Chương 29: Anh muốn nghe em nói, yêu anh!
ChangNocMi
22/06/2022
Lúc tính tiền Trần Lập cùng Hoàng Minh tranh nhau thanh toán, cuối cùng vẫn là Hoàng Minh trả nhưng trong lúc vô tình anh có nhìn thoáng qua ví của Trần Lập.
Trên đó có một bức ảnh khá cũ một người đàn ông đang ôm cậu con trai cùng nhau tươi cười chụp ảnh, mà người đàn ông kia dĩ nhiên là Trần Lập lúc trẻ còn cậu con trai kia anh không nhìn rõ lắm chắc khoảng tầm 11, 12 tuổi
Hoàng Minh không khỏi suy tư, từ nhỏ anh đã quen biết nhà họ Trần anh chưa từng nghe Nguyệt Cầm nhắc đến mình có anh trai hoặc anh họ và anh cũng chưa từng nhìn thấy. Vậy rốt cuộc cậu con trai kia là ai mà Trần Lập trân trọng tới vậy?
Anh lắc lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa tiễn hai vợ chồng Trần Lập ra về.
"Tiễn đến đây thôi, hai con cũng tranh thủ về sớm nghĩ ngơi đi."
Ra đến bãi đỗ xe Trần Lập dừng chân nói.
Hoàng Minh gật đầu giúp Lê Nguyệt Sương mở cửa xe.
"Hai bác về cẩn thận ạ, có thời gian rảnh con sẽ đến thăm hai bác."
Mà Trần Nguyệt Cầm ở bên lại có chút không nỡ tạm biệt ba mẹ, hai người thường ngày bận bịu công việc còn cô cũng bị sự vụ ở đồn quấn quanh, từ khi đi làm cô cũng đã ra ở riêng rất ít thời gian được ở cạnh hai người nhưng mỗi lần gặp rồi lại không nỡ rời đi.
"Ba, mẹ, hai người giữ gìn sức khỏe cuối tuần con sẽ sắp xếp thời gian về nhà ạ."
"Biết nhớ nhà rồi sao?"
Lê Nguyệt Sương lườm con gái một cái rồi lại nhìn sang Hoàng Minh.
"Có thời gian thì nói ba mẹ con sang nhà bác cùng nhau bàn bạc chuyện hôn sự của hai đứa."
Hoàng Minh hơi ngẩn người rất nhanh liền tươi cười gật đầu.
"Vâng thưa bác."
Anh và cô quen biết từ nhỏ, cùng nhau đi học cùng nhau trưởng thành, hiện tại làm việc cùng một chỗ cũng sống chung với nhau hơn một năm nay, hiện tại nghe được Lê Nguyệt Sương ngỏ lời anh vui đến không khống chế được tâm tình.
Năm xưa vì anh mà Nguyệt Cầm cãi lời mẹ thi vào trường cảnh sát khiến cho bà tức giận không nguôi, mọi người đều hiểu nhưng không nói ra, mà hiện giờ xem ra bà đã buông bỏ được khúc mắc trong lòng.
Nghĩ đến đây anh hơi liếc mắt nhìn sang quả nhiên cô gái nào đó đang cúi đầu cười tủm tỉm.
"Hai bác về trước đây, một lát nhớ lái xe cẩn thận."
Trần Lập nghe được vợ mình ngỏ lời về chuyện tình cảm của hai đứa nhỏ thì không khỏi vui mừng, ông vội đi về như sợ bà sẽ đổi ý ngay. Trước lúc hai người lên xe Trần Nguyệt Cầm còn nũng nịu ôm mỗi người một cái.
Mà một màn gia đình ấm áp thế này đều đã lọt vào tầm mắt âm trầm đến đỉnh điểm của Trần Cảnh vừa bước ra khỏi nhà hàng.
Bốn người đằng kia anh biết, là hai vị cảnh sát trong những vụ hoả hoạn trước, còn về phần hai vợ chồng trung niên kia...
Anh hơi nheo mắt nhìn cô gái nũng nịu ôm lấy người kia, ông ta còn cười ấm áp xoa đầu cô như bảo bối. Bất giác anh lại nhớ về nhiều năm trước kia cũng có một người đã xoa đầu anh như thế.
"Bác sĩ Trần anh sao thế?"
Trương Phàm nghi hoặc nhìn ông chủ của mình vừa nảy còn vui vẻ ăn cơm cùng khách hàng sao tự dưng bây giờ lại như trời trồng đứng ngây ra đó.
"Bác sĩ..."
Không thấy Trần Cảnh có phản ứng anh hơi tăng âm lượng gọi thêm một tiếng, nhưng chữ "Trần" còn chưa nói ra anh đã bị ánh mắt của Trần Cảnh liếc qua doạ cho lùi về sau một bước.
Ánh mắt này... hệt như muốn thôn tính tất cả rồi đem chúng đi hủy diệt thành tro vậy, một ánh mắt cực kỳ sắt bén và lạnh lẽo.
Trần Cảnh nhìn ánh mắt hoảng hốt của Trương Phàm cũng chẳng thèm thu hồi lại cảm xúc của bản thân, lạnh lùng nói một câu.
"Cậu tự bắt xe về."
Rồi xoay người rời đi bỏ lại Trương Phàm chưa kịp hồi thần vẫn ngây ngốc đứng đó.
Trần Cảnh lên xe lái theo sau xe của hai vợ chồng trung niên kia, xe chạy bon bon trên phố ước chừng 20 phút mà không hề bị ai phát hiện, rất nhanh chiếc xe phía trước đã đỗ lại một căn nhà hai tầng trước cổng nhà còn có một bồn hoa giấy hồng trắng đan xen.
Xuyên qua ô cửa sổ anh nhìn thấy người đàn ông kia đã thay ra một bộ đồ ngủ thoải mái đang tựa lưng lên sofa vừa đọc báo vừa mỉm cười nhận lấy tách trà mà người phụ nữ kia đưa tới.
15 năm trước anh vẫn luôn chạy theo sau người đàn ông này gọi một tiếng "ba" sau đó ông ta cũng sẽ ôn hoà mỉm cười thế này rồi vươn tay xoa đầu anh.
Lúc đó anh luôn nghĩ bản thân là người hạnh phúc nhất thế gian, có mẹ xinh đẹp dịu dàng có ba ấm áp yêu thương, nhưng hiện thực rất nhanh đã đánh cho anh tỉnh mộng.
Người mà anh gọi là ba cũng là ba của một đứa bé gái khác, người mà anh gọi là mẹ lại không thương tiếc hành hạ lăng nhục anh.
Anh buồn tủi, anh đau khổ, phần nhiều là căm hận hai người họ. Nếu không yêu còn cưới nhau làm gì, nếu không có tình cảm vì sao lại sinh anh ra?
Lúc ông ta rời đi anh đã khóc lóc vang xin thế nào nhưng ông ta vẫn nhẫn tâm vứt anh lại cho người đàn bà kia, mặc cho bà ta ngày ngày phát điên hết đánh rồi lại mắng anh.
Nhưng như thế thì sao! Anh vẫn tiếp tục sống, tiếp tục nhịn nhục từng ngày. Đối với anh mà nói cái ngày mà hai người họ ký vào giấy ly hôn thì ba và mẹ của anh cũng đã chết rồi.
Và mãi cho đến cái ngày anh giết chết người đàn bà kia, ông ta lại chạy đến nhìn vết thương loang lổ trên người anh mà ngấn lệ, nói muốn giành quyền mang anh về nuôi dưỡng.
Nhưng còn ý nghĩa sao?
Suốt mười mấy năm qua anh chưa từng liên lạc với người nhà bọn họ, đơn giản là vì anh sợ bản thân mất khống chế nhịn không được giết cả nhà họ mà thôi.
Vậy mà ông trời vẫn thích trêu ngươi hôm nay lại để anh gặp lại bọn họ một lần nữa.
"Trần Nguyệt Cầm."
Anh khẽ lẩm bẩm một cái tên, anh có ấn tượng với cô gái này, từ lần đầu gặp mặt anh đã cực kỳ không thích nụ cười sáng lạng của cô ta.
Những tháng ngày tăm tối nhất anh đang vật lộn với ác ma trong linh hồn mình, thì cô ta lại đang vui vẻ mỉm cười làm nũng với người đàn ông kia.
Răng rắc.
Hai bàn tay để trên vô lăng của anh xiết chặt thành quyền vang lên từng tiếng kêu của xương cốt, gân xanh trên trán cũng vì kìm nén cảm xúc mà nổi rõ lên trong cực kỳ dữ tợn.
Tại sao? Qua bao nhiêu năm rồi, anh vẫn muốn giết người khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của họ, người đã hủy hoại cuộc đời của anh.
Reng reng reng...
Di động vang lên inh ỏi trong khoang xe chật hẹp, Trần Cảnh nhìn là Hạ Ly gọi đến anh nhắm chặt hai mắt lại cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, qua một lúc lâu mới ấn nút nghe máy.
"A Cảnh đã khuya rồi sao anh chưa về?"
Giọng nói mềm mại của cô gái ở đầu dây bên kia như có ma lực trấn an cõi lòng anh, Trần Cảnh hơi ngửa đầu ra ghế nhìn ánh đèn trong căn nhà kia đã tắt ngúm, anh hít một hơi thật sâu dịu dàng nói:
"Anh bận chút việc đột xuất, giờ sẽ về với em ngay đây."
Hạ Ly đang nằm trên sofa đong đưa hai chân, nghe anh nói về ngay thì không khỏi nhoẻn môi cười.
"Vâng, anh lái xe cẩn thận đừng đi nhanh quá em sẽ chờ anh về."
Trần Cảnh cũng hơi nhếch môi, cô gái vẫn luôn biết cách khiến tim anh rung động mà.
"Ly Ly."
Anh hạ thấp giọng trầm khàn mà gọi khẽ tên cô.
"Vâng, em đây."
"Anh muốn nghe em nói, yêu anh."
Hạ Ly hơi xấu hổ không biết vì sao tự dưng anh lại nói thế nhưng vẫn chiều theo ý anh, nói:
"Em yêu anh, A Cảnh."
Trần Cảnh thoả mãn bật cười, có chút mệt mỏi mà nhắm hai mắt.
"Anh cũng yêu em."
Trên đó có một bức ảnh khá cũ một người đàn ông đang ôm cậu con trai cùng nhau tươi cười chụp ảnh, mà người đàn ông kia dĩ nhiên là Trần Lập lúc trẻ còn cậu con trai kia anh không nhìn rõ lắm chắc khoảng tầm 11, 12 tuổi
Hoàng Minh không khỏi suy tư, từ nhỏ anh đã quen biết nhà họ Trần anh chưa từng nghe Nguyệt Cầm nhắc đến mình có anh trai hoặc anh họ và anh cũng chưa từng nhìn thấy. Vậy rốt cuộc cậu con trai kia là ai mà Trần Lập trân trọng tới vậy?
Anh lắc lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa tiễn hai vợ chồng Trần Lập ra về.
"Tiễn đến đây thôi, hai con cũng tranh thủ về sớm nghĩ ngơi đi."
Ra đến bãi đỗ xe Trần Lập dừng chân nói.
Hoàng Minh gật đầu giúp Lê Nguyệt Sương mở cửa xe.
"Hai bác về cẩn thận ạ, có thời gian rảnh con sẽ đến thăm hai bác."
Mà Trần Nguyệt Cầm ở bên lại có chút không nỡ tạm biệt ba mẹ, hai người thường ngày bận bịu công việc còn cô cũng bị sự vụ ở đồn quấn quanh, từ khi đi làm cô cũng đã ra ở riêng rất ít thời gian được ở cạnh hai người nhưng mỗi lần gặp rồi lại không nỡ rời đi.
"Ba, mẹ, hai người giữ gìn sức khỏe cuối tuần con sẽ sắp xếp thời gian về nhà ạ."
"Biết nhớ nhà rồi sao?"
Lê Nguyệt Sương lườm con gái một cái rồi lại nhìn sang Hoàng Minh.
"Có thời gian thì nói ba mẹ con sang nhà bác cùng nhau bàn bạc chuyện hôn sự của hai đứa."
Hoàng Minh hơi ngẩn người rất nhanh liền tươi cười gật đầu.
"Vâng thưa bác."
Anh và cô quen biết từ nhỏ, cùng nhau đi học cùng nhau trưởng thành, hiện tại làm việc cùng một chỗ cũng sống chung với nhau hơn một năm nay, hiện tại nghe được Lê Nguyệt Sương ngỏ lời anh vui đến không khống chế được tâm tình.
Năm xưa vì anh mà Nguyệt Cầm cãi lời mẹ thi vào trường cảnh sát khiến cho bà tức giận không nguôi, mọi người đều hiểu nhưng không nói ra, mà hiện giờ xem ra bà đã buông bỏ được khúc mắc trong lòng.
Nghĩ đến đây anh hơi liếc mắt nhìn sang quả nhiên cô gái nào đó đang cúi đầu cười tủm tỉm.
"Hai bác về trước đây, một lát nhớ lái xe cẩn thận."
Trần Lập nghe được vợ mình ngỏ lời về chuyện tình cảm của hai đứa nhỏ thì không khỏi vui mừng, ông vội đi về như sợ bà sẽ đổi ý ngay. Trước lúc hai người lên xe Trần Nguyệt Cầm còn nũng nịu ôm mỗi người một cái.
Mà một màn gia đình ấm áp thế này đều đã lọt vào tầm mắt âm trầm đến đỉnh điểm của Trần Cảnh vừa bước ra khỏi nhà hàng.
Bốn người đằng kia anh biết, là hai vị cảnh sát trong những vụ hoả hoạn trước, còn về phần hai vợ chồng trung niên kia...
Anh hơi nheo mắt nhìn cô gái nũng nịu ôm lấy người kia, ông ta còn cười ấm áp xoa đầu cô như bảo bối. Bất giác anh lại nhớ về nhiều năm trước kia cũng có một người đã xoa đầu anh như thế.
"Bác sĩ Trần anh sao thế?"
Trương Phàm nghi hoặc nhìn ông chủ của mình vừa nảy còn vui vẻ ăn cơm cùng khách hàng sao tự dưng bây giờ lại như trời trồng đứng ngây ra đó.
"Bác sĩ..."
Không thấy Trần Cảnh có phản ứng anh hơi tăng âm lượng gọi thêm một tiếng, nhưng chữ "Trần" còn chưa nói ra anh đã bị ánh mắt của Trần Cảnh liếc qua doạ cho lùi về sau một bước.
Ánh mắt này... hệt như muốn thôn tính tất cả rồi đem chúng đi hủy diệt thành tro vậy, một ánh mắt cực kỳ sắt bén và lạnh lẽo.
Trần Cảnh nhìn ánh mắt hoảng hốt của Trương Phàm cũng chẳng thèm thu hồi lại cảm xúc của bản thân, lạnh lùng nói một câu.
"Cậu tự bắt xe về."
Rồi xoay người rời đi bỏ lại Trương Phàm chưa kịp hồi thần vẫn ngây ngốc đứng đó.
Trần Cảnh lên xe lái theo sau xe của hai vợ chồng trung niên kia, xe chạy bon bon trên phố ước chừng 20 phút mà không hề bị ai phát hiện, rất nhanh chiếc xe phía trước đã đỗ lại một căn nhà hai tầng trước cổng nhà còn có một bồn hoa giấy hồng trắng đan xen.
Xuyên qua ô cửa sổ anh nhìn thấy người đàn ông kia đã thay ra một bộ đồ ngủ thoải mái đang tựa lưng lên sofa vừa đọc báo vừa mỉm cười nhận lấy tách trà mà người phụ nữ kia đưa tới.
15 năm trước anh vẫn luôn chạy theo sau người đàn ông này gọi một tiếng "ba" sau đó ông ta cũng sẽ ôn hoà mỉm cười thế này rồi vươn tay xoa đầu anh.
Lúc đó anh luôn nghĩ bản thân là người hạnh phúc nhất thế gian, có mẹ xinh đẹp dịu dàng có ba ấm áp yêu thương, nhưng hiện thực rất nhanh đã đánh cho anh tỉnh mộng.
Người mà anh gọi là ba cũng là ba của một đứa bé gái khác, người mà anh gọi là mẹ lại không thương tiếc hành hạ lăng nhục anh.
Anh buồn tủi, anh đau khổ, phần nhiều là căm hận hai người họ. Nếu không yêu còn cưới nhau làm gì, nếu không có tình cảm vì sao lại sinh anh ra?
Lúc ông ta rời đi anh đã khóc lóc vang xin thế nào nhưng ông ta vẫn nhẫn tâm vứt anh lại cho người đàn bà kia, mặc cho bà ta ngày ngày phát điên hết đánh rồi lại mắng anh.
Nhưng như thế thì sao! Anh vẫn tiếp tục sống, tiếp tục nhịn nhục từng ngày. Đối với anh mà nói cái ngày mà hai người họ ký vào giấy ly hôn thì ba và mẹ của anh cũng đã chết rồi.
Và mãi cho đến cái ngày anh giết chết người đàn bà kia, ông ta lại chạy đến nhìn vết thương loang lổ trên người anh mà ngấn lệ, nói muốn giành quyền mang anh về nuôi dưỡng.
Nhưng còn ý nghĩa sao?
Suốt mười mấy năm qua anh chưa từng liên lạc với người nhà bọn họ, đơn giản là vì anh sợ bản thân mất khống chế nhịn không được giết cả nhà họ mà thôi.
Vậy mà ông trời vẫn thích trêu ngươi hôm nay lại để anh gặp lại bọn họ một lần nữa.
"Trần Nguyệt Cầm."
Anh khẽ lẩm bẩm một cái tên, anh có ấn tượng với cô gái này, từ lần đầu gặp mặt anh đã cực kỳ không thích nụ cười sáng lạng của cô ta.
Những tháng ngày tăm tối nhất anh đang vật lộn với ác ma trong linh hồn mình, thì cô ta lại đang vui vẻ mỉm cười làm nũng với người đàn ông kia.
Răng rắc.
Hai bàn tay để trên vô lăng của anh xiết chặt thành quyền vang lên từng tiếng kêu của xương cốt, gân xanh trên trán cũng vì kìm nén cảm xúc mà nổi rõ lên trong cực kỳ dữ tợn.
Tại sao? Qua bao nhiêu năm rồi, anh vẫn muốn giết người khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của họ, người đã hủy hoại cuộc đời của anh.
Reng reng reng...
Di động vang lên inh ỏi trong khoang xe chật hẹp, Trần Cảnh nhìn là Hạ Ly gọi đến anh nhắm chặt hai mắt lại cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, qua một lúc lâu mới ấn nút nghe máy.
"A Cảnh đã khuya rồi sao anh chưa về?"
Giọng nói mềm mại của cô gái ở đầu dây bên kia như có ma lực trấn an cõi lòng anh, Trần Cảnh hơi ngửa đầu ra ghế nhìn ánh đèn trong căn nhà kia đã tắt ngúm, anh hít một hơi thật sâu dịu dàng nói:
"Anh bận chút việc đột xuất, giờ sẽ về với em ngay đây."
Hạ Ly đang nằm trên sofa đong đưa hai chân, nghe anh nói về ngay thì không khỏi nhoẻn môi cười.
"Vâng, anh lái xe cẩn thận đừng đi nhanh quá em sẽ chờ anh về."
Trần Cảnh cũng hơi nhếch môi, cô gái vẫn luôn biết cách khiến tim anh rung động mà.
"Ly Ly."
Anh hạ thấp giọng trầm khàn mà gọi khẽ tên cô.
"Vâng, em đây."
"Anh muốn nghe em nói, yêu anh."
Hạ Ly hơi xấu hổ không biết vì sao tự dưng anh lại nói thế nhưng vẫn chiều theo ý anh, nói:
"Em yêu anh, A Cảnh."
Trần Cảnh thoả mãn bật cười, có chút mệt mỏi mà nhắm hai mắt.
"Anh cũng yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.