Chương 123
Tô Bì Phù Phù Tử
25/11/2024
Giống như…
Năm đó Khả Ái Đa quyết tâm chắn trước mặt cô vậy.
Đó cũng là một con Samoyed, giống hệt Khả Ái Đa.
Những ký ức chợt nổ mạnh trong tâm trí Dư Lạc, khiến cơ thể cô như mất kiểm soát, cô cũng không giúp ngăn con ch.ó nhỏ đó, cũng không có bất kỳ động tác nào là muốn đưa tay ra chạm vào nó, mà chỉ nhanh chóng tránh sang một hướng khác và không ngừng lùi lại.
Không… đừng, đừng lại đây.
Đừng chắn trước mặt cô. Đừng đến gần cô, thật sự rất nguy hiểm, đừng đến cứu cô, đừng bị thương, phải sống thật tốt.
Phải vui vẻ như những chú chó khác, phải lớn lên khỏe mạnh, ăn thật nhiều món ngon, kết giao với nhiều bạn chó nhỏ, mỗi ngày ra công viên gặp gỡ bạn bè.
Phải.... lớn lên dưới ánh mặt trời.
Khả Ái Đa thích nhất là tắm nắng.
Dư Lạc hoảng loạn lùi lại, hoàn toàn không để ý đến xe cộ xung quanh, tầm nhìn và ý thức có phần mờ đi.
Dư Lạc mơ hồ nhìn thấy chủ của con ch.ó đang lo lắng chạy tới, đến nỗi không đuổi theo chó nữa.
Tiếng gió bên tai rít lên, khi Dư Lạc loạng choạng sắp ngã, bỗng cảm thấy một đôi tay đặt mạnh lên vai cô.
Anh ôm cô vào lòng, hương thơm dịu mát từ người anh thoảng qua mũi cô.
Dư Lạc nhận ra mình đã mất tự chủ, chưa kịp giải thích và phản ứng thì nghe thấy giọng nói có chút tức giận của Lộ Tinh Lâm vang lên.
“Dư Lạc!”
Cô bị giọng nói lo lắng và tức giận của anh làm cho tỉnh táo hơn một chút.
“Em đang ngẩn ngơ gì giữa đường vậy? Tự nhiên lại lùi lại, nơi này xe cộ qua lại nguy hiểm lắm em có biết không?”
Lộ Tinh Lâm vẫn còn có chút hoảng sợ.
Lúc nãy cô còn nói tạm biệt với anh, rồi bảo cả hai cùng quay lưng đếm ngược 3, 2, 1, ai quay lại thì là chú hề.
Vậy mà cô làm thật, không hề quay đầu lại.
Lộ Tinh Lâm thầm mắng mình đúng là một tên hề —— Sau khi cô quay lưng, anh không hề bước đi, mà cứ nhìn theo hướng cô đi.
Không ngờ Dư Lạc vừa đi được hai bước đã xảy ra chuyện, cô đột nhiên ngẩn ngơ gì đó rồi cứ thế lùi lại ở trước cổng sân bay.
“Em không sao.” Dư Lạc cố gắng trấn tĩnh lại, “Em chỉ là hơi thất thần thôi…”
“Thất thần?” Lộ Tinh Lâm thật sự vừa lo lắng vừa tức giận, “Có lẽ thật sự anh phải buộc em vào người anh mới an toàn được.”
Nơi này là chỗ để thất thần sao?!
Chủ của con ch.ó thấy Dư Lạc đã an toàn thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bắt con ch.ó lại và buộc dây vào. Cô ấy xin lỗi Lộ Tinh Lâm: “Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi không giữ chặt chó, chắc đã làm bạn gái anh sợ rồi nhỉ?”
Lộ Tinh Lâm cúi đầu đáp: “Không sao, chú ý an toàn.”
Anh đáp lại, cảm nhận được người trong lòng mình đang run rẩy, chính xác là toàn thân cô đang run.
“Bạn gái anh sợ chó sao?” Chủ của chú chó cẩn thận hỏi, “Thật xin lỗi, chắc cô ấy sợ lắm… Tôi cũng sợ c.h.ế.t đi được, lúc thấy chó nhà tôi lao về phía cô ấy, cô ấy lùi lại… Tôi thật sự sợ có chuyện xảy ra…”
Sắc mặt Dư Lạc trông rất tệ, đến mức người đi đường cũng nhận ra.
Nhưng Lộ Tinh Lâm bỗng nhíu mày.
Sợ chó?
Sao cô có thể sợ chó được.
Lộ Tinh Lâm vừa định mở miệng phủ nhận thì Dư Lạc bất ngờ thoát khỏi vòng tay anh, ngồi xổm xuống: “À… Tôi có thể sờ chó của cô một chút không?”
Chủ của chú chó cũng ngạc nhiên, hỏi lại:
“Chị không sợ chó à?”
“Ừm.” Dư Lạc gật đầu, “Tôi rất thích chó, tôi cũng có một con…”
Cô ngừng lại, cổ họng nghẹn ngào, nhưng cố nuốt xuống.
“Tôi cũng có một con ch.ó rất đáng yêu.”
Dư Lạc cúi đầu, “Nó cũng là một chú Samoyed, tên là Khả Ái Đa. Chó nhà cô tên gì vậy?”
“Bạch Khai Thủy, nếu chị muốn sờ thì cứ sờ thoải mái, không sao đâu.” Chủ của chú chó đáp, nhưng vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Cô ấy thực sự có chó sao?
“Bạch Khai Thủy, mau xin lỗi chị đi, ai bảo mày chạy lung tung làm chị sợ!” Chủ của chú chó lại trách con ch.ó nhỏ.
Dư Lạc ngồi xổm ở đó, chờ con ch.ó nhỏ ngoan ngoãn đi tới.
Chó là loài động vật rất thông minh, có thể nhận ra tình huống hiện tại từ giọng nói của chủ, rồi sẽ phản ứng lại.
Bạch Khai Thủy biết mình đã làm sai, giờ nó ngoan ngoãn tiến đến Dư Lạc, cẩn thận bước từng bước một.
Con chó nhỏ không biết gì cả.
Nó chỉ biết mình sợ đi xe, nên đã vùng thoát khỏi dây xích, sau khi xuống xe liền nhìn thấy cô gái xinh đẹp mặc áo vàng.
Chắc chắn cô ấy rất thơm, chó nhỏ muốn chơi với cô.
Nhưng nó không biết mình đã làm cô sợ.
Bạch Khai Thủy từ từ đến gần, cúi đầu để cô gái xinh đẹp vuốt ve. Khi Dư Lạc đưa tay ra, cô có chút do dự, nhưng để không ai nhận ra điều gì khác lạ, cô giả vờ tự nhiên đưa tay ra.
“Em thật đáng yêu, lần sau không được chạy lung tung nữa nhé, em không làm chị sợ đâu, đừng tự trách mình nha.”
Nếu Khả Ái Đa lớn lên thật tốt, thì bây giờ ——
Nó chắc cũng sẽ là một chú chó con cỡ này.
Dư Lạc vuốt ve chú chó, cảm giác như Lộ Tinh Lâm vẫn chưa rời đi, cô hơi nghiêng người nhưng không ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh vẫn chưa đi à?”
Sợ Lộ Tinh Lâm lại tức giận, lúc này, cô vẫn còn chút chột dạ.
“Em lên xe rồi anh mới đi.” Lộ Tinh Lâm nói, “Nếu không, anh không biết khi nào thì em mới học cách chăm sóc bản thân mình.”
“…” Dư Lạc im lặng nửa giây, “Nhưng nếu anh không đi ngay, sẽ trễ chuyến bay đấy!”
Lộ Tinh Lâm không hề do dự: “Trễ thì đổi vé.”
Chỉ vì nhìn bạn gái lơ đãng lên xe mà trễ chuyến bay, Dư Lạc cảm thấy lý do này khiến cô trông như một "hồng nhan họa thủy".
Năm đó Khả Ái Đa quyết tâm chắn trước mặt cô vậy.
Đó cũng là một con Samoyed, giống hệt Khả Ái Đa.
Những ký ức chợt nổ mạnh trong tâm trí Dư Lạc, khiến cơ thể cô như mất kiểm soát, cô cũng không giúp ngăn con ch.ó nhỏ đó, cũng không có bất kỳ động tác nào là muốn đưa tay ra chạm vào nó, mà chỉ nhanh chóng tránh sang một hướng khác và không ngừng lùi lại.
Không… đừng, đừng lại đây.
Đừng chắn trước mặt cô. Đừng đến gần cô, thật sự rất nguy hiểm, đừng đến cứu cô, đừng bị thương, phải sống thật tốt.
Phải vui vẻ như những chú chó khác, phải lớn lên khỏe mạnh, ăn thật nhiều món ngon, kết giao với nhiều bạn chó nhỏ, mỗi ngày ra công viên gặp gỡ bạn bè.
Phải.... lớn lên dưới ánh mặt trời.
Khả Ái Đa thích nhất là tắm nắng.
Dư Lạc hoảng loạn lùi lại, hoàn toàn không để ý đến xe cộ xung quanh, tầm nhìn và ý thức có phần mờ đi.
Dư Lạc mơ hồ nhìn thấy chủ của con ch.ó đang lo lắng chạy tới, đến nỗi không đuổi theo chó nữa.
Tiếng gió bên tai rít lên, khi Dư Lạc loạng choạng sắp ngã, bỗng cảm thấy một đôi tay đặt mạnh lên vai cô.
Anh ôm cô vào lòng, hương thơm dịu mát từ người anh thoảng qua mũi cô.
Dư Lạc nhận ra mình đã mất tự chủ, chưa kịp giải thích và phản ứng thì nghe thấy giọng nói có chút tức giận của Lộ Tinh Lâm vang lên.
“Dư Lạc!”
Cô bị giọng nói lo lắng và tức giận của anh làm cho tỉnh táo hơn một chút.
“Em đang ngẩn ngơ gì giữa đường vậy? Tự nhiên lại lùi lại, nơi này xe cộ qua lại nguy hiểm lắm em có biết không?”
Lộ Tinh Lâm vẫn còn có chút hoảng sợ.
Lúc nãy cô còn nói tạm biệt với anh, rồi bảo cả hai cùng quay lưng đếm ngược 3, 2, 1, ai quay lại thì là chú hề.
Vậy mà cô làm thật, không hề quay đầu lại.
Lộ Tinh Lâm thầm mắng mình đúng là một tên hề —— Sau khi cô quay lưng, anh không hề bước đi, mà cứ nhìn theo hướng cô đi.
Không ngờ Dư Lạc vừa đi được hai bước đã xảy ra chuyện, cô đột nhiên ngẩn ngơ gì đó rồi cứ thế lùi lại ở trước cổng sân bay.
“Em không sao.” Dư Lạc cố gắng trấn tĩnh lại, “Em chỉ là hơi thất thần thôi…”
“Thất thần?” Lộ Tinh Lâm thật sự vừa lo lắng vừa tức giận, “Có lẽ thật sự anh phải buộc em vào người anh mới an toàn được.”
Nơi này là chỗ để thất thần sao?!
Chủ của con ch.ó thấy Dư Lạc đã an toàn thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bắt con ch.ó lại và buộc dây vào. Cô ấy xin lỗi Lộ Tinh Lâm: “Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi không giữ chặt chó, chắc đã làm bạn gái anh sợ rồi nhỉ?”
Lộ Tinh Lâm cúi đầu đáp: “Không sao, chú ý an toàn.”
Anh đáp lại, cảm nhận được người trong lòng mình đang run rẩy, chính xác là toàn thân cô đang run.
“Bạn gái anh sợ chó sao?” Chủ của chú chó cẩn thận hỏi, “Thật xin lỗi, chắc cô ấy sợ lắm… Tôi cũng sợ c.h.ế.t đi được, lúc thấy chó nhà tôi lao về phía cô ấy, cô ấy lùi lại… Tôi thật sự sợ có chuyện xảy ra…”
Sắc mặt Dư Lạc trông rất tệ, đến mức người đi đường cũng nhận ra.
Nhưng Lộ Tinh Lâm bỗng nhíu mày.
Sợ chó?
Sao cô có thể sợ chó được.
Lộ Tinh Lâm vừa định mở miệng phủ nhận thì Dư Lạc bất ngờ thoát khỏi vòng tay anh, ngồi xổm xuống: “À… Tôi có thể sờ chó của cô một chút không?”
Chủ của chú chó cũng ngạc nhiên, hỏi lại:
“Chị không sợ chó à?”
“Ừm.” Dư Lạc gật đầu, “Tôi rất thích chó, tôi cũng có một con…”
Cô ngừng lại, cổ họng nghẹn ngào, nhưng cố nuốt xuống.
“Tôi cũng có một con ch.ó rất đáng yêu.”
Dư Lạc cúi đầu, “Nó cũng là một chú Samoyed, tên là Khả Ái Đa. Chó nhà cô tên gì vậy?”
“Bạch Khai Thủy, nếu chị muốn sờ thì cứ sờ thoải mái, không sao đâu.” Chủ của chú chó đáp, nhưng vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Cô ấy thực sự có chó sao?
“Bạch Khai Thủy, mau xin lỗi chị đi, ai bảo mày chạy lung tung làm chị sợ!” Chủ của chú chó lại trách con ch.ó nhỏ.
Dư Lạc ngồi xổm ở đó, chờ con ch.ó nhỏ ngoan ngoãn đi tới.
Chó là loài động vật rất thông minh, có thể nhận ra tình huống hiện tại từ giọng nói của chủ, rồi sẽ phản ứng lại.
Bạch Khai Thủy biết mình đã làm sai, giờ nó ngoan ngoãn tiến đến Dư Lạc, cẩn thận bước từng bước một.
Con chó nhỏ không biết gì cả.
Nó chỉ biết mình sợ đi xe, nên đã vùng thoát khỏi dây xích, sau khi xuống xe liền nhìn thấy cô gái xinh đẹp mặc áo vàng.
Chắc chắn cô ấy rất thơm, chó nhỏ muốn chơi với cô.
Nhưng nó không biết mình đã làm cô sợ.
Bạch Khai Thủy từ từ đến gần, cúi đầu để cô gái xinh đẹp vuốt ve. Khi Dư Lạc đưa tay ra, cô có chút do dự, nhưng để không ai nhận ra điều gì khác lạ, cô giả vờ tự nhiên đưa tay ra.
“Em thật đáng yêu, lần sau không được chạy lung tung nữa nhé, em không làm chị sợ đâu, đừng tự trách mình nha.”
Nếu Khả Ái Đa lớn lên thật tốt, thì bây giờ ——
Nó chắc cũng sẽ là một chú chó con cỡ này.
Dư Lạc vuốt ve chú chó, cảm giác như Lộ Tinh Lâm vẫn chưa rời đi, cô hơi nghiêng người nhưng không ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh vẫn chưa đi à?”
Sợ Lộ Tinh Lâm lại tức giận, lúc này, cô vẫn còn chút chột dạ.
“Em lên xe rồi anh mới đi.” Lộ Tinh Lâm nói, “Nếu không, anh không biết khi nào thì em mới học cách chăm sóc bản thân mình.”
“…” Dư Lạc im lặng nửa giây, “Nhưng nếu anh không đi ngay, sẽ trễ chuyến bay đấy!”
Lộ Tinh Lâm không hề do dự: “Trễ thì đổi vé.”
Chỉ vì nhìn bạn gái lơ đãng lên xe mà trễ chuyến bay, Dư Lạc cảm thấy lý do này khiến cô trông như một "hồng nhan họa thủy".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.