Chương 2
Thiên Tầm
03/07/2013
Lý Hách gửi xe xong xuôi, cởi áo vest rồi đi vào thang máy
Anh là người đàn ông rất tuấn tú, dáng người chuẩn, mày rậm mắt to, ngũ quan sắc sảo, hơn nữa còn có mấy phần hài hước và rất nhiệt tình, anh là mặt hàng tốt trên thị trường hôn nhân nhưng… Anh liếc nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay. Anh kết hôn đã được ba năm Hôm nay bận rộn nhiều việc nhưng cũng thực sự khiến người ta thấy hưng phấn. Bởi vì anh lại thắng kiện, giúp được một cô gái nghèo bị tai nạn mà mất trí nhớ giành được bồi thường Anh bước vào thang máy, ấn nút số 5 Nhà là cha mẹ Dương Dương để lại, bỏ qua ban công linh tinh thì cũng hơn 30m2, hai phòng ngủ, phòng khách, bếp, nhà vệ sinh. Bọn họ dùng một gian phòng ngủ sắp xếp lại thành thư phòng. Anh thích nhất mỗi đêm hai người mỗi người một bàn làm việc. Có đôi khi anh sẽ rời bàn mà giúp Dương Dương pha cà phê. Có đôi khi Dương Dương sẽ tắt máy mà đi đến sau anh làm nũng, ôm anh thật chặt từ phía sau rồi hai người nói những câu tình cảm. Rất tiếc công việc của bọn họ khác nhau, nếu không anh rất thích được cùng Dương Dương làm việc Mọi người đều nói anh tốt số mới lấy được một người vợ tốt như vậy. Bản thân anh cũng nghĩ thế Dương Dương biết kiếm tiền, từ khi học đại học cô đã bắt đầu viết tiểu thuyết, cách hành văn của cô trôi chảy, tình cảm phong phú, rất hiểu tâm lí độc giả. Năm trước có một tác phẩm được chuyển thể thành phim điện ảnh, đến lúc đó, cô ấy bắt đầu thử sức trong lĩnh vực biên kịch. Dương Dương làm tốt lắm sao? Anh không hiểu nhưng anh chắc chắn rằng cô ấy sẽ cố hết sức để làm việc. Cô là người con gái luôn cố gắng làm thật tốt mọi việc. Tuy rằng cô nấu ăn không ngon, tuy rằng cô không thích làm những việc gia đình, tuy rằng cô có hơi lắm điều, đôi khi sẽ cáu gắt nhưng có bà vợ nào mà không như vậy? Cô ấy đã là loại ưu trong hàng ngũ các bà vợ rồi, với Dương Dương, anh rất hài lòng Lý Hách mở cửa nhà, phát hiện Dương Dương đang ngồi trên sofa, hai chân co lại, tay ôm gối ôm, sắc mặt không tốt. Là không khỏe hay là vì công việc mệt mỏi? Hẳn là cả hai rồi. Anh nhìn vợ mỉm cười Biết vì sao vợ anh tên là Dương Dương không? Bởi vì mỗi lần anh nhìn cô thì đều không kìm lòng được mà mỉm cười cho nên anh mới gọi cô là Dương Dương, khuôn mặt tươi cười vui vẻ. - Dương Dương, đã ăn chưa? Anh thay quần áo rồi sẽ nấu cơm ngay đây. Cô nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ. Thời điểm này ai còn nuốt trôi cơm Lí Hách cười cười, không để ý tới sự tức giận của cô, đi thẳng vào phòng thay áo. Ra khỏi phòng, phát hiện thấy Dương Dương vẫn không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, anh đi đến bên sofa, ôm eo cô từ phía sau, má kề má cô rồi cười nói: - Nói cho em một tin mừng nhé. Có nhớ tới cô gái nghèo lần trước anh nhắc đến không? Cô ấy và bà nội cùng đi ra ngoài nhưng bị một chiếc xe tải đâm vào khiến bà nội qua đời ngay tại chỗ còn cô ấy thì mất trí nhớ đó. Vụ tai nạn đó không có nhân chứng vật chứng cũng không biết là ai đã ngồi cùng xe đó, chỉ có lời khai của lái xe nghiêng hẳn về một bên. Hắn ta nói là cô gái này không có bằng lái xe mới khiến tai nạn xảy ra. Vụ án như vậy vốn sẽ chẳng có luật sư nào chịu nhận nhưng em đoán xem, chồng em có cách nào để chuyển bại thành thắng không? Không cần đoán, anh ấy tuyệt đối có cách để chuyển bại thành thắng bởi vì anh ấy là Thường Thắng tướng quân theo lời của người trong ngành. Những vụ án qua tay anh chỉ có thắng chứ không bao giờ thua Lý Hách thấy cô không đáp thì nói tiếp: - Anh tìm đến hiện trường vụ án cuối cùng đã tìm thấy một nhân chứng chứng kiến mọi việc, đúng là trời không phụ lòng người, có một nhân viên trạm xăng nói hai bà cháu cô ấy thường đến chỗ bọn họ bơm xăng, vì thế anh tìm trong camera giám sát của trạm xăng được một đoạn video ghi lại rằng hôm đó người lái xe là người bà chứ không phải là cô gái chưa có bằng lái kia. Sau đó anh tìm những người thân quen của bọn họ, bọn họ đều chứng minh rằng bà nội của cô ấy lái xe vốn rất cứng tay. Bởi vì anh thắng vụ này nên giờ ngoài tiền thuốc men, cô gái đó còn lấy được tiền bồi thường từ phía người gây ra tai nạn nữa Anh rất vui nhưng Dương Dương lại lạnh lùng hắt một bát nước lạnh: - Cô ấy có thanh toán phí thuê luật sư không? Anh khẽ nhăn mũi sau lưng cô. Ai mà lại không biết xấu hổ đi đòi tiền cô gái nghèo khổ bị tai nạn như vậy? Nếu không phải anh kiên quyết không nhận tiền, hỗ trợ tiến hành tố tụng thì mẹ cô ấy còn chỉ định đòi người gây tai nạn chút tiền thuốc men rồi cho qua mọi chuyện luôn. Nhưng anh vẫn nói: - Trả rồi trả rồi, trước khi lên tòa, anh bảo rằng sẽ không đòi của cô ấy nửa đồng nhưng sau đó thắng kiện, buổi chiều cô ấy và mẹ đã mang 5 vạn đồng đến, nói là muốn cảm ơn anh. Anh vốn không muốn nhận nhưng em cũng biết Tằng Tiểu Muội đó, thấy tiền là mắt sáng lên, lập tức viết biên lai nói rằng đó là tiền phí tố tụng, không cản lại được Tốt lắm, trong văn phòng đó cuối cùng cũng có người chịu suy nghĩ. - Nói đi, Dương Dương, sao hôm nay trông em không vui như vậy, có phải là công việc không thuận lợi? Có muốn ra ngoài ăn gì không, hay là anh làm cơm rang cho em nhé? Anh ấn ấn bả vai vợ, vai cô rất cứng, có thể thấy được cô đã phải làm việc trong thời gian rất dài. - Không cần. Cô mặt không chút biểu cảm mà mở ngăn kéo, lấy sổ tiết kiệm gửi ngân hàng ra đưa tới trước mặt anh, nhìn anh không chớp mắt, lạnh lùng hỏi: - Tiền ở đây đâu rồi? Bị phát hiện? Tay Lí Hách đang giúp cô mát xa khựng lại, xấu hổ vuốt vuốt tóc: - Sao tự nhiên em đến ngân hàng làm gì? - Bình thường em cũng chẳng xem, chỉ có lúc nào giận anh thì mới xem, em phải nhìn vào những con số trên đó rồi tự nhủ với mình: “Xem này, Lý luật sư nhà chúng ta vẫn còn vì gia đình, vì vợ mà cố gắng, anh ấy đang thử thay đổi bản thân, nhận những vụ án mà anh ấy vốn không thích”. Dương Dương trừng mắt nhìn anh. Nhìn thái độ này của anh thì bọn họ đến bao giờ mới tiết kiệm được 100 vạn để sinh con? Cô không còn trẻ nữa, hết năm nay là đã 28 tuổi, chỉ chớp mắt là đã 35,45 tuổi. Theo tốc độ này của anh thì chỉ sợ chờ tới khi mãn kinh thì cô mới được sinh em bé - Em lại vì chuyện gì mà giận giữ đến mức độ này? Anh buông thõng tay, cũng có hơi mệt, ở bên ngoài nói suốt cả ngày trời, thực sự chỉ mong về nhà có thể được yên tĩnh một chút. - Giang Quốc Tân Đó chính là bạn học thất nghiệp, sắp li hôn của anh. - Chuyện đó… đã là chuyện ngày hôm qua rồi, sao còn tính nợ cũ Anh rất bất đắc dĩ, theo bản năng mà muốn đi vào bếp - Với em mà nói, chuyện 3 năm trước mới gọi là chuyện cũ được Cho nên từ khi kết hôn đến giờ, mỗi chuyện khiến cô bực mình thì cô đều có quyền lôi ra nói, nói đến khi cô tự thấy chán mới thôi - Được rồi, được rồi, em tự gọi cho Quốc Tân, bảo cậu ấy mai không phải đi làm nữa Anh cũng không tin là cô dám gọi, năm đó Quốc Tân là phù rể của anh - Vì sao lần nào cũng để em làm người xấu! Cô giận dữ vỗ bàn, người run lên mà quát lớn - Đúng thế, chuyện này em cũng không làm được. Lúc cậu ấy đến nhờ vả chúng ta em cũng thấy rồi đấy. Vợ cậu ấy rất ghê gớm, nếu cậu ấy không thể đem tiền về thì nhất định cậu ấy sẽ thành người đàn ông bị vợ bỏ. Anh vỗ vỗ trán mình, muốn giúp bạn bè tranh thủ cơ hội việc làm. Ý là cô không đủ ghê gớm nên mới để mặc anh muốn làm gì thì làm! Dương Dương thở sâu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hơn nửa ngày mới cầm sổ tiết kiệm lên lắc lắc trước mặt anh: - Được rồi, tạm thời không truy cứu chuyện Giang Quốc Tân nhưng em hỏi anh, tiền ở đây đâu? Số tiền này cô không dám động vào, thuần túy chỉ dám nhìn mà thôi nhưng không ngờ vừa quay lại đã không thấy đâu nữa. - Cho Quốc Tân vay, vợ cậu ấy sắp sinh con phải thuê nhà lớn hơn một chút, sau này đến lúc sinh vợ cậu ấy lại không thể đi làm, bên người cần tiền để đề phòng mọi tình huống - Nói hay lắm, vợ nhà người ta có thể sinh con, còn em? Em nghèo đến độ không dám sinh con, Lý Hách! Anh tốt với em quá! Cô tức giận chỉ tay vào anh, điên cuồng mà hét lớn, giận giữ đi đi lại lại trong phòng khách. Anh cố gắng mỉm cười mà ôm lấy vợ dỗ dành - Đừng giận, em nghĩ mà xem, anh để cho Quốc Tân đến văn phòng luật làm, cậu ấy sẽ dần dần kiếm được tiền trả lại cho chúng ta. Em yên tâm, Quốc Tân chỉ là hơi xui xẻo thôi, cậu ấy rất có tài năng. Chờ đến khi cậu ấy thi đỗ luật sư thì văn phòng sẽ có thêm 1 luật sư, anh sẽ đem những vụ án không thích giao cho cậu ấy, sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Cái này gọi là đầu tư em ạ Anh thử thuyết phục Dương Dương, chẳng qua… Tiền tiền tiền. Anh chẳng hiểu vì sao phụ nữ lại coi trọng tiền bạc như vậy, cũng có phải là không sống được nữa đâu Cô giãy khỏi vòng tay anh, bực bội hỏi: - Nếu 10 năm nữa anh ấy cũng không thi đỗ thì sao? Nếu anh ấy luôn xui xẻo thì sao? Có phải chúng ta sẽ phải nuôi anh ấy cả đời? Cô quay mặt về phía anh, chiến thuật tươi cười không có tác dụng. - Chậc chậc chậc! Vợ yêu lương thiện của anh ơi, sao em phải tự biến mình thành người đanh đá thế chứ. Anh dám cá, nếu Quốc Tân xin em giúp thì em cũng sẽ nhanh chóng đưa tiền cho cậu ấy thôi Anh vẫn tiếp tục mỉm cười - Em không! Em sẽ giấu kĩ tiền ở cạp quần Cô dò xét nhìn anh một cái, cô giận đến bốc hỏa, ruột thắt lại, cô sắp giận tới chết rồi mà anh còn chẳng coi ra gì. Cuối cùng cô phải nói bao nhiêu lời khó nghe nữa thì anh mới hiểu rằng cô thực sự sắp điên lên rồi. Lý Hách vẫn cười, đi đến trước mặt cô, nâng mặt cô lên rồi thân thiết nói: - Có biết vì sao anh yêu em không? Anh yêu nhất ở em là thói trong ngoài bất nhất, rõ ràng là người con gái nhân từ, thiện lương, rõ ràng là chẳng tham tiền nhưng lại cứ thích giả vờ làm Mẫu dạ xoa. Có mệt không nào? Nếu em thực sự yêu tiền như thế thì sao tiền ba anh đưa em không nhận? Anh bóp mặt cô: - Ây dà, đúng là đáng yêu không chịu được…. Anh vẫn còn giả vờ vui vẻ. Ngọn núi lửa trong cô đang phun trào rồi đây - A…. Cô hét lớn một tiếng: - Là vì tự tôn, tự tôn! Em đã nói mấy trăm lần rồi, em yêu tiền, rất rất yêu tiền. Em chỉ không muốn vứt bỏ tự tôn để người ta giẫm đạp lên thôi - Nghĩ nhiều quá rồi đó, ai dám giẫm đạp lên em. Em chính là người vợ tốt nhất trên đời này, ngoài em ra anh sẽ chẳng yêu ai khác. Nếu cha mẹ anh làm khó em thì chính là không muốn có con… Sau đó, anh lại bô lô ba la một tràng dài nhằm thu hút sự chú ý của cô. Anh là luật sư miệng lưỡi ngon ngọt, lại là người tình thích nói những lời có cánh, công lực cãi cọ của cô luôn không thắng được anh - Em đừng vội, tin vào chồng em đi, em chỉ việc chờ thôi, chờ Quốc Tân thi đỗ thì chính là lúc văn phòng luật phát triển. Anh sẽ lợi dụng uy tín của mình mà nhận nhiều vụ án khác… Nhận thật nhiều vào, cho Quốc Tân bận đến chết đi, ai bảo cậu ấy vay 50 vạn quan trọng nhất của chúng ta. Ai bảo cậu ấy lúc vất vả nhất lại muốn dựa vào anh… Đến lúc đó văn phòng vừa kiếm được tiền vừa có người trông coi, anh có thể đưa em đi du lịch khắp thế giới rồi… Cứ như vậy, đây là lần thứ mấy trăm cô bị anh thuyết phục. Tuy rằng cô hiểu rõ hơn ai hết rằng anh không coi lời cô ra gì, chỉ coi như cô đến kì sinh lí mà nóng nảy. Dương Dương thở dài, chiến tranh kết thúc, Lí Hách vẫn không thấu được lòng cô Nhưng Lý Hách biết Dương Dương thương anh, cũng biết mình thực sự yêu Dương Dương, biết bọn họ sẽ tay trong tay đi đến cuối cuộc đời này… Anh hôn lên trán cô, sờ sờ mặt cô rồi nói: - Xem này, gầy quá, gần đây nhất định là làm việc mệt mỏi rồi, phải chăm sóc bản thân chứ, anh nấu gà om dầu vừng cho em nhé - Không được…. Cô định phản đối Anh cắt ngang lời cô: - Không được cho nhiều rượu? Biết rồi, Dương Dương nhà chúng ta chỉ cần uống chút rượu thì sẽ say bất tỉnh nhân sự - Tối nay em còn có việc phải làm Từ phản đối trở thành khẽ nhắc nhở - Không thành vấn đề, em đi tắm đi, 30’ nữa là sẽ được ăn gà om dầu vừng rồi Dương Dương đau đầu nhìn cuốn sổ tiết kiệm trống rỗng lại nhìn theo bóng lưng Lý Hách. Thôi đi, so đo gì chứ, cũng chỉ có anh ấy mới chăm sóc mình cẩn thận được như vậy, mà cô, cũng chỉ còn lại người thân duy nhất là anh. Sau đó, cũng không có gì bất ngờ, Lý Hách lại không chịu nghe lời cô nói. Cô uống thử một ngụm canh gà, không nhịn được nhíu mày: - Chẳng phải em nói… Lý Hách nhướng mày. Ây da, chết rồi, anh quên mất nhưng làm gì có ai nấu gà om dầu vừng lại không cho rượu? Anh mỉm cười, vỗ vỗ mặt cô nói: - Chẳng có cách nào cả, anh vốn rất thích chuốc say em, em không biết rằng lúc em say em nhiệt tình, đáng yêu cỡ nào đâu Cô lườm anh: - Em còn việc phải làm cho xong nữa - Ngày mai làm cũng được, tối hôm nay cùng ông xã được không? Ông xã em hôm nay rất giỏi, thắng được vụ án vốn không thể thắng, bà xã phải thưởng cho ông xã mới đúng chứ Anh ôm lấy cô, dỗ dành cô. Hơi thở ấm áp thổi qua tai cô, người đàn ông này… cô vĩnh viễn không thể làm gì được anh - Ăn đi, ăn đi… Anh thúc giục cô Cô theo ý anh, bắt đầu ăn - Thật ra thoải mái, gặp phải khách hàng như thế này, người đầu bếp đúng là có cảm giác thành công Anh nâng mặt cô lên, hôn lên đôi môi cô Ăn xong hai bát canh gà, cô say, say đến độ ôm chầm lấy ông chồng mới một tiếng trước còn làm mình bực mình, say đến độ chủ động dâng đôi môi thơm, say đến độ quên mất đàn ông không thể nuông chiều. Vì thế bọn họ lên giường, cùng nhau chìm đắm. Dương Dương quên mất mình đang trong thời kì nguy hiểm, hơn nữa bọn họ còn chưa tích đủ tiền để nuôi con. *** Khi Lý Hách nhẹ nhàng quay về văn phòng luật thì bạn học cũ Giang Quốc Tân vội vàng chạy tới đón Văn phòng luật tổng cộng được chia thành ba phòng, phòng trong cùng là văn phòng của Lý Hách, bên tay phải là phòng họp nhỏ chuyên để tiếp xúc với khách hàng. Văn phòng lớn thì ở ngay ngoài cửa, trong văn phòng lớn có 4 bàn làm việc, mỗi người chiếm một góc, bàn nào bàn nấy đều đầy tài liệu, chỉ có bàn của Tằng Tiểu Muội là sạch sẽ gọn gàng nhất. Phía sau cô có máy photocopy và máy in, trên máy photocopy treo một bức tranh sơn dầu Giữa văn phòng lớn có một chiếc bàn thủy tinh lớn và 6 chiếc ghế dựa, bên cạnh đặt một bồn hoa để trang trí. Đó là bàn để bọn họ họp hành, cả văn phòng nhìn trông rất sạch sẽ sáng sủa, tất cả đều do Dương Dương một tay sắp xếp. - Lý Hách, chúc mừng cậu Giang Quốc Tân vui mừng chạy đến ôm tay anh - Chúc mừng tớ? A… mọi người biết cả rồi à? Không sai, mình lại thắng, bà cố rất cảm kích mình, tặng cho mình hơn 10 quả trứng luộc nước trà, mọi người chia nhau ăn đi, nhớ để cho mình hai quả mang về cho vợ yêu đấy Lý Hách lấy ra một túi trứng gà luộc nước trà - Vợ yêu? Lý luật sư, anh thực sự yêu vợ thế sao? Kế toán Tằng Tiểu Muội chế nhạo, đưa một tập tài liệu đã sửa sang cho anh - Đương nhiên, vợ anh là người vợ tốt nhất trên đời này Mặc dù có chút lắm điều, có hơi thực tế, có hơi thích tiền, có hơi không biết làm việc nhà… Nhưng vợ mà, dù thế nào thì vợ mình vẫn là tốt nhất - Những lời này để dành mà nói với Dương Dương, đừng có nói trước mặt chúng mình, đang kích thích bọn mình không có vợ tốt như cậu sao? Giang Quốc Tân lườm lườm anh, làm mặt quỷ mà nói Ai chẳng biết vợ của anh ta rất ghê gớm, chuyện gì cũng quản, còn độc tài hơn cả Hitler, suốt ngày chê anh ta là kẻ không có tiền đồ. Ây da, thật không công bằng. Lý Hách sao lại lấy được một người phụ nữ dung túng cho cậu ta đi sớm về muộn mà không thể mang tiền về nhà được? Nếu hôn nhân có hạnh phúc hay không liên quan đến việc thắp hương thờ cúng tổ tiên thì xem ra anh chẳng những không thắp hương mà còn đi cướp bát hương nhà người khác - Mọi người quên mất chủ đề chính rồi à Trợ lý Tiểu Triệu là người gắn bó với văn phòng luật sư lâu nhất đi đến trước mặt Lý Hách nói: - Luật sư Lý, hôm nay có một Mc đến tìm văn phòng của chúng ta, hi vọng có thể làm một chuyên đề về anh, cô ấy nói tiêu đề dự định là “luật sư trẻ tuổi khẳng khái vì công lý chính nghĩa, không tham tiền tài – Lý Hách” - Chương trình TV! Oa! Lý Hách cả kinh. Xem ra anh càng ngày càng nổi tiếng rồi - Mình đã nói giúp cho cậu không ít trước mặt Mc kia đấy. Mình nói, cậu không bao giờ muốn thấy người khác chịu khổ, người khác học luật là để kiếm tiền còn cậu thì là muốn giúp đỡ những người không hiểu pháp luật, giữ vững công lí. Thế nào, mình nói hay chưa? – Giang Quốc Tân vội vàng tranh công Trợ lý A Hưởng cũng nhoi lên nói: - Em bảo Tằng Tiểu Muội thống kê những vụ án luật sư Lý nhận mà không thu phí trong suốt ba năm qua cho Mc kia, trong đó còn có cả vụ án cô gái kiện cha nữa Vụ án đó rất nổi tiếng, cha của cô gái đó là một doanh nhân có tiếng, vợ hiện tại của ông ta cũng biết rõ hành vi cưỡng hiếp con gái của vợ trước của ông ta nhưng cũng thờ ơ cho qua, làm bộ không có. Lúc cô gái đó xin mẹ kế giúp đỡ thì người mẹ kế đó chẳng những không giúp đỡ mà còn đe dọa không cho phép cô tiết lộ ra ngoài. Cô gái kia đành phải xin ông bà nội giúp đỡ nhưng lại bị coi là kẻ thần kinh, bọn họ cấu kết với bên bác sĩ mà nói cô bị bệnh tâm thần Cứ như vậy, cô gái đó ngày càng trở nên kì quái, thường hoảng hốt sợ sệt, thường cười ngu ngơ với mọi người, có đôi khi đang đi trên đường lại nghĩ tới chuyện gì đó mà ngồi bệt xuống đất òa khóc Lý Hách nhìn thấy cô ấy ở bên đường. Bóng lưng gầy yếu, cô đơn của cô ấy khiến anh thấy đau lòng. Anh không chút nghĩ ngợi đã ngồi xuống cùng cô chuyện trò, cổ vũ cô, mãi đến khi cô gái đó tin tưởng mà kể chuyện của mình ra cho anh nghe Tuổi 15 chính là độ tuổi đẹp nhất của một cô gái nhưng vì sự đối xử nghiệt ngã của người thân mà thành ra thế này. Lý Hách vừa đau lòng vừa phẫn nộ, anh nói với cô ấy, chuyện này không phải lỗi của cô. Anh liên lạc với Dương Dương bảo cô ấy đưa cô gái đến bệnh viện kiểm tra. Biết việc này, Dương Dương còn tức giận hơn cả anh, cô dù bận rộn nhưng vẫn dành thời gian đến nói chuyện cùng cô gái kia, cho cô ấy số điện thoại, địa chỉ của mình để cô ấy lúc nào cần thì có thể tìm đến tâm sự. Dương Dương như là mẹ của cô gái đó vậy, trong sự che chở của Dương Dương, vết thương lòng của cô gái đó dần khép lại Ban đầu, cô gái đó căn bản không dám kiện cha mình, Lý Hách cũng không ép cô nhưng anh dạy cô cách dùng máy ghi âm, khi cha cô ta lại tái phạm thì ghi âm lại, sưu tập chứng cứ Về sau, dưới sự cổ vũ của Dương Dương, cô gái ấy quyết định lấy hết dũng khí mà kiện cha mình, thay đổi số mệnh của chính mình. Vụ án này tạo nên làn sóng lớn trong dư luận, bởi vì cha của cô ấy là một doanh nhân thành đạt, hơn nữa những người trong gia đình không hề giúp đỡ cô bé mà trơ mắt để cho hành vi đê tiện này được kéo dài trong suốt năm năm trời Người đàn ông đó, vợ mới, bác sĩ khoa tâm thần và ông bà nội cô bé đều bị phạt, quyền giám hộ cô bé được giao cho mẹ của cô bé. Lý Hách còn giúp bọn họ giành được một khoản tiền cấp dưỡng lớn Vụ án này thắng lợi, đồng thời thanh danh của Lý Hách cũng vang xa - Mọi người nói chúc mừng chỉ là vì chuyện này? Tôi còn nghĩ mọi người biết tôi vừa thắng kiện cơ. Lý Hách hớn hở nói - Thắng kiện với sếp mà nói chỉ là chuyện bình thường, như cơm bữa thôi mà. Tằng Tiểu Muội cười nói - Nếu đã thế thì tối này chúng ta đi chúc mừng đi Giang Quốc Tân đột nhiên đề nghị. Tốt nhất là đi đến nửa đêm mới về, anh thực sự không muốn đối mặt với sự lải nhải của vợ, không muốn nghe vợ cằn nhằn bài ca cũ rích: “Lúc đi học thành tích của Lý Hách chẳng bằng anh nhưng giờ người ta đã là luật sư nổi tiếng rồi, còn anh? Anh chỉ là một trợ lý, thật mất mặt…”. Những lời lẽ này có thể khiến mọi gã đàn ông trên đời trở nên tự ti - Không được, đã bao lâu rồi cậu không về nhà đúng giờ? Mình sợ bị em dâu mắng lắm, nói tiền lương thì ít mà ngày nào cũng bắt tăng ca về muộn thì cô ấy kiện mình bóc lột lao động mất. Lí Hách nói đùa. - Yên tâm, cô ấy không hiểu gì về luật cả, cũng tiếc tiền mời luật sư lắm A Hưởng vội xen vào: - Hẳn là nên nhân lúc này chúc mừng đi, ăn xong thì đến KTV hát hò. Đợi sau khi Tv đưa tin thì việc làm ăn của văn phòng chúng ta sẽ tốt lên nhiều lắm đó, đến lúc đó mọi người đều phải bận rộn cả rồi còn đâu - Đúng đúng, coi như là thưởng trước cho chúng ta. Tiểu Triệu giơ cao tay lên kêu to Lý Hách bị mọi người vây quanh mà đành phải đồng ý Được rồi, thì đi chúc mừng! *** Dương Dương làm một bàn đầy thức ăn, tuy rằng khả năng bếp núc của cô cũng chỉ bình thường nhưng có sách dạy nấu ăn hỗ trợ nên mấy món ăn trông cũng khá ổn Hôm nay là sinh nhật cô, hôm qua cô đã dặn Lý Hách về sớm một chút Buổi chiều Lý Hách phải ra tòa, cô sợ làm phiền anh nhưng vẫn nhắn tin nhắc nhở, anh hẳn là sẽ về nhà sớm thôi, nếu như thắng kiện. Úp lồng bàn lại, cất rượu vào tủ lạnh rồi kiểm tra lại bánh gato, đó là bánh gato khoai môn mà Lý Hách thích ăn. Cô rất thích vị caramen hoa quả nhưng vì anh thích khoai môn nên ba năm lấy nhau, bất kể là sinh nhật ai thì cũng đều là bánh gato vị khoai môn Có phần hơi ngốc đúng không, nhân nhượng đối phương mọi điều, nhưng mà… đây là tình yêu. Con người mà, luôn cam tâm tình nguyện thỏa hiệp vì người mình yêu Không biết là anh sẽ mang quà gì về? Quần áo, túi xách hay mỹ phẩm? Không đúng, chắc chắn sẽ là một bó hoa hồng bởi vì anh không có thời gian dạo phố mà gọi điện đặt hoa là cách nhanh nhất, tiện nhất. Hơn nữa, hoa hồng là biểu tượng của tình yêu, điều này ai chẳng biết Cô lắc đầu nhìn nụ cười hạnh phúc của mình qua tấm gương Lấy trong tủ bộ váy trắng, mỗi lần mặc bộ váy này, anh đều nói cô trông giống tiên nữ, tiên nữ đó… Lăn lộn trong xã hội này bao năm, vì tiền, vì thực tế thì còn có thể nói là tiên nữ sao? Không sao cả, cứ coi như những lời trái lương tâm đi, chỉ cần Lý Hách còn muốn gọi cô là tiên nữ thì cô cũng tin mình vẫn là tiên nữ Không biết ai đã từng nói, phụ nữ từng kết hôn cũng giống như chiếc xe second-hand, giá thấp vô cùng Khó trách giờ có rất nhiều cô gái thông minh chỉ cần tình yêu không cần hôn nhân, chỉ cần đàn ông chú ý chứ không muốn trả giả. Cho nên Lý Hách vẫn còn chịu nói dối vì mình thì sao không phải là hạnh phúc? 7:37’: cô mang quần áo bước vào phòng tắm 8:10’: cô tắm xong, nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nghĩ: là vụ kiện không thuận lợi sao? Chờ thêm chút nữa cũng được Cô đi vào thư phòng, mở máy tính ra làm việc Ngón tay Dương Dương lướt nhanh trên bàn phím, thỉnh thoảng dừng lại lật sách tìm chút tư liệu. Cô ấy làm việc nhất định rất chăm chú, thường sẽ tiện tay mà quên ăn quên ngủ cho nên chờ đến khi cô ấy ngẩng đầu lên thì đồng hồ trên tường đã lặng lẽ chuyển sang số 11h. Sao còn chưa về? Quên rồi sao? Cô lấy di động ra mà gọi cho anh, phải hơn mười tiếng tút thì giọng nói báo chuyển vào hộp thư thoại vang lên nhưng cô cũng không từ bỏ ý định, lại gọi tiếp, gọi hơn mười lần thì vẫn chẳng có ai nghe Cô ủ rũ mà cười đau khổ, chắc chắn là Lý Hách đã quên Cô có thể dự đoán được tình huống rồi Lý Hách về nhà, cô giận dữ với anh sau đó anh sẽ mỉm cười xin tha rồi nói: “Dương Dương đừng giận, đừng giận, anh sẽ đền cho em”. Đền? Anh đền gì chứ, chỉ cần hôm nay qua cửa thuận lợi thì ngày mai anh ấy sẽ lại bận rộn mà quên biến chuyện này Sau đó cô sẽ lải nhải với anh không ngừng, nếu hôm nay anh ấy không thuận lợi, cô cằn nhằn vượt quá mức độ chịu đựng của anh thì anh sẽ nhăn đôi mày rậm mà nói: “Bốn ngày đáng sợ nhất trên đời là Valentine, Noel, ngày kỉ niệm kết hôn và sinh nhật của vợ, sao không gom bốn ngày này vào làm một, chúc mừng luôn ngay trong Tết Nguyên đán cho nhanh?” Khi đó cô sẽ càng tức giận mà đáp: “Đúng thế, tốt nhất một năm chỉ ăn cơm trong một ngày, sau đó 364 ngày còn lại không cần phải phiền não việc cơm nước, tốt nhất cả năm em chỉ cần trả tiền thuê nhà một tháng chứ không cần tháng nào cũng lo lắng vì tiền thuê nhà, bạn thân của anh chỉ vay tiền một lần, tốt nhất em không cần làm việc mà có người coi em là thiếu phu nhân mà chăm nuôi!” Sau đó, anh sẽ bực bội đến điên người mà nói: “Đấy, lại nhắc lại chuyện cũ, thôi, anh đi ra ngoài hóng gió”. Xong. Tranh luận ầm ỹ cuối cùng anh cũng chỉ né tránh còn cô thì lại hối hận, hối hận vì chồng làm việc một ngày đã đủ mệt mỏi sao còn phải khiến anh đến nhà cũng không muốn về Kinh nghiệm mặt này cô có nhiều lắm, nhiều đến độ cô không còn muốn lặp lại nữa rồi Kinh nghiệm dạy cô rằng không nên nghĩ, không nên giận, thời gian để nổi giận chẳng bằng dùng để kiếm tiền Cô là tiên nữ, một tiên nữ thực tế thích tiền mà cũng thích nịnh Lúc Lý Hách về nhà thì đã là rạng sáng hôm sau. Hôm nay thật vui, mọi người chơi đến quên thời gian, sau đó anh còn phải đưa bọn họ về nhà Dương Dương chắc đã ngủ rồi? Gần đây cô ấy có vẻ nhiều việc, ban đêm ngủ không ngon, ngày mai về anh nhất định phải hầm canh gà cho cô bồi bổ mới được Chuyện phỏng vấn để mai nói với cô ấy đi, Dương Dương mà biết nhất định sẽ vui mừng cho anh, cô ấy luôn tự hào vì những thành tích của anh Lý Hách buông cặp tài liệu, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, định lấy nước uống nhưng nhìn thấy hộp bánh gato thì tim đập loạn. Bánh gato… Chết rồi, anh vội mở điện thoại, phát hiện tối nay Dương Dương đã gọi hơn mười cuộc. Nhớ lại, hôm nay… không đã qua ngày mới rồi, hôm qua là sinh nhật của Dương Dương, cô đã nhắc mấy lần rồi nhưng anh lại không chịu để ý… Xoay người, anh lại thấy trên bàn là những món ăn lạnh ngắt. Nhiều đồ ăn như vậy hẳn cô đã rất tốn công chuẩn bị. Cô từng oán trách: “Rõ ràng là sinh nhật em mà em còn phải vất vả bận rộn cả chiều” Anh đáp lại: “Vậy lần sau sinh nhật anh anh sẽ nấu cơm, hơn nữa sẽ làm toàn những món Dương Dương của chúng ta thích nhất” Anh dễ dàng giải quyết nỗi bực dọc của cô như thế Trên thực tế, muốn giải quyết sự bất mãn của cô thì rất đơn giản, anh là luật sư, đàm phán là năng lực cơ bản mà Dương Dương lại là người coi trọng tình cảm, dễ bị thuyết phục. Huống hồ cho dù cô thực sự cáu lên thì anh chỉ cần bỏ chạy thì cô sẽ nhanh chóng tự suy ngẫm lại, sau đó sẽ hối hận bản thân lắm điều Anh hiểu rất rõ tính cách của cô thì mới mãi mãi không bao giờ thất bại Trước tiên đi tắm cái đã, chút nữa sẽ giải quyết mấy cái này Lý Hách tu ừng ực hết nửa chai nước, đi vào phòng ngủ lại phát hiện Dương Dương không ở đó. Cô ấy ra ngoài sao? Theo bản năng anh đi về phía thư phòng, thấy cô đang ngủ gật trước máy tính. Thật may vì cô đã không giận dữ đến độ bỏ nhà ra đi Dương Dương từng có lần bỏ nhà ra đi nhưng chỉ ngắn ngủi có 4 tiếng đồng hồ, bởi vì cô không có bạn lại tiếc tiền thuê khách sạn nên chưa đến 11h đã về nhà, kết thúc trò chơi bỏ nhà ra đi, đó là lần cô về muộn nhất Anh nhìn bộ váy màu trắng trên người cô thì hơi ngẩn người Trên thực tế, Dương Dương mặc bộ váy này cũng không phải là rất xinh đẹp nhưng mỗi lần cô mặc anh đều khen cô bởi vì rõ ràng đó là bộ váy mà cô thích nhất Thấy chưa, anh rất hiểu cô mà, cũng hiểu rằng bản thân không được tức giận, phải luôn dịu dàng thì mới chiếm được thế thượng phong trong cuộc hôn nhân này Vào thư phòng, Lý Hách lưu văn bản lại cho cô rồi tắt máy tính, cúi người định ôm cô về phòng nhưng anh vừa chạm vào thì Dương Dương đã tỉnh lại Thấy anh, hàng loạt suy nghĩ lại hiện lên trong đầu cô: có cần cãi nhau không? Có cần mắng anh không? Có cần đòi anh quà sinh nhật không? Có cần chất vấn vì sao anh không nghe điện thoại… Nhìn thoáng qua đồng hồ cô lại nghĩ: thôi bỏ đi, hỏi nhiều thì sinh nhật cô cũng không quay lại được Thả em xuống. Cô đẩy đẩy tay anh rồi lạnh nhạt nói Không giận sao? Lý Hách đoán cô chắc sẽ nổi cáu. Anh buông cô ra, mỉm cười dịu dàng nói: Em định đi đâu, anh bế em đi Anh mau đi tắm đi, người đầy mùi rượu, buổi tối uống rượu? Ừm, cùng đồng nghiệp đi chúc mừng, em biết bọn anh chúc mừng… Cô không đợi anh nói hết đã rời khỏi thư phòng mà đi ra ngoài Lý Hách nhìn bóng lưng Dương Dương thì vội đuổi theo, ra đến nhà ăn thì thấy cô đang nhìn mâm cơm lạnh ngắt mà thở dài. Anh cười nói: Mấy cái này để anh dọn, em đi nghỉ trước đi, hôm nay chắc lại làm việc muộn đúng không? Mệt không? Chờ anh tắm xong, nếu em chưa ngủ thì để anh mát xa cho Cô nuốt cơn tức vào trong, tự nhắc nhở mình: Không cần tức giận, tức giận vô ích! Cô lại xoay người, hỏi: Anh ăn rồi đúng không? Ừm Em còn chưa ăn, em ăn rồi sẽ dọn, anh đi tắm đi Em muốn ăn cơm à? Chờ chút để anh đi hâm đồ ăn Không cần, cơm vẫn nóng, hơn nữa em cũng chẳng ăn nhiều đâu Cô đi vào phòng bếp, bưng bát đũa, xới một bát cơm nóng hổi rồi kéo ghế ra ngồi Anh hồ nghi nhìn phản ứng của Dương Dương. Cô… rất lạ… Nghĩ lại, nghĩ cẩn thận lại nào. Dương Dương đang dùng chiến thuật gì đây, anh phải hiểu rõ thì mới biết cách mà ứng phó được. Lý Hách đi tắm, anh cần chút thời gian suy nghĩ thì mới biết bước tiếp theo nên ứng chiến kiểu gì Biết anh rất quen với mỗi lần cãi vã trước kia, sẽ nghĩ mọi cách để giành phần thắng nhưng với cô mà nói, hôn nhân chính là một phần của cuộc sống, cô có thể đôi khi tùy tiện nhưng chưa bao giờ muốn sử dụng mưu kế với chồng mình Dương Dương cúi đầu ăn cơm, nhìn đồ ăn lạnh ngắt mà không khỏi buồn bã. Một giọt nước mắt chảy dài theo gò má Lần thứ 100 cô nghi ngờ tình yêu mà anh dành cho cô có lẽ chỉ là chót lưỡi đầu môi chứ không phải là từ đáy lòng Lần thứ 200 suy nghĩ, cứ tiếp tục cuộc hôn nhân này, có lẽ cô sẽ đợi được ngày anh thay đổi… hoặc là không thể Anh tắm rất nhanh, lúc ra khỏi phòng tắm Dương Dương nghe có tiếng động nên côi vội lau nước mắt Lý Hách ra phòng ăn, thấy cô như chẳng có gì xảy ra mà ăn cơm thì anh lấy bát ra, gắp một miếng cà tím, khoa trương nói: - Oa, Dương Dương nhà ta nấu ăn càng ngày càng tiến bộ, ăn ngon ghê! Cô bĩu môi, không trả lời. - Món miến xào này cũng ngon lắm. Anh cẩn thận quan sát biểu cảm của cô Dương Dương thở dài, buông bát rồi hỏi: - Em không ăn nữa, anh có muốn ăn không? - Ơ! Anh không ăn nữa Anh vẫn còn đang nghiên cứu phản ứng của cô Cô gật gật đầu rồi mang đồ ăn vào bếp, đồ còn ăn được thì cất vào tủ lạnh làm bữa trưa mai, đồ đã hỏng thì đổ thẳng vào thùng rác Anh giúp cô lau dọn bếp, vừa làm vừa tìm đề tài tán gẫu với cô - Hôm nay anh lại thắng kiện, cứ tưởng là khó lắm cơ, lúc về đến văn phòng lại nghe được một tin tốt khác, có muốn biết là tin gì hay không? Anh xếp lại ghế rồi đón lấy bát cô vừa rửa mà lau khô nhưng cô cũng không nói gì. Lí Hách tiếp tục nói: - Có một chương trình TV muốn tới phỏng vấn anh, có thể sẽ khiến danh tiếng phòng luật của chúng ta được lan xa hơn, chúng ta nhất định sẽ nhận thêm được nhiều vụ án nữa - Chúc mừng anh! Dương Dương đáp ngắn gọn Rửa bát xong, cô xoay người trở về phòng Thái độ của Dương Dương khiến anh rất bất an, lúc cô xoay người rời đi, anh vội nắm lấy tay cô mà kéo cô vào lòng mình rồi ôm lấy cô - Xin lỗi, anh quên mất sinh nhật của em Cô cắn cắn môi: - Không sao, cũng không phải lần đầu tiên, em cũng dần quen rồi - Hôm nay anh bận nhiều việc. Lòng anh rất áy náy - Em biết, anh bận làm người tốt Cô sao có thể gây trở ngại sự nghiệp thần thánh của anh được, chưa biết chừng vì thế mà còn bị đày xuống 18 tầng địa ngục cũng nên. Giọng cô chua xót - Em đang tức giận. Lý Hách nói thẳng vào vấn đề mấu chốt Anh thà rằng cô nổi giận cũng không mong cô như bây giờ, không nóng không lạnh khiến anh sợ hãi. Cô thở dài, đẩy anh ra rồi ngẩng đầu bình thản nhìn anh - Có tác dụng sao? Em giận thì anh sẽ thay đổi thái độ, sẽ nhận những vụ án li hôn có thể kiếm ra tiền sao? Em giận thì anh sẽ về nhà đúng giờ với em sao? Em giận thì anh sẽ chịu nghe lời em nói, nghĩ xem anh thực sự muốn gì sao? Không đâu. Anh chỉ cần áp chế được cơn giận của em hoặc bỏ đi là anh thắng. Lý Hách, có thể đừng coi em là luật sư đối thủ mà luôn cố gắng giành phần thắng, thử coi xem trở thành vợ xem được không? - Em vốn là… - Không phải đâu, em chỉ là người anh nói yêu thôi. Nếu thực lòng yêu em thì anh sẽ giống như em, suy nghĩ mọi việc vì đối phương, em sẽ vui vì anh vui, khó chịu vì anh khó chịu, sẽ luôn đặt anh ở trong tim chứ không phải ở ngoài miệng. Tối nay, nếu không quá mệt mỏi thì hãy nghĩ đến việc li hôn đi có được không? Cô mệt mỏi, mệt đến không còn tâm tình để nổi cáu nữa Tim như bị ai bóp mà đau đớn Anh không nghĩ gì cả. Lý Hách vội ôm chặt eo cô, ôm chặt cô vào lòng, một sự hoảng hốt khó hiểu dâng lên - Anh sẽ không nghĩ gì cả, anh yêu em, đừng chia tay gì hết. Anh nói rồi, chờ đến sau này em không đi được nữa thì anh sẽ thành gậy chống, thành xe lăn của em Nhưng cô cũng không biết bản thân có thể chống đỡ đến lúc đó hay không Dương Dương lặng lẽ không nói càng khiến Lý Hách hoảng sợ. Anh lắc đầu, vội vã hôn lên mái tóc, hôn lên môi cô, hôn lên trán cô như muốn dùng nụ hôn mà xóa đi những lời nói không lí trí kia của cô Cô ấy đang tức giận, tức giận anh không cùng ở bên cô trong ngày sinh nhật, giận anh bận rộn, giận anh quên… Cô ấy đang giận, đúng, “chỉ là” tức giận. Dương Dương sẽ không giận dai. Anh không ngừng tự trấn an bản thân - Dương Dương, chúng ta có thể cãi cọ như trước kia, em có thể ba ngày ba đêm mặc kệ anh, cũng có thể dùng mọi cách mà biểu đạt sự bất mãn của em với anh nhưng em đừng rời bỏ anh… Không bỏ đi sao? Nhưng cô đã bắt đầu sợ hãi sự chờ đợi này, sợ hãi bản thân sẽ phải trả giá những gì, sợ hãi mình sẽ thay đổi, mình sỡ trở nên hung dữ hơn… - Dương Dương, anh nói rồi, hôn nhân là chuyện cả đời, là chuyện không thể hối hận. Anh không hối hận, cũng không cho em hối hận. Anh biết hôm nay mình quá đáng, không nên quên sinh nhật em, không nên đi chúc mừng với đồng nghiệp… Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng nghe những lời đường mật của anh, lẳng lặng dựa vào vòm ngực quen thuộc Cô không hiểu nổi bản thân mình, vì sao người đàn ông khiến cô giận dữ, đau lòng, bất mãn và cô đơn như vậy vẫn có thể khiến cô an tâm khi dựa vào lòng anh?
Anh là người đàn ông rất tuấn tú, dáng người chuẩn, mày rậm mắt to, ngũ quan sắc sảo, hơn nữa còn có mấy phần hài hước và rất nhiệt tình, anh là mặt hàng tốt trên thị trường hôn nhân nhưng… Anh liếc nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay. Anh kết hôn đã được ba năm Hôm nay bận rộn nhiều việc nhưng cũng thực sự khiến người ta thấy hưng phấn. Bởi vì anh lại thắng kiện, giúp được một cô gái nghèo bị tai nạn mà mất trí nhớ giành được bồi thường Anh bước vào thang máy, ấn nút số 5 Nhà là cha mẹ Dương Dương để lại, bỏ qua ban công linh tinh thì cũng hơn 30m2, hai phòng ngủ, phòng khách, bếp, nhà vệ sinh. Bọn họ dùng một gian phòng ngủ sắp xếp lại thành thư phòng. Anh thích nhất mỗi đêm hai người mỗi người một bàn làm việc. Có đôi khi anh sẽ rời bàn mà giúp Dương Dương pha cà phê. Có đôi khi Dương Dương sẽ tắt máy mà đi đến sau anh làm nũng, ôm anh thật chặt từ phía sau rồi hai người nói những câu tình cảm. Rất tiếc công việc của bọn họ khác nhau, nếu không anh rất thích được cùng Dương Dương làm việc Mọi người đều nói anh tốt số mới lấy được một người vợ tốt như vậy. Bản thân anh cũng nghĩ thế Dương Dương biết kiếm tiền, từ khi học đại học cô đã bắt đầu viết tiểu thuyết, cách hành văn của cô trôi chảy, tình cảm phong phú, rất hiểu tâm lí độc giả. Năm trước có một tác phẩm được chuyển thể thành phim điện ảnh, đến lúc đó, cô ấy bắt đầu thử sức trong lĩnh vực biên kịch. Dương Dương làm tốt lắm sao? Anh không hiểu nhưng anh chắc chắn rằng cô ấy sẽ cố hết sức để làm việc. Cô là người con gái luôn cố gắng làm thật tốt mọi việc. Tuy rằng cô nấu ăn không ngon, tuy rằng cô không thích làm những việc gia đình, tuy rằng cô có hơi lắm điều, đôi khi sẽ cáu gắt nhưng có bà vợ nào mà không như vậy? Cô ấy đã là loại ưu trong hàng ngũ các bà vợ rồi, với Dương Dương, anh rất hài lòng Lý Hách mở cửa nhà, phát hiện Dương Dương đang ngồi trên sofa, hai chân co lại, tay ôm gối ôm, sắc mặt không tốt. Là không khỏe hay là vì công việc mệt mỏi? Hẳn là cả hai rồi. Anh nhìn vợ mỉm cười Biết vì sao vợ anh tên là Dương Dương không? Bởi vì mỗi lần anh nhìn cô thì đều không kìm lòng được mà mỉm cười cho nên anh mới gọi cô là Dương Dương, khuôn mặt tươi cười vui vẻ. - Dương Dương, đã ăn chưa? Anh thay quần áo rồi sẽ nấu cơm ngay đây. Cô nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ. Thời điểm này ai còn nuốt trôi cơm Lí Hách cười cười, không để ý tới sự tức giận của cô, đi thẳng vào phòng thay áo. Ra khỏi phòng, phát hiện thấy Dương Dương vẫn không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, anh đi đến bên sofa, ôm eo cô từ phía sau, má kề má cô rồi cười nói: - Nói cho em một tin mừng nhé. Có nhớ tới cô gái nghèo lần trước anh nhắc đến không? Cô ấy và bà nội cùng đi ra ngoài nhưng bị một chiếc xe tải đâm vào khiến bà nội qua đời ngay tại chỗ còn cô ấy thì mất trí nhớ đó. Vụ tai nạn đó không có nhân chứng vật chứng cũng không biết là ai đã ngồi cùng xe đó, chỉ có lời khai của lái xe nghiêng hẳn về một bên. Hắn ta nói là cô gái này không có bằng lái xe mới khiến tai nạn xảy ra. Vụ án như vậy vốn sẽ chẳng có luật sư nào chịu nhận nhưng em đoán xem, chồng em có cách nào để chuyển bại thành thắng không? Không cần đoán, anh ấy tuyệt đối có cách để chuyển bại thành thắng bởi vì anh ấy là Thường Thắng tướng quân theo lời của người trong ngành. Những vụ án qua tay anh chỉ có thắng chứ không bao giờ thua Lý Hách thấy cô không đáp thì nói tiếp: - Anh tìm đến hiện trường vụ án cuối cùng đã tìm thấy một nhân chứng chứng kiến mọi việc, đúng là trời không phụ lòng người, có một nhân viên trạm xăng nói hai bà cháu cô ấy thường đến chỗ bọn họ bơm xăng, vì thế anh tìm trong camera giám sát của trạm xăng được một đoạn video ghi lại rằng hôm đó người lái xe là người bà chứ không phải là cô gái chưa có bằng lái kia. Sau đó anh tìm những người thân quen của bọn họ, bọn họ đều chứng minh rằng bà nội của cô ấy lái xe vốn rất cứng tay. Bởi vì anh thắng vụ này nên giờ ngoài tiền thuốc men, cô gái đó còn lấy được tiền bồi thường từ phía người gây ra tai nạn nữa Anh rất vui nhưng Dương Dương lại lạnh lùng hắt một bát nước lạnh: - Cô ấy có thanh toán phí thuê luật sư không? Anh khẽ nhăn mũi sau lưng cô. Ai mà lại không biết xấu hổ đi đòi tiền cô gái nghèo khổ bị tai nạn như vậy? Nếu không phải anh kiên quyết không nhận tiền, hỗ trợ tiến hành tố tụng thì mẹ cô ấy còn chỉ định đòi người gây tai nạn chút tiền thuốc men rồi cho qua mọi chuyện luôn. Nhưng anh vẫn nói: - Trả rồi trả rồi, trước khi lên tòa, anh bảo rằng sẽ không đòi của cô ấy nửa đồng nhưng sau đó thắng kiện, buổi chiều cô ấy và mẹ đã mang 5 vạn đồng đến, nói là muốn cảm ơn anh. Anh vốn không muốn nhận nhưng em cũng biết Tằng Tiểu Muội đó, thấy tiền là mắt sáng lên, lập tức viết biên lai nói rằng đó là tiền phí tố tụng, không cản lại được Tốt lắm, trong văn phòng đó cuối cùng cũng có người chịu suy nghĩ. - Nói đi, Dương Dương, sao hôm nay trông em không vui như vậy, có phải là công việc không thuận lợi? Có muốn ra ngoài ăn gì không, hay là anh làm cơm rang cho em nhé? Anh ấn ấn bả vai vợ, vai cô rất cứng, có thể thấy được cô đã phải làm việc trong thời gian rất dài. - Không cần. Cô mặt không chút biểu cảm mà mở ngăn kéo, lấy sổ tiết kiệm gửi ngân hàng ra đưa tới trước mặt anh, nhìn anh không chớp mắt, lạnh lùng hỏi: - Tiền ở đây đâu rồi? Bị phát hiện? Tay Lí Hách đang giúp cô mát xa khựng lại, xấu hổ vuốt vuốt tóc: - Sao tự nhiên em đến ngân hàng làm gì? - Bình thường em cũng chẳng xem, chỉ có lúc nào giận anh thì mới xem, em phải nhìn vào những con số trên đó rồi tự nhủ với mình: “Xem này, Lý luật sư nhà chúng ta vẫn còn vì gia đình, vì vợ mà cố gắng, anh ấy đang thử thay đổi bản thân, nhận những vụ án mà anh ấy vốn không thích”. Dương Dương trừng mắt nhìn anh. Nhìn thái độ này của anh thì bọn họ đến bao giờ mới tiết kiệm được 100 vạn để sinh con? Cô không còn trẻ nữa, hết năm nay là đã 28 tuổi, chỉ chớp mắt là đã 35,45 tuổi. Theo tốc độ này của anh thì chỉ sợ chờ tới khi mãn kinh thì cô mới được sinh em bé - Em lại vì chuyện gì mà giận giữ đến mức độ này? Anh buông thõng tay, cũng có hơi mệt, ở bên ngoài nói suốt cả ngày trời, thực sự chỉ mong về nhà có thể được yên tĩnh một chút. - Giang Quốc Tân Đó chính là bạn học thất nghiệp, sắp li hôn của anh. - Chuyện đó… đã là chuyện ngày hôm qua rồi, sao còn tính nợ cũ Anh rất bất đắc dĩ, theo bản năng mà muốn đi vào bếp - Với em mà nói, chuyện 3 năm trước mới gọi là chuyện cũ được Cho nên từ khi kết hôn đến giờ, mỗi chuyện khiến cô bực mình thì cô đều có quyền lôi ra nói, nói đến khi cô tự thấy chán mới thôi - Được rồi, được rồi, em tự gọi cho Quốc Tân, bảo cậu ấy mai không phải đi làm nữa Anh cũng không tin là cô dám gọi, năm đó Quốc Tân là phù rể của anh - Vì sao lần nào cũng để em làm người xấu! Cô giận dữ vỗ bàn, người run lên mà quát lớn - Đúng thế, chuyện này em cũng không làm được. Lúc cậu ấy đến nhờ vả chúng ta em cũng thấy rồi đấy. Vợ cậu ấy rất ghê gớm, nếu cậu ấy không thể đem tiền về thì nhất định cậu ấy sẽ thành người đàn ông bị vợ bỏ. Anh vỗ vỗ trán mình, muốn giúp bạn bè tranh thủ cơ hội việc làm. Ý là cô không đủ ghê gớm nên mới để mặc anh muốn làm gì thì làm! Dương Dương thở sâu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hơn nửa ngày mới cầm sổ tiết kiệm lên lắc lắc trước mặt anh: - Được rồi, tạm thời không truy cứu chuyện Giang Quốc Tân nhưng em hỏi anh, tiền ở đây đâu? Số tiền này cô không dám động vào, thuần túy chỉ dám nhìn mà thôi nhưng không ngờ vừa quay lại đã không thấy đâu nữa. - Cho Quốc Tân vay, vợ cậu ấy sắp sinh con phải thuê nhà lớn hơn một chút, sau này đến lúc sinh vợ cậu ấy lại không thể đi làm, bên người cần tiền để đề phòng mọi tình huống - Nói hay lắm, vợ nhà người ta có thể sinh con, còn em? Em nghèo đến độ không dám sinh con, Lý Hách! Anh tốt với em quá! Cô tức giận chỉ tay vào anh, điên cuồng mà hét lớn, giận giữ đi đi lại lại trong phòng khách. Anh cố gắng mỉm cười mà ôm lấy vợ dỗ dành - Đừng giận, em nghĩ mà xem, anh để cho Quốc Tân đến văn phòng luật làm, cậu ấy sẽ dần dần kiếm được tiền trả lại cho chúng ta. Em yên tâm, Quốc Tân chỉ là hơi xui xẻo thôi, cậu ấy rất có tài năng. Chờ đến khi cậu ấy thi đỗ luật sư thì văn phòng sẽ có thêm 1 luật sư, anh sẽ đem những vụ án không thích giao cho cậu ấy, sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Cái này gọi là đầu tư em ạ Anh thử thuyết phục Dương Dương, chẳng qua… Tiền tiền tiền. Anh chẳng hiểu vì sao phụ nữ lại coi trọng tiền bạc như vậy, cũng có phải là không sống được nữa đâu Cô giãy khỏi vòng tay anh, bực bội hỏi: - Nếu 10 năm nữa anh ấy cũng không thi đỗ thì sao? Nếu anh ấy luôn xui xẻo thì sao? Có phải chúng ta sẽ phải nuôi anh ấy cả đời? Cô quay mặt về phía anh, chiến thuật tươi cười không có tác dụng. - Chậc chậc chậc! Vợ yêu lương thiện của anh ơi, sao em phải tự biến mình thành người đanh đá thế chứ. Anh dám cá, nếu Quốc Tân xin em giúp thì em cũng sẽ nhanh chóng đưa tiền cho cậu ấy thôi Anh vẫn tiếp tục mỉm cười - Em không! Em sẽ giấu kĩ tiền ở cạp quần Cô dò xét nhìn anh một cái, cô giận đến bốc hỏa, ruột thắt lại, cô sắp giận tới chết rồi mà anh còn chẳng coi ra gì. Cuối cùng cô phải nói bao nhiêu lời khó nghe nữa thì anh mới hiểu rằng cô thực sự sắp điên lên rồi. Lý Hách vẫn cười, đi đến trước mặt cô, nâng mặt cô lên rồi thân thiết nói: - Có biết vì sao anh yêu em không? Anh yêu nhất ở em là thói trong ngoài bất nhất, rõ ràng là người con gái nhân từ, thiện lương, rõ ràng là chẳng tham tiền nhưng lại cứ thích giả vờ làm Mẫu dạ xoa. Có mệt không nào? Nếu em thực sự yêu tiền như thế thì sao tiền ba anh đưa em không nhận? Anh bóp mặt cô: - Ây dà, đúng là đáng yêu không chịu được…. Anh vẫn còn giả vờ vui vẻ. Ngọn núi lửa trong cô đang phun trào rồi đây - A…. Cô hét lớn một tiếng: - Là vì tự tôn, tự tôn! Em đã nói mấy trăm lần rồi, em yêu tiền, rất rất yêu tiền. Em chỉ không muốn vứt bỏ tự tôn để người ta giẫm đạp lên thôi - Nghĩ nhiều quá rồi đó, ai dám giẫm đạp lên em. Em chính là người vợ tốt nhất trên đời này, ngoài em ra anh sẽ chẳng yêu ai khác. Nếu cha mẹ anh làm khó em thì chính là không muốn có con… Sau đó, anh lại bô lô ba la một tràng dài nhằm thu hút sự chú ý của cô. Anh là luật sư miệng lưỡi ngon ngọt, lại là người tình thích nói những lời có cánh, công lực cãi cọ của cô luôn không thắng được anh - Em đừng vội, tin vào chồng em đi, em chỉ việc chờ thôi, chờ Quốc Tân thi đỗ thì chính là lúc văn phòng luật phát triển. Anh sẽ lợi dụng uy tín của mình mà nhận nhiều vụ án khác… Nhận thật nhiều vào, cho Quốc Tân bận đến chết đi, ai bảo cậu ấy vay 50 vạn quan trọng nhất của chúng ta. Ai bảo cậu ấy lúc vất vả nhất lại muốn dựa vào anh… Đến lúc đó văn phòng vừa kiếm được tiền vừa có người trông coi, anh có thể đưa em đi du lịch khắp thế giới rồi… Cứ như vậy, đây là lần thứ mấy trăm cô bị anh thuyết phục. Tuy rằng cô hiểu rõ hơn ai hết rằng anh không coi lời cô ra gì, chỉ coi như cô đến kì sinh lí mà nóng nảy. Dương Dương thở dài, chiến tranh kết thúc, Lí Hách vẫn không thấu được lòng cô Nhưng Lý Hách biết Dương Dương thương anh, cũng biết mình thực sự yêu Dương Dương, biết bọn họ sẽ tay trong tay đi đến cuối cuộc đời này… Anh hôn lên trán cô, sờ sờ mặt cô rồi nói: - Xem này, gầy quá, gần đây nhất định là làm việc mệt mỏi rồi, phải chăm sóc bản thân chứ, anh nấu gà om dầu vừng cho em nhé - Không được…. Cô định phản đối Anh cắt ngang lời cô: - Không được cho nhiều rượu? Biết rồi, Dương Dương nhà chúng ta chỉ cần uống chút rượu thì sẽ say bất tỉnh nhân sự - Tối nay em còn có việc phải làm Từ phản đối trở thành khẽ nhắc nhở - Không thành vấn đề, em đi tắm đi, 30’ nữa là sẽ được ăn gà om dầu vừng rồi Dương Dương đau đầu nhìn cuốn sổ tiết kiệm trống rỗng lại nhìn theo bóng lưng Lý Hách. Thôi đi, so đo gì chứ, cũng chỉ có anh ấy mới chăm sóc mình cẩn thận được như vậy, mà cô, cũng chỉ còn lại người thân duy nhất là anh. Sau đó, cũng không có gì bất ngờ, Lý Hách lại không chịu nghe lời cô nói. Cô uống thử một ngụm canh gà, không nhịn được nhíu mày: - Chẳng phải em nói… Lý Hách nhướng mày. Ây da, chết rồi, anh quên mất nhưng làm gì có ai nấu gà om dầu vừng lại không cho rượu? Anh mỉm cười, vỗ vỗ mặt cô nói: - Chẳng có cách nào cả, anh vốn rất thích chuốc say em, em không biết rằng lúc em say em nhiệt tình, đáng yêu cỡ nào đâu Cô lườm anh: - Em còn việc phải làm cho xong nữa - Ngày mai làm cũng được, tối hôm nay cùng ông xã được không? Ông xã em hôm nay rất giỏi, thắng được vụ án vốn không thể thắng, bà xã phải thưởng cho ông xã mới đúng chứ Anh ôm lấy cô, dỗ dành cô. Hơi thở ấm áp thổi qua tai cô, người đàn ông này… cô vĩnh viễn không thể làm gì được anh - Ăn đi, ăn đi… Anh thúc giục cô Cô theo ý anh, bắt đầu ăn - Thật ra thoải mái, gặp phải khách hàng như thế này, người đầu bếp đúng là có cảm giác thành công Anh nâng mặt cô lên, hôn lên đôi môi cô Ăn xong hai bát canh gà, cô say, say đến độ ôm chầm lấy ông chồng mới một tiếng trước còn làm mình bực mình, say đến độ chủ động dâng đôi môi thơm, say đến độ quên mất đàn ông không thể nuông chiều. Vì thế bọn họ lên giường, cùng nhau chìm đắm. Dương Dương quên mất mình đang trong thời kì nguy hiểm, hơn nữa bọn họ còn chưa tích đủ tiền để nuôi con. *** Khi Lý Hách nhẹ nhàng quay về văn phòng luật thì bạn học cũ Giang Quốc Tân vội vàng chạy tới đón Văn phòng luật tổng cộng được chia thành ba phòng, phòng trong cùng là văn phòng của Lý Hách, bên tay phải là phòng họp nhỏ chuyên để tiếp xúc với khách hàng. Văn phòng lớn thì ở ngay ngoài cửa, trong văn phòng lớn có 4 bàn làm việc, mỗi người chiếm một góc, bàn nào bàn nấy đều đầy tài liệu, chỉ có bàn của Tằng Tiểu Muội là sạch sẽ gọn gàng nhất. Phía sau cô có máy photocopy và máy in, trên máy photocopy treo một bức tranh sơn dầu Giữa văn phòng lớn có một chiếc bàn thủy tinh lớn và 6 chiếc ghế dựa, bên cạnh đặt một bồn hoa để trang trí. Đó là bàn để bọn họ họp hành, cả văn phòng nhìn trông rất sạch sẽ sáng sủa, tất cả đều do Dương Dương một tay sắp xếp. - Lý Hách, chúc mừng cậu Giang Quốc Tân vui mừng chạy đến ôm tay anh - Chúc mừng tớ? A… mọi người biết cả rồi à? Không sai, mình lại thắng, bà cố rất cảm kích mình, tặng cho mình hơn 10 quả trứng luộc nước trà, mọi người chia nhau ăn đi, nhớ để cho mình hai quả mang về cho vợ yêu đấy Lý Hách lấy ra một túi trứng gà luộc nước trà - Vợ yêu? Lý luật sư, anh thực sự yêu vợ thế sao? Kế toán Tằng Tiểu Muội chế nhạo, đưa một tập tài liệu đã sửa sang cho anh - Đương nhiên, vợ anh là người vợ tốt nhất trên đời này Mặc dù có chút lắm điều, có hơi thực tế, có hơi thích tiền, có hơi không biết làm việc nhà… Nhưng vợ mà, dù thế nào thì vợ mình vẫn là tốt nhất - Những lời này để dành mà nói với Dương Dương, đừng có nói trước mặt chúng mình, đang kích thích bọn mình không có vợ tốt như cậu sao? Giang Quốc Tân lườm lườm anh, làm mặt quỷ mà nói Ai chẳng biết vợ của anh ta rất ghê gớm, chuyện gì cũng quản, còn độc tài hơn cả Hitler, suốt ngày chê anh ta là kẻ không có tiền đồ. Ây da, thật không công bằng. Lý Hách sao lại lấy được một người phụ nữ dung túng cho cậu ta đi sớm về muộn mà không thể mang tiền về nhà được? Nếu hôn nhân có hạnh phúc hay không liên quan đến việc thắp hương thờ cúng tổ tiên thì xem ra anh chẳng những không thắp hương mà còn đi cướp bát hương nhà người khác - Mọi người quên mất chủ đề chính rồi à Trợ lý Tiểu Triệu là người gắn bó với văn phòng luật sư lâu nhất đi đến trước mặt Lý Hách nói: - Luật sư Lý, hôm nay có một Mc đến tìm văn phòng của chúng ta, hi vọng có thể làm một chuyên đề về anh, cô ấy nói tiêu đề dự định là “luật sư trẻ tuổi khẳng khái vì công lý chính nghĩa, không tham tiền tài – Lý Hách” - Chương trình TV! Oa! Lý Hách cả kinh. Xem ra anh càng ngày càng nổi tiếng rồi - Mình đã nói giúp cho cậu không ít trước mặt Mc kia đấy. Mình nói, cậu không bao giờ muốn thấy người khác chịu khổ, người khác học luật là để kiếm tiền còn cậu thì là muốn giúp đỡ những người không hiểu pháp luật, giữ vững công lí. Thế nào, mình nói hay chưa? – Giang Quốc Tân vội vàng tranh công Trợ lý A Hưởng cũng nhoi lên nói: - Em bảo Tằng Tiểu Muội thống kê những vụ án luật sư Lý nhận mà không thu phí trong suốt ba năm qua cho Mc kia, trong đó còn có cả vụ án cô gái kiện cha nữa Vụ án đó rất nổi tiếng, cha của cô gái đó là một doanh nhân có tiếng, vợ hiện tại của ông ta cũng biết rõ hành vi cưỡng hiếp con gái của vợ trước của ông ta nhưng cũng thờ ơ cho qua, làm bộ không có. Lúc cô gái đó xin mẹ kế giúp đỡ thì người mẹ kế đó chẳng những không giúp đỡ mà còn đe dọa không cho phép cô tiết lộ ra ngoài. Cô gái kia đành phải xin ông bà nội giúp đỡ nhưng lại bị coi là kẻ thần kinh, bọn họ cấu kết với bên bác sĩ mà nói cô bị bệnh tâm thần Cứ như vậy, cô gái đó ngày càng trở nên kì quái, thường hoảng hốt sợ sệt, thường cười ngu ngơ với mọi người, có đôi khi đang đi trên đường lại nghĩ tới chuyện gì đó mà ngồi bệt xuống đất òa khóc Lý Hách nhìn thấy cô ấy ở bên đường. Bóng lưng gầy yếu, cô đơn của cô ấy khiến anh thấy đau lòng. Anh không chút nghĩ ngợi đã ngồi xuống cùng cô chuyện trò, cổ vũ cô, mãi đến khi cô gái đó tin tưởng mà kể chuyện của mình ra cho anh nghe Tuổi 15 chính là độ tuổi đẹp nhất của một cô gái nhưng vì sự đối xử nghiệt ngã của người thân mà thành ra thế này. Lý Hách vừa đau lòng vừa phẫn nộ, anh nói với cô ấy, chuyện này không phải lỗi của cô. Anh liên lạc với Dương Dương bảo cô ấy đưa cô gái đến bệnh viện kiểm tra. Biết việc này, Dương Dương còn tức giận hơn cả anh, cô dù bận rộn nhưng vẫn dành thời gian đến nói chuyện cùng cô gái kia, cho cô ấy số điện thoại, địa chỉ của mình để cô ấy lúc nào cần thì có thể tìm đến tâm sự. Dương Dương như là mẹ của cô gái đó vậy, trong sự che chở của Dương Dương, vết thương lòng của cô gái đó dần khép lại Ban đầu, cô gái đó căn bản không dám kiện cha mình, Lý Hách cũng không ép cô nhưng anh dạy cô cách dùng máy ghi âm, khi cha cô ta lại tái phạm thì ghi âm lại, sưu tập chứng cứ Về sau, dưới sự cổ vũ của Dương Dương, cô gái ấy quyết định lấy hết dũng khí mà kiện cha mình, thay đổi số mệnh của chính mình. Vụ án này tạo nên làn sóng lớn trong dư luận, bởi vì cha của cô ấy là một doanh nhân thành đạt, hơn nữa những người trong gia đình không hề giúp đỡ cô bé mà trơ mắt để cho hành vi đê tiện này được kéo dài trong suốt năm năm trời Người đàn ông đó, vợ mới, bác sĩ khoa tâm thần và ông bà nội cô bé đều bị phạt, quyền giám hộ cô bé được giao cho mẹ của cô bé. Lý Hách còn giúp bọn họ giành được một khoản tiền cấp dưỡng lớn Vụ án này thắng lợi, đồng thời thanh danh của Lý Hách cũng vang xa - Mọi người nói chúc mừng chỉ là vì chuyện này? Tôi còn nghĩ mọi người biết tôi vừa thắng kiện cơ. Lý Hách hớn hở nói - Thắng kiện với sếp mà nói chỉ là chuyện bình thường, như cơm bữa thôi mà. Tằng Tiểu Muội cười nói - Nếu đã thế thì tối này chúng ta đi chúc mừng đi Giang Quốc Tân đột nhiên đề nghị. Tốt nhất là đi đến nửa đêm mới về, anh thực sự không muốn đối mặt với sự lải nhải của vợ, không muốn nghe vợ cằn nhằn bài ca cũ rích: “Lúc đi học thành tích của Lý Hách chẳng bằng anh nhưng giờ người ta đã là luật sư nổi tiếng rồi, còn anh? Anh chỉ là một trợ lý, thật mất mặt…”. Những lời lẽ này có thể khiến mọi gã đàn ông trên đời trở nên tự ti - Không được, đã bao lâu rồi cậu không về nhà đúng giờ? Mình sợ bị em dâu mắng lắm, nói tiền lương thì ít mà ngày nào cũng bắt tăng ca về muộn thì cô ấy kiện mình bóc lột lao động mất. Lí Hách nói đùa. - Yên tâm, cô ấy không hiểu gì về luật cả, cũng tiếc tiền mời luật sư lắm A Hưởng vội xen vào: - Hẳn là nên nhân lúc này chúc mừng đi, ăn xong thì đến KTV hát hò. Đợi sau khi Tv đưa tin thì việc làm ăn của văn phòng chúng ta sẽ tốt lên nhiều lắm đó, đến lúc đó mọi người đều phải bận rộn cả rồi còn đâu - Đúng đúng, coi như là thưởng trước cho chúng ta. Tiểu Triệu giơ cao tay lên kêu to Lý Hách bị mọi người vây quanh mà đành phải đồng ý Được rồi, thì đi chúc mừng! *** Dương Dương làm một bàn đầy thức ăn, tuy rằng khả năng bếp núc của cô cũng chỉ bình thường nhưng có sách dạy nấu ăn hỗ trợ nên mấy món ăn trông cũng khá ổn Hôm nay là sinh nhật cô, hôm qua cô đã dặn Lý Hách về sớm một chút Buổi chiều Lý Hách phải ra tòa, cô sợ làm phiền anh nhưng vẫn nhắn tin nhắc nhở, anh hẳn là sẽ về nhà sớm thôi, nếu như thắng kiện. Úp lồng bàn lại, cất rượu vào tủ lạnh rồi kiểm tra lại bánh gato, đó là bánh gato khoai môn mà Lý Hách thích ăn. Cô rất thích vị caramen hoa quả nhưng vì anh thích khoai môn nên ba năm lấy nhau, bất kể là sinh nhật ai thì cũng đều là bánh gato vị khoai môn Có phần hơi ngốc đúng không, nhân nhượng đối phương mọi điều, nhưng mà… đây là tình yêu. Con người mà, luôn cam tâm tình nguyện thỏa hiệp vì người mình yêu Không biết là anh sẽ mang quà gì về? Quần áo, túi xách hay mỹ phẩm? Không đúng, chắc chắn sẽ là một bó hoa hồng bởi vì anh không có thời gian dạo phố mà gọi điện đặt hoa là cách nhanh nhất, tiện nhất. Hơn nữa, hoa hồng là biểu tượng của tình yêu, điều này ai chẳng biết Cô lắc đầu nhìn nụ cười hạnh phúc của mình qua tấm gương Lấy trong tủ bộ váy trắng, mỗi lần mặc bộ váy này, anh đều nói cô trông giống tiên nữ, tiên nữ đó… Lăn lộn trong xã hội này bao năm, vì tiền, vì thực tế thì còn có thể nói là tiên nữ sao? Không sao cả, cứ coi như những lời trái lương tâm đi, chỉ cần Lý Hách còn muốn gọi cô là tiên nữ thì cô cũng tin mình vẫn là tiên nữ Không biết ai đã từng nói, phụ nữ từng kết hôn cũng giống như chiếc xe second-hand, giá thấp vô cùng Khó trách giờ có rất nhiều cô gái thông minh chỉ cần tình yêu không cần hôn nhân, chỉ cần đàn ông chú ý chứ không muốn trả giả. Cho nên Lý Hách vẫn còn chịu nói dối vì mình thì sao không phải là hạnh phúc? 7:37’: cô mang quần áo bước vào phòng tắm 8:10’: cô tắm xong, nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nghĩ: là vụ kiện không thuận lợi sao? Chờ thêm chút nữa cũng được Cô đi vào thư phòng, mở máy tính ra làm việc Ngón tay Dương Dương lướt nhanh trên bàn phím, thỉnh thoảng dừng lại lật sách tìm chút tư liệu. Cô ấy làm việc nhất định rất chăm chú, thường sẽ tiện tay mà quên ăn quên ngủ cho nên chờ đến khi cô ấy ngẩng đầu lên thì đồng hồ trên tường đã lặng lẽ chuyển sang số 11h. Sao còn chưa về? Quên rồi sao? Cô lấy di động ra mà gọi cho anh, phải hơn mười tiếng tút thì giọng nói báo chuyển vào hộp thư thoại vang lên nhưng cô cũng không từ bỏ ý định, lại gọi tiếp, gọi hơn mười lần thì vẫn chẳng có ai nghe Cô ủ rũ mà cười đau khổ, chắc chắn là Lý Hách đã quên Cô có thể dự đoán được tình huống rồi Lý Hách về nhà, cô giận dữ với anh sau đó anh sẽ mỉm cười xin tha rồi nói: “Dương Dương đừng giận, đừng giận, anh sẽ đền cho em”. Đền? Anh đền gì chứ, chỉ cần hôm nay qua cửa thuận lợi thì ngày mai anh ấy sẽ lại bận rộn mà quên biến chuyện này Sau đó cô sẽ lải nhải với anh không ngừng, nếu hôm nay anh ấy không thuận lợi, cô cằn nhằn vượt quá mức độ chịu đựng của anh thì anh sẽ nhăn đôi mày rậm mà nói: “Bốn ngày đáng sợ nhất trên đời là Valentine, Noel, ngày kỉ niệm kết hôn và sinh nhật của vợ, sao không gom bốn ngày này vào làm một, chúc mừng luôn ngay trong Tết Nguyên đán cho nhanh?” Khi đó cô sẽ càng tức giận mà đáp: “Đúng thế, tốt nhất một năm chỉ ăn cơm trong một ngày, sau đó 364 ngày còn lại không cần phải phiền não việc cơm nước, tốt nhất cả năm em chỉ cần trả tiền thuê nhà một tháng chứ không cần tháng nào cũng lo lắng vì tiền thuê nhà, bạn thân của anh chỉ vay tiền một lần, tốt nhất em không cần làm việc mà có người coi em là thiếu phu nhân mà chăm nuôi!” Sau đó, anh sẽ bực bội đến điên người mà nói: “Đấy, lại nhắc lại chuyện cũ, thôi, anh đi ra ngoài hóng gió”. Xong. Tranh luận ầm ỹ cuối cùng anh cũng chỉ né tránh còn cô thì lại hối hận, hối hận vì chồng làm việc một ngày đã đủ mệt mỏi sao còn phải khiến anh đến nhà cũng không muốn về Kinh nghiệm mặt này cô có nhiều lắm, nhiều đến độ cô không còn muốn lặp lại nữa rồi Kinh nghiệm dạy cô rằng không nên nghĩ, không nên giận, thời gian để nổi giận chẳng bằng dùng để kiếm tiền Cô là tiên nữ, một tiên nữ thực tế thích tiền mà cũng thích nịnh Lúc Lý Hách về nhà thì đã là rạng sáng hôm sau. Hôm nay thật vui, mọi người chơi đến quên thời gian, sau đó anh còn phải đưa bọn họ về nhà Dương Dương chắc đã ngủ rồi? Gần đây cô ấy có vẻ nhiều việc, ban đêm ngủ không ngon, ngày mai về anh nhất định phải hầm canh gà cho cô bồi bổ mới được Chuyện phỏng vấn để mai nói với cô ấy đi, Dương Dương mà biết nhất định sẽ vui mừng cho anh, cô ấy luôn tự hào vì những thành tích của anh Lý Hách buông cặp tài liệu, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, định lấy nước uống nhưng nhìn thấy hộp bánh gato thì tim đập loạn. Bánh gato… Chết rồi, anh vội mở điện thoại, phát hiện tối nay Dương Dương đã gọi hơn mười cuộc. Nhớ lại, hôm nay… không đã qua ngày mới rồi, hôm qua là sinh nhật của Dương Dương, cô đã nhắc mấy lần rồi nhưng anh lại không chịu để ý… Xoay người, anh lại thấy trên bàn là những món ăn lạnh ngắt. Nhiều đồ ăn như vậy hẳn cô đã rất tốn công chuẩn bị. Cô từng oán trách: “Rõ ràng là sinh nhật em mà em còn phải vất vả bận rộn cả chiều” Anh đáp lại: “Vậy lần sau sinh nhật anh anh sẽ nấu cơm, hơn nữa sẽ làm toàn những món Dương Dương của chúng ta thích nhất” Anh dễ dàng giải quyết nỗi bực dọc của cô như thế Trên thực tế, muốn giải quyết sự bất mãn của cô thì rất đơn giản, anh là luật sư, đàm phán là năng lực cơ bản mà Dương Dương lại là người coi trọng tình cảm, dễ bị thuyết phục. Huống hồ cho dù cô thực sự cáu lên thì anh chỉ cần bỏ chạy thì cô sẽ nhanh chóng tự suy ngẫm lại, sau đó sẽ hối hận bản thân lắm điều Anh hiểu rất rõ tính cách của cô thì mới mãi mãi không bao giờ thất bại Trước tiên đi tắm cái đã, chút nữa sẽ giải quyết mấy cái này Lý Hách tu ừng ực hết nửa chai nước, đi vào phòng ngủ lại phát hiện Dương Dương không ở đó. Cô ấy ra ngoài sao? Theo bản năng anh đi về phía thư phòng, thấy cô đang ngủ gật trước máy tính. Thật may vì cô đã không giận dữ đến độ bỏ nhà ra đi Dương Dương từng có lần bỏ nhà ra đi nhưng chỉ ngắn ngủi có 4 tiếng đồng hồ, bởi vì cô không có bạn lại tiếc tiền thuê khách sạn nên chưa đến 11h đã về nhà, kết thúc trò chơi bỏ nhà ra đi, đó là lần cô về muộn nhất Anh nhìn bộ váy màu trắng trên người cô thì hơi ngẩn người Trên thực tế, Dương Dương mặc bộ váy này cũng không phải là rất xinh đẹp nhưng mỗi lần cô mặc anh đều khen cô bởi vì rõ ràng đó là bộ váy mà cô thích nhất Thấy chưa, anh rất hiểu cô mà, cũng hiểu rằng bản thân không được tức giận, phải luôn dịu dàng thì mới chiếm được thế thượng phong trong cuộc hôn nhân này Vào thư phòng, Lý Hách lưu văn bản lại cho cô rồi tắt máy tính, cúi người định ôm cô về phòng nhưng anh vừa chạm vào thì Dương Dương đã tỉnh lại Thấy anh, hàng loạt suy nghĩ lại hiện lên trong đầu cô: có cần cãi nhau không? Có cần mắng anh không? Có cần đòi anh quà sinh nhật không? Có cần chất vấn vì sao anh không nghe điện thoại… Nhìn thoáng qua đồng hồ cô lại nghĩ: thôi bỏ đi, hỏi nhiều thì sinh nhật cô cũng không quay lại được Thả em xuống. Cô đẩy đẩy tay anh rồi lạnh nhạt nói Không giận sao? Lý Hách đoán cô chắc sẽ nổi cáu. Anh buông cô ra, mỉm cười dịu dàng nói: Em định đi đâu, anh bế em đi Anh mau đi tắm đi, người đầy mùi rượu, buổi tối uống rượu? Ừm, cùng đồng nghiệp đi chúc mừng, em biết bọn anh chúc mừng… Cô không đợi anh nói hết đã rời khỏi thư phòng mà đi ra ngoài Lý Hách nhìn bóng lưng Dương Dương thì vội đuổi theo, ra đến nhà ăn thì thấy cô đang nhìn mâm cơm lạnh ngắt mà thở dài. Anh cười nói: Mấy cái này để anh dọn, em đi nghỉ trước đi, hôm nay chắc lại làm việc muộn đúng không? Mệt không? Chờ anh tắm xong, nếu em chưa ngủ thì để anh mát xa cho Cô nuốt cơn tức vào trong, tự nhắc nhở mình: Không cần tức giận, tức giận vô ích! Cô lại xoay người, hỏi: Anh ăn rồi đúng không? Ừm Em còn chưa ăn, em ăn rồi sẽ dọn, anh đi tắm đi Em muốn ăn cơm à? Chờ chút để anh đi hâm đồ ăn Không cần, cơm vẫn nóng, hơn nữa em cũng chẳng ăn nhiều đâu Cô đi vào phòng bếp, bưng bát đũa, xới một bát cơm nóng hổi rồi kéo ghế ra ngồi Anh hồ nghi nhìn phản ứng của Dương Dương. Cô… rất lạ… Nghĩ lại, nghĩ cẩn thận lại nào. Dương Dương đang dùng chiến thuật gì đây, anh phải hiểu rõ thì mới biết cách mà ứng phó được. Lý Hách đi tắm, anh cần chút thời gian suy nghĩ thì mới biết bước tiếp theo nên ứng chiến kiểu gì Biết anh rất quen với mỗi lần cãi vã trước kia, sẽ nghĩ mọi cách để giành phần thắng nhưng với cô mà nói, hôn nhân chính là một phần của cuộc sống, cô có thể đôi khi tùy tiện nhưng chưa bao giờ muốn sử dụng mưu kế với chồng mình Dương Dương cúi đầu ăn cơm, nhìn đồ ăn lạnh ngắt mà không khỏi buồn bã. Một giọt nước mắt chảy dài theo gò má Lần thứ 100 cô nghi ngờ tình yêu mà anh dành cho cô có lẽ chỉ là chót lưỡi đầu môi chứ không phải là từ đáy lòng Lần thứ 200 suy nghĩ, cứ tiếp tục cuộc hôn nhân này, có lẽ cô sẽ đợi được ngày anh thay đổi… hoặc là không thể Anh tắm rất nhanh, lúc ra khỏi phòng tắm Dương Dương nghe có tiếng động nên côi vội lau nước mắt Lý Hách ra phòng ăn, thấy cô như chẳng có gì xảy ra mà ăn cơm thì anh lấy bát ra, gắp một miếng cà tím, khoa trương nói: - Oa, Dương Dương nhà ta nấu ăn càng ngày càng tiến bộ, ăn ngon ghê! Cô bĩu môi, không trả lời. - Món miến xào này cũng ngon lắm. Anh cẩn thận quan sát biểu cảm của cô Dương Dương thở dài, buông bát rồi hỏi: - Em không ăn nữa, anh có muốn ăn không? - Ơ! Anh không ăn nữa Anh vẫn còn đang nghiên cứu phản ứng của cô Cô gật gật đầu rồi mang đồ ăn vào bếp, đồ còn ăn được thì cất vào tủ lạnh làm bữa trưa mai, đồ đã hỏng thì đổ thẳng vào thùng rác Anh giúp cô lau dọn bếp, vừa làm vừa tìm đề tài tán gẫu với cô - Hôm nay anh lại thắng kiện, cứ tưởng là khó lắm cơ, lúc về đến văn phòng lại nghe được một tin tốt khác, có muốn biết là tin gì hay không? Anh xếp lại ghế rồi đón lấy bát cô vừa rửa mà lau khô nhưng cô cũng không nói gì. Lí Hách tiếp tục nói: - Có một chương trình TV muốn tới phỏng vấn anh, có thể sẽ khiến danh tiếng phòng luật của chúng ta được lan xa hơn, chúng ta nhất định sẽ nhận thêm được nhiều vụ án nữa - Chúc mừng anh! Dương Dương đáp ngắn gọn Rửa bát xong, cô xoay người trở về phòng Thái độ của Dương Dương khiến anh rất bất an, lúc cô xoay người rời đi, anh vội nắm lấy tay cô mà kéo cô vào lòng mình rồi ôm lấy cô - Xin lỗi, anh quên mất sinh nhật của em Cô cắn cắn môi: - Không sao, cũng không phải lần đầu tiên, em cũng dần quen rồi - Hôm nay anh bận nhiều việc. Lòng anh rất áy náy - Em biết, anh bận làm người tốt Cô sao có thể gây trở ngại sự nghiệp thần thánh của anh được, chưa biết chừng vì thế mà còn bị đày xuống 18 tầng địa ngục cũng nên. Giọng cô chua xót - Em đang tức giận. Lý Hách nói thẳng vào vấn đề mấu chốt Anh thà rằng cô nổi giận cũng không mong cô như bây giờ, không nóng không lạnh khiến anh sợ hãi. Cô thở dài, đẩy anh ra rồi ngẩng đầu bình thản nhìn anh - Có tác dụng sao? Em giận thì anh sẽ thay đổi thái độ, sẽ nhận những vụ án li hôn có thể kiếm ra tiền sao? Em giận thì anh sẽ về nhà đúng giờ với em sao? Em giận thì anh sẽ chịu nghe lời em nói, nghĩ xem anh thực sự muốn gì sao? Không đâu. Anh chỉ cần áp chế được cơn giận của em hoặc bỏ đi là anh thắng. Lý Hách, có thể đừng coi em là luật sư đối thủ mà luôn cố gắng giành phần thắng, thử coi xem trở thành vợ xem được không? - Em vốn là… - Không phải đâu, em chỉ là người anh nói yêu thôi. Nếu thực lòng yêu em thì anh sẽ giống như em, suy nghĩ mọi việc vì đối phương, em sẽ vui vì anh vui, khó chịu vì anh khó chịu, sẽ luôn đặt anh ở trong tim chứ không phải ở ngoài miệng. Tối nay, nếu không quá mệt mỏi thì hãy nghĩ đến việc li hôn đi có được không? Cô mệt mỏi, mệt đến không còn tâm tình để nổi cáu nữa Tim như bị ai bóp mà đau đớn Anh không nghĩ gì cả. Lý Hách vội ôm chặt eo cô, ôm chặt cô vào lòng, một sự hoảng hốt khó hiểu dâng lên - Anh sẽ không nghĩ gì cả, anh yêu em, đừng chia tay gì hết. Anh nói rồi, chờ đến sau này em không đi được nữa thì anh sẽ thành gậy chống, thành xe lăn của em Nhưng cô cũng không biết bản thân có thể chống đỡ đến lúc đó hay không Dương Dương lặng lẽ không nói càng khiến Lý Hách hoảng sợ. Anh lắc đầu, vội vã hôn lên mái tóc, hôn lên môi cô, hôn lên trán cô như muốn dùng nụ hôn mà xóa đi những lời nói không lí trí kia của cô Cô ấy đang tức giận, tức giận anh không cùng ở bên cô trong ngày sinh nhật, giận anh bận rộn, giận anh quên… Cô ấy đang giận, đúng, “chỉ là” tức giận. Dương Dương sẽ không giận dai. Anh không ngừng tự trấn an bản thân - Dương Dương, chúng ta có thể cãi cọ như trước kia, em có thể ba ngày ba đêm mặc kệ anh, cũng có thể dùng mọi cách mà biểu đạt sự bất mãn của em với anh nhưng em đừng rời bỏ anh… Không bỏ đi sao? Nhưng cô đã bắt đầu sợ hãi sự chờ đợi này, sợ hãi bản thân sẽ phải trả giá những gì, sợ hãi mình sẽ thay đổi, mình sỡ trở nên hung dữ hơn… - Dương Dương, anh nói rồi, hôn nhân là chuyện cả đời, là chuyện không thể hối hận. Anh không hối hận, cũng không cho em hối hận. Anh biết hôm nay mình quá đáng, không nên quên sinh nhật em, không nên đi chúc mừng với đồng nghiệp… Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng nghe những lời đường mật của anh, lẳng lặng dựa vào vòm ngực quen thuộc Cô không hiểu nổi bản thân mình, vì sao người đàn ông khiến cô giận dữ, đau lòng, bất mãn và cô đơn như vậy vẫn có thể khiến cô an tâm khi dựa vào lòng anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.