Đành Buông

Chương 3

Thiên Tầm

03/07/2013

Dương Dương kiểm tra lại một lượt quà tặng nhà chồng

Hôm nay là tết Trung thu, ngoài một số món quà theo truyền thống thì cô còn phải chuẩn bị quà cho cha mẹ chồng và em gái chồng. Năng lực của cô có hạn mà cha mẹ chồng lại là người có ơn dưỡng dục, mỗi lần chọn quà đều khiến cô nghĩ nát cả óc Xét đến cùng, vẫn phải cảm ơn Lý Hách, anh là người đàn ông tính tình ôn hòa mà cố chấp, anh sẽ không giận dữ nổi cáu với ai cả, nhưng một khi anh đã kiên quyết thì mười con trâu cũng không kéo lại được Cô là người phụ nữ anh đã kiên quyết ở bên cả đời, dưới sự dịu dàng, kiên trì của anh, dù cha mẹ chồng không thích cô nhưng cô vẫn có thể thuận lợi bước vào cổng lớn nhà họ Lý, thuận lợi cùng bọn họ bên nhau trong những ngày lễ tết quan trọng Nhìn những món quà này, Dương Dương thở dài, cô ngồi lên sofa, ôm lấy gối ôm rồi chôn đầu mình vào Mỗi lần về nhà chồng cô đều rất căng thẳng, cô yêu cầu mình phải chuẩn bị thật chu đáo, không để mẹ chồng có cơ hội phê bình nhưng rất hiển nhiên, cho tới giờ sự cố gắng của cô còn chưa đủ. Cô thở dài một hơi, uống hai viên thuốc cho dạ dày rồi hít thật sâu để thả lỏng cảm xúc Tiếng chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Lý Hách. - Dương Dương, anh ở dưới lầu rồi, có cần anh lên bê đồ xuống cho em không? - Không cần đâu, chờ em 5’ thôi Cô vội ngồi bật dậy, khoác áo khoác, lúc đi lướt qua gương, cô tự mỉm cười cổ vũ mình Đây cũng là điều Lý Hách sẽ làm, cô tin anh cũng giống như cô vậy, mỗi lần về nhà đều cảm thấy rất áp lực nhưng anh quen dùng nụ cười để tháo gỡ sự lo lắng của cô. Cô biết Lý Hách rất mệt mỏi, anh phải làm cầu nối giữa cha mẹ và mình, giảm xung đột đến mức thấp nhất nhưng với nàng dâu luôn không khiến cha mẹ chồng vừa lòng, mỗi lần gặp là một lần khó chịu, không nói những lời khiêu khích thì sao có thể xả được nỗi bực dọc trong lòng? Bình thường khi xảy ra sự cố, Lý Hách sẽ không ra mặt phản đối cha mẹ, anh sẽ cười mà nói tránh qua chuyện khác khiến cho hai người vui vẻ, sau đó sẽ lặng lẽ nắm lấy bàn tay dưới bàn của cô. Sự an ủi không cần dùng lời lẽ này vừa khéo có thể khiến cô đỡ thấy chua xót trong lòng Mỗi lần như vậy, cô đều rất cảm kích anh Có phải là vì thế mới khiến cô thấy, có anh ở bên thì cô sẽ luôn được an toàn. Dương Dương vội thay giày rồi khóa chặt cửa, đi ra cầu thang máy. Thang máy vừa mở thì đã thấy khuôn mặt tươi cười của Lý Hách. - Chẳng phải bảo anh không cần lên sao? - Anh nghĩ em nhất định phải xách nhiều đồ, sợ em một mình vất vả thôi. Anh đón lấy mấy túi quà, ôm eo cô rồi cùng đi vào thang máy Thấy cô đang cười nhưng cả người cứng ngắc, anh biết nỗi lo lắng của cô nên tới gần cô, khẽ hôn lên trán cô rồi dịu dàng nói: - Đừng lo lắng, còn có anh nữa Không sai, có anh… Chính vì những lời này mới khiến cô ỷ lại vào anh, yêu thương anh. Anh là người đàn ông dịu dàng, đáng tin cậy, chỉ cần những khi không bận rộn, anh sẵn sàng làm mọi việc vì cô. - Em không sao mà Người cô dần thả lỏng, sau đó khẽ mỉm cười tự cổ vũ mình Nửa tiếng sau, bọn họ đã đến nhà họ Lý, người vui mừng chào đón Dương Dương chỉ có cô em chồng Lý Vi, cô ấy làm việc ở nhà xuất bản, bởi vậy hai người có rất nhiều chủ đề để nói chuyện - Lại tặng quà sao, thích quá, đúng là chị dâu tốt. Lý Vi đón lấy túi quà rồi vui vẻ ôm Dương Dương thật chặt - Để con giúp mẹ chuẩn bị bữa tối Cô chào hỏi mẹ chồng rồi nói - Không cần, cô ấy là khách, phòng bếp nhà chúng tôi không chào đón người ngoài. Mẹ chồng cô lãnh đạm từ chối Sắc mặt Dương Dương hơi sững sờ nhưng vẫn miễn cưỡng mà cười Lý Vi nhăn mũi, lè lưỡi nhìn mẹ rồi làm ngáo ộp: - Nói cái gì thế, chỗ như phòng bếp ai mà thích đến, chị dâu, chúng ta ra vườn nói chuyện phiếm, mọi thứ đều có cô giúp việc chuẩn bị rồi Nói xong cô không nhiều lời, kéo Dương Dương rời khỏi phòng khác Lý Hách làm như không nghe thấy những lời mẹ nói, ngồi lên sofa rồi đưa quà cho cha mẹ - Cha mẹ, quà này là do con dâu của hai người hao hết tâm sức mà chọn, cha mẹ xem đi - Cũng không có nhiều tiền, sao phải làm mấy cái hình thức này, sợ người ta không biết cô ta có tiền sao? Bà Lý lầm bầm đôi câu nhưng vẫn mở quà ra, nhìn thấy bên trong là một chiếc khăn lụa thì tiện tay vứt lên bàn Ông Lý cũng mở hộp ra, thấy bên trong là chiếc áo lông dê, dù không phải là hàng hiệu nhưng ông cảm thấy cô con dâu này rất tinh mắt, những món quà đều rất hữu dụng. Ba năm qua, ông dần dần thay đổi cái nhìn với cô con dâu này. Ngoài việc cô rất có lòng thì bước ngoặt lớn nhất là lần ông sai người mang chi phiếu qua nhưng lại bị cô đem trả lại Lần đó bản thảo của Dương Dương không thuận lợi nên không lấy được tiền nhuận bút, ngày nộp tiền thuê văn phòng và phát lương tới gần, Lý Hách suy nghĩ mãi rồi mới mở miệng nói với cha, ông đã cho bọn họ một tờ chi phiếu. Nhưng cô con dâu biết chuyện thì lập tức trả tờ chi phiếu về. Khi đó cô ấy nói: - Trước khi kết hôn con đã nhận lời sẽ dùng hết sức mà giúp Lý Hách thực hiện giấc mơ, giờ con còn có sức lực đó. Nếu đến một ngày con không thể ủng hộ anh ấy thì xin cha hãy tiếp nhận việc này Ông hỏi: - Không thấy mệt sao? Cô cười đáp: - Rất vất vả, nhưng tình yêu và hôn nhân chẳng phải vốn là một con đường gian nan rồi sao? Nghe nói lúc trước cha gây dựng sự nghiệp cũng rất vất vả, mẹ chẳng phải cũng ủng hộ cha tiến lên đó thôi? Về sau ông nghe nói, cô đi vay ngân hàng để giải quyết tình cảnh trước mắt. Sau đó ông hỏi con mình, chuyện tiền nong xử lí thế nào? Lý Hách nói với ông rằng cô con dâu của ông đã ngủ trong thư phòng suốt mấy đêm liền Cô ấy là người con gái cao ngạo, mà ông lại rất nể trọng những người phụ nữ như vậy - Mẹ nói thế khiến người ta đau lòng lắm đấy, quà tặng này chính là biểu đạt lòng hiếu thảo của con mà. Lý Hách ôm mẹ, thân thiết nói. - Lần nào cũng dùng chiêu này, không chán à. Cuối cùng bà Lý mới chịu mỉm cười Bà dựa vào vai con trai, không nhịn được mà lắc đầu thở dài. Đứa con này cái gì cũng tốt, chỉ là quá có chủ kiến, nếu nó chịu nghe lời cha mẹ thì sao có chuyện đi lấy người con gái thấp kém kia? Hại bà không ngóc nổi đầu dậy trước mặt bạn bè - Không chán, không chán, có mẹ để làm nũng chính là người hạnh phúc nhất - Con đó, rõ ràng là có tài, đẹp trai lại khéo nói, có đứa con gái nào không thích, sao lại chọn cô ta làm vợ nữa? Keo kiệt bủn xỉn. (Fuck, phải nuôi anh chồng như này thì thừa tiền mà mua đồ hiệu tặng cho bà đấy. Cái loại mẹ chồng dở hơi) Bà nhìn ra ngoài, thấy bóng con gái và Dương Dương đang nói nói cười cười. Bà càng nhìn càng thấy khó chịu, nếu không phải vì con trai bà tỏ rõ thái độ, Dương Dương không về nhà thì anh cũng không về nhà thì bà sao phải chịu đựng loại con dâu thế này. - Không có tiền mua đồ hiệu thì nhìn qua trông không “sang” nhưng mà vợ của Lý Hách con đâu cần hàng hiệu để tô điểm, khí chất cô ấy có đủ khiến người khác mê hồn rồi. Lý Hách cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Anh thừa nhận Dương Dương không đủ xinh đẹp nhưng cô lại có khí chất thanh thuần, có thể khiến người bên cạnh cô cảm thấy thoải mái, vui vẻ. Cô là người càng ở gần càng thấy thú vị - Không phải là nói rất biết kiếm tiền sao? Em gái con coi nó như thần tượng, xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Bà cố gắng phủ nhận, trước khi Dương Dương vào cửa bà đã rất có thành kiến với cô rồi - Mẹ, mẹ không phải không biết, văn phòng luật của con rất tốn kém. Lý Hách cười nói với mẹ - Nói đến đây lại càng làm mẹ bực mình, mẹ sao lại sinh ra hai anh em con làm gì chứ, không đứa nào chịu về làm công ty của cha. Được rồi, con muốn làm luật sư thì nên làm luật sư biết kiếm tiền chứ, cứ nhận những vụ án không kiếm được tiền chẳng phải là quá rỗi hơi à? - Không phải rỗi hơi, mẹ không biết những người được con giúp xong vui vẻ cỡ nào đâu - Bọn họ vui nhưng mẹ không vui. Con nhận những vụ li hôn đi, kiếm nhiều tiền vào, đừng có khiến mẹ không thể ngẩng mặt lên nhìn con dâu được - Không đâu? Mẹ, mẹ cứ thế này mà gọi là không ngóc đầu lên được sao? Thế thì đến lúc mẹ thực sự ngẩng đầu lên thì Dương Dương nhà con còn thở được sao? - Dương Dương? Đúng là không chịu nổi. Cha mẹ người ta không phải không đặt tên, sao con cứ gọi cái tên kì quái này thế - Dương Dương, Dương Dương. Mỗi lần con mệt mỏi đến nổ tung, chỉ cần thấy cô ấy là có thể mỉm cười. Mỗi lần bực bội đến phát điên, chỉ cần thấy cô ấy là con có thể thoải mái vui vẻ. Những lúc khó chịu, thất vọng cô ấy lại có thể khiến con có thêm hi vọng phấn đấu. Cho nên, cô ấy là Dương Dương của con Nhắc tới Dương Dương, anh có rất nhiều điều muốn nói. Bà Lý hừ lạnh một tiếng: - Viết tiểu thuyết là vợ con chứ có phải con đâu, đàn ông con trai nói những lời sến súa thế này thật mất mặt Khi bà bất mãn đẩy anh ra, Lý Hách cũng không để ý mà lại ôm bà. Anh tin chắc, nhất định có một ngày, mẹ sẽ vì tình yêu của anh mà tiếp nhận Dương Dương. - Đừng nói nữa, ra ngoài nướng thịt đi, đã chuẩn bị tốt lắm rồi Ông Lý thoải mái đặt chiếc áo vào trong hộp quà, trong lòng nghĩ: mai nên mặc chiếc áo này đi làm. Ra ngoài vườn, than đã cháy hồng, gió khẽ thổi, ánh trăng bắt đầu nhô cao. Thời tiết Trung thu năm nay rất thoải mái. - Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế? Thấy Dương Dương và Lý Vi đang trò chuyện thì Lý Hách hỏi Dương Dương không trả lời, chuyên tâm nướng thịt, thực hiện trách nhiệm của một nàng dâu Lí Vi nói: - Nhà xuất bản bọn em có kế hoạch xuất bản một cuốn sách du lịch, em định nhờ chị dâu giúp - Sách du lịch sao? Không được, chị dâu em chưa từng xuất ngoại Tim lại bị treo lên, tuy rằng anh hiểu du lịch đến đâu thì điểm cuối cùng cũng vẫn là nhà nhưng vừa nghĩ dến việc Dương Dương sẽ vắng nhà thì anh lại hoảng sợ, lo lắng - Chính là vì chưa đi nên mới tìm chị ấy mà. Dựa vào ấn tượng đầu tiên của chị ấy với những đất nước đó mà viết truyện. Yên tâm, lộ phí sẽ do nhà xuất bản thanh toán, nếu bán chạy thì còn có thể viết tiếp nữa cơ… - Lộ phí ai thanh toán cũng không được, vợ anh không xa anh được. Lý Hách từ chối, thái độ không vui - Là chị dâu không rời xa anh được hay là anh không xa chị dâu được? Lý Vi nhướng mày nhìn anh - Bất kể là ai cũng không xa nhau được, em đừng có mà lảng vảng gần chị dâu em nữa. Huống chi cô ấy viết tiểu thuyết, không có kinh nghiệm viết sách du lịch. Anh không muốn có bất kì điều gì dây dưa với việc “chia xa”, điều đó sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của anh và Dương Dương. - Kinh nghiệm thì dần dần tích lũy mới có, huống chi em thích chủ đề “tình yêu” mà chị có thể viết. Ngoài việc giới thiệu về những thắng cảnh, nhân vật lịch sử, hành trình cụ thể như bình thường, mỗi một địa điểm có thêm một truyện ngắn về tình yêu gắn với địa điểm đó, bất luận là thơ ca hay truyện ngắn đều được. Em tin chắc chị ấy sẽ làm rất tốt Lý Vi vênh mặt, chị dâu nhà cô khiến cô được sĩ diện rất nhiều với các đồng nghiệp - Cho dù Dương Dương làm tốt thì anh cũng không cho cô ấy đi. - Vì sao, anh sao có thể hạn chế giấc mơ của chị được? Không công bằng, trước giờ với lý tưởng của anh chị dâu lúc nào cũng tuyệt đối ủng hộ cơ mà - Lý Vi, em nghĩ sai rồi, giấc mơ duy nhất của chị dâu em chính là anh, anh trai em đấy Anh đi đến bên Dương Dương, ôm eo cô, dựa cằm lên vai cô, động tác chiếm hữu rất rõ ràng - To còi thật đấy. Lí Vi quay mặt đi - Đừng cãi nhau với anh con, con không mệt sao, nó là luật sư đó Ông Lý dứt lời, mọi người đều cười ầm lên, đề tài cũng chuyển sang hướng khác, nhất thời không khí trở nên hòa thuận ấm áp. Đây là lần đầu tiên Dương Dương là đề tài nhưng không khiến mọi người cãi cọ - Cũng chẳng phải thế đâu, cái này gọi là con tự ôm nỗi khổ vào thân, đều tại cha cả đó, tự nhiên lại sinh ra gã con trai mồm mép thể làm gì Lý Vi ngồi xuống bên cạnh cha rồi dựa vào vai ông Ông Lý chỉ cười cười Đối với con trai, ông là một người nghiêm khắc, cố chấp nhưng với cô con gái nhõng nhẽo - người tình kiếp trước (Có câu nói, con gái chính là người yêu từ kiếp trước của người cha) thì ông lại rất dịu dàng. Bởi vậy khi Lý Hách quyết định học luật thì gia đình như có chiến tranh mà khi con gái quyết định học Trung văn thì lại chẳng có chuyện gì xảy ra - Tôn trọng chút đi, gã con trai mà em nói tên là Lý Hách, là anh trai ruột của em đó Lý Hách dựa vào Dương Dương, nắm lấy bàn tay đang kẹp thịt của cô, hai người cùng lật thịt. - Phụ nữ cần gì giấc mơ, giấc mơ lớn nhất của phụ nữ chính là chồng con Bà Lý đột nhiên chen vào hai câu khiến cho không khí trở nên tồi tệ hơn rất nhiều Dương Dương nhìn Lý Hách một cái, biết anh đang tìm đề tài khác để giúp cô hòa giải. Cô nhìn anh lắc lắc đầu, lần này cô sẽ tự xử lý - Đúng thế thưa mẹ! Dương Dương nhìn bà Lý rồi gật đầu, không tranh cãi. Bà ta xem như không nhìn thấy sự ngoan hiền của Dương Dương, quay đầu hỏi con trai: - Đã kết hôn 3 năm rồi sao còn chưa sinh con? Đã đến bệnh viện kiểm tra xem là vấn đề từ ai chưa? Lời này sắc bén khiến mọi người tái mặt. Lý Hách lặng lẽ vuốt lưng Dương Dương như để trấn an rồi cười nói với mẹ mình: - Mẹ, mẹ đừng coi thường “năng lực” của con trai mẹ, yên tâm đi, chờ văn phòng của con ổn định một chút thì nhất định sẽ sinh cho mẹ đứa cháu trắng trẻo mập mạp thông minh. - Thế cũng cần có gien tốt mới được. Bà lại mỉa mai Khóe miệng Dương Dương khẽ giật, cô mỉm cười khẽ với Lý Hách. Cô không giận, so với những lời khó nghe cô từng phải nghe thì cái này cũng chẳng đáng là gì Anh thấu hiểu mà vỗ vỗ mu bàn tay cô rồi lại nói sang chuyện khác, thu hút sự chú ý của mẹ mình sang việc nhận phỏng vấn, nhắc đến mấy vụ thắng kiện gần đây. Không khí được hai anh em nhà họ Lý điều tiết mà lại trở nên ấm cúng, Dương Dương cũng tránh được một kiếp nạn. Sau khi kết thúc bữa tối, Dương Dương và Lý Hách rời đi. Chờ cửa vừa đóng lại, Lý Vi đã hai tay chống nạnh, chỉ vào mẹ mà giận dữ nói: - Mẹ, mẹ thật quá đáng! - Mẹ quá đáng gì? Bà Lý ho nhẹ hai tiếng, hiểu việc mình gây khó dễ cho Dương Dương cũng có chút quá đáng nhưng bà không thích cô con dâu này. Nghĩ đến việc con phải chấp nhận, thỏa hiệp cô ta, người làm mẹ như bà rất đau lòng - Mẹ đừng có lúc nào cũng nhắm vào chị dâu nữa, nếu đổi là người khác thì sớm đã bị mẹ và anh làm cho bực mình mà li hôn rồi Cô cho rằng những bà mẹ chồng ác khẩu chỉ xuất hiện trong phim ảnh, không ngờ nhà cô còn có ví dụ chứng minh sinh động - Có mà ngược lại thì có, nó lúc nào cũng dính lấy anh con, không chịu buông tha anh con thì có. - Mẹ, sao mẹ không hiểu thế nhỉ, không phải chị dâu không bỏ được anh mà là anh không thể rời khỏi chị. - Nói đi nói lại, chẳng qua cũng chỉ vì tiền. Chờ bọn nó li hôn thì chuyện tiền nong văn phòng luật mẹ lo, lúc trước đều tại cha con kiên quyết không chịu giúp nó, nếu cha con chịu giúp thì anh con đã không tùy tiện kết hôn với cô ta như thế Anh nào có kết hôn tùy tiện. Ngoài việc không có gia thế, bằng cấp như mẹ mong muốn thì cô không thấy chị dâu có gì thiếu sót, thậm chí so ra còn giỏi hơn con gái của mẹ nhiều - Trời ạ…. Lý Vi dùng sức tự vỗ vỗ trán mình, giận dữ đến độ cứ xoay mòng mòng trong phòng khách: - Mẹ, mẹ đúng là khiến người ta không thể nói gì nữa mà. Con thấy cả đời này con không dám lấy chồng rồi, nếu gặp phải mẹ chồng như mẹ thì đúng là sống không bằng chết. - Mẹ có nói là mẹ muốn làm mẹ chồng của cô ta sao? - Mẹ… Lý Vi còn định phản đối nhưng ông Lý lại giành lời cô: - Không muốn con bé là con dâu thì coi nó là khách đi, giữ lịch sự với nó là được, đừng có thái độ như thế Ông nói xong rồi cầm quà con dâu tặng đi về phòng. Cái gì? Ông biết rõ con trai cưới Dương Dương là vì lẽ gì mà vẫn còn nói được những lời này! Bà nhìn bóng lưng chồng mà sửng sốt, lẩm bẩm: - Ông già kia bị con hồ li tinh mua chuộc từ bao giờ thế? Lí Vi bất đắc dĩ mà mắt trợn trắng, chị dâu mà là hồ li tinh thì lại tốt quá, tốt nhất là đá anh mình ra thật xa, vĩnh viễn đừng trở về nơi đã bị khinh thường này nữa. *** Lúc xe dừng trước cửa nhà, Lý Hách hỏi: - Đi tản bộ một chút nhé? Dương Dương nghiêng đầu nghĩ nghĩ, biết vì sao anh lại đề nghị như vậy nên chỉ cười nói: - Yên tâm, em không sao - Anh biết, thái độ hôm nay của mẹ so với trước kia chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng mà… em có mệt không? Nếu không mệt, chúng ta hẹn hò đi Hẹn hò? Lần hẹn hò cuối cùng là chuyện đã bao lâu rồi? Bình thường khi đàn ông đề nghị chuyện này có nghĩa là anh ta đã làm chuyện có lỗi với vợ, vậy hôm nay cảm giác có lỗi của Lý Hách là vì mẹ của anh, chuyện tiền nong hay là… chuyện khác? - Đừng mẫn cảm như vậy. Không phải là anh muốn chuộc lỗi gì cả, anh chỉ nghĩ, Trung thu hẳn nên là một ngày vui vẻ chứ không phải là một ngày mệt mỏi Anh chỉ liếc mắt đã nhìn thấu được tâm tư của cô, xuống xe, đi đến bên kia, anh mở cửa xe cho cô rồi tháo dây an toàn Dương Dương cười cười, xuống xe, ôm lấy cánh tay Lý Hách mà nói: - Em xin lỗi, đây là thói quen của mọi bà vợ thôi, khi chồng tốt với mình, vô duyên vô cớ tặng quà, bỗng dưng nói những lời ngon tiếng ngọt thì ai cũng đều nghi ngờ chồng mình ngoại tình hết đó! - Cuối cùng anh đã hiểu vì sao càng ngày càng có nhiều vụ li hôn rồi Anh cười rồi nắm tay Dương Dương, hai bàn tay đan vào nhau rồi kéo tay cô vào túi áo của mình. Cô là của anh! - Vì sao? - Bởi vì lòng tin của vợ dành cho chồng càng ngày càng thấp. - Có lẽ vì thực tế đã có rất nhiều án lệ không hay rồi (*án lệ: những bản án điển hình, tiêu biểu được pháp luật thừa nhận để dẫn chiếu cho những vụ án tương tự. Hình thức xử án này rất phổ biến trong pháp luật Anh Mỹ nhưng ở Việt Nam thì chưa được công nhận) - Bởi thế suy ra, truyền thông đại chúng không phải là điều tốt lành gì Cô xoay người mỉm cười hỏi: - Lúc nào thì chiếu cuộc phỏng vấn của anh? - Bắt đầu biên tập xong rồi, phóng viên đã đưa qua bản chỉnh sửa cho anh xem qua, chắc tuần này hoặc tuần sau sẽ chiếu, đến lúc đó bọn họ sẽ báo lại cho anh. - Sau đó thì thành người nổi tiếng rồi Cô thực sự rất phục con mắt tinh đời của mình, Lý Hách quả đúng là người có tài - Đây cũng có phải lần đầu anh được phỏng vấn đâu, ba năm nay bao nhiêu tạp chí phỏng vấn anh rồi còn gì Dương Dương lườm anh rồi nói: - Nhưng TV thì khác, sau khi văn phòng luật nổi tiếng hẳn là sẽ có thêm nhiều khách hàng hơn nhỉ - Trời ơi, điều em nghĩ thì ra là thế này, anh còn cho rằng em sẽ thấy chồng em có tài mà tự hảo, cảm thấy mình gả đúng người cơ Anh dừng bước, xoay người nhìn cô, khẽ véo má cô - Em cũng đã cảm động rồi, giờ vẫn nên nghĩ đến chuyện thực tế Cô tự chỉ vào đầu mình, nghiêm mặt nói - Mỗi lần em nói chuyện như vậy anh sẽ nghi ngờ, người vợ xuất trần thoát tục, không vương khói lửa nhân gian của anh có phải đã bị ai lén đổi đi rồi không Anh kéo ngón tay đang chỉ đầu của cô xuống, nâng mặt cô lên - Hối hận rồi sao? Có muốn đổi người khác không? Cô cũng nâng mặt Lý Hách lên. Thật tuấn tú, dù nhìn anh đến lần thứ một vạn cũng không thấy chán - Không cần, từ em anh đã có thể hiểu một điều, bất kể là tiên nữ nào, chỉ cần bước vào hôn nhân đều sẽ trở nên tục khí - Làm sao bây giờ? Tìm một người phụ nữ, không cần tiến tới hôn nhân xem sao? Cô nhướng mày, khiêu khích nói với anh. - Thôi đi. Loại đàn bà muốn làm bồ nhí thì đã chẳng phải là tiên nữ. So ra thì một tiên nữ tục khí còn hơn ma quỷ nhiều Anh cúi người hôn chụt lên môi Dương Dương. Dương Dương thở dài, vùi người vào lòng anh - Giờ nghĩ lại, tiến tới hôn nhân không phải là chuyện gì tốt cả, chỉ yêu đương thôi là tốt rồi Không cần chịu trách nhiệm, không cần trải qua nhiều thực tế, không cần bởi vì những chuyện lặt vặt khác mà phân tâm, cả ngày sống trong bong bóng màu hồng là tốt rồi - Anh lại cảm thấy, mỗi sáng rời giường có thể thấy bên cạnh có một người con gái đáng yêu đang buồn ngủ cười ngu ngơ, chảy nước dãi vì vẻ tuấn tú của anh, lúc về nhà, cho dù có cãi nhau cũng tốt hơn một mình ôm TV mà tưởng tượng nhiều Anh ôm lấy cô, khẽ vỗ vỗ lưng cô, anh thích cảm giác hai người gần gũi như vậy - Anh có bao giờ nghĩ xem vì sao lại muốn kết hôn với em không? Cô ngẩng đầu lên hỏi anh - Có - Vì sao? - Chỉ là cảm thấy cùng cô gái này đi đến hết cuộc đời sẽ rất tốt, nếu không nhanh chóng ra tay thì sẽ bị người đàn ông khác cướp đi mất, vì thế… kết hôn thôi. Anh luôn nghĩ, cô là vật báu của riêng anh, những gã đàn ông khác đừng có mà mơ! Nghĩ đến đây, anh đột nhiên cảm thấy rất vui. - Anh đang vui mừng vì cướp được hàng tốt giá rẻ sao? Cô hơi đẩy anh ra Lí Hách bật cười. Dương Dương nhà cô đúng là tiểu thuyết gia, hình dung từ rất phong phú. - Không phải, em không phải là hàng tốt giá sale, em là hàng hiệu rất đắt tiền Có gì khác biệt không? Chẳng qua chỉ đổi vài chữ, tân trang lại bề ngoài nhưng bên trong vẫn là một. Miệng lưỡi luật sư không thể tin được. - Dương Dương, vì sao em muốn kết hôn? Đến lượt anh hỏi, hẹn hò ba tháng đã quyết định lấy một người đàn ông thì phải cần dũng khí cỡ nào. - Bởi vì cô đơn. Cô không hề nghĩ ngợi mà trả lời anh Năm cô tốt nghiệp trung học, cha mẹ cô đều qua đời, họ hàng hai bên bình thường cũng không quá thân thiết, hơn nữa lại thêm tính chất công việc của cô nên cô giống như kẻ độc hành vậy Anh gật gật đầu, ôm cô vào lòng rồi tiếp tục chậm rãi đi về phía trước. - Nhưng sau khi kết hôn, có đôi khi em cảm thấy mình còn cô đơn hơn cả trước khi kết hôn, lúc ấy, em sẽ tự hỏi mình, kết hôn là đúng hay sai Cô đột nhiên nhớ tới một câu, rồi nói tiếp: - Có người từng nói, người viết truyện là vì rất thích nói chuyện nhưng lại không có người chịu nghe nên đành phải nói cho máy tính nghe. Nếu đúng thế thì hóa ra em lại là người thích nói chuyện, cần người làm bạn, không chịu được cô đơn. (Thế thì mình là đứa thích kể chuyện của người khác :v) Cô nói nhiều cũng không hoàn toàn là vì chuyện tiền nong, còn bởi vì cô đơn… Lý Hách thở dài, anh nắm chặt tay Dương Dương, chân thành mà nói: - Anh xin lỗi! Cô lắc đầu: - Nghe nói mỗi người khi bước vào hôn nhân đều phải học hỏi thêm rất nhiều, có lẽ thích nghi với cô đơn là điều mà em phải tự học hỏi Ai bảo chồng cô tài tình như vậy, bất phàm như vậy, anh chính là người mà cô liếc mắt một lần đã chọn được Không sao cả, chỉ cần có tình yêu thì bọn họ có thể vượt qua mọi thử thách, nắm tay nhau đi đến cuối đường, cho dù đường đi có những khó khăn, trong cuộc sống có những tranh chấp, oán trách nhưng cũng vẫn có thể vững bước mà đi tới, chỉ cần… có tình yêu Anh ngửa đầu, thở sâu rồi nói: - Đã bao lâu rồi chúng ta không nói chuyện thoải mái được như vậy? - Ừm, không cãi nhau, không giận dỗi, chỉ là nói chuyện đơn thuần, cảm giác rất tốt Dương Dương cười híp mắt lại, cô đâu nhất thiết phải trở thành người đàn bà chanh chua đâu? - Về sau chúng ta nên hẹn hò thường xuyên thôi - Anh có thời gian rảnh sao? - Bận thì bận nhưng cũng vẫn nên thử thay đổi, bởi vì anh thích vợ anh không cáu giận Cho anh chút thời gian, chờ Quốc Tân thi đỗ, chờ văn phòng dần dần ổn định, chờ anh không còn việc gì cũng phải tự làm thì anh sẽ có thời gian - Nghe qua thì cuối cùng là em đang giận - Đúng, anh đã khiến em phải giận dữ rất nhiều Hơn nữa vì văn phòng luật mà cũng khiến cô phải cực nhọc - Anh là đang nhắc nhở em nên thay đổi sao? Cô nhìn anh dò xét - Những lời anh, nghe có mùi thuốc súng đây! Anh cười to rồi kéo cô vào lòng Dương Dương cũng cười. Lúc trước khi anh coi cô là luật sư đối thủ thì chính cô cũng coi anh là quân địch cứng đầu… Lần sau thử không giận dữ, không suy nghĩ nhiều xem sao - Vợ à! Anh khẽ gọi - Chuyện gì? - Em rất thích công việc mà Lý Vi đề nghị sao? - Thích! - Vì sao? - Em chưa từng xuất ngoại, mọi hiểu biết đều từ trên mạng mà có, em cũng muốn biết cảm giác khi đứng trong phòng gương của lâu đài Versailles soi gương thì sẽ có gì khác biệt, em muốn biết nếu ở Cửu Trại Câu thì có thể cảm thấy mình là Tiểu Long Nữ hay không, em có rất nhiều điều tưởng tượng về thế giới bên ngoài, rất muốn được chứng thực nó - Nếu anh không phản đối thì em sẽ nhận công việc đó chứ? Cô nghiêm túc suy nghĩ rồi trịnh trọng trả lời: - Không đâu - Nhưng em nói thích mà - Nhưng việc đó rất tốn thời gian, mà tiền nhuận bút lại không đủ để ổn định cuộc sống Cô nói thật lòng nhưng lại khiến tim anh thắt lại Anh muốn hoàn thành giấc mộng của mình thì lại phải hi sinh giấc mơ của cô, anh thành công thì cũng có nghĩa là phải hi sinh thành công của cô, hi vọng của anh phải dùng sự hi sinh của cô mà đổi lại…. Anh cố nén sự chua xót trong lòng, xoay người nhìn cô, dùng sức nắm chặt bả vai cô, anh không hiểu mình phải nói bao nhiêu lời xin lỗi với cô mới đủ - Sao vậy? Cô không hiểu vì sao anh đột nhiên trở nên khác lạ như vậy - Đi làm đi, nếu đó là điều em thích thì đừng nghĩ ngợi nhiều Chỉ mấy câu này nhưng cô lại có thể thấy được cảm giác hối lỗi của anh. Ngẫm lại, anh là một người đàn ông tốt, biết chăm sóc, lương thiện, nếu không phải vì quá bận rộn thì cô tin anh sẽ đối xử với cô rất tốt - Em sẽ làm, nhưng mà chờ văn phòng luật của anh ổn định đã - Nếu văn phòng không thể ổn định? Cô cười đáp: - Nếu đến ngày nào đó em không chờ nổi nữa thì em sẽ đăng báo, tìm chồng mới Anh ôm cô, lại rất muốn nói lời xin lỗi với cô - Được, đến ngày không chịu đựng nổi anh nữa thì hãy đăng báo đi Ngoài miệng anh nói như vậy nhưng anh lại tự thề với mình, tuyệt đối không thể để cô chờ đợi quá lâu được Hôm nay trăng rất tròn, hôm nay không khí rất tuyệt vời, cô dựa vào vòm ngực ấm áp của anh, hương thơm quen thuộc vấn vít, cô hơi hiểu ra một điều, là cái gì đã khiến cô dù chịu bao khổ cực như vẫn luôn vui vẻ chấp nhận. - Ông xã… - Sao thế em? - Nếu anh luôn luôn yêu em thì em sẽ không rời khỏi anh đâu. - Được! Anh mỉm cười, nụ cười vừa ngọt ngào lại vừa chua xót: - Anh yêu em, rất yêu em… Dương Dương của anh! Anh cúi xuống hôn lên môi cô. Anh rất yêu đôi môi của cô, tươi mát như bình rượu mới mở, mùi thơm thuần dịu, càng uống càng say lòng người… *** Điện thoại vang lên vào lúc 7h tối, là Lý Hách sao? Chắc thế rồi, anh sẽ đúng giờ gọi điện về mà dặn cô ăn cơm, nếu lười nấu thì ra ngoài mua đồ ăn, đừng dùng café lấp bụng. Lý Hách thử thay đổi bản thân, cô có thể cảm nhận được. Tuy rằng anh vẫn rất bận rộn, bận đến long trời lở đất nhưng sẽ thường xuyên nhắn tin hoặc gọi điện, luôn có thể thình lình xuất hiện trước khi cô cảm thấy cô đơn, khéo léo đuổi nỗi cô đơn đó đi Nhấc điện thoại lên, kẹp bên tai, ngón tay cô vẫn tiếp tục lướt trên bàn phím, môi khẽ mỉm cười, tưởng tượng vẻ mặt của anh ở đầu dây bên kia khi vừa đọc tài liệu vừa dặn dò cô. - Alo, chào cô, tôi là Chu Dụ Dân, tôi không phải là nhân viên tiếp thị gì đâu, tôi chỉ muốn tìm người tên là Dương Dương để nói chuyện thôi, nếu cô là Dương Dương, hơn nữa nếu cô không vội thì có thể cho tôi 30’ được không? Cô thoáng kinh ngạc, lời kịch này rất quen, giọng nói cũng không lạ, a, cô nghĩ ra rồi! - Anh là.. - Đúng, là tôi. Tôi không cố công điều tra cô đâu, chỉ là vừa khéo điện thoại nhà tôi có hiện số, tôi cho rằng công bằng là điều rất quan trọng, tôi từng cho cô 30’, cô hẳn nên tặng lại tôi 1800s Cô cố gắng lý giải thông tin đối phương truyền tới, nghĩ, đúng thế, sao không nghĩ tới máy có hiện số, về sau không thể gọi loạn cho người lạ được nữa Chu Dụ Dân không đợi cô đáp lời đã tiếp tục nói chuyện. - Tôi tên là Chu Dụ Dân, lúc còn ở trong nước, cha mẹ đã bỏ số tiền lớn để cho tôi qua Canada du học, nơi đó hoàn cảnh rất tốt, việc học cũng không có gì khó khăn nhưng tôi lại khó thích ứng với hoàn cảnh lạ, lúc nào cũng chỉ muốn về Đài Loan. Cha mẹ tôi biết chuyện thì rất tức giận, bọn họ không hiểu, vùng đất như thiên đường này vì sao mà tôi lại không thích, vì sao cứ đòi quay về Đài Loan mà chịu áp lực học hành? Bọn họ muốn tôi hết hi vọng nên nói, trừ phi tốt nghiệp đại học ở bên đó xong, bằng không thì đừng nghĩ đến việc quay về Đài Loan. Khi đó tiếng Anh của tôi rất tệ, văn hóa khác biệt khiến tôi đi học nhưng không có bạn. Hơn nữa những lời cha mẹ nói khiến việc duy nhất tôi có thể làm chỉ là liều mình học tập mà thôi. Dần dần, thành tích học của tôi càng ngày càng tốt, học ngành Y ở trường John Hopkins, sau khi tốt nghiệp tôi quay về Canada làm bác sĩ, lấy được người con gái tôi yêu đã lâu. Chúng tôi đều là những người Hoa thành công - Sau này cha mẹ về hưu cũng sang Canada, đó là giấc mơ cả đời của bọn họ nhưng bọn họ cũng giống tôi, văn hóa và cuộc sống khác biệt khiến bọn họ cảm thấy rất khó thích nghi, hơn nữa cũng không nỡ rời xa những người bạn thân thiết nên cuối cùng, bọn họ quay về Đài Loan, quay về địa ngục náo nhiệt đến điên cuồng này. Sau đó tôi nói với bọn họ rằng tôi không muốn ở lại Canada, nhưng lần này người ngăn cản tôi lại chính là vợ tôi. Tôi yêu cô ấy nhưng cô ấy lại càng yêu thiên đường. Chúng tôi tranh chấp, cãi nhau hết lần này qua lần khác. Tất cả mọi người đều nghĩ tôi điên rồ. Vứt bỏ công việc tốt với mức lương hậu hĩnh và người vợ tôi yêu tha thiết, tôi cũng tự thấy mình điên mất rồi, nhưng… Đối với quyết định không lí trí này, tôi lại chẳng hề hối hận. Dương Dương không biết từ bao giờ mình đã dừng việc gõ phím, cô như chìm vào câu chuyện của anh, tưởng tượng cảnh một thanh niên một thân một mình lập nghiệp nơi xứ người - Chỉ cần không hối hận thì sẽ chẳng sao cả Nghe xong câu chuyện dài kia, cô đưa ra kết luận này - Nhưng có đôi khi cảm thấy hối hận thì sao? Anh không cần hỏi ý kiến ai nhưng đột nhiên lại muốn biết ý kiến của Dương Dương. Có phải là anh… rất cô đơn? Cô dùng “nhất chỉ thần công” mà gõ ra hai chữ “Hối hận” rồi nói: - Vậy cũng chẳng sao cả, cuộc đời vốn là những sự hối hận chồng chéo nhau - Cô lúc nào cũng chuẩn bị ra hai loại đáp án để đáp lại người khác sao? Anh đang cười sự khôn khéo của cô - Đây là cách không đắc tội người khác Cô mỉm cười, tự thừa nhận rằng khả năng an ủi người khác của mình dở tệ. - Cô còn nói rằng mình không có bạn sao, tôi cảm thấy cô hẳn là sẽ có nhiều mối quan hệ, nhân duyên rất tốt - Đây là lần đầu tiên có người nói khả năng giao tiếp của tôi tốt, nếu không phải anh là một người tốt thì anh chính là kẻ quá dối trá Chu Dụ Dân cũng mỉm cười, ở đầu kia điện thoại Cô cũng cười, ở đầu dây bên này Hai tiếng cười xa lạ như đang nhuộm lên hai tâm tình tốt. Người chưa từng gặp nhau cũng có thể thành bạn bè sao? Cô không biết nhưng cô rất có hảo cảm với Chu Dụ Dân - Vấn đề giữa cô và chồng cô đã giải quyết được chưa? - Anh là người từng kết hôn, hẳn là rất hiểu, cuộc sống hôn nhân lúc nào cũng sẽ nảy sinh những vấn đề khác nhau, chờ đợi hai người cùng giải quyết - Tôi đồng ý, chỉ là cách giải quyết của mỗi người lại rất khác nhau, cho nên hai người… - Tạm thời thì an toàn vượt qua cửa này. Cô cho anh đáp án mà anh muốn. - Vậy là tốt rồi. - Hôm nay tôi gọi điện thoại cho cô là muốn nói với cô một câu, tiền rất quan trọng nhưng so với hôn nhân thì nó chẳng là gì cả. Ngữ khí của anh vô cùng thành khẩn. - Anh chắc chắn rằng anh chính là Chu Dụ Dân, một bác sĩ từ Canada trở về Đài Loan chứ không phải là Lý Hách chồng tôi? Anh cười khanh khách đáp: - Xem ra Lý Hách cũng hay nói với cô như vậy - Không sai, tôi cho rằng chỉ luật sư mới am hiểu việc dùng ngôn ngữ để tẩy não người khác, thì ra bác sĩ cùng vậy - Những bác sĩ có tài ăn nói thì sẽ có nhiều bệnh nhân muốn tới khám hơn. Đúng rồi, điện thoại bàn nhà cô có hiện số không? - Có, làm gì? - Lưu số của tôi lại, lần sau khi nào không tìm thấy ai để tâm sự thì tôi lại cho cô 30’ - Đừng nói trùng hợp anh chính là bác sĩ tâm lý đấy nhé. Tôi không vung tiền để tìm người tâm sự đâu - Tôi biết cô sẽ không tiêu tiền linh tinh, cô chỉ biết gọi điện thoại lung tung mà cướp 30’ của người khác thôi Cô lại bị anh chọc cười, bởi vì khiếu hài hước của anh - Được, tôi sẽ lưu số của anh lại, mỗi khi tôi muốn cướp bóc ai, người đầu tiên tôi nghĩ đến sẽ là anh - Được rồi, tạm biệt, Dương Dương. - Cảm ơn anh, tạm biệt, bác sĩ! Cô cúp máy, lại vùi đầu vào công việc. Cô cầm di động, lưu số điện thoại của Chu Dụ Dân lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đành Buông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook