Chương 74: Phiên ngoại cô bé quàng khăn đỏ (3)
Thần Nguyệt
14/12/2022
Chương 74: Phiên ngoại cô bé quàng khăn đỏ (3)
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.
Giản lập tức đẩy cửa sổ ra, có ý định đuổi theo.
Nhưng mà móng vuốt vừa mới đặt trên cửa sổ, cậu thoáng do dự. Cậu quay lại lùa hết bát thịt bò hầm khoai tây vào trong miệng, rồi thuận tiện liếm sạch sẽ phần nước sốt dính trên thìa và bát.
Nếu mà có nhiều thêm chút nữa thì tốt rồi.
Giản chép miệng hai ba lần, vẫn còn hơi chưa thỏa mãn.
Nhưng mà nếu để cô gái nhỏ phát hiện ra, không chừng ba thìa này cũng không có, trước tiên vẫn nên ăn vào bụng mới ổn nhất.
Giản đặt bát xuống, sờ sờ khóe môi, phát hiện không lưu lại dấu vết gì mới vươn người nhảy ra khỏi cửa sổ, vội vàng chạy dọc theo con đường nhỏ bên cạnh.
Tốc độ của người thú dù sao cũng nhanh hơn con người một bậc, hơn nữa lại quen thuộc địa hình nên Giản thuận lợi tới trước Du Họa, cậu trốn trong bụi cây rồi cởi khăn trùm đầu, khăn che miệng và quần áo của ông ngoại Du.
Chắc chắn trên người không còn lưu lại thứ gì làm chứng cứ được, lúc này Giản mới nghênh ngang bước trên đường, giả vờ như đang ngắm hoa, đồng thời cũng lén nhìn về phía đường lớn.
Không lâu sau, cậu đã chờ được cô bé đội mũ đỏ kia.
Du Họa bước trên con đường ngoằn ngoèo với chiếc giỏ trên lưng, cô cũng không chắc chắn mình có đi đúng hương không, dù sao cô cũng chỉ mới nghe ông ngoại nói hai câu. Hơn nữa, bởi vì quá thèm thịt nai cho nên lần trước cô lén đi theo người khiêng nai rừng nọ, cũng nhìn thấy nhà cậu từ xa một lần...Khụ khụ.
Nhưng bây giờ đi tới tận năm phút đồng hồ mà vẫn không phát hiện ra ngôi nhà, theo lý thuyết thì cô sẽ không nhớ nhầm đường đâu nhỉ?
Du Họa ngơ ngác nhìn cây cối rậm rạp xung quanh... Sớm biết thế thì nên xác nhận rõ ràng với ông ngoại trước.
Ngay lúc cô đang ảo não về hành động liều lĩnh của mình thì đột nhiên phát hiện một bóng dáng cao lớn ở phía trước.
Du Họa dừng bước.
Người đàn ông cách đó không xa có một mái tóc ngắn vừa dày vừa đen, rõ ràng chất tóc có vẻ vô cùng mềm mại nhưng bị chủ nhân làm nó hơi rối, bên dưới mái tóc lại còn xuất hiện một đôi lỗ tai hơi dính bụi bẩn lại còn thường xuyên run run hai lần, dường như anh cảm thấy vô cùng suиɠ sướиɠ khi ngắm nghía bụi hoa xinh đẹp trước mặt.
Là người thú ở trong rừng rậm à?
Du Họa nhìn tiếp xuống dưới, nhìn chằm chằm vào cái đuôi trơn bóng, nhẵn nhụi đang rũ xuống tới đầu gối, không hiểu sao cô cảm giác mình đã thấy được ở nơi nào rồi, ngay cả bóng lưng cao lớn cũng vô cùng quen mắt.
Bởi vì một chút cảm giác quen thuộc này nên cô quyết định đến hỏi đường.
"Xin lỗi, làm phiền anh một chút." Du Họa bước lên phía trước: "Xin hỏi anh có biết Giản tiên sinh ở gần đây không? Nhà anh ấy..."
Nhìn gương mặt tràn đầy khí khái anh hùng trước mặt, Du Họa bị nghẹn một lúc.
Người này, hình như người này là Giản người thú nhỉ?
"Cô tìm tôi?"
Nghe được bản thân thốt ra giọng nói lạnh lùng theo thói quen, Giản hốt hoảng, sợ mình dọa cô gái nhỏ chạy mấy, vội vàng sửa sai: "Ý tôi là cô tìm tôi có việc gì? Trước giờ chúng ta... Có lẽ chưa từng gặp nhau."
Du Họa kịp thời phản ứng, cô lấy chiếc giỏ phía sau lưng xuống cho anh ấy xe: "Em tên là Du Họa, ông ngoại em ở gần đây, ông vừa dọn đến đây một khoảng thời gian. Cám ơn anh vẫn luôn chăm sóc ông, em cũng không có gì có thể thay ông ngoại cám ơn anh, đây là chút thịt bò hầm khoai tây, đặc biệt mời anh dùng thử.
"Có lòng rồi."
Trong đầu Giản tự tát mình một phát vì cái thói tích chữ như vàng.
Có thể nói nhiều hơn một chút không!
"Tôi cũng... Không giúp gì nhiều, cám ơn thức ăn của em, ngửi mùi rất thơm."
Du Họa xấu hổ cười: "Nếu anh không ngại thì xin cho phép em đến nhà và phiền anh một ít thời gian, thuận tiện cũng thay ông nội em học hỏi kỹ thuật đi săn của anh ạ! Rõ ràng ông nội đã lớn tuổi thế mà tính tình lại vô cùng lỗ mãng, em với mẹ luôn lo lắng sẽ bị thương khi ở trong rừng rậm một mình."
... Ông ngoại đang bị thương của em đang trốn trong nhà tôi đấy.
Giản chột dạ một phen.
Sao, bây giờ phải làm sao đây? Phải từ chối cô ấy sao?
Nếu như bị cô bé này phát hiện lão Du té bị thương vì đi săn rồi muốn dẫn ông rời khỏi, vậy cậu sẽ không được ăn ngon nữa rồi, cuối cùng còn không được gặp cô nữa!
Thật là...
Giản nhìn cô gái nhỏ ôm thức ăn với vẻ mong chờ, cậu than thở một tiếng.
Sao cậu có thể nhẫn tâm từ chối lời cầu xin của cô chứ!
"Đương nhiên... Không ngại."
Vẻ mặt Giản nhận lấy giỏ đồ ăn vô cùng bi thương: "Em vất vả đi từ xa tới đây như thế, nhà anh ở phía trước, sẽ nhanh chóng đến thôi."
Hiện tại anh chỉ có thể cầu nguyện lão Du không nên quá rảnh rỗi tới mức sinh nông nổi, lê lết đôi chân bị thương đi dạo xung quanh mà thôi.
Du Họa đi theo sau Giản, từng bước từng bước giẫm lên dấu chân của cậu, nghe cậu trả lời đứt quãng, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Ông ngoại nói cậu không thích nói chuyện với người khác, thế mà bây giờ nói có vẻ nhiều nha.
May mà lão Du không có đi tìm chết như trong tưởng tượng của Giản, tảng đá sạch sẽ trên thảm cỏ trước cửa nhà kia chỉ có một dải nắng ấm chiếu xuống.
Bây giờ Giản mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng cậu nghĩ tới lỡ như lão Du ở trong sảnh, vậy thì kết quả có khác gì đâu?
Vì thế trước khi mở cửa, cậu nghiêng người chặn Du Họa lại.
"Trong nhà... Có hơi bừa bộn, mong em chờ anh một chút, anh vào nhà dọn dẹp và sắp xếp những vật dư thừa (ông ngoại Du) gọn gàng lại đã."
"Được."
Nghe được câu trả lời chắc chắn, Giản mở một khe cửa nhỏ, dự định chui vào nhưng mà còn chưa kịp bước một chân vào đã có một âm thanh truyền tới từ trong:
"Giản về rồi à? Bánh mì đen trong nhà cậu làm cứng quá đi thôi, răng miệng cậu còn tốt thì ăn được chứ lớn tuổi như tôi thì xin thua. Ủa? Dường như tôi ngửi thấy mùi thơm của thịt bò hầm khoai do tiểu Họa làm, cậu đem đồ ăn về chứng tỏ con bé đã đi rồi đúng không? Mau mau lại đây, hai chúng ta chia nhau ăn!"
Du Họa vọt tới trước người Giản, cái đầu nhỏ chui vào giữa khung cửa, nhìn chằm chằm ông lão quấn băng đầy chân đang nằm trên sofa với vẻ sâu xa: "Con, vẫn, ở đây, nha, ông, ngoại."
Ông ngoại Du: ! ! ! ∑(°Д°ノ)ノ
Giản: "..."
Kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Trên sofa, Giản ngồi song song với lão Du, hai người ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.
Sau khi Du Họa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện thì thở phì phò mà giảng một tràng đạo lý cho ông ngoại nghe, nhấn mạnh về tình huống bản thân mình bị lạc giữa rừng xanh vừa nãy, còn kêu trời không thấu kêu đất không nghe: "Nếu không phải anh Giản có lòng tốt đến tìm ông, nói không chừng ông sớm bị dã thú gặm mất xương rồi."
Ông ngoại Du hừ hừ hai tiếng, không phản bác.
Du Họa nhìn Giản đặt khăn trùm đầu và khẩu trang lên bàn, cô hỏi thắc mắc từ tận đáy lòng mình: "Dù sao cũng sẽ giả vờ cảm cúm rồi nằm mãi trên giường, che chăn cũng sẽ không nhìn thấy chân bị thương, sao ông ngoại còn đặc biệt kêu Giản tiên sinh tới cải trang thành ông vậy?"
Hai người trên sofa liếc nhau.
...Đúng nha...
"Với cả hai người khác nhau nhiều như thế, sau đó phải cải trang như thế nào? Chẳng lẽ ép mình cảm cúm hai tháng à?"
Ông ngoại Du nhức đầu: "Cái này... Ông vẫn còn chưa nghĩ tới..."
Du Họa: "..."
Giản: "..."
"Tiểu Họa, con đừng nói việc này cho mẹ con nghe nhé." Ông ngoại Du rụt rụt bả vai: "Chắc chắn mẹ con không để ông ở đây nữa, ông còn muốn tiếp tục đi săn thú."
Trước khi Du Họa mở miệng phản đối, ông đã chụp lấy hàng xóm người thú bên cạnh: "Hơn nữa, lỡ như sau này có chuyện gì, Giản sẽ giúp ông giải quyết, đúng không!"
Giản bị lão Du nhìn bằng ánh mắt tha thiết, suy nghĩ về ngày chủ nhật tận hưởng mỹ thực của mình đang ngập tràn nguy cơ, cậu gật đầu một cách gian nan.
Mặc dù Du Họa có hơi không muốn gạt mẹ mình nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Giản cực kỳ đáng tin.
Du Họa đẩy ông ngoại cùng với phần thịt bò hầm khoai tây của ông vào trong phòng, sau đó thay thế vị trí của ông, ngồi bên cạnh Giản.
"Em sẽ thường xuyên lui tới trong hai tháng tiếp theo, lúc em không có ở đây thì phiền anh rồi."
Giản vểnh tai lên.
Lui tới thường xuyên có nghĩa là... Không chỉ có ngày chủ nhật, mà ngày thường cũng sẽ được ăn đồ ăn ngon do cô nấu!
Du Họa để ý thấy đuôi chó sói đang đong đưa chầm chậm trên ghế sofa, thử thăm dò: "Còn nữa, rất xin lỗi?"
Giản: "?"
"Có lẽ vừa rồi em đụng đến... Nó nhỉ?" Du Họa chỉ chỉ vào cái đuôi: "Nếu đó là quấy nhiễu anh thì em thật lòng xin lỗi."
"Không, không sao cả." Trên mặt Giản nổi lên những rặn mây hồng, đã không còn khẩu trang chê nên Du Họa thấy rất rõ ràng.
Cô nhịn không được mà suy đoán: "Vâng... Có nơi nào không thể đụng vào sao?"
Ngược lại, lần này Giản trở về trạng thái tích chữ như vàng, lén lút ngắm nhìn cô một cái, hồi lâu mới bật ra mấy chữ.
"... Chỉ có bạn đời mới được sờ."
Chết mất! Dường như có một bộ phận người thú vẫn giữ truyền thống này, chỉ có bạn đời mới được đụng chạm cơ thể bên ngoài và những bộ phận hóa thú...
Vừa rồi cô chạm phải cái gì? Cô chà xát cái đuôi của người ta tới mức xù lông rồi!
Du Họa cũng đỏ mặt như vậy: "Em... Thực sự xin lỗi!"
Giản: "Không cần để trong lòng..."
Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, không biết là nói với ai.
Bầu không khí đột nhiên có chút ngượng ngùng, lại có hơi vi diệu.
Du Họa chủ động nhắc tới chuyện khác: "Vậy, thật ra trước kia em đã gặp anh vài lần rồi."
"Mấy lần em theo ông ngoại về nhà đều nhìn thấy anh đi ngang qua."
"Uhm... Nói như vậy, tôi cũng có chút ấn tượng..."
Giản rũ mí mắt xuống.
Đâu chỉ có ấn tượng, dường như mỗi cuối tuần cậu đều ngồi chồm hổm cách nhà ông ngoại Du không xa, nhìn cô gái nhỏ đi tới rồi rời khỏi.
Nghe những mùi thơm của thức ăn, hương vị kỳ quái kia khiến bản thân bắt đầu có cảm giác thèm cơm trưa.
Thỉnh thoảng bị cô bắt gặp lúc đi săn về trễ vào buổi sáng, cậu mang theo con mồi rồi vội vàng chạy đi, không kịp giấu được thân hình của mình chỉ có thể làm bộ đi ngang qua.
"Ông ngoại của em thường nói em làm đồ ăn rất ngon, có đôi khi ông ấy sẽ chia cho tôi một ít."
Lỗ tai Giản run lẩy bẩy như là muốn nhiệt độ trên mặt tản đi: "Hương vị quả thật rất ngon."
"Vậy sao? Vậy ăn nhanh đi!" Du Họa đứng lên rồi lấy hũ sành, múc một thìa lớn đổ vào bát trước mặt cậu.
Giản nhìn cái bát tràn đầy thịt bò hầm khoai tây kia, cái đuôi dài phía sau lưng đã cong lại gần như thành hình xoắn ốc.
Vừa rồi chỉ ăn ba thìa nhỏ, bây giờ được cả cái muôi lớn, sói xám cảm giác thỏa mãn.
Nhưng mà ngoài ba thìa thịt bò hầm khoai tây dường như vẫn còn cái gì khác nhỉ?
Cháo yến mạch!
"Cháo yến mạch vẫn còn ở trên bếp!"
Du Họa suy nghĩ mình đã tốn một khoảng thời gian: "Chắc là về không kịp rồi, có lẽ sẽ khét mất."
"Đi lên." Giản ngồi xổm người xuống, ý bảo cô nằm úp sấp trên lưng cậu: "Tôi cõng em về."
Du Họa nhìn bả vai rộng rãi của cậu với vẻ do dự: "... Có nặng lắm hay không?"
"Chẳng lẽ em có thể nặng hơn nai rừng sao?"
"Vậy, cũng đúng."
Cô chậm rãi nằm sấp lên lưng cậu, bị anh chụp lấy đôi chân đang cong lại nhưng tay lại không biết đặt ở đâu.
"Em có thể... Vịn lỗ tai của anh nhưng mà đừng dùng lực quá mạnh."
Chủ động cho cô đụng chạm.
Du Họa kinh ngạc đánh giá cái cổ đỏ bừng của cậu, hai tay lại không hề do dự mà nắm lấy.
Nhẹ nhàng vân vê hai lỗ tai mềm nhũn, cô âm thầm nở nụ cười.
Hi, vậy em sẽ không khách sáo đâu nha.
---------------------------------
Phiên ngoại này không có H làm mình cảm giác tâm hồn mình được gột rửa nhưng mà phiên ngoại sau chúng ta sẽ bị ngập tràn trong đống thịt và huyệt T_T Các bạn độc giả hãy chuẩn bị tinh thần nha!
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.
Giản lập tức đẩy cửa sổ ra, có ý định đuổi theo.
Nhưng mà móng vuốt vừa mới đặt trên cửa sổ, cậu thoáng do dự. Cậu quay lại lùa hết bát thịt bò hầm khoai tây vào trong miệng, rồi thuận tiện liếm sạch sẽ phần nước sốt dính trên thìa và bát.
Nếu mà có nhiều thêm chút nữa thì tốt rồi.
Giản chép miệng hai ba lần, vẫn còn hơi chưa thỏa mãn.
Nhưng mà nếu để cô gái nhỏ phát hiện ra, không chừng ba thìa này cũng không có, trước tiên vẫn nên ăn vào bụng mới ổn nhất.
Giản đặt bát xuống, sờ sờ khóe môi, phát hiện không lưu lại dấu vết gì mới vươn người nhảy ra khỏi cửa sổ, vội vàng chạy dọc theo con đường nhỏ bên cạnh.
Tốc độ của người thú dù sao cũng nhanh hơn con người một bậc, hơn nữa lại quen thuộc địa hình nên Giản thuận lợi tới trước Du Họa, cậu trốn trong bụi cây rồi cởi khăn trùm đầu, khăn che miệng và quần áo của ông ngoại Du.
Chắc chắn trên người không còn lưu lại thứ gì làm chứng cứ được, lúc này Giản mới nghênh ngang bước trên đường, giả vờ như đang ngắm hoa, đồng thời cũng lén nhìn về phía đường lớn.
Không lâu sau, cậu đã chờ được cô bé đội mũ đỏ kia.
Du Họa bước trên con đường ngoằn ngoèo với chiếc giỏ trên lưng, cô cũng không chắc chắn mình có đi đúng hương không, dù sao cô cũng chỉ mới nghe ông ngoại nói hai câu. Hơn nữa, bởi vì quá thèm thịt nai cho nên lần trước cô lén đi theo người khiêng nai rừng nọ, cũng nhìn thấy nhà cậu từ xa một lần...Khụ khụ.
Nhưng bây giờ đi tới tận năm phút đồng hồ mà vẫn không phát hiện ra ngôi nhà, theo lý thuyết thì cô sẽ không nhớ nhầm đường đâu nhỉ?
Du Họa ngơ ngác nhìn cây cối rậm rạp xung quanh... Sớm biết thế thì nên xác nhận rõ ràng với ông ngoại trước.
Ngay lúc cô đang ảo não về hành động liều lĩnh của mình thì đột nhiên phát hiện một bóng dáng cao lớn ở phía trước.
Du Họa dừng bước.
Người đàn ông cách đó không xa có một mái tóc ngắn vừa dày vừa đen, rõ ràng chất tóc có vẻ vô cùng mềm mại nhưng bị chủ nhân làm nó hơi rối, bên dưới mái tóc lại còn xuất hiện một đôi lỗ tai hơi dính bụi bẩn lại còn thường xuyên run run hai lần, dường như anh cảm thấy vô cùng suиɠ sướиɠ khi ngắm nghía bụi hoa xinh đẹp trước mặt.
Là người thú ở trong rừng rậm à?
Du Họa nhìn tiếp xuống dưới, nhìn chằm chằm vào cái đuôi trơn bóng, nhẵn nhụi đang rũ xuống tới đầu gối, không hiểu sao cô cảm giác mình đã thấy được ở nơi nào rồi, ngay cả bóng lưng cao lớn cũng vô cùng quen mắt.
Bởi vì một chút cảm giác quen thuộc này nên cô quyết định đến hỏi đường.
"Xin lỗi, làm phiền anh một chút." Du Họa bước lên phía trước: "Xin hỏi anh có biết Giản tiên sinh ở gần đây không? Nhà anh ấy..."
Nhìn gương mặt tràn đầy khí khái anh hùng trước mặt, Du Họa bị nghẹn một lúc.
Người này, hình như người này là Giản người thú nhỉ?
"Cô tìm tôi?"
Nghe được bản thân thốt ra giọng nói lạnh lùng theo thói quen, Giản hốt hoảng, sợ mình dọa cô gái nhỏ chạy mấy, vội vàng sửa sai: "Ý tôi là cô tìm tôi có việc gì? Trước giờ chúng ta... Có lẽ chưa từng gặp nhau."
Du Họa kịp thời phản ứng, cô lấy chiếc giỏ phía sau lưng xuống cho anh ấy xe: "Em tên là Du Họa, ông ngoại em ở gần đây, ông vừa dọn đến đây một khoảng thời gian. Cám ơn anh vẫn luôn chăm sóc ông, em cũng không có gì có thể thay ông ngoại cám ơn anh, đây là chút thịt bò hầm khoai tây, đặc biệt mời anh dùng thử.
"Có lòng rồi."
Trong đầu Giản tự tát mình một phát vì cái thói tích chữ như vàng.
Có thể nói nhiều hơn một chút không!
"Tôi cũng... Không giúp gì nhiều, cám ơn thức ăn của em, ngửi mùi rất thơm."
Du Họa xấu hổ cười: "Nếu anh không ngại thì xin cho phép em đến nhà và phiền anh một ít thời gian, thuận tiện cũng thay ông nội em học hỏi kỹ thuật đi săn của anh ạ! Rõ ràng ông nội đã lớn tuổi thế mà tính tình lại vô cùng lỗ mãng, em với mẹ luôn lo lắng sẽ bị thương khi ở trong rừng rậm một mình."
... Ông ngoại đang bị thương của em đang trốn trong nhà tôi đấy.
Giản chột dạ một phen.
Sao, bây giờ phải làm sao đây? Phải từ chối cô ấy sao?
Nếu như bị cô bé này phát hiện lão Du té bị thương vì đi săn rồi muốn dẫn ông rời khỏi, vậy cậu sẽ không được ăn ngon nữa rồi, cuối cùng còn không được gặp cô nữa!
Thật là...
Giản nhìn cô gái nhỏ ôm thức ăn với vẻ mong chờ, cậu than thở một tiếng.
Sao cậu có thể nhẫn tâm từ chối lời cầu xin của cô chứ!
"Đương nhiên... Không ngại."
Vẻ mặt Giản nhận lấy giỏ đồ ăn vô cùng bi thương: "Em vất vả đi từ xa tới đây như thế, nhà anh ở phía trước, sẽ nhanh chóng đến thôi."
Hiện tại anh chỉ có thể cầu nguyện lão Du không nên quá rảnh rỗi tới mức sinh nông nổi, lê lết đôi chân bị thương đi dạo xung quanh mà thôi.
Du Họa đi theo sau Giản, từng bước từng bước giẫm lên dấu chân của cậu, nghe cậu trả lời đứt quãng, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Ông ngoại nói cậu không thích nói chuyện với người khác, thế mà bây giờ nói có vẻ nhiều nha.
May mà lão Du không có đi tìm chết như trong tưởng tượng của Giản, tảng đá sạch sẽ trên thảm cỏ trước cửa nhà kia chỉ có một dải nắng ấm chiếu xuống.
Bây giờ Giản mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng cậu nghĩ tới lỡ như lão Du ở trong sảnh, vậy thì kết quả có khác gì đâu?
Vì thế trước khi mở cửa, cậu nghiêng người chặn Du Họa lại.
"Trong nhà... Có hơi bừa bộn, mong em chờ anh một chút, anh vào nhà dọn dẹp và sắp xếp những vật dư thừa (ông ngoại Du) gọn gàng lại đã."
"Được."
Nghe được câu trả lời chắc chắn, Giản mở một khe cửa nhỏ, dự định chui vào nhưng mà còn chưa kịp bước một chân vào đã có một âm thanh truyền tới từ trong:
"Giản về rồi à? Bánh mì đen trong nhà cậu làm cứng quá đi thôi, răng miệng cậu còn tốt thì ăn được chứ lớn tuổi như tôi thì xin thua. Ủa? Dường như tôi ngửi thấy mùi thơm của thịt bò hầm khoai do tiểu Họa làm, cậu đem đồ ăn về chứng tỏ con bé đã đi rồi đúng không? Mau mau lại đây, hai chúng ta chia nhau ăn!"
Du Họa vọt tới trước người Giản, cái đầu nhỏ chui vào giữa khung cửa, nhìn chằm chằm ông lão quấn băng đầy chân đang nằm trên sofa với vẻ sâu xa: "Con, vẫn, ở đây, nha, ông, ngoại."
Ông ngoại Du: ! ! ! ∑(°Д°ノ)ノ
Giản: "..."
Kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Trên sofa, Giản ngồi song song với lão Du, hai người ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.
Sau khi Du Họa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện thì thở phì phò mà giảng một tràng đạo lý cho ông ngoại nghe, nhấn mạnh về tình huống bản thân mình bị lạc giữa rừng xanh vừa nãy, còn kêu trời không thấu kêu đất không nghe: "Nếu không phải anh Giản có lòng tốt đến tìm ông, nói không chừng ông sớm bị dã thú gặm mất xương rồi."
Ông ngoại Du hừ hừ hai tiếng, không phản bác.
Du Họa nhìn Giản đặt khăn trùm đầu và khẩu trang lên bàn, cô hỏi thắc mắc từ tận đáy lòng mình: "Dù sao cũng sẽ giả vờ cảm cúm rồi nằm mãi trên giường, che chăn cũng sẽ không nhìn thấy chân bị thương, sao ông ngoại còn đặc biệt kêu Giản tiên sinh tới cải trang thành ông vậy?"
Hai người trên sofa liếc nhau.
...Đúng nha...
"Với cả hai người khác nhau nhiều như thế, sau đó phải cải trang như thế nào? Chẳng lẽ ép mình cảm cúm hai tháng à?"
Ông ngoại Du nhức đầu: "Cái này... Ông vẫn còn chưa nghĩ tới..."
Du Họa: "..."
Giản: "..."
"Tiểu Họa, con đừng nói việc này cho mẹ con nghe nhé." Ông ngoại Du rụt rụt bả vai: "Chắc chắn mẹ con không để ông ở đây nữa, ông còn muốn tiếp tục đi săn thú."
Trước khi Du Họa mở miệng phản đối, ông đã chụp lấy hàng xóm người thú bên cạnh: "Hơn nữa, lỡ như sau này có chuyện gì, Giản sẽ giúp ông giải quyết, đúng không!"
Giản bị lão Du nhìn bằng ánh mắt tha thiết, suy nghĩ về ngày chủ nhật tận hưởng mỹ thực của mình đang ngập tràn nguy cơ, cậu gật đầu một cách gian nan.
Mặc dù Du Họa có hơi không muốn gạt mẹ mình nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Giản cực kỳ đáng tin.
Du Họa đẩy ông ngoại cùng với phần thịt bò hầm khoai tây của ông vào trong phòng, sau đó thay thế vị trí của ông, ngồi bên cạnh Giản.
"Em sẽ thường xuyên lui tới trong hai tháng tiếp theo, lúc em không có ở đây thì phiền anh rồi."
Giản vểnh tai lên.
Lui tới thường xuyên có nghĩa là... Không chỉ có ngày chủ nhật, mà ngày thường cũng sẽ được ăn đồ ăn ngon do cô nấu!
Du Họa để ý thấy đuôi chó sói đang đong đưa chầm chậm trên ghế sofa, thử thăm dò: "Còn nữa, rất xin lỗi?"
Giản: "?"
"Có lẽ vừa rồi em đụng đến... Nó nhỉ?" Du Họa chỉ chỉ vào cái đuôi: "Nếu đó là quấy nhiễu anh thì em thật lòng xin lỗi."
"Không, không sao cả." Trên mặt Giản nổi lên những rặn mây hồng, đã không còn khẩu trang chê nên Du Họa thấy rất rõ ràng.
Cô nhịn không được mà suy đoán: "Vâng... Có nơi nào không thể đụng vào sao?"
Ngược lại, lần này Giản trở về trạng thái tích chữ như vàng, lén lút ngắm nhìn cô một cái, hồi lâu mới bật ra mấy chữ.
"... Chỉ có bạn đời mới được sờ."
Chết mất! Dường như có một bộ phận người thú vẫn giữ truyền thống này, chỉ có bạn đời mới được đụng chạm cơ thể bên ngoài và những bộ phận hóa thú...
Vừa rồi cô chạm phải cái gì? Cô chà xát cái đuôi của người ta tới mức xù lông rồi!
Du Họa cũng đỏ mặt như vậy: "Em... Thực sự xin lỗi!"
Giản: "Không cần để trong lòng..."
Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, không biết là nói với ai.
Bầu không khí đột nhiên có chút ngượng ngùng, lại có hơi vi diệu.
Du Họa chủ động nhắc tới chuyện khác: "Vậy, thật ra trước kia em đã gặp anh vài lần rồi."
"Mấy lần em theo ông ngoại về nhà đều nhìn thấy anh đi ngang qua."
"Uhm... Nói như vậy, tôi cũng có chút ấn tượng..."
Giản rũ mí mắt xuống.
Đâu chỉ có ấn tượng, dường như mỗi cuối tuần cậu đều ngồi chồm hổm cách nhà ông ngoại Du không xa, nhìn cô gái nhỏ đi tới rồi rời khỏi.
Nghe những mùi thơm của thức ăn, hương vị kỳ quái kia khiến bản thân bắt đầu có cảm giác thèm cơm trưa.
Thỉnh thoảng bị cô bắt gặp lúc đi săn về trễ vào buổi sáng, cậu mang theo con mồi rồi vội vàng chạy đi, không kịp giấu được thân hình của mình chỉ có thể làm bộ đi ngang qua.
"Ông ngoại của em thường nói em làm đồ ăn rất ngon, có đôi khi ông ấy sẽ chia cho tôi một ít."
Lỗ tai Giản run lẩy bẩy như là muốn nhiệt độ trên mặt tản đi: "Hương vị quả thật rất ngon."
"Vậy sao? Vậy ăn nhanh đi!" Du Họa đứng lên rồi lấy hũ sành, múc một thìa lớn đổ vào bát trước mặt cậu.
Giản nhìn cái bát tràn đầy thịt bò hầm khoai tây kia, cái đuôi dài phía sau lưng đã cong lại gần như thành hình xoắn ốc.
Vừa rồi chỉ ăn ba thìa nhỏ, bây giờ được cả cái muôi lớn, sói xám cảm giác thỏa mãn.
Nhưng mà ngoài ba thìa thịt bò hầm khoai tây dường như vẫn còn cái gì khác nhỉ?
Cháo yến mạch!
"Cháo yến mạch vẫn còn ở trên bếp!"
Du Họa suy nghĩ mình đã tốn một khoảng thời gian: "Chắc là về không kịp rồi, có lẽ sẽ khét mất."
"Đi lên." Giản ngồi xổm người xuống, ý bảo cô nằm úp sấp trên lưng cậu: "Tôi cõng em về."
Du Họa nhìn bả vai rộng rãi của cậu với vẻ do dự: "... Có nặng lắm hay không?"
"Chẳng lẽ em có thể nặng hơn nai rừng sao?"
"Vậy, cũng đúng."
Cô chậm rãi nằm sấp lên lưng cậu, bị anh chụp lấy đôi chân đang cong lại nhưng tay lại không biết đặt ở đâu.
"Em có thể... Vịn lỗ tai của anh nhưng mà đừng dùng lực quá mạnh."
Chủ động cho cô đụng chạm.
Du Họa kinh ngạc đánh giá cái cổ đỏ bừng của cậu, hai tay lại không hề do dự mà nắm lấy.
Nhẹ nhàng vân vê hai lỗ tai mềm nhũn, cô âm thầm nở nụ cười.
Hi, vậy em sẽ không khách sáo đâu nha.
---------------------------------
Phiên ngoại này không có H làm mình cảm giác tâm hồn mình được gột rửa nhưng mà phiên ngoại sau chúng ta sẽ bị ngập tràn trong đống thịt và huyệt T_T Các bạn độc giả hãy chuẩn bị tinh thần nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.