Chương 7
KAM
26/05/2014
Tình yêu làm cho họ chìm đắm vào một không gian màu hồng như chỉ của riêng họ. Mãi cho đến khi có tiếng vỡ “choang” của một bình hoa rơi xuống sàn nhà, họ mới giật mình rời khỏi nhau. Vẫn ở trong vòng tay nhau, họ quay lại phía khung cửa sổ nhìn cô gái đang lóng ngóng nhặt những mảnh vụn vỡ.
-Gió to quá làm đổ bình hoa trên sàn anh ạ…em…_ Ivy luống cuống hết nhặt bó hoa trà lên rồi lại gom những mảnh gốm vào. Cô bé vô tình làm miếng bình vỡ cứa vào tay một vệt dài ứa máu.
-Em có sao không?
Kay vẫn đang ôm vợ, nhưng hắn chợt nhoài người ra hỏi cô bé xinh xắn vừa bị đứt tay bởi lọ hoa. Hành động của hắn làm cho Jen cảm thấy hơi chạnh lòng. Cô lại nghĩ đến những chuyện đau buồn trước đây, những chuyện mà ngay trước khi bước vào căn phòng này vẫn không thể phai mờ trong cô. Nỗi buồn vì bị bỏ rơi, nỗi tủi thân vì không được chồng quan tâm và nhất là nỗi hận thù. Không hiểu sao bây giờ sự hận thù lại ở đâu kéo đến, tràn ngập trong trí óc, trong đầu cô. Những hình ảnh về cái chết của cha mẹ cô hiện về làm cô sợ hãi và căm giận. Cô buông tay khỏi chồng mình, cô nhích người ra xa để thoát khỏi vòng tay hắn.
Còn Kay thì giống một kẻ ngờ nghệch. Hắn cứ nghĩ rằng vợ mình buông tay ra là đồng ý để cho hắn chạy lại hỏi thăm cô bé Ivy bé nhỏ. Hắn rời ngay vòng tay vợ, hắn chạy lại ngồi thụp xuống bên Ivy, nhấc bàn tay rớm máu của cô bé lên rồi kéo ngay vạt áo ra ấp vào đó cầm máu.
-Em không sao đâu, anh đừng lo…em lấy bông băng lại là hết ý mà…_ Cô bé Ivy rụt rè co tay lại khi nhìn lên, bắt gặp ánh mắt Jen.
Hắn cũng đoán được sự e ngại của cô bé và khác lạ trong thái độ lẫn vẻ mặt của vợ mình nên hắn đứng ngay dậy ấp úng định nói gì đó.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe những tiếng rầm rập bên ngoài hành lang. Một toán cảnh sát trang bị súng ống đầy người xông vào kín căn phòng chĩa súng về phía họ. Tất cả còn chưa hết ngơ ngác thì một tên cảnh sát đã lớn tiếng:
-Anh là Kay Evans? Chúng tôi hợp tác với lực lượng cảnh sát chống ma túy toàn cầu được lệnh khám xét và mời anh về trụ sở, vì nghi anh có liên quan đến trùm ma túy Mexico - Antoni Vaycan. Rất mong anh hợp tác._ Tên cảnh sát dí cái lệnh khám nhà vào mặt hắn, nói một cách hùng hồn.
-Trùm..ma túy gì? Tôi không biết gì cả. Tôi có biết ai là Antoni gì đâu?_ Hắn tỉnh bơ.
-Chúng tôi điều tra được hai người thân của Vaycan đã có mặt trên chuyến bay từ Mexico về Việt Nam ngày… Theo danh sách hành khách trên chuyến bay chúng tôi điều tra được chỉ có anh và cô gái kia có các đặc điểm nhận dạng giống hai người đó. Mời anh về sở cảnh sát với chúng tôi._ Tên cảnh sát chỉ vào cô bé Ivy đang run sợ đằng sau hắn.
-Tôi muốn gặp luật sư của mình đã. Tôi không hề biết gì về việc lục soát và bắt người này. Thật vớ vẩn._ Hắn bực bội, choàng tay qua vai Ivy xoa nhẹ để trấn an cô bé.
-Vậy cô gái này là ai, xin anh cho biết rõ bằng chứng không liên quan đến chuyện đó của cả hai người.
-Đây là…
Hắn ngập ngừng khi định trả lời viên cảnh sát. Hắn không biết phải trả lời thế nào trước mặt vợ của mình. Hắn nhìn cô trong khi cô còn đang há hốc mồm không hiểu rõ nguyên nhân của cái chuyện lộn xộn này.
-Ma túy? Antoni nào?...._ Cô lẩm bẩm rồi ngước lên nhìn hắn như mong đợi một câu trả lời.
-Chúng tôi chẳng biết Antoni nào cả, cũng chẳng đi chuyến bay Mexico nào cả._ Ivy bỗng cương quyết nhìn thẳng vào mắt viên cảnh sát khẳng định.
-Vậy hai người vui lòng cho tôi biết quan hệ của hai người. Theo chúng tôi điều tra thì anh Kay Evans là giám đốc Trung tâm thương mại Iris và sống cùng vợ trong căn nhà này, hoàn toàn không hề qua lại với ai và không có người thân.
-Tôi là…_ Ivy cuống lên, không trả lời được câu hỏi của viên cảnh sát.
-Đây là một người họ hàng của tôi._ Hắn đỡ lời cho cô bé.
-Tôi đã điều tra rất kỹ về anh. Anh là người nổi tiếng trong thương trường. Từ trước đến giờ anh không quan hệ với bất kỳ ai là họ hàng cả. Ngay cả cha anh cũng đã sống định cư bên Atlanta rồi._ Viên cảnh sát đắc chí vì nắm được thóp của hắn.
-Thực ra thì ở đây có….vợ cũ của tôi...nên tôi không tiện nói. Nhưng tình hình có vẻ quan trọng nên tôi cũng không muốn giấu nữa. Đây là vợ mới cưới của tôi, chúng tôi mới cưới nhau được 2 ngày và đang dự định đi nghỉ tuần trăng mật chứ chưa hề rời Việt Nam lần nào._ Hắn không dám nhìn về phía Jen mà chỉ dám nhìn vào viên cảnh sát.
“Vợ cũ ư? Vợ mới cưới ư? Thế là thế nào?”
Cô ngơ ngác tự hỏi bản thân mình. Cô vẫn chưa hình dung được hết ý nghĩa trong câu nói của chồng mình. Tất cả như một tiếng sét chát chúa đánh ngang sau lưng cô, bất ngờ đến giật nẩy mình, nhưng lại chưa biết nó chính xác là cái gì. Cô đứng chết trân nhìn hắn rồi lại nhìn cô bé đang nép vào sau cánh tay hắn. Cô chơi vơi trong một khoảng không không xác định, hình như cô đang rơi, rơi xuống một vực sâu không đáy và tăm tối.
“Mình trở thành vợ cũ ư? Thật là như thế sao? Không thể nào.”
Cô dần dần hiểu rõ được câu nói của chồng mình. Cô rụng rời chân tay. Cô như muốn ngã quỵ xuống sàn.
-Có gì chứng minh anh và cô gái này là vợ và cô này là vợ cũ?_ Tên cảnh sát lại vặn vẹo hắn.
-Tôi…chúng tôi…có đăng ký kết hôn._ Hắn ấp úng và vẫn không dám quay sang nhìn vợ.
-Anh có thể vui lòng cho tôi xem được không?
-Đ…được.
Hắn gật nhẹ đầu rồi ngoắc tay về phía trợ lý Kim lúc này đang đứng phía ngoài cùng một lô người làm trong nhà đang ngó nghiêng, xì xào.
Tên trợ lý chạy qua phòng bên cạnh rồi mang về một tờ giấy được cất cẩn thận trong một phong bì niêm phong bằng một dấu hình trái tim. Viên cảnh sát nhận lấy chiếc phong bì, mở ra đọc rồi hếch mắt lên nhìn hắn và Ivy như để kiểm chứng.
Còn cô thì đờ đẫn cả người. Tờ giấy đó, nửa năm trước hắn và cô cũng đã ghi tên mình rồi ký vào đó. Nhưng giờ không phải là cô mà là một cô gái khác đã thế vào nơi ấy. Cô đau khổ, nước mắt như muốn trào ra không ngừng. Nhưng cô không muốn thế, cô muốn mình cứng rắn lên. Cô muốn mình phải đứng dậy, bước qua hắn một cách oai vệ, để hắn biết cô không cần hắn, để hắn hiểu hắn không là gì đối với cô nữa.
-Vậy còn cô gái này…là vợ cũ của anh hả? Hai người ly dị khi nào?_ Tên cảnh sát chỉ vào cô rồi quay ra hỏi hắn.
-Tôi…_ Hắn không trả lời được câu hỏi nên bắt buộc hắn phải ngước lên nhìn về phía cô như để kiếm tìm sự giúp đỡ.
Và hắn giật mình bởi ánh mắt cô, một ánh mắt vô cảm đối với hắn. Hắn biết cô đã hiểu lầm và đang rất căm ghét hắn. Nhưng ánh mắt đó làm hắn sợ hãi tột độ, mồ hôi hắn túa ra, bàn tay hắn ướt nhẹp. Hắn vội cụp mắt xuống, nhìn nền nhà với một vẻ đau khổ, bế tắc.
-Tôi về đây hôm nay để đưa đơn ly dị cho anh ấy ký… Tôi đã ký rồi và muốn anh ấy ký luôn để giải quyết mọi chuyện giữa chúng tôi._ Cô lạnh lùng lôi trong chiếc túi xách ra một tờ giấy gấp đôi, đưa cho viên cảnh sát.
-Vậy hai người chưa ly hôn?_ Viên cảnh sát quay ra cô.
-Tôi có công việc công tác bên Nhật Bản nên không về kịp làm thủ tục ly hôn trước khi anh ấy cưới vợ mới. Nhưng đơn này tôi đã ký cách đây một tuần rồi._ Cô mở lá đơn ra chỉ vào dòng ngày tháng cho tên cảnh sát xem.
-Hmm…_ Viên cảnh sát trầm ngâm nhìn hai tờ giấy một lúc rồi tiếp, - Nhưng vẫn còn một số vấn đề cần giải quyết, tôi vẫn mong anh Evans và cô…_ hắn ngừng lại trước Ivy rồi nhìn vào tờ đăng ký kết hôn. – À, cô Ivy Laras. Tôi vẫn muốn mời hai người theo chúng tôi đến sở.
Tên cảnh sát nói xong rồi ra hiệu cho quân dạt ra hai bên nhường đường, ý muốn ép buộc hắn và Ivy phải theo họ.
Không còn cách nào, hắn thở dài một hơi rồi xoa vào vai Ivy giúp cô bé bình tĩnh. Sau đó hắn quay sang nhìn vợ mình và định mở miệng nói gì đó. Nhưng cô không nhìn hắn, cô đang nhìn về phía khung của sổ ngoài kia, nhìn những con sóng, những đợt gió biển nồng nồng vị muối. Mặn như nước mắt sắp rơi.
-Anh…anh sẽ nói chuyện với em sau, được không em?_ Hắn bước lại hơi cúi xuống bên tai cô, nhưng cô lại ngả người sang tránh né.
-Anh cứ đi đi. Mọi việc em tự giải quyết được, em sẽ gọi cho luật sư và sẽ nhờ ông ấy làm các thủ tục giữa em và anh._ Cô nghẹn ngào.
-Nhưng…em hãy chờ anh về rồi nói chuyện rõ ràng đã…_ Hắn định giải thích gì đó, nhưng sợ sự nghi ngờ của bọn cảnh sát nên lại thôi.
Viên cảnh sát kéo tay hắn gật đầu ra ý muốn mời hắn đi ngay. Hắn dùng dằng một lúc rồi cũng phải đi, bởi hắn sợ nhìn khuôn mặt cô bây giờ, hắn sợ ánh mắt lạnh lùng, hờ hững của cô. Cộng thêm hắn sợ cô bé Ivy sẽ mất bình tĩnh. Hắn bước qua cô, cảm tưởng như đang bước qua tình yêu của mình, chối từ và bỏ lại những yêu thương cũng như hạnh phúc mà hắn luôn muốn giữ gìn. Hắn nhắm mắt để ngăn cái cảm giác cay cay sộc lên từ sống mũi. Hắn bước nhanh hơn, sợ hãi và đau khổ hơn.
-Gọi luật sư Hàn cho tôi anh Kim._ Lướt qua trờ lý Kim, hắn chỉ nói được một câu, rồi bỏ lại sau lưng những tiếng í ới ngơ ngác của lũ người làm.
Không gian còn lại quanh cô như đặc quánh lại, bóp nghẹt cô. Cô cảm thấy mình không thở được, hay cô đang không muốn thở nữa. Đôi tay cô run run, đôi chân không còn sức lực. Cô từ từ khuỵu xuống, nhưng lại chưa ngã hẳn xuống sàn vì một bàn tay dịu dàng đã nhanh chóng đỡ lấy cô từ phía sau.
Là Linn. Anh chứng kiến hết mọi chuyện từ đầu. Anh đã đau khổ biết bao khi nhìn thấy sự yêu thương nồng nhiệt của vợ chồng cô. Anh biết và hiểu nỗi buồn cô đang chịu đựng, ngoài cách im lặng trong câu chuyện của họ, anh biết mình không thể làm gì được nữa.
-Vậy là hết rồi đúng không Linn?
-Cô bình tĩnh lại đã, mọi chuyện còn chưa rõ ràng mà._ Anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi lên ghế và an ủi.
-Còn gì không rõ ràng nữa, những gì nhìn thấy, những cái tên và những chữ ký đó không phải quá đủ rồi à?_ Cô nói như người mê sảng, mất hồn.
-Cô uống chút nước cho tỉnh táo lại đi đã cô chủ._ Bà Phương nhanh tay rót một ly nước đặt vào tay cô ân cần.
-Mọi người cũng biết rồi đúng không? Chỉ có tôi là kẻ mơ hồ và ảo tưởng thôi, đúng không?_ Cô ngước lên, nhìn bà Phương và vài cô người làm còn ở lại với đôi mắt tuyệt vọng, đau đớn.
-Tôi nghĩ cậu chủ có nỗi khổ riêng. Cô hãy chờ cậu ấy quay lại đã rồi nói chuyện cho rõ ràng._ Bà Phương ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy đôi vai mảnh khảnh của cô thương xót.
Cô im lặng, cô ngồi ngây người ra trong căn phòng xinh đẹp, vương vương mùi hoa trà. Gió biển ào vào thổi tung tấm rèm cửa mỏng manh, đánh rối mái tóc hung đỏ của cô. Ngoài kia biển động dữ dội, từng con sóng gào thét cào vào bờ cát mịn từng đợt thô bạo. Trái tim cô cũng đang gào thét, nó đang đau đớn và kêu cứu. Cô như đi lạc trong một vùng tăm tối, không biết đâu là nơi đến, không có ánh sáng của một tia hy vọng nào cả.
Cô ủ rũ đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng, bỏ lại ánh mắt cũng như những bàn tay níu kéo cô. Cô bước xuống cầu thang, bước như chạy. Cô ra khỏi nhà khi những hạt mưa đã nặng dần, từng giọt rơi xuống đập vào da thịt cô đau rát. Nhưng nó chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng cô.
Cô bước đi vô hồn dưới những hạt mưa ngày càng dày đặc. Cô giằng tay khỏi bàn tay của Linn, cô bỏ chạy, chạy như bay về phía những cánh đồng Iris héo úa. Cô nghĩ tới cái chết.
“Đúng rồi. Chỉ có cái chết mới kết thúc được tất cả.”
Cô nhìn thấy ánh sáng và tiếng xình xịch của đoàn tàu hỏa đang tiến lại phía xa. Cô không còn minh mẫn nữa. Cô lao đến, cố gắng băng qua những cành Iris cao qua đầu gối. Cô muốn đón kịp ánh sáng của sự giải thoát kia. Cô muốn kết thúc mọi đau khổ trong cô. Cô gào lên điên dại.
Đoàn tàu tiến lại như một vị hung thần, tiếng còi tàu cùng tiếng phanh gấp muốn xé rách đường ray làm cô thấy đau buốt cả đầu.
Đoàn tàu không thể dừng lại kịp khi một người con gái đột nhiên chạy ra giữa đường ray. Những toa tàu vẫn lăn bánh mặc dù có hơi chậm lại một chút. Những tiếng huyên náo, la hét khắp mọi nơi át cả tiếng mưa gió đang quay cuồng trong đêm.
Linn gào lên như một kẻ điên, anh chạy như bay về phía trước đầu tàu khi đoàn tàu vẫn chưa thực sự dừng bánh. Anh đã kịp chạm vào cô khi đoàn tàu tiến đến, nhưng anh bị đánh bật ra bởi chiếc gương tàu gắn chòi ra bên ngoài. Anh ngã về phía bên này đường ray, một bên đầu anh chảy máu xối xả. Nhưng nó không phải mối quan tâm của anh, anh đang sợ hãi khi không nhìn thấy người con gái anh yêu đâu nữa.
Anh run rẩy nhưng vẫn phải chạy về phía trước, anh muốn tìm cô, anh phải tìm được cô. Dù cho cô có thế nào anh vẫn quyết phải nhìn thấy cô.
Đoàn tàu dừng hẳn lại và người người đổ xô ra khỏi các toa tàu kẻ ngơ ngác, kẻ hoảng loạn kêu thét thất thanh.
“Có tai nạn à?” . “Trời ơi, máu ở đâu nhiều thế này?”. “Đường ray có đầy máu này.”
Những tiếng la hét làm cho Linn cảm thấy sợ hãi hơn. Mắt anh mờ dần đi bởi màn mưa phía trước và nỗi sợ hãi cũng như nỗi đau. Anh lao vào đầu tàu nhìn những vết máu chảy dài từ trên suống dưới, anh bò xuống gầm tàu tìm kiếm chút hy vọng. Anh như kẻ hóa dại, anh gạt bỏ những bàn tay giữ mình lại, anh chạy ngược xuống dưới, nhưng về phía bên kia đoàn tàu. Anh hy vọng nhìn thấy cô, hy vọng rằng trong giây phút định mệnh ấy, anh đã kịp đẩy cô ngã ra khỏi đường ray.
-Jen! Jen…………Jen._ Linn gào lên giữa cơn mưa xối xả.
“Cô chủ!”. “Cô chủ Jen.”
Tiếng gọi tên cô nhòa nhòa, lúc ẩn lúc hiện trong tiếng mưa gió ầm ầm. Giữa những cành Iris khô cằn, giữa những dòng nước lạnh buốt, cô nằm co ro. Đau đớn. Khổ sở. Và thất vọng.
Nước mắt nóng hổi của cô hòa vào dòng nước mưa bỗng trở nên lạnh giá. Nó như những mũi dao băng đá cứa vào tim cô. Đau lắm. Buốt lắm.
Cô khóc rấm rứt giữa khung cảnh quay cuồng của thiên nhiên, của đêm đen kín đặc. Rồi nỗi đau cũng làm cô thất bại, chân tay cô tê dại, một nửa người cô tưởng chừng như hóa đá. Cô không cử động được, cũng không có cảm giác gì nữa.
Cô nhắm mắt, chìm vào một màn đêm khác. Vô vọng hơn. Tăm tối hơn. Đau đớn hơn.
.
.
.
“Em phải cố gắng lên”
“Em phải vượt qua được”
“Hãy chờ anh quay lại”
Tiếng nói của chồng cô vang vọng đâu đó quanh cô, gần gũi yêu thương mà cũng xa vời, lạnh lẽo. Cô mệt mỏi, cô mê man trong một không gian khi chỉ là một màu trắng xóa, khi lại là đêm đen thăm thẳm.
Rồi cô nghe thấy một giọng nói khác, ấm áp hơn, đầy vẻ lo lắng và sợ hãi. Người đó đang gọi tên cô.
“Jen! Jen…..”
-Ai đấy?_ Cô buột miệng hỏi lại, mặc dù mắt cô vẫn chưa mở ra được.
-Jen! Cô tỉnh rồi à? Tốt quá, tôi sẽ đi gọi bác sĩ ngay.
Là giọng Linn, cô nghe rõ ràng được đó là giọng Linn. Rồi những tiếng động của bàn ghế, của bước chân người và của cánh cửa vang lên.
-Cô chủ, cô chủ cô tỉnh lại rồi à. Ôi, cô chủ._ Là giọng bà Phương và một vài người khác nữa.
Rồi cô cảm nhận được một bàn tay to cứng đặt nhẹ lên cổ tay cô, giữ nguyên một lúc. Cô cố gắng mở mắt ra nhìn. Mọi thứ chỉ mờ mờ, nhưng cô vẫn nhìn thấy được kia là Linn, đây là bà Phương và trước mặt cô là một người đàn ông mặc đồ trắng.
-Tốt rồi. Vậy là cô ấy đã ổn định sau phẫu thuật rồi. Gia đình đừng quá lo lắng nữa, bây giờ chăm sóc giúp cô ấy khỏe lại là được._ Người đàn ông áo trắng uyên bác tươi cười quay ra phía bà Phương và Linn dặn dò.
-Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn._ Linn bắt tay ông bác sĩ rất lâu, anh siết chặt bàn tay ông tỏ vẻ cảm ơn rất sâu sắc.
Cô liếc đôi mắt mệt mỏi nhìn khắp căn phòng và hiểu hết mọi chuyện. Vậy là cô chưa chết, hay nói đúng hơn là cô chẳng chết được. Cô buồn bã nhắm mắt lại rồi cố gắng nghiêng người quay vào trong. Cô muốn quay lưng lại với tất cả, muốn được im lặng một mình và không muốn nhìn thấy ai hết.
Bà Phương cũng hiểu được đôi chút, bà đứng dậy ra ý với Linn là về chuẩn bị một chút đồ ăn cho cô rồi nói nhỏ với Linn, nhờ anh ở lại chăm sóc cô. Linn khẽ nghiêng người chào bà rồi bước lại gần giường của cô, ngồi xuống bên cạnh.
-Tôi biết cô đang buồn và không muốn nói chuyện với ai. Nhưng cô hãy gác mọi chuyện lại đã, điều quan trọng bây giờ là giữ sức khỏe của cô…_ Anh rụt rè đặt tay lên vai cô.
-Tôi không cần ai quan tâm hết, anh đi đi._ Cô to tiếng, dùng hết sức quăng cánh tay về sau hất tay Linn ra khỏi vai cô.
-Aaaa…
Cô giật mình bởi tiếng kêu của Linn, vội vàng quay đầu lại. Cô thấy anh đang ôm một bên trán được băng bó, những vệt đỏ dần thấm ra lớp băng ngoài cùng làm cô hoảng sợ.
-Anh…anh làm sao thế Linn?_ Cô cố nhổm dậy nhưng cơ thể quá nặng nề và như không hề có chút sức lực nào làm cô không thể nhúc nhích.
-Tôi không sao, hơi đau một chút thôi. Chắc vết thương mới khâu bị rách ra…_ Linn xua tay ngăn cô lại, rồi ngồi xuống ghế xoa xoa quanh chỗ đau.
-Tôi…tôi xin lỗi. Nhưng anh bị sao thế?_ Cô e ngại cụp mắt xuống.
-Không sao mà, cô đừng nghĩ gì. Cô có mệt lắm không? Cô muốn ăn chút gì không?
Cô khẽ lắc đầu rồi im lặng dụi mặt xuống gối từ chối ánh mắt quan tâm của Linn. Cô biết chắc anh vì cô mà bị thương, cô cảm thấy ân hận vì đã liên lụy đến anh. Rồi cô nhận thấy lòng tốt của Linn, nhớ ra những giây phút Linn ở bên cô, khoảnh khắc anh nói yêu và sẽ chờ đợi cô. Cô chợt chạnh lòng. Nhưng tất cả vẫn không xóa mờ được hình ảnh người đàn ông ấy. Cô không thể quên được chồng mình. Cô càng muốn gạt bỏ hắn bao nhiêu thì hình ảnh hắn càng in đậm trong tâm trí cô bấy nhiêu.
Cô nhắm mắt lại để những dòng mặn nóng kia rơi xuống, thấm vào lớp gối mềm trắng tinh. Cô mệt mỏi bởi nỗi đau cũng như sự kiệt quệ về sức khỏe.
Trong phòng điều tra của Sở cảnh sát thành phố, viên cảnh sát ngồi đầu bên này nhìn hắn ở đầu bên kia với một vẻ rất khó chịu. Hắn không hé lời về bất cứ chuyện gì khác ngoài vài câu hỏi han về thân thế của hắn.
-Tôi nói rồi, anh nên hợp tác trước khi chúng tôi phải ép buộc anh bằng những biện pháp mạnh._ Tay cảnh sát xô ghế đứng lên chồm qua cái bàn, dí bộ mặt râu ria tua tủa vào mặt hắn.
-Tôi chỉ nói chuyện khi có luật sư của tôi ở đây, những thứ khác tôi không biết gì hết._ Hắn vắt chân lên khoanh tay lườm vào mặt tên cảnh sát.
-Được, vậy anh sẽ ở đây cho đến khi luật sư của anh tìm ra bằng chứng ngoại phạm của anh._ Tên râu ria đập bàn đứng dậy bỏ ra ngoài với vẻ rất bực tức.
Còn lại mình hắn, hắn gục xuống bàn lo lắng. Hắn lo cho cô bé Ivy sẽ không chịu được áp lực của bọn cảnh sát khi ép cung, hắn sợ sẽ có chuyện không may xảy đến với cô bé. Nhưng điều hắn sợ hơn nữa, điều làm hắn bồn chồn, sốt ruột hơn trong lòng là vợ hắn. Hắn nghĩ rằng có lẽ giờ này cô lại đang tức giận đùng đùng, hay cũng có thể đã bỏ đi vì sự hiểu lầm mà hắn không kịp giải thích kia. Hắn sợ sẽ mất cô lần nữa, hắn rất sợ.
.
.
.
Bên phòng điều tra số 5, cô bé Ivy cũng giống như hắn. Ngoài những câu trả lời qua loa, quanh co nhưng đầy nỗi sợ hãi, cô không hề hé răng nửa lời về Antoni. Cũng may khi bị cảnh sát bắt, Kay đã kịp nhắc cô tuyệt đối không nói một điều gì về Antoni cả, như thế sẽ gây nguy hiểm cho anh họ cô. Cô bé rơm rớm nước mắt nhìn xuống hai bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh toát vì sợ.
-Cô Ivy, mong cô hợp tác, chúng tôi không muốn làm phiền vợ chồng cô, cũng như không muốn làm cô sợ. Vậy cô có thể cho chúng tôi biết quan hệ giữa cô và Vaycan được không?_ Một tên cảnh sát mặc thường phục dỗ dành cô.
-Tôi không biết gì hết, tôi muốn gặp Kay, tôi muốn gặp chồng tôi._ Ivy mếu máo.
Tên cảnh sát sau hơn một tiếng đồng hồ tra hỏi mà vẫn nhận được một câu trả lời cùng khuôn mặt nhăn nhó, khóc lóc. Hắn chán ngấy mà không làm gì được nên cũng đành bỏ ra ngoài hút thuốc.
-Này bên cậu có moi được tí gì không?_ Tên râu ria hỏi hắn.
-Moi cái khỉ gì đâu. Cái con đó lúc nào cũng chường bộ mặt khóc lóc ra, nhìn chỉ muốn tát cho lật mặt thôi._ Hắn bực mình văng ra một câu chửi.
-Thì thằng giám đốc Iris này cũng có khác gì đâu. Mở mồm ra là nó đòi gặp luật sư. Mẹ nó chứ, thích giở trò, tôi cho ăn kẹo ngay._ Tên kia mân mê khẩu súng trong tay với một vẻ mặt đầy hằn thù.
Bọn cảnh sát giam Ivy và hắn vào chung một phòng, vì hiện tại 4 phòng tạm giam trong sở đã đầy người, mà chúng cần giam giữ hắn với Ivy riêng bởi họ rất có thể là tội phạm quốc tế.
Bên trong song sắt, hắn ngồi ôm cô bé Ivy tội nghiệp quá run sợ mà ngủ thiếp đi, bên ngoài kia lũ cảnh sát ngồi xem tin tức trên ti vi, chúng ăn uống, nói cười rôm rả, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía phòng giam dò xét. Bỗng một tên cảnh sát chuyển kênh và những hình ảnh trên màn hình làm bọn chúng lẫn hắn sửng sốt, chú ý.
[Theo tin vừa nhận được tại đài truyền hình Mexico, vừa qua lúc 3 giờ chiều – giờ địa phương, tức một tiếng trước tính theo giờ Việt Nam, tại một cầu cảng ở miền nam Mexico đã diễn ra một cuộc đọ súng, thanh toán lẫn nhau của những trùm ma túy khét tiếng…..]
Hắn nhổm người dậy, nhẹ nhàng đặt Ivy nằm xuống rồi ngó ra phía cái ti vi. Hắn rùng mình sợ hãi khi xem loạt tin qua ảnh phát trên màn hình. Những cảnh tan hoang, cháy rụi, những chiếc xe đấu đầu vào nhau nát bét, những xác người cháy đen thui làm hắn lo lắng cực độ. Hắn tiến lại gần song sắt hơn, dí sát mặt vào để nhìn cho rõ.
[Theo điều tra hiện trường của cục cảnh sát Mexico…tại đây đã tìm thấy chiếc xe của trùm ma túy Mexico – Antoni Vaycan…theo đội khám nghiệm cho rằng rất có thể xác người tìm thấy trong xe chính là của Vaycan…Mọi thông tin điều tra và công tác khám nghiệm cụ thể sẽ được chúng tôi tiếp tục thu thập và đưa tin vào bản tin sáng ngày mai….sau đây là một số hình ảnh tại hiện trường…]
Hắn rụng rời chân tay nhìn vào màn hình như một kẻ mất hồn. Trong đống đổ nát, hỗn độn kia nổi bật lên chiếc xe mui trần màu đỏ chót quen thuộc của thằng bạn hắn. Nó vẫn đang cháy phừng phừng phía sau và mờ mờ phía trong xe là xác một người đã chết, bị xây xém mặt mày đến nỗi hắn không nhìn rõ được là ai.
-Không thể thế được, Antoni…
Hắn giật mình quay lại, phía sau hắn là cô bé Ivy đang đứng chết lặng, những dòng nước mắt ngấp nghé trên khóe mi chỉ trực trào ra ngoài.
Sợ hãi, hắn vội ôm chặt lấy cô bé thì thầm:
-Bình tĩnh lại em…phải thật bình tĩnh…mọi chuyện không hẳn là sự thật mà._ Hắn cố nuốt nước mắt vào trong, động viên cô bé.
“Cạch cạch”
-Này làm cái gì đấy hả, đây là nhà giam, không phải phòng tân hôn đâu…_ Một tên cảnh sát cầm dùi cui đập đập vào song sắt quát váng lên.
-V..vợ tôi không ngủ được vì cái ổ chuột của các người đấy._ Hắn quay lại, quắc mắt nhìn tên cảnh sát làm tên kia cũng hơi sượng người.
-Ngủ nghê cái gì hả, làm như đi du lịch ấy mà không ngủ với có ngủ, dậy đê, dậy mà nhận tin vui, đồng bọn chúng mày vừa chết mất ngáp rồi kìa._ Thằng cảnh sát râu ria khua khoắng chân tay trông như một con khỉ, rồi quay ra nhìn mấy thằng khác phá lên cười.
Nhưng nụ cười của bọn chúng cũng chẳng được bao lâu. Cánh cửa phòng điều tra bật mở. Một thanh niên trong bộ vét đen tiến vào phòng, quăng cái cặp da lên bàn rồi tiến lại phía phòng giam của hắn. Hắn nhận ra luật sư của mình thì vui mừng khôn tả, hắn với tay ra ngoài song sắt bắt tay luật sư Hàn..
-Này, anh kia. Anh là ai…._ Tên cảnh sát râu ria giật lấy cái dùi cui trong tay đồng nghiệp dứ dứ vào người anh luật sư của hắn.
-Đây là lệnh thả người của tòa án tối cao. Tôi đến đây để đón thân chủ của tôi._ Luật sư Hàn ném tờ giấy vào mặt tên cảnh sát rồi lại quay ra hỏi han hắn, ngó lơ luôn những vẻ mặt tức giận của lũ cảnh sát.
Cửa phòng giam được mở, hắn ôm cô bé Ivy đang rũ ra trên tay mình bước ra ngoài trước những cái đầu sắp xì khói của bọn cảnh sát.
Đặt Ivy vào trong xe, hắn quay ra bắt tay luật sư, mỉm cười.
-Cảm ơn anh đã đến đúng lúc.
-Không có gì, tôi cần lấy vài tư liệu nên hôm nay mới đưa anh ra được, anh vất vả rồi. Bây giờ anh về nghỉ đi, tôi sẽ đến gặp anh vào sáng mai để bàn chuyện tiếp theo._ Tay luật sư bắt tay hắn rồi chào từ biệt.
Hắn chui vào xe, đỡ Ivy ngồi thẳng dậy, dựa đầu vào vai hắn. Ivy giờ như một cái xác không hồn, đôi mắt bất động mờ đục chất đầy trong đó là một nỗi đau, nỗi tuyệt vọng tưởng chừng như sẽ nuốt chửng cô bé yếu đuối.
-Giám đốc không bị lũ cớm đó gây khó khăn chứ ạ?_ Trợ lý Kim quay xuống hỏi hắn.
-Không có gì…anh có xem tin tức trên ti vi vừa rồi không? Bọn thám tử có báo gì khác không?_ Hắn sốt ruột hỏi tay trợ lý.
-Tôi đã xem, hiện tại vẫn chưa thấy thêm tin tức gì, tôi cũng đã gọi điện bắt bọn nó dò la thêm về vụ thanh toán nhau bên Mexico rồi, có lẽ bây giờ chúng đang điều tra bên đó.
-Được rồi, có gì báo cho tôi biết nhé.
-Nhưng thưa giám đốc, có lẽ hiện tại giám đốc nên về nhà thôi. Mọi chuyện cứ để tôi lo. Vừa rồi tôi và luật sư Hàn có gặp giám đốc sở cảnh sát điều tra về việc xin lệnh thả người. Có vẻ hắn đã nghi ngờ chúng ta, nhưng với mức tiền tôi đưa ra, hắn đã chấp thuận với điều kiện trước khi vụ việc lắng xuống, mong giám đốc đừng rời khỏi Việt Nam và có hành động gì gây chú ý._ Trợ lý Kim nhoài người xuống đưa cho hắn một số giấy tờ rồi dặn dò.
-Được rồi, hiện tại tôi cũng không nghĩ sẽ manh động gì, bây giờ chỉ chờ tin tức bọn thám tử thôi. Anh hãy thuê thêm một số nữa sang đó điều tra kỹ cho tôi đi.
Hắn bước ra khỏi căn phòng sau khi Ivy đã uống thuốc an thần và chìm vào giấc ngủ. Hắn cũng mệt mỏi, nhưng chuyện của thằng bạn thân không thể làm hắn yên lòng được. Hắn như đang ngồi trên đống lửa, sốt ruột bồn chồn chờ đợi tin tức về thằng bạn.
Bước vào phòng hắn, đặt một tách cà phê lên bàn, bà Phương khẽ khoác lên vai hắn một chiếc áo khoác mỏng.
-Cảm ơn bác._ Hắn mở mắt ra, nhíu mày rồi bóp trán suy nghĩ.
-Cậu chủ…cậu đừng nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Mọi chuyện hãy để nó diễn ra theo đúng quy luật của nó. Cậu còn nhiều thứ phải chú ý đến hơn mà.
Câu nhắc khéo bóng gió của bà Phương làm hắn giật mình. Hắn chồm ra khỏi ghế, quay lại tóm lấy tay bà Phương. Hắn đã nhớ đến điều cần phải chú ý hơn trong câu nói của bà Phương.
------------------------
Cô ngồi dựa lưng vào tường nhìn ra khung cửa sổ tràn ngập nắng trước mặt, cô mơ hồ nhớ đến những ngày đã quá xa xôi với cô.
[-Sau này anh muốn chúng mình có bao nhiêu đứa con?
-Anh không thích nhiều như những người khác, như thế em mang bầu sẽ rất mệt, anh thích có 3 đứa. Hai đứa giống em và một đứa giống anh. Nhưng nếu em không thích thì hai đứa cũng được rồi.
-Em lại thích có thật nhiều cơ năm sáu đứa càng tốt, nhà mình rộng thế này cần có đông người mới vui chứ anh.
-Ừ, nếu em thích thế thì chúng mình sẽ có năm sáu đứa con.
-Vậy ngay bây giờ được không anh?
-Trời, em trở thành “dê già” từ bao giờ thế?
-Anh muốn chết không? Sao lại gọi em như thế.
-Thì đúng vậy còn gì… ha ha đừng cù anh nữa…ha ha ha]
Tiếng cười cứ vang vọng xung quanh cô làm cô bất giác cũng mỉm cười. Hạnh phúc đấy. Yêu thương đấy. Nhưng xa vời quá. Tất cả chỉ là kỷ niệm mà thôi.
Cô lặng lẽ đưa bàn tay gầy guộc lên lau dòng nước mắt trên gò má. Cô nhắm mắt lại xua đi những hình ảnh đó. Tất cả với cô giờ chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Cánh cửa phòng bật mở đánh rầm làm cô giật bắn người. Cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã chìm vào một bóng tối mờ ảo, sâu dần, sâu dần.
“Ai đấy? Là ai thế?”
.
.
.
Hắn cầm bó hoa trên tay lao đến cửa phòng bệnh của cô như một cơn cuồng phong. Rồi hắn đứng lại, chấn chỉnh lại áo quần và nghĩ xem sẽ nói gì với cô.
“Tạm thời bỏ qua những chuyện giải thích, thanh minh đã, sức khỏe của cô ấy quan trọng hơn. Tươi tỉnh lên nào”
Hắn nhành miệng cố gắng chường ra một nụ cười méo mó nhằm lấp liếm những lo lắng, sốt sắng và những suy nghĩ rối vò trong đầu. Núm cửa khẽ xoay nhè nhẹ, hắn đẩy cửa bước vào căn phòng bệnh viện nhưng vẫn vương vấn hương hoa trà…
-Em mang cả hương hoa trà vào viện nữa sao? Em thật là…
Hắn khựng lại, chưng hửng khi thấy căn phòng chống trơn, giường đệm lạnh tanh, chỉ có bình hoa trà vẫn hây hây trong làn gió nhẹ. Hắn nhìn quanh một lần nữa để chắc chắn rằng vợ mình có trong phòng hay không. Một cảm giác không mấy dễ chịu dâng lên trong hắn.
“Cô ấy đi đâu nhỉ? Hay khỏe rồi nên xuống vườn hoa đi dạo?”
Hắn đang lẩm bẩm một mình thì cái điện thoại trong túi rung lên rì rì…
Một số máy lạ hoắc, hắn từ chối cuộc gọi, đút điện thoại vào túi tiếp tục ngó nghiêng ra cả hành lang bệnh viện. Nhưng chiếc điện thoại vẫn không tha hắn, nó lại run bần bật lên trong túi..
-Alô, ai thế hả?_ Hắn hơi bực mình.
[Chà, chào giám đốc Iris, gặp ngài thật là khó khăn nhỉ, đến điện thoại còn phải gọi mấy lần]_ Một thứ giọng lè nhè đang cười cợt phía đầu bên kia.
-Ai đấy hả?_ Hắn lặp lại câu hỏi.
[Một người không quen. Chúng tôi lặn lội từ Mexico sang đây định nhờ ngài một chút việc…Tiếc quá không gặp ngài, đành phải nhờ vợ của ngài cho địa chỉ, nhưng hình như…]
Cái giọng đểu giả dừng lại, rồi một loạt những tiếng đổ vỡ, va đập của bát đĩa và kim loại gì đó dội vào tai hắn, cộng với tiếng “ưm…ưm” hình như của một người đang bị trói chặt và bịt miệng, nhưng tiếng đó quen quá…là của…vợ hắn. Hắn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng “Mexico” và tiếng vợ hắn rõ ràng làm hắn giật thót người, buông bó hoa lả tả xuống đất. Hắn đã hiểu ra được một điều đơn giản giải đáp cho những gì đang xảy ra.
-Chúng mày là ai tao không cần biết, khôn hồn thì thả vợ tao ra._ Hắn gằn giọng.
[Chẹp chẹp chẹp….tôi sợ quá ha ha ha ha, ngài giám đốc nếu đã hiểu tôi cũng không cần trình bày thêm nữa. Vợ của ngài chúng tôi sẽ không động đến, nhưng trùm Vaycan thì mong là ngài giao cho chúng tôi chứ hả?]
-Tao không biết nó ở đâu cả, đấy là sự thật…Chẳng phải chúng mày đã thanh toán lẫn nhau rồi sao?_ Hắn cố gắng bình tĩnh trước kiểu ăn nói côn đồ của bọn lạ mặt.
[Đừng coi chúng tôi là đứa trẻ 5 tuổi chứ ngài giám đốc. Màn kịch thế thân của Vaycan và các người không qua mặt được chúng tôi đâu. Nếu ngài còn muốn gặp lại vợ mình nguyên vẹn thì mong ngài hợp tác. Cảnh sát cần Vaycan chúng tôi cũng vậy, còn ngài thì chắc cần vợ mình đúng không?]
-Khoan đã, tao đã nói tao không biết Antoni ở đâu. Hãy thả vợ tao….
[Ngài sẽ biết và ngài phải biết, ngài giám đốc ạ. Chúng tôi biết được tất cả mọi động tĩnh của ngài, vì vậy đừng mong giở trò gì. Ba ngày nữa, tại Cảng lớn…ngài muốn gặp lại vợ mình thì ngài biết phải làm gì rồi đấy]
Hắn sững sờ không nói được câu nào, mãi đến khi những tiếng tu tu trong điện thoại lớn dần và có người mở cánh cửa sau lưng, hắn mới giật mình quay lại.
-Anh!…Chào anh._ Linn nhìn hắn ngạc nhiên rồi cúi chào rất lịch sự. Đảo mắt quanh căn phòng, Linn chợt hốt hoảng – Jen đâu rồi, cô ấy đâu rồi?
Hắn thẫn thờ trước phản ứng của Linn, hắn toan đi ra thì bị Linn giữ lại, anh chồm đến trước hắn vồn vã, vồ vập:
-Jen đâu, có chuyện gì vậy, anh cho tôi biết cô ấy đâu rồi?
-Cô ấy bị bọn xấu bắt đi rồi._ Hắn trả lời Linn với một vẻ mặt đờ đẫn.
-Anh nói cái gì? Bắt đi? Bọn xấu? Bọn xấu nào hả?_ Mắt Linn long lên.
-Tại tôi, tại tôi mà cô ấy liên lụy…..tất cả là tại tôi._ Hắn lảm nhảm trong miệng.
Thái độ của hắn làm Linn không hiểu hết được chuyện gì, nhưng anh lờ mờ đoán được chắc chắn rằng có liên quan đến bọn tội phạm nào đó được cảnh sát nhắc tới trong cái đêm hắn bị bắt đi. Anh điên cuồng, anh bực tức, anh cảm thấy thương xót cho cô gái anh yêu đã phải chịu quá nhiều đau khổ. Anh xốc lấy cổ áo hắn, anh dồn hắn vào tường, nghiến răng lại tức giận.
-Anh đã gây ra chuyện gì nữa hả? Anh làm cô ấy đau khổ như thế chưa đủ sao, giờ còn để cô ấy bị bắt đi nữa. Rốt cuộc anh là loại người gì vậy? Anh có biết cô ấy vì anh mà suýt nữa lao vào tàu hỏa tự sát không hả? Anh là một thằng tồi.
-“…”
Bốp!
Linn không kìm nén được sự tức giận ngày càng phình to trong đầu, anh đấm mạnh vào giữa mặt hắn, dồn hết sức vào một cú đấm thôi. Anh làm hắn chao đảo rồi ngã gục xuống đất.
Còn hắn vẫn không phản ứng gì, hắn im lặng hứng chịu quả đấm và mọi lời nhiếc móc của Linn. Hắn đang chìm trong bế tắc, một bên là bạn một bên là vợ; một bên là bọn máu lạnh của thế giới ngầm một bên là cảnh sát với luật pháp. Hắn cảm tưởng như đầu hắn sắp nổ tung, những khó khăn dồn dập kéo đến dày vò bộ não đầy ứ của hắn. Hắn đau khổ và cảm thấy nghẹn thở. Hắn lê lết ra khỏi phòng bệnh, gượng đứng dậy rồi lảo đảo bước đi. Xiêu vẹo. Nghiêng ngả.
-Giám đốc, có chuyện gì vậy?_ Trợ lý Kim hốt hoảng khi nhìn thấy bộ dạng của hắn.
-Trời ơi, cậu chủ bị làm sao thế này?_ Bà Phương cũng vội vã bước xuống xe, bà ở dưới này chờ tin vui của vợ chồng hắn, nhưng thấy hắn lếch thếch bước ra với cái miệng đầy máu thì bà hoảng sợ run bắn người lên.
-Đi…đi tìm lại vợ tôi…. Đi mau, trợ lý Kim.
Hắn lao vào xe, kéo anh lái xe ném ra ngoài rồi lập cập vặn khóa. Hắn như kẻ đã hóa dại, mệt mỏi, vật vờ. Hắn làm những người đang lo lắng cho hắn phải sợ hãi. Trợ lý Kim giằng tay hắn khỏi vô lăng, xốc hắn dựng lên ngay ngắn rồi từ từ hỏi chuyện:
-Giám đốc, đã xảy ra chuyện gì thế? Giám đốc phải nói đi đã rồi chúng ta sẽ đi.
-Không kịp nữa đâu, chúng sẽ giết chết cô ấy mất. Đi mau, lên xe đi trợ lý Kim.
-Ai cơ? Cậu chủ, ai giết ai cơ, cậu đừng làm tôi sợ…cô chủ đâu rồi cậu?_ Bà Phương bịt miệng ngăn những tiếng nấc ngày một nhiều hơn.
-Anh nói cái gì? Cô ấy đang gặp nguy hiểm hả? Anh nói mau cô ấy ở đâu? Jen ở đâu?
Linn đã theo hắn xuống, và khi nghe những lời vừa rồi, anh cuống cuồng gạt trợ lý Kim ra xông vào hỏi hắn dồn dập. Anh giật mạnh vai hắn rồi túm cổ áo hắn kéo lại phía mình, anh không thể kiềm chế hơn được nữa. Nỗi lo lắng cho cô làm anh hành động một cách thái quá, thiếu suy nghĩ.
Còn hắn vẫn mãi lải nhải những câu không đầu không cuối, hắn như đang ở ngưỡng cửa của một kẻ sắp chết, sắp bị hủy hoại bởi những nỗi đau chồng chất nhau.
-Đi mau….mau lên trợ lý Kim.
Bốp! Bốp!
Linn tương thêm hai nắm đấm vào bộ mặt thiểu não của hắn. Anh đã quá tức giận với thái độ và hành động điên rồ của hắn. Anh còn định lao vào đánh hắn tiếp, nhưng bị tay trợ lý và bà Phương giữ lại, can ngăn.
-Buông ra, buông tôi ra, tôi phải cho hắn chết. Hắn sống như thế kia cũng không bằng chết, chả làm được tích sự gì cả….buông tôi ra…_ Linn gồng người lên, gào thét làm náo loạt trước cổng bệnh viện.
Hắn ngất đi. Trước khi chìm vào không gian mờ đục mông lung, hắn vẫn còn nghe thấy lời kêu cứu của vợ hắn. Hắn cố gắng đáp trả, cố gắng đứng dậy đuổi theo phía tiếng kêu mà không kịp. Rồi hắn giật mình bởi có một bàn tay ai đang tóm lấy cổ áo hắn từ phía sau, hăn cố ngoái lại và chợt nhận ra một khuôn mặt. Là thằng bạn thân của hắn – Antoni.
-Cậu chủ, cậu tỉnh lại rồi à?_ Bà Phương khẽ reo lên, trợ lý Kim cũng nhổm dậy phía sopha.
Hắn nhìn quanh, trong căn phòng của hắn, bà Phương, ông Trịnh quản gia và trợ lý Kim đang nhìn hắn đầy lo lắng. Còn phía cửa sổ là cái kẻ đã đánh hắn, cái kẻ mà hắn luôn bắt gặp bên cạnh vợ mình. Hắn ngồi dậy, nhấc ly nước bên cạnh, tu một hơi rồi đứng lên đi ra phía tủ áo.
-Giám đốc, giám đốc đi đâu thế?
-Cậu chưa khỏe lại đâu, bác sĩ bảo cậu bị căng thẳng quá mức, cậu phải nghỉ ngơi.
-Không có thời gian nghỉ ngơi nữa, vợ tôi đang gặp nguy hiểm…_ Hắn khoác áo vào người vội vã. – Trợ lý Kim, đã có tin gì về Antoni chưa? Gọi cho bọn thám tử đi, tôi cần tìm Antoni ngay bây giờ.
-Thì ra việc anh liên quan đến bọn tội phạm ma túy là có thật. Và Jen phải gánh chịu hậu quả do anh và bọn chúng gây ra, đồ đê tiện._ Linn bây giờ mới mở miệng, anh lớn tiếng giễu cợt, khinh bỉ hắn.
Hắn điên cuồng lao lại phía Linn, hắn đẩy Linn vào tường rồi dí sát vào mặt anh rít lên:
-Anh không thể hiểu, và cũng không bao giờ hiểu được mọi chuyện đâu. Im lặng và cút đi trước khi tôi giết chết anh.
-Nếu anh làm được. Hãy chứng minh cho tôi thấy._ Linn nghiến răng thách thức.
-Giám đốc, bọn thám tử nói đã điều tra được cái xác trong chiếc xe đó không phải của Vaycan. Còn Vaycan đã bỏ trốn, hình như là đến đông bắc Canada rồi._ Trợ lý Kim thông báo tình hình làm hắn dừng lại và buông tay khỏi Linn.
-Vậy được rồi, bây giờ anh đưa Ivy đến nhà cũ của tôi ở tạm vài hôm đi. Hãy lo cho cô bé, đừng để bọn chúng tìm ra con bé. Còn mọi việc tôi lo được.
Hắn vội vã chạy lại phía bàn làm việc, tìm chùm chía khóa ném cho tay trợ lý rồi mở một ngăn kéo bàn lôi ra một khẩu súng mạ crom trên thân đầy những hình thù được chạm trổ tinh xảo.
-Không được giám đốc, hiện tại cảnh sát đang để ý chúng ta, giám đốc không thể tự ý hành động như vậy được._ Trợ lý Kim hốt hoảng chạy lại.
-Dẹp bọn cảnh sát đó lại đi, hãy làm những gì tôi nói. Còn nếu anh không dám thì để tự tôi._ Hắn vẫn chăm chú lắp đạn vào khẩu súng cũng không quên dắt thêm vào băng vào túi và lưng quần.
-Giám đốc, mọi chuyện phải từ từ. Hiện tại chúng ta phải tìm cách qua mặt được cảnh sát đã, mọi chuyện hãy để tôi thu xếp trước, giám đốc đừng nóng vội._ Trợ lý Kim tiến lại gạt tay cầm súng của hắn xuống.
-Anh có biết là vợ tôi đang gặp nguy hiểm không hả? Anh có biết bọn chúng là những ai không hả? Là tổ chức ma túy khét tiếng thế giới với một lũ giết người không hề ghê tay. Đó là vợ tôi, là vợ tôi đấy anh hiểu không?_ Hắn tức giận túm lấy trợ lý Kim gào lên.
-Nhưng anh đi thì làm được gì? Nếu biết chúng là những kẻ như thế thì anh định sẽ làm gì? Xông vào cứu vợ với khẩu súng đồ chơi đó hả? Hay báo cảnh sát?_ Linn nhìn hắn nghiêm nghị.
-Tôi đã nói anh im đi cơ mà. Đừng buộc tôi phải giết anh._ Hắn buông trợ lý Kim ra rồi chĩa súng về phía Linn hăm dọa.
-Cậu chủ, cậu bình tĩnh đã. Hãy để trợ lý Kim giúp cậu thu xếp mọi việc đã, cậu chủ._ Bà Phương vội chạy lại ôm lấy tay hắn nài nỉ.
-Đúng rồi, thiếu gia hãy bình tĩnh lại đã, bây giờ cảnh sát chỉ chờ chúng ta có hành động khả nghi nào là sẽ bắt hết…tôi cũng không hiểu biết lắm nhưng nếu thiếu gia bị bắt thì ai sẽ cứu tiểu thư đây._ Quản gia Trịnh cũng tiếp lời vợ và tiến lại níu vạt áo của hắn.
-Vậy các người bảo tôi phải làm gì? Ngồi chờ ư, chờ bọn chúng hại chết vợ mình ư?_ Hắn gục xuống bàn xới tung mớ tóc trên đầu.
-Hãy để tôi đi!
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Linn, hắn cũng ngóc dậy nhìn anh với một đôi mắt khó hiểu nhưng vẫn đầy sự ghét bỏ. Linn từ từ tiến lại phía hắn, đôi mắt anh dịu xuống, không còn nhìn hắn khinh bỉ như trước, anh chìa tay về phía hắn với một vẻ thân thiện hơn.
-Anh yêu cô ấy…tôi cũng vậy. Nhưng tôi biết người cô ấy chọn vẫn là anh. Vì thế đừng làm gì có hại cho bản thân mình, hãy để cô ấy còn được gặp lại anh.
-Anh…_ Hắn tự dưng không biết phải nói điều gì với Linn, hắn chỉ biết ngước mắt lên nhìn anh như muốn hỏi điều gì đó.
-Đừng nghĩ tôi giúp anh. Cũng đừng cho rằng tôi cao thượng, bởi tôi chưa nghĩ đến chuyện sẽ bỏ cuộc. Tôi yêu Jen và chỉ muốn cứu cô ấy mà thôi, tôi muốn cô ấy hạnh phúc._ Linn nhìn ra ngoài khung cửa sổ mờ mờ, đôi mắt anh đăm chiêu, thoáng chút buồn bã.
Linn bước ra cổng căn biệt thự ven biển, anh đã đàm phán thành công với Kay – cái tên chồng bướng bỉnh của Jen. Mặc dù hắn vẫn cuồng lên đòi đi cứu cô, nhưng vì mọi người can ngăn và Linn phân tích những lý do khó khăn trước mắt thì hắn đành chịu ngồi nhà chờ đợi tin tức của anh và trợ lý Kim.
-Hãy thông báo cho tôi mọi chuyện, trợ lý Kim._ Hắn bước theo tay trợ lý dặn dò.
-Giám đốc yên tâm, tôi sẽ báo mọi việc thật cụ thể. Giám đốc đừng lo lắng và nóng vội, như thế…
-Tôi biết phải làm gì, anh cứ lo việc của mình đi. Nếu thương lượng được bằng tiền thì cứ làm, không cần báo trước cho tôi._ Hắn cắt lời trợ lý Kim rồi ném một chiếc chìa khóa cho tay trợ lý. – Đến nhà cũ của tôi lấy xe trong gara mà đi, bọn cảnh sát có thể theo dõi cả anh nữa đấy, tốt nhất đừng dùng xe này nữa.
Hắn đút tay vào túi quần nhìn theo Linn và trợ lý Kim. Chợt nhớ ra điều gì đó, hắn chạy lại phía Linn thật nhanh. Đến trước mặt Linn, hắn vòng tay ra sau lưng lấy một thứ rồi chìa cho Linn:
-Hãy dùng nó…nếu cần. Và..hãy bảo vệ cô ấy.
Ngần ngừ giây lát rồi Linn cũng cầm lấy khẩu súng trên tay hắn, anh nhét nó vào bên hông quần xong phủ vạt áo vet ra ngoài. Trước khi vào xe cùng với trợ lý Kim, anh còn đứng lại nhìn hắn một cách rất khó hiểu làm hắn cũng thấy lạ lùng.
Không để hắn phải nghĩ ngợi thêm nữa, anh chìa tay về phía Kay:
-Tôi sẽ đưa cô ấy trở về. Khi đó chúng ta sẽ chính thức đối đầu trên phương diện tình cảm. Còn bây giờ…tôi nhận lời chúc may mắn của anh…như một người bạn.
Hắn bối rối nắm lấy tay Linn xiết nhẹ. Nhưng hơi ấm của bàn tay Linn làm hắn hơi ngạc nhiên, hắn nhận thấy một cảm giác bình yên và tin tưởng lạ thường qua hơi ấm và ánh mắt đó. Hắn hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt Linn đầy biết ơn và cảm phục.
-Được! Tôi chấp nhận. Chúc anh may mắn…và..cảm ơn.
.
.
.
Chiếc xe lăn bánh chạy lên con đường dọc đường ray, nó chở sự hy vọng, niềm tin và lời chúc của hắn. Hắn cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, và đâu đó nỗi buồn, sự bất lực lại vây lấy hắn. Hắn lặng lẽ bước trên lối đi đầy những bông trà mỏng manh, thơm dịu dàng.
Bên khung cửa sổ tầng hai, cô gái yếu đuối nhìn hắn, rồi nhìn theo chiếc xe đã mờ dần sau những cánh đồng Iris. Niềm tin trong mắt cô cũng chắp cánh bay theo phương trời đó.
Cảng lớn – một ngày trước cuộc hẹn…
-Này bé con, người mẫu có khác, vợ giám đốc có khác, em đẹp lắm._ Một thằng đầu tóc bóng lộn tiến lại, nâng chiếc cằm thon của cô lên sát mặt hắn.
-Cút đi, đồ bẩn thỉu._ Cô nhổ vào mặt hắn.
-Cũng được, có chí khí ha ha ha…_ Hắn quyệt những hạt nước trên mặt rồi ngửa cổ cười ha hả trước mặt cô.
-“…”
-Mai em được thả rồi cưng. Nếu để em đi như thế thì dễ dàng quá nhỉ, chi bằng…_ Hắn áp sát vào người cô với một đôi mắt đỏ ngầu thèm thuồng.
-Đồ đê tiện, cút đi._ Cô quát lớn nhưng chỉ là để át đi nỗi run sợ trong lòng, ánh mắt hắn làm cô sợ hãi và ghê tởm.
Hắn không nói không rằng vẫn tiến lại phía cô như một con quái vật gớm ghiếc đang thèm nhỏ dãi miếng mồi trước mặt. Cô không động đậy được vì bị trói chặt chân tay, cô run sợ, cô cố gắng nhích người về phía sau một cách khó nhọc. Còn hắn ngày càng tiến sát cô hơn với ánh mắt tà dâm, thèm khát.
Cô muốn hét lên, hét thật to lên mà quai hàm như đóng băng, không thể mở ra được.
“Cứu tôi, cứu tôi với…có ai không cứu tôi với.”
Cô bất lực, tuyệt vọng và cảm thấy đau đớn hơn bởi bàn tay bẩn thỉu của hắn bóp chặt lấy miệng cô, ấn vào một đoạn băng dính dài làm cô hốt hoảng đến thở không kịp.
Hắn bắt đầu lướt những ngón tay đen xì trên hai má cô xuống đến cổ, rồi hắn chu cặp môi nhây nhớt lên hôn tồm tộp vào trán cô, vào bên cổ cô làm cô rùng mình kinh hãi. Nước mắt cô trào ra không ngừng, nỗi nhục nhã và sự ghê tởm làm cô chỉ muồn cắn đứt lưỡi mình mà tự sát.
Đê tiện hơn, hắn bắt đầu thọc tay vào dưới lớp áo của cô, hắn sờ soạng, khua khoắng một cách thô bạo. Hắn hành động như một con thú với bản năng hoang dại, hắn giật toạc hai vạt áo của cô, hắn giằng xé chiếc áo ngực của cô…
Cô bật khóc nhưng những tiếng uất ức không thể thoát khỏi lớp băng dính chắc chắn. Mồ hôi và nước mắt cô chảy tràn xuống, vòng quanh mặt. Chan chứa, tủi hờn xen lẫn đau khổ và sợ hãi.
Khuôn mặt thô ráp, đen đúa và nhơ bẩn của hắn vục vào cổ cô rồi dần dần trườn xuống. Những dòng dãi dớt của hắn nhỏ vào da thịt cô nhầy nhụa, kinh tởm. Mặc dù cơ thể cô vẫn cố vùng vẫy nhưng vì bị trói và vì hai cánh tay cứng như thép của hắn đang ôm chặt lấy cô mà cô không thể chống cự lại được. Hắn nhấc bổng cô lên, tiến lại cái bàn giữa phòng, hắn giơ chân khua đống đồ đạc lỉnh kỉnh trên bàn rơi xuống đất xủng xoảng.
Hắn đặt cô nằm trên bàn rồi bắt đầu giở trò bẩn thỉu của một con thú vật cặn bã….
Bụp!
Cô cảm thấy cơ thể nhơ nhuốc của con quỷ kia đổ gục xuống người mình. Cô rùng mình sợ hãi. Cô vẫn không dám mở mắt ra vì sợ sẽ nhìn thấy những thứ làm cô kinh tởm.
Nhưng cơ thể của hắn đè nặng người cô mà lại không hề động đậy gì hết. Lúc này cô mới từ từ mở mắt ra, trước mặt cô là bóng một người đàn ông đang loay hoay hất cái thân hình đồ sộ của hắn ra khỏi người cô.
Bóng tối làm cô khó nhìn rõ khuôn mặt người kia nhưng cô có cảm giác an toàn. Bởi ngay sau đó anh ta cởi cái áo khoác ra ấp lên người cô. Rồi anh ta nâng cô ngồi dậy, dùng khăn lau những vết dãi dớt của kẻ háo sắc kia trên tay chân cô.
Cô hất hất cái mặt về phía anh ta rồi phát ra những âm thanh ư ử ý muốn nhờ anh ta tháo giúp miếng băng dính trên miệng.
-Được rồi, tôi sẽ cứu cô, yên tâm đi. Nhưng cô phải ở đây chờ tôi một chút, tôi phải xem xét mọi chuyện đã._ Hắn ta thì thào vào tai cô rồi biến mất sau cánh cửa, nhanh như một cơn gió.
“Này…này, đừng đi cứu tôi với….cứu.”
Cô vùng vẫy, cố rút tay ra khỏi những vòng dây thừng mà không được. Khi chỉ còn lại một mình với bóng tối nhập nhoạng, cô mới nhớ ra kẻ vừa hại cô đã biến mất. “Hắn ở đâu được nhỉ?”. Cô lê ra phía đầu bàn rồi ngó xuống đất cố gắng tìm kiếm hắn trong cái ánh đèn nhoang nhoáng hắt vào phía cửa sổ.
Một cái xác cởi trần trắng ởn nằm gục trong vũng máu trên sàn, đôi mắt hắn vẫn trợn ngược, cái miệng vẫn nhểu đầy nước dãi. Bộ giác của hắn làm cô chết khiếp, cô run rẩy, cuống cuồng nhích người lại phía sau. Mắt cô trợn tròn lên rồi nước mắt trào ra trên khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi của cô.
“Hắn chết rồi sao? Ai…người..người vừa nãy giết chết hắn rồi sao?”
Cô còn đang sợ hãi lảm nhảm trong đầu thì một bàn tay giơ ra chộp lấy miệng cô ghì chặt. Cô vùng vẫy, hai chân cô cố gắng đạp đạp vào bàn. Cô sợ hãi hơn khi không biết được là ai, là chuyện gì sắp xảy đến với cô.
-Là tôi đây, cô đừng sợ. Bây giờ hãy im lặng…tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây.
Nhận ra giọng người đàn ông vừa nãy, cô bớt sợ hơn một chút rồi khẽ gật đầu.
-Tôi sẽ tháo băng miệng cho cô, đừng có kêu nhé, bọn chúng đang ở bên ngoài đấy._ Anh ta quay ra trước mặt cô nói nhỏ.
Cái băng dính được tháo ra, giải phóng nỗi sợ hãi của cô phần nào. Cô im lặng nhìn chằm chằm người đàn ông đang rón rén nhìn ra cửa sổ.
-
$ %%^ $#
^( …._ Tiếng lớ rớ, xì xồ vang lên phía bên ngoài căn phòng
Anh ta giật mình quay phắt lại phía cô ôm cô thật chặt rồi gục xuống hôn lên cổ cô, bàn tay thít chặt lấy vòng eo của cô. Cô ngây người không hiểu chuyện gì xảy ra thì một khuôn mặt đen thui với con mắt trắng dã ngoài cửa sổ đang nhòm vào rồi tuôn ra những từ ngữ khó hiểu làm cô giật mình rờn rợn.
-Đừng nhìn chúng, hãy vờ như tôi và cô đang làm chuyện đó đi._ Người đàn ông vẫn gục mặt trên cổ cô nhưng không làm gì cả mà thì thầm với cô.
-$ %
^ # *…_ Tên da đen ngoài cửa nói vọng vào.
-&*# )#
#&…_ Người đàn ông đáp lại bằng một giọng ồm ồm, giả vờ.
Cô thì không nói gì cả, nỗi sợ hãi rằng những chuyện kinh khủng sẽ có thể xảy ra làm cô đờ đẫn. Vẻ mặt của cô hình như lại đánh lừa được bọn da đen ngoài cửa. Chúng nói thêm vài câu gì đó rồi vỗ vai nhau cười hô hố và đi ra.
Không gian yên tĩnh trở lại, người đàn ông buông cô ra thở hổn hển.
-May mà trời tối, bọn chúng không nhìn rõ, cô làm tốt lắm.
-Anh định làm gì hả? Tại sao lại làm những chuyện như vậy? Anh đã giết người, bây giờ còn định làm gì tôi nữa._ Cô lùi lại phía sau, nhìn hắn trân trân.
-Đừng có lớn tiếng. Ai vừa cứu cô hả? Không giết hắn vậy cô muốn để hắn dày vò cô chứ gì?_ Hắn nghiến răng, trợn mắt lên mắng lại cô.
Biết là mình hơi thái quá, cô im lặng nhìn xuống đất. Những ánh đèn loang loáng phía bên ngoài rọi vào vũng máu đỏ chót làm cô thêm rùng mình. Cô nhảy qua cái xác to lớn tiến lại phía người đàn ông kia.
-Hãy đưa tôi ra khỏi đây.
-Tôi đang làm đây còn gì. Vấn đề là qua mặt được bọn gác cửa ngoài kia đã.
Hắn lầm bầm rồi lôi một khẩu súng sáng quắc màu bạc phía sau lưng ra tháo cái nòng giảm thanh khỏi miệng súng. Hắn nhẹ nhàng tiến ra phía ô cửa sổ phía cuối phòng, nơi có thể nhìn ra bến cảng. Hành động của hắn làm cô hơi khó hiểu và có ý nghĩ cần phải dè chừng con người này. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn bước theo hắn, bởi cô sợ ở gần cái xác kinh tởm kia, nỗi sợ làm cô khao khát mong được thoát khỏi nơi này.
-Hãy ra phía cửa đi, tôi sẽ bắn vào những thùng dầu thô kia, khi nó phát nổ và cháy, bọn canh cửa sẽ chú ý, lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội thoát._ Hắn nheo mắt ngắm về phía những thùng dầu chất chồng trên bến cảng.
-Tại sao ta không trốn theo đường anh vào đây?_ Cô vặn vẹo hắn.
-Cô nghĩ với thân hình lẻo khoẻo của cô có thể trốn thoát qua lối đó hả?_ Hắn chỉ tay lên mái nhà, nơi có một cái lỗ trống hoác mà cô chẳng hề để ý.
Hiểu được ý của hắn, cô không hỏi thêm gì nữa mà làm theo lời hắn bước nhẹ ra phía cửa đi. Hắn nhìn theo cô và khi biết cô đã sẵn sàng hắn lại quay ra với mục tiêu của mình.
-Khi nhận thấy có thể chạy trốn an toàn cô hãy chạy thật nhanh nhé, đừng nhìn lại phía sau, cứ chạy hết sức có thể. Tôi sẽ trông chừng phía sau cho cô._ Hắn dim mắt nhìn chằm chằm vào hướng nòng súng.
-Thế còn anh, anh sẽ thoát thế nào?_ Cô hơi lo lắng cho hắn.
-Tôi vào được thì sẽ thoát ra được, yên tâm đi. Nhớ là hãy chạy càng nhanh càng tốt, rời khỏi bến cảng này cô sẽ an toàn.
Bùm! Bùm!
Cô chưa kịp mở miệng thì hai tiếng súng vang lên dội vào tai cô làm cô giật mình. Tiếp theo đó là một loạt những tiếng nổ uỳnh uỳnh và ánh lửa hừng hực sau ô cửa sổ. Lũ da đen đứng trước căn phòng giam cô bắt đầu nhốn nháo và chạy loạn xạ, miệng gào lên cái thứ tiếng mà cô không hiểu được chút gì.
-Chạy đi._ Người đàn ông kia nhảy lên trên cái bàn rồi đu vào xà ngang của căn nhà trèo qua cái lỗ hổng lên trên.
Cô sững sờ một lát rồi cũng mở cửa chạy ra ngoài. Cô nấp sau bức tường ngăn rồi lén nhòn ra xem xét tình hình. Bên ngoài, vẫn còn một tên da đen đang vác súng đi đi lại lại, thỉnh thoảng ngó nghiêng về phía đám cháy. Cô đang còn không biết phải làm gì thì nghe một tiếng “Bụp” nhỏ xíu. Tên da đen ngã gục xuống đất.
-Đi mau đi, chạy vòng qua khu nhà đổ nát kia kìa, không có ai đâu._ Tiếng người đàn ông cứu cô vọng xuống từ trên mái nhà.
Cô chẳng nói chẳng rằng, cắm đầu lao vút ra bên ngoài, nhằm hướng ngôi nhà đổ mà chạy. Chạy mãi, cảm tưởng đôi chân rã rời như sắp rụng ra cô mới nhớ đến người đã cứu mình.
Khi đến được ngôi nhà đổ, cô dừng bước, quay lại nhìn về phía căn phòng giam cô. Trên nóc nhà không còn bóng người nào nữa. Cô thoáng chút yên tâm thì lại giật bắn mình bởi hàng loạt tiếng súng rền lên phía cầu cảng. Ý nghĩ không hay thoáng qua trong đầu làm cô dợm bước định quay lại thì một bàn tay ở đâu thò ra bịt lấy miệng cô, kéo tuột đi.
Cô quẫy đạp liên hồi, cô sợ hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Jen, là tôi đây, Linn đây. Cô đừng sợ, cô an toàn rồi._ Giọng Linn vang lên và bàn tay anh nhẹ nhàng buông cô ra.
-Là anh à Linn…có thật là anh không?_ Cô quay lại, hình ảnh Linn nhòe đi trước mắt cô.
Nước mắt cô trào ra, cô ôm chầm lấy anh, dụi đầu vào ngực anh mà khóc, nỗi sợ hãi căng thẳng trong cô chùng xuống, đôi chân cô tưởng như không còn chút sức lực nào cả. Cô khuỵu xuống ngay khi Linn kịp vòng tay bế bổng cô ôm chặt trong lòng anh. Cô không còn biết gì nữa, cô chỉ biết cô đã được an toàn, và cô biết ơn Linn. Anh đã cứu cô, đã mang lại cho cô cảm giác bình yên, an tâm như mọi khi cô ở bên anh. Cô vòng tay ôm lấy cổ Linn, xiết nhẹ.
-Tiểu thư! May quá, tiểu thư không sao._ Tiếng trợ lý Kim làm cô giật mình.
-Trợ lý Kim? Sao anh lại ở đây?
-Tôi được lệnh giám đốc đến đây tìm cách cứu tiểu thư.
Nghe thấy từ giám đốc và nhớ đến hình ảnh chồng mình. Không hiểu sao máu nóng trong người cô bốc lên. Cô nhoài người tụt khỏi vòng tay Linn, cô lạnh lùng tiến lại trợ lý Kim làm anh chàng bối rối, luống cuống vội chạy ra mở cửa xe.
-Sao không phải là anh ta đến cứu tôi? Tại sao muốn cứu tôi mà anh ta không đích thân đến. Tôi bị bắt là vì ai hả?
-Mong tiểu thư bớt giận. Giám đốc có một số việc cần giải quyết nên…_ Tay trợ lý ấp úng.
-Việc ư? Việc gì chứ? Việc vui vẻ hú hý với vợ mới đúng không? Đúng rồi, anh ta có vợ mới thì việc gì phải nghĩ đến tôi, việc gì phải cứu tôi làm gì?_ Cô gân cổ lên quát nạt anh trợ lý tội nghiệp.
-Thôi nào Jen, bây giờ phải rời khỏi đây đã. Cô lên xe đi, chúng ta đi thôi, có chuyện gì về nhà đã._ Linn vội kéo tay cô giục cô vào xe.
Dù vẫn bực tức nhưng vì mạng sống và vì tự do cô miễn cưỡng trèo lên, ngồi sau tay lái trợ lý Kim.
Trên đường đi, cô kể cho Linn nghe về người đàn ông lạ mặt đã cứu cô, về hai kẻ xấu đã bị anh ta giết.
Còn Linn, anh đang hạnh phúc và mừng rỡ vì được gặp lại cô, vì đã cứu được cô đưa cô thoát khỏi nơi đáng sợ đó. Anh nhìn cô với vẻ rạng rỡ và đầy yêu thương. Anh muốn mãi mãi được ở bên cô như vậy, muốn được nắm tay cô, ôm lấy cô thật chặt. Anh quyết định sẽ không buông cô ra, sẽ không để cô phải khổ vì người đàn ông đã mang lại cho cô bao buồn đau kia nữa.
Cô mệt mỏi ngả đầu vào vai Linn thiếp đi khi bên ngoài cửa xe từng đoàn xe cảnh sát lao qua vù vù, tiếng còi tiếng động cơ xe ồn ào cả một quãng đường phía sau.
Chiếc xe dừng lại trước cửa căn biệt thự ven biển, tay trợ lý vội bước xuống mở cửa xe cho Linn bế cô ra.
Từ trong nhà Kay lao ra cùng một đám người lố nhố phía sau. Hắn lo lắng nhìn cô trên tay Linn rồi vội chạy tới định đỡ cô. Nhưng Linn không thèm nhìn hắn, anh bế cô đi thẳng vào nhà, đặt cô xuống chiếc sopha êm ái rồi rút chiếc khăn tay trong túi ra chạy lại phía vòi nước.
-Jen…Jen…em sao rồi?_ Kay quỳ xuống bên cạnh ghế khẽ lay nhẹ bờ vai cô.
-Tiểu thư chỉ ngủ thôi, giám đốc đừng lo._ Trợ lý Kim bước vào.
Kay ngồi thụp xuống, đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô gài vào mang tai. Hắn nhìn ngắm khuôn mặt mệt mỏi của cô mà thấy đau đớn, nghẹt thở. Nhưng bàn tay hắn bị Linn hất ra, anh khom người xuống lau những vết bẩn, những giọt mồ hôi trên khuôn mặt cô. Thái độ của anh với cô thật trìu mến, yêu thương, và thật lạnh lùng vô cảm với hắn.
-Cô ấy đã quá mệt rồi, anh đừng làm cô ấy phải chịu đựng gì thêm nữa.
-Anh…???
-Ưm..ư…_ Cô nhận thấy sự thoải mái và dễ chịu của làn khăn ẩm trên da mặt nên tỉnh lại.
Trước mắt cô là hắn, là người mà cô đã yêu thương. Nhưng nhìn hắn bây giờ sao cô thấy đau, đau nhói nơi trái tim. Hắn đúng là đang ở nhà, bình yên và có lẽ là rất vui vẻ với người vợ mới đứng phía sau kia. Còn cô vì hắn mà phải đau khổ, sợ hãi và chịu bao tủi nhục. Cô rưng rưng nhìn hắn với một đôi mắt ai oán, buồn bã. Cô định chống tay xuống nâng người đứng dậy, nhưng sức lực đi đâu mất cô lại ngã phịch xuống.
Cả Kay và Linn đều nhổm tới định đỡ cô. Nhưng Linn ở gần cô hơn, anh nhẹ nhàng đỡ nhẹ vai cô, đặt cô ngồi lại xuống ghế.
Còn hắn. Hắn chùn bước lại khi bắt gặp ánh mắt của cô. Hắn thương xót và đau đớn khi thấy cô như vậy, nhưng hắn biết vị trí của hắn trong tim cô đang dần biến mất. Hắn cảm nhận được sự lạnh lùng, ghét bỏ trong đôi mắt cô. Hắn nhìn ra nơi khác, ánh mắt buồn xa xăm.
-Chúng ta đi thôi Linn, tôi sẽ ở khách sạn._ Cô níu tay Linn đứng dậy.
-Em đi đâu? Em đang mệt mà…hãy ở…_ Hắn luống cuống tiến lại phía cô.
-Cảm ơn anh, có lẽ tôi nên rời khỏi nơi nguy hiểm này._ Cô hững hờ đáp lại hắn.
-Nhưng…hãy cho anh giải thích mọi chuyện._ Hắn cố gắng nài nỉ cô.
-Giải thích? Anh muốn giải thích điều gì? Tôi không muốn nghe anh giải thích hay thanh minh gì hết, mọi chuyện với tôi thế là quá đủ rồi. Anh đừng mang lại đau khổ gì cho tôi nữa. Đủ rồi.
-Anh xin em..mọi chuyện không như em nghĩ đâu.
-Vậy anh bảo tôi phải nghĩ thế nào? Rằng anh lo lắng cho tôi nhưng vẫn phải ở nhà vui vẻ, ôm ấp vợ mới hả? Rằng anh vẫn là chồng của tôi hả? Đừng làm trò cười cho người khác nữa, Kay._ Cô cay đắng nhìn anh với ánh mắt đau đớn, thất vọng.
-Chị hãy nghe tôi nói đã, mọi chuyện không phải như vậy đâu, anh Kay không hề lừa gạt chị đâu._ Cô bé Ivy từ nãy im lặng, bây giờ vội lên tiếng mong cứu vãn được mọi chuyện của Kay.
-Cô không liên quan gì đến chuyện này cả. Cô yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy hạnh phúc của cô nữa, tôi cũng mong chồng cô ký đơn ly hôn để tôi được giải thoát khỏi những rắc rối này._ Cô không nhìn Ivy mà nhìn hắn như thể những lời này cô muốn nói với hắn, muốn hắn nghe thật rõ vậy.
-Anh sẽ không ký đơn ly hôn, anh sẽ không làm thế đâu._ Hắn xông tới định tóm lấy tay cô nhưng không thể.
-Anh đừng làm cô ấy đau khổ nữa. Mọi chuyện hãy làm như cô ấy muốn đi, hãy giải thoát cho cô ấy._ Linn kéo cô lại phía anh.
-Anh đừng xía vào chuyện của chúng tôi. Tránh ra, anh chẳng liên quan gì đến cô ấy, cũng chẳng liên quan gì đến chuyện của chúng tôi cả._ Hắn bực tức xông tới.
-Có đấy. Có thể tôi không liên quan đến anh, nhưng tôi và cô ấy có một mối liên hệ không thể tách rời. Tôi và cô ấy thuộc về nhau, chúng tôi đã thuộc về nhau, anh hiểu không?_ Linn nhấn mạnh câu cuối cùng làm tất cả những người có mặt trong nhà đều sửng sốt.
Và tất nhiên hai người trong cuộc là hai người bất ngờ hơn cả. Hắn và cô đều di chuyển ánh mắt khó hiểu và ngạc nhiên đến Linn.
-Tôi không thể giấu chuyện này được nữa._ Linn từ tốn quay sang cô với đôi mắt đầy vẻ hối lỗi.- Xin lỗi Jen, lúc đó tôi đã không kiềm chế được.
-Anh…anh nói gì? Lúc nào? Chuyện gì?_ Jen tròn mắt nhìn Linn.
-Ở Tokyo, cái đêm cô say…và có lẽ tôi cũng vậy.
Một loạt hình ảnh dồn dập xuất hiện trong trí óc cô. Cái dáng xiêu vẹo khi cô say, căn phòng Linn rồi một màn đêm, tiếp theo là hình ảnh cô thức dậy trên giường của Linn, và cuối cùng là vẻ mặt với thái độ không bình thường của Linn ngày hôm đó. Thước phim đó như thay cho câu trả lời chi tiết của anh. Nó làm đầu óc cô ong ong, quay cuồng.
-Tại sao? Không thể nào?_ Cô lí nhí trong miệng.
-Tôi xin lỗi Jen!
Bốp!
-Đừng gọi tên vợ tao, thằng khốn.
Hắn lao vào đấm đá Linn, hắn điên cuồng khi vừa nghe những lời của Linn, trong đầu hắn chập chờn những hình ảnh cô với Linn ở trên giường. Hắn vừa đau đớn vừa tức giận đến nỗi phát cuồng. Hắn nhảy lên người Linn giờ đã nằm bẹp dưới sàn, hắn đấm túi bụi vào mặt Linn, hắn xốc cổ áo Linn lên, nghiến răng chửi bới rồi lại đấm đá hết sức.
Linn không chống trả, thái độ chịu đựng của anh làm hắn càng cho rằng mọi chuyện còn đi xa hơn những thứ hắn nghĩ. Hắn nổi khùng lên, mất hết bình tĩnh, hắn gạt phắt những ai lao vào can ngăn, hắn đánh Linn đến nỗi khuôn mặt anh sưng vù, máu miệng máu mũi tuôn ra ồng ộc.
-Thôi đi, anh định giết chết anh ấy à?_ Cô hét lên khi chợt nhận thấy Linn đang bị đánh. Cô quá sốc với những gì vừa được nghe và cô không còn biết gì xung quanh cho đến khi giật mình bởi những tiếng đấm đá thùm thụp.
-Hắn đã lợi dụng lúc em say, hắn đã làm trò khốn nạn đó với em, với vợ của anh, em bảo anh dừng lại ư? Không bao giờ, đồ chó chết._ Hắn vẫn không hề dừng tay.
-Anh tốt đẹp hơn anh ấy sao? Anh cao thượng hay chân thành hơn anh ấy sao? Buông anh ấy ra._ Cô vừa nói vừa xông vào dùng hết sức đẩy hắn ngã ngửa ra.
Những lời của cô đủ để hắn dừng lại rồi, nhưng cô lại xô hắn ngã khỏi thằng đê tiện đó thì hắn thấy đau hơn. Nằm ngửa trên sàn, hắn nhìn trừng trừng lên trần nhà, bất động. Hắn nghe rõ mồn một từng câu nói của cô. Hắn rùng mình sợ hãi bởi ý nghĩ cô sẽ rời khỏi hắn.
-Tôi thật sự thất vọng về anh… Hãy ký đơn đi, tôi chờ được gặp lại anh trước tòa.
Cô buông một câu lạnh lùng với hắn rồi lại gần cố nhấc Linn lên. Hai người, một vừa bị đánh, một vừa gặp bao nhiêu chuyện khổ sở lếch thếch bước ra khỏi căn biệt thự.
Những người còn lại trong nhà thì bàng hoàng bởi hành động của ba người họ, tất cả không ai nói gì hết, chỉ có bà Phương cố gắng gọi với theo cô vài câu yếu ớt, vô vọng.
Cô bé Ivy biết mình không thể làm gì được bởi cô là cái gai, là chướng ngại trong chuyện của họ. Nhưng cô hiểu Kay không có lỗi, cô hiểu nỗi khổ tâm trong anh. Tiến lại gần Kay, cô nhẹ nhàng nắm nhẹ bờ vai anh an ủi. Nhưng Kay như một kẻ mất hồn, đôi mắt hắn đờ đẫn nhìn về một nơi nào đó xa xôi, mờ mịt. Hắn ngả đầu vào cánh tay Ivy tuyệt vọng.
Hình ảnh đó vô tình lọt vào mắt Jen khi cô lén quay lại nhìn hắn. Trái tim cô cảm thấy đau đớn hơn, cô không phân biệt được đó là hành động yêu thương hay chỉ đơn giản là an ủi nhau của họ. Cô chỉ tin một điều, cô đã mất hắn, mất chồng của mình. Tình yêu với hắn còn lại trong cô chỉ là những hoài niệm mông lung và xa vời lắm.
-Gió to quá làm đổ bình hoa trên sàn anh ạ…em…_ Ivy luống cuống hết nhặt bó hoa trà lên rồi lại gom những mảnh gốm vào. Cô bé vô tình làm miếng bình vỡ cứa vào tay một vệt dài ứa máu.
-Em có sao không?
Kay vẫn đang ôm vợ, nhưng hắn chợt nhoài người ra hỏi cô bé xinh xắn vừa bị đứt tay bởi lọ hoa. Hành động của hắn làm cho Jen cảm thấy hơi chạnh lòng. Cô lại nghĩ đến những chuyện đau buồn trước đây, những chuyện mà ngay trước khi bước vào căn phòng này vẫn không thể phai mờ trong cô. Nỗi buồn vì bị bỏ rơi, nỗi tủi thân vì không được chồng quan tâm và nhất là nỗi hận thù. Không hiểu sao bây giờ sự hận thù lại ở đâu kéo đến, tràn ngập trong trí óc, trong đầu cô. Những hình ảnh về cái chết của cha mẹ cô hiện về làm cô sợ hãi và căm giận. Cô buông tay khỏi chồng mình, cô nhích người ra xa để thoát khỏi vòng tay hắn.
Còn Kay thì giống một kẻ ngờ nghệch. Hắn cứ nghĩ rằng vợ mình buông tay ra là đồng ý để cho hắn chạy lại hỏi thăm cô bé Ivy bé nhỏ. Hắn rời ngay vòng tay vợ, hắn chạy lại ngồi thụp xuống bên Ivy, nhấc bàn tay rớm máu của cô bé lên rồi kéo ngay vạt áo ra ấp vào đó cầm máu.
-Em không sao đâu, anh đừng lo…em lấy bông băng lại là hết ý mà…_ Cô bé Ivy rụt rè co tay lại khi nhìn lên, bắt gặp ánh mắt Jen.
Hắn cũng đoán được sự e ngại của cô bé và khác lạ trong thái độ lẫn vẻ mặt của vợ mình nên hắn đứng ngay dậy ấp úng định nói gì đó.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe những tiếng rầm rập bên ngoài hành lang. Một toán cảnh sát trang bị súng ống đầy người xông vào kín căn phòng chĩa súng về phía họ. Tất cả còn chưa hết ngơ ngác thì một tên cảnh sát đã lớn tiếng:
-Anh là Kay Evans? Chúng tôi hợp tác với lực lượng cảnh sát chống ma túy toàn cầu được lệnh khám xét và mời anh về trụ sở, vì nghi anh có liên quan đến trùm ma túy Mexico - Antoni Vaycan. Rất mong anh hợp tác._ Tên cảnh sát dí cái lệnh khám nhà vào mặt hắn, nói một cách hùng hồn.
-Trùm..ma túy gì? Tôi không biết gì cả. Tôi có biết ai là Antoni gì đâu?_ Hắn tỉnh bơ.
-Chúng tôi điều tra được hai người thân của Vaycan đã có mặt trên chuyến bay từ Mexico về Việt Nam ngày… Theo danh sách hành khách trên chuyến bay chúng tôi điều tra được chỉ có anh và cô gái kia có các đặc điểm nhận dạng giống hai người đó. Mời anh về sở cảnh sát với chúng tôi._ Tên cảnh sát chỉ vào cô bé Ivy đang run sợ đằng sau hắn.
-Tôi muốn gặp luật sư của mình đã. Tôi không hề biết gì về việc lục soát và bắt người này. Thật vớ vẩn._ Hắn bực bội, choàng tay qua vai Ivy xoa nhẹ để trấn an cô bé.
-Vậy cô gái này là ai, xin anh cho biết rõ bằng chứng không liên quan đến chuyện đó của cả hai người.
-Đây là…
Hắn ngập ngừng khi định trả lời viên cảnh sát. Hắn không biết phải trả lời thế nào trước mặt vợ của mình. Hắn nhìn cô trong khi cô còn đang há hốc mồm không hiểu rõ nguyên nhân của cái chuyện lộn xộn này.
-Ma túy? Antoni nào?...._ Cô lẩm bẩm rồi ngước lên nhìn hắn như mong đợi một câu trả lời.
-Chúng tôi chẳng biết Antoni nào cả, cũng chẳng đi chuyến bay Mexico nào cả._ Ivy bỗng cương quyết nhìn thẳng vào mắt viên cảnh sát khẳng định.
-Vậy hai người vui lòng cho tôi biết quan hệ của hai người. Theo chúng tôi điều tra thì anh Kay Evans là giám đốc Trung tâm thương mại Iris và sống cùng vợ trong căn nhà này, hoàn toàn không hề qua lại với ai và không có người thân.
-Tôi là…_ Ivy cuống lên, không trả lời được câu hỏi của viên cảnh sát.
-Đây là một người họ hàng của tôi._ Hắn đỡ lời cho cô bé.
-Tôi đã điều tra rất kỹ về anh. Anh là người nổi tiếng trong thương trường. Từ trước đến giờ anh không quan hệ với bất kỳ ai là họ hàng cả. Ngay cả cha anh cũng đã sống định cư bên Atlanta rồi._ Viên cảnh sát đắc chí vì nắm được thóp của hắn.
-Thực ra thì ở đây có….vợ cũ của tôi...nên tôi không tiện nói. Nhưng tình hình có vẻ quan trọng nên tôi cũng không muốn giấu nữa. Đây là vợ mới cưới của tôi, chúng tôi mới cưới nhau được 2 ngày và đang dự định đi nghỉ tuần trăng mật chứ chưa hề rời Việt Nam lần nào._ Hắn không dám nhìn về phía Jen mà chỉ dám nhìn vào viên cảnh sát.
“Vợ cũ ư? Vợ mới cưới ư? Thế là thế nào?”
Cô ngơ ngác tự hỏi bản thân mình. Cô vẫn chưa hình dung được hết ý nghĩa trong câu nói của chồng mình. Tất cả như một tiếng sét chát chúa đánh ngang sau lưng cô, bất ngờ đến giật nẩy mình, nhưng lại chưa biết nó chính xác là cái gì. Cô đứng chết trân nhìn hắn rồi lại nhìn cô bé đang nép vào sau cánh tay hắn. Cô chơi vơi trong một khoảng không không xác định, hình như cô đang rơi, rơi xuống một vực sâu không đáy và tăm tối.
“Mình trở thành vợ cũ ư? Thật là như thế sao? Không thể nào.”
Cô dần dần hiểu rõ được câu nói của chồng mình. Cô rụng rời chân tay. Cô như muốn ngã quỵ xuống sàn.
-Có gì chứng minh anh và cô gái này là vợ và cô này là vợ cũ?_ Tên cảnh sát lại vặn vẹo hắn.
-Tôi…chúng tôi…có đăng ký kết hôn._ Hắn ấp úng và vẫn không dám quay sang nhìn vợ.
-Anh có thể vui lòng cho tôi xem được không?
-Đ…được.
Hắn gật nhẹ đầu rồi ngoắc tay về phía trợ lý Kim lúc này đang đứng phía ngoài cùng một lô người làm trong nhà đang ngó nghiêng, xì xào.
Tên trợ lý chạy qua phòng bên cạnh rồi mang về một tờ giấy được cất cẩn thận trong một phong bì niêm phong bằng một dấu hình trái tim. Viên cảnh sát nhận lấy chiếc phong bì, mở ra đọc rồi hếch mắt lên nhìn hắn và Ivy như để kiểm chứng.
Còn cô thì đờ đẫn cả người. Tờ giấy đó, nửa năm trước hắn và cô cũng đã ghi tên mình rồi ký vào đó. Nhưng giờ không phải là cô mà là một cô gái khác đã thế vào nơi ấy. Cô đau khổ, nước mắt như muốn trào ra không ngừng. Nhưng cô không muốn thế, cô muốn mình cứng rắn lên. Cô muốn mình phải đứng dậy, bước qua hắn một cách oai vệ, để hắn biết cô không cần hắn, để hắn hiểu hắn không là gì đối với cô nữa.
-Vậy còn cô gái này…là vợ cũ của anh hả? Hai người ly dị khi nào?_ Tên cảnh sát chỉ vào cô rồi quay ra hỏi hắn.
-Tôi…_ Hắn không trả lời được câu hỏi nên bắt buộc hắn phải ngước lên nhìn về phía cô như để kiếm tìm sự giúp đỡ.
Và hắn giật mình bởi ánh mắt cô, một ánh mắt vô cảm đối với hắn. Hắn biết cô đã hiểu lầm và đang rất căm ghét hắn. Nhưng ánh mắt đó làm hắn sợ hãi tột độ, mồ hôi hắn túa ra, bàn tay hắn ướt nhẹp. Hắn vội cụp mắt xuống, nhìn nền nhà với một vẻ đau khổ, bế tắc.
-Tôi về đây hôm nay để đưa đơn ly dị cho anh ấy ký… Tôi đã ký rồi và muốn anh ấy ký luôn để giải quyết mọi chuyện giữa chúng tôi._ Cô lạnh lùng lôi trong chiếc túi xách ra một tờ giấy gấp đôi, đưa cho viên cảnh sát.
-Vậy hai người chưa ly hôn?_ Viên cảnh sát quay ra cô.
-Tôi có công việc công tác bên Nhật Bản nên không về kịp làm thủ tục ly hôn trước khi anh ấy cưới vợ mới. Nhưng đơn này tôi đã ký cách đây một tuần rồi._ Cô mở lá đơn ra chỉ vào dòng ngày tháng cho tên cảnh sát xem.
-Hmm…_ Viên cảnh sát trầm ngâm nhìn hai tờ giấy một lúc rồi tiếp, - Nhưng vẫn còn một số vấn đề cần giải quyết, tôi vẫn mong anh Evans và cô…_ hắn ngừng lại trước Ivy rồi nhìn vào tờ đăng ký kết hôn. – À, cô Ivy Laras. Tôi vẫn muốn mời hai người theo chúng tôi đến sở.
Tên cảnh sát nói xong rồi ra hiệu cho quân dạt ra hai bên nhường đường, ý muốn ép buộc hắn và Ivy phải theo họ.
Không còn cách nào, hắn thở dài một hơi rồi xoa vào vai Ivy giúp cô bé bình tĩnh. Sau đó hắn quay sang nhìn vợ mình và định mở miệng nói gì đó. Nhưng cô không nhìn hắn, cô đang nhìn về phía khung của sổ ngoài kia, nhìn những con sóng, những đợt gió biển nồng nồng vị muối. Mặn như nước mắt sắp rơi.
-Anh…anh sẽ nói chuyện với em sau, được không em?_ Hắn bước lại hơi cúi xuống bên tai cô, nhưng cô lại ngả người sang tránh né.
-Anh cứ đi đi. Mọi việc em tự giải quyết được, em sẽ gọi cho luật sư và sẽ nhờ ông ấy làm các thủ tục giữa em và anh._ Cô nghẹn ngào.
-Nhưng…em hãy chờ anh về rồi nói chuyện rõ ràng đã…_ Hắn định giải thích gì đó, nhưng sợ sự nghi ngờ của bọn cảnh sát nên lại thôi.
Viên cảnh sát kéo tay hắn gật đầu ra ý muốn mời hắn đi ngay. Hắn dùng dằng một lúc rồi cũng phải đi, bởi hắn sợ nhìn khuôn mặt cô bây giờ, hắn sợ ánh mắt lạnh lùng, hờ hững của cô. Cộng thêm hắn sợ cô bé Ivy sẽ mất bình tĩnh. Hắn bước qua cô, cảm tưởng như đang bước qua tình yêu của mình, chối từ và bỏ lại những yêu thương cũng như hạnh phúc mà hắn luôn muốn giữ gìn. Hắn nhắm mắt để ngăn cái cảm giác cay cay sộc lên từ sống mũi. Hắn bước nhanh hơn, sợ hãi và đau khổ hơn.
-Gọi luật sư Hàn cho tôi anh Kim._ Lướt qua trờ lý Kim, hắn chỉ nói được một câu, rồi bỏ lại sau lưng những tiếng í ới ngơ ngác của lũ người làm.
Không gian còn lại quanh cô như đặc quánh lại, bóp nghẹt cô. Cô cảm thấy mình không thở được, hay cô đang không muốn thở nữa. Đôi tay cô run run, đôi chân không còn sức lực. Cô từ từ khuỵu xuống, nhưng lại chưa ngã hẳn xuống sàn vì một bàn tay dịu dàng đã nhanh chóng đỡ lấy cô từ phía sau.
Là Linn. Anh chứng kiến hết mọi chuyện từ đầu. Anh đã đau khổ biết bao khi nhìn thấy sự yêu thương nồng nhiệt của vợ chồng cô. Anh biết và hiểu nỗi buồn cô đang chịu đựng, ngoài cách im lặng trong câu chuyện của họ, anh biết mình không thể làm gì được nữa.
-Vậy là hết rồi đúng không Linn?
-Cô bình tĩnh lại đã, mọi chuyện còn chưa rõ ràng mà._ Anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi lên ghế và an ủi.
-Còn gì không rõ ràng nữa, những gì nhìn thấy, những cái tên và những chữ ký đó không phải quá đủ rồi à?_ Cô nói như người mê sảng, mất hồn.
-Cô uống chút nước cho tỉnh táo lại đi đã cô chủ._ Bà Phương nhanh tay rót một ly nước đặt vào tay cô ân cần.
-Mọi người cũng biết rồi đúng không? Chỉ có tôi là kẻ mơ hồ và ảo tưởng thôi, đúng không?_ Cô ngước lên, nhìn bà Phương và vài cô người làm còn ở lại với đôi mắt tuyệt vọng, đau đớn.
-Tôi nghĩ cậu chủ có nỗi khổ riêng. Cô hãy chờ cậu ấy quay lại đã rồi nói chuyện cho rõ ràng._ Bà Phương ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy đôi vai mảnh khảnh của cô thương xót.
Cô im lặng, cô ngồi ngây người ra trong căn phòng xinh đẹp, vương vương mùi hoa trà. Gió biển ào vào thổi tung tấm rèm cửa mỏng manh, đánh rối mái tóc hung đỏ của cô. Ngoài kia biển động dữ dội, từng con sóng gào thét cào vào bờ cát mịn từng đợt thô bạo. Trái tim cô cũng đang gào thét, nó đang đau đớn và kêu cứu. Cô như đi lạc trong một vùng tăm tối, không biết đâu là nơi đến, không có ánh sáng của một tia hy vọng nào cả.
Cô ủ rũ đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng, bỏ lại ánh mắt cũng như những bàn tay níu kéo cô. Cô bước xuống cầu thang, bước như chạy. Cô ra khỏi nhà khi những hạt mưa đã nặng dần, từng giọt rơi xuống đập vào da thịt cô đau rát. Nhưng nó chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng cô.
Cô bước đi vô hồn dưới những hạt mưa ngày càng dày đặc. Cô giằng tay khỏi bàn tay của Linn, cô bỏ chạy, chạy như bay về phía những cánh đồng Iris héo úa. Cô nghĩ tới cái chết.
“Đúng rồi. Chỉ có cái chết mới kết thúc được tất cả.”
Cô nhìn thấy ánh sáng và tiếng xình xịch của đoàn tàu hỏa đang tiến lại phía xa. Cô không còn minh mẫn nữa. Cô lao đến, cố gắng băng qua những cành Iris cao qua đầu gối. Cô muốn đón kịp ánh sáng của sự giải thoát kia. Cô muốn kết thúc mọi đau khổ trong cô. Cô gào lên điên dại.
Đoàn tàu tiến lại như một vị hung thần, tiếng còi tàu cùng tiếng phanh gấp muốn xé rách đường ray làm cô thấy đau buốt cả đầu.
Đoàn tàu không thể dừng lại kịp khi một người con gái đột nhiên chạy ra giữa đường ray. Những toa tàu vẫn lăn bánh mặc dù có hơi chậm lại một chút. Những tiếng huyên náo, la hét khắp mọi nơi át cả tiếng mưa gió đang quay cuồng trong đêm.
Linn gào lên như một kẻ điên, anh chạy như bay về phía trước đầu tàu khi đoàn tàu vẫn chưa thực sự dừng bánh. Anh đã kịp chạm vào cô khi đoàn tàu tiến đến, nhưng anh bị đánh bật ra bởi chiếc gương tàu gắn chòi ra bên ngoài. Anh ngã về phía bên này đường ray, một bên đầu anh chảy máu xối xả. Nhưng nó không phải mối quan tâm của anh, anh đang sợ hãi khi không nhìn thấy người con gái anh yêu đâu nữa.
Anh run rẩy nhưng vẫn phải chạy về phía trước, anh muốn tìm cô, anh phải tìm được cô. Dù cho cô có thế nào anh vẫn quyết phải nhìn thấy cô.
Đoàn tàu dừng hẳn lại và người người đổ xô ra khỏi các toa tàu kẻ ngơ ngác, kẻ hoảng loạn kêu thét thất thanh.
“Có tai nạn à?” . “Trời ơi, máu ở đâu nhiều thế này?”. “Đường ray có đầy máu này.”
Những tiếng la hét làm cho Linn cảm thấy sợ hãi hơn. Mắt anh mờ dần đi bởi màn mưa phía trước và nỗi sợ hãi cũng như nỗi đau. Anh lao vào đầu tàu nhìn những vết máu chảy dài từ trên suống dưới, anh bò xuống gầm tàu tìm kiếm chút hy vọng. Anh như kẻ hóa dại, anh gạt bỏ những bàn tay giữ mình lại, anh chạy ngược xuống dưới, nhưng về phía bên kia đoàn tàu. Anh hy vọng nhìn thấy cô, hy vọng rằng trong giây phút định mệnh ấy, anh đã kịp đẩy cô ngã ra khỏi đường ray.
-Jen! Jen…………Jen._ Linn gào lên giữa cơn mưa xối xả.
“Cô chủ!”. “Cô chủ Jen.”
Tiếng gọi tên cô nhòa nhòa, lúc ẩn lúc hiện trong tiếng mưa gió ầm ầm. Giữa những cành Iris khô cằn, giữa những dòng nước lạnh buốt, cô nằm co ro. Đau đớn. Khổ sở. Và thất vọng.
Nước mắt nóng hổi của cô hòa vào dòng nước mưa bỗng trở nên lạnh giá. Nó như những mũi dao băng đá cứa vào tim cô. Đau lắm. Buốt lắm.
Cô khóc rấm rứt giữa khung cảnh quay cuồng của thiên nhiên, của đêm đen kín đặc. Rồi nỗi đau cũng làm cô thất bại, chân tay cô tê dại, một nửa người cô tưởng chừng như hóa đá. Cô không cử động được, cũng không có cảm giác gì nữa.
Cô nhắm mắt, chìm vào một màn đêm khác. Vô vọng hơn. Tăm tối hơn. Đau đớn hơn.
.
.
.
“Em phải cố gắng lên”
“Em phải vượt qua được”
“Hãy chờ anh quay lại”
Tiếng nói của chồng cô vang vọng đâu đó quanh cô, gần gũi yêu thương mà cũng xa vời, lạnh lẽo. Cô mệt mỏi, cô mê man trong một không gian khi chỉ là một màu trắng xóa, khi lại là đêm đen thăm thẳm.
Rồi cô nghe thấy một giọng nói khác, ấm áp hơn, đầy vẻ lo lắng và sợ hãi. Người đó đang gọi tên cô.
“Jen! Jen…..”
-Ai đấy?_ Cô buột miệng hỏi lại, mặc dù mắt cô vẫn chưa mở ra được.
-Jen! Cô tỉnh rồi à? Tốt quá, tôi sẽ đi gọi bác sĩ ngay.
Là giọng Linn, cô nghe rõ ràng được đó là giọng Linn. Rồi những tiếng động của bàn ghế, của bước chân người và của cánh cửa vang lên.
-Cô chủ, cô chủ cô tỉnh lại rồi à. Ôi, cô chủ._ Là giọng bà Phương và một vài người khác nữa.
Rồi cô cảm nhận được một bàn tay to cứng đặt nhẹ lên cổ tay cô, giữ nguyên một lúc. Cô cố gắng mở mắt ra nhìn. Mọi thứ chỉ mờ mờ, nhưng cô vẫn nhìn thấy được kia là Linn, đây là bà Phương và trước mặt cô là một người đàn ông mặc đồ trắng.
-Tốt rồi. Vậy là cô ấy đã ổn định sau phẫu thuật rồi. Gia đình đừng quá lo lắng nữa, bây giờ chăm sóc giúp cô ấy khỏe lại là được._ Người đàn ông áo trắng uyên bác tươi cười quay ra phía bà Phương và Linn dặn dò.
-Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn._ Linn bắt tay ông bác sĩ rất lâu, anh siết chặt bàn tay ông tỏ vẻ cảm ơn rất sâu sắc.
Cô liếc đôi mắt mệt mỏi nhìn khắp căn phòng và hiểu hết mọi chuyện. Vậy là cô chưa chết, hay nói đúng hơn là cô chẳng chết được. Cô buồn bã nhắm mắt lại rồi cố gắng nghiêng người quay vào trong. Cô muốn quay lưng lại với tất cả, muốn được im lặng một mình và không muốn nhìn thấy ai hết.
Bà Phương cũng hiểu được đôi chút, bà đứng dậy ra ý với Linn là về chuẩn bị một chút đồ ăn cho cô rồi nói nhỏ với Linn, nhờ anh ở lại chăm sóc cô. Linn khẽ nghiêng người chào bà rồi bước lại gần giường của cô, ngồi xuống bên cạnh.
-Tôi biết cô đang buồn và không muốn nói chuyện với ai. Nhưng cô hãy gác mọi chuyện lại đã, điều quan trọng bây giờ là giữ sức khỏe của cô…_ Anh rụt rè đặt tay lên vai cô.
-Tôi không cần ai quan tâm hết, anh đi đi._ Cô to tiếng, dùng hết sức quăng cánh tay về sau hất tay Linn ra khỏi vai cô.
-Aaaa…
Cô giật mình bởi tiếng kêu của Linn, vội vàng quay đầu lại. Cô thấy anh đang ôm một bên trán được băng bó, những vệt đỏ dần thấm ra lớp băng ngoài cùng làm cô hoảng sợ.
-Anh…anh làm sao thế Linn?_ Cô cố nhổm dậy nhưng cơ thể quá nặng nề và như không hề có chút sức lực nào làm cô không thể nhúc nhích.
-Tôi không sao, hơi đau một chút thôi. Chắc vết thương mới khâu bị rách ra…_ Linn xua tay ngăn cô lại, rồi ngồi xuống ghế xoa xoa quanh chỗ đau.
-Tôi…tôi xin lỗi. Nhưng anh bị sao thế?_ Cô e ngại cụp mắt xuống.
-Không sao mà, cô đừng nghĩ gì. Cô có mệt lắm không? Cô muốn ăn chút gì không?
Cô khẽ lắc đầu rồi im lặng dụi mặt xuống gối từ chối ánh mắt quan tâm của Linn. Cô biết chắc anh vì cô mà bị thương, cô cảm thấy ân hận vì đã liên lụy đến anh. Rồi cô nhận thấy lòng tốt của Linn, nhớ ra những giây phút Linn ở bên cô, khoảnh khắc anh nói yêu và sẽ chờ đợi cô. Cô chợt chạnh lòng. Nhưng tất cả vẫn không xóa mờ được hình ảnh người đàn ông ấy. Cô không thể quên được chồng mình. Cô càng muốn gạt bỏ hắn bao nhiêu thì hình ảnh hắn càng in đậm trong tâm trí cô bấy nhiêu.
Cô nhắm mắt lại để những dòng mặn nóng kia rơi xuống, thấm vào lớp gối mềm trắng tinh. Cô mệt mỏi bởi nỗi đau cũng như sự kiệt quệ về sức khỏe.
Trong phòng điều tra của Sở cảnh sát thành phố, viên cảnh sát ngồi đầu bên này nhìn hắn ở đầu bên kia với một vẻ rất khó chịu. Hắn không hé lời về bất cứ chuyện gì khác ngoài vài câu hỏi han về thân thế của hắn.
-Tôi nói rồi, anh nên hợp tác trước khi chúng tôi phải ép buộc anh bằng những biện pháp mạnh._ Tay cảnh sát xô ghế đứng lên chồm qua cái bàn, dí bộ mặt râu ria tua tủa vào mặt hắn.
-Tôi chỉ nói chuyện khi có luật sư của tôi ở đây, những thứ khác tôi không biết gì hết._ Hắn vắt chân lên khoanh tay lườm vào mặt tên cảnh sát.
-Được, vậy anh sẽ ở đây cho đến khi luật sư của anh tìm ra bằng chứng ngoại phạm của anh._ Tên râu ria đập bàn đứng dậy bỏ ra ngoài với vẻ rất bực tức.
Còn lại mình hắn, hắn gục xuống bàn lo lắng. Hắn lo cho cô bé Ivy sẽ không chịu được áp lực của bọn cảnh sát khi ép cung, hắn sợ sẽ có chuyện không may xảy đến với cô bé. Nhưng điều hắn sợ hơn nữa, điều làm hắn bồn chồn, sốt ruột hơn trong lòng là vợ hắn. Hắn nghĩ rằng có lẽ giờ này cô lại đang tức giận đùng đùng, hay cũng có thể đã bỏ đi vì sự hiểu lầm mà hắn không kịp giải thích kia. Hắn sợ sẽ mất cô lần nữa, hắn rất sợ.
.
.
.
Bên phòng điều tra số 5, cô bé Ivy cũng giống như hắn. Ngoài những câu trả lời qua loa, quanh co nhưng đầy nỗi sợ hãi, cô không hề hé răng nửa lời về Antoni. Cũng may khi bị cảnh sát bắt, Kay đã kịp nhắc cô tuyệt đối không nói một điều gì về Antoni cả, như thế sẽ gây nguy hiểm cho anh họ cô. Cô bé rơm rớm nước mắt nhìn xuống hai bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh toát vì sợ.
-Cô Ivy, mong cô hợp tác, chúng tôi không muốn làm phiền vợ chồng cô, cũng như không muốn làm cô sợ. Vậy cô có thể cho chúng tôi biết quan hệ giữa cô và Vaycan được không?_ Một tên cảnh sát mặc thường phục dỗ dành cô.
-Tôi không biết gì hết, tôi muốn gặp Kay, tôi muốn gặp chồng tôi._ Ivy mếu máo.
Tên cảnh sát sau hơn một tiếng đồng hồ tra hỏi mà vẫn nhận được một câu trả lời cùng khuôn mặt nhăn nhó, khóc lóc. Hắn chán ngấy mà không làm gì được nên cũng đành bỏ ra ngoài hút thuốc.
-Này bên cậu có moi được tí gì không?_ Tên râu ria hỏi hắn.
-Moi cái khỉ gì đâu. Cái con đó lúc nào cũng chường bộ mặt khóc lóc ra, nhìn chỉ muốn tát cho lật mặt thôi._ Hắn bực mình văng ra một câu chửi.
-Thì thằng giám đốc Iris này cũng có khác gì đâu. Mở mồm ra là nó đòi gặp luật sư. Mẹ nó chứ, thích giở trò, tôi cho ăn kẹo ngay._ Tên kia mân mê khẩu súng trong tay với một vẻ mặt đầy hằn thù.
Bọn cảnh sát giam Ivy và hắn vào chung một phòng, vì hiện tại 4 phòng tạm giam trong sở đã đầy người, mà chúng cần giam giữ hắn với Ivy riêng bởi họ rất có thể là tội phạm quốc tế.
Bên trong song sắt, hắn ngồi ôm cô bé Ivy tội nghiệp quá run sợ mà ngủ thiếp đi, bên ngoài kia lũ cảnh sát ngồi xem tin tức trên ti vi, chúng ăn uống, nói cười rôm rả, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía phòng giam dò xét. Bỗng một tên cảnh sát chuyển kênh và những hình ảnh trên màn hình làm bọn chúng lẫn hắn sửng sốt, chú ý.
[Theo tin vừa nhận được tại đài truyền hình Mexico, vừa qua lúc 3 giờ chiều – giờ địa phương, tức một tiếng trước tính theo giờ Việt Nam, tại một cầu cảng ở miền nam Mexico đã diễn ra một cuộc đọ súng, thanh toán lẫn nhau của những trùm ma túy khét tiếng…..]
Hắn nhổm người dậy, nhẹ nhàng đặt Ivy nằm xuống rồi ngó ra phía cái ti vi. Hắn rùng mình sợ hãi khi xem loạt tin qua ảnh phát trên màn hình. Những cảnh tan hoang, cháy rụi, những chiếc xe đấu đầu vào nhau nát bét, những xác người cháy đen thui làm hắn lo lắng cực độ. Hắn tiến lại gần song sắt hơn, dí sát mặt vào để nhìn cho rõ.
[Theo điều tra hiện trường của cục cảnh sát Mexico…tại đây đã tìm thấy chiếc xe của trùm ma túy Mexico – Antoni Vaycan…theo đội khám nghiệm cho rằng rất có thể xác người tìm thấy trong xe chính là của Vaycan…Mọi thông tin điều tra và công tác khám nghiệm cụ thể sẽ được chúng tôi tiếp tục thu thập và đưa tin vào bản tin sáng ngày mai….sau đây là một số hình ảnh tại hiện trường…]
Hắn rụng rời chân tay nhìn vào màn hình như một kẻ mất hồn. Trong đống đổ nát, hỗn độn kia nổi bật lên chiếc xe mui trần màu đỏ chót quen thuộc của thằng bạn hắn. Nó vẫn đang cháy phừng phừng phía sau và mờ mờ phía trong xe là xác một người đã chết, bị xây xém mặt mày đến nỗi hắn không nhìn rõ được là ai.
-Không thể thế được, Antoni…
Hắn giật mình quay lại, phía sau hắn là cô bé Ivy đang đứng chết lặng, những dòng nước mắt ngấp nghé trên khóe mi chỉ trực trào ra ngoài.
Sợ hãi, hắn vội ôm chặt lấy cô bé thì thầm:
-Bình tĩnh lại em…phải thật bình tĩnh…mọi chuyện không hẳn là sự thật mà._ Hắn cố nuốt nước mắt vào trong, động viên cô bé.
“Cạch cạch”
-Này làm cái gì đấy hả, đây là nhà giam, không phải phòng tân hôn đâu…_ Một tên cảnh sát cầm dùi cui đập đập vào song sắt quát váng lên.
-V..vợ tôi không ngủ được vì cái ổ chuột của các người đấy._ Hắn quay lại, quắc mắt nhìn tên cảnh sát làm tên kia cũng hơi sượng người.
-Ngủ nghê cái gì hả, làm như đi du lịch ấy mà không ngủ với có ngủ, dậy đê, dậy mà nhận tin vui, đồng bọn chúng mày vừa chết mất ngáp rồi kìa._ Thằng cảnh sát râu ria khua khoắng chân tay trông như một con khỉ, rồi quay ra nhìn mấy thằng khác phá lên cười.
Nhưng nụ cười của bọn chúng cũng chẳng được bao lâu. Cánh cửa phòng điều tra bật mở. Một thanh niên trong bộ vét đen tiến vào phòng, quăng cái cặp da lên bàn rồi tiến lại phía phòng giam của hắn. Hắn nhận ra luật sư của mình thì vui mừng khôn tả, hắn với tay ra ngoài song sắt bắt tay luật sư Hàn..
-Này, anh kia. Anh là ai…._ Tên cảnh sát râu ria giật lấy cái dùi cui trong tay đồng nghiệp dứ dứ vào người anh luật sư của hắn.
-Đây là lệnh thả người của tòa án tối cao. Tôi đến đây để đón thân chủ của tôi._ Luật sư Hàn ném tờ giấy vào mặt tên cảnh sát rồi lại quay ra hỏi han hắn, ngó lơ luôn những vẻ mặt tức giận của lũ cảnh sát.
Cửa phòng giam được mở, hắn ôm cô bé Ivy đang rũ ra trên tay mình bước ra ngoài trước những cái đầu sắp xì khói của bọn cảnh sát.
Đặt Ivy vào trong xe, hắn quay ra bắt tay luật sư, mỉm cười.
-Cảm ơn anh đã đến đúng lúc.
-Không có gì, tôi cần lấy vài tư liệu nên hôm nay mới đưa anh ra được, anh vất vả rồi. Bây giờ anh về nghỉ đi, tôi sẽ đến gặp anh vào sáng mai để bàn chuyện tiếp theo._ Tay luật sư bắt tay hắn rồi chào từ biệt.
Hắn chui vào xe, đỡ Ivy ngồi thẳng dậy, dựa đầu vào vai hắn. Ivy giờ như một cái xác không hồn, đôi mắt bất động mờ đục chất đầy trong đó là một nỗi đau, nỗi tuyệt vọng tưởng chừng như sẽ nuốt chửng cô bé yếu đuối.
-Giám đốc không bị lũ cớm đó gây khó khăn chứ ạ?_ Trợ lý Kim quay xuống hỏi hắn.
-Không có gì…anh có xem tin tức trên ti vi vừa rồi không? Bọn thám tử có báo gì khác không?_ Hắn sốt ruột hỏi tay trợ lý.
-Tôi đã xem, hiện tại vẫn chưa thấy thêm tin tức gì, tôi cũng đã gọi điện bắt bọn nó dò la thêm về vụ thanh toán nhau bên Mexico rồi, có lẽ bây giờ chúng đang điều tra bên đó.
-Được rồi, có gì báo cho tôi biết nhé.
-Nhưng thưa giám đốc, có lẽ hiện tại giám đốc nên về nhà thôi. Mọi chuyện cứ để tôi lo. Vừa rồi tôi và luật sư Hàn có gặp giám đốc sở cảnh sát điều tra về việc xin lệnh thả người. Có vẻ hắn đã nghi ngờ chúng ta, nhưng với mức tiền tôi đưa ra, hắn đã chấp thuận với điều kiện trước khi vụ việc lắng xuống, mong giám đốc đừng rời khỏi Việt Nam và có hành động gì gây chú ý._ Trợ lý Kim nhoài người xuống đưa cho hắn một số giấy tờ rồi dặn dò.
-Được rồi, hiện tại tôi cũng không nghĩ sẽ manh động gì, bây giờ chỉ chờ tin tức bọn thám tử thôi. Anh hãy thuê thêm một số nữa sang đó điều tra kỹ cho tôi đi.
Hắn bước ra khỏi căn phòng sau khi Ivy đã uống thuốc an thần và chìm vào giấc ngủ. Hắn cũng mệt mỏi, nhưng chuyện của thằng bạn thân không thể làm hắn yên lòng được. Hắn như đang ngồi trên đống lửa, sốt ruột bồn chồn chờ đợi tin tức về thằng bạn.
Bước vào phòng hắn, đặt một tách cà phê lên bàn, bà Phương khẽ khoác lên vai hắn một chiếc áo khoác mỏng.
-Cảm ơn bác._ Hắn mở mắt ra, nhíu mày rồi bóp trán suy nghĩ.
-Cậu chủ…cậu đừng nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Mọi chuyện hãy để nó diễn ra theo đúng quy luật của nó. Cậu còn nhiều thứ phải chú ý đến hơn mà.
Câu nhắc khéo bóng gió của bà Phương làm hắn giật mình. Hắn chồm ra khỏi ghế, quay lại tóm lấy tay bà Phương. Hắn đã nhớ đến điều cần phải chú ý hơn trong câu nói của bà Phương.
------------------------
Cô ngồi dựa lưng vào tường nhìn ra khung cửa sổ tràn ngập nắng trước mặt, cô mơ hồ nhớ đến những ngày đã quá xa xôi với cô.
[-Sau này anh muốn chúng mình có bao nhiêu đứa con?
-Anh không thích nhiều như những người khác, như thế em mang bầu sẽ rất mệt, anh thích có 3 đứa. Hai đứa giống em và một đứa giống anh. Nhưng nếu em không thích thì hai đứa cũng được rồi.
-Em lại thích có thật nhiều cơ năm sáu đứa càng tốt, nhà mình rộng thế này cần có đông người mới vui chứ anh.
-Ừ, nếu em thích thế thì chúng mình sẽ có năm sáu đứa con.
-Vậy ngay bây giờ được không anh?
-Trời, em trở thành “dê già” từ bao giờ thế?
-Anh muốn chết không? Sao lại gọi em như thế.
-Thì đúng vậy còn gì… ha ha đừng cù anh nữa…ha ha ha]
Tiếng cười cứ vang vọng xung quanh cô làm cô bất giác cũng mỉm cười. Hạnh phúc đấy. Yêu thương đấy. Nhưng xa vời quá. Tất cả chỉ là kỷ niệm mà thôi.
Cô lặng lẽ đưa bàn tay gầy guộc lên lau dòng nước mắt trên gò má. Cô nhắm mắt lại xua đi những hình ảnh đó. Tất cả với cô giờ chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Cánh cửa phòng bật mở đánh rầm làm cô giật bắn người. Cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã chìm vào một bóng tối mờ ảo, sâu dần, sâu dần.
“Ai đấy? Là ai thế?”
.
.
.
Hắn cầm bó hoa trên tay lao đến cửa phòng bệnh của cô như một cơn cuồng phong. Rồi hắn đứng lại, chấn chỉnh lại áo quần và nghĩ xem sẽ nói gì với cô.
“Tạm thời bỏ qua những chuyện giải thích, thanh minh đã, sức khỏe của cô ấy quan trọng hơn. Tươi tỉnh lên nào”
Hắn nhành miệng cố gắng chường ra một nụ cười méo mó nhằm lấp liếm những lo lắng, sốt sắng và những suy nghĩ rối vò trong đầu. Núm cửa khẽ xoay nhè nhẹ, hắn đẩy cửa bước vào căn phòng bệnh viện nhưng vẫn vương vấn hương hoa trà…
-Em mang cả hương hoa trà vào viện nữa sao? Em thật là…
Hắn khựng lại, chưng hửng khi thấy căn phòng chống trơn, giường đệm lạnh tanh, chỉ có bình hoa trà vẫn hây hây trong làn gió nhẹ. Hắn nhìn quanh một lần nữa để chắc chắn rằng vợ mình có trong phòng hay không. Một cảm giác không mấy dễ chịu dâng lên trong hắn.
“Cô ấy đi đâu nhỉ? Hay khỏe rồi nên xuống vườn hoa đi dạo?”
Hắn đang lẩm bẩm một mình thì cái điện thoại trong túi rung lên rì rì…
Một số máy lạ hoắc, hắn từ chối cuộc gọi, đút điện thoại vào túi tiếp tục ngó nghiêng ra cả hành lang bệnh viện. Nhưng chiếc điện thoại vẫn không tha hắn, nó lại run bần bật lên trong túi..
-Alô, ai thế hả?_ Hắn hơi bực mình.
[Chà, chào giám đốc Iris, gặp ngài thật là khó khăn nhỉ, đến điện thoại còn phải gọi mấy lần]_ Một thứ giọng lè nhè đang cười cợt phía đầu bên kia.
-Ai đấy hả?_ Hắn lặp lại câu hỏi.
[Một người không quen. Chúng tôi lặn lội từ Mexico sang đây định nhờ ngài một chút việc…Tiếc quá không gặp ngài, đành phải nhờ vợ của ngài cho địa chỉ, nhưng hình như…]
Cái giọng đểu giả dừng lại, rồi một loạt những tiếng đổ vỡ, va đập của bát đĩa và kim loại gì đó dội vào tai hắn, cộng với tiếng “ưm…ưm” hình như của một người đang bị trói chặt và bịt miệng, nhưng tiếng đó quen quá…là của…vợ hắn. Hắn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng “Mexico” và tiếng vợ hắn rõ ràng làm hắn giật thót người, buông bó hoa lả tả xuống đất. Hắn đã hiểu ra được một điều đơn giản giải đáp cho những gì đang xảy ra.
-Chúng mày là ai tao không cần biết, khôn hồn thì thả vợ tao ra._ Hắn gằn giọng.
[Chẹp chẹp chẹp….tôi sợ quá ha ha ha ha, ngài giám đốc nếu đã hiểu tôi cũng không cần trình bày thêm nữa. Vợ của ngài chúng tôi sẽ không động đến, nhưng trùm Vaycan thì mong là ngài giao cho chúng tôi chứ hả?]
-Tao không biết nó ở đâu cả, đấy là sự thật…Chẳng phải chúng mày đã thanh toán lẫn nhau rồi sao?_ Hắn cố gắng bình tĩnh trước kiểu ăn nói côn đồ của bọn lạ mặt.
[Đừng coi chúng tôi là đứa trẻ 5 tuổi chứ ngài giám đốc. Màn kịch thế thân của Vaycan và các người không qua mặt được chúng tôi đâu. Nếu ngài còn muốn gặp lại vợ mình nguyên vẹn thì mong ngài hợp tác. Cảnh sát cần Vaycan chúng tôi cũng vậy, còn ngài thì chắc cần vợ mình đúng không?]
-Khoan đã, tao đã nói tao không biết Antoni ở đâu. Hãy thả vợ tao….
[Ngài sẽ biết và ngài phải biết, ngài giám đốc ạ. Chúng tôi biết được tất cả mọi động tĩnh của ngài, vì vậy đừng mong giở trò gì. Ba ngày nữa, tại Cảng lớn…ngài muốn gặp lại vợ mình thì ngài biết phải làm gì rồi đấy]
Hắn sững sờ không nói được câu nào, mãi đến khi những tiếng tu tu trong điện thoại lớn dần và có người mở cánh cửa sau lưng, hắn mới giật mình quay lại.
-Anh!…Chào anh._ Linn nhìn hắn ngạc nhiên rồi cúi chào rất lịch sự. Đảo mắt quanh căn phòng, Linn chợt hốt hoảng – Jen đâu rồi, cô ấy đâu rồi?
Hắn thẫn thờ trước phản ứng của Linn, hắn toan đi ra thì bị Linn giữ lại, anh chồm đến trước hắn vồn vã, vồ vập:
-Jen đâu, có chuyện gì vậy, anh cho tôi biết cô ấy đâu rồi?
-Cô ấy bị bọn xấu bắt đi rồi._ Hắn trả lời Linn với một vẻ mặt đờ đẫn.
-Anh nói cái gì? Bắt đi? Bọn xấu? Bọn xấu nào hả?_ Mắt Linn long lên.
-Tại tôi, tại tôi mà cô ấy liên lụy…..tất cả là tại tôi._ Hắn lảm nhảm trong miệng.
Thái độ của hắn làm Linn không hiểu hết được chuyện gì, nhưng anh lờ mờ đoán được chắc chắn rằng có liên quan đến bọn tội phạm nào đó được cảnh sát nhắc tới trong cái đêm hắn bị bắt đi. Anh điên cuồng, anh bực tức, anh cảm thấy thương xót cho cô gái anh yêu đã phải chịu quá nhiều đau khổ. Anh xốc lấy cổ áo hắn, anh dồn hắn vào tường, nghiến răng lại tức giận.
-Anh đã gây ra chuyện gì nữa hả? Anh làm cô ấy đau khổ như thế chưa đủ sao, giờ còn để cô ấy bị bắt đi nữa. Rốt cuộc anh là loại người gì vậy? Anh có biết cô ấy vì anh mà suýt nữa lao vào tàu hỏa tự sát không hả? Anh là một thằng tồi.
-“…”
Bốp!
Linn không kìm nén được sự tức giận ngày càng phình to trong đầu, anh đấm mạnh vào giữa mặt hắn, dồn hết sức vào một cú đấm thôi. Anh làm hắn chao đảo rồi ngã gục xuống đất.
Còn hắn vẫn không phản ứng gì, hắn im lặng hứng chịu quả đấm và mọi lời nhiếc móc của Linn. Hắn đang chìm trong bế tắc, một bên là bạn một bên là vợ; một bên là bọn máu lạnh của thế giới ngầm một bên là cảnh sát với luật pháp. Hắn cảm tưởng như đầu hắn sắp nổ tung, những khó khăn dồn dập kéo đến dày vò bộ não đầy ứ của hắn. Hắn đau khổ và cảm thấy nghẹn thở. Hắn lê lết ra khỏi phòng bệnh, gượng đứng dậy rồi lảo đảo bước đi. Xiêu vẹo. Nghiêng ngả.
-Giám đốc, có chuyện gì vậy?_ Trợ lý Kim hốt hoảng khi nhìn thấy bộ dạng của hắn.
-Trời ơi, cậu chủ bị làm sao thế này?_ Bà Phương cũng vội vã bước xuống xe, bà ở dưới này chờ tin vui của vợ chồng hắn, nhưng thấy hắn lếch thếch bước ra với cái miệng đầy máu thì bà hoảng sợ run bắn người lên.
-Đi…đi tìm lại vợ tôi…. Đi mau, trợ lý Kim.
Hắn lao vào xe, kéo anh lái xe ném ra ngoài rồi lập cập vặn khóa. Hắn như kẻ đã hóa dại, mệt mỏi, vật vờ. Hắn làm những người đang lo lắng cho hắn phải sợ hãi. Trợ lý Kim giằng tay hắn khỏi vô lăng, xốc hắn dựng lên ngay ngắn rồi từ từ hỏi chuyện:
-Giám đốc, đã xảy ra chuyện gì thế? Giám đốc phải nói đi đã rồi chúng ta sẽ đi.
-Không kịp nữa đâu, chúng sẽ giết chết cô ấy mất. Đi mau, lên xe đi trợ lý Kim.
-Ai cơ? Cậu chủ, ai giết ai cơ, cậu đừng làm tôi sợ…cô chủ đâu rồi cậu?_ Bà Phương bịt miệng ngăn những tiếng nấc ngày một nhiều hơn.
-Anh nói cái gì? Cô ấy đang gặp nguy hiểm hả? Anh nói mau cô ấy ở đâu? Jen ở đâu?
Linn đã theo hắn xuống, và khi nghe những lời vừa rồi, anh cuống cuồng gạt trợ lý Kim ra xông vào hỏi hắn dồn dập. Anh giật mạnh vai hắn rồi túm cổ áo hắn kéo lại phía mình, anh không thể kiềm chế hơn được nữa. Nỗi lo lắng cho cô làm anh hành động một cách thái quá, thiếu suy nghĩ.
Còn hắn vẫn mãi lải nhải những câu không đầu không cuối, hắn như đang ở ngưỡng cửa của một kẻ sắp chết, sắp bị hủy hoại bởi những nỗi đau chồng chất nhau.
-Đi mau….mau lên trợ lý Kim.
Bốp! Bốp!
Linn tương thêm hai nắm đấm vào bộ mặt thiểu não của hắn. Anh đã quá tức giận với thái độ và hành động điên rồ của hắn. Anh còn định lao vào đánh hắn tiếp, nhưng bị tay trợ lý và bà Phương giữ lại, can ngăn.
-Buông ra, buông tôi ra, tôi phải cho hắn chết. Hắn sống như thế kia cũng không bằng chết, chả làm được tích sự gì cả….buông tôi ra…_ Linn gồng người lên, gào thét làm náo loạt trước cổng bệnh viện.
Hắn ngất đi. Trước khi chìm vào không gian mờ đục mông lung, hắn vẫn còn nghe thấy lời kêu cứu của vợ hắn. Hắn cố gắng đáp trả, cố gắng đứng dậy đuổi theo phía tiếng kêu mà không kịp. Rồi hắn giật mình bởi có một bàn tay ai đang tóm lấy cổ áo hắn từ phía sau, hăn cố ngoái lại và chợt nhận ra một khuôn mặt. Là thằng bạn thân của hắn – Antoni.
-Cậu chủ, cậu tỉnh lại rồi à?_ Bà Phương khẽ reo lên, trợ lý Kim cũng nhổm dậy phía sopha.
Hắn nhìn quanh, trong căn phòng của hắn, bà Phương, ông Trịnh quản gia và trợ lý Kim đang nhìn hắn đầy lo lắng. Còn phía cửa sổ là cái kẻ đã đánh hắn, cái kẻ mà hắn luôn bắt gặp bên cạnh vợ mình. Hắn ngồi dậy, nhấc ly nước bên cạnh, tu một hơi rồi đứng lên đi ra phía tủ áo.
-Giám đốc, giám đốc đi đâu thế?
-Cậu chưa khỏe lại đâu, bác sĩ bảo cậu bị căng thẳng quá mức, cậu phải nghỉ ngơi.
-Không có thời gian nghỉ ngơi nữa, vợ tôi đang gặp nguy hiểm…_ Hắn khoác áo vào người vội vã. – Trợ lý Kim, đã có tin gì về Antoni chưa? Gọi cho bọn thám tử đi, tôi cần tìm Antoni ngay bây giờ.
-Thì ra việc anh liên quan đến bọn tội phạm ma túy là có thật. Và Jen phải gánh chịu hậu quả do anh và bọn chúng gây ra, đồ đê tiện._ Linn bây giờ mới mở miệng, anh lớn tiếng giễu cợt, khinh bỉ hắn.
Hắn điên cuồng lao lại phía Linn, hắn đẩy Linn vào tường rồi dí sát vào mặt anh rít lên:
-Anh không thể hiểu, và cũng không bao giờ hiểu được mọi chuyện đâu. Im lặng và cút đi trước khi tôi giết chết anh.
-Nếu anh làm được. Hãy chứng minh cho tôi thấy._ Linn nghiến răng thách thức.
-Giám đốc, bọn thám tử nói đã điều tra được cái xác trong chiếc xe đó không phải của Vaycan. Còn Vaycan đã bỏ trốn, hình như là đến đông bắc Canada rồi._ Trợ lý Kim thông báo tình hình làm hắn dừng lại và buông tay khỏi Linn.
-Vậy được rồi, bây giờ anh đưa Ivy đến nhà cũ của tôi ở tạm vài hôm đi. Hãy lo cho cô bé, đừng để bọn chúng tìm ra con bé. Còn mọi việc tôi lo được.
Hắn vội vã chạy lại phía bàn làm việc, tìm chùm chía khóa ném cho tay trợ lý rồi mở một ngăn kéo bàn lôi ra một khẩu súng mạ crom trên thân đầy những hình thù được chạm trổ tinh xảo.
-Không được giám đốc, hiện tại cảnh sát đang để ý chúng ta, giám đốc không thể tự ý hành động như vậy được._ Trợ lý Kim hốt hoảng chạy lại.
-Dẹp bọn cảnh sát đó lại đi, hãy làm những gì tôi nói. Còn nếu anh không dám thì để tự tôi._ Hắn vẫn chăm chú lắp đạn vào khẩu súng cũng không quên dắt thêm vào băng vào túi và lưng quần.
-Giám đốc, mọi chuyện phải từ từ. Hiện tại chúng ta phải tìm cách qua mặt được cảnh sát đã, mọi chuyện hãy để tôi thu xếp trước, giám đốc đừng nóng vội._ Trợ lý Kim tiến lại gạt tay cầm súng của hắn xuống.
-Anh có biết là vợ tôi đang gặp nguy hiểm không hả? Anh có biết bọn chúng là những ai không hả? Là tổ chức ma túy khét tiếng thế giới với một lũ giết người không hề ghê tay. Đó là vợ tôi, là vợ tôi đấy anh hiểu không?_ Hắn tức giận túm lấy trợ lý Kim gào lên.
-Nhưng anh đi thì làm được gì? Nếu biết chúng là những kẻ như thế thì anh định sẽ làm gì? Xông vào cứu vợ với khẩu súng đồ chơi đó hả? Hay báo cảnh sát?_ Linn nhìn hắn nghiêm nghị.
-Tôi đã nói anh im đi cơ mà. Đừng buộc tôi phải giết anh._ Hắn buông trợ lý Kim ra rồi chĩa súng về phía Linn hăm dọa.
-Cậu chủ, cậu bình tĩnh đã. Hãy để trợ lý Kim giúp cậu thu xếp mọi việc đã, cậu chủ._ Bà Phương vội chạy lại ôm lấy tay hắn nài nỉ.
-Đúng rồi, thiếu gia hãy bình tĩnh lại đã, bây giờ cảnh sát chỉ chờ chúng ta có hành động khả nghi nào là sẽ bắt hết…tôi cũng không hiểu biết lắm nhưng nếu thiếu gia bị bắt thì ai sẽ cứu tiểu thư đây._ Quản gia Trịnh cũng tiếp lời vợ và tiến lại níu vạt áo của hắn.
-Vậy các người bảo tôi phải làm gì? Ngồi chờ ư, chờ bọn chúng hại chết vợ mình ư?_ Hắn gục xuống bàn xới tung mớ tóc trên đầu.
-Hãy để tôi đi!
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Linn, hắn cũng ngóc dậy nhìn anh với một đôi mắt khó hiểu nhưng vẫn đầy sự ghét bỏ. Linn từ từ tiến lại phía hắn, đôi mắt anh dịu xuống, không còn nhìn hắn khinh bỉ như trước, anh chìa tay về phía hắn với một vẻ thân thiện hơn.
-Anh yêu cô ấy…tôi cũng vậy. Nhưng tôi biết người cô ấy chọn vẫn là anh. Vì thế đừng làm gì có hại cho bản thân mình, hãy để cô ấy còn được gặp lại anh.
-Anh…_ Hắn tự dưng không biết phải nói điều gì với Linn, hắn chỉ biết ngước mắt lên nhìn anh như muốn hỏi điều gì đó.
-Đừng nghĩ tôi giúp anh. Cũng đừng cho rằng tôi cao thượng, bởi tôi chưa nghĩ đến chuyện sẽ bỏ cuộc. Tôi yêu Jen và chỉ muốn cứu cô ấy mà thôi, tôi muốn cô ấy hạnh phúc._ Linn nhìn ra ngoài khung cửa sổ mờ mờ, đôi mắt anh đăm chiêu, thoáng chút buồn bã.
Linn bước ra cổng căn biệt thự ven biển, anh đã đàm phán thành công với Kay – cái tên chồng bướng bỉnh của Jen. Mặc dù hắn vẫn cuồng lên đòi đi cứu cô, nhưng vì mọi người can ngăn và Linn phân tích những lý do khó khăn trước mắt thì hắn đành chịu ngồi nhà chờ đợi tin tức của anh và trợ lý Kim.
-Hãy thông báo cho tôi mọi chuyện, trợ lý Kim._ Hắn bước theo tay trợ lý dặn dò.
-Giám đốc yên tâm, tôi sẽ báo mọi việc thật cụ thể. Giám đốc đừng lo lắng và nóng vội, như thế…
-Tôi biết phải làm gì, anh cứ lo việc của mình đi. Nếu thương lượng được bằng tiền thì cứ làm, không cần báo trước cho tôi._ Hắn cắt lời trợ lý Kim rồi ném một chiếc chìa khóa cho tay trợ lý. – Đến nhà cũ của tôi lấy xe trong gara mà đi, bọn cảnh sát có thể theo dõi cả anh nữa đấy, tốt nhất đừng dùng xe này nữa.
Hắn đút tay vào túi quần nhìn theo Linn và trợ lý Kim. Chợt nhớ ra điều gì đó, hắn chạy lại phía Linn thật nhanh. Đến trước mặt Linn, hắn vòng tay ra sau lưng lấy một thứ rồi chìa cho Linn:
-Hãy dùng nó…nếu cần. Và..hãy bảo vệ cô ấy.
Ngần ngừ giây lát rồi Linn cũng cầm lấy khẩu súng trên tay hắn, anh nhét nó vào bên hông quần xong phủ vạt áo vet ra ngoài. Trước khi vào xe cùng với trợ lý Kim, anh còn đứng lại nhìn hắn một cách rất khó hiểu làm hắn cũng thấy lạ lùng.
Không để hắn phải nghĩ ngợi thêm nữa, anh chìa tay về phía Kay:
-Tôi sẽ đưa cô ấy trở về. Khi đó chúng ta sẽ chính thức đối đầu trên phương diện tình cảm. Còn bây giờ…tôi nhận lời chúc may mắn của anh…như một người bạn.
Hắn bối rối nắm lấy tay Linn xiết nhẹ. Nhưng hơi ấm của bàn tay Linn làm hắn hơi ngạc nhiên, hắn nhận thấy một cảm giác bình yên và tin tưởng lạ thường qua hơi ấm và ánh mắt đó. Hắn hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt Linn đầy biết ơn và cảm phục.
-Được! Tôi chấp nhận. Chúc anh may mắn…và..cảm ơn.
.
.
.
Chiếc xe lăn bánh chạy lên con đường dọc đường ray, nó chở sự hy vọng, niềm tin và lời chúc của hắn. Hắn cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, và đâu đó nỗi buồn, sự bất lực lại vây lấy hắn. Hắn lặng lẽ bước trên lối đi đầy những bông trà mỏng manh, thơm dịu dàng.
Bên khung cửa sổ tầng hai, cô gái yếu đuối nhìn hắn, rồi nhìn theo chiếc xe đã mờ dần sau những cánh đồng Iris. Niềm tin trong mắt cô cũng chắp cánh bay theo phương trời đó.
Cảng lớn – một ngày trước cuộc hẹn…
-Này bé con, người mẫu có khác, vợ giám đốc có khác, em đẹp lắm._ Một thằng đầu tóc bóng lộn tiến lại, nâng chiếc cằm thon của cô lên sát mặt hắn.
-Cút đi, đồ bẩn thỉu._ Cô nhổ vào mặt hắn.
-Cũng được, có chí khí ha ha ha…_ Hắn quyệt những hạt nước trên mặt rồi ngửa cổ cười ha hả trước mặt cô.
-“…”
-Mai em được thả rồi cưng. Nếu để em đi như thế thì dễ dàng quá nhỉ, chi bằng…_ Hắn áp sát vào người cô với một đôi mắt đỏ ngầu thèm thuồng.
-Đồ đê tiện, cút đi._ Cô quát lớn nhưng chỉ là để át đi nỗi run sợ trong lòng, ánh mắt hắn làm cô sợ hãi và ghê tởm.
Hắn không nói không rằng vẫn tiến lại phía cô như một con quái vật gớm ghiếc đang thèm nhỏ dãi miếng mồi trước mặt. Cô không động đậy được vì bị trói chặt chân tay, cô run sợ, cô cố gắng nhích người về phía sau một cách khó nhọc. Còn hắn ngày càng tiến sát cô hơn với ánh mắt tà dâm, thèm khát.
Cô muốn hét lên, hét thật to lên mà quai hàm như đóng băng, không thể mở ra được.
“Cứu tôi, cứu tôi với…có ai không cứu tôi với.”
Cô bất lực, tuyệt vọng và cảm thấy đau đớn hơn bởi bàn tay bẩn thỉu của hắn bóp chặt lấy miệng cô, ấn vào một đoạn băng dính dài làm cô hốt hoảng đến thở không kịp.
Hắn bắt đầu lướt những ngón tay đen xì trên hai má cô xuống đến cổ, rồi hắn chu cặp môi nhây nhớt lên hôn tồm tộp vào trán cô, vào bên cổ cô làm cô rùng mình kinh hãi. Nước mắt cô trào ra không ngừng, nỗi nhục nhã và sự ghê tởm làm cô chỉ muồn cắn đứt lưỡi mình mà tự sát.
Đê tiện hơn, hắn bắt đầu thọc tay vào dưới lớp áo của cô, hắn sờ soạng, khua khoắng một cách thô bạo. Hắn hành động như một con thú với bản năng hoang dại, hắn giật toạc hai vạt áo của cô, hắn giằng xé chiếc áo ngực của cô…
Cô bật khóc nhưng những tiếng uất ức không thể thoát khỏi lớp băng dính chắc chắn. Mồ hôi và nước mắt cô chảy tràn xuống, vòng quanh mặt. Chan chứa, tủi hờn xen lẫn đau khổ và sợ hãi.
Khuôn mặt thô ráp, đen đúa và nhơ bẩn của hắn vục vào cổ cô rồi dần dần trườn xuống. Những dòng dãi dớt của hắn nhỏ vào da thịt cô nhầy nhụa, kinh tởm. Mặc dù cơ thể cô vẫn cố vùng vẫy nhưng vì bị trói và vì hai cánh tay cứng như thép của hắn đang ôm chặt lấy cô mà cô không thể chống cự lại được. Hắn nhấc bổng cô lên, tiến lại cái bàn giữa phòng, hắn giơ chân khua đống đồ đạc lỉnh kỉnh trên bàn rơi xuống đất xủng xoảng.
Hắn đặt cô nằm trên bàn rồi bắt đầu giở trò bẩn thỉu của một con thú vật cặn bã….
Bụp!
Cô cảm thấy cơ thể nhơ nhuốc của con quỷ kia đổ gục xuống người mình. Cô rùng mình sợ hãi. Cô vẫn không dám mở mắt ra vì sợ sẽ nhìn thấy những thứ làm cô kinh tởm.
Nhưng cơ thể của hắn đè nặng người cô mà lại không hề động đậy gì hết. Lúc này cô mới từ từ mở mắt ra, trước mặt cô là bóng một người đàn ông đang loay hoay hất cái thân hình đồ sộ của hắn ra khỏi người cô.
Bóng tối làm cô khó nhìn rõ khuôn mặt người kia nhưng cô có cảm giác an toàn. Bởi ngay sau đó anh ta cởi cái áo khoác ra ấp lên người cô. Rồi anh ta nâng cô ngồi dậy, dùng khăn lau những vết dãi dớt của kẻ háo sắc kia trên tay chân cô.
Cô hất hất cái mặt về phía anh ta rồi phát ra những âm thanh ư ử ý muốn nhờ anh ta tháo giúp miếng băng dính trên miệng.
-Được rồi, tôi sẽ cứu cô, yên tâm đi. Nhưng cô phải ở đây chờ tôi một chút, tôi phải xem xét mọi chuyện đã._ Hắn ta thì thào vào tai cô rồi biến mất sau cánh cửa, nhanh như một cơn gió.
“Này…này, đừng đi cứu tôi với….cứu.”
Cô vùng vẫy, cố rút tay ra khỏi những vòng dây thừng mà không được. Khi chỉ còn lại một mình với bóng tối nhập nhoạng, cô mới nhớ ra kẻ vừa hại cô đã biến mất. “Hắn ở đâu được nhỉ?”. Cô lê ra phía đầu bàn rồi ngó xuống đất cố gắng tìm kiếm hắn trong cái ánh đèn nhoang nhoáng hắt vào phía cửa sổ.
Một cái xác cởi trần trắng ởn nằm gục trong vũng máu trên sàn, đôi mắt hắn vẫn trợn ngược, cái miệng vẫn nhểu đầy nước dãi. Bộ giác của hắn làm cô chết khiếp, cô run rẩy, cuống cuồng nhích người lại phía sau. Mắt cô trợn tròn lên rồi nước mắt trào ra trên khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi của cô.
“Hắn chết rồi sao? Ai…người..người vừa nãy giết chết hắn rồi sao?”
Cô còn đang sợ hãi lảm nhảm trong đầu thì một bàn tay giơ ra chộp lấy miệng cô ghì chặt. Cô vùng vẫy, hai chân cô cố gắng đạp đạp vào bàn. Cô sợ hãi hơn khi không biết được là ai, là chuyện gì sắp xảy đến với cô.
-Là tôi đây, cô đừng sợ. Bây giờ hãy im lặng…tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây.
Nhận ra giọng người đàn ông vừa nãy, cô bớt sợ hơn một chút rồi khẽ gật đầu.
-Tôi sẽ tháo băng miệng cho cô, đừng có kêu nhé, bọn chúng đang ở bên ngoài đấy._ Anh ta quay ra trước mặt cô nói nhỏ.
Cái băng dính được tháo ra, giải phóng nỗi sợ hãi của cô phần nào. Cô im lặng nhìn chằm chằm người đàn ông đang rón rén nhìn ra cửa sổ.
-
$ %%^ $#
^( …._ Tiếng lớ rớ, xì xồ vang lên phía bên ngoài căn phòng
Anh ta giật mình quay phắt lại phía cô ôm cô thật chặt rồi gục xuống hôn lên cổ cô, bàn tay thít chặt lấy vòng eo của cô. Cô ngây người không hiểu chuyện gì xảy ra thì một khuôn mặt đen thui với con mắt trắng dã ngoài cửa sổ đang nhòm vào rồi tuôn ra những từ ngữ khó hiểu làm cô giật mình rờn rợn.
-Đừng nhìn chúng, hãy vờ như tôi và cô đang làm chuyện đó đi._ Người đàn ông vẫn gục mặt trên cổ cô nhưng không làm gì cả mà thì thầm với cô.
-$ %
^ # *…_ Tên da đen ngoài cửa nói vọng vào.
-&*# )#
#&…_ Người đàn ông đáp lại bằng một giọng ồm ồm, giả vờ.
Cô thì không nói gì cả, nỗi sợ hãi rằng những chuyện kinh khủng sẽ có thể xảy ra làm cô đờ đẫn. Vẻ mặt của cô hình như lại đánh lừa được bọn da đen ngoài cửa. Chúng nói thêm vài câu gì đó rồi vỗ vai nhau cười hô hố và đi ra.
Không gian yên tĩnh trở lại, người đàn ông buông cô ra thở hổn hển.
-May mà trời tối, bọn chúng không nhìn rõ, cô làm tốt lắm.
-Anh định làm gì hả? Tại sao lại làm những chuyện như vậy? Anh đã giết người, bây giờ còn định làm gì tôi nữa._ Cô lùi lại phía sau, nhìn hắn trân trân.
-Đừng có lớn tiếng. Ai vừa cứu cô hả? Không giết hắn vậy cô muốn để hắn dày vò cô chứ gì?_ Hắn nghiến răng, trợn mắt lên mắng lại cô.
Biết là mình hơi thái quá, cô im lặng nhìn xuống đất. Những ánh đèn loang loáng phía bên ngoài rọi vào vũng máu đỏ chót làm cô thêm rùng mình. Cô nhảy qua cái xác to lớn tiến lại phía người đàn ông kia.
-Hãy đưa tôi ra khỏi đây.
-Tôi đang làm đây còn gì. Vấn đề là qua mặt được bọn gác cửa ngoài kia đã.
Hắn lầm bầm rồi lôi một khẩu súng sáng quắc màu bạc phía sau lưng ra tháo cái nòng giảm thanh khỏi miệng súng. Hắn nhẹ nhàng tiến ra phía ô cửa sổ phía cuối phòng, nơi có thể nhìn ra bến cảng. Hành động của hắn làm cô hơi khó hiểu và có ý nghĩ cần phải dè chừng con người này. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn bước theo hắn, bởi cô sợ ở gần cái xác kinh tởm kia, nỗi sợ làm cô khao khát mong được thoát khỏi nơi này.
-Hãy ra phía cửa đi, tôi sẽ bắn vào những thùng dầu thô kia, khi nó phát nổ và cháy, bọn canh cửa sẽ chú ý, lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội thoát._ Hắn nheo mắt ngắm về phía những thùng dầu chất chồng trên bến cảng.
-Tại sao ta không trốn theo đường anh vào đây?_ Cô vặn vẹo hắn.
-Cô nghĩ với thân hình lẻo khoẻo của cô có thể trốn thoát qua lối đó hả?_ Hắn chỉ tay lên mái nhà, nơi có một cái lỗ trống hoác mà cô chẳng hề để ý.
Hiểu được ý của hắn, cô không hỏi thêm gì nữa mà làm theo lời hắn bước nhẹ ra phía cửa đi. Hắn nhìn theo cô và khi biết cô đã sẵn sàng hắn lại quay ra với mục tiêu của mình.
-Khi nhận thấy có thể chạy trốn an toàn cô hãy chạy thật nhanh nhé, đừng nhìn lại phía sau, cứ chạy hết sức có thể. Tôi sẽ trông chừng phía sau cho cô._ Hắn dim mắt nhìn chằm chằm vào hướng nòng súng.
-Thế còn anh, anh sẽ thoát thế nào?_ Cô hơi lo lắng cho hắn.
-Tôi vào được thì sẽ thoát ra được, yên tâm đi. Nhớ là hãy chạy càng nhanh càng tốt, rời khỏi bến cảng này cô sẽ an toàn.
Bùm! Bùm!
Cô chưa kịp mở miệng thì hai tiếng súng vang lên dội vào tai cô làm cô giật mình. Tiếp theo đó là một loạt những tiếng nổ uỳnh uỳnh và ánh lửa hừng hực sau ô cửa sổ. Lũ da đen đứng trước căn phòng giam cô bắt đầu nhốn nháo và chạy loạn xạ, miệng gào lên cái thứ tiếng mà cô không hiểu được chút gì.
-Chạy đi._ Người đàn ông kia nhảy lên trên cái bàn rồi đu vào xà ngang của căn nhà trèo qua cái lỗ hổng lên trên.
Cô sững sờ một lát rồi cũng mở cửa chạy ra ngoài. Cô nấp sau bức tường ngăn rồi lén nhòn ra xem xét tình hình. Bên ngoài, vẫn còn một tên da đen đang vác súng đi đi lại lại, thỉnh thoảng ngó nghiêng về phía đám cháy. Cô đang còn không biết phải làm gì thì nghe một tiếng “Bụp” nhỏ xíu. Tên da đen ngã gục xuống đất.
-Đi mau đi, chạy vòng qua khu nhà đổ nát kia kìa, không có ai đâu._ Tiếng người đàn ông cứu cô vọng xuống từ trên mái nhà.
Cô chẳng nói chẳng rằng, cắm đầu lao vút ra bên ngoài, nhằm hướng ngôi nhà đổ mà chạy. Chạy mãi, cảm tưởng đôi chân rã rời như sắp rụng ra cô mới nhớ đến người đã cứu mình.
Khi đến được ngôi nhà đổ, cô dừng bước, quay lại nhìn về phía căn phòng giam cô. Trên nóc nhà không còn bóng người nào nữa. Cô thoáng chút yên tâm thì lại giật bắn mình bởi hàng loạt tiếng súng rền lên phía cầu cảng. Ý nghĩ không hay thoáng qua trong đầu làm cô dợm bước định quay lại thì một bàn tay ở đâu thò ra bịt lấy miệng cô, kéo tuột đi.
Cô quẫy đạp liên hồi, cô sợ hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Jen, là tôi đây, Linn đây. Cô đừng sợ, cô an toàn rồi._ Giọng Linn vang lên và bàn tay anh nhẹ nhàng buông cô ra.
-Là anh à Linn…có thật là anh không?_ Cô quay lại, hình ảnh Linn nhòe đi trước mắt cô.
Nước mắt cô trào ra, cô ôm chầm lấy anh, dụi đầu vào ngực anh mà khóc, nỗi sợ hãi căng thẳng trong cô chùng xuống, đôi chân cô tưởng như không còn chút sức lực nào cả. Cô khuỵu xuống ngay khi Linn kịp vòng tay bế bổng cô ôm chặt trong lòng anh. Cô không còn biết gì nữa, cô chỉ biết cô đã được an toàn, và cô biết ơn Linn. Anh đã cứu cô, đã mang lại cho cô cảm giác bình yên, an tâm như mọi khi cô ở bên anh. Cô vòng tay ôm lấy cổ Linn, xiết nhẹ.
-Tiểu thư! May quá, tiểu thư không sao._ Tiếng trợ lý Kim làm cô giật mình.
-Trợ lý Kim? Sao anh lại ở đây?
-Tôi được lệnh giám đốc đến đây tìm cách cứu tiểu thư.
Nghe thấy từ giám đốc và nhớ đến hình ảnh chồng mình. Không hiểu sao máu nóng trong người cô bốc lên. Cô nhoài người tụt khỏi vòng tay Linn, cô lạnh lùng tiến lại trợ lý Kim làm anh chàng bối rối, luống cuống vội chạy ra mở cửa xe.
-Sao không phải là anh ta đến cứu tôi? Tại sao muốn cứu tôi mà anh ta không đích thân đến. Tôi bị bắt là vì ai hả?
-Mong tiểu thư bớt giận. Giám đốc có một số việc cần giải quyết nên…_ Tay trợ lý ấp úng.
-Việc ư? Việc gì chứ? Việc vui vẻ hú hý với vợ mới đúng không? Đúng rồi, anh ta có vợ mới thì việc gì phải nghĩ đến tôi, việc gì phải cứu tôi làm gì?_ Cô gân cổ lên quát nạt anh trợ lý tội nghiệp.
-Thôi nào Jen, bây giờ phải rời khỏi đây đã. Cô lên xe đi, chúng ta đi thôi, có chuyện gì về nhà đã._ Linn vội kéo tay cô giục cô vào xe.
Dù vẫn bực tức nhưng vì mạng sống và vì tự do cô miễn cưỡng trèo lên, ngồi sau tay lái trợ lý Kim.
Trên đường đi, cô kể cho Linn nghe về người đàn ông lạ mặt đã cứu cô, về hai kẻ xấu đã bị anh ta giết.
Còn Linn, anh đang hạnh phúc và mừng rỡ vì được gặp lại cô, vì đã cứu được cô đưa cô thoát khỏi nơi đáng sợ đó. Anh nhìn cô với vẻ rạng rỡ và đầy yêu thương. Anh muốn mãi mãi được ở bên cô như vậy, muốn được nắm tay cô, ôm lấy cô thật chặt. Anh quyết định sẽ không buông cô ra, sẽ không để cô phải khổ vì người đàn ông đã mang lại cho cô bao buồn đau kia nữa.
Cô mệt mỏi ngả đầu vào vai Linn thiếp đi khi bên ngoài cửa xe từng đoàn xe cảnh sát lao qua vù vù, tiếng còi tiếng động cơ xe ồn ào cả một quãng đường phía sau.
Chiếc xe dừng lại trước cửa căn biệt thự ven biển, tay trợ lý vội bước xuống mở cửa xe cho Linn bế cô ra.
Từ trong nhà Kay lao ra cùng một đám người lố nhố phía sau. Hắn lo lắng nhìn cô trên tay Linn rồi vội chạy tới định đỡ cô. Nhưng Linn không thèm nhìn hắn, anh bế cô đi thẳng vào nhà, đặt cô xuống chiếc sopha êm ái rồi rút chiếc khăn tay trong túi ra chạy lại phía vòi nước.
-Jen…Jen…em sao rồi?_ Kay quỳ xuống bên cạnh ghế khẽ lay nhẹ bờ vai cô.
-Tiểu thư chỉ ngủ thôi, giám đốc đừng lo._ Trợ lý Kim bước vào.
Kay ngồi thụp xuống, đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô gài vào mang tai. Hắn nhìn ngắm khuôn mặt mệt mỏi của cô mà thấy đau đớn, nghẹt thở. Nhưng bàn tay hắn bị Linn hất ra, anh khom người xuống lau những vết bẩn, những giọt mồ hôi trên khuôn mặt cô. Thái độ của anh với cô thật trìu mến, yêu thương, và thật lạnh lùng vô cảm với hắn.
-Cô ấy đã quá mệt rồi, anh đừng làm cô ấy phải chịu đựng gì thêm nữa.
-Anh…???
-Ưm..ư…_ Cô nhận thấy sự thoải mái và dễ chịu của làn khăn ẩm trên da mặt nên tỉnh lại.
Trước mắt cô là hắn, là người mà cô đã yêu thương. Nhưng nhìn hắn bây giờ sao cô thấy đau, đau nhói nơi trái tim. Hắn đúng là đang ở nhà, bình yên và có lẽ là rất vui vẻ với người vợ mới đứng phía sau kia. Còn cô vì hắn mà phải đau khổ, sợ hãi và chịu bao tủi nhục. Cô rưng rưng nhìn hắn với một đôi mắt ai oán, buồn bã. Cô định chống tay xuống nâng người đứng dậy, nhưng sức lực đi đâu mất cô lại ngã phịch xuống.
Cả Kay và Linn đều nhổm tới định đỡ cô. Nhưng Linn ở gần cô hơn, anh nhẹ nhàng đỡ nhẹ vai cô, đặt cô ngồi lại xuống ghế.
Còn hắn. Hắn chùn bước lại khi bắt gặp ánh mắt của cô. Hắn thương xót và đau đớn khi thấy cô như vậy, nhưng hắn biết vị trí của hắn trong tim cô đang dần biến mất. Hắn cảm nhận được sự lạnh lùng, ghét bỏ trong đôi mắt cô. Hắn nhìn ra nơi khác, ánh mắt buồn xa xăm.
-Chúng ta đi thôi Linn, tôi sẽ ở khách sạn._ Cô níu tay Linn đứng dậy.
-Em đi đâu? Em đang mệt mà…hãy ở…_ Hắn luống cuống tiến lại phía cô.
-Cảm ơn anh, có lẽ tôi nên rời khỏi nơi nguy hiểm này._ Cô hững hờ đáp lại hắn.
-Nhưng…hãy cho anh giải thích mọi chuyện._ Hắn cố gắng nài nỉ cô.
-Giải thích? Anh muốn giải thích điều gì? Tôi không muốn nghe anh giải thích hay thanh minh gì hết, mọi chuyện với tôi thế là quá đủ rồi. Anh đừng mang lại đau khổ gì cho tôi nữa. Đủ rồi.
-Anh xin em..mọi chuyện không như em nghĩ đâu.
-Vậy anh bảo tôi phải nghĩ thế nào? Rằng anh lo lắng cho tôi nhưng vẫn phải ở nhà vui vẻ, ôm ấp vợ mới hả? Rằng anh vẫn là chồng của tôi hả? Đừng làm trò cười cho người khác nữa, Kay._ Cô cay đắng nhìn anh với ánh mắt đau đớn, thất vọng.
-Chị hãy nghe tôi nói đã, mọi chuyện không phải như vậy đâu, anh Kay không hề lừa gạt chị đâu._ Cô bé Ivy từ nãy im lặng, bây giờ vội lên tiếng mong cứu vãn được mọi chuyện của Kay.
-Cô không liên quan gì đến chuyện này cả. Cô yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy hạnh phúc của cô nữa, tôi cũng mong chồng cô ký đơn ly hôn để tôi được giải thoát khỏi những rắc rối này._ Cô không nhìn Ivy mà nhìn hắn như thể những lời này cô muốn nói với hắn, muốn hắn nghe thật rõ vậy.
-Anh sẽ không ký đơn ly hôn, anh sẽ không làm thế đâu._ Hắn xông tới định tóm lấy tay cô nhưng không thể.
-Anh đừng làm cô ấy đau khổ nữa. Mọi chuyện hãy làm như cô ấy muốn đi, hãy giải thoát cho cô ấy._ Linn kéo cô lại phía anh.
-Anh đừng xía vào chuyện của chúng tôi. Tránh ra, anh chẳng liên quan gì đến cô ấy, cũng chẳng liên quan gì đến chuyện của chúng tôi cả._ Hắn bực tức xông tới.
-Có đấy. Có thể tôi không liên quan đến anh, nhưng tôi và cô ấy có một mối liên hệ không thể tách rời. Tôi và cô ấy thuộc về nhau, chúng tôi đã thuộc về nhau, anh hiểu không?_ Linn nhấn mạnh câu cuối cùng làm tất cả những người có mặt trong nhà đều sửng sốt.
Và tất nhiên hai người trong cuộc là hai người bất ngờ hơn cả. Hắn và cô đều di chuyển ánh mắt khó hiểu và ngạc nhiên đến Linn.
-Tôi không thể giấu chuyện này được nữa._ Linn từ tốn quay sang cô với đôi mắt đầy vẻ hối lỗi.- Xin lỗi Jen, lúc đó tôi đã không kiềm chế được.
-Anh…anh nói gì? Lúc nào? Chuyện gì?_ Jen tròn mắt nhìn Linn.
-Ở Tokyo, cái đêm cô say…và có lẽ tôi cũng vậy.
Một loạt hình ảnh dồn dập xuất hiện trong trí óc cô. Cái dáng xiêu vẹo khi cô say, căn phòng Linn rồi một màn đêm, tiếp theo là hình ảnh cô thức dậy trên giường của Linn, và cuối cùng là vẻ mặt với thái độ không bình thường của Linn ngày hôm đó. Thước phim đó như thay cho câu trả lời chi tiết của anh. Nó làm đầu óc cô ong ong, quay cuồng.
-Tại sao? Không thể nào?_ Cô lí nhí trong miệng.
-Tôi xin lỗi Jen!
Bốp!
-Đừng gọi tên vợ tao, thằng khốn.
Hắn lao vào đấm đá Linn, hắn điên cuồng khi vừa nghe những lời của Linn, trong đầu hắn chập chờn những hình ảnh cô với Linn ở trên giường. Hắn vừa đau đớn vừa tức giận đến nỗi phát cuồng. Hắn nhảy lên người Linn giờ đã nằm bẹp dưới sàn, hắn đấm túi bụi vào mặt Linn, hắn xốc cổ áo Linn lên, nghiến răng chửi bới rồi lại đấm đá hết sức.
Linn không chống trả, thái độ chịu đựng của anh làm hắn càng cho rằng mọi chuyện còn đi xa hơn những thứ hắn nghĩ. Hắn nổi khùng lên, mất hết bình tĩnh, hắn gạt phắt những ai lao vào can ngăn, hắn đánh Linn đến nỗi khuôn mặt anh sưng vù, máu miệng máu mũi tuôn ra ồng ộc.
-Thôi đi, anh định giết chết anh ấy à?_ Cô hét lên khi chợt nhận thấy Linn đang bị đánh. Cô quá sốc với những gì vừa được nghe và cô không còn biết gì xung quanh cho đến khi giật mình bởi những tiếng đấm đá thùm thụp.
-Hắn đã lợi dụng lúc em say, hắn đã làm trò khốn nạn đó với em, với vợ của anh, em bảo anh dừng lại ư? Không bao giờ, đồ chó chết._ Hắn vẫn không hề dừng tay.
-Anh tốt đẹp hơn anh ấy sao? Anh cao thượng hay chân thành hơn anh ấy sao? Buông anh ấy ra._ Cô vừa nói vừa xông vào dùng hết sức đẩy hắn ngã ngửa ra.
Những lời của cô đủ để hắn dừng lại rồi, nhưng cô lại xô hắn ngã khỏi thằng đê tiện đó thì hắn thấy đau hơn. Nằm ngửa trên sàn, hắn nhìn trừng trừng lên trần nhà, bất động. Hắn nghe rõ mồn một từng câu nói của cô. Hắn rùng mình sợ hãi bởi ý nghĩ cô sẽ rời khỏi hắn.
-Tôi thật sự thất vọng về anh… Hãy ký đơn đi, tôi chờ được gặp lại anh trước tòa.
Cô buông một câu lạnh lùng với hắn rồi lại gần cố nhấc Linn lên. Hai người, một vừa bị đánh, một vừa gặp bao nhiêu chuyện khổ sở lếch thếch bước ra khỏi căn biệt thự.
Những người còn lại trong nhà thì bàng hoàng bởi hành động của ba người họ, tất cả không ai nói gì hết, chỉ có bà Phương cố gắng gọi với theo cô vài câu yếu ớt, vô vọng.
Cô bé Ivy biết mình không thể làm gì được bởi cô là cái gai, là chướng ngại trong chuyện của họ. Nhưng cô hiểu Kay không có lỗi, cô hiểu nỗi khổ tâm trong anh. Tiến lại gần Kay, cô nhẹ nhàng nắm nhẹ bờ vai anh an ủi. Nhưng Kay như một kẻ mất hồn, đôi mắt hắn đờ đẫn nhìn về một nơi nào đó xa xôi, mờ mịt. Hắn ngả đầu vào cánh tay Ivy tuyệt vọng.
Hình ảnh đó vô tình lọt vào mắt Jen khi cô lén quay lại nhìn hắn. Trái tim cô cảm thấy đau đớn hơn, cô không phân biệt được đó là hành động yêu thương hay chỉ đơn giản là an ủi nhau của họ. Cô chỉ tin một điều, cô đã mất hắn, mất chồng của mình. Tình yêu với hắn còn lại trong cô chỉ là những hoài niệm mông lung và xa vời lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.