Chương 12: Bình minh là anh. Hoàng hôn là em
Sam xàm xí
26/03/2018
Dưới ánh chiều buông, công viên khá đông người đi tập thể thao vào giờ
chiều này. Hai con người còn một chút chó golden màu vàng đang nô đùa
với nhau. Họ chơi đã mệt, nên ngồi xuống bãi cỏ nghỉ ngơi mặc kệ chú chó chạy đi đâu thì chạy.
Vi rất thích mấy cảnh chiều như vậy, nó có vẻ buồn, nhưng nó giống Vi, cũng buồn như thế. Nhìn thì có vẻ đẹp đẽ nhưng bên trong là một nỗi buồn khó diễn tả.
-Anh thích hoàng hôn không.?
Vi lên tiếng.
-Không biết nữa, anh chẳng rõ là anh có thích hay không.
-Tại sao????
-Bởi vì anh vốn không được ngắm nó, hằng ngày làm việc xong thì trời đã về đêm, những lúc rảnh rỗi thì ở nhà xem ti vi, có đôi khi cũng được ra ngoài chơi bóng với các anh em, nhưng mà chơi trong nhà nên cũng không để ý lắm.
-Mọi người thường hay bàn tán rằng hoàng hôn là biểu thị cho sự buồn bã, chia ly, mọi người thường không thích hoàng hôn. Nhưng em thấy nó rất đẹp, anh thử nghĩ xem, mặt trời lăn có nghĩa là kết thúc công việc và về nhà nhà với gia đình. Chẳng nơi nào thoải mãi bằng gia đình cả.
-Em nói cũng có lý, đúng là hoàng hôn đẹp thật.
-Còn nữa, nếu anh đơn giản chỉ ngắm ở đây sẽ không thấy hết được vẻ đẹp của nó đâu, anh phải đi đến những nói ở gần sông , hồ, biển thì nó còn đẹ hơn nữa.
-Thật sao!!!
-Ừ . Ánh sáng phản chiếu xuống mặt nước, màu sắc nước sẽ thay đổi.
-Vậy sao. Đợi khi nào anh rảnh anh sẽ đi.
Hai người im lặng trong vài gây để ngắm nhìn vẻ đẹp của hoàng hôn
-À.Mà em đã từng ngắm bình minh ở biển chưa.???
-Bình minh sao? À thì bình minh ở nhà còn khó thấy chứ nói gì ở biển.
Vi đột nhiên như bị giật mình, đơ một hai giây.
-Hả !!!vậy là sao. Có nghĩa là em hay dậy muộn phải không??
-Anh biết thừa rồi còn hỏi.
Vi xấu hổ quay mặt đi
-Cho em xem cái này này.
Hạo Huân lấy điện thoại ra mở một bức ảnh rồi cho Vi xem.
-Cái gì vậy anh.?
-Đây là bình minh ở biển đấy, trong ảnh không đẹp bằng ở ngoài đâu.
-Anh dậy sớm ghê á.
-Nào đâu có chỉ là bữa đó anh phải quay thâu đêm sáng sớm mới bắt gặp thôi. Lúc đó, mấy cái vỏ sò bị cuốn lên biển nó sáng lập lánh đẹp lắm.
-Em thấy hào hứng quá, bữa nào chúng ta cũng đi được không.?
-Được nếu em thích.
Hai con người họ, một người thì như bình minh soi sáng cho tâm hôn của mọi người, còn một người như hoàng hôn luôn bình yên, lặng lẽ như thế. (Có phải ta đã quá lãng mạn không.haha).
Mặt trời lặn xuống núi, hai người mới đứng dậy ra về, hai người nói tất cả những chuyện trên trời dưới bể, chỉ cần họ cũng nhau nói là được. Đến quán café gần nhà Vi chạy vào chừng 5 phút rồi đi ra.
-Em làm cái gì thế???
Hạo Huân thắc mắc vì hành động của Vi
-Họ có sự kiện mai sẽ sale đồ ăn và uống, em định sáng mai đi mua đồ ăn sáng ở đây.
Có thể chính bản thân của Hạo Huân cũng chẳng biết rằng quán cafe này được mở ra là vì mình, anh rất ít khi đến mấy quán này.
-Em hay ăn ở đây hả?
-Không ạ. Hứng lên thì ăn thôi, lúc em mới sang có chút ấn tượng với cái quán này, chị chủ quán nói chuyện đáng yêu lắm.
-Ừ.
Hạo Huân chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi thôi, nghe có vẻ lạnh lùng, không giống với tính cách của anh ấy lắm. Con đường về nhà có vẻ vui hơn vì có thêm Hạo Huân đồng hành, Vi không còn buồn chán nữa.
-À anh hỏi chút chuyện riêng được không?
Hạo Huân chợt nhớ đến mấy bức hình trong phòng Vi. Hạo Huân hơi thắc ,mắc về những tấm hình đó.
-Ừ. Anh hỏi đi?
-Mấy tấm hình trong khung của em. Có một tấm có hình của cô Đặng, chú Đặng, anh Thiên Hoàng, em. Còn một tấm có chú Đặng, em và một người phụ nữ. Người đó là ai thế?
Vi rất không muốn nhắc lại mấy chuyện này, bởi nó rất đau lòng. Nếu là bạn mới thì Vi sẽ không nói đâu nhưng mà đây là Hạo Huân. Vi không biết sau này sẽ thế nào, dù gì Hạo Huân biết cũng sẽ hiểu cho cô thôi, rồi cô cũng nghĩ rằng sau này biết đâu không gặp lại thì thôi cứ kể, sớm muộn gì cũng biết. Không nói có khi lại hiểu nhầm.
-Vi Vi …em sao thế.?
Hạo Huân thấy Vi không trả lời nghĩ rằng cô sẽ không kể cho anh nghe.
-Hả. Em không sao. Bức hình đó là của mẹ em.
-Mẹ em.
Hạo Huân ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.
-Vậy cô Đặng…
-Đúng. Cô Đặng là mẹ kế của em, anh Thiên Hoàng là con cô ấy.
-À. Vậy mà cô ấy chăm sóc em kỹ ghê, còn hơn cả con đẻ mình.
-Trước đây, em nghĩ cô ấy rất xấu vì cô ấy cướp mất bố của em, em hận cô ấy lắm.
-Tại sao?
-Khi mẹ em vừa mất được một năm, bố đưa cô ấy về. Em sợ lắm, đêm nào cũng mơ thấy cảnh cô ấy đánh em, mắng em, khi tỉnh dậy cố gắng đẩy cô ấy xa mình hơn để tránh làm điều giừ sai trái với cô ấy sợ cô ấy trách mắng rồi đánh. Nhưng mà người đánh em không phải cô ấy mà là ba em, còn cô ấy thì luôn cứu em. Em lúc đó nghĩ rằng cô ấy chỉ là đang diễn nên càng cố gắng xa mọi người hơn, xa cả ba, không nói chuyện với ai cả.
-Trẻ con vậy. Lúc đó em bao nhiêu tuổi?
Hạo Huân nhếch mép cười.
-11 tuổi.
-Vậy thì đúng rồi.
-Anh cười nhạo em.
Vi quay sang thì nhìn thấy vẻ mặt của Hạo Huân cô cực kỳ bực tức. Cô tin anh cô mới kể cho anh nghe mà anh lại cười nhạo cô. Vi quay sang đánh Hạo Huân.
-Anh đừng tưởng em không biết.Lúc anh 11 tuổi anh đã làm gì con gái nhà người ta hả.
-Anh làm cái gì?
Hạo Huân bị giật mình vì cái đánh đó, rõ là đang bàn về chuyện của cô rồi lại quay ngoắt về phía anh, anh đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
-Anh mới 11 tuổi mà đã cướp đi nụ hôn đầu của con gái nhà người ta mới có 9 tuổi nhá.
-Lúc nào chứ, anh làm gì có.
-Trong phim Thiên Sơn Mộ Tuyết anh đóng vai nam chính lúc nhỏ.
Hạo Huân đờ người ra, nghĩ một lúc.
-À. Cái đó…. Là …Hôn giả.
-Hôn giả. ?
-Ừ. Cái đó chỉ qua mặt của từng người thôi chứ đâu có hôn ai đâu.
-Biện minh.
Vi nhất quyết không tha cho kẻ đã cười nhạo cô trong khi cô đang kể cậu chuyện đấy. Cô đuổi đánh Hạo Huân dọc được về
-Thôi được rồi anh xin lỗi…
Làm sao Vi có thể nguôi cơn giận này. Hạo Huân cố gắng xin lỗi nhưng cô vẫn không hết giận, vẫn đánh túi bụi vào người anh.
-Anh xin lỗi mà.
Hạo Huân dừng lại dữ lấy tay Vi. Lúc này đây, anh mới thấy là cô đang khóc. Thì ra cô đuổi đánh anh ở phía trước, để anh không nhìn thấy vẻ mặt cô khóc. Anh luống cuống, lau mắt cho Vi.
-Anh xin lỗi, anh không cố ý cười nhạo em.
Hạo Huân càng nói nước mắt của Vi càng chảy, đây là lần đầu trong đời anh làm cho con gái nhà người ta không (Trên phim có) .
-Nín đi, khóc là xấu đấy không xinh đâu, anh xin lỗi.
Hạo Huân vỗ vai Vi rồi vô thức ôm cô ấy vào lòng.
Vi giật mình nhận ra Hạo Huân vừa mới ôm mình, cô còn cảm nhận được bàn tay của anh ấy đang vỗ vỗ vào vai mình.
-Thôi được rồi, anh xin lỗi, anh không cố ý.
-Hừmmmmm.
Vi ho nhẹ một tiếng, Hạo Huân chợt nhận ra mình đang ôm Vi, anh liền bỏ nhanh tay ra khỏi người cô, cuống cuồng xin lỗi giải thích.
-Anh xin lỗi, anh không cố ý, …anh… anh chỉ là…thấy em như vậy… anh cũng không có ý cười nhạo em đâu,…
Vi nhìn Hạo Huân với anh mắt đầy ngạc nhiên, rồi từ từ bật cười. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Vi, Hạo Huân có chút không hiểu.
-Anh bị ngốc hả.
Vi đánh nhẹ vào người Hạo Huân. Thuận theo tự nhiên hai con người cứ đứng nhìn nhau mà cười như thế.
Đôi lời xàm của Sam.
Hôm nay viết, tớ bị theo cái phong cách lãng mạn rồi, ghê quá. Đến bản thân còn không chấp nhận nổi nòi gì đến các bạn đọc giả. Theo cái tốc độ này chắc sắp giống cô dâu 8 tuổi rồi.
Haizzzz vừa ròi tớ đăng chuyện muộn, xin lỗi các bạn ạ. Tớ sắp thi nên có chút chăm chỉ hơn. Các bạn thông cảm ạ. Tớ sẽ cố gắng nếu có thời gian rảnh thì tớ sẽ đăng chuyện. Cám ơn các bạn đã dõi theo.
Dưới ánh chiều buông, công viên khá đông người đi tập thể thao vào giờ chiều này. Hai con người còn một chút chó golden màu vàng đang nô đùa với nhau. Họ chơi đã mệt, nên ngồi xuống bãi cỏ nghỉ ngơi mặc kệ chú chó chạy đi đâu thì chạy.
Vi rất thích mấy cảnh chiều như vậy, nó có vẻ buồn, nhưng nó giống Vi, cũng buồn như thế. Nhìn thì có vẻ đẹp đẽ nhưng bên trong là một nỗi buồn khó diễn tả.
-Anh thích hoàng hôn không.?
Vi lên tiếng.
-Không biết nữa, anh chẳng rõ là anh có thích hay không.
-Tại sao????
-Bởi vì anh vốn không được ngắm nó, hằng ngày làm việc xong thì trời đã về đêm, những lúc rảnh rỗi thì ở nhà xem ti vi, có đôi khi cũng được ra ngoài chơi bóng với các anh em, nhưng mà chơi trong nhà nên cũng không để ý lắm.
-Mọi người thường hay bàn tán rằng hoàng hôn là biểu thị cho sự buồn bã, chia ly, mọi người thường không thích hoàng hôn. Nhưng em thấy nó rất đẹp, anh thử nghĩ xem, mặt trời lăn có nghĩa là kết thúc công việc và về nhà nhà với gia đình. Chẳng nơi nào thoải mãi bằng gia đình cả.
-Em nói cũng có lý, đúng là hoàng hôn đẹp thật.
-Còn nữa, nếu anh đơn giản chỉ ngắm ở đây sẽ không thấy hết được vẻ đẹp của nó đâu, anh phải đi đến những nói ở gần sông , hồ, biển thì nó còn đẹ hơn nữa.
-Thật sao!!!
-Ừ . Ánh sáng phản chiếu xuống mặt nước, màu sắc nước sẽ thay đổi.
-Vậy sao. Đợi khi nào anh rảnh anh sẽ đi.
Hai người im lặng trong vài gây để ngắm nhìn vẻ đẹp của hoàng hôn
-À.Mà em đã từng ngắm bình minh ở biển chưa.???
-Bình minh sao? À thì bình minh ở nhà còn khó thấy chứ nói gì ở biển.
Vi đột nhiên như bị giật mình, đơ một hai giây.
-Hả !!!vậy là sao. Có nghĩa là em hay dậy muộn phải không??
-Anh biết thừa rồi còn hỏi.
Vi xấu hổ quay mặt đi
-Cho em xem cái này này.
Hạo Huân lấy điện thoại ra mở một bức ảnh rồi cho Vi xem.
-Cái gì vậy anh.?
-Đây là bình minh ở biển đấy, trong ảnh không đẹp bằng ở ngoài đâu.
-Anh dậy sớm ghê á.
-Nào đâu có chỉ là bữa đó anh phải quay thâu đêm sáng sớm mới bắt gặp thôi. Lúc đó, mấy cái vỏ sò bị cuốn lên biển nó sáng lập lánh đẹp lắm.
-Em thấy hào hứng quá, bữa nào chúng ta cũng đi được không.?
-Được nếu em thích.
Hai con người họ, một người thì như bình minh soi sáng cho tâm hôn của mọi người, còn một người như hoàng hôn luôn bình yên, lặng lẽ như thế. (Có phải ta đã quá lãng mạn không.haha).
Mặt trời lặn xuống núi, hai người mới đứng dậy ra về, hai người nói tất cả những chuyện trên trời dưới bể, chỉ cần họ cũng nhau nói là được. Đến quán café gần nhà Vi chạy vào chừng 5 phút rồi đi ra.
-Em làm cái gì thế???
Hạo Huân thắc mắc vì hành động của Vi
-Họ có sự kiện mai sẽ sale đồ ăn và uống, em định sáng mai đi mua đồ ăn sáng ở đây.
Có thể chính bản thân của Hạo Huân cũng chẳng biết rằng quán cafe này được mở ra là vì mình, anh rất ít khi đến mấy quán này.
-Em hay ăn ở đây hả?
-Không ạ. Hứng lên thì ăn thôi, lúc em mới sang có chút ấn tượng với cái quán này, chị chủ quán nói chuyện đáng yêu lắm.
-Ừ.
Hạo Huân chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi thôi, nghe có vẻ lạnh lùng, không giống với tính cách của anh ấy lắm. Con đường về nhà có vẻ vui hơn vì có thêm Hạo Huân đồng hành, Vi không còn buồn chán nữa.
-À anh hỏi chút chuyện riêng được không?
Hạo Huân chợt nhớ đến mấy bức hình trong phòng Vi. Hạo Huân hơi thắc ,mắc về những tấm hình đó.
-Ừ. Anh hỏi đi?
-Mấy tấm hình trong khung của em. Có một tấm có hình của cô Đặng, chú Đặng, anh Thiên Hoàng, em. Còn một tấm có chú Đặng, em và một người phụ nữ. Người đó là ai thế?
Vi rất không muốn nhắc lại mấy chuyện này, bởi nó rất đau lòng. Nếu là bạn mới thì Vi sẽ không nói đâu nhưng mà đây là Hạo Huân. Vi không biết sau này sẽ thế nào, dù gì Hạo Huân biết cũng sẽ hiểu cho cô thôi, rồi cô cũng nghĩ rằng sau này biết đâu không gặp lại thì thôi cứ kể, sớm muộn gì cũng biết. Không nói có khi lại hiểu nhầm.
-Vi Vi …em sao thế.?
Hạo Huân thấy Vi không trả lời nghĩ rằng cô sẽ không kể cho anh nghe.
-Hả. Em không sao. Bức hình đó là của mẹ em.
-Mẹ em.
Hạo Huân ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.
-Vậy cô Đặng…
-Đúng. Cô Đặng là mẹ kế của em, anh Thiên Hoàng là con cô ấy.
-À. Vậy mà cô ấy chăm sóc em kỹ ghê, còn hơn cả con đẻ mình.
-Trước đây, em nghĩ cô ấy rất xấu vì cô ấy cướp mất bố của em, em hận cô ấy lắm.
-Tại sao?
-Khi mẹ em vừa mất được một năm, bố đưa cô ấy về. Em sợ lắm, đêm nào cũng mơ thấy cảnh cô ấy đánh em, mắng em, khi tỉnh dậy cố gắng đẩy cô ấy xa mình hơn để tránh làm điều giừ sai trái với cô ấy sợ cô ấy trách mắng rồi đánh. Nhưng mà người đánh em không phải cô ấy mà là ba em, còn cô ấy thì luôn cứu em. Em lúc đó nghĩ rằng cô ấy chỉ là đang diễn nên càng cố gắng xa mọi người hơn, xa cả ba, không nói chuyện với ai cả.
-Trẻ con vậy. Lúc đó em bao nhiêu tuổi?
Hạo Huân nhếch mép cười.
-11 tuổi.
-Vậy thì đúng rồi.
-Anh cười nhạo em.
Vi quay sang thì nhìn thấy vẻ mặt của Hạo Huân cô cực kỳ bực tức. Cô tin anh cô mới kể cho anh nghe mà anh lại cười nhạo cô. Vi quay sang đánh Hạo Huân.
-Anh đừng tưởng em không biết.Lúc anh 11 tuổi anh đã làm gì con gái nhà người ta hả.
-Anh làm cái gì?
Hạo Huân bị giật mình vì cái đánh đó, rõ là đang bàn về chuyện của cô rồi lại quay ngoắt về phía anh, anh đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
-Anh mới 11 tuổi mà đã cướp đi nụ hôn đầu của con gái nhà người ta mới có 9 tuổi nhá.
-Lúc nào chứ, anh làm gì có.
-Trong phim Thiên Sơn Mộ Tuyết anh đóng vai nam chính lúc nhỏ.
Hạo Huân đờ người ra, nghĩ một lúc.
-À. Cái đó…. Là …Hôn giả.
-Hôn giả. ?
-Ừ. Cái đó chỉ qua mặt của từng người thôi chứ đâu có hôn ai đâu.
-Biện minh.
Vi nhất quyết không tha cho kẻ đã cười nhạo cô trong khi cô đang kể cậu chuyện đấy. Cô đuổi đánh Hạo Huân dọc được về
-Thôi được rồi anh xin lỗi…
Làm sao Vi có thể nguôi cơn giận này. Hạo Huân cố gắng xin lỗi nhưng cô vẫn không hết giận, vẫn đánh túi bụi vào người anh.
-Anh xin lỗi mà.
Hạo Huân dừng lại dữ lấy tay Vi. Lúc này đây, anh mới thấy là cô đang khóc. Thì ra cô đuổi đánh anh ở phía trước, để anh không nhìn thấy vẻ mặt cô khóc. Anh luống cuống, lau mắt cho Vi.
-Anh xin lỗi, anh không cố ý cười nhạo em.
Hạo Huân càng nói nước mắt của Vi càng chảy, đây là lần đầu trong đời anh làm cho con gái nhà người ta không (Trên phim có) .
-Nín đi, khóc là xấu đấy không xinh đâu, anh xin lỗi.
Hạo Huân vỗ vai Vi rồi vô thức ôm cô ấy vào lòng.
Vi giật mình nhận ra Hạo Huân vừa mới ôm mình, cô còn cảm nhận được bàn tay của anh ấy đang vỗ vỗ vào vai mình.
-Thôi được rồi, anh xin lỗi, anh không cố ý.
-Hừmmmmm.
Vi ho nhẹ một tiếng, Hạo Huân chợt nhận ra mình đang ôm Vi, anh liền bỏ nhanh tay ra khỏi người cô, cuống cuồng xin lỗi giải thích.
-Anh xin lỗi, anh không cố ý, …anh… anh chỉ là…thấy em như vậy… anh cũng không có ý cười nhạo em đâu,…
Vi nhìn Hạo Huân với anh mắt đầy ngạc nhiên, rồi từ từ bật cười. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Vi, Hạo Huân có chút không hiểu.
-Anh bị ngốc hả.
Vi đánh nhẹ vào người Hạo Huân. Thuận theo tự nhiên hai con người cứ đứng nhìn nhau mà cười như thế.
--------------------------------------
Đôi lời xàm của Sam.
Hôm nay viết, tớ bị theo cái phong cách lãng mạn rồi, ghê quá. Đến bản thân còn không chấp nhận nổi nòi gì đến các bạn đọc giả. Theo cái tốc độ này chắc sắp giống cô dâu 8 tuổi rồi.
Haizzzz vừa ròi tớ đăng chuyện muộn, xin lỗi các bạn ạ. Tớ sắp thi nên có chút chăm chỉ hơn. Các bạn thông cảm ạ. Tớ sẽ cố gắng nếu có thời gian rảnh thì tớ sẽ đăng chuyện. Cám ơn các bạn đã dõi theo.
Vi rất thích mấy cảnh chiều như vậy, nó có vẻ buồn, nhưng nó giống Vi, cũng buồn như thế. Nhìn thì có vẻ đẹp đẽ nhưng bên trong là một nỗi buồn khó diễn tả.
-Anh thích hoàng hôn không.?
Vi lên tiếng.
-Không biết nữa, anh chẳng rõ là anh có thích hay không.
-Tại sao????
-Bởi vì anh vốn không được ngắm nó, hằng ngày làm việc xong thì trời đã về đêm, những lúc rảnh rỗi thì ở nhà xem ti vi, có đôi khi cũng được ra ngoài chơi bóng với các anh em, nhưng mà chơi trong nhà nên cũng không để ý lắm.
-Mọi người thường hay bàn tán rằng hoàng hôn là biểu thị cho sự buồn bã, chia ly, mọi người thường không thích hoàng hôn. Nhưng em thấy nó rất đẹp, anh thử nghĩ xem, mặt trời lăn có nghĩa là kết thúc công việc và về nhà nhà với gia đình. Chẳng nơi nào thoải mãi bằng gia đình cả.
-Em nói cũng có lý, đúng là hoàng hôn đẹp thật.
-Còn nữa, nếu anh đơn giản chỉ ngắm ở đây sẽ không thấy hết được vẻ đẹp của nó đâu, anh phải đi đến những nói ở gần sông , hồ, biển thì nó còn đẹ hơn nữa.
-Thật sao!!!
-Ừ . Ánh sáng phản chiếu xuống mặt nước, màu sắc nước sẽ thay đổi.
-Vậy sao. Đợi khi nào anh rảnh anh sẽ đi.
Hai người im lặng trong vài gây để ngắm nhìn vẻ đẹp của hoàng hôn
-À.Mà em đã từng ngắm bình minh ở biển chưa.???
-Bình minh sao? À thì bình minh ở nhà còn khó thấy chứ nói gì ở biển.
Vi đột nhiên như bị giật mình, đơ một hai giây.
-Hả !!!vậy là sao. Có nghĩa là em hay dậy muộn phải không??
-Anh biết thừa rồi còn hỏi.
Vi xấu hổ quay mặt đi
-Cho em xem cái này này.
Hạo Huân lấy điện thoại ra mở một bức ảnh rồi cho Vi xem.
-Cái gì vậy anh.?
-Đây là bình minh ở biển đấy, trong ảnh không đẹp bằng ở ngoài đâu.
-Anh dậy sớm ghê á.
-Nào đâu có chỉ là bữa đó anh phải quay thâu đêm sáng sớm mới bắt gặp thôi. Lúc đó, mấy cái vỏ sò bị cuốn lên biển nó sáng lập lánh đẹp lắm.
-Em thấy hào hứng quá, bữa nào chúng ta cũng đi được không.?
-Được nếu em thích.
Hai con người họ, một người thì như bình minh soi sáng cho tâm hôn của mọi người, còn một người như hoàng hôn luôn bình yên, lặng lẽ như thế. (Có phải ta đã quá lãng mạn không.haha).
Mặt trời lặn xuống núi, hai người mới đứng dậy ra về, hai người nói tất cả những chuyện trên trời dưới bể, chỉ cần họ cũng nhau nói là được. Đến quán café gần nhà Vi chạy vào chừng 5 phút rồi đi ra.
-Em làm cái gì thế???
Hạo Huân thắc mắc vì hành động của Vi
-Họ có sự kiện mai sẽ sale đồ ăn và uống, em định sáng mai đi mua đồ ăn sáng ở đây.
Có thể chính bản thân của Hạo Huân cũng chẳng biết rằng quán cafe này được mở ra là vì mình, anh rất ít khi đến mấy quán này.
-Em hay ăn ở đây hả?
-Không ạ. Hứng lên thì ăn thôi, lúc em mới sang có chút ấn tượng với cái quán này, chị chủ quán nói chuyện đáng yêu lắm.
-Ừ.
Hạo Huân chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi thôi, nghe có vẻ lạnh lùng, không giống với tính cách của anh ấy lắm. Con đường về nhà có vẻ vui hơn vì có thêm Hạo Huân đồng hành, Vi không còn buồn chán nữa.
-À anh hỏi chút chuyện riêng được không?
Hạo Huân chợt nhớ đến mấy bức hình trong phòng Vi. Hạo Huân hơi thắc ,mắc về những tấm hình đó.
-Ừ. Anh hỏi đi?
-Mấy tấm hình trong khung của em. Có một tấm có hình của cô Đặng, chú Đặng, anh Thiên Hoàng, em. Còn một tấm có chú Đặng, em và một người phụ nữ. Người đó là ai thế?
Vi rất không muốn nhắc lại mấy chuyện này, bởi nó rất đau lòng. Nếu là bạn mới thì Vi sẽ không nói đâu nhưng mà đây là Hạo Huân. Vi không biết sau này sẽ thế nào, dù gì Hạo Huân biết cũng sẽ hiểu cho cô thôi, rồi cô cũng nghĩ rằng sau này biết đâu không gặp lại thì thôi cứ kể, sớm muộn gì cũng biết. Không nói có khi lại hiểu nhầm.
-Vi Vi …em sao thế.?
Hạo Huân thấy Vi không trả lời nghĩ rằng cô sẽ không kể cho anh nghe.
-Hả. Em không sao. Bức hình đó là của mẹ em.
-Mẹ em.
Hạo Huân ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.
-Vậy cô Đặng…
-Đúng. Cô Đặng là mẹ kế của em, anh Thiên Hoàng là con cô ấy.
-À. Vậy mà cô ấy chăm sóc em kỹ ghê, còn hơn cả con đẻ mình.
-Trước đây, em nghĩ cô ấy rất xấu vì cô ấy cướp mất bố của em, em hận cô ấy lắm.
-Tại sao?
-Khi mẹ em vừa mất được một năm, bố đưa cô ấy về. Em sợ lắm, đêm nào cũng mơ thấy cảnh cô ấy đánh em, mắng em, khi tỉnh dậy cố gắng đẩy cô ấy xa mình hơn để tránh làm điều giừ sai trái với cô ấy sợ cô ấy trách mắng rồi đánh. Nhưng mà người đánh em không phải cô ấy mà là ba em, còn cô ấy thì luôn cứu em. Em lúc đó nghĩ rằng cô ấy chỉ là đang diễn nên càng cố gắng xa mọi người hơn, xa cả ba, không nói chuyện với ai cả.
-Trẻ con vậy. Lúc đó em bao nhiêu tuổi?
Hạo Huân nhếch mép cười.
-11 tuổi.
-Vậy thì đúng rồi.
-Anh cười nhạo em.
Vi quay sang thì nhìn thấy vẻ mặt của Hạo Huân cô cực kỳ bực tức. Cô tin anh cô mới kể cho anh nghe mà anh lại cười nhạo cô. Vi quay sang đánh Hạo Huân.
-Anh đừng tưởng em không biết.Lúc anh 11 tuổi anh đã làm gì con gái nhà người ta hả.
-Anh làm cái gì?
Hạo Huân bị giật mình vì cái đánh đó, rõ là đang bàn về chuyện của cô rồi lại quay ngoắt về phía anh, anh đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
-Anh mới 11 tuổi mà đã cướp đi nụ hôn đầu của con gái nhà người ta mới có 9 tuổi nhá.
-Lúc nào chứ, anh làm gì có.
-Trong phim Thiên Sơn Mộ Tuyết anh đóng vai nam chính lúc nhỏ.
Hạo Huân đờ người ra, nghĩ một lúc.
-À. Cái đó…. Là …Hôn giả.
-Hôn giả. ?
-Ừ. Cái đó chỉ qua mặt của từng người thôi chứ đâu có hôn ai đâu.
-Biện minh.
Vi nhất quyết không tha cho kẻ đã cười nhạo cô trong khi cô đang kể cậu chuyện đấy. Cô đuổi đánh Hạo Huân dọc được về
-Thôi được rồi anh xin lỗi…
Làm sao Vi có thể nguôi cơn giận này. Hạo Huân cố gắng xin lỗi nhưng cô vẫn không hết giận, vẫn đánh túi bụi vào người anh.
-Anh xin lỗi mà.
Hạo Huân dừng lại dữ lấy tay Vi. Lúc này đây, anh mới thấy là cô đang khóc. Thì ra cô đuổi đánh anh ở phía trước, để anh không nhìn thấy vẻ mặt cô khóc. Anh luống cuống, lau mắt cho Vi.
-Anh xin lỗi, anh không cố ý cười nhạo em.
Hạo Huân càng nói nước mắt của Vi càng chảy, đây là lần đầu trong đời anh làm cho con gái nhà người ta không (Trên phim có) .
-Nín đi, khóc là xấu đấy không xinh đâu, anh xin lỗi.
Hạo Huân vỗ vai Vi rồi vô thức ôm cô ấy vào lòng.
Vi giật mình nhận ra Hạo Huân vừa mới ôm mình, cô còn cảm nhận được bàn tay của anh ấy đang vỗ vỗ vào vai mình.
-Thôi được rồi, anh xin lỗi, anh không cố ý.
-Hừmmmmm.
Vi ho nhẹ một tiếng, Hạo Huân chợt nhận ra mình đang ôm Vi, anh liền bỏ nhanh tay ra khỏi người cô, cuống cuồng xin lỗi giải thích.
-Anh xin lỗi, anh không cố ý, …anh… anh chỉ là…thấy em như vậy… anh cũng không có ý cười nhạo em đâu,…
Vi nhìn Hạo Huân với anh mắt đầy ngạc nhiên, rồi từ từ bật cười. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Vi, Hạo Huân có chút không hiểu.
-Anh bị ngốc hả.
Vi đánh nhẹ vào người Hạo Huân. Thuận theo tự nhiên hai con người cứ đứng nhìn nhau mà cười như thế.
Đôi lời xàm của Sam.
Hôm nay viết, tớ bị theo cái phong cách lãng mạn rồi, ghê quá. Đến bản thân còn không chấp nhận nổi nòi gì đến các bạn đọc giả. Theo cái tốc độ này chắc sắp giống cô dâu 8 tuổi rồi.
Haizzzz vừa ròi tớ đăng chuyện muộn, xin lỗi các bạn ạ. Tớ sắp thi nên có chút chăm chỉ hơn. Các bạn thông cảm ạ. Tớ sẽ cố gắng nếu có thời gian rảnh thì tớ sẽ đăng chuyện. Cám ơn các bạn đã dõi theo.
Dưới ánh chiều buông, công viên khá đông người đi tập thể thao vào giờ chiều này. Hai con người còn một chút chó golden màu vàng đang nô đùa với nhau. Họ chơi đã mệt, nên ngồi xuống bãi cỏ nghỉ ngơi mặc kệ chú chó chạy đi đâu thì chạy.
Vi rất thích mấy cảnh chiều như vậy, nó có vẻ buồn, nhưng nó giống Vi, cũng buồn như thế. Nhìn thì có vẻ đẹp đẽ nhưng bên trong là một nỗi buồn khó diễn tả.
-Anh thích hoàng hôn không.?
Vi lên tiếng.
-Không biết nữa, anh chẳng rõ là anh có thích hay không.
-Tại sao????
-Bởi vì anh vốn không được ngắm nó, hằng ngày làm việc xong thì trời đã về đêm, những lúc rảnh rỗi thì ở nhà xem ti vi, có đôi khi cũng được ra ngoài chơi bóng với các anh em, nhưng mà chơi trong nhà nên cũng không để ý lắm.
-Mọi người thường hay bàn tán rằng hoàng hôn là biểu thị cho sự buồn bã, chia ly, mọi người thường không thích hoàng hôn. Nhưng em thấy nó rất đẹp, anh thử nghĩ xem, mặt trời lăn có nghĩa là kết thúc công việc và về nhà nhà với gia đình. Chẳng nơi nào thoải mãi bằng gia đình cả.
-Em nói cũng có lý, đúng là hoàng hôn đẹp thật.
-Còn nữa, nếu anh đơn giản chỉ ngắm ở đây sẽ không thấy hết được vẻ đẹp của nó đâu, anh phải đi đến những nói ở gần sông , hồ, biển thì nó còn đẹ hơn nữa.
-Thật sao!!!
-Ừ . Ánh sáng phản chiếu xuống mặt nước, màu sắc nước sẽ thay đổi.
-Vậy sao. Đợi khi nào anh rảnh anh sẽ đi.
Hai người im lặng trong vài gây để ngắm nhìn vẻ đẹp của hoàng hôn
-À.Mà em đã từng ngắm bình minh ở biển chưa.???
-Bình minh sao? À thì bình minh ở nhà còn khó thấy chứ nói gì ở biển.
Vi đột nhiên như bị giật mình, đơ một hai giây.
-Hả !!!vậy là sao. Có nghĩa là em hay dậy muộn phải không??
-Anh biết thừa rồi còn hỏi.
Vi xấu hổ quay mặt đi
-Cho em xem cái này này.
Hạo Huân lấy điện thoại ra mở một bức ảnh rồi cho Vi xem.
-Cái gì vậy anh.?
-Đây là bình minh ở biển đấy, trong ảnh không đẹp bằng ở ngoài đâu.
-Anh dậy sớm ghê á.
-Nào đâu có chỉ là bữa đó anh phải quay thâu đêm sáng sớm mới bắt gặp thôi. Lúc đó, mấy cái vỏ sò bị cuốn lên biển nó sáng lập lánh đẹp lắm.
-Em thấy hào hứng quá, bữa nào chúng ta cũng đi được không.?
-Được nếu em thích.
Hai con người họ, một người thì như bình minh soi sáng cho tâm hôn của mọi người, còn một người như hoàng hôn luôn bình yên, lặng lẽ như thế. (Có phải ta đã quá lãng mạn không.haha).
Mặt trời lặn xuống núi, hai người mới đứng dậy ra về, hai người nói tất cả những chuyện trên trời dưới bể, chỉ cần họ cũng nhau nói là được. Đến quán café gần nhà Vi chạy vào chừng 5 phút rồi đi ra.
-Em làm cái gì thế???
Hạo Huân thắc mắc vì hành động của Vi
-Họ có sự kiện mai sẽ sale đồ ăn và uống, em định sáng mai đi mua đồ ăn sáng ở đây.
Có thể chính bản thân của Hạo Huân cũng chẳng biết rằng quán cafe này được mở ra là vì mình, anh rất ít khi đến mấy quán này.
-Em hay ăn ở đây hả?
-Không ạ. Hứng lên thì ăn thôi, lúc em mới sang có chút ấn tượng với cái quán này, chị chủ quán nói chuyện đáng yêu lắm.
-Ừ.
Hạo Huân chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi thôi, nghe có vẻ lạnh lùng, không giống với tính cách của anh ấy lắm. Con đường về nhà có vẻ vui hơn vì có thêm Hạo Huân đồng hành, Vi không còn buồn chán nữa.
-À anh hỏi chút chuyện riêng được không?
Hạo Huân chợt nhớ đến mấy bức hình trong phòng Vi. Hạo Huân hơi thắc ,mắc về những tấm hình đó.
-Ừ. Anh hỏi đi?
-Mấy tấm hình trong khung của em. Có một tấm có hình của cô Đặng, chú Đặng, anh Thiên Hoàng, em. Còn một tấm có chú Đặng, em và một người phụ nữ. Người đó là ai thế?
Vi rất không muốn nhắc lại mấy chuyện này, bởi nó rất đau lòng. Nếu là bạn mới thì Vi sẽ không nói đâu nhưng mà đây là Hạo Huân. Vi không biết sau này sẽ thế nào, dù gì Hạo Huân biết cũng sẽ hiểu cho cô thôi, rồi cô cũng nghĩ rằng sau này biết đâu không gặp lại thì thôi cứ kể, sớm muộn gì cũng biết. Không nói có khi lại hiểu nhầm.
-Vi Vi …em sao thế.?
Hạo Huân thấy Vi không trả lời nghĩ rằng cô sẽ không kể cho anh nghe.
-Hả. Em không sao. Bức hình đó là của mẹ em.
-Mẹ em.
Hạo Huân ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.
-Vậy cô Đặng…
-Đúng. Cô Đặng là mẹ kế của em, anh Thiên Hoàng là con cô ấy.
-À. Vậy mà cô ấy chăm sóc em kỹ ghê, còn hơn cả con đẻ mình.
-Trước đây, em nghĩ cô ấy rất xấu vì cô ấy cướp mất bố của em, em hận cô ấy lắm.
-Tại sao?
-Khi mẹ em vừa mất được một năm, bố đưa cô ấy về. Em sợ lắm, đêm nào cũng mơ thấy cảnh cô ấy đánh em, mắng em, khi tỉnh dậy cố gắng đẩy cô ấy xa mình hơn để tránh làm điều giừ sai trái với cô ấy sợ cô ấy trách mắng rồi đánh. Nhưng mà người đánh em không phải cô ấy mà là ba em, còn cô ấy thì luôn cứu em. Em lúc đó nghĩ rằng cô ấy chỉ là đang diễn nên càng cố gắng xa mọi người hơn, xa cả ba, không nói chuyện với ai cả.
-Trẻ con vậy. Lúc đó em bao nhiêu tuổi?
Hạo Huân nhếch mép cười.
-11 tuổi.
-Vậy thì đúng rồi.
-Anh cười nhạo em.
Vi quay sang thì nhìn thấy vẻ mặt của Hạo Huân cô cực kỳ bực tức. Cô tin anh cô mới kể cho anh nghe mà anh lại cười nhạo cô. Vi quay sang đánh Hạo Huân.
-Anh đừng tưởng em không biết.Lúc anh 11 tuổi anh đã làm gì con gái nhà người ta hả.
-Anh làm cái gì?
Hạo Huân bị giật mình vì cái đánh đó, rõ là đang bàn về chuyện của cô rồi lại quay ngoắt về phía anh, anh đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
-Anh mới 11 tuổi mà đã cướp đi nụ hôn đầu của con gái nhà người ta mới có 9 tuổi nhá.
-Lúc nào chứ, anh làm gì có.
-Trong phim Thiên Sơn Mộ Tuyết anh đóng vai nam chính lúc nhỏ.
Hạo Huân đờ người ra, nghĩ một lúc.
-À. Cái đó…. Là …Hôn giả.
-Hôn giả. ?
-Ừ. Cái đó chỉ qua mặt của từng người thôi chứ đâu có hôn ai đâu.
-Biện minh.
Vi nhất quyết không tha cho kẻ đã cười nhạo cô trong khi cô đang kể cậu chuyện đấy. Cô đuổi đánh Hạo Huân dọc được về
-Thôi được rồi anh xin lỗi…
Làm sao Vi có thể nguôi cơn giận này. Hạo Huân cố gắng xin lỗi nhưng cô vẫn không hết giận, vẫn đánh túi bụi vào người anh.
-Anh xin lỗi mà.
Hạo Huân dừng lại dữ lấy tay Vi. Lúc này đây, anh mới thấy là cô đang khóc. Thì ra cô đuổi đánh anh ở phía trước, để anh không nhìn thấy vẻ mặt cô khóc. Anh luống cuống, lau mắt cho Vi.
-Anh xin lỗi, anh không cố ý cười nhạo em.
Hạo Huân càng nói nước mắt của Vi càng chảy, đây là lần đầu trong đời anh làm cho con gái nhà người ta không (Trên phim có) .
-Nín đi, khóc là xấu đấy không xinh đâu, anh xin lỗi.
Hạo Huân vỗ vai Vi rồi vô thức ôm cô ấy vào lòng.
Vi giật mình nhận ra Hạo Huân vừa mới ôm mình, cô còn cảm nhận được bàn tay của anh ấy đang vỗ vỗ vào vai mình.
-Thôi được rồi, anh xin lỗi, anh không cố ý.
-Hừmmmmm.
Vi ho nhẹ một tiếng, Hạo Huân chợt nhận ra mình đang ôm Vi, anh liền bỏ nhanh tay ra khỏi người cô, cuống cuồng xin lỗi giải thích.
-Anh xin lỗi, anh không cố ý, …anh… anh chỉ là…thấy em như vậy… anh cũng không có ý cười nhạo em đâu,…
Vi nhìn Hạo Huân với anh mắt đầy ngạc nhiên, rồi từ từ bật cười. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Vi, Hạo Huân có chút không hiểu.
-Anh bị ngốc hả.
Vi đánh nhẹ vào người Hạo Huân. Thuận theo tự nhiên hai con người cứ đứng nhìn nhau mà cười như thế.
--------------------------------------
Đôi lời xàm của Sam.
Hôm nay viết, tớ bị theo cái phong cách lãng mạn rồi, ghê quá. Đến bản thân còn không chấp nhận nổi nòi gì đến các bạn đọc giả. Theo cái tốc độ này chắc sắp giống cô dâu 8 tuổi rồi.
Haizzzz vừa ròi tớ đăng chuyện muộn, xin lỗi các bạn ạ. Tớ sắp thi nên có chút chăm chỉ hơn. Các bạn thông cảm ạ. Tớ sẽ cố gắng nếu có thời gian rảnh thì tớ sẽ đăng chuyện. Cám ơn các bạn đã dõi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.