Chương 14
Sam xàm xí
24/05/2019
Tan học, Vi và Hạo Huân cùng đi ra quảng trường nơi này có chút đông
người không thuận tiện cho việc xuất hiện Hạo Huân, Vi đành lẳng lặng
chuyển địa điểm đến sân bóng mà Hạo Huân hay chơi.
- Sao thế?
Hạo Huân thấy Vi cứ lo lắng điều gì đó nên hỏi.
- Không sao, em đang đợi Tùng.
Chỉ cần nhắc đến cái tên Tùng thôi Hạo Huân đã không thích rồi, giờ hai người đi chơi với nhau cậu ta còn xuất hiện.
- Cậu ta đến đây làm gì?
- Anh nghĩ gì thế đương nhiên là tới chơi bóng rồi. Nhưng cậu ấy còn đi đón Hạ nữa không biết tình hình sao.
Lại còn có cả Hạ, Hạo Huân hơi bị tò mò về chuyện này rồi.
- Có chuyện gì sao?
Hạ vẫn đang suy đoán.
-Tùng có nhờ em dò xét xem Hạ dạo này bị gì mà không chơi với cậu ấy. Em đoán là Hạ thích Tùng, nhưng dạo gần đây khi em xuất hiện Tùng có chút không quan tâm nên cô ấy mới vậy, em rủ hai người đó tới đây. Em với anh một đội, hai người họ một đội. Như vậy, Hạ sẽ không suy nghĩ nữa.
Hạo Huân nghe xong có chút thấu hiểu, tâm trạng cũng tốt lên. Anh hiểu mà, thích mà không nói thì đau khổ lắm. Nhưng mà.... Mạch suy nghĩ có chút rối loạn. 'vậy anh có mặt ở đây làm diễn viên quần chúng hả?'
- Ê. Vi vậy sự có mặt của anh ở đây để làm gì?
Vi lúc này mới quay lại, để ý nét mặt chờ đợi của Hạo Huân.
- Ờ..... Thì.... Làm bạn diễn của em...
Không ngờ suy nghĩ của Hạo Huân lại đúng,
- Diễn viên quần chúng hả?
Vi lúc này như bị dồn đến chân tường, không còn lời để nói.
- Này anh nhắc cho em nhớ, anh là diễn viên hạng A đấy, diễn một vai nhỏ cát xê cũng hơi bị cao đấy.
Vi nghĩ ngợi một chút, thấy vẻ mặt đùa cợt của Hạo Huân cô mới nhẹ lòng, may mà Hạo Huân không giận.
- Em biết mà, nhưng anh chẳng lẽ cũng tính cát xê với em.
Vi khoác tay Hạo Huân nói, ánh mắt tỏ vẻ nũng nịu.
- Tính hết, kể cả em cũng phải tính. Nhưng mà cát xê trả theo phương thức khác.
- Hả???
- Dù là quần chúng nhưng anh cũng phải thể hiện sự chuyên nghiệp, chúng ta nên nhập vai thôi nhỉ.
Hạo Huân rút tay của mình ra khỏi tay Vi, khoác vai cô ấy kéo gần lại phía mình. Mặt đối mặt, ánh mắt chao nhau, Vi ngượng đến đỏ cả mặt.
- Sao sợ rồi hả...
Thấy Vi có chút đơ Hạo Huân lại tiếp tục chọc cô ấy.
- Gì chứ! Em mà phải sợ sao. Em hơi bị mạnh đấy nhé!
Vi tỏ vẻ mạnh mẽ cướp quả bóng trong tay Hạo Huân. Chạy đi.
-Có giỏi lại đây mà lấy này.
-Được! Chạy làm sao đừng để anh bắt được đấy.
Vi có chạy trước đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi được Hạo Huân. Thay vì kéo tay Vi lại Hạo Huân lại túm lấy mũ áo của cô giữ cô lại.
-Á á á.... Anh sẽ không lấy được bóng đâu.
Vi ném trái bóng về phía rổ nhưng không trúng. Hạo Huân tay vẫn cầm mũ áo của Vi.
-Anh không ném được bóng thì anh ném em vào rổ cũng được.
Vừa dứt lời Hạo Huân cúi người nhấc bổng cô lên, chạy về phía quả bóng .
-A…a..a..a bỏ em xuống
Vi bị nhấc lên bất ngờ, có chút hoảng, cô đánh vào lưng anh, nhưng sức lực của cô có đánh mấy thì cũng chỉ có chẳng thấm vào đâu.
-Ném bóng người ta cũng có kỹ thuật đấy
Anh vừa bế cô vừa chạy theo quả bóng rồi ném vào rổ. Và đương nhiên là quả bóng sẽ bay vào rổ. Anh đặt cô xuống , đưa bóng cho cô cầm và xoay người cô về phía rổ.
-Ném bóng không phải ném bậy là cũng vào đâu, người ném bóng phải tập trung nhìn vào rổ…..
Với cái tình hình này cô gái nào tâm lý thép mới dữ vững được tinh thần của mình mà nhìn vảo rổ. Tay anh đặt trên tay cô, gần như đầu anh tựa vào đầu cô. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả vào tai và má của cô. Mặt cô bắt đầu chuyển màu hồng. Tâm trí rối loạn mọi cử động đều là anh di chuyển, đưa tay ném bóng, bóng vào rổ và rơi xuống đất cô mới bình tĩnh lại.
-Hey…..Tớ đến rồi
Tùng từ xa hét lớn, cậu ta lao nhanh xe đạp tới phía của Vi và Huân, phía sau có trở thêm Hạ. Vẻ mặt của Hạ đã có chút dễ nhìn hơn mọi hôm.
-Sao tới muộn vậy. Tớ còn đang định đi về đây.
Vi nói
- Có chút chuyện đột ngột xảy ra.
Tùng đi đến dần lấy lại hơi thở mệt nhọc của mình khi vừa đi xe đạp đến.
-Chúng ta chơi được chưa.
Vi thấy Tùng thở còn không ra hơi vậy mà còn đòi chơi luôn bóng cô đành viện cớ gọi mọi người lại một chỗ ăn chút đồ ăn vặt rồi mới ra chơi.
Vi với Hạo Huân ở một đội, Tùng và Hạ ở một đội. Nó là chơi bóng rỏ vậy mà không khí như chơi bầu dục vậy. Ai nấy đều muốn ôm lấy quả bóng và chạy đi thật nhanh đến cái rổ. Có vẻ như trận bóng không giống như những gì mong muốn, Tùng và Hạo Huân dừng lại , đuổi hai cô gái ra khỏi sân để hai người họ tự chiến đấu với nhau.
Một quả vào rổ bên Tùng một quả vào rổ bên Hạo Huân,….
Trận đấu một đấu một vẫn diễn ra, hai người vẫn dữ vững phong độ không ai chịu thua ai, tiếng cổ vũ của hai cô gái vẫn không hề dứt.
Nghĩ rằng trận đấu nếu cứ như vậy sẽ chẳng thể thắng nên Hạo Huân đành nhường một chút, để cho Tùng thắng.
Kết thúc trận đấu, hai người họ mệt nằm vật ra sân bóng.
Vi và Hạ nhanh chóng cầm nước và khăn đến đưa cho hai thanh niên đang nằm lăn ra sân.
Vi vỗ vỗ vào vào vai hạo Huân mặt còn tỏ vẻ giận dỗi
- Chẳng lẽ em đã đề cao anh quá sao? Đến phút chót rồi còn để thua.
- Haizzz. Chắc do lâu không chơi nên thể lực có chút giảm.
Hạo Huân thở dài lau vài giọt mồ hôi
-Thôi đứng lên đi chúng ta đi chỗ khác chơi.
Mọi ý tưởng của Vi đều khiến cho người khác cảm thấy thúc, cô ấy luôn biết cách đưa mọi người đến những nơi có phong cảnh đẹp, có người đẹp, có đồ ăn ngon.
Hai cô gái đứng trên cây cầu nhìn ngắm cảnh, dòng người đã trở nên tấp nập hơn buổi xế chiều.
- Cậu đang giận Tùng đó hả?
Vi cố gắng bắt chuyện với Hạ
-Không mình đâu có giận hờn gì đâu.
Mặc dù cách nói là vậy nhưng Vi có thể nhận ra ánh mắt và cử chỉ của Hạ là có.
- Đừng trách Tùng, tới với cậu ấy không có gì cả, cậu ấy đối với tớ chỉ là biêt sơn vì đã cứu em cậu ấy một mạng thôi.
-Cứu mạng??? Nghĩa là sao?
Có vẻ như Hạ chưa biết chuyện
- Tớ từng cứu em của Tùng nên mới bị trật chân, gia đình cậu ấy vì muốn tra ơn nên mới lo toàn bộ chi phí cho tớ, rồi kể cả việc tớ vào trường này cũng là do nhà cậu ấy sắp sếp.
-…..
-Từ lúc cậu giận Tùng. Tớ thấy Tùng buồn lắm đấy.
-Ừ…..
Hạ gật gật đầu quay đi có cười nhẹ một cái. Nhưng sau đó có phất hiện ra điều j đó hơi sai sai ở đây
- Tớ đâu có giận Tùng đâu tại cậu ta tự chạy đi đấy chứ.
Hạ vừa nói vừa mỉm cười thoải mái, mặt ngượng ngùng quay đi.
-Thật chứ!
Tâm tư của còn gái chỉ có con gái mới biết được họ muốn gì nghĩ gì. Mới vài giờ trước hai con người này cứ như kẻ thù vậy mà giờ đây họ lại giống như chị em thân thiết.
-Này …. Chúng tôi về rồi.
Tiếng hét của Tùng, hai con người đó đã về trên tay còn cầm một túi đồ ăn khá lớn.
- Đi gì mà đi lâu thế.
Hạ nói
Tùng dường như đã nhận ra được sự khác biết trong tâm trạng của Hạ cậu ta cảm thấy nhưu nhẹ đi phần nào trong lòng.
Trời chuyển màu khá nhanh, mọi người ai có nhà người đó về, Tùng trở Hạ về nhà còn Hao Huân trở Vi về.
- Hồi nãy anh để Tùng thắng đúng không?
Vi hỏi
- Sao em biết được vậy?
Hạo Huân cứ nghĩ rằng mình diễn như vậy là đủ để lừa được mọi người rồi nhưng sự thật lại khôn phải vậy.
- Em nhìn là biết mà, anh cố tình nhả mà. Chứ em cũng biết được thể lực của anh như thế nào mà. Tùng chắc chắn không phải là đối thủ.
- Giỏi ghê ha, fan cứng có khác.
Hạo Huân có vẻ như rất đắc ý về điều này. Lúc lái xe anh có cười vài lần.
- Sao thế?
Hạo Huân thấy Vi cứ lo lắng điều gì đó nên hỏi.
- Không sao, em đang đợi Tùng.
Chỉ cần nhắc đến cái tên Tùng thôi Hạo Huân đã không thích rồi, giờ hai người đi chơi với nhau cậu ta còn xuất hiện.
- Cậu ta đến đây làm gì?
- Anh nghĩ gì thế đương nhiên là tới chơi bóng rồi. Nhưng cậu ấy còn đi đón Hạ nữa không biết tình hình sao.
Lại còn có cả Hạ, Hạo Huân hơi bị tò mò về chuyện này rồi.
- Có chuyện gì sao?
Hạ vẫn đang suy đoán.
-Tùng có nhờ em dò xét xem Hạ dạo này bị gì mà không chơi với cậu ấy. Em đoán là Hạ thích Tùng, nhưng dạo gần đây khi em xuất hiện Tùng có chút không quan tâm nên cô ấy mới vậy, em rủ hai người đó tới đây. Em với anh một đội, hai người họ một đội. Như vậy, Hạ sẽ không suy nghĩ nữa.
Hạo Huân nghe xong có chút thấu hiểu, tâm trạng cũng tốt lên. Anh hiểu mà, thích mà không nói thì đau khổ lắm. Nhưng mà.... Mạch suy nghĩ có chút rối loạn. 'vậy anh có mặt ở đây làm diễn viên quần chúng hả?'
- Ê. Vi vậy sự có mặt của anh ở đây để làm gì?
Vi lúc này mới quay lại, để ý nét mặt chờ đợi của Hạo Huân.
- Ờ..... Thì.... Làm bạn diễn của em...
Không ngờ suy nghĩ của Hạo Huân lại đúng,
- Diễn viên quần chúng hả?
Vi lúc này như bị dồn đến chân tường, không còn lời để nói.
- Này anh nhắc cho em nhớ, anh là diễn viên hạng A đấy, diễn một vai nhỏ cát xê cũng hơi bị cao đấy.
Vi nghĩ ngợi một chút, thấy vẻ mặt đùa cợt của Hạo Huân cô mới nhẹ lòng, may mà Hạo Huân không giận.
- Em biết mà, nhưng anh chẳng lẽ cũng tính cát xê với em.
Vi khoác tay Hạo Huân nói, ánh mắt tỏ vẻ nũng nịu.
- Tính hết, kể cả em cũng phải tính. Nhưng mà cát xê trả theo phương thức khác.
- Hả???
- Dù là quần chúng nhưng anh cũng phải thể hiện sự chuyên nghiệp, chúng ta nên nhập vai thôi nhỉ.
Hạo Huân rút tay của mình ra khỏi tay Vi, khoác vai cô ấy kéo gần lại phía mình. Mặt đối mặt, ánh mắt chao nhau, Vi ngượng đến đỏ cả mặt.
- Sao sợ rồi hả...
Thấy Vi có chút đơ Hạo Huân lại tiếp tục chọc cô ấy.
- Gì chứ! Em mà phải sợ sao. Em hơi bị mạnh đấy nhé!
Vi tỏ vẻ mạnh mẽ cướp quả bóng trong tay Hạo Huân. Chạy đi.
-Có giỏi lại đây mà lấy này.
-Được! Chạy làm sao đừng để anh bắt được đấy.
Vi có chạy trước đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi được Hạo Huân. Thay vì kéo tay Vi lại Hạo Huân lại túm lấy mũ áo của cô giữ cô lại.
-Á á á.... Anh sẽ không lấy được bóng đâu.
Vi ném trái bóng về phía rổ nhưng không trúng. Hạo Huân tay vẫn cầm mũ áo của Vi.
-Anh không ném được bóng thì anh ném em vào rổ cũng được.
Vừa dứt lời Hạo Huân cúi người nhấc bổng cô lên, chạy về phía quả bóng .
-A…a..a..a bỏ em xuống
Vi bị nhấc lên bất ngờ, có chút hoảng, cô đánh vào lưng anh, nhưng sức lực của cô có đánh mấy thì cũng chỉ có chẳng thấm vào đâu.
-Ném bóng người ta cũng có kỹ thuật đấy
Anh vừa bế cô vừa chạy theo quả bóng rồi ném vào rổ. Và đương nhiên là quả bóng sẽ bay vào rổ. Anh đặt cô xuống , đưa bóng cho cô cầm và xoay người cô về phía rổ.
-Ném bóng không phải ném bậy là cũng vào đâu, người ném bóng phải tập trung nhìn vào rổ…..
Với cái tình hình này cô gái nào tâm lý thép mới dữ vững được tinh thần của mình mà nhìn vảo rổ. Tay anh đặt trên tay cô, gần như đầu anh tựa vào đầu cô. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả vào tai và má của cô. Mặt cô bắt đầu chuyển màu hồng. Tâm trí rối loạn mọi cử động đều là anh di chuyển, đưa tay ném bóng, bóng vào rổ và rơi xuống đất cô mới bình tĩnh lại.
-Hey…..Tớ đến rồi
Tùng từ xa hét lớn, cậu ta lao nhanh xe đạp tới phía của Vi và Huân, phía sau có trở thêm Hạ. Vẻ mặt của Hạ đã có chút dễ nhìn hơn mọi hôm.
-Sao tới muộn vậy. Tớ còn đang định đi về đây.
Vi nói
- Có chút chuyện đột ngột xảy ra.
Tùng đi đến dần lấy lại hơi thở mệt nhọc của mình khi vừa đi xe đạp đến.
-Chúng ta chơi được chưa.
Vi thấy Tùng thở còn không ra hơi vậy mà còn đòi chơi luôn bóng cô đành viện cớ gọi mọi người lại một chỗ ăn chút đồ ăn vặt rồi mới ra chơi.
Vi với Hạo Huân ở một đội, Tùng và Hạ ở một đội. Nó là chơi bóng rỏ vậy mà không khí như chơi bầu dục vậy. Ai nấy đều muốn ôm lấy quả bóng và chạy đi thật nhanh đến cái rổ. Có vẻ như trận bóng không giống như những gì mong muốn, Tùng và Hạo Huân dừng lại , đuổi hai cô gái ra khỏi sân để hai người họ tự chiến đấu với nhau.
Một quả vào rổ bên Tùng một quả vào rổ bên Hạo Huân,….
Trận đấu một đấu một vẫn diễn ra, hai người vẫn dữ vững phong độ không ai chịu thua ai, tiếng cổ vũ của hai cô gái vẫn không hề dứt.
Nghĩ rằng trận đấu nếu cứ như vậy sẽ chẳng thể thắng nên Hạo Huân đành nhường một chút, để cho Tùng thắng.
Kết thúc trận đấu, hai người họ mệt nằm vật ra sân bóng.
Vi và Hạ nhanh chóng cầm nước và khăn đến đưa cho hai thanh niên đang nằm lăn ra sân.
Vi vỗ vỗ vào vào vai hạo Huân mặt còn tỏ vẻ giận dỗi
- Chẳng lẽ em đã đề cao anh quá sao? Đến phút chót rồi còn để thua.
- Haizzz. Chắc do lâu không chơi nên thể lực có chút giảm.
Hạo Huân thở dài lau vài giọt mồ hôi
-Thôi đứng lên đi chúng ta đi chỗ khác chơi.
Mọi ý tưởng của Vi đều khiến cho người khác cảm thấy thúc, cô ấy luôn biết cách đưa mọi người đến những nơi có phong cảnh đẹp, có người đẹp, có đồ ăn ngon.
Hai cô gái đứng trên cây cầu nhìn ngắm cảnh, dòng người đã trở nên tấp nập hơn buổi xế chiều.
- Cậu đang giận Tùng đó hả?
Vi cố gắng bắt chuyện với Hạ
-Không mình đâu có giận hờn gì đâu.
Mặc dù cách nói là vậy nhưng Vi có thể nhận ra ánh mắt và cử chỉ của Hạ là có.
- Đừng trách Tùng, tới với cậu ấy không có gì cả, cậu ấy đối với tớ chỉ là biêt sơn vì đã cứu em cậu ấy một mạng thôi.
-Cứu mạng??? Nghĩa là sao?
Có vẻ như Hạ chưa biết chuyện
- Tớ từng cứu em của Tùng nên mới bị trật chân, gia đình cậu ấy vì muốn tra ơn nên mới lo toàn bộ chi phí cho tớ, rồi kể cả việc tớ vào trường này cũng là do nhà cậu ấy sắp sếp.
-…..
-Từ lúc cậu giận Tùng. Tớ thấy Tùng buồn lắm đấy.
-Ừ…..
Hạ gật gật đầu quay đi có cười nhẹ một cái. Nhưng sau đó có phất hiện ra điều j đó hơi sai sai ở đây
- Tớ đâu có giận Tùng đâu tại cậu ta tự chạy đi đấy chứ.
Hạ vừa nói vừa mỉm cười thoải mái, mặt ngượng ngùng quay đi.
-Thật chứ!
Tâm tư của còn gái chỉ có con gái mới biết được họ muốn gì nghĩ gì. Mới vài giờ trước hai con người này cứ như kẻ thù vậy mà giờ đây họ lại giống như chị em thân thiết.
-Này …. Chúng tôi về rồi.
Tiếng hét của Tùng, hai con người đó đã về trên tay còn cầm một túi đồ ăn khá lớn.
- Đi gì mà đi lâu thế.
Hạ nói
Tùng dường như đã nhận ra được sự khác biết trong tâm trạng của Hạ cậu ta cảm thấy nhưu nhẹ đi phần nào trong lòng.
Trời chuyển màu khá nhanh, mọi người ai có nhà người đó về, Tùng trở Hạ về nhà còn Hao Huân trở Vi về.
- Hồi nãy anh để Tùng thắng đúng không?
Vi hỏi
- Sao em biết được vậy?
Hạo Huân cứ nghĩ rằng mình diễn như vậy là đủ để lừa được mọi người rồi nhưng sự thật lại khôn phải vậy.
- Em nhìn là biết mà, anh cố tình nhả mà. Chứ em cũng biết được thể lực của anh như thế nào mà. Tùng chắc chắn không phải là đối thủ.
- Giỏi ghê ha, fan cứng có khác.
Hạo Huân có vẻ như rất đắc ý về điều này. Lúc lái xe anh có cười vài lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.