Chương 8: Có lẽ là mơ thì sẽ tốt hơn
Sam xàm xí
17/02/2018
Bữa cơm này thực ra rất ngon nhưng Vi lại chẳng thể nuốt nổi.
'Sao thế' Hoàng hỏi
'Em hơi khoa chịu' Vi nhăn mặt nói
Bữa cơm mời vào người hàng xóm đến ăn để coi như là lễ tân gia. Gia đình nhà Hạo Huân có mặt đầy đủ, trước đây Vi nghĩ rằng nếu được gặp ba mẹ của Hạo Huân thì mình sẽ chào hỏi và giới thiệu, nhưng nào ngờ ông trời lại phụ lòng Vi đến vậy để cho cô rơi vào tình cảnh này thật là.
'Nghe nói cháu bị tai nạn cháu có sao không' Cô Lâm nói
'Dạ thưa cô, cháu không sao, vết thương nhỏ thôi mà.' Vi lễ phép nói
'Thưa cô chú, vụ tai nạn đó gia đình cháu cũng có phần trách nhiệm cháu xin lỗi ạ' Diệp Tử nói (chị của Hạo Huân)
'Không sao đâu chị ạ. Mọi chuyện qua rồi em không muốn nhắc đến nữa.' Vi 'Hơn nữa mọi người cũng trả viện phí cho em rồi mà em thật sự không sao hết'
'Đúng đó, mọi người đừng ngại cháu nó không sao rồi, dù gì thì mọi người cũng đã hoà giải giờ lại còn là hàng xóm nữa nên đừng vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến hoà khí giữa hai nhà' Ba nói
'Đúng đấy cô ạ, cái con ba bé này ngã thế có nhằm nhò gì. Có nhiều lần nó còn ngã đau hơn thế cơ ạ cô đừng lo' Hoàng nói.
'Này anh không nói chuyện thì mọi người cũng không bảo anh bị câm đâu nhé. Ngồi im đi' Vi trợn mắt lườm, véo tay Hoàng một cái.
'Áaaaa... Anh nói sai hả, đồ đanh đá kia' dù là Hoàng nói bằng tiếng việt nhưng tiếng nói rất to làm cho mọi người chăm chú nhìn về phía hai anh em
Nếu bữa cơm trước là bữa cơm thoải mái, vậy thì bữa cơm hôm nay thật sự khó chịu, cái cảm giác vừa xấu hổ, hồi hộp, rồi còn phải để ý đến cái ánh mắt của Hạo Huân thi thoảng nhìn mình, Vi thật sự khó chịu.Cầm cốc nước uống Vi bắt gặp ngay ánh mắt của Hạo Huân ngồi đối diện, vô tình bị sặc, là nước có ga lại còn bị sặc thì thật là nhục.
'Ấy em không sao chứ' Hạo Huân là người đầu tiên đưa mắt về phía Vi cũng là người đầu tiên hỏi Vi
'Sao thế, hôm nay bị gì à' Hoàng đưa khăn giấy cho Vi lau miệng.
'Con có sao không' Mẹ và mọi người đều lo lắng.
'Con không sao chỉ là bị sặc nhẹ thôi' Vi lau miệng rồi ngồi ngay ngắn lại ăn cơm. Cứ đưa mắt lên là lại nhìn thấy cái mặt của Hạo Huân, Vi thấy mình nên rời khỏi bữa ăn này càng nhanh càng tốt.
Ăn thêm vài miếng Vi rời bàn ăn chạy lên tầng hai.
'Trời ơi xấu hổ quá đi mất, mất mặt quá đi, a...aa...aa...' Vi vùi đầu vào chiếc gối nói.
'Ê Sam Sam em xấu hổ gì vậy' Hạo Huân đã đi lên từ lúc nào và ngồi cạnh cô. Nghe thấy giọng nói Vi giật mình quay lại
'Sao anh lại lên đây?' Vi ngồi sát vào thành ghế tay ôm gối hỏi.
'Tại sao anh lại không được lên đây?' Hạo Huân nói rồi tiến lại gần phía Vi.
Vi đang chưa biết làm gì thì tiếng chuông điện thoại reo, cô thầm cảm ơn cuộc điện thoại này.
'em... em đi nghe điện thoại' Vi vùng dậy chạy nhanh vào phòng cầm điện thoại lên nghe.
'Alo'.
'Sam...Vi..' Tiếng gọi của Mai làm rè cả loa của Vi.' Bà chết ở đâu rồi hả'.
Hạo Huân đã đi theo cô vào phòng. Liệu việc làm của anh có bị coi là biến thái không, tự dưng lại đi vào phòng của con gái. Nhưng nếu anh không vào thì có thể không thể biết một bí mật động trời này, trong phòng cô có rất nhiều đồ mà liên quan đến anh.. Trên giá sách có vài quyển báo mà anh chụp hình, trên mặt bàn có vài tấm photobook, và trên tường có bốn chiếc khung ảnh, thì một cái là của anh,một cái của cô và hai cái là của gia đình. Anh cầm từng tấm lên xem kĩ càng.
'Vi Bà cho tôi xem phòng bà đi'. Vi liền mở camera sau
' Trời ơi phòng bà có cửa kính lớn như vậy sao, đẹp quá, ơ nhưng mà ...' Mai chỉ vào điện thoại. 'Ai trong phòng bà kia'. ở phía cửa kính có một chiếc gương, Vi ban nãy có vô tình quay lướt qua.
Vi vội vàng quay lại, thấy Hạo Huân đang cầm chiếc khung ảnh của mình lên xem.
'Này ai cho anh vào phòng em, ai... cho anh cầm cái đó,...bỏ xuống ngay.'
'Sao thế' Hoàng hỏi
'Em hơi khoa chịu' Vi nhăn mặt nói
Bữa cơm mời vào người hàng xóm đến ăn để coi như là lễ tân gia. Gia đình nhà Hạo Huân có mặt đầy đủ, trước đây Vi nghĩ rằng nếu được gặp ba mẹ của Hạo Huân thì mình sẽ chào hỏi và giới thiệu, nhưng nào ngờ ông trời lại phụ lòng Vi đến vậy để cho cô rơi vào tình cảnh này thật là.
'Nghe nói cháu bị tai nạn cháu có sao không' Cô Lâm nói
'Dạ thưa cô, cháu không sao, vết thương nhỏ thôi mà.' Vi lễ phép nói
'Thưa cô chú, vụ tai nạn đó gia đình cháu cũng có phần trách nhiệm cháu xin lỗi ạ' Diệp Tử nói (chị của Hạo Huân)
'Không sao đâu chị ạ. Mọi chuyện qua rồi em không muốn nhắc đến nữa.' Vi 'Hơn nữa mọi người cũng trả viện phí cho em rồi mà em thật sự không sao hết'
'Đúng đó, mọi người đừng ngại cháu nó không sao rồi, dù gì thì mọi người cũng đã hoà giải giờ lại còn là hàng xóm nữa nên đừng vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến hoà khí giữa hai nhà' Ba nói
'Đúng đấy cô ạ, cái con ba bé này ngã thế có nhằm nhò gì. Có nhiều lần nó còn ngã đau hơn thế cơ ạ cô đừng lo' Hoàng nói.
'Này anh không nói chuyện thì mọi người cũng không bảo anh bị câm đâu nhé. Ngồi im đi' Vi trợn mắt lườm, véo tay Hoàng một cái.
'Áaaaa... Anh nói sai hả, đồ đanh đá kia' dù là Hoàng nói bằng tiếng việt nhưng tiếng nói rất to làm cho mọi người chăm chú nhìn về phía hai anh em
Nếu bữa cơm trước là bữa cơm thoải mái, vậy thì bữa cơm hôm nay thật sự khó chịu, cái cảm giác vừa xấu hổ, hồi hộp, rồi còn phải để ý đến cái ánh mắt của Hạo Huân thi thoảng nhìn mình, Vi thật sự khó chịu.Cầm cốc nước uống Vi bắt gặp ngay ánh mắt của Hạo Huân ngồi đối diện, vô tình bị sặc, là nước có ga lại còn bị sặc thì thật là nhục.
'Ấy em không sao chứ' Hạo Huân là người đầu tiên đưa mắt về phía Vi cũng là người đầu tiên hỏi Vi
'Sao thế, hôm nay bị gì à' Hoàng đưa khăn giấy cho Vi lau miệng.
'Con có sao không' Mẹ và mọi người đều lo lắng.
'Con không sao chỉ là bị sặc nhẹ thôi' Vi lau miệng rồi ngồi ngay ngắn lại ăn cơm. Cứ đưa mắt lên là lại nhìn thấy cái mặt của Hạo Huân, Vi thấy mình nên rời khỏi bữa ăn này càng nhanh càng tốt.
Ăn thêm vài miếng Vi rời bàn ăn chạy lên tầng hai.
'Trời ơi xấu hổ quá đi mất, mất mặt quá đi, a...aa...aa...' Vi vùi đầu vào chiếc gối nói.
'Ê Sam Sam em xấu hổ gì vậy' Hạo Huân đã đi lên từ lúc nào và ngồi cạnh cô. Nghe thấy giọng nói Vi giật mình quay lại
'Sao anh lại lên đây?' Vi ngồi sát vào thành ghế tay ôm gối hỏi.
'Tại sao anh lại không được lên đây?' Hạo Huân nói rồi tiến lại gần phía Vi.
Vi đang chưa biết làm gì thì tiếng chuông điện thoại reo, cô thầm cảm ơn cuộc điện thoại này.
'em... em đi nghe điện thoại' Vi vùng dậy chạy nhanh vào phòng cầm điện thoại lên nghe.
'Alo'.
'Sam...Vi..' Tiếng gọi của Mai làm rè cả loa của Vi.' Bà chết ở đâu rồi hả'.
Hạo Huân đã đi theo cô vào phòng. Liệu việc làm của anh có bị coi là biến thái không, tự dưng lại đi vào phòng của con gái. Nhưng nếu anh không vào thì có thể không thể biết một bí mật động trời này, trong phòng cô có rất nhiều đồ mà liên quan đến anh.. Trên giá sách có vài quyển báo mà anh chụp hình, trên mặt bàn có vài tấm photobook, và trên tường có bốn chiếc khung ảnh, thì một cái là của anh,một cái của cô và hai cái là của gia đình. Anh cầm từng tấm lên xem kĩ càng.
'Vi Bà cho tôi xem phòng bà đi'. Vi liền mở camera sau
' Trời ơi phòng bà có cửa kính lớn như vậy sao, đẹp quá, ơ nhưng mà ...' Mai chỉ vào điện thoại. 'Ai trong phòng bà kia'. ở phía cửa kính có một chiếc gương, Vi ban nãy có vô tình quay lướt qua.
Vi vội vàng quay lại, thấy Hạo Huân đang cầm chiếc khung ảnh của mình lên xem.
'Này ai cho anh vào phòng em, ai... cho anh cầm cái đó,...bỏ xuống ngay.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.