Chương 10: Câu chuyện của những bà mẹ
Sam xàm xí
17/02/2018
Chị Diệp Tử, phải quay về nhà để quản lý một số công việc của Hạo Huân,
còn Thiên Hoàng ra sân bay để đón bạn. Hai ông bố thân yêu thì bận bàn
công chuyện. Hai bà mẹ thì ngồi ăn hoa quả, tám chuyện xuyên lục địa.
"Em có hai đứa con đẹp quá". Mẹ Hạo Huân nói.
"Đẹp đẽ gì đâu chị. Con chị chúng nó cũng ưu tú quá mà'. ' Chị ăn hoa quả đi' Mẹ Vi lấy dĩa cắm một miếng táo đưa cho mẹ Hạo Huân.
"Nó cũng như bao đứa trẻ khác thôi mà. Mà tiếng trung của em tốt đấy."
'Haha, Chị thật sự thấy em giống người Việt sao.' Mẹ Vi không kiềm chế được mà bật cười.
“Không phải sao, vậy cô là người nước nào, …. Không lẽ…” Mẹ Hạo Huân như vừa nhận ra điều gì đó.
“Em là người Trung nhưng qua Việt Nam từ lúc 15 tuổi và sống ở đó cho đến bây giờ” Mẹ Vi như hồi tưởng lại điều giừ đó, cảm xúc có chút dâng trào.
‘Nhớ hồi đó, em thật sự thấy khó khăn, mọi thứ đảo lộn hết lên, để tiếp xúc với một nơi xa lạ như thế, tiếng thì em không thạo, mất một năm ở nhà để học tiếng, sau đó được đi học thì bạn bè chẳng ai chơi cùng, nhiều lúc buồn tủi lắm.’ Mẹ Vi kể lại câu truyện hồi trẻ của mình, cô ấy được tâm với người cùng quê hương với mình thấy trong lòng thật sự thoải mái.
“Xa quê mà đương nhiên phải khó khăn rồi nhưng mà chị thấy em cũng can đảm đấy chứ, qua đó sống làm ăn lại còn lấy chồng còn sinh được hai đứa trẻ đáng yêu như thế” Mẹ Hạo Huân không muốn mẹ vi buồn nên đành phải an ủi.
‘Nhớ lại những năm tháng trước đây, khi em vừa mới lấy anh ấy, thật sự rất mệt mỏi, và khó khăn hơn là lúc em mới qua bên đó’ Mẹ Vi mỉm cười, nụ cười của sự mệt mỏi đã qua, nụ cười của những khó khăn trong quá khứ. Cô ấy bắt đầu kể một câu truyện từ sáu năm về trước.
-----câu chuyện bắt đầu-------
Gia đình Vi là một gia đình hạnh phúc có đầy đủ ba mẹ, ngày nào ba cũng bận công việc nhưng về nhà vẫn luôn đúng giờ, mẹ Vi làm việc ở quán cafe ở gần nhà, ba mẹ yêu thương Vi hết mực, cô luôn là cô gái ngoan trong mắt mọi người. Gia đình hạnh phúc này chẳng tiếp diễn được bao lâu thì mẹ Vi qua đời do một tai nạn.
Trong khoảng thời gian vợ mất, ba Vi chán nản không lo lắng cho gia đình, ba Vi có thể đã quên mất rằng mình còn một đứa con gái 11 tuổi.
Một năm sau khi vợ mất, ba Vi dẫn về một người phụ nữ và nói với Vi đây là mẹ của Vi.
Vi đang ngồi học trên nhà thấy tiếng xe của bố cô bé liền chạy từ trên nhà xuống, nhưng điều cô thấy lại là một người ba và một người mẹ mới lại còn thêm cả một cậu con trai 17 tuổi.
“Ai vậy ba” Vi ngạc nhiên hỏi ba.
Ánh mắt ba nhìn Vi có chút khác mọi ngày, có vẻ khó xử và lạnh nhạt với Vi hơn mọi ngày.
“Con gái, sau này cô ấy là mẹ con, và đây sẽ là anh trai con” Ba giới thiệu từng người một.
“Mẹ …, anh ….” Vi ngạc nhiên, khóe mắt đỏ ửng lên.
‘Chào con’ người phụ nữ nói, và chìa tay ra muốn bắt tay với Vi.
“Cút”. Vi hét lên “Cút ra khỏi đây, cút ra khỏi nhà tôi” Vi hét ầm ĩ lên. Khiến cho ba người kia hốt hoảng.
‘Vi con nói gì vậy’ Ba hốt hoảng trợn mắt nắm chặt lấy cổ tay Vi.
Vào thời khắc này cô thấy đây không phải là ba của mình, đây là một người đàn ông khác, ba cô thường rất thương cô cho dù một năm qua tình thương đó có vơi đi nhưng cô vẫn còn thấy được ông ấy thương mình nhưng giờ thì khác. Vi bị hoảng bởi hành động của ba, tay ba nắm càng ngày càng chặt, cô đau nhưng cô không lên tiếng, cứ im lặng cắt răng chịu đựng.
Người phụ nữ nhìn thấy tình cảnh này liền chạy lại gỡ tay ba Vi ra.
“Anh làm giừ vậy con bé đau rồi kìa”
Tay ba vừa rời khỏi tay mình, Vi nhìn ba với ánh mắt đầy thù hận, nước mắt cứ thế chảy ra, cô quay người chạy thẳng lên nhà.
Khóa trái cửa, cô ngồi trong phòng khóc một mình. Cô nhớ mẹ, cô sợ ba, căn nhà này tự nhiên trở nên lạnh ngắt, bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ đều tan biến.
Sáng sớm, cô cố gắng thức dậy đi học như bao ngày khác, tự làm đồ ăn sáng. Trong lúc đang ăn, người phụ nữ đó đi xuống mặt mày có vẻ ngạc nhiên và hốt hoảng.
‘Vi cô xin lỗi vì không làm được đồ ăn sáng cho con, con đợi cô chút cô nấu cho’
Vi nhìn thấy người phụ nữ này là không thở được, đặt đũa xuống, đeo cặp lên và quay người bước đi, bỏ dở bát mì còn nguyên.
‘Con không ăn nữa sao. Vi …Vi…’ Người phụ nữ nhìn thấy Vi bước đi ngoài việc đứng hét lên thì chẳng dám làm gì khác.
Tâm trạng thật sự không được tốt, bước đến trường với tâm trạng để trên mây. Bạn bè cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng Vi cũng chẳng bận tâm.
‘Nghe nói bố nó tái hôn, một người phụ làm công nhân bình thường, lại còn là người Trung nữa.’
‘Người Trung, công nhân, haha… mẹ nó được một năm chưa?’
‘Chắc rồi, nhưng mà mẹ kế của nó còn có con nữa’
‘quả này nó bị hành chết rồi.’
Vi năm chặt tay, đập mạnh xuống bàn , hét lên‘Im đi, câm hết đi’
Hành động của Vi khiến cho lũ bạn hốt hoảng.
‘Mày hét cái gì còn không phải sao’ Trang tiến lại trước mặt Vi
“Câm mồm” Vi nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu nước mắt cứ thế chảy ra.
‘Sau nay, con mụ kia và con trai bà ta sẽ chiếm cả cái nhà và cho mày ra đường, còn ba mày đã bị mẹ con nó thôi miên rồi.”
‘Chát’ Một cái tát mà Vi dành cho Trang.
‘Mày ….dám…. đánh tao’ Hành động này khiến cho Trang hoảng hốt Vi vốn là đứa xưa nay không động đến ai bao giờ nên Trang cũng không ngờ Vi dám đánh mình. ‘Tao sẽ cho mày biết tay’
Vậy là hai đứa xông vào đánh nhau.
"Em có hai đứa con đẹp quá". Mẹ Hạo Huân nói.
"Đẹp đẽ gì đâu chị. Con chị chúng nó cũng ưu tú quá mà'. ' Chị ăn hoa quả đi' Mẹ Vi lấy dĩa cắm một miếng táo đưa cho mẹ Hạo Huân.
"Nó cũng như bao đứa trẻ khác thôi mà. Mà tiếng trung của em tốt đấy."
'Haha, Chị thật sự thấy em giống người Việt sao.' Mẹ Vi không kiềm chế được mà bật cười.
“Không phải sao, vậy cô là người nước nào, …. Không lẽ…” Mẹ Hạo Huân như vừa nhận ra điều gì đó.
“Em là người Trung nhưng qua Việt Nam từ lúc 15 tuổi và sống ở đó cho đến bây giờ” Mẹ Vi như hồi tưởng lại điều giừ đó, cảm xúc có chút dâng trào.
‘Nhớ hồi đó, em thật sự thấy khó khăn, mọi thứ đảo lộn hết lên, để tiếp xúc với một nơi xa lạ như thế, tiếng thì em không thạo, mất một năm ở nhà để học tiếng, sau đó được đi học thì bạn bè chẳng ai chơi cùng, nhiều lúc buồn tủi lắm.’ Mẹ Vi kể lại câu truyện hồi trẻ của mình, cô ấy được tâm với người cùng quê hương với mình thấy trong lòng thật sự thoải mái.
“Xa quê mà đương nhiên phải khó khăn rồi nhưng mà chị thấy em cũng can đảm đấy chứ, qua đó sống làm ăn lại còn lấy chồng còn sinh được hai đứa trẻ đáng yêu như thế” Mẹ Hạo Huân không muốn mẹ vi buồn nên đành phải an ủi.
‘Nhớ lại những năm tháng trước đây, khi em vừa mới lấy anh ấy, thật sự rất mệt mỏi, và khó khăn hơn là lúc em mới qua bên đó’ Mẹ Vi mỉm cười, nụ cười của sự mệt mỏi đã qua, nụ cười của những khó khăn trong quá khứ. Cô ấy bắt đầu kể một câu truyện từ sáu năm về trước.
-----câu chuyện bắt đầu-------
Gia đình Vi là một gia đình hạnh phúc có đầy đủ ba mẹ, ngày nào ba cũng bận công việc nhưng về nhà vẫn luôn đúng giờ, mẹ Vi làm việc ở quán cafe ở gần nhà, ba mẹ yêu thương Vi hết mực, cô luôn là cô gái ngoan trong mắt mọi người. Gia đình hạnh phúc này chẳng tiếp diễn được bao lâu thì mẹ Vi qua đời do một tai nạn.
Trong khoảng thời gian vợ mất, ba Vi chán nản không lo lắng cho gia đình, ba Vi có thể đã quên mất rằng mình còn một đứa con gái 11 tuổi.
Một năm sau khi vợ mất, ba Vi dẫn về một người phụ nữ và nói với Vi đây là mẹ của Vi.
Vi đang ngồi học trên nhà thấy tiếng xe của bố cô bé liền chạy từ trên nhà xuống, nhưng điều cô thấy lại là một người ba và một người mẹ mới lại còn thêm cả một cậu con trai 17 tuổi.
“Ai vậy ba” Vi ngạc nhiên hỏi ba.
Ánh mắt ba nhìn Vi có chút khác mọi ngày, có vẻ khó xử và lạnh nhạt với Vi hơn mọi ngày.
“Con gái, sau này cô ấy là mẹ con, và đây sẽ là anh trai con” Ba giới thiệu từng người một.
“Mẹ …, anh ….” Vi ngạc nhiên, khóe mắt đỏ ửng lên.
‘Chào con’ người phụ nữ nói, và chìa tay ra muốn bắt tay với Vi.
“Cút”. Vi hét lên “Cút ra khỏi đây, cút ra khỏi nhà tôi” Vi hét ầm ĩ lên. Khiến cho ba người kia hốt hoảng.
‘Vi con nói gì vậy’ Ba hốt hoảng trợn mắt nắm chặt lấy cổ tay Vi.
Vào thời khắc này cô thấy đây không phải là ba của mình, đây là một người đàn ông khác, ba cô thường rất thương cô cho dù một năm qua tình thương đó có vơi đi nhưng cô vẫn còn thấy được ông ấy thương mình nhưng giờ thì khác. Vi bị hoảng bởi hành động của ba, tay ba nắm càng ngày càng chặt, cô đau nhưng cô không lên tiếng, cứ im lặng cắt răng chịu đựng.
Người phụ nữ nhìn thấy tình cảnh này liền chạy lại gỡ tay ba Vi ra.
“Anh làm giừ vậy con bé đau rồi kìa”
Tay ba vừa rời khỏi tay mình, Vi nhìn ba với ánh mắt đầy thù hận, nước mắt cứ thế chảy ra, cô quay người chạy thẳng lên nhà.
Khóa trái cửa, cô ngồi trong phòng khóc một mình. Cô nhớ mẹ, cô sợ ba, căn nhà này tự nhiên trở nên lạnh ngắt, bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ đều tan biến.
Sáng sớm, cô cố gắng thức dậy đi học như bao ngày khác, tự làm đồ ăn sáng. Trong lúc đang ăn, người phụ nữ đó đi xuống mặt mày có vẻ ngạc nhiên và hốt hoảng.
‘Vi cô xin lỗi vì không làm được đồ ăn sáng cho con, con đợi cô chút cô nấu cho’
Vi nhìn thấy người phụ nữ này là không thở được, đặt đũa xuống, đeo cặp lên và quay người bước đi, bỏ dở bát mì còn nguyên.
‘Con không ăn nữa sao. Vi …Vi…’ Người phụ nữ nhìn thấy Vi bước đi ngoài việc đứng hét lên thì chẳng dám làm gì khác.
Tâm trạng thật sự không được tốt, bước đến trường với tâm trạng để trên mây. Bạn bè cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng Vi cũng chẳng bận tâm.
‘Nghe nói bố nó tái hôn, một người phụ làm công nhân bình thường, lại còn là người Trung nữa.’
‘Người Trung, công nhân, haha… mẹ nó được một năm chưa?’
‘Chắc rồi, nhưng mà mẹ kế của nó còn có con nữa’
‘quả này nó bị hành chết rồi.’
Vi năm chặt tay, đập mạnh xuống bàn , hét lên‘Im đi, câm hết đi’
Hành động của Vi khiến cho lũ bạn hốt hoảng.
‘Mày hét cái gì còn không phải sao’ Trang tiến lại trước mặt Vi
“Câm mồm” Vi nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu nước mắt cứ thế chảy ra.
‘Sau nay, con mụ kia và con trai bà ta sẽ chiếm cả cái nhà và cho mày ra đường, còn ba mày đã bị mẹ con nó thôi miên rồi.”
‘Chát’ Một cái tát mà Vi dành cho Trang.
‘Mày ….dám…. đánh tao’ Hành động này khiến cho Trang hoảng hốt Vi vốn là đứa xưa nay không động đến ai bao giờ nên Trang cũng không ngờ Vi dám đánh mình. ‘Tao sẽ cho mày biết tay’
Vậy là hai đứa xông vào đánh nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.