Chương 6
KAM
26/05/2014
Linn vỗ nhẹ vào vai cô động viên khi hai người đứng trước cửa studio công ty Thời trang Mode. Hôm nay cô sẽ chính thức hợp tác trên phương diện người mẫu với Mode – tạp chí nổi tiếng của Nhật. Chính Linn đã đề bạt, tạo điều kiện cho cô được gặp mặt giám đốc công ty và ông ta gật đầu cái rụp khi biết cô là người mẫu của Z.
Vốn ý thức được cái đẹp, sự lôi cuốn và kinh nghiệm nghề nghiệp của mình, nên việc tự tin trước ống kính các stylist nổi tiếng Nhật Bản với cô không phải chuyện khó khăn. Nhưng từ sáng tới giờ cô luôn được họ dành cho những cái lắc đầu ngán ngẩm. Có sự bất ổn trong những tấm ảnh, cô biết điều đó hơn ai hết, nhưng cô không thể làm gì hơn. Trái tim cô đang thổn thức vì hình ảnh một người đàn ông mãi không thể phai mờ được.
Cô bần thần ngồi nhìn Tokyo qua khung cửa nhòe nhoẹt nước mưa, những hạt mưa dịu dàng làm cô nhớ đến phút giây của hạnh phúc, của kỷ niệm bên người mà cô đã từng gọi là chồng. Nhưng mọi kỷ niệm hay mọi điều hạnh phúc càng ùa về thì cô càng cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết. Bất giác, nước mắt lại rơi.
-Nếu cứ thế thì cô sẽ không trụ lại ở Mode được đâu Jen.
-Tôi biết.
Linn tiến tới nói với cô một giọng nhẹ nhàng và cô đáp lời bằng một giọng vô thức. Điều đó làm cho Linn thấy buồn, anh thấy thương cô, yêu cô và mong muốn được ôm lấy cô. Thật chặt. Anh muốn xoa dịu cô, muốn cô quên đi người đàn ông ấy.
----------------------
Đêm buông xuống thành phố Tokyo náo nhiệt làm nó có màu sắc rực rỡ hơn bất cứ khi nào. Linn đã lặng lẽ đi bên cô hàng giờ mà không nói được một câu, anh chỉ thấy tình yêu cứ lớn dần lên theo từng bước chân. Còn Jen thì cảm thấy tình yêu ngày càng xa xôi, nhỏ bé trong từng ngụm rượu. Thứ cay cay xộc lên đến tận óc làm cô cảm thấy cuộc sống ngày càng hỗn độn. Đắng ngắt.
-Đừng uống nữa Jen, cô say mất._ Linn không đủ kiên nhẫn nhìn cô như vậy nữa, anh cố gắng giằng chai rượu khỏi miệng cô. Nhưng không nổi.
-Tôi trẻ con quá đúng không Linn? Uống rượu vì thất tình. À không, bị chồng bỏ chứ. Liệu sếp biết tôi đã có chồng mà giờ lại còn bị chồng bỏ nữa chắc ông ấy chết ngất mất…ha ha._ Cô lảo đảo, vật vờ như một xác chết. Cô vừa cười vừa mếu như một người điên.
-Về nhà thôi, tôi đưa cô về…đi nào Jen._ Linn hơi khó chịu bởi vài ánh mắt người đi đường dành cho cô. Anh chàng kéo cô ra rìa đường vẫy taxi, mặc cho cô vùng cằng cố giật tay ra khỏi anh.
.
.
.
Cánh cửa phòng Linn bật mở, anh cố gắng dìu cô gái say khướt nhưng vẫn cố vùng vẫy vào nhà. Cô càng thể hiện sự đau khổ hay nỗi thất vọng nào thì anh càng cảm thấy thương xót cô vô hạn. Anh dìu cô nằm xuống giường của mình rồi tất bật đi lấy khăn lạnh lau mặt cho cô.
-Cô cố gắng ngủ đi, không thì sẽ rất mệt đấy._ Linn tháo giày và cởi bớt áo khoác cho cô.
-Mặc tôi, tôi không cần anh…Đi đi, đi với người tình mới của anh đi.
…..
-Sao không nói gì nữa hả? Tôi bảo anh cút đi với những con đàn bà đó, tránh xa tôi ra. Tôi kinh tởm anh, tôi căm thù anh.
Linn nhìn cô gái rũ ra trên giường nhưng vẫn cố vung tay hất anh ra, có lúc còn đấm anh, đạp anh nữa mà cảm thấy đau đớn kinh khủng. Anh ước gì nỗi đau trong cô để anh được gánh chịu, anh chỉ muốn cô trở lại là cô gái đáng yêu, ngây thơ như trước mà thôi.
Linn càng im lặng thì cô càng nói nhiều, thậm chí cô còn đánh anh mạnh hơn. Những nắm đấm không làm anh đau nhưng làm trái tim anh thắt lại. Anh giữ chặt lấy tay cô ghì xuống giường.
-Đừng như thế nữa Jen…em làm trái tim anh tan vỡ mất._ Linn thì thào chỉ đủ mình anh nghe thấy.
-Thả tôi ra, đồ khốn. Cút đi.
Jen gồng người lên định thoát khỏi bàn tay Linn, nhưng bỗng dưng Linn lại kéo cô ngồi dậy rồi ôm cô thật chặt trong lòng mình. Linn ghì chặt bờ vai mảnh mai của cô gái vào ngực mình, hơi rượu tỏa ra nồng nặc. Nhưng hương trà vẫn vương vương đâu đây trên mái tóc cô. Lồng ngực Linn trở nên ấm nóng bởi hơi thở và những giọt nước mắt của cô. Cô khóc rấm rứt, cô không kháng cự nữa mà thu mình vào như một con mèo nhỏ, sợ hãi và đau đớn.
Căn phòng của Linn bỗng trở nên quá ngột ngạt với anh, anh sợ cảm giác đang từ từ trỗi dậy trong anh. Anh muốn buông cô ra, muốn đặt cô nắm xuống và chúc cô ngủ ngon. Nhưng anh lại không làm được, bàn tay thon thả của cô đang ôm lấy lưng anh, rồi từ từ lướt lên cổ anh, dịu dàng nóng bỏng.
-Cô…cô có mệt không Jen, cô đi ngủ đi nhé._ Linn run run đẩy cô ra xa mình.
-Đừng rời khỏi em nữa được không anh? Đừng làm thế với em, Kay._ Cô nghẹn ngào trong nước mắt và ôm ghì lấy anh.
-Tôi không phải Kay, tôi không phải chồng cô, cô Jen.
Linn nắm chặt vai cô, nhìn thẳng vào đôi mắt ngầu đục của cô giải thích. Nhưng cô say rồi. Cô đâu còn biết anh là ai, cô cứ nhào vào anh, ôm anh, gục khuôn mặt xinh đẹp vào vai anh mà khóc lóc. Điều đó làm anh khó xử, nó làm anh thấy sợ hãi nữa. Nhưng anh lại không đành lòng hất cô ra khỏi vòng tay mình. Anh lại dịu dàng ôm lấy cô, giơ tay vuốt những sợi tóc hung hung của cô.
-Hãy ở bên em, đừng rời khỏi em. Em yêu anh…yêu anh._ Cô nhìn anh với đôi mắt mọng nước và sự van xin, khẩn khoản.
-Đừng lo, tôi sẽ không đi đâu cả… Bởi vì, tôi cũng yêu em.
Linn như kẻ mất hồn, anh ôm lấy cô như thể anh chính là người mà cô đang cần, anh hôn vào tóc cô vào bàn tay cô những nụ hôn thắm thiết yêu thương.
Còn cô chỉ là một kẻ say, cô nép vào ngực Linn, đón nhận những yêu thương mà cô nghĩ là của chồng mình. Cô mơ màng nhận ra khuôn mặt của Kay, khuôn mặt cô luôn nhớ nhung, mường tượng đến bấy lâu nay. Cô ngã vào lòng người đàn ông bên cạnh mình. Say mê. Mộng mị.
Linn vẫn biết anh chỉ đang là một kẻ thay thế với cô, Linn biết cô đang nghĩ anh là người đàn ông ấy. Nhưng anh không thể chống lại được những cảm xúc của con tim, nó sai khiến, điều khiển anh như một con rối.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, rồi anh nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng. Nhưng mọi chuyện lại vượt qua sự kiểm soát của anh. Cô vùng lên nằm lên trên người anh, cô dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, rồi cô hôn anh. Mãnh liệt và cuồng nhiệt.
Nụ hôn của cô làm Linn không thể cưỡng lại sự ham muốn với người con gái mà anh đã và đang yêu. Anh giơ tay lên luồn vào những lọn tóc mềm mại của cô, anh ôm ấp bờ vai mỏng manh của cô. Rồi anh hôn cô, nụ hôn rụt rè nhưng đầy yêu thương và khao khát.
Ánh đèn phòng dìu dịu làm không khí trở nên dễ chịu hơn, nhưng nó lại kích thích sự hưng phấn trong Linn. Anh nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, đặt cô xuống giường. Anh bật nhẹ từng chiếc cúc áo của cô, làm lộ ra thân hình quyến rũ, nóng bỏng của cô. Anh run run đưa bàn tay lướt trên da thịt người con gái bên dưới mình. Anh cảm thấy rạo rực, bức bối và ham muốn. Tình yêu làm anh trở nên mù quáng, nó điều khiển suy nghĩ lẫn hành động của anh. Nó như xúi giục anh hãy dành lấy người con gái mà anh yêu.
Anh miên man với hạnh phúc mà anh biết rằng không phải dành cho anh. Nhưng anh không thể dừng lại được. Những ngón tay anh nhẹ nhàng kéo quai áo lót của cô xuống, rồi vứt nó xuống đất. Thân thể cô khiến anh thèm muốn. Anh hôn lên môi cô, rồi đến cổ, rồi từ từ lướt xuống phần ngực gợi cảm của cô. Anh xoa tròn những ngón tay trên tấm lưng trắng ngần của cô. Mê muội. Đắm đuối.
Lâng lâng với hạnh phúc ảo tưởng, Linn gần như sắp làm cái điều mà mọi thằng đàn ông đều muốn khi ở bên cạnh người mình yêu. Nhưng lý trí cũng đã cố gắng len lỏi được vào con tim đang đầy chặt ham muốn của anh. Nó thức tỉnh anh, nó kéo anh ra khỏi vũng lầy mà anh sắp đắm mình xuống. Linn giật mình tỉnh lại trong cơn mê, anh nhổm dậy, bật người ra khỏi cơ thể Jen, anh ngơ ngác, sợ hãi nhìn những điều mà anh vừa làm. Anh thấy hối hận, thấy mình tồi tệ và thật khốn nạn.
“Mình điên sao? Mình đang làm gì thế này?”
-Không!
Linn lẩm bẩm như người điên, anh ngồi bệt xuống ghế, chống hai tay lên vò tung mái tóc của mình. Anh cảm thấy đầu óc rối bung lên như một mớ dây nhợ quấn vào nhau lằng nhằng. Anh thấy căm ghét con người mình, căm ghét cái bản năng vừa trỗi dậy như một con vật của mình. Anh sợ.
Trên giường, Jen say khướt đã lịm đi trong giấc ngủ tự khi nào, lồng ngực thoi thóp những nhịp thở đều đều, đôi tay hơi ôm lấy thân thể. Trông cô gái thật đáng thương và cô đơn.
.
.
.
Mùi thức ăn thơm nức đánh thức nàng công chúa đang say giấc trên chiếc giường êm ái. Cô dụi mắt ngồi dậy, nhìn quanh với một vẻ ngái ngủ rất dễ thương.
-Cô…cô dậy rồi à Jen?
Linn bê một khay đồ điểm tâm đặt lên cái bàn nhỏ cạnh giường ngủ. Bộ dạng của anh có vẻ rất ngượng ngùng, xấu hổ. Anh cảm thấy như mình đang lừa gạt một cô gái, cảm thấy mình có tội với cô. Anh mong rằng cô sẽ không nhớ những gì xảy ra đêm qua. Nhưng thái độ của anh đã tố cáo tất cả. Jen ngước lên nhìn anh với đôi mắt to tròn, ngơ ngác hỏi:
-Sao tôi lại ở nhà anh à?
-À…ờ…là vì hôm qua cô say quá nên tôi không muốn đưa cô về khách sạn, sợ cô sẽ không khỏe. Tôi…tôi đã ngủ ở sopha cho đến sáng nên không sao đâu._ Linn nói một hơi trong sự hồi hộp, lo sợ.
-Vậy sao? Xin lỗi làm phiền anh nhé…Nhưng anh làm sao thế Linn? Trông anh hơi khác._ Cô nhìn anh dò xét.
-Không! Tôi khỏe, cô dậy đi rồi ăn sáng. Tôi…tôi sẽ đi pha một chút trà.
Nói rồi anh chàng lỉnh ngay vào nhà bếp, bỏ mặc cô lại một mình với những thắc mắc không thể hiểu nổi. Cô nheo nheo mắt nhìn theo bóng anh rồi cũng bỏ qua những hành động kì cục đó của anh để bước vào phòng tắm.
Cô lại trở lại với con người thường ngày, vui vẻ nhí nhảnh ngồi xuống cạnh Linn từ từ thưởng thức bữa sáng mà anh đã chuẩn bị.
-Hôm qua tôi say có phiền anh quá không? Tôi chẳng nhớ được gì cả, thật tệ hại._ Cô ngậm chiếc dĩa trên môi, nhíu mày suy nghĩ.
-À…cô, cô say quá nên ngủ quên, không có chuyện gì đâu._ Linn lấp lửng nói dối cô với một vẻ mặt rất không bình thường.
-Tôi nghĩ là có chuyện gì đó…nên anh mới như vậy. Có phải tôi đã làm gì không phải với anh không?_ Cô cúi xuống nhòm vào sát mặt Linn gặng hỏi.
-Không…
Anh ngập ngừng, giật mình nhổm dậy, rồi bỏ đi chỗ khác. Anh sợ nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, sợ cô sẽ đọc được tất cả suy nghĩ cũng như nhìn thấy được những hình ảnh đang dội lại trong trí óc anh. Anh rất sợ.
-Tôi xin lỗi nếu đã làm gì không đúng với anh, tôi sợ trong lúc say tôi không biết mình đã làm gì…
Cô xịu mặt xuống với vẻ rất áy náy, nó làm cho Linn càng cảm thấy tội lỗi hơn nữa, anh lập cập rót một chút rượu vào ly mà còn bị rớt ra ngoài một chút. Anh không biết phải ứng xử thế nào với cô gái trước mặt mình. Anh sợ nếu thú nhận tất cả thì cô sẽ cho rằng anh là một kẻ đáng ghê tởm, cơ hội và lợi dụng cô. Nhưng không nói ra thì điều đó làm anh thấy bức bối, thấy đau khổ vì đã lừa dối cô. Anh đang đứng giữa những lựa chọn mà anh cho là khó khăn nhất trong cuộc đời mình.
-Jen à…tôi có chuyện muốn nói với cô. Cô phải thật bình tĩnh được không? Tôi sợ cô sẽ giận, vì thế hãy nghe tôi nói hết đã nhé._ Linn bất chợt quì xuống bên cạnh cô, anh bấm chặt những ngón tay vào mép bàn ăn, như thể sợ mình sẽ bị ngã mất.
-Có chuyện gì sao? Anh làm tôi cảm thấy lo lắng vì những điều tôi không thể nhớ nổi ngày hôm qua._ Jen hơi bối rối, cô nhích sang một bên ghế, cúi xuống hỏi Linn.
-“…”
-??? Sao vậy anh Linn?_ Cô nhắc nhở khi thấy anh chỉ im lặng cúi gằm mặt xuống đất.
Nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến, Linn nghĩ anh không thể giấu cô được nữa. Anh sợ nếu không nói ra điều này anh sẽ ân hận suốt đời, anh sẽ cảm thấy đau khổ suốt đời bởi đã không thành thật với người con gái mà anh yêu. Linn đưa tay tìm kiếm bàn tay mềm mại của cô gái ngồi trước mình, anh khẽ xiết nhẹ bàn tay cô khi thấy cô định rút ra.
-Em có thể…có thể cho tôi một cơ hội để được yêu em không?
Linn lấy hết sức bình tĩnh và sự chân thật của mình nói ra điều mà anh đã ấp ủ bấy lâu nay. Nó như một tảng đá đè nặng trái tim anh, nó làm anh thấy ngạt thở và khổ sở từng ngày. Nhưng cái khoảnh khắc nhìn vào mắt cô rồi nói ra những lời vừa rồi mới khiến anh thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Anh đưa mắt nhìn ra nơi khác, lảng tránh sự bất ngờ trong đôi mắt cô.
-Anh…anh vừa nói gì vậy Linn? Anh không nhầm lẫn gì chứ?_ Cô tròn mắt nhìn anh, như muốn tuôn ra một tràng những câu hỏi tại sao.
-Tôi không nhầm lẫn. Tôi yêu em, hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Hãy cho tôi được ở bên em, chăm sóc em._ Linn mạnh dạn giơ đôi tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt yêu kiều của cô.
-Anh biết là tôi…Không thể như thế được. Anh đang có điều gì bất ổn, hoặc anh đang cố đùa tôi…
Cô chưa nói hết câu thì bờ môi cô bất động bởi đôi môi nóng ấm của Linn. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, giữ chặt môi cô trong môi anh. Anh hôn cô dịu dàng và run run như sợ cô sẽ tức giận mà đấm đá anh như đêm qua.
Còn cô thì choáng váng, bất ngờ bởi anh. Cô không biết phải làm thế nào ngoài ngồi im như một pho tượng. Cô sợ nếu cô phản ứng sẽ làm anh tổn thương và đau khổ, nhưng cô cũng không muốn điều này diễn ra. Cô không thể đáp lại anh được, bởi cô chưa hề nghĩ đến chuyện tình yêu sẽ tồn tại giữa cô và anh. Và bởi vì trong trái tim cô bây giờ lại tràn ngập hình ảnh người đàn ông khác. Một người đàn ông cô yêu say đắm và chưa bao giờ quên được. Chồng cô.
-Linn, anh bình tĩnh lại đi nào.
Cô đẩy anh ra bởi cô không chịu được những dòng cảm xúc mãnh liệt của Linn qua nụ hôn anh dành cho cô. Cô gục mặt xuống đôi tay mảnh khảnh, cô muốn lấy lại bình tĩnh để nói một điều rõ ràng với anh. Nhưng cô sợ nếu ngước lên cô sẽ gặp ánh mắt thất vọng của anh thì sao. Cô sợ lắm.
-Đừng lo Jen, tôi hiểu cô cần thời gian cũng như rất nhiều điều khác nữa. Tôi xin lỗi đã xử sự như vậy. Xin lỗi cô._ Linn đứng dậy, nói với cô bằng một giọng buồn bã rồi anh định quay lưng bước đi.
-Hãy cho tôi thời gian, Linn.
Cô vẫn không ngẩng mặt lên, nhưng cô muốn níu kéo anh. Cô đang đau khổ và cô cần một người quan tâm cô như anh. Và biết đâu, sau này nếu cô quên được chồng mình thì cô có thể đáp lại tình cảm của anh thì sao. Cô cần một người ở bên cạnh. Bây giờ. Mặc dù cô cảm thấy mình trở nên xấu xa vì đã mang một người yêu quí, tốt với mình thành một kẻ thế thân.
-Cô nói thật không Jen? Tôi sẽ có cơ hội chứ?_ Linn ào đến quỳ dưới chân cô, nắm bàn tay của cô áp vào ngực mình.
-Tôi không biết. Nhưng tôi sẽ cố gắng…_ Cô trả lời mông lung, vô thức.
-Cảm ơn cô. Cảm ơn cô. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để chứng minh tình yêu của tôi với cô._ Linn cười rạng rỡ, trái tim của anh rộn ràng những cung bậc của niềm hạnh phúc đang trào dâng. Anh hôn bàn tay cô tới tấp, anh cười như một người trong cơn mê. Anh hạnh phúc.
Còn cô thấy khó khăn, cô không xác định được phương hướng cho mình được nữa. Cô cũng chỉ biết: giờ đây phó mặc cuộc đời cho số phận, có lẽ cô nên để nó như thế này. Bởi cô sẽ chẳng làm gì được nữa, hy vọng trở lại với chồng cô quá mong manh, còn niềm tin với tình yêu của Linn thì quá mơ hồ. Cô cảm thấy mơ màng với thực tại và mờ mịt với tương lai của mình. Rất nhiều.
Tại căn biệt thự lộng lẫy ven bờ biển, những con người phục dịch trong đó vừa được đón chào cậu chủ quay trở lại. Nhưng họ lại ngạc nhiên, bất ngờ bởi sự có mặt của thêm một cô gái lạ: xinh đẹp và trẻ trung. Cô gái đó đã về cùng cậu chủ họ mấy hôm nay. Nhưng hình như không phải là một cô gái lẳng lơ, hở hang như mấy lần trước.
-Này bà, cô gái đó là người mới của thiếu gia à?_ Quản gia Trịnh thì thầm với vợ.
-Tôi không biết. Nhưng tôi thấy không giống, cậu chủ bảo sắp cho cô ta một phòng riêng và đối xử với cô ấy rất giữ khoảng cách._ Bà Phương trả lời chồng bâng quơ.
-Thế à? Vậy thì lạ nhỉ. Có mấy khi cậu ấy đưa cô gái nào về lâu đến vậy đâu, mà lại còn không làm gì nữa. Hay họ định diễn kịch chọc giận cô chủ?_ Ông Trịnh gật gù một mình rồi xoa xoa cái cằm bành bạnh của mình.
-Thôi đoán mò làm gì? Kệ cậu ấy, chắc thời gian qua vợ chồng cậu ấy không ổn nên vậy thôi…Haizz..còn cô chủ nữa, chẳng hiểu đi đâu nốt mà không về.
-Thì đó, cậu ấy về mấy hôm mà cũng có hỏi han gì cô ấy đâu. Thế nên tôi mới nghĩ là cậu ấy đưa cô kia về chọc tức vợ.
-Hai người thôi đi, đừng để giám đốc nghe được. Cậu ấy đang có việc quan trọng phải lo thôi.
Tiếng trợ lý Kim làm hai ông bà già giật mình chột dạ, họ quay lại cười cười với anh kia với vẻ ngượng ngịu đến là ngốc nghếch. Còn tay trợ lý nói xong thì lạnh lùng bước ra xe đi mất.
.
.
.
-Em cảm thấy ở đây có dễ chịu không, Ivy?
Hắn bước vào căn phòng tràn ngập hương hoa trà, và chìm trong những cánh mỏng manh. Cô gái bé nhỏ ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra biển trông như một nàng tiên dịu hiền trong ánh nắng ấm áp. Đôi mắt cô bé buồn xa xăm, nó hướng ra chân trời xa tít tắp kia mong ngóng, chờ đợi một người.
-Anh ấy sẽ ổn phải không anh?_ Ivy không quay lại, cô bé chỉ nói nhỏ như thì thầm với chính mình.
-Đừng lo, anh đã cho người dò la tung tích của nó rồi. Có thể sẽ hơi khó nhưng anh nghĩ sẽ tìm ra manh mối gì thôi. Mà nó cũng biết em ở đây mà, nó sẽ tìm đến nếu có thể thôi, em đừng suy nghĩ nữa.
-Anh ấy là người thân thiết duy nhất của em. Từ khi cha mẹ em qua đời, anh ấy đã đưa em về Mexico… Anh ấy còn hơn cả một người anh trai nữa, anh à.
-Anh biết. Nó cũng yêu quý em. Và em là người rất quan trọng với nó, vì thế em đừng nghĩ ngợi gì nữa, hãy tin rằng nó vẫn bình an là được rồi mà em.
Hắn choàng tay nắm nhẹ lấy vai cô bé rồi ôm cô vào lòng, hắn muốn bảo vệ che chở cho cô bé đó thay cho thằng bạn thân thiết của mình. Bởi hắn hiểu, cô bé này quan trọng với Antoni như thế nào.
-Em yêu anh ấy, anh ạ._ Cô bé bật khóc cố gắng thốt ra những lời yêu thương nhất.
-Em…em đang nghĩ gì vậy Ivy?_ Hắn giật mình lay nhẹ vai cô bé.
-Em yêu anh ấy thật mà anh. Em không thể ngừng yêu anh ấy được, em không thể anh ạ._ Ivy khóc lớn hơn, đôi mắt hoe đỏ của cô bé long lanh, tràn đầy nước mắt.
-Bình tĩnh lại đi Ivy, anh biết em lo cho Antoni, nhưng nó là anh họ của em mà…em không thể…_ Hắn khó khăn khi phải giải thích cho cô gái ngốc trước mặt.
-Em nói thật mà anh. Em biết anh ấy là anh họ của em. Nhưng em yêu anh ấy. Em yêu Antoni…_ Ivy gào lên, cô bé ôm lấy ngực mình gục vào vai hắn làm hắn lo sợ.
Hắn thương xót cô gái bé bỏng trong lòng mình. Rồi hắn cảm thấy hạnh phúc thay cho thằng bạn thân. Nhưng hắn lại thấy chạnh lòng khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình. Hắn cũng có vợ, có một gia đình êm ấm, nhưng chỉ là quá khứ. Đến vợ hắn giờ này ở đâu hắn cũng chẳng rõ, mặc dù hắn đã cho trợ lý Kim tìm kiếm tin tức của vợ hắn. Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng. Hắn đau đớn tưởng như trái tim mình sắp vỡ vụn khi nghĩ rằng vợ mình đã đi theo người đàn ông nào khác, nhất là cái kẻ hắn nhìn thấy trong những bức ảnh.
Những ngày vừa qua thật khó khăn với cô và cả Linn, anh luôn tìm cách lảng tránh cũng như cố gắng chìm vào công việc bận rộn để không phải để ý đến cô. Cô nhận ra được điều đó nhưng cô không hề muốn như vậy, cô nửa muốn trả lời Linn một cách rõ ràng nửa lại muốn thử thách trái tim mình thêm một lần nữa.
Cô muốn quên đi Kay, muốn mình được tự do và muốn được yên tĩnh một mình. Nhưng cái cảm giác cần có một người đàn ông bên cạnh yêu thương, che chở lại khiến cô nhớ tha thiết chồng mình. Và cũng chính vì thế mà cô muốn có thời gian để hiểu về Linn hơn. Biết đâu cô sẽ đến được với Linn.
-Jen, chị đang nghĩ gì thế? Chị nghe thấy em nói không?_ Naoko – cô bé người Nhật làm trợ lý studio Mode chạm nhẹ vào vai làm cô giật mình.
-Ơ…chị không để ý, chị xin lỗi. Có chuyện gì thế em?_ Cô quay lại, gượng cười với cô bé xinh xắn.
-Giám đốc gọi chị đấy, chị mau đến đi.
Cô gật đầu nhè nhẹ rồi lặng lẽ bước vào thang máy, lên phòng giám đốc Mode.
Cánh cửa phòng bật mở thì cũng là lúc cô nhìn thấy Linn đang đứng trước mặt mình. Cô bối rối cúi mặt xuống ngại ngùng, rồi cũng phải tiến lại trước bàn giám đốc.
-Cô Jen, tôi cho gọi cô là có chuyện muốn bàn với cô và trưởng phòng Linn, hai người ngồi đi._ Ông giám đốc điềm tĩnh chỉ tay về phía bàn tiếp khách rồi bước ra.
-Vâng, có chuyện gì vậy giám đốc?_ Cô rụt rè.
-Thôi tôi đi vào viêc chính luôn, tôi cũng đã nói với trưởng phòng Linn rồi. Thứ hai tới hai người sẽ quay về Việt Nam hợp tác với Z. Dù sao cô cũng từng là người mẫu của Z nên tôi nghĩ để cô đi là hợp lý nhất. Tôi hy vọng rằng sau chuyến về nước của cô, chúng ta sẽ hợp tác với nhau tốt hơn…sau này.
Cô nghe rõ mồn một từng chữ trong câu nói của ông giám đốc Mode, nói như vậy nghĩa là cô đã bị đuổi việc. Đơn giản thế thôi thì việc gì phải trình bày dài dòng nữa, cứ nói thẳng “Cô bị đuổi việc” là xong mà. Cô tự ái, lần đầu tiên có một công ty tỏ vẻ không hài lòng về cô. Một người mẫu hàng đầu của Z như cô mà lại bị đuổi việc như thế này, điều đó làm cô cảm thấy vừa xấu hổ, vừa bị xúc phạm ghê gớm.
Nhưng nghĩ lại thì cô cũng tự thấy mình chả làm được gì cả. Những xấp hình mất bao nhiêu công sức của cả người chụp lẫn người mẫu là cô chẳng thu lại được kết quả gì. Cô như một con búp bê vô hồn trong những chiếc áo lộng lẫy, cô đã giết chết những thiết kế tuyệt vời của các hãng thời trang. Và đang dần lôi Mode tuột dốc vì những gì cô thể hiện. Như vậy thì đuổi việc có nhẹ nhàng quá với cô không? Cô tự dằn vặt mình. Cô đứng lên và bước ra trong im lặng, chỉ có cái đầu hơi cúi xuống chào ông giám đốc đang tỏ vẻ mệt mỏi.
.
.
.
-Jen…Jen…
-“….”
-Jen, từ từ đã nào, mọi chuyện đâu phải quá tồi tệ đâu._ Linn cố gắng đuổi theo gót chân vội vã của cô.
-Đừng an ủi tôi nữa Linn, tôi là kẻ thất bại. Tôi thất bại thật mà, anh biết điều đó hơn ai hết còn gì._ Cô vùng vằng, cô hét vào mặt Linn, như một đứa trẻ cáu kỉnh.
-Chẳng có thất bại nếu cô nghĩ rằng mình thất bại. Cô đã đứng lên sau thất bại chưa?_ Linn tóm lấy vai cô, lắc mạnh.
-Thôi đi. Tôi biết tôi là người như thế nào. Tôi hoàn toàn thất bại. Tôi thất bại cả trong tình yêu và cả công việc. Vậy trong cuộc sống này còn gì để luyến tiếc nữa?
-Cô đã cố gắng tìm tình yêu đích thực của cô chưa? Cô đã cố gắng làm việc hết sức mình chưa? Người tôi quen biết cách đây mấy tháng không phải là cô bây giờ đâu Jen ạ.
Linn cũng quát vào mặt cô, ngay giữa đường phố Tokyo làm cô có vẻ hơi ngượng. Cô bực bội, cáu gắt không nói gì mà chỉ cố giằng ra khỏi tay Linn. Nhưng Linn không buông cô dễ dàng như thế. Anh kéo tuột cô lại, ôm chầm lấy cô một cách mạnh bạo. Anh ghì chặt cô vào lồng ngực săn chắc của mình rồi hôn vào mái tóc cô. Từng hơi thở của anh phả vào trán cô nóng ấm, nồng nhiệt làm cô đang cố gắng vùng ra mà cũng phải từ từ yên lặng ngoan ngoãn.
-Đừng nghĩ là mình thất bại. Nếu như công việc của cô gặp sự cố, cô thừa sức làm lại được mà, tôi tin là như thế. Còn nếu như cô không thể mở cánh cửa nào khác trong tình yêu của mình, thì hãy mở cánh cửa trái tim cô với tôi. Hãy cho tôi được ở bên cô._ Linn thở hổn hển trong từng câu nói, anh cố gắng giữ mình bình tĩnh để có thể giữ cô trong vòng tay mình. Thật chặt.
-Hãy giúp tôi, làm ơn hãy giúp tôi…tìm lại anh ấy._ Jen khóc, cô khóc trong tay Linn, cô nắm chặt lấy hai bên sườn áo của anh nấc lên.
-…Được…tôi sẽ giúp, giúp cô tìm lại..chồng mình._ Linn ngơ ngác trả lời cô, rồi sâu thẳm anh cảm thấy đau khổ bởi câu nói của cô. Phải chăng cô đã trả lời anh một cách gián tiếp, phải chăng anh không còn một cơ hội nào nữa?
Bóng hai người mờ dần trong ánh hoàng hôn tím nhạt của Tokyo. Giữa đường phố đã chuẩn bị chìm vào bóng tối, hình ảnh họ mờ dần trong ánh đèn đường, và trong những đoàn xe tấp nập trên đường. Hai con người, một nỗi đau. Vì tình.
Thứ hai, chuyến bay từ Tokyo hạ cánh….
Cô bước ra khỏi sân bay với một vẻ mặt mệt mỏi. Đi bên cô vẫn là người đàn ông dịu dàng, ân cần quan tâm cô, nhưng anh chẳng mang lại cho cô một cảm giác gì gọi là yêu thương hết. Với cô, anh chỉ như một người bạn lớn, một người bạn tốt nhất của cô.
Đường phố sau cơn mưa vào buổi tối trông thật long lanh và vui tươi. Nhưng cô lại thấy nặng trĩu trong lòng. Hiện tại cô chưa biết phải đi đâu? Cô không định đến khách sạn để sống, nhưng cũng không nghĩ là sẽ về lại căn biệt thự ven biển đó. Cô sợ gặp chồng mình cùng với một người đàn bà khác. Cô sợ rằng đau khổ sẽ nhấn chìm cô. Nhưng cô lại muốn về nơi đó, về vùng kỷ niệm tuyệt vời của những tháng ngày yêu thương ấy.
-Tôi…tôi sẽ về nhà._ Cô lưỡng lự một lát rồi quyết định.
-Nhà? Cô sẽ về ngôi nhà gần cánh đồng Iris?_ Linn hơi ngạc nhiên cúi xuống hỏi cô.
-Vâng, ít ra tôi phải nói chuyện với anh ấy lần cuối cùng, tôi muốn được nhìn thấy anh ấy…một lần cuối. Trước khi tôi đưa đơn ly hôn cho anh ấy._ Cô mơ hồ nhìn những ánh đèn nhòe nhòe, loang loáng trên phố.
-Tôi sẽ đưa cô đi…cô đừng từ chối. Tôi muốn giúp cô tìm lại anh ta thôi._ Linn nói thật nhanh rồi vội vã chạy ra rìa đường vẫy xe.
Cô im lặng, cô chỉ biết lúc này cần im lặng. Cô không biết được rằng mình sẽ nói gì khi đối diện với chồng mình. Nhưng có một điều cô chắc chắn là cô sẽ đưa là đơn cô đã ký sẵn cho chồng mình, cô sẽ cố gắng để chấm dứt những nỗi đau khổ trong cô ngày hôm nay. Cô đang rối loạn và cô cần được giải thoát.
.
.
.
Taxi dừng lại bên cánh đồng Iris mùa này đã khô héo dần, những ngọn gió từ biển tràn vào, thổi bạt bước chân của cô và Linn. Biển hôm nay sao dữ dội và chao đảo nhiều đến vậy? Phải chăng nó chính là những gì sẽ xảy đến với tình yêu, với gia đình nhỏ của cô?
Cô bước vào lối đi nhỏ đầy những bông hoa trà mỏng manh đang gồng mình trước gió. Cô làm cho cả căn biệt thự phải bất ngờ bởi sự trở lại của mình. Vợ chồng ông quản gia đứng chết trân không nói được câu nào. Những người làm khác cũng ngỡ ngàng, á khẩu và chỉ biết gật đầu chào cô. Cô biết họ rất ngạc nhiên, bởi có lẽ họ đã dần quen với người nữ chủ nhân mới của căn biệt thự, và họ không nghĩ rằng người vợ cũ của cậu chủ nhà họ sẽ trở về đường đột như thế này.
Cô bước vào trong phòng khách lộng lẫy, mùi hoa trà thoang thoảng làm cô thấy dễ chịu nhưng lại khó hiểu. Tại sao vẫn là mùi hương hoa trà mà không phải mùi hương khác. Chả lẽ người vợ mới của chồng cô cũng thích mùi hoa trà này ư? Hay? Cô chợt thấy con tim mình rạo rực khi nghĩ đến một giả tưởng khác. Có lẽ nào chồng cô vẫn đang chờ đợi mong ngóng cô trở về. Có lẽ nào anh ấy vẫn yêu cô, yêu hương hoa trà mà cô thích? Có lẽ nào?
Cô từ từ bước lên cầu thang, những ngón tay nhẹ nhàng lướt trên tay vịn bằng gỗ sồi. Những hình ảnh thân quen, hanh phúc tràn về trong cô, những ánh mắt nụ cười yêu thương. Những nụ hôn và từng hơi thở nóng rực quẩn quanh đâu đây làm trái tim cô rung động.
Cánh cửa phòng quen thuộc hiện ra trước mắt, cô xoay nhẹ tay nắm đẩy tấm gỗ mở rộng ra. Vẫn ô cửa sổ mờ mờ nhìn ra biển đó, vẫn chiếc giường ấm áp đó và vẫn bình hoa trà tươi mát trên bàn trang điểm của cô. Mọi thứ như vẫn mới nguyên của ngày hôm qua, thời gian ở đây như dừng lại kể từ tháng ngày hạnh phúc ấy. Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện và đầy hy vọng.
“Anh ấy đâu rồi?”
Câu hỏi làm cô chợt tỉnh lại, dáo dác tìm kiếm. Khắp căn phòng, kể cả phòng tắm cũng không thấy chồng mình. Anh ấy đi đâu rồi? hay anh ấy vẫn ở công ty? Cô tự hỏi mình rồi bước ra, vẻ mặt hơi mất hứng. Đợi cô trước cửa là Linn, anh theo cô từ nãy mà cô không biết. Cô khẽ mỉm cười với Linn rồi thở dài:
-Chắc anh ấy đi làm chưa về.
-Sao cô không hỏi những người ở dưới nhà?
-Tôi quên mất._ Cô lại cười, nhẹ nhàng.
Nhưng chẳng cần phải chạy xuống hỏi người làm nữa, cô và Linn đền giật mình khi nghe tiếng cười nói có vẻ rất vui ở một phòng khác vọng tới. Trống ngực cô đập thùm thụp, điều mà cô sợ đã tới. Tiếng cười của một cô gái làm tâm trạng cô bị kéo tụt xuống tận đáy của sự thất vọng và buồn bã. Vậy là chồng cô thực sự đã có một người đàn bà khác.
Cô đi dọc hành lang, theo tiếng cười vọng tới. Dừng lại trước căn phòng cửa được sơn màu trắng, bên trên là một vòng hoa trà làm bằng lụa. Cô hít một hơi thật dài nắm vào tay cầm, nhưng bàn tay của Linn lại chặn cô lại. Anh nhìn cô rồi lắc đầu, nhưng cô mỉm cười lần nữa, như từ chối sự quan tâm, lo lắng của Linn. Cô kéo tay cầm cửa, đẩy cánh cửa phòng từ từ mở ra.
Trước mặt cô là người đàn ông mà cô đang tìm kiếm, người đàn ông mà cô yêu thương, nhớ nhung. Và tất nhiên, như cô đã nghĩ đến, cũng như sự thật là bên cạnh anh là một cô gái nhỏ nhắn, dịu dàng trong một chiếc váy trắng tinh khôi. Hai người đang ngồi quay lưng lại với cô, họ ngồi trên bục cửa sổ nhìn ra ngoài và đang nói chuyện gì đó có vẻ rất vui. Cô gái kia cười khúc khích, tay chỉ lên bầu trời đêm rồi quay sang nói với chồng cô điều gì đó mà cô không còn nghe được nữa. Còn chồng cô, anh cũng cười và dường như anh rất vui, anh cũng chỉ tay lên trời rồi nói những câu làm cô gái kia im lặng một lát rồi lại phá lên cười.
“Không thể như thế được.”
Căn phòng này, khung cửa sổ đó từ trước đến giờ chỉ có mình cô và chồng cô ngồi nói chuyện. Cô đã từng nói căn phòng này là căn phòng đẹp nhất trong căn biệt thự. Nhưng vì nó không đủ rộng nên cô quyết định sau này nó sẽ là phòng đứa con gái xinh đẹp của vợ chồng cô. Cô muốn dành riêng căn phòng này cho con của mình, cho sự kết tinh tình yêu của cô và anh.
-Không!_ Cô cúi mặt xuống, hai tay vò vào mái tóc xoăn hung hung đỏ.
Giọng nói tuy yếu ớt của cô nhưng cũng khiến người khác nghe thấy. Hai người bên khung cửa sổ giật mình quay lại, họ ngơ ngác và bất ngờ. Nhưng điều đó chỉ kéo dài với cô gái kia, còn chồng cô thì không. Hắn tròn mắt nhìn cô rồi chồm khỏi khung cửa chạy lại.
-Em! Sao em…?_ Hắn ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhưng không thể mở miệng nói được một câu hoàn chỉnh.
-Tránh xa tôi ra._ Cô hét lên với hắn, cô đẩy hắn ra xa rồi bịt chặt lấy hai tai lắc đầu nguầy nguậy. – Đừng đến gần tôi và cũng đừng nói gì cả.
Hiểu ra được mọi chuyện, Kay tiến lại phía vợ mình, hắn nắm chặt lấy hai cánh tay của cô ghì xuống.
-Em đang làm gì thế. Em nghe anh nói đã.
-Tôi không có gì phải nghe cả. Những gì tôi nhìn thấy là đủ rồi. Anh có thể làm thế với tôi được sao?_ Nước mắt cô lăn dài, không ngừng tuôn ra làm ướt nhẹp hai bầu má xanh xao.
Hắn xót xa nhìn vợ mình. Hắn biết tại sao cô hành động như thế. Nhưng hắn đang rất vui mừng vì cô đã trở lại, hắn đã mong ước được nhìn thấy cô, được ôm lấy cô biết bao nhiêu ngày qua. Hắn buông tay khỏi tay cô rồi ôm chặt cô trong lòng, mặc cho cô vùng vẫy muốn thoát ra. Hắn nhớ cô đến mức phát điên, hắn sẽ chết mất nếu như không tìm thấy cô. Và hắn biết dù bây giờ hắn có nói gì cô cũng không nghe, vì thế hắn chọn cách thể hiện tình yêu của mình. Hắn ghì chặt cô vào lòng, thì thầm vào tai cô những câu hắn muốn nói hàng nghìn lần.
-Anh yêu em…anh yêu em.
Cô khóc nấc lên, nhưng cô không giằng tay hắn ra nữa, cô vòng tay qua eo hắn ôm chặt lấy hắn. Cô bấu chặt những đầu ngón tay vào tấm lưng ấm áp của hắn. Cô nép sát người vào lồng ngực hắn, cô muốn nghe thấy nhịp tim của chồng mình, muốn cảm nhận hơi ấm và mùi hương trên cơ thể hắn.
Hắn nâng khuôn mặt ướt đẫm của cô lên, dùng hai ngón tay cái lau những dòng nước mắt đang trào ra trên má cô. Hắn cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng. Rồi hắn tìm đến môi cô, dùng bờ môi mãnh liệt của mình ngậm lấy làn môi mềm mại của cô. Hắn hôn cô say đắm, miên man. Nụ hôn của hắn ngọt ngào, ướt át và quyến rũ khiến cô không thể cưỡng lại được con sóng tình yêu đang dâng tràn trong tim. Cô ôm lấy cổ hắn, ve vuốt những sợi tóc gáy, ghì chặt người đàn ông cô yêu trong vòng tay bé nhỏ.
Hai người bị cuốn vào không gian hạnh phúc của riêng họ. Nụ hôn kéo dài ngây ngất, những hơi thở rạo rực và những vòng tay thiết tha làm cho họ không thể dời nhau được. Họ bỏ quên thế giới bên ngoài, bỏ quên những người đang hiện hữu xung quanh. Họ chìm vào tình yêu cuồng nhiệt đã kìm nén bấy lâu nay.
Vốn ý thức được cái đẹp, sự lôi cuốn và kinh nghiệm nghề nghiệp của mình, nên việc tự tin trước ống kính các stylist nổi tiếng Nhật Bản với cô không phải chuyện khó khăn. Nhưng từ sáng tới giờ cô luôn được họ dành cho những cái lắc đầu ngán ngẩm. Có sự bất ổn trong những tấm ảnh, cô biết điều đó hơn ai hết, nhưng cô không thể làm gì hơn. Trái tim cô đang thổn thức vì hình ảnh một người đàn ông mãi không thể phai mờ được.
Cô bần thần ngồi nhìn Tokyo qua khung cửa nhòe nhoẹt nước mưa, những hạt mưa dịu dàng làm cô nhớ đến phút giây của hạnh phúc, của kỷ niệm bên người mà cô đã từng gọi là chồng. Nhưng mọi kỷ niệm hay mọi điều hạnh phúc càng ùa về thì cô càng cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết. Bất giác, nước mắt lại rơi.
-Nếu cứ thế thì cô sẽ không trụ lại ở Mode được đâu Jen.
-Tôi biết.
Linn tiến tới nói với cô một giọng nhẹ nhàng và cô đáp lời bằng một giọng vô thức. Điều đó làm cho Linn thấy buồn, anh thấy thương cô, yêu cô và mong muốn được ôm lấy cô. Thật chặt. Anh muốn xoa dịu cô, muốn cô quên đi người đàn ông ấy.
----------------------
Đêm buông xuống thành phố Tokyo náo nhiệt làm nó có màu sắc rực rỡ hơn bất cứ khi nào. Linn đã lặng lẽ đi bên cô hàng giờ mà không nói được một câu, anh chỉ thấy tình yêu cứ lớn dần lên theo từng bước chân. Còn Jen thì cảm thấy tình yêu ngày càng xa xôi, nhỏ bé trong từng ngụm rượu. Thứ cay cay xộc lên đến tận óc làm cô cảm thấy cuộc sống ngày càng hỗn độn. Đắng ngắt.
-Đừng uống nữa Jen, cô say mất._ Linn không đủ kiên nhẫn nhìn cô như vậy nữa, anh cố gắng giằng chai rượu khỏi miệng cô. Nhưng không nổi.
-Tôi trẻ con quá đúng không Linn? Uống rượu vì thất tình. À không, bị chồng bỏ chứ. Liệu sếp biết tôi đã có chồng mà giờ lại còn bị chồng bỏ nữa chắc ông ấy chết ngất mất…ha ha._ Cô lảo đảo, vật vờ như một xác chết. Cô vừa cười vừa mếu như một người điên.
-Về nhà thôi, tôi đưa cô về…đi nào Jen._ Linn hơi khó chịu bởi vài ánh mắt người đi đường dành cho cô. Anh chàng kéo cô ra rìa đường vẫy taxi, mặc cho cô vùng cằng cố giật tay ra khỏi anh.
.
.
.
Cánh cửa phòng Linn bật mở, anh cố gắng dìu cô gái say khướt nhưng vẫn cố vùng vẫy vào nhà. Cô càng thể hiện sự đau khổ hay nỗi thất vọng nào thì anh càng cảm thấy thương xót cô vô hạn. Anh dìu cô nằm xuống giường của mình rồi tất bật đi lấy khăn lạnh lau mặt cho cô.
-Cô cố gắng ngủ đi, không thì sẽ rất mệt đấy._ Linn tháo giày và cởi bớt áo khoác cho cô.
-Mặc tôi, tôi không cần anh…Đi đi, đi với người tình mới của anh đi.
…..
-Sao không nói gì nữa hả? Tôi bảo anh cút đi với những con đàn bà đó, tránh xa tôi ra. Tôi kinh tởm anh, tôi căm thù anh.
Linn nhìn cô gái rũ ra trên giường nhưng vẫn cố vung tay hất anh ra, có lúc còn đấm anh, đạp anh nữa mà cảm thấy đau đớn kinh khủng. Anh ước gì nỗi đau trong cô để anh được gánh chịu, anh chỉ muốn cô trở lại là cô gái đáng yêu, ngây thơ như trước mà thôi.
Linn càng im lặng thì cô càng nói nhiều, thậm chí cô còn đánh anh mạnh hơn. Những nắm đấm không làm anh đau nhưng làm trái tim anh thắt lại. Anh giữ chặt lấy tay cô ghì xuống giường.
-Đừng như thế nữa Jen…em làm trái tim anh tan vỡ mất._ Linn thì thào chỉ đủ mình anh nghe thấy.
-Thả tôi ra, đồ khốn. Cút đi.
Jen gồng người lên định thoát khỏi bàn tay Linn, nhưng bỗng dưng Linn lại kéo cô ngồi dậy rồi ôm cô thật chặt trong lòng mình. Linn ghì chặt bờ vai mảnh mai của cô gái vào ngực mình, hơi rượu tỏa ra nồng nặc. Nhưng hương trà vẫn vương vương đâu đây trên mái tóc cô. Lồng ngực Linn trở nên ấm nóng bởi hơi thở và những giọt nước mắt của cô. Cô khóc rấm rứt, cô không kháng cự nữa mà thu mình vào như một con mèo nhỏ, sợ hãi và đau đớn.
Căn phòng của Linn bỗng trở nên quá ngột ngạt với anh, anh sợ cảm giác đang từ từ trỗi dậy trong anh. Anh muốn buông cô ra, muốn đặt cô nắm xuống và chúc cô ngủ ngon. Nhưng anh lại không làm được, bàn tay thon thả của cô đang ôm lấy lưng anh, rồi từ từ lướt lên cổ anh, dịu dàng nóng bỏng.
-Cô…cô có mệt không Jen, cô đi ngủ đi nhé._ Linn run run đẩy cô ra xa mình.
-Đừng rời khỏi em nữa được không anh? Đừng làm thế với em, Kay._ Cô nghẹn ngào trong nước mắt và ôm ghì lấy anh.
-Tôi không phải Kay, tôi không phải chồng cô, cô Jen.
Linn nắm chặt vai cô, nhìn thẳng vào đôi mắt ngầu đục của cô giải thích. Nhưng cô say rồi. Cô đâu còn biết anh là ai, cô cứ nhào vào anh, ôm anh, gục khuôn mặt xinh đẹp vào vai anh mà khóc lóc. Điều đó làm anh khó xử, nó làm anh thấy sợ hãi nữa. Nhưng anh lại không đành lòng hất cô ra khỏi vòng tay mình. Anh lại dịu dàng ôm lấy cô, giơ tay vuốt những sợi tóc hung hung của cô.
-Hãy ở bên em, đừng rời khỏi em. Em yêu anh…yêu anh._ Cô nhìn anh với đôi mắt mọng nước và sự van xin, khẩn khoản.
-Đừng lo, tôi sẽ không đi đâu cả… Bởi vì, tôi cũng yêu em.
Linn như kẻ mất hồn, anh ôm lấy cô như thể anh chính là người mà cô đang cần, anh hôn vào tóc cô vào bàn tay cô những nụ hôn thắm thiết yêu thương.
Còn cô chỉ là một kẻ say, cô nép vào ngực Linn, đón nhận những yêu thương mà cô nghĩ là của chồng mình. Cô mơ màng nhận ra khuôn mặt của Kay, khuôn mặt cô luôn nhớ nhung, mường tượng đến bấy lâu nay. Cô ngã vào lòng người đàn ông bên cạnh mình. Say mê. Mộng mị.
Linn vẫn biết anh chỉ đang là một kẻ thay thế với cô, Linn biết cô đang nghĩ anh là người đàn ông ấy. Nhưng anh không thể chống lại được những cảm xúc của con tim, nó sai khiến, điều khiển anh như một con rối.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, rồi anh nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng. Nhưng mọi chuyện lại vượt qua sự kiểm soát của anh. Cô vùng lên nằm lên trên người anh, cô dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, rồi cô hôn anh. Mãnh liệt và cuồng nhiệt.
Nụ hôn của cô làm Linn không thể cưỡng lại sự ham muốn với người con gái mà anh đã và đang yêu. Anh giơ tay lên luồn vào những lọn tóc mềm mại của cô, anh ôm ấp bờ vai mỏng manh của cô. Rồi anh hôn cô, nụ hôn rụt rè nhưng đầy yêu thương và khao khát.
Ánh đèn phòng dìu dịu làm không khí trở nên dễ chịu hơn, nhưng nó lại kích thích sự hưng phấn trong Linn. Anh nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, đặt cô xuống giường. Anh bật nhẹ từng chiếc cúc áo của cô, làm lộ ra thân hình quyến rũ, nóng bỏng của cô. Anh run run đưa bàn tay lướt trên da thịt người con gái bên dưới mình. Anh cảm thấy rạo rực, bức bối và ham muốn. Tình yêu làm anh trở nên mù quáng, nó điều khiển suy nghĩ lẫn hành động của anh. Nó như xúi giục anh hãy dành lấy người con gái mà anh yêu.
Anh miên man với hạnh phúc mà anh biết rằng không phải dành cho anh. Nhưng anh không thể dừng lại được. Những ngón tay anh nhẹ nhàng kéo quai áo lót của cô xuống, rồi vứt nó xuống đất. Thân thể cô khiến anh thèm muốn. Anh hôn lên môi cô, rồi đến cổ, rồi từ từ lướt xuống phần ngực gợi cảm của cô. Anh xoa tròn những ngón tay trên tấm lưng trắng ngần của cô. Mê muội. Đắm đuối.
Lâng lâng với hạnh phúc ảo tưởng, Linn gần như sắp làm cái điều mà mọi thằng đàn ông đều muốn khi ở bên cạnh người mình yêu. Nhưng lý trí cũng đã cố gắng len lỏi được vào con tim đang đầy chặt ham muốn của anh. Nó thức tỉnh anh, nó kéo anh ra khỏi vũng lầy mà anh sắp đắm mình xuống. Linn giật mình tỉnh lại trong cơn mê, anh nhổm dậy, bật người ra khỏi cơ thể Jen, anh ngơ ngác, sợ hãi nhìn những điều mà anh vừa làm. Anh thấy hối hận, thấy mình tồi tệ và thật khốn nạn.
“Mình điên sao? Mình đang làm gì thế này?”
-Không!
Linn lẩm bẩm như người điên, anh ngồi bệt xuống ghế, chống hai tay lên vò tung mái tóc của mình. Anh cảm thấy đầu óc rối bung lên như một mớ dây nhợ quấn vào nhau lằng nhằng. Anh thấy căm ghét con người mình, căm ghét cái bản năng vừa trỗi dậy như một con vật của mình. Anh sợ.
Trên giường, Jen say khướt đã lịm đi trong giấc ngủ tự khi nào, lồng ngực thoi thóp những nhịp thở đều đều, đôi tay hơi ôm lấy thân thể. Trông cô gái thật đáng thương và cô đơn.
.
.
.
Mùi thức ăn thơm nức đánh thức nàng công chúa đang say giấc trên chiếc giường êm ái. Cô dụi mắt ngồi dậy, nhìn quanh với một vẻ ngái ngủ rất dễ thương.
-Cô…cô dậy rồi à Jen?
Linn bê một khay đồ điểm tâm đặt lên cái bàn nhỏ cạnh giường ngủ. Bộ dạng của anh có vẻ rất ngượng ngùng, xấu hổ. Anh cảm thấy như mình đang lừa gạt một cô gái, cảm thấy mình có tội với cô. Anh mong rằng cô sẽ không nhớ những gì xảy ra đêm qua. Nhưng thái độ của anh đã tố cáo tất cả. Jen ngước lên nhìn anh với đôi mắt to tròn, ngơ ngác hỏi:
-Sao tôi lại ở nhà anh à?
-À…ờ…là vì hôm qua cô say quá nên tôi không muốn đưa cô về khách sạn, sợ cô sẽ không khỏe. Tôi…tôi đã ngủ ở sopha cho đến sáng nên không sao đâu._ Linn nói một hơi trong sự hồi hộp, lo sợ.
-Vậy sao? Xin lỗi làm phiền anh nhé…Nhưng anh làm sao thế Linn? Trông anh hơi khác._ Cô nhìn anh dò xét.
-Không! Tôi khỏe, cô dậy đi rồi ăn sáng. Tôi…tôi sẽ đi pha một chút trà.
Nói rồi anh chàng lỉnh ngay vào nhà bếp, bỏ mặc cô lại một mình với những thắc mắc không thể hiểu nổi. Cô nheo nheo mắt nhìn theo bóng anh rồi cũng bỏ qua những hành động kì cục đó của anh để bước vào phòng tắm.
Cô lại trở lại với con người thường ngày, vui vẻ nhí nhảnh ngồi xuống cạnh Linn từ từ thưởng thức bữa sáng mà anh đã chuẩn bị.
-Hôm qua tôi say có phiền anh quá không? Tôi chẳng nhớ được gì cả, thật tệ hại._ Cô ngậm chiếc dĩa trên môi, nhíu mày suy nghĩ.
-À…cô, cô say quá nên ngủ quên, không có chuyện gì đâu._ Linn lấp lửng nói dối cô với một vẻ mặt rất không bình thường.
-Tôi nghĩ là có chuyện gì đó…nên anh mới như vậy. Có phải tôi đã làm gì không phải với anh không?_ Cô cúi xuống nhòm vào sát mặt Linn gặng hỏi.
-Không…
Anh ngập ngừng, giật mình nhổm dậy, rồi bỏ đi chỗ khác. Anh sợ nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, sợ cô sẽ đọc được tất cả suy nghĩ cũng như nhìn thấy được những hình ảnh đang dội lại trong trí óc anh. Anh rất sợ.
-Tôi xin lỗi nếu đã làm gì không đúng với anh, tôi sợ trong lúc say tôi không biết mình đã làm gì…
Cô xịu mặt xuống với vẻ rất áy náy, nó làm cho Linn càng cảm thấy tội lỗi hơn nữa, anh lập cập rót một chút rượu vào ly mà còn bị rớt ra ngoài một chút. Anh không biết phải ứng xử thế nào với cô gái trước mặt mình. Anh sợ nếu thú nhận tất cả thì cô sẽ cho rằng anh là một kẻ đáng ghê tởm, cơ hội và lợi dụng cô. Nhưng không nói ra thì điều đó làm anh thấy bức bối, thấy đau khổ vì đã lừa dối cô. Anh đang đứng giữa những lựa chọn mà anh cho là khó khăn nhất trong cuộc đời mình.
-Jen à…tôi có chuyện muốn nói với cô. Cô phải thật bình tĩnh được không? Tôi sợ cô sẽ giận, vì thế hãy nghe tôi nói hết đã nhé._ Linn bất chợt quì xuống bên cạnh cô, anh bấm chặt những ngón tay vào mép bàn ăn, như thể sợ mình sẽ bị ngã mất.
-Có chuyện gì sao? Anh làm tôi cảm thấy lo lắng vì những điều tôi không thể nhớ nổi ngày hôm qua._ Jen hơi bối rối, cô nhích sang một bên ghế, cúi xuống hỏi Linn.
-“…”
-??? Sao vậy anh Linn?_ Cô nhắc nhở khi thấy anh chỉ im lặng cúi gằm mặt xuống đất.
Nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến, Linn nghĩ anh không thể giấu cô được nữa. Anh sợ nếu không nói ra điều này anh sẽ ân hận suốt đời, anh sẽ cảm thấy đau khổ suốt đời bởi đã không thành thật với người con gái mà anh yêu. Linn đưa tay tìm kiếm bàn tay mềm mại của cô gái ngồi trước mình, anh khẽ xiết nhẹ bàn tay cô khi thấy cô định rút ra.
-Em có thể…có thể cho tôi một cơ hội để được yêu em không?
Linn lấy hết sức bình tĩnh và sự chân thật của mình nói ra điều mà anh đã ấp ủ bấy lâu nay. Nó như một tảng đá đè nặng trái tim anh, nó làm anh thấy ngạt thở và khổ sở từng ngày. Nhưng cái khoảnh khắc nhìn vào mắt cô rồi nói ra những lời vừa rồi mới khiến anh thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Anh đưa mắt nhìn ra nơi khác, lảng tránh sự bất ngờ trong đôi mắt cô.
-Anh…anh vừa nói gì vậy Linn? Anh không nhầm lẫn gì chứ?_ Cô tròn mắt nhìn anh, như muốn tuôn ra một tràng những câu hỏi tại sao.
-Tôi không nhầm lẫn. Tôi yêu em, hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Hãy cho tôi được ở bên em, chăm sóc em._ Linn mạnh dạn giơ đôi tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt yêu kiều của cô.
-Anh biết là tôi…Không thể như thế được. Anh đang có điều gì bất ổn, hoặc anh đang cố đùa tôi…
Cô chưa nói hết câu thì bờ môi cô bất động bởi đôi môi nóng ấm của Linn. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, giữ chặt môi cô trong môi anh. Anh hôn cô dịu dàng và run run như sợ cô sẽ tức giận mà đấm đá anh như đêm qua.
Còn cô thì choáng váng, bất ngờ bởi anh. Cô không biết phải làm thế nào ngoài ngồi im như một pho tượng. Cô sợ nếu cô phản ứng sẽ làm anh tổn thương và đau khổ, nhưng cô cũng không muốn điều này diễn ra. Cô không thể đáp lại anh được, bởi cô chưa hề nghĩ đến chuyện tình yêu sẽ tồn tại giữa cô và anh. Và bởi vì trong trái tim cô bây giờ lại tràn ngập hình ảnh người đàn ông khác. Một người đàn ông cô yêu say đắm và chưa bao giờ quên được. Chồng cô.
-Linn, anh bình tĩnh lại đi nào.
Cô đẩy anh ra bởi cô không chịu được những dòng cảm xúc mãnh liệt của Linn qua nụ hôn anh dành cho cô. Cô gục mặt xuống đôi tay mảnh khảnh, cô muốn lấy lại bình tĩnh để nói một điều rõ ràng với anh. Nhưng cô sợ nếu ngước lên cô sẽ gặp ánh mắt thất vọng của anh thì sao. Cô sợ lắm.
-Đừng lo Jen, tôi hiểu cô cần thời gian cũng như rất nhiều điều khác nữa. Tôi xin lỗi đã xử sự như vậy. Xin lỗi cô._ Linn đứng dậy, nói với cô bằng một giọng buồn bã rồi anh định quay lưng bước đi.
-Hãy cho tôi thời gian, Linn.
Cô vẫn không ngẩng mặt lên, nhưng cô muốn níu kéo anh. Cô đang đau khổ và cô cần một người quan tâm cô như anh. Và biết đâu, sau này nếu cô quên được chồng mình thì cô có thể đáp lại tình cảm của anh thì sao. Cô cần một người ở bên cạnh. Bây giờ. Mặc dù cô cảm thấy mình trở nên xấu xa vì đã mang một người yêu quí, tốt với mình thành một kẻ thế thân.
-Cô nói thật không Jen? Tôi sẽ có cơ hội chứ?_ Linn ào đến quỳ dưới chân cô, nắm bàn tay của cô áp vào ngực mình.
-Tôi không biết. Nhưng tôi sẽ cố gắng…_ Cô trả lời mông lung, vô thức.
-Cảm ơn cô. Cảm ơn cô. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để chứng minh tình yêu của tôi với cô._ Linn cười rạng rỡ, trái tim của anh rộn ràng những cung bậc của niềm hạnh phúc đang trào dâng. Anh hôn bàn tay cô tới tấp, anh cười như một người trong cơn mê. Anh hạnh phúc.
Còn cô thấy khó khăn, cô không xác định được phương hướng cho mình được nữa. Cô cũng chỉ biết: giờ đây phó mặc cuộc đời cho số phận, có lẽ cô nên để nó như thế này. Bởi cô sẽ chẳng làm gì được nữa, hy vọng trở lại với chồng cô quá mong manh, còn niềm tin với tình yêu của Linn thì quá mơ hồ. Cô cảm thấy mơ màng với thực tại và mờ mịt với tương lai của mình. Rất nhiều.
Tại căn biệt thự lộng lẫy ven bờ biển, những con người phục dịch trong đó vừa được đón chào cậu chủ quay trở lại. Nhưng họ lại ngạc nhiên, bất ngờ bởi sự có mặt của thêm một cô gái lạ: xinh đẹp và trẻ trung. Cô gái đó đã về cùng cậu chủ họ mấy hôm nay. Nhưng hình như không phải là một cô gái lẳng lơ, hở hang như mấy lần trước.
-Này bà, cô gái đó là người mới của thiếu gia à?_ Quản gia Trịnh thì thầm với vợ.
-Tôi không biết. Nhưng tôi thấy không giống, cậu chủ bảo sắp cho cô ta một phòng riêng và đối xử với cô ấy rất giữ khoảng cách._ Bà Phương trả lời chồng bâng quơ.
-Thế à? Vậy thì lạ nhỉ. Có mấy khi cậu ấy đưa cô gái nào về lâu đến vậy đâu, mà lại còn không làm gì nữa. Hay họ định diễn kịch chọc giận cô chủ?_ Ông Trịnh gật gù một mình rồi xoa xoa cái cằm bành bạnh của mình.
-Thôi đoán mò làm gì? Kệ cậu ấy, chắc thời gian qua vợ chồng cậu ấy không ổn nên vậy thôi…Haizz..còn cô chủ nữa, chẳng hiểu đi đâu nốt mà không về.
-Thì đó, cậu ấy về mấy hôm mà cũng có hỏi han gì cô ấy đâu. Thế nên tôi mới nghĩ là cậu ấy đưa cô kia về chọc tức vợ.
-Hai người thôi đi, đừng để giám đốc nghe được. Cậu ấy đang có việc quan trọng phải lo thôi.
Tiếng trợ lý Kim làm hai ông bà già giật mình chột dạ, họ quay lại cười cười với anh kia với vẻ ngượng ngịu đến là ngốc nghếch. Còn tay trợ lý nói xong thì lạnh lùng bước ra xe đi mất.
.
.
.
-Em cảm thấy ở đây có dễ chịu không, Ivy?
Hắn bước vào căn phòng tràn ngập hương hoa trà, và chìm trong những cánh mỏng manh. Cô gái bé nhỏ ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra biển trông như một nàng tiên dịu hiền trong ánh nắng ấm áp. Đôi mắt cô bé buồn xa xăm, nó hướng ra chân trời xa tít tắp kia mong ngóng, chờ đợi một người.
-Anh ấy sẽ ổn phải không anh?_ Ivy không quay lại, cô bé chỉ nói nhỏ như thì thầm với chính mình.
-Đừng lo, anh đã cho người dò la tung tích của nó rồi. Có thể sẽ hơi khó nhưng anh nghĩ sẽ tìm ra manh mối gì thôi. Mà nó cũng biết em ở đây mà, nó sẽ tìm đến nếu có thể thôi, em đừng suy nghĩ nữa.
-Anh ấy là người thân thiết duy nhất của em. Từ khi cha mẹ em qua đời, anh ấy đã đưa em về Mexico… Anh ấy còn hơn cả một người anh trai nữa, anh à.
-Anh biết. Nó cũng yêu quý em. Và em là người rất quan trọng với nó, vì thế em đừng nghĩ ngợi gì nữa, hãy tin rằng nó vẫn bình an là được rồi mà em.
Hắn choàng tay nắm nhẹ lấy vai cô bé rồi ôm cô vào lòng, hắn muốn bảo vệ che chở cho cô bé đó thay cho thằng bạn thân thiết của mình. Bởi hắn hiểu, cô bé này quan trọng với Antoni như thế nào.
-Em yêu anh ấy, anh ạ._ Cô bé bật khóc cố gắng thốt ra những lời yêu thương nhất.
-Em…em đang nghĩ gì vậy Ivy?_ Hắn giật mình lay nhẹ vai cô bé.
-Em yêu anh ấy thật mà anh. Em không thể ngừng yêu anh ấy được, em không thể anh ạ._ Ivy khóc lớn hơn, đôi mắt hoe đỏ của cô bé long lanh, tràn đầy nước mắt.
-Bình tĩnh lại đi Ivy, anh biết em lo cho Antoni, nhưng nó là anh họ của em mà…em không thể…_ Hắn khó khăn khi phải giải thích cho cô gái ngốc trước mặt.
-Em nói thật mà anh. Em biết anh ấy là anh họ của em. Nhưng em yêu anh ấy. Em yêu Antoni…_ Ivy gào lên, cô bé ôm lấy ngực mình gục vào vai hắn làm hắn lo sợ.
Hắn thương xót cô gái bé bỏng trong lòng mình. Rồi hắn cảm thấy hạnh phúc thay cho thằng bạn thân. Nhưng hắn lại thấy chạnh lòng khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình. Hắn cũng có vợ, có một gia đình êm ấm, nhưng chỉ là quá khứ. Đến vợ hắn giờ này ở đâu hắn cũng chẳng rõ, mặc dù hắn đã cho trợ lý Kim tìm kiếm tin tức của vợ hắn. Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng. Hắn đau đớn tưởng như trái tim mình sắp vỡ vụn khi nghĩ rằng vợ mình đã đi theo người đàn ông nào khác, nhất là cái kẻ hắn nhìn thấy trong những bức ảnh.
Những ngày vừa qua thật khó khăn với cô và cả Linn, anh luôn tìm cách lảng tránh cũng như cố gắng chìm vào công việc bận rộn để không phải để ý đến cô. Cô nhận ra được điều đó nhưng cô không hề muốn như vậy, cô nửa muốn trả lời Linn một cách rõ ràng nửa lại muốn thử thách trái tim mình thêm một lần nữa.
Cô muốn quên đi Kay, muốn mình được tự do và muốn được yên tĩnh một mình. Nhưng cái cảm giác cần có một người đàn ông bên cạnh yêu thương, che chở lại khiến cô nhớ tha thiết chồng mình. Và cũng chính vì thế mà cô muốn có thời gian để hiểu về Linn hơn. Biết đâu cô sẽ đến được với Linn.
-Jen, chị đang nghĩ gì thế? Chị nghe thấy em nói không?_ Naoko – cô bé người Nhật làm trợ lý studio Mode chạm nhẹ vào vai làm cô giật mình.
-Ơ…chị không để ý, chị xin lỗi. Có chuyện gì thế em?_ Cô quay lại, gượng cười với cô bé xinh xắn.
-Giám đốc gọi chị đấy, chị mau đến đi.
Cô gật đầu nhè nhẹ rồi lặng lẽ bước vào thang máy, lên phòng giám đốc Mode.
Cánh cửa phòng bật mở thì cũng là lúc cô nhìn thấy Linn đang đứng trước mặt mình. Cô bối rối cúi mặt xuống ngại ngùng, rồi cũng phải tiến lại trước bàn giám đốc.
-Cô Jen, tôi cho gọi cô là có chuyện muốn bàn với cô và trưởng phòng Linn, hai người ngồi đi._ Ông giám đốc điềm tĩnh chỉ tay về phía bàn tiếp khách rồi bước ra.
-Vâng, có chuyện gì vậy giám đốc?_ Cô rụt rè.
-Thôi tôi đi vào viêc chính luôn, tôi cũng đã nói với trưởng phòng Linn rồi. Thứ hai tới hai người sẽ quay về Việt Nam hợp tác với Z. Dù sao cô cũng từng là người mẫu của Z nên tôi nghĩ để cô đi là hợp lý nhất. Tôi hy vọng rằng sau chuyến về nước của cô, chúng ta sẽ hợp tác với nhau tốt hơn…sau này.
Cô nghe rõ mồn một từng chữ trong câu nói của ông giám đốc Mode, nói như vậy nghĩa là cô đã bị đuổi việc. Đơn giản thế thôi thì việc gì phải trình bày dài dòng nữa, cứ nói thẳng “Cô bị đuổi việc” là xong mà. Cô tự ái, lần đầu tiên có một công ty tỏ vẻ không hài lòng về cô. Một người mẫu hàng đầu của Z như cô mà lại bị đuổi việc như thế này, điều đó làm cô cảm thấy vừa xấu hổ, vừa bị xúc phạm ghê gớm.
Nhưng nghĩ lại thì cô cũng tự thấy mình chả làm được gì cả. Những xấp hình mất bao nhiêu công sức của cả người chụp lẫn người mẫu là cô chẳng thu lại được kết quả gì. Cô như một con búp bê vô hồn trong những chiếc áo lộng lẫy, cô đã giết chết những thiết kế tuyệt vời của các hãng thời trang. Và đang dần lôi Mode tuột dốc vì những gì cô thể hiện. Như vậy thì đuổi việc có nhẹ nhàng quá với cô không? Cô tự dằn vặt mình. Cô đứng lên và bước ra trong im lặng, chỉ có cái đầu hơi cúi xuống chào ông giám đốc đang tỏ vẻ mệt mỏi.
.
.
.
-Jen…Jen…
-“….”
-Jen, từ từ đã nào, mọi chuyện đâu phải quá tồi tệ đâu._ Linn cố gắng đuổi theo gót chân vội vã của cô.
-Đừng an ủi tôi nữa Linn, tôi là kẻ thất bại. Tôi thất bại thật mà, anh biết điều đó hơn ai hết còn gì._ Cô vùng vằng, cô hét vào mặt Linn, như một đứa trẻ cáu kỉnh.
-Chẳng có thất bại nếu cô nghĩ rằng mình thất bại. Cô đã đứng lên sau thất bại chưa?_ Linn tóm lấy vai cô, lắc mạnh.
-Thôi đi. Tôi biết tôi là người như thế nào. Tôi hoàn toàn thất bại. Tôi thất bại cả trong tình yêu và cả công việc. Vậy trong cuộc sống này còn gì để luyến tiếc nữa?
-Cô đã cố gắng tìm tình yêu đích thực của cô chưa? Cô đã cố gắng làm việc hết sức mình chưa? Người tôi quen biết cách đây mấy tháng không phải là cô bây giờ đâu Jen ạ.
Linn cũng quát vào mặt cô, ngay giữa đường phố Tokyo làm cô có vẻ hơi ngượng. Cô bực bội, cáu gắt không nói gì mà chỉ cố giằng ra khỏi tay Linn. Nhưng Linn không buông cô dễ dàng như thế. Anh kéo tuột cô lại, ôm chầm lấy cô một cách mạnh bạo. Anh ghì chặt cô vào lồng ngực săn chắc của mình rồi hôn vào mái tóc cô. Từng hơi thở của anh phả vào trán cô nóng ấm, nồng nhiệt làm cô đang cố gắng vùng ra mà cũng phải từ từ yên lặng ngoan ngoãn.
-Đừng nghĩ là mình thất bại. Nếu như công việc của cô gặp sự cố, cô thừa sức làm lại được mà, tôi tin là như thế. Còn nếu như cô không thể mở cánh cửa nào khác trong tình yêu của mình, thì hãy mở cánh cửa trái tim cô với tôi. Hãy cho tôi được ở bên cô._ Linn thở hổn hển trong từng câu nói, anh cố gắng giữ mình bình tĩnh để có thể giữ cô trong vòng tay mình. Thật chặt.
-Hãy giúp tôi, làm ơn hãy giúp tôi…tìm lại anh ấy._ Jen khóc, cô khóc trong tay Linn, cô nắm chặt lấy hai bên sườn áo của anh nấc lên.
-…Được…tôi sẽ giúp, giúp cô tìm lại..chồng mình._ Linn ngơ ngác trả lời cô, rồi sâu thẳm anh cảm thấy đau khổ bởi câu nói của cô. Phải chăng cô đã trả lời anh một cách gián tiếp, phải chăng anh không còn một cơ hội nào nữa?
Bóng hai người mờ dần trong ánh hoàng hôn tím nhạt của Tokyo. Giữa đường phố đã chuẩn bị chìm vào bóng tối, hình ảnh họ mờ dần trong ánh đèn đường, và trong những đoàn xe tấp nập trên đường. Hai con người, một nỗi đau. Vì tình.
Thứ hai, chuyến bay từ Tokyo hạ cánh….
Cô bước ra khỏi sân bay với một vẻ mặt mệt mỏi. Đi bên cô vẫn là người đàn ông dịu dàng, ân cần quan tâm cô, nhưng anh chẳng mang lại cho cô một cảm giác gì gọi là yêu thương hết. Với cô, anh chỉ như một người bạn lớn, một người bạn tốt nhất của cô.
Đường phố sau cơn mưa vào buổi tối trông thật long lanh và vui tươi. Nhưng cô lại thấy nặng trĩu trong lòng. Hiện tại cô chưa biết phải đi đâu? Cô không định đến khách sạn để sống, nhưng cũng không nghĩ là sẽ về lại căn biệt thự ven biển đó. Cô sợ gặp chồng mình cùng với một người đàn bà khác. Cô sợ rằng đau khổ sẽ nhấn chìm cô. Nhưng cô lại muốn về nơi đó, về vùng kỷ niệm tuyệt vời của những tháng ngày yêu thương ấy.
-Tôi…tôi sẽ về nhà._ Cô lưỡng lự một lát rồi quyết định.
-Nhà? Cô sẽ về ngôi nhà gần cánh đồng Iris?_ Linn hơi ngạc nhiên cúi xuống hỏi cô.
-Vâng, ít ra tôi phải nói chuyện với anh ấy lần cuối cùng, tôi muốn được nhìn thấy anh ấy…một lần cuối. Trước khi tôi đưa đơn ly hôn cho anh ấy._ Cô mơ hồ nhìn những ánh đèn nhòe nhòe, loang loáng trên phố.
-Tôi sẽ đưa cô đi…cô đừng từ chối. Tôi muốn giúp cô tìm lại anh ta thôi._ Linn nói thật nhanh rồi vội vã chạy ra rìa đường vẫy xe.
Cô im lặng, cô chỉ biết lúc này cần im lặng. Cô không biết được rằng mình sẽ nói gì khi đối diện với chồng mình. Nhưng có một điều cô chắc chắn là cô sẽ đưa là đơn cô đã ký sẵn cho chồng mình, cô sẽ cố gắng để chấm dứt những nỗi đau khổ trong cô ngày hôm nay. Cô đang rối loạn và cô cần được giải thoát.
.
.
.
Taxi dừng lại bên cánh đồng Iris mùa này đã khô héo dần, những ngọn gió từ biển tràn vào, thổi bạt bước chân của cô và Linn. Biển hôm nay sao dữ dội và chao đảo nhiều đến vậy? Phải chăng nó chính là những gì sẽ xảy đến với tình yêu, với gia đình nhỏ của cô?
Cô bước vào lối đi nhỏ đầy những bông hoa trà mỏng manh đang gồng mình trước gió. Cô làm cho cả căn biệt thự phải bất ngờ bởi sự trở lại của mình. Vợ chồng ông quản gia đứng chết trân không nói được câu nào. Những người làm khác cũng ngỡ ngàng, á khẩu và chỉ biết gật đầu chào cô. Cô biết họ rất ngạc nhiên, bởi có lẽ họ đã dần quen với người nữ chủ nhân mới của căn biệt thự, và họ không nghĩ rằng người vợ cũ của cậu chủ nhà họ sẽ trở về đường đột như thế này.
Cô bước vào trong phòng khách lộng lẫy, mùi hoa trà thoang thoảng làm cô thấy dễ chịu nhưng lại khó hiểu. Tại sao vẫn là mùi hương hoa trà mà không phải mùi hương khác. Chả lẽ người vợ mới của chồng cô cũng thích mùi hoa trà này ư? Hay? Cô chợt thấy con tim mình rạo rực khi nghĩ đến một giả tưởng khác. Có lẽ nào chồng cô vẫn đang chờ đợi mong ngóng cô trở về. Có lẽ nào anh ấy vẫn yêu cô, yêu hương hoa trà mà cô thích? Có lẽ nào?
Cô từ từ bước lên cầu thang, những ngón tay nhẹ nhàng lướt trên tay vịn bằng gỗ sồi. Những hình ảnh thân quen, hanh phúc tràn về trong cô, những ánh mắt nụ cười yêu thương. Những nụ hôn và từng hơi thở nóng rực quẩn quanh đâu đây làm trái tim cô rung động.
Cánh cửa phòng quen thuộc hiện ra trước mắt, cô xoay nhẹ tay nắm đẩy tấm gỗ mở rộng ra. Vẫn ô cửa sổ mờ mờ nhìn ra biển đó, vẫn chiếc giường ấm áp đó và vẫn bình hoa trà tươi mát trên bàn trang điểm của cô. Mọi thứ như vẫn mới nguyên của ngày hôm qua, thời gian ở đây như dừng lại kể từ tháng ngày hạnh phúc ấy. Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện và đầy hy vọng.
“Anh ấy đâu rồi?”
Câu hỏi làm cô chợt tỉnh lại, dáo dác tìm kiếm. Khắp căn phòng, kể cả phòng tắm cũng không thấy chồng mình. Anh ấy đi đâu rồi? hay anh ấy vẫn ở công ty? Cô tự hỏi mình rồi bước ra, vẻ mặt hơi mất hứng. Đợi cô trước cửa là Linn, anh theo cô từ nãy mà cô không biết. Cô khẽ mỉm cười với Linn rồi thở dài:
-Chắc anh ấy đi làm chưa về.
-Sao cô không hỏi những người ở dưới nhà?
-Tôi quên mất._ Cô lại cười, nhẹ nhàng.
Nhưng chẳng cần phải chạy xuống hỏi người làm nữa, cô và Linn đền giật mình khi nghe tiếng cười nói có vẻ rất vui ở một phòng khác vọng tới. Trống ngực cô đập thùm thụp, điều mà cô sợ đã tới. Tiếng cười của một cô gái làm tâm trạng cô bị kéo tụt xuống tận đáy của sự thất vọng và buồn bã. Vậy là chồng cô thực sự đã có một người đàn bà khác.
Cô đi dọc hành lang, theo tiếng cười vọng tới. Dừng lại trước căn phòng cửa được sơn màu trắng, bên trên là một vòng hoa trà làm bằng lụa. Cô hít một hơi thật dài nắm vào tay cầm, nhưng bàn tay của Linn lại chặn cô lại. Anh nhìn cô rồi lắc đầu, nhưng cô mỉm cười lần nữa, như từ chối sự quan tâm, lo lắng của Linn. Cô kéo tay cầm cửa, đẩy cánh cửa phòng từ từ mở ra.
Trước mặt cô là người đàn ông mà cô đang tìm kiếm, người đàn ông mà cô yêu thương, nhớ nhung. Và tất nhiên, như cô đã nghĩ đến, cũng như sự thật là bên cạnh anh là một cô gái nhỏ nhắn, dịu dàng trong một chiếc váy trắng tinh khôi. Hai người đang ngồi quay lưng lại với cô, họ ngồi trên bục cửa sổ nhìn ra ngoài và đang nói chuyện gì đó có vẻ rất vui. Cô gái kia cười khúc khích, tay chỉ lên bầu trời đêm rồi quay sang nói với chồng cô điều gì đó mà cô không còn nghe được nữa. Còn chồng cô, anh cũng cười và dường như anh rất vui, anh cũng chỉ tay lên trời rồi nói những câu làm cô gái kia im lặng một lát rồi lại phá lên cười.
“Không thể như thế được.”
Căn phòng này, khung cửa sổ đó từ trước đến giờ chỉ có mình cô và chồng cô ngồi nói chuyện. Cô đã từng nói căn phòng này là căn phòng đẹp nhất trong căn biệt thự. Nhưng vì nó không đủ rộng nên cô quyết định sau này nó sẽ là phòng đứa con gái xinh đẹp của vợ chồng cô. Cô muốn dành riêng căn phòng này cho con của mình, cho sự kết tinh tình yêu của cô và anh.
-Không!_ Cô cúi mặt xuống, hai tay vò vào mái tóc xoăn hung hung đỏ.
Giọng nói tuy yếu ớt của cô nhưng cũng khiến người khác nghe thấy. Hai người bên khung cửa sổ giật mình quay lại, họ ngơ ngác và bất ngờ. Nhưng điều đó chỉ kéo dài với cô gái kia, còn chồng cô thì không. Hắn tròn mắt nhìn cô rồi chồm khỏi khung cửa chạy lại.
-Em! Sao em…?_ Hắn ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhưng không thể mở miệng nói được một câu hoàn chỉnh.
-Tránh xa tôi ra._ Cô hét lên với hắn, cô đẩy hắn ra xa rồi bịt chặt lấy hai tai lắc đầu nguầy nguậy. – Đừng đến gần tôi và cũng đừng nói gì cả.
Hiểu ra được mọi chuyện, Kay tiến lại phía vợ mình, hắn nắm chặt lấy hai cánh tay của cô ghì xuống.
-Em đang làm gì thế. Em nghe anh nói đã.
-Tôi không có gì phải nghe cả. Những gì tôi nhìn thấy là đủ rồi. Anh có thể làm thế với tôi được sao?_ Nước mắt cô lăn dài, không ngừng tuôn ra làm ướt nhẹp hai bầu má xanh xao.
Hắn xót xa nhìn vợ mình. Hắn biết tại sao cô hành động như thế. Nhưng hắn đang rất vui mừng vì cô đã trở lại, hắn đã mong ước được nhìn thấy cô, được ôm lấy cô biết bao nhiêu ngày qua. Hắn buông tay khỏi tay cô rồi ôm chặt cô trong lòng, mặc cho cô vùng vẫy muốn thoát ra. Hắn nhớ cô đến mức phát điên, hắn sẽ chết mất nếu như không tìm thấy cô. Và hắn biết dù bây giờ hắn có nói gì cô cũng không nghe, vì thế hắn chọn cách thể hiện tình yêu của mình. Hắn ghì chặt cô vào lòng, thì thầm vào tai cô những câu hắn muốn nói hàng nghìn lần.
-Anh yêu em…anh yêu em.
Cô khóc nấc lên, nhưng cô không giằng tay hắn ra nữa, cô vòng tay qua eo hắn ôm chặt lấy hắn. Cô bấu chặt những đầu ngón tay vào tấm lưng ấm áp của hắn. Cô nép sát người vào lồng ngực hắn, cô muốn nghe thấy nhịp tim của chồng mình, muốn cảm nhận hơi ấm và mùi hương trên cơ thể hắn.
Hắn nâng khuôn mặt ướt đẫm của cô lên, dùng hai ngón tay cái lau những dòng nước mắt đang trào ra trên má cô. Hắn cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng. Rồi hắn tìm đến môi cô, dùng bờ môi mãnh liệt của mình ngậm lấy làn môi mềm mại của cô. Hắn hôn cô say đắm, miên man. Nụ hôn của hắn ngọt ngào, ướt át và quyến rũ khiến cô không thể cưỡng lại được con sóng tình yêu đang dâng tràn trong tim. Cô ôm lấy cổ hắn, ve vuốt những sợi tóc gáy, ghì chặt người đàn ông cô yêu trong vòng tay bé nhỏ.
Hai người bị cuốn vào không gian hạnh phúc của riêng họ. Nụ hôn kéo dài ngây ngất, những hơi thở rạo rực và những vòng tay thiết tha làm cho họ không thể dời nhau được. Họ bỏ quên thế giới bên ngoài, bỏ quên những người đang hiện hữu xung quanh. Họ chìm vào tình yêu cuồng nhiệt đã kìm nén bấy lâu nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.