Chương 59
Tô Bì Phù Phù Tử
25/11/2024
Tuy nói là thay phiên, nhưng thời gian nghỉ ngơi dành cho mỗi tuyển thủ rất ngắn.
Đua xe vốn đã có cường độ vận động rất cao, cuộc thi đua sức bền 24 giờ còn là một sự kiện thử thách cực hạn.
Trong khoảng thời gian này, tay đua cần phải luôn duy trì khả năng thi đấu mạnh mẽ, quan sát và chú ý, đồng thời giữ được sự tỉnh táo để phán đoán chính xác.
Dư Lạc nghĩ, nếu cô phải làm việc viết lách suốt 24 giờ không nghỉ, chắc cũng sẽ kiệt sức, huống chi là những tay đua này, tham gia cuộc đua sức bền kéo dài 24 giờ thì chắc chắn mức độ còn khủng khiếp hơn.
Còn Lộ Tinh Lâm, hiện tại là trụ cột của đội, trong cuộc đua còn phải điều phối đồng đội.
Nói như vậy, buổi huấn luyện ngắn này đối với anh mà nói quả thực chẳng đáng là gì, Phong Cảnh Thụy cũng có chút chán nản, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Không sao! Lần tới! Lần tới nhất định thắng!" Cậu ta nói.
Dư Lạc cười, sau khi ghi lại số liệu thể lực của cậu ta, liền động viên: "Ừm, nhất định sẽ được!"
Phong Cảnh Thụy vui vẻ đi ra ngoài gọi người tiếp theo.
Cậu ta mở cửa, đụng ngay ánh mắt của Lộ Tinh Lâm, người vừa kết thúc vận động, rõ ràng cơ thể còn chưa kịp hạ nhiệt, vậy mà Phong Cảnh Thụy lại cảm nhận được một luồng khí lạnh.
"Lộ… Lộ ca, tới lượt anh rồi…"
Lộ Tinh Lâm đáp một tiếng, giọng điệu khó hiểu: "Làm bài kiểm tra, mà vui thế à."
Phong Cảnh Thụy: QWQ
Tôi oan quá mà!
Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói gì thì Lộ Tinh Lâm đã bước vào. Khi Lộ Tinh Lâm bước vào, Dư Lạc vẫn còn đang ghi tên. Cô tạm thời chưa ngẩng đầu lên, miệng nói: "Mời lại đây kiểm tra..…"
Vừa dứt lời, từ khe cửa truyền tới tiếng quát tháo của huấn luyện viên.
"Chết tiệt! Lộ Tinh Lâm! Tôi đã nói rồi mà, mặc áo rồi hẵng vào! Áo của cậu đâu rồi! Sao lại không mặc!!"
Tim Dư Lạc đột nhiên lỡ một nhịp, ngẩng đầu lên nhìn.
Lộ Tinh Lâm chỉ vắt áo lên vai phải, cứ thế, trần trụi bước vào.
Dư Lạc: "…"
Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, ngắm nghía vài giây. Cả hai đều không tỏ ra ngại ngùng.
Dư Lạc chỉ nói: "Không nghe thấy sao? Huấn luyện viên bảo anh mặc áo đàng hoàng."
"Giả vờ cái gì." Lộ Tinh Lâm bước đến, ngồi xuống, "Đâu phải em chưa thấy bao giờ, nhìn người khác ngượng ngùng thì được, nhìn tôi thì có gì mà phải ngượng ngùng?"
Dư Lạc: "…"
Cô không muốn trả lời câu hỏi này của Lộ Tinh Lâm, chỉ đưa thiết bị cho anh.
Ánh mắt cô lướt qua chiếc áo trên vai anh, không khỏi suy nghĩ… Anh cố ý sao?
Lúc hai tay Lộ Tinh Lâm giữ chặt thiết bị, không thể cử động, Dư Lạc bất chợt với tay, kéo chiếc áo xuống.
Vết thương trên vai anh liền lộ ra trước mắt cô, đó là vết thương sâu, trước đây anh đã phải khâu lại, đến bây giờ… vẫn còn sẹo.
Đó là vết thương vì cô mà có, Dư Lạc cảm thấy có chút chói mắt, lại có chút chua xót, nhớ lại lần trước hỏi Lộ Tinh Lâm về vết thương, anh nói đã lành rồi.
Sao lại lành được, nhiều năm như vậy, nhưng dấu vết vẫn mãi lưu lại trên da thịt anh.
Dư Lạc nhìn vài giây, chầm chậm đưa tay, chạm nhẹ lên vết thương trên vai anh.
"Thật sự không đau sao?"
Lộ Tinh Lâm không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt hoa đào hẹp dài khẽ nheo lại, thoáng vẻ thu hút khó cưỡng.
Nhưng anh không nói gì, cứ thế mà nhìn cô.
Dư Lạc đột nhiên nhận ra mình có thể đã hơi đường đột, dù sao quan hệ của cô với anh… có lẽ chưa đến mức độ này? Cô vội vàng rút tay lại, cúi đầu nhìn kết quả trên thiết bị.
——【 nhịp tim: 160 】
Dư Lạc: …...
"Lộ Tinh Lâm, nhịp tim của anh hình như có chút quá cao rồi."
Lộ Tinh Lâm lười biếng thả lỏng tay ra, chống tay lên bàn, bất ngờ rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hơi thở nóng rực.
Anh cúi đầu nhìn cô, mỉm cười.
"Em cảm thấy đây là tại sao?"
Bầu không khí mập mờ giữa hai người lập tức tràn ngập. Dư Lạc cảm nhận rõ nhiệt độ hơi thở của anh, nóng hơn bình thường, cô theo phản xạ rụt cổ lại.
Có lẽ… là vì cô động tay trước.
Nhịp tim của Dư Lạc cũng bị Lộ Tinh Lâm nhiễu loạn, cô vô thức lùi lại một chút.
"Bởi vì…"
Ngay lúc này, từ phía cửa vang lên tiếng động, âm thanh giày cao gót giẫm trên sàn gạch rõ ràng, căn phòng này vốn dĩ cũng không cách âm.
Giọng nói nhanh chóng truyền vào.
"Này, tôi cũng là người của tạp chí mà, mấy người không nhận được thông báo từ giám đốc sao? Anh ấy bảo hôm nay tôi đến đây, xem mọi người luyện tập."
Giọng của Liễu San San có chút không vui, "Được rồi, Dư Lạc đâu?"
Có người trả lời: "Ở bên trong giúp kiểm tra nhịp tim."
Giây tiếp theo, cửa phòng bị người ta thô lỗ đẩy ra, Liễu San San vừa mở cửa đi vào vừa lẩm bẩm.
"Dư Lạc, cô cũng thật là, chúng ta là đồng nghiệp, quên mất lời hứa hôm qua rồi à, có việc gì phải giúp đỡ nhau mà…"
Giúp đỡ, quan tâm nhau. Dư Lạc rõ ràng là không thèm để ý đến cô ta, tự mình đến đây.
Nhưng Liễu San San còn chưa nói hết, ngước mắt lên, liền trông thấy Lộ Tinh Lâm đang mặc áo, anh vừa mới tròng áo vào, còn chỉnh lại quần áo một chút.
Liễu San San: ...…
Wtf! Hai người này quả nhiên có vấn đề!
Lộ Tinh Lâm liếc qua, ánh mắt đầy sát khí: "Có chuyện gì?"
Ánh mắt và thái độ này rõ ràng so với ngày hôm qua còn đáng sợ hơn, Liễu San San có chút sửng sốt, lúng túng trả lời.
Đua xe vốn đã có cường độ vận động rất cao, cuộc thi đua sức bền 24 giờ còn là một sự kiện thử thách cực hạn.
Trong khoảng thời gian này, tay đua cần phải luôn duy trì khả năng thi đấu mạnh mẽ, quan sát và chú ý, đồng thời giữ được sự tỉnh táo để phán đoán chính xác.
Dư Lạc nghĩ, nếu cô phải làm việc viết lách suốt 24 giờ không nghỉ, chắc cũng sẽ kiệt sức, huống chi là những tay đua này, tham gia cuộc đua sức bền kéo dài 24 giờ thì chắc chắn mức độ còn khủng khiếp hơn.
Còn Lộ Tinh Lâm, hiện tại là trụ cột của đội, trong cuộc đua còn phải điều phối đồng đội.
Nói như vậy, buổi huấn luyện ngắn này đối với anh mà nói quả thực chẳng đáng là gì, Phong Cảnh Thụy cũng có chút chán nản, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Không sao! Lần tới! Lần tới nhất định thắng!" Cậu ta nói.
Dư Lạc cười, sau khi ghi lại số liệu thể lực của cậu ta, liền động viên: "Ừm, nhất định sẽ được!"
Phong Cảnh Thụy vui vẻ đi ra ngoài gọi người tiếp theo.
Cậu ta mở cửa, đụng ngay ánh mắt của Lộ Tinh Lâm, người vừa kết thúc vận động, rõ ràng cơ thể còn chưa kịp hạ nhiệt, vậy mà Phong Cảnh Thụy lại cảm nhận được một luồng khí lạnh.
"Lộ… Lộ ca, tới lượt anh rồi…"
Lộ Tinh Lâm đáp một tiếng, giọng điệu khó hiểu: "Làm bài kiểm tra, mà vui thế à."
Phong Cảnh Thụy: QWQ
Tôi oan quá mà!
Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói gì thì Lộ Tinh Lâm đã bước vào. Khi Lộ Tinh Lâm bước vào, Dư Lạc vẫn còn đang ghi tên. Cô tạm thời chưa ngẩng đầu lên, miệng nói: "Mời lại đây kiểm tra..…"
Vừa dứt lời, từ khe cửa truyền tới tiếng quát tháo của huấn luyện viên.
"Chết tiệt! Lộ Tinh Lâm! Tôi đã nói rồi mà, mặc áo rồi hẵng vào! Áo của cậu đâu rồi! Sao lại không mặc!!"
Tim Dư Lạc đột nhiên lỡ một nhịp, ngẩng đầu lên nhìn.
Lộ Tinh Lâm chỉ vắt áo lên vai phải, cứ thế, trần trụi bước vào.
Dư Lạc: "…"
Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, ngắm nghía vài giây. Cả hai đều không tỏ ra ngại ngùng.
Dư Lạc chỉ nói: "Không nghe thấy sao? Huấn luyện viên bảo anh mặc áo đàng hoàng."
"Giả vờ cái gì." Lộ Tinh Lâm bước đến, ngồi xuống, "Đâu phải em chưa thấy bao giờ, nhìn người khác ngượng ngùng thì được, nhìn tôi thì có gì mà phải ngượng ngùng?"
Dư Lạc: "…"
Cô không muốn trả lời câu hỏi này của Lộ Tinh Lâm, chỉ đưa thiết bị cho anh.
Ánh mắt cô lướt qua chiếc áo trên vai anh, không khỏi suy nghĩ… Anh cố ý sao?
Lúc hai tay Lộ Tinh Lâm giữ chặt thiết bị, không thể cử động, Dư Lạc bất chợt với tay, kéo chiếc áo xuống.
Vết thương trên vai anh liền lộ ra trước mắt cô, đó là vết thương sâu, trước đây anh đã phải khâu lại, đến bây giờ… vẫn còn sẹo.
Đó là vết thương vì cô mà có, Dư Lạc cảm thấy có chút chói mắt, lại có chút chua xót, nhớ lại lần trước hỏi Lộ Tinh Lâm về vết thương, anh nói đã lành rồi.
Sao lại lành được, nhiều năm như vậy, nhưng dấu vết vẫn mãi lưu lại trên da thịt anh.
Dư Lạc nhìn vài giây, chầm chậm đưa tay, chạm nhẹ lên vết thương trên vai anh.
"Thật sự không đau sao?"
Lộ Tinh Lâm không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt hoa đào hẹp dài khẽ nheo lại, thoáng vẻ thu hút khó cưỡng.
Nhưng anh không nói gì, cứ thế mà nhìn cô.
Dư Lạc đột nhiên nhận ra mình có thể đã hơi đường đột, dù sao quan hệ của cô với anh… có lẽ chưa đến mức độ này? Cô vội vàng rút tay lại, cúi đầu nhìn kết quả trên thiết bị.
——【 nhịp tim: 160 】
Dư Lạc: …...
"Lộ Tinh Lâm, nhịp tim của anh hình như có chút quá cao rồi."
Lộ Tinh Lâm lười biếng thả lỏng tay ra, chống tay lên bàn, bất ngờ rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hơi thở nóng rực.
Anh cúi đầu nhìn cô, mỉm cười.
"Em cảm thấy đây là tại sao?"
Bầu không khí mập mờ giữa hai người lập tức tràn ngập. Dư Lạc cảm nhận rõ nhiệt độ hơi thở của anh, nóng hơn bình thường, cô theo phản xạ rụt cổ lại.
Có lẽ… là vì cô động tay trước.
Nhịp tim của Dư Lạc cũng bị Lộ Tinh Lâm nhiễu loạn, cô vô thức lùi lại một chút.
"Bởi vì…"
Ngay lúc này, từ phía cửa vang lên tiếng động, âm thanh giày cao gót giẫm trên sàn gạch rõ ràng, căn phòng này vốn dĩ cũng không cách âm.
Giọng nói nhanh chóng truyền vào.
"Này, tôi cũng là người của tạp chí mà, mấy người không nhận được thông báo từ giám đốc sao? Anh ấy bảo hôm nay tôi đến đây, xem mọi người luyện tập."
Giọng của Liễu San San có chút không vui, "Được rồi, Dư Lạc đâu?"
Có người trả lời: "Ở bên trong giúp kiểm tra nhịp tim."
Giây tiếp theo, cửa phòng bị người ta thô lỗ đẩy ra, Liễu San San vừa mở cửa đi vào vừa lẩm bẩm.
"Dư Lạc, cô cũng thật là, chúng ta là đồng nghiệp, quên mất lời hứa hôm qua rồi à, có việc gì phải giúp đỡ nhau mà…"
Giúp đỡ, quan tâm nhau. Dư Lạc rõ ràng là không thèm để ý đến cô ta, tự mình đến đây.
Nhưng Liễu San San còn chưa nói hết, ngước mắt lên, liền trông thấy Lộ Tinh Lâm đang mặc áo, anh vừa mới tròng áo vào, còn chỉnh lại quần áo một chút.
Liễu San San: ...…
Wtf! Hai người này quả nhiên có vấn đề!
Lộ Tinh Lâm liếc qua, ánh mắt đầy sát khí: "Có chuyện gì?"
Ánh mắt và thái độ này rõ ràng so với ngày hôm qua còn đáng sợ hơn, Liễu San San có chút sửng sốt, lúng túng trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.