Chương 28: Trần lập
ChangNocMi
22/06/2022
Hoàng Minh và Trần Nguyệt Cầm hẹn gặp ông bà Trần ở một nhà hàng món Á lúc hai người đến nơi cũng đã gần 6 giờ.
Nhà hàng Hoa Lạc nổi tiếng với các món ăn gia đình đậm vị, thiết kế nhà hàng thoáng mát tao nhã cùng các phòng bao riêng biệt, nhân viên phục vụ được đào tạo bài bản chuyên nghiệp.
Hoàng Minh và Trần Nguyệt Cầm vừa bước vào liền có nhân viên dẫn đường đến phòng bao đã đặt trước.
"Con chào hai bác."
"Ba...mẹ ơi..."
"Hai đứa đến rồi sao."
Bước vào trong đã có một cặp vợ chồng trung niên ngồi ở bàn ăn, Hoàng Minh lễ phép chào hỏi một tiếng còn Trần Nguyệt Cầm đã trực tiếp nhào qua ôm lấy người phụ nữ.
"Con bé này, bao lớn rồi mà còn làm nũng."
Lê Nguyệt Sương đã ngoài bốn mươi nhưng do bảo dưỡng tốt nên trong bà còn khá trẻ, nhìn con gái ôm mình làm nũng bà hơi bất đắc dĩ tuy miệng trách mắng nhưng tay vẫn ôm lấy xoa đầu cô.
Trần Nguyệt Cầm híp mắt cười nắm lấy tay bà đong đưa.
"Dù bao lớn thì con vẫn là bé ngoan của mẹ mà."
"Vậy sao, chắc là con gái lớn chỉ nhớ mỗi mẹ thôi nhỉ?"
Trần Lập nhìn con gái bám mẹ mà bỏ quên mình liền đưa tay dí vào đầu cô. Trần Nguyệt Cầm bĩu môi kháng nghị.
"Còn nói con... ba chỉ biết đến A Minh thôi, lúc nào gọi điện cho con cũng hỏi A Minh thế nào rồi, hứ."
"Con nhóc kia con còn dám so đo, suốt ngày chỉ biết gây hoạ ba sợ là A Minh nó không quản nổi con thôi."
Ông bật cười xoa đầu cô, con gái khổ tâm nuôi lớn cứ tưởng sẽ trở thành tiểu thư khuê các nào ngờ đùng một cái lại chạy đi thi vào trường cảnh sát.
Ông biết con mình vì cậu nhóc Hoàng Minh kia mới bất chấp như thế, bây giờ quan tâm hỏi han người ta nhiều hơn còn không phải vì muốn tốt cho cô sao.
Hoàng Minh cười cười kéo Trần Nguyệt Cầm qua một bên ngồi xuống.
"Hai bác ngồi đi ạ, em ấy cứng miệng thế thôi thật ra lâu rồi không được gặp hai người em ấy cũng nhớ đến khóc thầm đấy chứ."
Trần Nguyệt Cầm bĩu môi lên tiếng, Hoàng Minh nhận lấy thực đơn từ nhân viên phục vụ đưa sang cho hai ông bà.
"Hai bác gọi món trước đi ạ."
Trần Lập và Lê Nguyệt Sương nhận thực đơn gọi vài món rồi đưa ngược lại cho Hoàng Minh, anh lễ phép nhận lấy khẽ nghiêng người hỏi nhỏ Trần Nguyệt Cầm đang nghịch di động bên cạnh.
"Nựu Nựu, em muốn ăn gì nào?"
"Gì cũng được."
Cô đang trả lời tin nhắn bạn học không nhấc đầu lên đáp gọn lỏn, Hoàng Minh mím môi liếc mắt nhìn di động cô một cái.
"Nguyệt Cầm, không được tùy hứng có người lớn ở đây không nên nghịch di động."
Trần Nguyệt Cầm nghe được anh hạ thấp giọng liền ngẩng đầu chớp mắt hai cái với anh.
"Anh gọi món giúp em đi, em nhắn xong tin này sẽ cất di động ngay."
Nói rồi còn không quên chớp mắt tiếp vài cái lấy lòng anh, Hoàng Minh thở dài ngồi thẳng người gọi thêm bốn món nữa rồi trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ.
"Công việc của con dạo này thế nào rồi?"
Trần Lập nhấp một ngụm trà nhàn nhã hỏi thăm Hoàng Minh ở đối diện.
"Dạ gần đây ở trong thành phố cũng không có vụ án nào lớn, lượng công việc khá ổn định ạ."
Anh với tay lấy khăn ăn thuần thục gắp gọn sau đó đem đặt lên đùi Trần Nguyệt Cầm, tiếp tục trò chuyện với ba Trần.
"Con nghe Nguyệt Cầm nói lần trước bác có về trường đại học M diễn thuyết ạ."
"Ừm, là tháng vừa rồi đấy thôi."
"Con xin lỗi, lúc ấy vướn phải một vụ án nên không có thời gian ghé qua xem bác diễn thuyết."
Trần Lập cười ha hả xua tay.
"Có gì mà xin với chả lỗi, con bận việc là liên quan đến an ninh trật tự xã hội, chỉ là một buổi diễn thuyết sau này sẽ còn nhiều cơ hội."
Hoàng Minh ái ngại cười cười, đã gần nửa năm anh không sang nhà thăm hai người rồi nếu không phải hai gia đình quen biết nhau từ nhỏ thì không chắc sẽ còn được chăm chước thế này hay không.
"Bỏ lỡ buổi diễn thuyết của một nhà tâm lý học danh tiếng như bác con hối tiếc lắm, cơ hội không có nhiều như bác nói đâu."
"Haha tiểu tử lấy lòng ta ít thôi."
Trần Lập bị lời nói tâng bốc của Hoàng Minh chọc cười, lại chuyển đề tài sang con gái.
"Nựu Nựu còn con dạo này thế nào, có hay không gây rắc rối cho A Minh không?"
Trần Nguyệt Cầm vừa cất di động vào túi đã nghe ba mình nói thế liền không vui nhíu mày kháng nghị.
"Ba nói cứ như con chuyên đi gây hoạ không bằng í. Nếu mà ba hỏi con xem anh ấy ở đơn vị còn ức hiếp con không thì nghe còn có lý hơn."
Lê Nguyệt Sương ngồi im lặng uống trà nảy giờ nghe cô nói thế thì sửa lời ngay, bà đặt tách trà xuống nghiêm túc nhìn con gái, giọng nói ra cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác không thể phản bác.
"Hồ nháo, nếu con không ương bướng chạy đi làm cảnh sát thì mọi người đâu lo trước lo sau thế này. A Minh nó có la rầy con thì cũng chỉ muốn tốt cho con, con nhìn con xem mới bao lâu mà người đã gầy rộc ra còn ngày ngày phải đối mặt với đủ loại tội phạm."
Lê Nguyệt Sương tính tình xem như cũng ôn hoà dịu dàng thường ngày rất chiều chuộng con gái duy chỉ có việc Trần Nguyệt Cầm tự ý đi làm cảnh sát bà rất không hài lòng trách cứ.
Trần Nguyệt Cầm bị bà trách mắng lập tức im lặng cúi đầu một chữ cũng không dám cãi.
Trần Lập cũng biết đã động trúng chỗ không vui của vợ, ông quay sang vỗ vỗ bàn tay bà ý bảo thôi. Chứ Trần Nguyệt Cầm sắp cúi gằm mặt xuống bàn rồi.
Ở đây người không thích hợp lên tiếng nhất là Hoàng Minh, bởi vì anh nên con gái nhà người ta mới cãi lời ba mẹ, nên anh chỉ im lặng đưa tay nắm lấy tay của Trần Nguyệt Cầm để trên đùi.
"Được rồi, lâu ngày mới gặp được con em nhịn chút đi nào, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua."
Lê Nguyệt Sương mím môi hít vào một hơi cũng không tiếp tục nói, nhìn cái đầu nhỏ của con gái cúi gằm bà cũng có chút mềm lòng.
Đúng lúc này nhân viên phục vụ cũng bê món lên, sắc hương vị đầy đủ khiến người nhìn liền muốn ăn.
"Nào ăn cơm thôi."
Trần Lập xua tay ý bảo mọi người động đũa, Trần Nguyệt Cầm lúc này mới dám ngẩng đầu lên cầm đũa gắp thức ăn.
Trước mặt cô thật không ngờ lại xuất hiện một đĩa tôm sú ram ngọt mà mấy ngày trước cô bàn tán sôi nổi với các đồng nghiệp ở đồn, hơi hơi xoay đầu nhìn Hoàng Minh bên cạnh chỉ thấy anh đang chăm chú ăn cơm, khoé môi cô nhịn không được cong lên một đường cong vui vẻ.
"Sắp tới mẹ phải về quê chăm bà ngoại một thời gian, con có rảnh thì về trò chuyện với ba con nhiều một chút."
Lê Nguyệt Sương gắp ít rau xanh vào bát cô, Trần Nguyệt Cầm ngẩng đầu hơi ngạc nhiên hỏi:
"Bà làm sao hả mẹ?"
"Ừm, bệnh tim của bà tái phát, cuối năm cậu con lại đang bận việc ở công ty, mẹ chỉ còn cách trở về chắc thời gian sẽ hơi dài."
Trần Nguyệt Cầm gật đầu.
"Dạ vâng, con sẽ thường xuyên về thăm ba."
"Hai mẹ con thật là, ba cũng đâu phải còn nít hơn nữa ba đây có khi còn bận hơn con đấy."
Trần Lập cười cười, cũng không muốn con gái chạy qua chạy lại cực khổ.
Chỉ thấy Trần Nguyệt Cầm cười hì hì nào còn bộ dáng tủi thân khi bị mẹ mắng ban nảy.
"Ba yên tâm, con có trốn việc cũng đã có đội trưởng nhà con gánh thay haha."
Hoàng Minh bên cạnh nghe thế cũng nhoẻn môi cười khẽ liếc mắt lườm cô một cái.
"Nghịch ngợm."
Bốn người cùng nhau hoà thuận ăn xong bữa cơm gia đình ấm áp.
Nhà hàng Hoa Lạc nổi tiếng với các món ăn gia đình đậm vị, thiết kế nhà hàng thoáng mát tao nhã cùng các phòng bao riêng biệt, nhân viên phục vụ được đào tạo bài bản chuyên nghiệp.
Hoàng Minh và Trần Nguyệt Cầm vừa bước vào liền có nhân viên dẫn đường đến phòng bao đã đặt trước.
"Con chào hai bác."
"Ba...mẹ ơi..."
"Hai đứa đến rồi sao."
Bước vào trong đã có một cặp vợ chồng trung niên ngồi ở bàn ăn, Hoàng Minh lễ phép chào hỏi một tiếng còn Trần Nguyệt Cầm đã trực tiếp nhào qua ôm lấy người phụ nữ.
"Con bé này, bao lớn rồi mà còn làm nũng."
Lê Nguyệt Sương đã ngoài bốn mươi nhưng do bảo dưỡng tốt nên trong bà còn khá trẻ, nhìn con gái ôm mình làm nũng bà hơi bất đắc dĩ tuy miệng trách mắng nhưng tay vẫn ôm lấy xoa đầu cô.
Trần Nguyệt Cầm híp mắt cười nắm lấy tay bà đong đưa.
"Dù bao lớn thì con vẫn là bé ngoan của mẹ mà."
"Vậy sao, chắc là con gái lớn chỉ nhớ mỗi mẹ thôi nhỉ?"
Trần Lập nhìn con gái bám mẹ mà bỏ quên mình liền đưa tay dí vào đầu cô. Trần Nguyệt Cầm bĩu môi kháng nghị.
"Còn nói con... ba chỉ biết đến A Minh thôi, lúc nào gọi điện cho con cũng hỏi A Minh thế nào rồi, hứ."
"Con nhóc kia con còn dám so đo, suốt ngày chỉ biết gây hoạ ba sợ là A Minh nó không quản nổi con thôi."
Ông bật cười xoa đầu cô, con gái khổ tâm nuôi lớn cứ tưởng sẽ trở thành tiểu thư khuê các nào ngờ đùng một cái lại chạy đi thi vào trường cảnh sát.
Ông biết con mình vì cậu nhóc Hoàng Minh kia mới bất chấp như thế, bây giờ quan tâm hỏi han người ta nhiều hơn còn không phải vì muốn tốt cho cô sao.
Hoàng Minh cười cười kéo Trần Nguyệt Cầm qua một bên ngồi xuống.
"Hai bác ngồi đi ạ, em ấy cứng miệng thế thôi thật ra lâu rồi không được gặp hai người em ấy cũng nhớ đến khóc thầm đấy chứ."
Trần Nguyệt Cầm bĩu môi lên tiếng, Hoàng Minh nhận lấy thực đơn từ nhân viên phục vụ đưa sang cho hai ông bà.
"Hai bác gọi món trước đi ạ."
Trần Lập và Lê Nguyệt Sương nhận thực đơn gọi vài món rồi đưa ngược lại cho Hoàng Minh, anh lễ phép nhận lấy khẽ nghiêng người hỏi nhỏ Trần Nguyệt Cầm đang nghịch di động bên cạnh.
"Nựu Nựu, em muốn ăn gì nào?"
"Gì cũng được."
Cô đang trả lời tin nhắn bạn học không nhấc đầu lên đáp gọn lỏn, Hoàng Minh mím môi liếc mắt nhìn di động cô một cái.
"Nguyệt Cầm, không được tùy hứng có người lớn ở đây không nên nghịch di động."
Trần Nguyệt Cầm nghe được anh hạ thấp giọng liền ngẩng đầu chớp mắt hai cái với anh.
"Anh gọi món giúp em đi, em nhắn xong tin này sẽ cất di động ngay."
Nói rồi còn không quên chớp mắt tiếp vài cái lấy lòng anh, Hoàng Minh thở dài ngồi thẳng người gọi thêm bốn món nữa rồi trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ.
"Công việc của con dạo này thế nào rồi?"
Trần Lập nhấp một ngụm trà nhàn nhã hỏi thăm Hoàng Minh ở đối diện.
"Dạ gần đây ở trong thành phố cũng không có vụ án nào lớn, lượng công việc khá ổn định ạ."
Anh với tay lấy khăn ăn thuần thục gắp gọn sau đó đem đặt lên đùi Trần Nguyệt Cầm, tiếp tục trò chuyện với ba Trần.
"Con nghe Nguyệt Cầm nói lần trước bác có về trường đại học M diễn thuyết ạ."
"Ừm, là tháng vừa rồi đấy thôi."
"Con xin lỗi, lúc ấy vướn phải một vụ án nên không có thời gian ghé qua xem bác diễn thuyết."
Trần Lập cười ha hả xua tay.
"Có gì mà xin với chả lỗi, con bận việc là liên quan đến an ninh trật tự xã hội, chỉ là một buổi diễn thuyết sau này sẽ còn nhiều cơ hội."
Hoàng Minh ái ngại cười cười, đã gần nửa năm anh không sang nhà thăm hai người rồi nếu không phải hai gia đình quen biết nhau từ nhỏ thì không chắc sẽ còn được chăm chước thế này hay không.
"Bỏ lỡ buổi diễn thuyết của một nhà tâm lý học danh tiếng như bác con hối tiếc lắm, cơ hội không có nhiều như bác nói đâu."
"Haha tiểu tử lấy lòng ta ít thôi."
Trần Lập bị lời nói tâng bốc của Hoàng Minh chọc cười, lại chuyển đề tài sang con gái.
"Nựu Nựu còn con dạo này thế nào, có hay không gây rắc rối cho A Minh không?"
Trần Nguyệt Cầm vừa cất di động vào túi đã nghe ba mình nói thế liền không vui nhíu mày kháng nghị.
"Ba nói cứ như con chuyên đi gây hoạ không bằng í. Nếu mà ba hỏi con xem anh ấy ở đơn vị còn ức hiếp con không thì nghe còn có lý hơn."
Lê Nguyệt Sương ngồi im lặng uống trà nảy giờ nghe cô nói thế thì sửa lời ngay, bà đặt tách trà xuống nghiêm túc nhìn con gái, giọng nói ra cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác không thể phản bác.
"Hồ nháo, nếu con không ương bướng chạy đi làm cảnh sát thì mọi người đâu lo trước lo sau thế này. A Minh nó có la rầy con thì cũng chỉ muốn tốt cho con, con nhìn con xem mới bao lâu mà người đã gầy rộc ra còn ngày ngày phải đối mặt với đủ loại tội phạm."
Lê Nguyệt Sương tính tình xem như cũng ôn hoà dịu dàng thường ngày rất chiều chuộng con gái duy chỉ có việc Trần Nguyệt Cầm tự ý đi làm cảnh sát bà rất không hài lòng trách cứ.
Trần Nguyệt Cầm bị bà trách mắng lập tức im lặng cúi đầu một chữ cũng không dám cãi.
Trần Lập cũng biết đã động trúng chỗ không vui của vợ, ông quay sang vỗ vỗ bàn tay bà ý bảo thôi. Chứ Trần Nguyệt Cầm sắp cúi gằm mặt xuống bàn rồi.
Ở đây người không thích hợp lên tiếng nhất là Hoàng Minh, bởi vì anh nên con gái nhà người ta mới cãi lời ba mẹ, nên anh chỉ im lặng đưa tay nắm lấy tay của Trần Nguyệt Cầm để trên đùi.
"Được rồi, lâu ngày mới gặp được con em nhịn chút đi nào, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua."
Lê Nguyệt Sương mím môi hít vào một hơi cũng không tiếp tục nói, nhìn cái đầu nhỏ của con gái cúi gằm bà cũng có chút mềm lòng.
Đúng lúc này nhân viên phục vụ cũng bê món lên, sắc hương vị đầy đủ khiến người nhìn liền muốn ăn.
"Nào ăn cơm thôi."
Trần Lập xua tay ý bảo mọi người động đũa, Trần Nguyệt Cầm lúc này mới dám ngẩng đầu lên cầm đũa gắp thức ăn.
Trước mặt cô thật không ngờ lại xuất hiện một đĩa tôm sú ram ngọt mà mấy ngày trước cô bàn tán sôi nổi với các đồng nghiệp ở đồn, hơi hơi xoay đầu nhìn Hoàng Minh bên cạnh chỉ thấy anh đang chăm chú ăn cơm, khoé môi cô nhịn không được cong lên một đường cong vui vẻ.
"Sắp tới mẹ phải về quê chăm bà ngoại một thời gian, con có rảnh thì về trò chuyện với ba con nhiều một chút."
Lê Nguyệt Sương gắp ít rau xanh vào bát cô, Trần Nguyệt Cầm ngẩng đầu hơi ngạc nhiên hỏi:
"Bà làm sao hả mẹ?"
"Ừm, bệnh tim của bà tái phát, cuối năm cậu con lại đang bận việc ở công ty, mẹ chỉ còn cách trở về chắc thời gian sẽ hơi dài."
Trần Nguyệt Cầm gật đầu.
"Dạ vâng, con sẽ thường xuyên về thăm ba."
"Hai mẹ con thật là, ba cũng đâu phải còn nít hơn nữa ba đây có khi còn bận hơn con đấy."
Trần Lập cười cười, cũng không muốn con gái chạy qua chạy lại cực khổ.
Chỉ thấy Trần Nguyệt Cầm cười hì hì nào còn bộ dáng tủi thân khi bị mẹ mắng ban nảy.
"Ba yên tâm, con có trốn việc cũng đã có đội trưởng nhà con gánh thay haha."
Hoàng Minh bên cạnh nghe thế cũng nhoẻn môi cười khẽ liếc mắt lườm cô một cái.
"Nghịch ngợm."
Bốn người cùng nhau hoà thuận ăn xong bữa cơm gia đình ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.