Chương 58
Tô Bì Phù Phù Tử
25/11/2024
“Dù sao cũng có rất nhiều người than thở với tôi về chuyện này rồi ha ha ha. Nếu cô thật sự thích thì có thể thử theo đuổi, nhưng cần phải có một trái tim mạnh mẽ đấy.”
Dư Lạc miễn cưỡng cười: "Không đâu, tôi chỉ tình cờ dừng lại thôi. Tôi với anh ấy… không có gì đâu."
Thấy cô trả lời như vậy, chuyên gia dinh dưỡng cũng không nói thêm.
Dư Lạc lại nhìn một lần nữa, xác nhận đó đúng là nét chữ của Lộ Tinh Lâm, cô nhận ra, nhưng vẫn có chút không dám tin.
“Đây là khẩu vị hiện tại sao? Lộ Tinh Lâm không thích vị matcha à?” Dư Lạc nhíu mày hỏi, “Hay là gần đây anh ấy lại thay đổi khẩu vị?”
“Không có đâu.” Chuyên gia dinh dưỡng chắc chắn, “Điều này sẽ không thay đổi đâu, haha. Cậu ấy luôn ghét vị matcha, thích nhất là vị chocolate.”
“Ừm.”
“Nếu phủ bột matcha lên chocolate, thì chắc chắn cậu ấy sẽ không ăn đâu.”
Dư Lạc: “……”
Ghét đến mức này sao?
Cô lén lút lật sang trang kế tiếp, lại âm thầm chắp tay cầu nguyện trong lòng “Phật tổ phù hộ con”, nhưng cũng quyết tâm sẽ tìm cơ hội xử lý Tô Bạch.
Nửa giờ sau, huấn luyện viên gọi Dư Lạc qua giúp đỡ.
Cô băng qua nhóm người đang tập luyện, cảm thấy hơi ngại ngùng một chút khi thấy bọn họ đều không mặc áo. Dù chuyện này không có gì to tát, nhưng đáng lẽ ai đó nên nói trước với cô...... QAQ
Dư Lạc chạy như bay đến đầu bên kia, mới bắt đầu chuẩn bị chính thức.
“Hôm nay thời gian huấn luyện ngắn, nhưng cường độ rất cao. Trái tim của tay đua phải chịu đựng tốt hơn người thường, nếu không trong tốc độ cao, tim họ sẽ không thể chịu nổi.”
“Nhịp tim của người bình thường lúc này có lẽ khoảng 150, nhưng các tay đua của chúng tôi chủ yếu giữ ở mức 110-120, như vậy mới giúp họ duy trì nhịp tim khỏe mạnh trong cuộc đua.”
“Nhờ Dư tiểu thư giúp tôi ghi lại nhịp tim của bọn họ nhé.”
Dư Lạc gật đầu, hơi ngại ngùng hỏi: “Vậy… khi bọn họ qua đây có mặc áo không?”
Lúc này huấn luyện viên mới nhận ra vấn đề, buột miệng “Ối trời” một tiếng.
“Xin lỗi nha, bình thường ở đây đều là đám đàn ông thô kệch, không để ý đến chuyện này.” Anh ta nói, "Hơn nữa ngày thường có những người khác tới, dường như cũng không để ý đến chuyện này."
Một số người thậm chí còn xem đây là một kiểu phúc lợi nữa cơ! Đây vẫn là lần đầu có một cô gái đề cập đến.
“Tôi sẽ ra ngoài gọi bọn họ mặc áo vào rồi hãy vào.” Huấn luyện viên nói.
“Cảm ơn anh nhé.”
Dư Lạc cảm thấy mình chưa đến mức có thể thản nhiên nhìn đám đàn ông cởi trần, cũng không thật sự muốn nhìn.
Buổi huấn luyện vẫn còn tiếp tục, Dư Lạc ngồi trong phòng nhỏ nghe loáng thoáng tiếng động bên ngoài, bọn họ vừa huấn luyện vừa trêu đùa nhau.
Cô có thể mơ hồ nghe được, một đám người vây quanh Lộ Tinh Lâm reo hò.
“Wow, đợi đã, anh định phá kỷ lục hôm nay sao? Còn nói là không gian lận!”
“Sợ thật đấy…”
Huấn luyện viên bước tới bảo bọn họ im lặng, rồi nghiêm giọng nhắc nhở: “Mặc áo vào hết, chuẩn bị đo nhịp tim và huyết áp. Hôm nay có Dư tiểu thư của tạp chí Tiêm Phong đến hỗ trợ, đều lịch sự một chút cho tôi!”
Cũng may bọn họ còn tính là nghe lời, bảo mặc áo là mặc ngay.
Dư Lạc cũng chuẩn bị xong, chính thức bắt đầu kiểm tra. Người đầu tiên bước vào là Trần Thượng, Dư Lạc nhận ra anh ta, chính là người hôm đó hỏi “là đồ ăn của ai” rồi bị Lộ Tinh Lâm ném chai nước vào người.
Trần Thượng vừa nhìn thấy cô, trên mặt liền cười hì hì nói: “Này, đồ ăn của Lộ, hôm nay là cô giúp à.”
Dư Lạc im lặng hai giây, lạnh nhạt đáp: “Tôi có tên của mình.”
Anh ta gọi cô như vậy thật không lễ phép!
Qua cách nói chuyện xấc xược của Trần Thượng, cô cũng hiểu vì sao trong đám người hôm ấy chỉ có mình anh ta bị Lộ Tinh Lâm ném chai nước vào người.
Nhưng cũng may Trần Thượng là người nghe lời, bị Dư Lạc nói một câu liền thành thật.
Thiết bị kiểm tra rất đơn giản, chỉ cần ấn ngón tay lên, Dư Lạc chỉ cần ghi chép, từng người qua đi, cũng rất nhanh.
Tiếp theo đến lượt Phong Cảnh Thụy, khi cậu ta mở cửa bước vào, còn hít thở sâu một hơi như đang cố giữ bình tĩnh.
“Chị Lạc Lạc, làm phiền chị nhé.” Cậu ta nói.
Dư Lạc đưa thiết bị cho cậu ta, gật đầu: “Không có gì.”
Vì tương đối quen thuộc với cậu ta hơn, Dư Lạc liền trò chuyện vài câu.
“Hôm nay huấn luyện thế nào? Thuận lợi chứ?”
Phong Cảnh Thụy gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không biết nói sao, vốn dĩ cảm thấy gần đây tôi rất mạnh rồi.”
Dư Lạc nhớ lại vừa rồi nhìn thấy trên sổ ghi chép, cười hỏi: “Uống nhiều sữa lắm hả?”
“Đúng đúng!” Phong Cảnh Thụy hớn hở như trẻ con, “Gần đây các loại dinh dưỡng đều bổ sung đủ, luyện tập chăm chỉ, lần trước khoảng cách với Lộ ca cũng không xa… Nhưng hôm nay, anh ấy quá mạnh, quá đáng sợ.”
Dư Lạc nhướng mày, an ủi cậu ta: “Lần sau nhất định sẽ được thôi, Lộ Tinh Lâm cũng sẽ có lúc thua cậu mà, biết đâu hôm nay nhịp tim của cậu ổn định hơn anh ấy.”
“Khó đấy.” Phong Cảnh Thụy thở dài, “Lộ ca có sức bền siêu tốt, một giờ huấn luyện này đối với anh ấy như muỗi đốt thôi! Ngoài mạnh về đua tốc độ, Lộ ca còn là chủ lực trong giải đua bền 24 giờ.”
Giải đua bền 24 giờ là giải đấu nhóm rất được quan tâm trong làng đua xe. Mỗi đội cử ba tay đua luân phiên, mỗi tay đua không được chạy quá bốn giờ liên tục, đảm bảo hoàn thành trong 24 giờ.
Dư Lạc miễn cưỡng cười: "Không đâu, tôi chỉ tình cờ dừng lại thôi. Tôi với anh ấy… không có gì đâu."
Thấy cô trả lời như vậy, chuyên gia dinh dưỡng cũng không nói thêm.
Dư Lạc lại nhìn một lần nữa, xác nhận đó đúng là nét chữ của Lộ Tinh Lâm, cô nhận ra, nhưng vẫn có chút không dám tin.
“Đây là khẩu vị hiện tại sao? Lộ Tinh Lâm không thích vị matcha à?” Dư Lạc nhíu mày hỏi, “Hay là gần đây anh ấy lại thay đổi khẩu vị?”
“Không có đâu.” Chuyên gia dinh dưỡng chắc chắn, “Điều này sẽ không thay đổi đâu, haha. Cậu ấy luôn ghét vị matcha, thích nhất là vị chocolate.”
“Ừm.”
“Nếu phủ bột matcha lên chocolate, thì chắc chắn cậu ấy sẽ không ăn đâu.”
Dư Lạc: “……”
Ghét đến mức này sao?
Cô lén lút lật sang trang kế tiếp, lại âm thầm chắp tay cầu nguyện trong lòng “Phật tổ phù hộ con”, nhưng cũng quyết tâm sẽ tìm cơ hội xử lý Tô Bạch.
Nửa giờ sau, huấn luyện viên gọi Dư Lạc qua giúp đỡ.
Cô băng qua nhóm người đang tập luyện, cảm thấy hơi ngại ngùng một chút khi thấy bọn họ đều không mặc áo. Dù chuyện này không có gì to tát, nhưng đáng lẽ ai đó nên nói trước với cô...... QAQ
Dư Lạc chạy như bay đến đầu bên kia, mới bắt đầu chuẩn bị chính thức.
“Hôm nay thời gian huấn luyện ngắn, nhưng cường độ rất cao. Trái tim của tay đua phải chịu đựng tốt hơn người thường, nếu không trong tốc độ cao, tim họ sẽ không thể chịu nổi.”
“Nhịp tim của người bình thường lúc này có lẽ khoảng 150, nhưng các tay đua của chúng tôi chủ yếu giữ ở mức 110-120, như vậy mới giúp họ duy trì nhịp tim khỏe mạnh trong cuộc đua.”
“Nhờ Dư tiểu thư giúp tôi ghi lại nhịp tim của bọn họ nhé.”
Dư Lạc gật đầu, hơi ngại ngùng hỏi: “Vậy… khi bọn họ qua đây có mặc áo không?”
Lúc này huấn luyện viên mới nhận ra vấn đề, buột miệng “Ối trời” một tiếng.
“Xin lỗi nha, bình thường ở đây đều là đám đàn ông thô kệch, không để ý đến chuyện này.” Anh ta nói, "Hơn nữa ngày thường có những người khác tới, dường như cũng không để ý đến chuyện này."
Một số người thậm chí còn xem đây là một kiểu phúc lợi nữa cơ! Đây vẫn là lần đầu có một cô gái đề cập đến.
“Tôi sẽ ra ngoài gọi bọn họ mặc áo vào rồi hãy vào.” Huấn luyện viên nói.
“Cảm ơn anh nhé.”
Dư Lạc cảm thấy mình chưa đến mức có thể thản nhiên nhìn đám đàn ông cởi trần, cũng không thật sự muốn nhìn.
Buổi huấn luyện vẫn còn tiếp tục, Dư Lạc ngồi trong phòng nhỏ nghe loáng thoáng tiếng động bên ngoài, bọn họ vừa huấn luyện vừa trêu đùa nhau.
Cô có thể mơ hồ nghe được, một đám người vây quanh Lộ Tinh Lâm reo hò.
“Wow, đợi đã, anh định phá kỷ lục hôm nay sao? Còn nói là không gian lận!”
“Sợ thật đấy…”
Huấn luyện viên bước tới bảo bọn họ im lặng, rồi nghiêm giọng nhắc nhở: “Mặc áo vào hết, chuẩn bị đo nhịp tim và huyết áp. Hôm nay có Dư tiểu thư của tạp chí Tiêm Phong đến hỗ trợ, đều lịch sự một chút cho tôi!”
Cũng may bọn họ còn tính là nghe lời, bảo mặc áo là mặc ngay.
Dư Lạc cũng chuẩn bị xong, chính thức bắt đầu kiểm tra. Người đầu tiên bước vào là Trần Thượng, Dư Lạc nhận ra anh ta, chính là người hôm đó hỏi “là đồ ăn của ai” rồi bị Lộ Tinh Lâm ném chai nước vào người.
Trần Thượng vừa nhìn thấy cô, trên mặt liền cười hì hì nói: “Này, đồ ăn của Lộ, hôm nay là cô giúp à.”
Dư Lạc im lặng hai giây, lạnh nhạt đáp: “Tôi có tên của mình.”
Anh ta gọi cô như vậy thật không lễ phép!
Qua cách nói chuyện xấc xược của Trần Thượng, cô cũng hiểu vì sao trong đám người hôm ấy chỉ có mình anh ta bị Lộ Tinh Lâm ném chai nước vào người.
Nhưng cũng may Trần Thượng là người nghe lời, bị Dư Lạc nói một câu liền thành thật.
Thiết bị kiểm tra rất đơn giản, chỉ cần ấn ngón tay lên, Dư Lạc chỉ cần ghi chép, từng người qua đi, cũng rất nhanh.
Tiếp theo đến lượt Phong Cảnh Thụy, khi cậu ta mở cửa bước vào, còn hít thở sâu một hơi như đang cố giữ bình tĩnh.
“Chị Lạc Lạc, làm phiền chị nhé.” Cậu ta nói.
Dư Lạc đưa thiết bị cho cậu ta, gật đầu: “Không có gì.”
Vì tương đối quen thuộc với cậu ta hơn, Dư Lạc liền trò chuyện vài câu.
“Hôm nay huấn luyện thế nào? Thuận lợi chứ?”
Phong Cảnh Thụy gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không biết nói sao, vốn dĩ cảm thấy gần đây tôi rất mạnh rồi.”
Dư Lạc nhớ lại vừa rồi nhìn thấy trên sổ ghi chép, cười hỏi: “Uống nhiều sữa lắm hả?”
“Đúng đúng!” Phong Cảnh Thụy hớn hở như trẻ con, “Gần đây các loại dinh dưỡng đều bổ sung đủ, luyện tập chăm chỉ, lần trước khoảng cách với Lộ ca cũng không xa… Nhưng hôm nay, anh ấy quá mạnh, quá đáng sợ.”
Dư Lạc nhướng mày, an ủi cậu ta: “Lần sau nhất định sẽ được thôi, Lộ Tinh Lâm cũng sẽ có lúc thua cậu mà, biết đâu hôm nay nhịp tim của cậu ổn định hơn anh ấy.”
“Khó đấy.” Phong Cảnh Thụy thở dài, “Lộ ca có sức bền siêu tốt, một giờ huấn luyện này đối với anh ấy như muỗi đốt thôi! Ngoài mạnh về đua tốc độ, Lộ ca còn là chủ lực trong giải đua bền 24 giờ.”
Giải đua bền 24 giờ là giải đấu nhóm rất được quan tâm trong làng đua xe. Mỗi đội cử ba tay đua luân phiên, mỗi tay đua không được chạy quá bốn giờ liên tục, đảm bảo hoàn thành trong 24 giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.