Chương 124
Tô Bì Phù Phù Tử
25/11/2024
Dư Lạc thở ra một hơi, cuối cùng cô vuốt nhẹ Bạch Khai Thủy, rồi nói với nó: "Được rồi, ngoan ngoãn nhé, bảo bảo."
Sau đó, Dư Lạc đứng dậy, di chuyển vài bước nhỏ, đứng bên cạnh Lộ Tinh Lâm.
"Khụ." Cô khẽ ho một tiếng, "Được rồi, em đi bắt xe đây..."
Dư Lạc cúi đầu, chăm chú nhìn điện thoại như thể đang kiểm tra thông tin xe, không dám ngẩng đầu lên.
Mỗi một giây một phút trôi qua thật khó chịu.
Ban đầu vẫn ổn, Lộ Tinh Lâm cũng không nói gì thên, có lẽ vì vẫn còn đang bực bội, không muốn nói với cô là cô đã lớn như vậy rồi mà vẫn mạo hiểm như thế.
Chỉ cần anh không nhận ra điều khác thường, là được rồi.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên bị ai đó thô bạo nắm cằm, khiến cô không kịp phản ứng.
Lộ Tinh Lâm bất ngờ tấn công, buộc Dư Lạc phải ngẩng đầu nhìn anh.
Lộ Tinh Lâm nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của cô, trong lòng có chút đau và một cảm giác nghẹt thở không rõ nguyên nhân.
"Sao lại khóc rồi?" Anh đã sớm nhận ra, "Vừa rồi không muốn ngẩng đầu, giả vờ nhìn điện thoại, là vì không muốn để anh thấy, đúng không?"
Dư Lạc lắc đầu: "Không phải..."
"Không cần phủ nhận." Lộ Tinh Lâm cụp mắt, "Anh là người yêu của em, có quyền và trách nhiệm biết về cảm xúc của em."
"Không có gì." Dư Lạc vẫn chối, tìm lý do, "Chỉ là... em không muốn rời xa anh thôi."
Lộ Tinh Lâm rõ ràng không tin, nhưng anh không tiếp tục truy hỏi.
Anh chỉ nói: "Dù là vui hay buồn, anh đều sẽ chấp nhận. Cảm xúc của em cũng thuộc về anh."
Cô luôn che giấu cảm xúc buồn bã, tạo ra vỏ bọc vui vẻ, nhưng sống trên thế giới này, làm sao có thể mãi mãi vui vẻ được.
Cô cũng sẽ buồn.
Ngoài việc ở bên cạnh cô khi cô vui, Lộ Tinh Lâm còn muốn được ôm cô khi cô buồn, yếu đuối và tổn thương.
"Em biết rồi." Dư Lạc thực sự nghe lọt tai.
Chỉ là chuyện của cô quá nhiều, muốn nói với anh, cũng cần thời gian và sự chuyển tiếp.
Hơn nữa lần này, dù là trận giao lưu huấn luyện, nhưng cũng là một trận đấu.
Cô không muốn ảnh hưởng quá nhiều đến anh.
Để anh vui vẻ đi thi đấu là được rồi.
Hai người nói chuyện, xe mà Dư Lạc đặt đã tới. Cô nhận điện thoại, thông báo với tài xế về vị trí đón, sau đó nắm lấy tay Lộ Tinh Lâm.
Lần này, đến lượt cô dỗ dành anh.
Dư Lạc dùng ngón tay gãi nhẹ lòng bàn tay anh.
"Lộ Tinh Lâm, anh đừng giận nữa, vui lên đi mà!"
"Em sắp lên xe rồi, anh cũng nhanh đi làm thủ tục và qua kiểm tra an ninh, thật sự sắp trễ rồi!"
"Phòng chờ hạng nhất không gấp như thế." Lộ Tinh Lâm căn bản không vội.
"Ai nha..." Dư Lạc thấy anh khó dỗ, "Tóm lại, thật sự không có gì đâu, vậy anh nhìn em lên xe rồi, đừng có mà giận nữa. Em nhắn tin thì phải trả lời đó!"
Cô biết, Lộ Tinh Lâm sẽ không bỏ mặc tin nhắn của cô.
Khi giận, cô thường im lặng, Dư Lạc trước đây là người tránh né xung đột, ghét việc tranh cãi với người khác.
Nhưng Lộ Tinh Lâm thì hoàn toàn ngược lại, anh sẽ giải quyết vấn đề, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng nhất định phải giải quyết.
Lộ Tinh Lâm là người dù mặt đen sì nhưng vẫn nhắn tin trả lời cô.
"Ai lại dỗ người kiểu này?" Lộ Tinh Lâm cúi đầu, "Dỗ người mà gọi tên đầy đủ à?"
Dư Lạc nghiêng đầu: "Vậy... anh có nhũ danh không?"
Ý là gọi nhũ danh đúng không?
"Không có." Lộ Tinh Lâm lạnh lùng trả lời.
Dư Lạc: "..."
Thế thì dỗ làm sao? Không có nhũ danh, gọi Tinh Lâm thì kỳ, chẳng lẽ gọi là Tinh Tinh hay Lâm Lâm?
Sao tên anh lại khó gọi thành nhũ danh thế chứ...
Dư Lạc do dự nhíu mày, đang suy nghĩ thì nghe Lộ Tinh Lâm hỏi: "Em vừa gọi con ch.ó đó là gì?"
Dư Lạc: "???"
Cô gọi con ch.ó là gì...
Dư Lạc ngẩn ngơ rồi ngập ngừng: "Bảo... bảo bảo...?"
"Ừ, gọi thế đi." Lộ Tinh Lâm không xấu hổ chút nào, cúi đầu nhìn cô, có vẻ như đang ép cô.
Gọi anh là bảo bảo... sao?
"Nhưng... nhưng con ch.ó đó thực sự giống như một đứa bé mà..." Dư Lạc lẩm bẩm, vừa rồi cô chỉ thuận miệng thôi.
Ai thấy động vật đáng yêu mà không gọi một tiếng "bảo bảo" chứ?
Lộ Tinh Lâm ừ một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt, anh cúi xuống nhìn cô, ở ngay cửa sân bay đông người qua lại, anh cúi xuống hôn cô một cái, còn nhanh chóng dùng đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ môi cô.
"Sao thế, chẳng phải anh là Tiểu Cẩu của em sao?"
Tài xế đã bật đèn báo dừng xe ở bên cạnh.
Lộ Tinh Lâm cứ chơi xấu, nếu cô không gọi, cả hai đều không đi, một người lỡ xe đón, một người lỡ chuyến bay.
Cuối cùng Dư Lạc không chịu nổi, chỉ có thể căng da đầu gọi anh mấy lần.
"Bảo bảo..."
"Đừng giận nữa nhé."
Kucs này anh mới chịu thả cô ra, Dư Lạc như chạy trốn lên xe, đóng cửa rồi hạ cửa sổ vẫy tay với anh.
Cô lại thúc giục lần nữa:
"Mau, đi, đi!"
Lộ Tinh Lâm ừ một tiếng, vẫn đứng tại chỗ nhìn theo xe cô rời đi mới cảm thấy an tâm, sau đó mới xoay người đi vào trong.
Thủ tục lên máy bay được làm rất nhanh, nhân viên cười nói với anh: "Tiên sinh, chỉ muộn một phút nữa thôi là không làm được thủ tục đâu, còn may là đến kịp."
Việc lên máy bay vẫn cần chờ một chút, Lộ Tinh Lâm tìm một chỗ ngồi trong phòng chờ hạng nhất.
Sau khi ngồi xuống, anh mở album ảnh của mình ra lướt xem.
Sau đó, Dư Lạc đứng dậy, di chuyển vài bước nhỏ, đứng bên cạnh Lộ Tinh Lâm.
"Khụ." Cô khẽ ho một tiếng, "Được rồi, em đi bắt xe đây..."
Dư Lạc cúi đầu, chăm chú nhìn điện thoại như thể đang kiểm tra thông tin xe, không dám ngẩng đầu lên.
Mỗi một giây một phút trôi qua thật khó chịu.
Ban đầu vẫn ổn, Lộ Tinh Lâm cũng không nói gì thên, có lẽ vì vẫn còn đang bực bội, không muốn nói với cô là cô đã lớn như vậy rồi mà vẫn mạo hiểm như thế.
Chỉ cần anh không nhận ra điều khác thường, là được rồi.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên bị ai đó thô bạo nắm cằm, khiến cô không kịp phản ứng.
Lộ Tinh Lâm bất ngờ tấn công, buộc Dư Lạc phải ngẩng đầu nhìn anh.
Lộ Tinh Lâm nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của cô, trong lòng có chút đau và một cảm giác nghẹt thở không rõ nguyên nhân.
"Sao lại khóc rồi?" Anh đã sớm nhận ra, "Vừa rồi không muốn ngẩng đầu, giả vờ nhìn điện thoại, là vì không muốn để anh thấy, đúng không?"
Dư Lạc lắc đầu: "Không phải..."
"Không cần phủ nhận." Lộ Tinh Lâm cụp mắt, "Anh là người yêu của em, có quyền và trách nhiệm biết về cảm xúc của em."
"Không có gì." Dư Lạc vẫn chối, tìm lý do, "Chỉ là... em không muốn rời xa anh thôi."
Lộ Tinh Lâm rõ ràng không tin, nhưng anh không tiếp tục truy hỏi.
Anh chỉ nói: "Dù là vui hay buồn, anh đều sẽ chấp nhận. Cảm xúc của em cũng thuộc về anh."
Cô luôn che giấu cảm xúc buồn bã, tạo ra vỏ bọc vui vẻ, nhưng sống trên thế giới này, làm sao có thể mãi mãi vui vẻ được.
Cô cũng sẽ buồn.
Ngoài việc ở bên cạnh cô khi cô vui, Lộ Tinh Lâm còn muốn được ôm cô khi cô buồn, yếu đuối và tổn thương.
"Em biết rồi." Dư Lạc thực sự nghe lọt tai.
Chỉ là chuyện của cô quá nhiều, muốn nói với anh, cũng cần thời gian và sự chuyển tiếp.
Hơn nữa lần này, dù là trận giao lưu huấn luyện, nhưng cũng là một trận đấu.
Cô không muốn ảnh hưởng quá nhiều đến anh.
Để anh vui vẻ đi thi đấu là được rồi.
Hai người nói chuyện, xe mà Dư Lạc đặt đã tới. Cô nhận điện thoại, thông báo với tài xế về vị trí đón, sau đó nắm lấy tay Lộ Tinh Lâm.
Lần này, đến lượt cô dỗ dành anh.
Dư Lạc dùng ngón tay gãi nhẹ lòng bàn tay anh.
"Lộ Tinh Lâm, anh đừng giận nữa, vui lên đi mà!"
"Em sắp lên xe rồi, anh cũng nhanh đi làm thủ tục và qua kiểm tra an ninh, thật sự sắp trễ rồi!"
"Phòng chờ hạng nhất không gấp như thế." Lộ Tinh Lâm căn bản không vội.
"Ai nha..." Dư Lạc thấy anh khó dỗ, "Tóm lại, thật sự không có gì đâu, vậy anh nhìn em lên xe rồi, đừng có mà giận nữa. Em nhắn tin thì phải trả lời đó!"
Cô biết, Lộ Tinh Lâm sẽ không bỏ mặc tin nhắn của cô.
Khi giận, cô thường im lặng, Dư Lạc trước đây là người tránh né xung đột, ghét việc tranh cãi với người khác.
Nhưng Lộ Tinh Lâm thì hoàn toàn ngược lại, anh sẽ giải quyết vấn đề, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng nhất định phải giải quyết.
Lộ Tinh Lâm là người dù mặt đen sì nhưng vẫn nhắn tin trả lời cô.
"Ai lại dỗ người kiểu này?" Lộ Tinh Lâm cúi đầu, "Dỗ người mà gọi tên đầy đủ à?"
Dư Lạc nghiêng đầu: "Vậy... anh có nhũ danh không?"
Ý là gọi nhũ danh đúng không?
"Không có." Lộ Tinh Lâm lạnh lùng trả lời.
Dư Lạc: "..."
Thế thì dỗ làm sao? Không có nhũ danh, gọi Tinh Lâm thì kỳ, chẳng lẽ gọi là Tinh Tinh hay Lâm Lâm?
Sao tên anh lại khó gọi thành nhũ danh thế chứ...
Dư Lạc do dự nhíu mày, đang suy nghĩ thì nghe Lộ Tinh Lâm hỏi: "Em vừa gọi con ch.ó đó là gì?"
Dư Lạc: "???"
Cô gọi con ch.ó là gì...
Dư Lạc ngẩn ngơ rồi ngập ngừng: "Bảo... bảo bảo...?"
"Ừ, gọi thế đi." Lộ Tinh Lâm không xấu hổ chút nào, cúi đầu nhìn cô, có vẻ như đang ép cô.
Gọi anh là bảo bảo... sao?
"Nhưng... nhưng con ch.ó đó thực sự giống như một đứa bé mà..." Dư Lạc lẩm bẩm, vừa rồi cô chỉ thuận miệng thôi.
Ai thấy động vật đáng yêu mà không gọi một tiếng "bảo bảo" chứ?
Lộ Tinh Lâm ừ một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt, anh cúi xuống nhìn cô, ở ngay cửa sân bay đông người qua lại, anh cúi xuống hôn cô một cái, còn nhanh chóng dùng đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ môi cô.
"Sao thế, chẳng phải anh là Tiểu Cẩu của em sao?"
Tài xế đã bật đèn báo dừng xe ở bên cạnh.
Lộ Tinh Lâm cứ chơi xấu, nếu cô không gọi, cả hai đều không đi, một người lỡ xe đón, một người lỡ chuyến bay.
Cuối cùng Dư Lạc không chịu nổi, chỉ có thể căng da đầu gọi anh mấy lần.
"Bảo bảo..."
"Đừng giận nữa nhé."
Kucs này anh mới chịu thả cô ra, Dư Lạc như chạy trốn lên xe, đóng cửa rồi hạ cửa sổ vẫy tay với anh.
Cô lại thúc giục lần nữa:
"Mau, đi, đi!"
Lộ Tinh Lâm ừ một tiếng, vẫn đứng tại chỗ nhìn theo xe cô rời đi mới cảm thấy an tâm, sau đó mới xoay người đi vào trong.
Thủ tục lên máy bay được làm rất nhanh, nhân viên cười nói với anh: "Tiên sinh, chỉ muộn một phút nữa thôi là không làm được thủ tục đâu, còn may là đến kịp."
Việc lên máy bay vẫn cần chờ một chút, Lộ Tinh Lâm tìm một chỗ ngồi trong phòng chờ hạng nhất.
Sau khi ngồi xuống, anh mở album ảnh của mình ra lướt xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.