Chương 13
Sam xàm xí
12/10/2018
Tình thương là thứ tình cảm đáng quý nhất. Tình yêu là thứ tình cảm đẹp nhất.
Nhưng tình yêu cũng khiến cho con người ta đau khổ. Tình yêu khi bị ruồng bỏ đau đớn lắm, tình yêu mà không nói ra chỉ cố gắng dõi theo cũng đau lắm.
Nhưng nếu hai người cùng dành cái tình yêu thầm lặng đấy cho nhau, thì đó lại được coi là hạnh phúc
Khi Vi vừa mở cánh cổng ra thì bên kia cũng được mở ra. Vì chuyện hôm quua nên hâi người còn có chút ngại ngùng, nhìn thấy nhau chỉ ngượng ngùng cười một cái rồi lại quay đi. Cùng trên một con đường hai người đi cạnh nhau mà không nói câu nào cứ im lặng bước đi với tâm trạng rối bời.
- Vi Vi...
- Hạo Huân...
Giọng nói của hai con người cùng lúc vang lên phá tan không khí im lặng, kéo sát khoảng cách của hai người lại với nhau hơn.
- Em nói trước đi.
Hạo Huân lên tiếng trước.
- Thôi anh nói trước đi.
Vi vốn chẳng biết phải làm bắt đầu câu chuyện thế nào nên đành đẩy qua cho Hạo Huân nói trước.
- Đấy là em nói đấy nhá.
Hạo Huân tỏ vẻ hợp tác. Chấp nhận nói trước.
- Chuyện hôm qua anh xin lỗi, anh không cố ý đâu. Em đừng giận , anh biết mình làm sai nên cũng hối hận lắm.
Vừa nói vừa bày ra cái vẻ mặt tội lỗi. Trong đâu còn đang nghĩ xem, liệu Vi có chấp nhận câu xin lỗi này không.
- Anh nói xong chưa.
Hạo Huân gật gật cái đầu
- Xong rồi đến lượt em. Em nói cho anh nghe. Chuyện hôm qua em rất tức giận, em coi anh là bạn kể cho anh nghe câu truyện đấy, mà anh lại cười nhạo em. Em rất ít khi kể cho người khác nghe về chuyện của mình. Em đồng ý kể cho anh vì em coi anh là bạn.
Vi hùng hổ nói một cách dõng dạc, vốn định nói thêm vài câu nhưng lại nhìn thấy cái vẻ mặt tội lỗi của Hạo Huân cô không thể.
- Nhưng mà... vì anh đã xin lỗi thì em sẽ đồng ý, chấp nhận lời xin lỗi này của anh. Đừng có mà cười nhạo em nữa.
Hạo Huân gật đầu lia lịa. Hai người đi một đoạn đến quán cafe đó, Vi vào lấy đồ còn Hạo Huân đứng ở ngoài.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn kĩ cái quán này. Cái biển có chữ CAFETERIA ở phía trên còn ghi một dòng chữ nhỏ hơn “Sủi Cảo Xanh”. Phía trước quán một đoàn người đang đứng xếp hàng dài chờ vào lấy đồ ăn. Hạo Huan đã để ý thấy hình nên thấy, cái tấm bìa băng rôn hình cậu đúng là không tệ bên cạnh có chữ “mừng cậu về nhà”. Cậu thấy tấm hình của mình bê chiếc bánh ngọt và tay cầm cốc trà sữa thầm thốt lên “ghép không tệ”. Nơi này đông người quá cậu không thể ở lại lâu đành né ra gốc cây ven đường đứng.
- Hù
Vi từ trong quán đi ra, chạy lại vỗ vai Hạo Huân.
- Này cho anh.
Vi đưa cho Hạo Huân chiếc bánh mì trên tay mình. Mặt Hạo Huân tươi cười.
- Sao em biết anh chưa ăn sáng.
- Em có biết đâu, em mua trà sữa người ta khuyến mãi đấy.
Mặt Hạo Huân vốn đang vui vẻ giờ lại méo xệch đi. Ngầm ngùi bóc bánh ra ăn.
- Ơ mà quán này ... là fan của anh mở hả.?
- Ừ. Bây giờ anh mới biết à.
Hạo Huân vừa ăn vừa chăm chú nghe.
- Thì chị chủ quán là fann của anh nên chị ấy mở quán thôi. Hàng ngày sẽ bán như bình thường. Còn những hôm nào anh về, sẽ có khuyến mãi đặc biệt. Trưa nay anh có muốn ăn gì không, em tính mua đồ ăn trưa ở đó.
Hạo Huân nuối vội miếng bánh to trong miệng mình. Thấy có vẻ không khó nuốt nên Vi đã đưa cho Hạo Huân chai nước để uống.
- Ăn từ từ thôi.
- Tại anh đói mà. Bánh quán này làm ngon đấy. Trưa nay, anh chưa có đồ ăn. Mà chạy từ trường đến quán này để mua thì khác nào mình về nhà ăn luôn đi.
- Anh bị giở hả. Bảo người ta ship đến cho chứ.
- Ờ. Anh quên mất.
Hạo Huân nuối trôi được miếng bánh trong miếng. Hai người cùng nhau đi tới trường.
Đến lớp, mọi người đến khá đông đủ rồi. Hai con người cùng nhau cười cười nói nói bước vào.
- Hạo Huân, thầy Trương bảo cậu lên phòng lấy đề về làm.
Cái giọng nói to, dõng dạc của bạn lớp trưởng.
- Ừ tớ biết rồi, tớ đi liền đây.
Hạo Huân đứng dạy đi luôn về hướng văn phòng.
Vi ở lại lớp lôi sách vở ra, ôn lại bài. Đọc đọc nhẩm nhẩm, đầu hơi lắc lư nhìn qua giống như đang đọc kinh thư.
- Vi .
Tùng đi từ ngoài vào vỗ vai Vi. Làm vi giật nảy mình
- Hả.
Tùng bày ra nét mặt đăm chiêu, nghĩ gợi.
- Bao giờ Hạo Huân đi.
Vi ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi này. Cô chỉ là chơi thân với Hạo Huân chút thôi, sao tự nhiên Tùng lại hỏi vậy.
- Tớ có phải mẹ cậu ấy đâu mà tớ biết. Cậu ấy đến thì đến, đi thì đi. Tớ chẳng thể giữ nổi. Công việc của cậu ấy khá là quan trọng mà. Bao giờ có việc thì đi thôi. Có chuyện gì sao.?
Tùng gãi đầu hơi ngại ngùng, né tránh.
- À không có gì. Chỉ là thấy tò mò thôi. Lần này, cậu ta ở lại hơi lâu.
Vi để ý thấy bàn của Hạ chống, hơi thắc mắc liền hỏi Tùng
- Hạ đâu? Cậu ấy chưa đến hả?
- Mình không biết nữa dạo này cậu ấy lạ lắm. Hay cáu gắt với tớ, hôm trước còn bỏ về trước không đợi tớ gì cả.
- Cậu có làm gì sai với cậu ấy không?
Vi tra hỏi.
- Không tớ chả làm gì cậu ấy cả.
Đang nói cười thì Hạ đi vào lớp, Mặt mày bí xị. Vi nháy Tùng Quan tâm đến Hạ chút. Nhưng thật chớ trêu, Tùng vừa cất lời đã bị Hạ chặn họng không cho nói.
Tùng quay sang cầu cứu Vi bằng vẻ mặt bí xị.
- Được rồi tớ sẽ giúp cậu.
Con mắt của Vi nhìn rất chính xác, Hạ thích Tùng nhưng cậu ấy không dám nói. Nhìn gan dạ vậy thôi chứ Hạ không dám thổ lộ đâu. Tình trạng bây giờ có vẻ là đang ghen.
Vừa hay Hạ đứng lên đi lấy nước, Vi cũng đứng lên chạy đi theo.
Vi đứng ở rất gần Hạ, cô nghĩ rằng mình phải thám thính thử tình cảm của Hạ dàn cho Tùng có giống như mình suy đoán không.
- Hạ, cậu cũng đi lấy nước hả?
Hạ đang rất khó chịu với Vi.
- Cậu nhìn mà không thấy sao.
Hạ trừng mắt nói với Vi. Vi có chút bối rối và sợ hãi.
- Cậu thấy Tùng là người như thế nào. Tớ tính hẹn hò với cậu ấy. Cậu chơi thân với cậu ấy nên chắc cậu biết rõ ...
Chưa kịp nói hết đã bị Hạ gắt lên ngắt lời
- Tớ chẳng biết gì hết. Cậu tự đi mà tìm hiểu. Tớ chẳng hiểu cậu ta đâu. Cậu đi tìm người khác đi.
Vẻ mặt có chút bối rối của Hạ như đã giúp Vi biết rõ tình cảm của Hạ. Nhưng vì Hạ gắt lên nên mọi người có chút chú ý đến Vi.
Đi lấy nước về thấy Hạo Huân đang ôm đống bài tập, phân chia ra từng môn một, sắp xếp theo thứ từ trước sau. Mặc dù là lớp xã hội nhưng bài tập môn tự nhiên cũng không kém.
- Anh lấy bài tập về rồi hả. Nhiều không.
Mặt Hạo Huấn bí xị
- Cứu anh. Nhiều tới mức anh không thể phân loại hết được.
Hạo Huân úp mặt xuống đống đề.
Vi thò tay lấy tạm vài tơ ra ngắm nghía.
- Với đống này chắc en sẽ làm trong vòng 2 đến 3 tháng mới xong mất.
- Cứu anh. Đi mà. Mấy hôm nữa anh phải đi show nữa. Thời gian đâu mà làm bây giờ.
- Em làm sao giúp anh được.
- Làm hộ anh phần tự nhiên đi.
Nghe xong Vi thật sự hoảng hốt. Hình tượng nam thần của cô, nam thần học siêu giỏi của cô bay mất đi đâu rồi. Nhờ cô làm bài tập ư, với con người như anh chắc phải cố gắng làm hết chứ. Sao lại nhờ cô, mất hết hình tượng rồi.
- Vi em giúp anh được không. Anh biết em giỏi tự nhiên mà. Nếu em đồng ý muốn gì cũng được.
Vi nghĩ ngợi một lúc, rồi chấp nhận.
- Được rồi. Vậy chiều nay đi chơi với em.
- Ok. Đây là phần của em.
Hạo Huân nhấc nguyên một đống đề sang bàn Vi.
Vừa nhận lời Hạo Huân làm hộ đề, thì hôm nay thầy giáo lại đưa cho vài tập đề khác. Khó khăn lại chồng chất khó khăn.
Lúc nhận đề mới , Hạo Huân lại quay sang nhìn Vi với ánh mắt cầu cứu.
- Không. Em cũng phải làm. Không . Em sẽ không giúp anh đâu. Anh tự đi mà làm.
Vi vội lắc đầu rồi quay đi làm đề của mình.
Chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng cũng đến bữa trưa. Thật là mệt mỏi, căng tin đông nghịt, lấy đồ ăn còn khó hơn là lấy chỗ ngồi. Nhưng dù gì thì Vi cũng đã có chuẩn bị trước, chị chỉ quán đem 2 phần cơm trưa đến cho Vi. Hạo Huân đi chọn chỗ trước, chỉ đợi Vi đến và ăn.
Vi đi qua chỗ của Hạ, liền ghé vào một chút.
- Hạ . Chiều nay tan học sớm đi với mình chút việc nhé. Mình có hẹn với Tùng nữa, cậu đi nhé.
Nhìn vẻ mặt của Hạ, Vi biết sẽ có chuyện bất ổn nên đã không cho Hạ nói nhiều.
- Thế nhé. Cậy không nói có nghĩa cậu đồng ý. Chiều nay tan học, gặp nhau tại quảng trường nhé. Không gặp không về. Mình và Tùng sẽ đợi cậu.
Dứt câu Vi chạy vội về phía Hạo Huân, Hạ bực bội và rất khó chịu, trong đầu không khỏi sẽ thắc mắc. Tại sao, Vi lại làm thế.
- Ăn cơm thôi.
Vi đem cơm lại chỗ của Hạo Huân, anh ấy vẫn đang cặm cụi làm bài tập.
- Em đi đâu mà lâu thế, anh sắp đói chết rồi đây.
- Em xin lỗi. Ăn cơm đi đừng làm bài tập nữa.
Hạo Huân vẫn nhất quyết vừa ăn cơm, vừa làm bài tập. Vi để ý thấy anh ấy có chút bối rối, tờ nháp bị gạch sắp rách rồi.
- Sao thế? Không làm được hả?
Hạo Huân bày vẻ mặt khó sử, ăn một miếng cơm to.
- Nào đưa đây em xem cho.
Hạo Huân đẩy tờ đề cho Vi. Vi nhìn ngắm một chút rồi, cầm lấy bút gạch gạch vài đường lên tờ nháp. Xoay tờ nháp lại phía Hạo Huân
- Đoạn đầu anh giải thích đúng rồi. Đoạn sau vì xác định sai cái này nên mới không ra. Em vẽ lại rồi đấy anh xem xem, có phải bài toán này dễ giải rồi không.
Hạo Huân ngắm nghía một lúc, rồi gật đầu.
- À . Thì ra là vậy. Được rồi bài sau sẽ cố gắng làm khác. Giờ cơm đã.
- Anh... bình thường không học sao? Em nghe nói vẫn có thầy giáo đi cùng mà.
- Có thầy giáo. Nhưng mà chỉ dạy lý thuyết thôi. Bài tập lũc thi là đc lúc lại không... nên giờ mới vậy đấy. Để em chê cười rồi.
Hạo Huân cười nhếch mép.
- Không. Em đâu có thấy gì lạ. Công việc bận như thế. Thời gian học đâu ra.
- Em hiểu được là tốt rồi.
Nhưng tình yêu cũng khiến cho con người ta đau khổ. Tình yêu khi bị ruồng bỏ đau đớn lắm, tình yêu mà không nói ra chỉ cố gắng dõi theo cũng đau lắm.
Nhưng nếu hai người cùng dành cái tình yêu thầm lặng đấy cho nhau, thì đó lại được coi là hạnh phúc
Khi Vi vừa mở cánh cổng ra thì bên kia cũng được mở ra. Vì chuyện hôm quua nên hâi người còn có chút ngại ngùng, nhìn thấy nhau chỉ ngượng ngùng cười một cái rồi lại quay đi. Cùng trên một con đường hai người đi cạnh nhau mà không nói câu nào cứ im lặng bước đi với tâm trạng rối bời.
- Vi Vi...
- Hạo Huân...
Giọng nói của hai con người cùng lúc vang lên phá tan không khí im lặng, kéo sát khoảng cách của hai người lại với nhau hơn.
- Em nói trước đi.
Hạo Huân lên tiếng trước.
- Thôi anh nói trước đi.
Vi vốn chẳng biết phải làm bắt đầu câu chuyện thế nào nên đành đẩy qua cho Hạo Huân nói trước.
- Đấy là em nói đấy nhá.
Hạo Huân tỏ vẻ hợp tác. Chấp nhận nói trước.
- Chuyện hôm qua anh xin lỗi, anh không cố ý đâu. Em đừng giận , anh biết mình làm sai nên cũng hối hận lắm.
Vừa nói vừa bày ra cái vẻ mặt tội lỗi. Trong đâu còn đang nghĩ xem, liệu Vi có chấp nhận câu xin lỗi này không.
- Anh nói xong chưa.
Hạo Huân gật gật cái đầu
- Xong rồi đến lượt em. Em nói cho anh nghe. Chuyện hôm qua em rất tức giận, em coi anh là bạn kể cho anh nghe câu truyện đấy, mà anh lại cười nhạo em. Em rất ít khi kể cho người khác nghe về chuyện của mình. Em đồng ý kể cho anh vì em coi anh là bạn.
Vi hùng hổ nói một cách dõng dạc, vốn định nói thêm vài câu nhưng lại nhìn thấy cái vẻ mặt tội lỗi của Hạo Huân cô không thể.
- Nhưng mà... vì anh đã xin lỗi thì em sẽ đồng ý, chấp nhận lời xin lỗi này của anh. Đừng có mà cười nhạo em nữa.
Hạo Huân gật đầu lia lịa. Hai người đi một đoạn đến quán cafe đó, Vi vào lấy đồ còn Hạo Huân đứng ở ngoài.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn kĩ cái quán này. Cái biển có chữ CAFETERIA ở phía trên còn ghi một dòng chữ nhỏ hơn “Sủi Cảo Xanh”. Phía trước quán một đoàn người đang đứng xếp hàng dài chờ vào lấy đồ ăn. Hạo Huan đã để ý thấy hình nên thấy, cái tấm bìa băng rôn hình cậu đúng là không tệ bên cạnh có chữ “mừng cậu về nhà”. Cậu thấy tấm hình của mình bê chiếc bánh ngọt và tay cầm cốc trà sữa thầm thốt lên “ghép không tệ”. Nơi này đông người quá cậu không thể ở lại lâu đành né ra gốc cây ven đường đứng.
- Hù
Vi từ trong quán đi ra, chạy lại vỗ vai Hạo Huân.
- Này cho anh.
Vi đưa cho Hạo Huân chiếc bánh mì trên tay mình. Mặt Hạo Huân tươi cười.
- Sao em biết anh chưa ăn sáng.
- Em có biết đâu, em mua trà sữa người ta khuyến mãi đấy.
Mặt Hạo Huân vốn đang vui vẻ giờ lại méo xệch đi. Ngầm ngùi bóc bánh ra ăn.
- Ơ mà quán này ... là fan của anh mở hả.?
- Ừ. Bây giờ anh mới biết à.
Hạo Huân vừa ăn vừa chăm chú nghe.
- Thì chị chủ quán là fann của anh nên chị ấy mở quán thôi. Hàng ngày sẽ bán như bình thường. Còn những hôm nào anh về, sẽ có khuyến mãi đặc biệt. Trưa nay anh có muốn ăn gì không, em tính mua đồ ăn trưa ở đó.
Hạo Huân nuối vội miếng bánh to trong miệng mình. Thấy có vẻ không khó nuốt nên Vi đã đưa cho Hạo Huân chai nước để uống.
- Ăn từ từ thôi.
- Tại anh đói mà. Bánh quán này làm ngon đấy. Trưa nay, anh chưa có đồ ăn. Mà chạy từ trường đến quán này để mua thì khác nào mình về nhà ăn luôn đi.
- Anh bị giở hả. Bảo người ta ship đến cho chứ.
- Ờ. Anh quên mất.
Hạo Huân nuối trôi được miếng bánh trong miếng. Hai người cùng nhau đi tới trường.
Đến lớp, mọi người đến khá đông đủ rồi. Hai con người cùng nhau cười cười nói nói bước vào.
- Hạo Huân, thầy Trương bảo cậu lên phòng lấy đề về làm.
Cái giọng nói to, dõng dạc của bạn lớp trưởng.
- Ừ tớ biết rồi, tớ đi liền đây.
Hạo Huân đứng dạy đi luôn về hướng văn phòng.
Vi ở lại lớp lôi sách vở ra, ôn lại bài. Đọc đọc nhẩm nhẩm, đầu hơi lắc lư nhìn qua giống như đang đọc kinh thư.
- Vi .
Tùng đi từ ngoài vào vỗ vai Vi. Làm vi giật nảy mình
- Hả.
Tùng bày ra nét mặt đăm chiêu, nghĩ gợi.
- Bao giờ Hạo Huân đi.
Vi ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi này. Cô chỉ là chơi thân với Hạo Huân chút thôi, sao tự nhiên Tùng lại hỏi vậy.
- Tớ có phải mẹ cậu ấy đâu mà tớ biết. Cậu ấy đến thì đến, đi thì đi. Tớ chẳng thể giữ nổi. Công việc của cậu ấy khá là quan trọng mà. Bao giờ có việc thì đi thôi. Có chuyện gì sao.?
Tùng gãi đầu hơi ngại ngùng, né tránh.
- À không có gì. Chỉ là thấy tò mò thôi. Lần này, cậu ta ở lại hơi lâu.
Vi để ý thấy bàn của Hạ chống, hơi thắc mắc liền hỏi Tùng
- Hạ đâu? Cậu ấy chưa đến hả?
- Mình không biết nữa dạo này cậu ấy lạ lắm. Hay cáu gắt với tớ, hôm trước còn bỏ về trước không đợi tớ gì cả.
- Cậu có làm gì sai với cậu ấy không?
Vi tra hỏi.
- Không tớ chả làm gì cậu ấy cả.
Đang nói cười thì Hạ đi vào lớp, Mặt mày bí xị. Vi nháy Tùng Quan tâm đến Hạ chút. Nhưng thật chớ trêu, Tùng vừa cất lời đã bị Hạ chặn họng không cho nói.
Tùng quay sang cầu cứu Vi bằng vẻ mặt bí xị.
- Được rồi tớ sẽ giúp cậu.
Con mắt của Vi nhìn rất chính xác, Hạ thích Tùng nhưng cậu ấy không dám nói. Nhìn gan dạ vậy thôi chứ Hạ không dám thổ lộ đâu. Tình trạng bây giờ có vẻ là đang ghen.
Vừa hay Hạ đứng lên đi lấy nước, Vi cũng đứng lên chạy đi theo.
Vi đứng ở rất gần Hạ, cô nghĩ rằng mình phải thám thính thử tình cảm của Hạ dàn cho Tùng có giống như mình suy đoán không.
- Hạ, cậu cũng đi lấy nước hả?
Hạ đang rất khó chịu với Vi.
- Cậu nhìn mà không thấy sao.
Hạ trừng mắt nói với Vi. Vi có chút bối rối và sợ hãi.
- Cậu thấy Tùng là người như thế nào. Tớ tính hẹn hò với cậu ấy. Cậu chơi thân với cậu ấy nên chắc cậu biết rõ ...
Chưa kịp nói hết đã bị Hạ gắt lên ngắt lời
- Tớ chẳng biết gì hết. Cậu tự đi mà tìm hiểu. Tớ chẳng hiểu cậu ta đâu. Cậu đi tìm người khác đi.
Vẻ mặt có chút bối rối của Hạ như đã giúp Vi biết rõ tình cảm của Hạ. Nhưng vì Hạ gắt lên nên mọi người có chút chú ý đến Vi.
Đi lấy nước về thấy Hạo Huân đang ôm đống bài tập, phân chia ra từng môn một, sắp xếp theo thứ từ trước sau. Mặc dù là lớp xã hội nhưng bài tập môn tự nhiên cũng không kém.
- Anh lấy bài tập về rồi hả. Nhiều không.
Mặt Hạo Huấn bí xị
- Cứu anh. Nhiều tới mức anh không thể phân loại hết được.
Hạo Huân úp mặt xuống đống đề.
Vi thò tay lấy tạm vài tơ ra ngắm nghía.
- Với đống này chắc en sẽ làm trong vòng 2 đến 3 tháng mới xong mất.
- Cứu anh. Đi mà. Mấy hôm nữa anh phải đi show nữa. Thời gian đâu mà làm bây giờ.
- Em làm sao giúp anh được.
- Làm hộ anh phần tự nhiên đi.
Nghe xong Vi thật sự hoảng hốt. Hình tượng nam thần của cô, nam thần học siêu giỏi của cô bay mất đi đâu rồi. Nhờ cô làm bài tập ư, với con người như anh chắc phải cố gắng làm hết chứ. Sao lại nhờ cô, mất hết hình tượng rồi.
- Vi em giúp anh được không. Anh biết em giỏi tự nhiên mà. Nếu em đồng ý muốn gì cũng được.
Vi nghĩ ngợi một lúc, rồi chấp nhận.
- Được rồi. Vậy chiều nay đi chơi với em.
- Ok. Đây là phần của em.
Hạo Huân nhấc nguyên một đống đề sang bàn Vi.
Vừa nhận lời Hạo Huân làm hộ đề, thì hôm nay thầy giáo lại đưa cho vài tập đề khác. Khó khăn lại chồng chất khó khăn.
Lúc nhận đề mới , Hạo Huân lại quay sang nhìn Vi với ánh mắt cầu cứu.
- Không. Em cũng phải làm. Không . Em sẽ không giúp anh đâu. Anh tự đi mà làm.
Vi vội lắc đầu rồi quay đi làm đề của mình.
Chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng cũng đến bữa trưa. Thật là mệt mỏi, căng tin đông nghịt, lấy đồ ăn còn khó hơn là lấy chỗ ngồi. Nhưng dù gì thì Vi cũng đã có chuẩn bị trước, chị chỉ quán đem 2 phần cơm trưa đến cho Vi. Hạo Huân đi chọn chỗ trước, chỉ đợi Vi đến và ăn.
Vi đi qua chỗ của Hạ, liền ghé vào một chút.
- Hạ . Chiều nay tan học sớm đi với mình chút việc nhé. Mình có hẹn với Tùng nữa, cậu đi nhé.
Nhìn vẻ mặt của Hạ, Vi biết sẽ có chuyện bất ổn nên đã không cho Hạ nói nhiều.
- Thế nhé. Cậy không nói có nghĩa cậu đồng ý. Chiều nay tan học, gặp nhau tại quảng trường nhé. Không gặp không về. Mình và Tùng sẽ đợi cậu.
Dứt câu Vi chạy vội về phía Hạo Huân, Hạ bực bội và rất khó chịu, trong đầu không khỏi sẽ thắc mắc. Tại sao, Vi lại làm thế.
- Ăn cơm thôi.
Vi đem cơm lại chỗ của Hạo Huân, anh ấy vẫn đang cặm cụi làm bài tập.
- Em đi đâu mà lâu thế, anh sắp đói chết rồi đây.
- Em xin lỗi. Ăn cơm đi đừng làm bài tập nữa.
Hạo Huân vẫn nhất quyết vừa ăn cơm, vừa làm bài tập. Vi để ý thấy anh ấy có chút bối rối, tờ nháp bị gạch sắp rách rồi.
- Sao thế? Không làm được hả?
Hạo Huân bày vẻ mặt khó sử, ăn một miếng cơm to.
- Nào đưa đây em xem cho.
Hạo Huân đẩy tờ đề cho Vi. Vi nhìn ngắm một chút rồi, cầm lấy bút gạch gạch vài đường lên tờ nháp. Xoay tờ nháp lại phía Hạo Huân
- Đoạn đầu anh giải thích đúng rồi. Đoạn sau vì xác định sai cái này nên mới không ra. Em vẽ lại rồi đấy anh xem xem, có phải bài toán này dễ giải rồi không.
Hạo Huân ngắm nghía một lúc, rồi gật đầu.
- À . Thì ra là vậy. Được rồi bài sau sẽ cố gắng làm khác. Giờ cơm đã.
- Anh... bình thường không học sao? Em nghe nói vẫn có thầy giáo đi cùng mà.
- Có thầy giáo. Nhưng mà chỉ dạy lý thuyết thôi. Bài tập lũc thi là đc lúc lại không... nên giờ mới vậy đấy. Để em chê cười rồi.
Hạo Huân cười nhếch mép.
- Không. Em đâu có thấy gì lạ. Công việc bận như thế. Thời gian học đâu ra.
- Em hiểu được là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.