Chương 26: Triệu Ninh Công Thế Tử
Thiên Sơn Trà Khách
08/07/2024
Triệu Ninh Công thế tử trong tưởng tượng của Ngân Tranh hiện đang luyện tập cưỡi ngựa bắn cung trong trường luyện võ.
Dưới chân núi Vọng Xuân, bốn phía đều là rừng bạch dương, đang mùa xuân, cờ tung bay trên núi, gió thổi quang mây, mặt trời chiếu sáng soi rọi vạn vật.
Trong võ đài rộng lớn và trống trải, một con ngựa phi nước đại như gió.
Chàng thiếu niên đầu đội kim quan, tay áo có thêu con mãng xà màu đen, anh tuấn đến mức chói mắt. Hắn đeo một cây cung chạm khắc trên lưng, ngựa phi nước đại, hắn rút ra vài mũi tên dài từ sau lưng, nghiêng người giương cung nhắm vào mục tiêu phía trước. “Vút” một tiếng, mũi tên phi trúng mục tiêu.
Có thiếu niên hoan hô vỗ tay: “Giỏi quá!”
Đoàn Tiểu Ngôn nhìn Bùi Vân Ánh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Triệu Ninh Công thế tử Bùi Vân Ánh, sinh ra trong sự phú quý hiển hách. Bùi lão thái gia là công thần lập quốc. Để tưởng nhớ công lao của ông, tiên đế đã đích thân phong tước hiệu. Đến thế hệ Triệu Ninh Công, Bùi gia ngày càng thịnh vượng. Sau khi Triệu Ninh Công phu nhân mất, Bùi Vân Ánh lúc ấy mới mười bốn tuổi được phong làm thế tử.
Bùi Vân Ánh có địa vị cao quý, lại là người con duy nhất của cố phu nhân. Nếu hắn thực sự muốn làm quan, Triệu Ninh Công sẽ mở đường cho hắn. Tuy nhiên, vị thế tử này có bản tính nổi loạn, sau khi cố phu nhân qua đời, hắn lặng lẽ bỏ nhà đi và đến khi xuất hiện trở lại, hắn đã trở thành điện tiền thị vệ.
Người ta nói rằng Bùi thế tử còn trẻ như vậy mà đã trở thành điện tiền ti chỉ huy sứ là nhờ ảnh hưởng của phụ thân, nhưng Đoàn Tiểu Ngôn không nghĩ vậy. Kỹ năng của Bùi Vân Ánh thuộc hàng tốt nhất ở Thịnh Kinh. Hơn nữa, vào đêm yến tiệc hoàng gia bốn năm trước, Bệ hạ bị tấn công, còn Bùi Vân Ánh, khi đó vẫn còn là thị vệ, đã liều mạng bảo vệ hoàng thượng, suýt nữa đến mạng cũng không còn. Nếu như có thể coi đây là nhờ gia tộc ủng hộ, trong lòng Triệu Ninh công cũng cảm thấy thật là khâm phục.
Ngựa phi nước đại, vẻ mặt của thiếu niên vẫn bất động. Hắn lại rút một mũi tên dài từ sau lưng đặt vào dây cung. Khi chuẩn bị bắn, hắn bất ngờ nhìn thấy một mũi tên bay ngang qua và đâm vào hồng tâm.
Đoàn Tiểu Ngôn giật mình, vô thức quay đầu lại nhìn về hướng mũi tên bay tới.
Một thanh niên mặc áo gấm màu xanh đậm từ xa đi tới, dáng người cao gầy, lông mày sắc lạnh. Hắn đang cầm một cây cung dài, chính hắn là người đã bắn mũi tên vừa nãy.
Đoàn Tiểu Ngôn hô lên: “Trục Phong ca!”
Người mặc áo xanh là Tiêu Trục Phong, điện tiền ti hữu quân phó chỉ huy sứ, mấy ngày trước đã vắng mặt, ghé qua một huyện lân cận để kiểm tra tình hình quân đội mới. Đáng lẽ phải về Thịnh Kinh từ vài vài ngày trước, nhưng lại bị trì hoãn thêm vài ngày.
Bên kia, Bùi Vân Ánh cũng quay người, ghìm ngựa nhìn Tiêu Trục Phong, không khỏi hơi nhướng mày.
Hắn quay người xuống ngựa, đi về phía Tiêu Trục Phong, vừa đi vừa hỏi: “Về lúc nào đấy?”
Tiêu Trục Phong siết chặt dây cương, trả lời: “Đêm qua”
Bùi Vân Ánh đưa ống đựng tên cho Tiêu Trục Phong, trong ống còn sót lại một ít mũi tên chưa sử dụng, hắn cười nhìn Tiêu Trục Phong, nói đùa: “Nghe nói huynh vì đợi mận chín mà nán lại thêm mấy ngày. Thật là có lòng.”
Tiêu Trục Phong không hề dao động, bình tĩnh nói: “Nghe nói huynh đã đối đầu với Lôi Nguyên của Binh Mã Ti ở Bảo Hương Lâu, đắc tội Hữu tướng.”
Bùi Vân Ánh thở dài: “Tin tức nhanh thật”
“Lã Đại Sơn cũng chết rồi”
“Ta biết,” Bùi Vân Ánh cúi đầu tháo dây quấn cổ tay ra, giọng điệu lãnh đạm nói: “ Dám động thủ ngay trong Hình ngục ti, lá gan cũng không nhỏ.”
“Vu án quân mã giám liên quan nhiều thế lực, huynh lại đột nhiên xen vào, sợ là Hữu tướng sẽ làm khó dễ, gần đây tốt nhất nên cẩn thận.” Tiêu Trục Phong giọng không biểu tình nhắc nhở. “Hay là huynh cũng xin vắng mặt vài ngày tránh mặt một chút, hoặc là đến phủ Tề thái sư chào hỏi người ta.”
Bùi Vân Ánh nhìn hắn, đáp: “Sao ta lại thấy lời huynh nghe có vẻ hả hê khi người khác gặp nạn thế nhỉ?”
Hắn ném sợi dây quấn cổ tay cho Tiêu Trục Phong: “Huynh luyện tập đi, ta đi trước.”
Đoàn Tiểu Ngôn bối rối: “Này, không luyện tập nữa sao?”
Bùi Vân Ánh nâng cằm nói: “Phó chỉ huy Tiêu trở lại rồi, ta cũng cần nghỉ ngơi mấy ngày.” Nói xong, hắn quay người rời đi.
”Chờ đã.” Tiêu Trục Phong gọi hắn lại.
“Lại sao nữa?”
”Ta để mận ở cửa Ti Vệ Sở, nhớ mang đi.”
Bùi Vân Ánh dừng lại, sau đó mỉm cười vỗ vai anh: “Cảm ơn nhé.”
...
Gió xuân không chỉ thổi qua rừng cây dương ở núi Vọng Xuân mà còn thổi đến Bạch gia ở phường Trường Hưng.
Trong Bạch phủ, trên chiếc bàn nan mộc chân mây răng thưa có một bình trà.
Bộ ấm trà được làm bằng tử sa, trên khay trà có một ít điểm tâm kẹo mè đen.
Trước đây, Bạch Thủ Nghĩa rất thích buổi tối ngồi trước sân viện, pha một bình trà thơm ngồi hóng gió thưởng trà. Nhưng gần đây hắn đã mất bình tĩnh.
Còn có thể là nguyên nhân nào khác, kể từ lần trước có người gây rối ở Hạnh Lâm Đường, Hạnh Lâm Đường đã bảy tám ngày không mở cửa.
Danh tiếng của y quán đang bị đe dọa, Bạch Thủ Nghĩa cũng không thể hành động hấp tấp. Hắn ta chỉ nhờ người gửi một ít tiền cho quan chức ở Y hành, cầu xin sự việc đừng làm ầm ĩ thêm.
Tuy đã xử lý xong chuyện bên Y hành nhưng tình trạng hỗn loạn ở phố Tây vẫn không hề lắng xuống.
Đúng lúc hắn đang bực bội thì có người vén mở tấm rèm trước cửa, một phu nhân bước ra.
Phu nhân này có dáng người hơi đầy đặn, khuôn mặt tròn, đôi mắt to và chiếc mũi cao. Nàng mặc một chiếc áo khoác màu vàng mơ và búi tóc dài.
Đây là thê tử của Bạch Thủ Nghĩa, Đồng Thị.
Đồng phu nhân đi tới bên cạnh Bạch Thủ Nghĩa, nhìn thấy Bạch Thủ Nghĩa lông mày vẫn còn u ám, liền an ủi hỏi: “Lão gia vẫn đang lo lắng chuyện ở cửa hàng sao?”
“Có thể không lo lắng được sao?” Sắc mặt Bạch Thủ Nghĩa vô cùng khó coi, “Sáng sớm Văn Hữu đã tới Hạnh Lâm Đường một chuyến, trước cửa ném toàn lá rau rác rưởi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì khi nào mới mở cửa trở lại được? Mấy ngày nay thậm chí một xu cũng không kiếm được!
Đồng thị muốn nói nhưng lại thôi.
Nhìn thấy nàng như vậy, Bạch Thủ Nghĩa cau mày hỏi: “Nàng có chủ ý gì sao?”
Trước khi Đồng phu nhân kết hôn với Bạch Thủ Nghĩa, gia đình nàng cũng làm kinh doanh. Mỗi khi Bạch gia có chuyện gì, Bạch Thủ Nghĩa luôn sẵn sàng lắng nghe ý kiến của nàng.
Đồng phu nhân thở dài: “Lão gia, trong chuyện này là Hạnh Lâm Đường đã sai trước. Bây giờ cứ trốn tránh thì vừa lãng phí thời gian vừa tổn hại đến danh tiếng của Bạch gia. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là mở cửa kinh doanh càng sớm càng tốt, xin lỗi những khách hàng kia. Sai sót cứ đổ hết lỗi qua Chu Tế.”
”Chu Tế?”
Đồng thị chậm rãi nói: “Cứ nói Chu Tế học nghệ không tinh, khi chế thuốc cũng phạm sai lầm, lại có người lợi dụng ác ý đồn thuốc có công dụng kì diệu. Như vậy, lỗi của Bạch gia sẽ chỉ là sơ suất thôi. Nhưng mà...”
Bạch Thủ Nghĩa hỏi: “Nhưng mà gì?”
“Nhưng mà, muốn dẹp yên dư luận thì phải bỏ ra tương đối nhiều tiền. Số tiền kiếm được những ngày vừa rồi bắt buộc phải trả lại, không chỉ thế, còn phải bồi thường thêm, bịt miệng bọn tiện dân đó!”
Bạch Thủ Nghĩa vừa kinh ngạc vừa tức giận, vô thức nói: “Nhiều tiền quá!”
“Ta biết, nhưng bây giờ không có cách nào tốt hơn.”
Vẻ mặt Bạch Thủ Nghĩa ảm đạm. Hạnh Lâm Đường của hắn nay đúng là đã phạm lỗi lớn, bạc kiếm được cũng đành phải nôn ra, lại tự dưng giúp cho Nhân Tâm y quán nâng cao uy tín. Thật không cam tâm!
Nhưng Đồng thị nói cũng không sai.
Không thể vì cái lợi nhỏ trước mắt mà đánh mất tương lai sau này. Hạnh Lâm Đường tuyệt đối không thể sụp đổ được. Chỉ có xin lỗi đền tiền mới cứu vãn được chút danh tiếng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cứ làm như lời nàng đi.”
Dưới chân núi Vọng Xuân, bốn phía đều là rừng bạch dương, đang mùa xuân, cờ tung bay trên núi, gió thổi quang mây, mặt trời chiếu sáng soi rọi vạn vật.
Trong võ đài rộng lớn và trống trải, một con ngựa phi nước đại như gió.
Chàng thiếu niên đầu đội kim quan, tay áo có thêu con mãng xà màu đen, anh tuấn đến mức chói mắt. Hắn đeo một cây cung chạm khắc trên lưng, ngựa phi nước đại, hắn rút ra vài mũi tên dài từ sau lưng, nghiêng người giương cung nhắm vào mục tiêu phía trước. “Vút” một tiếng, mũi tên phi trúng mục tiêu.
Có thiếu niên hoan hô vỗ tay: “Giỏi quá!”
Đoàn Tiểu Ngôn nhìn Bùi Vân Ánh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Triệu Ninh Công thế tử Bùi Vân Ánh, sinh ra trong sự phú quý hiển hách. Bùi lão thái gia là công thần lập quốc. Để tưởng nhớ công lao của ông, tiên đế đã đích thân phong tước hiệu. Đến thế hệ Triệu Ninh Công, Bùi gia ngày càng thịnh vượng. Sau khi Triệu Ninh Công phu nhân mất, Bùi Vân Ánh lúc ấy mới mười bốn tuổi được phong làm thế tử.
Bùi Vân Ánh có địa vị cao quý, lại là người con duy nhất của cố phu nhân. Nếu hắn thực sự muốn làm quan, Triệu Ninh Công sẽ mở đường cho hắn. Tuy nhiên, vị thế tử này có bản tính nổi loạn, sau khi cố phu nhân qua đời, hắn lặng lẽ bỏ nhà đi và đến khi xuất hiện trở lại, hắn đã trở thành điện tiền thị vệ.
Người ta nói rằng Bùi thế tử còn trẻ như vậy mà đã trở thành điện tiền ti chỉ huy sứ là nhờ ảnh hưởng của phụ thân, nhưng Đoàn Tiểu Ngôn không nghĩ vậy. Kỹ năng của Bùi Vân Ánh thuộc hàng tốt nhất ở Thịnh Kinh. Hơn nữa, vào đêm yến tiệc hoàng gia bốn năm trước, Bệ hạ bị tấn công, còn Bùi Vân Ánh, khi đó vẫn còn là thị vệ, đã liều mạng bảo vệ hoàng thượng, suýt nữa đến mạng cũng không còn. Nếu như có thể coi đây là nhờ gia tộc ủng hộ, trong lòng Triệu Ninh công cũng cảm thấy thật là khâm phục.
Ngựa phi nước đại, vẻ mặt của thiếu niên vẫn bất động. Hắn lại rút một mũi tên dài từ sau lưng đặt vào dây cung. Khi chuẩn bị bắn, hắn bất ngờ nhìn thấy một mũi tên bay ngang qua và đâm vào hồng tâm.
Đoàn Tiểu Ngôn giật mình, vô thức quay đầu lại nhìn về hướng mũi tên bay tới.
Một thanh niên mặc áo gấm màu xanh đậm từ xa đi tới, dáng người cao gầy, lông mày sắc lạnh. Hắn đang cầm một cây cung dài, chính hắn là người đã bắn mũi tên vừa nãy.
Đoàn Tiểu Ngôn hô lên: “Trục Phong ca!”
Người mặc áo xanh là Tiêu Trục Phong, điện tiền ti hữu quân phó chỉ huy sứ, mấy ngày trước đã vắng mặt, ghé qua một huyện lân cận để kiểm tra tình hình quân đội mới. Đáng lẽ phải về Thịnh Kinh từ vài vài ngày trước, nhưng lại bị trì hoãn thêm vài ngày.
Bên kia, Bùi Vân Ánh cũng quay người, ghìm ngựa nhìn Tiêu Trục Phong, không khỏi hơi nhướng mày.
Hắn quay người xuống ngựa, đi về phía Tiêu Trục Phong, vừa đi vừa hỏi: “Về lúc nào đấy?”
Tiêu Trục Phong siết chặt dây cương, trả lời: “Đêm qua”
Bùi Vân Ánh đưa ống đựng tên cho Tiêu Trục Phong, trong ống còn sót lại một ít mũi tên chưa sử dụng, hắn cười nhìn Tiêu Trục Phong, nói đùa: “Nghe nói huynh vì đợi mận chín mà nán lại thêm mấy ngày. Thật là có lòng.”
Tiêu Trục Phong không hề dao động, bình tĩnh nói: “Nghe nói huynh đã đối đầu với Lôi Nguyên của Binh Mã Ti ở Bảo Hương Lâu, đắc tội Hữu tướng.”
Bùi Vân Ánh thở dài: “Tin tức nhanh thật”
“Lã Đại Sơn cũng chết rồi”
“Ta biết,” Bùi Vân Ánh cúi đầu tháo dây quấn cổ tay ra, giọng điệu lãnh đạm nói: “ Dám động thủ ngay trong Hình ngục ti, lá gan cũng không nhỏ.”
“Vu án quân mã giám liên quan nhiều thế lực, huynh lại đột nhiên xen vào, sợ là Hữu tướng sẽ làm khó dễ, gần đây tốt nhất nên cẩn thận.” Tiêu Trục Phong giọng không biểu tình nhắc nhở. “Hay là huynh cũng xin vắng mặt vài ngày tránh mặt một chút, hoặc là đến phủ Tề thái sư chào hỏi người ta.”
Bùi Vân Ánh nhìn hắn, đáp: “Sao ta lại thấy lời huynh nghe có vẻ hả hê khi người khác gặp nạn thế nhỉ?”
Hắn ném sợi dây quấn cổ tay cho Tiêu Trục Phong: “Huynh luyện tập đi, ta đi trước.”
Đoàn Tiểu Ngôn bối rối: “Này, không luyện tập nữa sao?”
Bùi Vân Ánh nâng cằm nói: “Phó chỉ huy Tiêu trở lại rồi, ta cũng cần nghỉ ngơi mấy ngày.” Nói xong, hắn quay người rời đi.
”Chờ đã.” Tiêu Trục Phong gọi hắn lại.
“Lại sao nữa?”
”Ta để mận ở cửa Ti Vệ Sở, nhớ mang đi.”
Bùi Vân Ánh dừng lại, sau đó mỉm cười vỗ vai anh: “Cảm ơn nhé.”
...
Gió xuân không chỉ thổi qua rừng cây dương ở núi Vọng Xuân mà còn thổi đến Bạch gia ở phường Trường Hưng.
Trong Bạch phủ, trên chiếc bàn nan mộc chân mây răng thưa có một bình trà.
Bộ ấm trà được làm bằng tử sa, trên khay trà có một ít điểm tâm kẹo mè đen.
Trước đây, Bạch Thủ Nghĩa rất thích buổi tối ngồi trước sân viện, pha một bình trà thơm ngồi hóng gió thưởng trà. Nhưng gần đây hắn đã mất bình tĩnh.
Còn có thể là nguyên nhân nào khác, kể từ lần trước có người gây rối ở Hạnh Lâm Đường, Hạnh Lâm Đường đã bảy tám ngày không mở cửa.
Danh tiếng của y quán đang bị đe dọa, Bạch Thủ Nghĩa cũng không thể hành động hấp tấp. Hắn ta chỉ nhờ người gửi một ít tiền cho quan chức ở Y hành, cầu xin sự việc đừng làm ầm ĩ thêm.
Tuy đã xử lý xong chuyện bên Y hành nhưng tình trạng hỗn loạn ở phố Tây vẫn không hề lắng xuống.
Đúng lúc hắn đang bực bội thì có người vén mở tấm rèm trước cửa, một phu nhân bước ra.
Phu nhân này có dáng người hơi đầy đặn, khuôn mặt tròn, đôi mắt to và chiếc mũi cao. Nàng mặc một chiếc áo khoác màu vàng mơ và búi tóc dài.
Đây là thê tử của Bạch Thủ Nghĩa, Đồng Thị.
Đồng phu nhân đi tới bên cạnh Bạch Thủ Nghĩa, nhìn thấy Bạch Thủ Nghĩa lông mày vẫn còn u ám, liền an ủi hỏi: “Lão gia vẫn đang lo lắng chuyện ở cửa hàng sao?”
“Có thể không lo lắng được sao?” Sắc mặt Bạch Thủ Nghĩa vô cùng khó coi, “Sáng sớm Văn Hữu đã tới Hạnh Lâm Đường một chuyến, trước cửa ném toàn lá rau rác rưởi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì khi nào mới mở cửa trở lại được? Mấy ngày nay thậm chí một xu cũng không kiếm được!
Đồng thị muốn nói nhưng lại thôi.
Nhìn thấy nàng như vậy, Bạch Thủ Nghĩa cau mày hỏi: “Nàng có chủ ý gì sao?”
Trước khi Đồng phu nhân kết hôn với Bạch Thủ Nghĩa, gia đình nàng cũng làm kinh doanh. Mỗi khi Bạch gia có chuyện gì, Bạch Thủ Nghĩa luôn sẵn sàng lắng nghe ý kiến của nàng.
Đồng phu nhân thở dài: “Lão gia, trong chuyện này là Hạnh Lâm Đường đã sai trước. Bây giờ cứ trốn tránh thì vừa lãng phí thời gian vừa tổn hại đến danh tiếng của Bạch gia. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là mở cửa kinh doanh càng sớm càng tốt, xin lỗi những khách hàng kia. Sai sót cứ đổ hết lỗi qua Chu Tế.”
”Chu Tế?”
Đồng thị chậm rãi nói: “Cứ nói Chu Tế học nghệ không tinh, khi chế thuốc cũng phạm sai lầm, lại có người lợi dụng ác ý đồn thuốc có công dụng kì diệu. Như vậy, lỗi của Bạch gia sẽ chỉ là sơ suất thôi. Nhưng mà...”
Bạch Thủ Nghĩa hỏi: “Nhưng mà gì?”
“Nhưng mà, muốn dẹp yên dư luận thì phải bỏ ra tương đối nhiều tiền. Số tiền kiếm được những ngày vừa rồi bắt buộc phải trả lại, không chỉ thế, còn phải bồi thường thêm, bịt miệng bọn tiện dân đó!”
Bạch Thủ Nghĩa vừa kinh ngạc vừa tức giận, vô thức nói: “Nhiều tiền quá!”
“Ta biết, nhưng bây giờ không có cách nào tốt hơn.”
Vẻ mặt Bạch Thủ Nghĩa ảm đạm. Hạnh Lâm Đường của hắn nay đúng là đã phạm lỗi lớn, bạc kiếm được cũng đành phải nôn ra, lại tự dưng giúp cho Nhân Tâm y quán nâng cao uy tín. Thật không cam tâm!
Nhưng Đồng thị nói cũng không sai.
Không thể vì cái lợi nhỏ trước mắt mà đánh mất tương lai sau này. Hạnh Lâm Đường tuyệt đối không thể sụp đổ được. Chỉ có xin lỗi đền tiền mới cứu vãn được chút danh tiếng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cứ làm như lời nàng đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.