đáp: “Thực ra ta không cần những thứ này.”
“Sao lại không cần?” Ngân Tranh vẫn rất khoa trương: “Tầm tuổi này của cô nương chính là lúc để ăn bận trang điểm đẹp đẽ. Nếu cứ ăn vận đơn bạc thì có phải phí phạm nhan sắc này rồi không? Hoa lụa này chỉ tốn vài văn tiền mua vải để làm, nhưng có thể giúp cho cô nương tươi tắn hơn nhiều đấy.”
“Cô nương nhất định phải tin tưởng tay nghề của ta.” Ngân Tranh lấy lại bông hoa bên tai Lục Đồng, tỉ mỉ sửa lại, “Trước đây khi ở hoa lâu, việc khác thì không dám nói, nhưng ăn vận, trang điểm, vấn tóc ta đều rất thành thạo. Đợi Đỗ chưởng quầy phát lương, cô nương có thể mua ít vải sa, qua mấy tháng nữa là vào hè rồi, phải may thêm vài chiếc áo hè mới được.”
Lục Đồng khẽ mỉm cười.
Ngân Tranh lẩm bẩm, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nhìn cô nương đang giã thuốc dưới anh trăng: “Ta nghe hàng xóm bên cạnh nói, hôm nay Hạnh Lâm Đường mở cửa lại rồi, Bạch chưởng quầy chủ động xin lỗi bách tính đã mua thuốc, lại đền thêm rất nhiều tiền, còn hứa là sau này sẽ không bán Xuân dương sinh nữa. Những bách tính kia có tiền liền không náo loạn nữa. Xem chừng vụ này cũng dần lắng xuống rồi.”
Lục Đồng đáp: “Có tiền có thể sai quỷ đẩy cối xay, Bạch Thủ Nghĩa chọn cách bỏ tiền tránh tai hoạ, là một người thông minh.”
Ngân Tranh nhìn sắc mặt Lục Đồng, có chút lo lắng: “Nhưng mà lần này bọn họ chịu thiệt như vậy, sẽ không vì thế mà ghi thù chúng ta chứ?”
Lục Đồng không ngẩng đầu, dùng lực giã thuốc: “Ghi thù thì sao chứ? Ta phô trương thanh thế, không tránh khỏi sẽ đắc tội người cùng ngành. Nhân Tâm y quán không có danh tiếng nổi trội, muốn nổi bật lên thì phải dẫm lên các y quán khác mà tiến.”
“Cũng đúng.” Ngân Tranh thở dài một hơi, rất nhanh lại cười đáp: “Nói gì đi nữa, sau vụ này Hạnh Lâm Đường sẽ buôn bán chậm lại một thời gian, y quán của chúng ta cũng coi như có chút danh tiếng rồi. Ít nhất phương thuốc của cô nương không ai làm được, Đỗ chưởng quầy còn hận không thể đội cô nương lên đầu. Vị trí đại phu chủ trị của y quán, cô nương ngồi chắc rồi.”
Lục Đồng cười: “Đúng vậy.”
Hiện nay nàng đã chính thức là đại phu chủ trị, Nhân Tâm y quán cũng dần dần có được uy tín. Tiếp theo nên cân nhắc việc liên quan đến Kế gia rồi.
Kế gia...
Nhắc đến Kế gia, ánh mắt Lục Đồng liền tối lại.
Kể ra, bây giờ Kế gia chắc cũng nhận được tin tức của “Vương Oanh Oanh” rồi.
......
Kế trạch, Kế lão phu nhân vừa ăn hết một hộp kẹo trái cây.
Chiếc hộp gỗ gụ to bằng lòng bàn tay, bên trong chia thành các ngăn nhỏ, mỗi ngăn để một món: bánh mật, kẹo đường, hoa quả khô.
Kế lão phu nhân tuổi đã cao, thích nhất là ăn đồ ngọt, mỗi ngày đều ăn rất nhiều kẹo. Đại phu khuyên không nên để bà ăn quá nhiều đồ ngọt, Kế đại gia ngày nào cũng nhắc không ngừng, tiếc là lão phu nhân không nghe vào tai.
Kế lão phu nhân ngồi trên chiếc ghế có chạm trổ hoa văn hoa hồng, nhắm hờ mắt. Lý ma ma đứng phía sau bà, vừa xoa bóp vai vừa ngẫu nhiên nói chuyện.
“Lão phu nhân, sáng nay lão nô nghe Bích Tình bên phòng đại gia kể, phu nhân lại cãi nhau với đại gia chuyện tiền nong.”
Kế lão phu nhân chau mày, mở mắt, sắc mặt tối sầm, mắng: “Tần thị này cũng thật là, ỷ mình xuất thân nhà quan lại mà làm vương làm tướng trong nhà ta sao. Quản tiền nong của trượng phu chặt như thế làm gì, mấy hôm trước ta vừa đưa cho Hưng Nhi ít tiền, quay lại thì gặp nàng ta. Nàng ta không nói năng gì mà tịch thu luôn tiền trước mặt ta, rõ ràng là cố ý làm cho ta xem.”
Lý ma ma cười đáp: “Phu nhân xuất thân cao quý, khó tránh khỏi tâm tính có chút cao ngạo.”
“Tâm tính cao ngạo nỗi gì chứ, rõ ràng là không có quy củ, không hiểu tôn ti!” Kế lão phu nhân càng nói càng tức: “Lại nói, còn không bằng đứa trước. Tuy không có xuất thân cao, diện mạo lại hồng nhan họa thủy, nhưng lại dễ bảo, hầu hạ cũng chu đáo. Không giống Tần thị, nào phải cưới con dâu về, rõ ràng là khiêng Bồ Tát về hầu hạ!”
Lý ma ma không dám tiếp lời, Kế lão phu nhân lại thở dài: “Mấy hôm trước người ta sai đến huyện Trường Vũ nghe ngóng quay về báo tin, Lục gia quả thực có họ hàng ở miền nam Giang Tô, còn có một người cháu gái tên là Vương Oanh Anh, tám chín năm trước có tới Lục gia ở một khoảng thời gian.”
Lý ma ma nghĩ ngợi: “Có lẽ người vừa tới phủ chính là tiểu thư nhà họ Vương đó rồi.”
“Ngươi nói không sai, chắc là tới xin tiền đây mà.” Kế lão phu nhân nhấc chén trà lên nhấp một ngụm:
“Đáng tiếc, nếu mà Lục thị vẫn còn, có khi còn có thể cho nàng một ít tiền. Nay Tần thị làm chủ, keo kiệt đến mức một xu cũng không nỡ tiêu, nếu nàng ta biết chuyện, thế nào cũng sẽ làm loạn lên, chỉ có thể làm ngơ đi thôi.”
Lý ma ma cười đáp: “Lão phu nhân có tấm lòng bồ tát.”
Kế lão phu nhân xua xua tay: “Cũng không phải ta có tâm bồ tát gì, chỉ là ngại sinh sự mà thôi. Trước mắt tiết trời ngày càng ấm, đợi đến tháng sáu tháng bảy là đến thọ yến ở Thái sư phủ, chúng ta phụ trách đưa đồ sứ đến. Ngày thường Hưng Nhi tính tình qua loa lười biếng, nhưng nay Kế gia chúng ta sống nhờ vào Thái sư phủ, ngàn vạn lần phải cẩn thận, nếu không sẽ rước họa vào thân như Lục thị...”
Nói đến đây, bà đột nhiên dừng lại, không biết đang nghĩ gì mà trong mắt hiện lên tia sợ hãi.
Lý ma ma cũng không dám lên tiếng, yên lặng đưng phía sau lão phu nhân.
Một lúc sau, Kế lão phu nhân mới xua tay, thở dài: “Thôi, ngươi đi nói với người nhà Vạn Phúc, ta muốn ăn bánh hoa mai, bảo nàng ta tới chợ hoa Quan Hương thu mua hoa mai đi.”
Lý ma ma đáp: “Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.