Chương 73: Phiên ngoại cô bé quàng khăn đỏ (2)
Thần Nguyệt
14/12/2022
Chương 73: Phiên ngoại cô bé quàng khăn đỏ (2)
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.
"Ông ngoại, sao cửa lại không khóa?"
Du Họa đẩy cửa gỗ đang khép hờ ra, đặt rổ lên mặt bàn nhưng lại không thấy bóng dáng quen thuộc.
"Ông ngoại đang ở nhà sao?"
"Ông... Khụ." Giản làm tổ ở trong chăn nhỏ, cuống họng bắt chước theo giọng nói mấy lần, rốt cuộc cũng tìm được cảm giác khàn khàn.
"Ông ở đây."
Bởi vì chột dạ cho nên giọng nói của sói xám nào đó quá nhỏ, Du Họa đột nhiên không phân biệt được nó truyền từ đâu tới: "Ông ở đâu vậy?"
Cô nhìn trái phải xung quanh rồi liếc về khe hở của cửa phòng ngủ: "Hôm nay ông bị sao vậy? Giọng nói có hơi kỳ lạ đó?"
"Két..." Cửa bị đẩy ra.
Giày da giẫm lên trên sàn gỗ phát ra âm thanh "cộp cộp", cô gái nhỏ bước từng bước một về phía anh, trái tim của Giản cũng không kìm được mà đập thình thịch theo nhịp bước chân.
Du Họa vừa đến gần đã nhìn thấy trên giường có người trùm khăn trùm đầu màu hồng một cách loạn xà ngầu trên đầu, chăn bị kéo lên trên cao, còn che hơn phân nửa khuôn mặt, cả người chỉ lộ ra một đôi mắt híp.
Cô hoảng sợ: "Sao ông lại biến bản thân mình thành dáng vẻ này, sẽ không thở được mất."
Du Họa nói xong thì giơ tay muốn kéo chăn ra.
Sắp bị phát hiện rồi!
Giản tròn mắt: "Đừng, đừng tới đây!"
"?" Bàn tay Du Họa đặt giữa không trung.
Ý thức được bản thân mình phản ứng quá khích, Giản lập tức giả bộ giọng nói yếu ớt: "Không, ý của ông là... Ông ngoại hơi bị cảm."
"Vậy ông quấn người mình như thế... Là vì sợ lây bệnh cho con?"
Du Họa nhìn tạo hình giống hệt xác ướp Ai Cập của cậu, không khỏi cảm thán rằng ông ngoại có lòng suy nghĩ cho cô.
"Đúng vậy." Giản thuận theo lời nói để lừa cô: "Hại người ta bệnh cũng không tốt lắm."
Cảm giác cuộc đối thoại của hai người có hơi khô khan, Giản cố gắng nhớ lại những lần mình đến nhà họ Du nghe lén hai người họ nói chuyện trước kia.
Ông ngoại Du gọi cô bé bằng gì nhỉ?
Đột nhiên Giản nhớ tới gì đó, gương mặt dưới chăn đỏ lên một trận, ngay cả lỗ tai trên đỉnh đầu cũng hiện lên một chút sắc đỏ, tựa như màu sắc của khăn trùm đầu đã ảnh hưởng đến lông của cậu, cả cơ thể sói cũng đỏ như bị nấu chín.
"Cho nên đừng dựa gần ông quá..."
Cậu ngắm gương mặt trắng như tuyết của cô gái nhỏ, cố gắng để nén nhiệt độ nóng bỏng bên trong cơ thể lại rồi nói ra biệt danh thân mật một cách khó khăn: "... Của ông, bé ngoan của ông."
Du Họa ngẩn người, trực giác cho cô biết hôm nay ông ngoại có hơi khác lạ nhưng sự lo lắng đã nhanh chóng che lấp cảm giác đó.
"Được rồi, nhưng mà tại sao ông lại bệnh, cảm lạnh vào ban đêm sao?"
"Con nhớ lúc trước có cất một ít thuốc cảm trong ngăn tủ, ông đã uống chưa?"
"Ưʍ... Ừm." Giản ấp úng cho qua.
Du Họa quỳ trên mặt đất, giúp cậu tém góc chăn vào: "Quấn chăn như thế, giọng nói lại khàn như vậy, có phải ông ngoại rất khó chịu không? Nếu không con mời thầy thuốc đến một chuyến nha."
"Không cần!"
Thấy Du Họa xoay người muốn đi, Giản hốt hoảng bật dậy từ trên giường, vừa mới được một nửa lại đột nhiên nhớ mình còn đang giả bệnh, vì thế thân thể nhấc lên một nửa cứng lại, đơ người ở giữa không trung, ngay trong khoảnh khắc Du Họa quay đầu đã khôi phục lại dáng vẻ yếu đuối, mềm nhũn mà ngã xuống giường.
"Không cần phiền con, ông nằm đây hai ngày thì tốt rồi... Bé ngoan."
"Thật sự không sao chứ?"
Du Họa lo lắng ngồi tại mép giường nhưng lại cảm giác đang đè thứ gì đó dưới mông.
Cô vừa đứng lên thì nhìn thấy ngay, ra là đè phải một chùm lông màu xám, ở phía trên còn có hơi trắng một chút.
"Đây là gì?"
Giản nhìn theo ánh mắt của Du Họa mới thấy thứ đồ vật vốn nên ở yên trong chăn.
Cái đuôi, cái đuôi bị lộ ra rồi!
"Một nhúm lông thật mịn màng!"
Cô gái nhỏ ngồi chồm hổm trên giường, ngón tay non mịn nhẹ nhàng chụp một cái, lập tức bắt được nhúm lông kia. Sau đó, năm ngón tay nhỏ bé để sát vào trong cái đuôi vô tội, vuốt ngược phần lông ở đuôi một lần để cảm nhận sự mềm mại của từng sợi lông khi nó xuyên qua kẽ tay. Cái đuôi bị vuốt tới mức sắp xù lên như chổi lông gà vậy.
Cái đuôi mẫn cảm bị năm ngón tay mò tới mò lui, cảm giác tê dại từ đuôi truyền một đường tới tứ chi, Giản cuộn tròn ở trong chăn, toàn thân đều đã hơi run nhẹ, lỗ tai lập tức nhảy dựng lên, gần như suýt thoát khỏi sự trói buộc của khăn trùm đầu mà lọt ra ngoài.
Không, không thể được!
Cậu dùng hết sức bình sinh mới kìm được cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ cái đuôi và tiếng "Hừ hừ" sắp bật ra khỏi miệng.
Rốt cuộc Du Họa cũng buông cái đuôi kia ra một cách lưu luyến, cậu "hừm" một tiếng rồi rụt cái đuôi về, nhìn qua tựa như cái đuôi không nhịn được bàn tay nghịch ngợm của Du Họa nên chạy mất dép vậy.
"Đó là gì vậy ông ngoại?" Du Họa nhìn chằm chằm cái đuôi biến mất ở góc chăn, hai mắt tỏa sáng.
"Đó là... Thảm lông sói, à đúng rồi, đó là thảm lông sói của hàng xóm, cậu ấy thấy ông bị bệnh nên cho mượn để lót đệm."
"Là cái người mà ông nói có vẻ lạnh lùng nhưng trên thực tế thì lại là một hàng xóm người thú vô cùng nhiệt tình sao?"
"Ừm..." Đuôi sói dưới chăn có hơi khó xử mà lướt qua lướt lại trên giường.
Thì ra ông ngoại Du nhắc tới cậu trước mặt cô như thế à?
Hai tay Du Họa nâng cằm mình lên: "Nhắc mới nhớ, lúc về nhà con đã từng thấy cậu ấy khiêng một con nai rừng thật lớn đó. Nó còn cao gần bằng con nữa, thật sự rất lợi hại!"
Chỉ là... chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Đuôi sói quẩy càng lúc càng nhanh rồi.
"Bé ngoan... Nếu con thích, ông sẽ hỏi xin cậu ấy một chút thịt nai, chờ lần sau con đến thăm ông thì lấy."
"Tốt quá!" Du Họa liếm liếm môi: "Nấu món thịt nai nướng, nhất định sẽ rất ngon!"
Nói tới ăn, Du Họa vỗ đầu một cái: "Ôi trời ơi, chắn ông ngoại còn chưa ăn gì nhỉ? Con đem theo món bò hầm khoai tây mà ông thích nhất nè."
Du Họa xoay người rời khỏi, một lát sau, cô bưng một cái giỏ và một cái bát nhỏ tới, để lộ một cái hũ nắp sành, còn có thìa dùng để múc thức ăn nóng hổi vào chén nhỏ.
Hương thơm mê người tỏa ra trong nháy mắt, Giản lặng lẽ lộ cái mũi ra mà hít một hơi. Cậu nhìn động tác của cô với ánh mắt trông đợi. Một thìa, hai thìa, ba thìa,...
Du Họa ngừng lại.
Ba thìa!
Không thêm sao?!
Giản vừa hốt hoảng vừa uất ức mà hỏi ra miệng.
"Những thứ này chỉ để cho ông nếm thử, ông ngoại bị bệnh nên không thể ăn quá nhiều thức ăn mặn, con vẫn nên đi nấu cho ông bát cháo yến mạch thôi."
"Nhưng mà, nhưng mà còn nhiều như vậy..."
"Con để lại một ít làm phần cơm trưa, còn lại sẽ đưa cho cậu hàng xóm là được. Nếu muốn xin thịt nai của người ta thì không thể không cho người ta gì cả chứ. Chừng nào cháo yến mạch trên bếp chín rồi thì con mang qua đó cho cậu ấy."
Giản đang đắm chìm trong đau thương về ba thìa thịt bò hầm khoai tây, mãi cho đến lúc Du Họa đeo giỏ ra cửa cũng chưa khôi phục lại, cậu nằm đờ ra, ngẩn người ở trên giường.
Tại sao cậu phải nằm ở đây để giả trang thành ông ngoại, chỉ có thể ăn ba thìa ít ỏi như thế, rõ ràng nhà cậu được cho cả một bát to!
Khoan đã.
Cô gái nhỏ... Đến nhà cậu rồi hả?
Giản xốc chăn, nhảy dựng lên.
Bây giờ ông ngoại Du đang ở trong nhà cậu đó!
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.
"Ông ngoại, sao cửa lại không khóa?"
Du Họa đẩy cửa gỗ đang khép hờ ra, đặt rổ lên mặt bàn nhưng lại không thấy bóng dáng quen thuộc.
"Ông ngoại đang ở nhà sao?"
"Ông... Khụ." Giản làm tổ ở trong chăn nhỏ, cuống họng bắt chước theo giọng nói mấy lần, rốt cuộc cũng tìm được cảm giác khàn khàn.
"Ông ở đây."
Bởi vì chột dạ cho nên giọng nói của sói xám nào đó quá nhỏ, Du Họa đột nhiên không phân biệt được nó truyền từ đâu tới: "Ông ở đâu vậy?"
Cô nhìn trái phải xung quanh rồi liếc về khe hở của cửa phòng ngủ: "Hôm nay ông bị sao vậy? Giọng nói có hơi kỳ lạ đó?"
"Két..." Cửa bị đẩy ra.
Giày da giẫm lên trên sàn gỗ phát ra âm thanh "cộp cộp", cô gái nhỏ bước từng bước một về phía anh, trái tim của Giản cũng không kìm được mà đập thình thịch theo nhịp bước chân.
Du Họa vừa đến gần đã nhìn thấy trên giường có người trùm khăn trùm đầu màu hồng một cách loạn xà ngầu trên đầu, chăn bị kéo lên trên cao, còn che hơn phân nửa khuôn mặt, cả người chỉ lộ ra một đôi mắt híp.
Cô hoảng sợ: "Sao ông lại biến bản thân mình thành dáng vẻ này, sẽ không thở được mất."
Du Họa nói xong thì giơ tay muốn kéo chăn ra.
Sắp bị phát hiện rồi!
Giản tròn mắt: "Đừng, đừng tới đây!"
"?" Bàn tay Du Họa đặt giữa không trung.
Ý thức được bản thân mình phản ứng quá khích, Giản lập tức giả bộ giọng nói yếu ớt: "Không, ý của ông là... Ông ngoại hơi bị cảm."
"Vậy ông quấn người mình như thế... Là vì sợ lây bệnh cho con?"
Du Họa nhìn tạo hình giống hệt xác ướp Ai Cập của cậu, không khỏi cảm thán rằng ông ngoại có lòng suy nghĩ cho cô.
"Đúng vậy." Giản thuận theo lời nói để lừa cô: "Hại người ta bệnh cũng không tốt lắm."
Cảm giác cuộc đối thoại của hai người có hơi khô khan, Giản cố gắng nhớ lại những lần mình đến nhà họ Du nghe lén hai người họ nói chuyện trước kia.
Ông ngoại Du gọi cô bé bằng gì nhỉ?
Đột nhiên Giản nhớ tới gì đó, gương mặt dưới chăn đỏ lên một trận, ngay cả lỗ tai trên đỉnh đầu cũng hiện lên một chút sắc đỏ, tựa như màu sắc của khăn trùm đầu đã ảnh hưởng đến lông của cậu, cả cơ thể sói cũng đỏ như bị nấu chín.
"Cho nên đừng dựa gần ông quá..."
Cậu ngắm gương mặt trắng như tuyết của cô gái nhỏ, cố gắng để nén nhiệt độ nóng bỏng bên trong cơ thể lại rồi nói ra biệt danh thân mật một cách khó khăn: "... Của ông, bé ngoan của ông."
Du Họa ngẩn người, trực giác cho cô biết hôm nay ông ngoại có hơi khác lạ nhưng sự lo lắng đã nhanh chóng che lấp cảm giác đó.
"Được rồi, nhưng mà tại sao ông lại bệnh, cảm lạnh vào ban đêm sao?"
"Con nhớ lúc trước có cất một ít thuốc cảm trong ngăn tủ, ông đã uống chưa?"
"Ưʍ... Ừm." Giản ấp úng cho qua.
Du Họa quỳ trên mặt đất, giúp cậu tém góc chăn vào: "Quấn chăn như thế, giọng nói lại khàn như vậy, có phải ông ngoại rất khó chịu không? Nếu không con mời thầy thuốc đến một chuyến nha."
"Không cần!"
Thấy Du Họa xoay người muốn đi, Giản hốt hoảng bật dậy từ trên giường, vừa mới được một nửa lại đột nhiên nhớ mình còn đang giả bệnh, vì thế thân thể nhấc lên một nửa cứng lại, đơ người ở giữa không trung, ngay trong khoảnh khắc Du Họa quay đầu đã khôi phục lại dáng vẻ yếu đuối, mềm nhũn mà ngã xuống giường.
"Không cần phiền con, ông nằm đây hai ngày thì tốt rồi... Bé ngoan."
"Thật sự không sao chứ?"
Du Họa lo lắng ngồi tại mép giường nhưng lại cảm giác đang đè thứ gì đó dưới mông.
Cô vừa đứng lên thì nhìn thấy ngay, ra là đè phải một chùm lông màu xám, ở phía trên còn có hơi trắng một chút.
"Đây là gì?"
Giản nhìn theo ánh mắt của Du Họa mới thấy thứ đồ vật vốn nên ở yên trong chăn.
Cái đuôi, cái đuôi bị lộ ra rồi!
"Một nhúm lông thật mịn màng!"
Cô gái nhỏ ngồi chồm hổm trên giường, ngón tay non mịn nhẹ nhàng chụp một cái, lập tức bắt được nhúm lông kia. Sau đó, năm ngón tay nhỏ bé để sát vào trong cái đuôi vô tội, vuốt ngược phần lông ở đuôi một lần để cảm nhận sự mềm mại của từng sợi lông khi nó xuyên qua kẽ tay. Cái đuôi bị vuốt tới mức sắp xù lên như chổi lông gà vậy.
Cái đuôi mẫn cảm bị năm ngón tay mò tới mò lui, cảm giác tê dại từ đuôi truyền một đường tới tứ chi, Giản cuộn tròn ở trong chăn, toàn thân đều đã hơi run nhẹ, lỗ tai lập tức nhảy dựng lên, gần như suýt thoát khỏi sự trói buộc của khăn trùm đầu mà lọt ra ngoài.
Không, không thể được!
Cậu dùng hết sức bình sinh mới kìm được cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ cái đuôi và tiếng "Hừ hừ" sắp bật ra khỏi miệng.
Rốt cuộc Du Họa cũng buông cái đuôi kia ra một cách lưu luyến, cậu "hừm" một tiếng rồi rụt cái đuôi về, nhìn qua tựa như cái đuôi không nhịn được bàn tay nghịch ngợm của Du Họa nên chạy mất dép vậy.
"Đó là gì vậy ông ngoại?" Du Họa nhìn chằm chằm cái đuôi biến mất ở góc chăn, hai mắt tỏa sáng.
"Đó là... Thảm lông sói, à đúng rồi, đó là thảm lông sói của hàng xóm, cậu ấy thấy ông bị bệnh nên cho mượn để lót đệm."
"Là cái người mà ông nói có vẻ lạnh lùng nhưng trên thực tế thì lại là một hàng xóm người thú vô cùng nhiệt tình sao?"
"Ừm..." Đuôi sói dưới chăn có hơi khó xử mà lướt qua lướt lại trên giường.
Thì ra ông ngoại Du nhắc tới cậu trước mặt cô như thế à?
Hai tay Du Họa nâng cằm mình lên: "Nhắc mới nhớ, lúc về nhà con đã từng thấy cậu ấy khiêng một con nai rừng thật lớn đó. Nó còn cao gần bằng con nữa, thật sự rất lợi hại!"
Chỉ là... chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Đuôi sói quẩy càng lúc càng nhanh rồi.
"Bé ngoan... Nếu con thích, ông sẽ hỏi xin cậu ấy một chút thịt nai, chờ lần sau con đến thăm ông thì lấy."
"Tốt quá!" Du Họa liếm liếm môi: "Nấu món thịt nai nướng, nhất định sẽ rất ngon!"
Nói tới ăn, Du Họa vỗ đầu một cái: "Ôi trời ơi, chắn ông ngoại còn chưa ăn gì nhỉ? Con đem theo món bò hầm khoai tây mà ông thích nhất nè."
Du Họa xoay người rời khỏi, một lát sau, cô bưng một cái giỏ và một cái bát nhỏ tới, để lộ một cái hũ nắp sành, còn có thìa dùng để múc thức ăn nóng hổi vào chén nhỏ.
Hương thơm mê người tỏa ra trong nháy mắt, Giản lặng lẽ lộ cái mũi ra mà hít một hơi. Cậu nhìn động tác của cô với ánh mắt trông đợi. Một thìa, hai thìa, ba thìa,...
Du Họa ngừng lại.
Ba thìa!
Không thêm sao?!
Giản vừa hốt hoảng vừa uất ức mà hỏi ra miệng.
"Những thứ này chỉ để cho ông nếm thử, ông ngoại bị bệnh nên không thể ăn quá nhiều thức ăn mặn, con vẫn nên đi nấu cho ông bát cháo yến mạch thôi."
"Nhưng mà, nhưng mà còn nhiều như vậy..."
"Con để lại một ít làm phần cơm trưa, còn lại sẽ đưa cho cậu hàng xóm là được. Nếu muốn xin thịt nai của người ta thì không thể không cho người ta gì cả chứ. Chừng nào cháo yến mạch trên bếp chín rồi thì con mang qua đó cho cậu ấy."
Giản đang đắm chìm trong đau thương về ba thìa thịt bò hầm khoai tây, mãi cho đến lúc Du Họa đeo giỏ ra cửa cũng chưa khôi phục lại, cậu nằm đờ ra, ngẩn người ở trên giường.
Tại sao cậu phải nằm ở đây để giả trang thành ông ngoại, chỉ có thể ăn ba thìa ít ỏi như thế, rõ ràng nhà cậu được cho cả một bát to!
Khoan đã.
Cô gái nhỏ... Đến nhà cậu rồi hả?
Giản xốc chăn, nhảy dựng lên.
Bây giờ ông ngoại Du đang ở trong nhà cậu đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.