Chương 75: Phiên ngoại pháp sư hắc ám trong bức tranh (1)
Thần Nguyệt
14/12/2022
Chương 75: Phiên ngoại pháp sư hắc ám trong bức tranh (1)
Editor: Shandy - 10 chủi, em gái nhỏ chưa biết H là gì
Lưu ý nhỏ trước khi đọc: Bắt đầu từ đây là phiên ngoại không liên quan tới chính văn mà là những câu chuyện nhỏ độc lập do tác giả viết, bối cảnh huyền huyễn phương Tây, đồng thời tính cách của Du Họa và Giản Mặc Thư cũng khác biệt một chút đặc biệt là Giản Mặc Thư sẽ có chút hơi thở của nhân vật phản diện.
***
"Pháp sư hắc ám là hóa thân của ác ma, bọn họ là sinh vật dơ bẩn nhất, tượng trưng cho sự tà ác vĩnh hằng, nghiệp chướng mục nát. Vốn pháp thuật hắc ám là sự tà ác trong lòng người, sát nghiệt, sợ hãi đều trở thành sức mạnh của bọn chúng. Pháp sư hắc ám hùng mạnh có thể thông qua ý nghĩ không chính đáng cực kỳ nhỏ sâu trong lòng người để xâm lấn vào trong tinh thần của người khác, khống chế tâm thần của hắn, thậm chí hủy diệt đi hạt nhân bên trong tinh thần của kẻ yếu đuối..."
Nói cách khác, có thể trực tiếp biến người thành loại đầu óc tối dạ?
Nghe lời giảng tràn ngập cảm giác tang thương của giáo sư già, Du Họa lặng lẽ chửi thề.
Hôm nay là tiết lịch sử về đế quốc ánh sáng, giáo sư già vì phổ cập khoa học về pháp thuật hắc ám mà cố ý dẫn bọn họ tới thăm bảo tàng lịch sử hoàng gia. Cứ tưởng sẽ là một tiết học thú vị, ai dè chỉ là trắng trợn nói khoác dựa theo đống tranh trên tường về các loại sự tích huy hoàng của pháp sư ánh sáng anh dũng, sáng suốt đánh bại pháp sư hắc ám ra làm sao.
Những chuyện này cô đã học thuộc lòng rồi, nghe hay không cũng đâu có khác gì nhau.
Du Họa nhàm chán dùng đầu ngón chân vẽ các vòng tròn, suy nghĩ khẽ động.
Nơi này là bảo tàng, vậy chắc là ở chỗ khác hẳn cũng sẽ có nhiều thứ thú vị hơn.
Tiện lúc không có người chú ý đến mình, Du Họa lén chạy ra khỏi đám người, co cẳng chạy như điên.
"May mắn! Cả đời quốc vương Bratt vĩ đại dũng cảm đứng ra, cùng với một đám nguyên lão khai quốc hợp lực phong ấn thủ lĩnh Giản của đám pháp sư hắc ám gian xảo, cũng diệt sạch tay sai của hắn..."
Âm thanh hùng dũng của giáo sư già dần dần bị rớt lại sau lưng, Du Họa thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thăm dò xung quanh.
Vừa rồi cô xông bừa về phía trước, hình như là quẹo vào một hành lang, bây giờ đang đứng ở cuối hành lang tối om. Hai bên là vách tường trắng, sau lưng là nguồn sáng đã cách cô rất xa xôi rồi.
Khi Du Họa chuẩn bị rời nơi này đi thì lại phát hiện ra một cánh cửa không biết hiện ra lúc nào, trên khung cửa màu vàng khắc đầy ma pháp trận ánh sáng cùng thần chú cô đọc không hiểu.
Đây là cũng là sảnh triển lãm của viện bảo tàng sao?
Du Họa thò tay đẩy nhẹ nhàng, cửa mở.
Không gian đằng sau cánh cửa rất hẹp, có lẽ cũng chỉ rộng giống như một phòng vệ sinh thông thường.
Đầu ngón tay trái thắp sáng một ngọn lửa, rốt cuộc Du Họa cũng thấy rõ tình hình trong phòng.
Cả căn phòng, ngoại trừ một bức tranh treo tường đối diện cửa, không hề có bất cứ thứ gì khác.
Du Họa tiến đến trước bức tranh, mượn ánh lửa thưởng thức.
Người đàn ông bên trong bức tranh mặc áo choàng màu đen rộng thùng thình, đội mũ trùm đầu, đứng trên đống xương trắng u ám. Cuồng phong bên trong cảnh khiến áo choàng bị thổi bay phần phật tựa như động tác múa, thân dưới không mảnh vải che thân cũng theo đó lộ ra không sót chút nào.
Tuy màu da của người đàn ông này tái nhợt nhưng dáng người lại cực kỳ đẹp, bất kể là cơ ngực, cơ bụng hay là đường nhân ngư, những thứ nên có thì đều có, đặc biệt là...
Du Họa nhìn chăm chú vào cự vật giữa hai chân khác hẳn với người thường kia.
Côn ŧɦịŧ màu đỏ tím lặng lẽ rũ xuống giữa hai chân cường tráng của người đàn ông, dù là kích cỡ ở thời điểm ngủ đông cũng không thể coi thường, có thể tưởng tượng lúc nó cứng lên sẽ to lớn mạnh mẽ như thế nào.
Hiện tại nó chỉ là đầu nấm cỡ quả trứng gà, phá vỡ mật huyệt chặt chẽ đã đủ khó khăn rồi, huống chi nói đến thân gậy tráng kiện lại còn có một chút gai nhỏ gồ lên, đợi đến khi vật ma quỷ này chính thức lấp đầy bên trong người, những cái gai này sẽ mắc chặt trên vách thịt mềm mại, theo lực đút vào của người đàn ông mà xoay tròn, nghiền nát những điểm mẫn cảm, khiến cho từng đợt mật dịch ở khắp nơi phun ra ngoài hoa huyệt.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, cơ thể cô đã dâng lên một cảm giác râm ran khó nhịn, khẩn thiết đòi hỏi vật cứng vừa thô vừa to cắm vào lấp đầy bên trong cơ thể mình.
Tốt nhất, chính là thứ to lớn mê người này...
Du Họa tựa như bị mê hoặc, tay phải chậm rãi đặt lên trên bức tranh, ngón trỏ đè lên qυყ đầυ cực đại, như thể đang vuốt ve, lướt theo dọc gân xanh dạo chơi trên côn ŧɦịŧ, đi ngang qua hai hòn bi xuyên qua bụi cỏ hỗn độn, dừng lại ở hình xăm hắc vũ khêu gợi phía trên xương mu lưu luyến một lúc lâu, sau đó lại dọc theo đường cong cơ bắp trơn nhẵn của hắn đến nụ hoa màu màu đỏ sậm, rồi đến xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng nhẹ nhàng ngừng lại trên gương mặt hắn.
Mũ trùm đầu che hơn phân nửa khuôn mặt hắn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt màu đen phảng phất như đã chứa cả vực sâu vô tận lẳng lặng chăm chú nhìn cô.
Nếu như bị hắn làm... nhất định sẽ sảng khoái muốn chết đi.
Không biết có phải ảo giác của Du Họa không, sau khi cô nghĩ như vậy, khóe mắt của người đàn ông trong bức tranh lại hơi cong xuống một chút?
*
"Du Họa, Du Họa? Cậu vừa đi đâu? Lúc giáo sư hô chúng ta tự do hoạt động tớ đã không tìm thấy cậu."
"Chỉ là, đi dạo lung tung thôi." Du Họa tỉnh táo lại, nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Ria mới phát hiện mình đã trở lại sảnh triển lãm ban đầu rồi.
"Ồ? Sao đá ánh sáng của của cậu lại hơi đen đi một chút rồi?"
Du Họa cúi đầu lau phiến đá trên vòng cổ một chút, một đám khí đen cực kỳ nhanh chóng biến mất bên trong, phiến đá lại trơn bóng như mới.
"Chắc là bị bẩn ở đâu đó rồi."
Ban đêm.
Trong bóng tối, vòng cổ đá ánh sáng lộ ra tia sáng lóe lên một cái, khí đen chậm rãi chảy ra, chui vào bên trong thân thể thiếu nữ.
Đang ngủ say, Du Họa đột nhiên cảm thấy cơ thể lạnh như băng, có một bàn tay nóng như lửa lướt qua cơ thể cô, ngón tay thô ráp dạo chơi trên da thịt trắng nõn, xẹt qua đôi gò bồng đảo cao ngất đến eo nhỏ dịu dàng, cuối cùng đến nơi giữa hai chân không có bụi cỏ che chắn.
Dưới thân truyền đến cảm giác nguy cơ khiến Du Họa yếu ớt tỉnh lại, phát hiện trước mặt có một bóng đen đang đứng trước giường, mà chính cô lại trần trụi cả người, quần áo đã sớm bị ném bừa bãi trên đất.
"Anh! Anh là ai!"
Du Họa ra sức giãy giụa còn dùng cả pháp thuật nhưng lại phát hiện làm sao cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của bóng đen.
"Ban ngày mới gặp qua, buổi tối đã không nhận ra rồi?"
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, dường như người nói chuyện đã lâu không mở miệng, trong giọng còn có chút khàn khàn.
Du Họa ngẩn người, nương theo ánh trăng nhìn rõ người đàn ông xông vào.
Áo choàng pháp thuật rộng thùng thình, đôi mắt sâu thẳm, hơn nữa có thân thể cường tráng, cả thứ cô mơ ước ban ngày cũng không hề được che chắn mà hiện toàn bộ ra trước mắt.
Là hắn...!
"Xem ra là nhớ ra rồi!" Người đàn ông nhìn ánh mắt Du Họa thẳng tắp khóa chặt dưới thân mình.
Hắn nắm tay Du Họa, để cô cầm chặt gậy thịt của mình.
"Muốn nó làm cô, hửm?"
Du Họa cảm nhận được vật thể nóng rực trong lòng bàn tay mình chậm rãi nhảy lên, hô hấp dồn dập.
"Muốn..."
Trong cổ họng người đàn ông phát ra tiếng cười và tiếng thở gấp tựa như dã thú, vừa giống trào phúng lại tựa như đơn thuần nghe thấy câu trả lời buồn cười.
"Luôn luôn tự xưng là đám người thuần khiết trong các pháp sư ánh sáng, cũng có thể sinh ra người dâʍ đãиɠ như cô vậy ư, lần đầu gặp, trên mặt đã khát khao sờ gậy thịt của đàn ông."
Du Họa đỏ mặt, dường như là cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình nhưng lại không thả lỏng tay cầm chặt côn ŧɦịŧ ra.
Người đàn ông được đà ngồi ở bên giường, mặc kệ Du Họa chạm vào vật cứng kiêu ngạo của mình, ngón tay thon dài chậm rãi tách cánh hoa đang khép chặt ra, duỗi tay vào quấy rối, không ngoài ý muốn nhận được một tay đầy dâʍ ŧɦủy̠.
"Thân thể dâʍ đãиɠ quá mức... cũng không phải một chuyện tốt."
Dưới ánh nhìn chăm chú đến ngẩn người của Du Họa, người đàn ông đưa tay chuyển tới bên môi, đầu lưỡi đỏ thẫm sắc tình liếʍ ɭáρ mật dịch trên đó, phát ra tiếng nước dinh dính.
"Có điều, rất hợp với ý của tôi."
Nuốt chất lỏng vừa mới đào trong mật huyệt ra, ma lực sâu trong cơ thể càng lúc càng khô cạn đâu đó lại có xu hướng ngập tràn, tuy rất nhỏ bé nhưng hắn lại có thể nhận thấy rõ.
Người đàn ông không khỏi kinh ngạc với ma lực của cơ thể dâʍ đãиɠ trước mặt, dứt khoát rút côn ŧɦịŧ ra đẩy ngã cô, nửa quỳ trên giường tách hai chân của cô ra, đầu vùi vào nơi mềm mại giữa hai chân mút chậc chậc.
Mảnh thịt trai bị người đàn ông nhẹ nhàng gặm cắn trong khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi trơn ướt chui vào khắp nơi dò xét, bắt chước động tác rút ra đâm vào, ra ra vào vào liên tục xâm phạm mật huyệt mềm mại, cuốn hết toàn bộ chất lỏng ngon ngọt của cô vào trong miệng.
"Ưʍ... Thật thoải mái..."
Du Họa bị liếm đến mức mặt mũi thỏa mãn đến đỏ ửng, vô thức ưỡn mông lên nghênh đón đầu lưỡi vừa trơn vừa mềm kia, muốn cho nó vào sâu hơn một chút, cặp đùi ngọc kẹp hai bên tai người đàn ông không ngừng rung rung, cọ vào chiếc mũ trùm đầu vốn đang che kín kẽ rơi xuống, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Người đàn ông càng không ngừng vơ vét mật dịch nơi mật huyệt chặt chẽ, thè lưỡi liếm tách vách tường thịt ra, thỉnh thoảng còn đụng vào điểm mẫn cảm nào đó khiến cơ thể cô gái run rẩy phun ra chất lỏng, người đàn ông lại ác liệt dùng đầu lưỡi liên tục xoay vòng chạm đến điểm đó, ép ra từng đợt từng đợt mật dịch, cho tới khi mật huyệt tê rần, mới chậm rãi tìm kiếm con suối kế tiếp.
"Ưm a.. không được liếm chỗ đó, a a a!"
"Đồ dâʍ đãиɠ!" Miệng người đàn ông nói ậm ừ, vỗ vỗ mông cô: "Phun nước nhiều hơn nữa, tôi muốn uống."
"Không có nữa... không có nước hu hu hu..."
Sự tra tấn bên trong mật huyệt càng thêm kịch liệt, kɦoáı ƈảʍ tích tụ từ dưới thân xộc lên bao trùm toàn bộ lên Du Họa, lần đầu tiên trải qua kɦoáı ƈảʍ như thủy triều này, cô không hề có năng lực tiếp nhận, chỉ có thể khóc lóc cầu xin tha thứ.
"Nói dối! Thân thể non nớt như vậy, sao lại có thể không có nước?"
Cuối cùng người đàn ông vẫn bất mãn với việc nước chảy đứt quãng, đầu lưỡi rút ra dọc theo miệng huyệt hướng lên, thè lưỡi liếm đến hạt trân châu, đè xuống, ngậm trong miệng giữa kẽ răng ra sức ma sát.
Hạt trân châu nhỏ bé bất chợt bị tập kích, hai chân Du Họa đạp loạn xạ lên, vừa khóc vừa la lên, eo thẳng thành một cái cung, một dòng nước suối từ sâu bên trong mật huyệt tuôn ra, cuối cùng tất cả đều chảy vào trọng miệng của người đàn ông.
Editor: Shandy - 10 chủi, em gái nhỏ chưa biết H là gì
Lưu ý nhỏ trước khi đọc: Bắt đầu từ đây là phiên ngoại không liên quan tới chính văn mà là những câu chuyện nhỏ độc lập do tác giả viết, bối cảnh huyền huyễn phương Tây, đồng thời tính cách của Du Họa và Giản Mặc Thư cũng khác biệt một chút đặc biệt là Giản Mặc Thư sẽ có chút hơi thở của nhân vật phản diện.
***
"Pháp sư hắc ám là hóa thân của ác ma, bọn họ là sinh vật dơ bẩn nhất, tượng trưng cho sự tà ác vĩnh hằng, nghiệp chướng mục nát. Vốn pháp thuật hắc ám là sự tà ác trong lòng người, sát nghiệt, sợ hãi đều trở thành sức mạnh của bọn chúng. Pháp sư hắc ám hùng mạnh có thể thông qua ý nghĩ không chính đáng cực kỳ nhỏ sâu trong lòng người để xâm lấn vào trong tinh thần của người khác, khống chế tâm thần của hắn, thậm chí hủy diệt đi hạt nhân bên trong tinh thần của kẻ yếu đuối..."
Nói cách khác, có thể trực tiếp biến người thành loại đầu óc tối dạ?
Nghe lời giảng tràn ngập cảm giác tang thương của giáo sư già, Du Họa lặng lẽ chửi thề.
Hôm nay là tiết lịch sử về đế quốc ánh sáng, giáo sư già vì phổ cập khoa học về pháp thuật hắc ám mà cố ý dẫn bọn họ tới thăm bảo tàng lịch sử hoàng gia. Cứ tưởng sẽ là một tiết học thú vị, ai dè chỉ là trắng trợn nói khoác dựa theo đống tranh trên tường về các loại sự tích huy hoàng của pháp sư ánh sáng anh dũng, sáng suốt đánh bại pháp sư hắc ám ra làm sao.
Những chuyện này cô đã học thuộc lòng rồi, nghe hay không cũng đâu có khác gì nhau.
Du Họa nhàm chán dùng đầu ngón chân vẽ các vòng tròn, suy nghĩ khẽ động.
Nơi này là bảo tàng, vậy chắc là ở chỗ khác hẳn cũng sẽ có nhiều thứ thú vị hơn.
Tiện lúc không có người chú ý đến mình, Du Họa lén chạy ra khỏi đám người, co cẳng chạy như điên.
"May mắn! Cả đời quốc vương Bratt vĩ đại dũng cảm đứng ra, cùng với một đám nguyên lão khai quốc hợp lực phong ấn thủ lĩnh Giản của đám pháp sư hắc ám gian xảo, cũng diệt sạch tay sai của hắn..."
Âm thanh hùng dũng của giáo sư già dần dần bị rớt lại sau lưng, Du Họa thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thăm dò xung quanh.
Vừa rồi cô xông bừa về phía trước, hình như là quẹo vào một hành lang, bây giờ đang đứng ở cuối hành lang tối om. Hai bên là vách tường trắng, sau lưng là nguồn sáng đã cách cô rất xa xôi rồi.
Khi Du Họa chuẩn bị rời nơi này đi thì lại phát hiện ra một cánh cửa không biết hiện ra lúc nào, trên khung cửa màu vàng khắc đầy ma pháp trận ánh sáng cùng thần chú cô đọc không hiểu.
Đây là cũng là sảnh triển lãm của viện bảo tàng sao?
Du Họa thò tay đẩy nhẹ nhàng, cửa mở.
Không gian đằng sau cánh cửa rất hẹp, có lẽ cũng chỉ rộng giống như một phòng vệ sinh thông thường.
Đầu ngón tay trái thắp sáng một ngọn lửa, rốt cuộc Du Họa cũng thấy rõ tình hình trong phòng.
Cả căn phòng, ngoại trừ một bức tranh treo tường đối diện cửa, không hề có bất cứ thứ gì khác.
Du Họa tiến đến trước bức tranh, mượn ánh lửa thưởng thức.
Người đàn ông bên trong bức tranh mặc áo choàng màu đen rộng thùng thình, đội mũ trùm đầu, đứng trên đống xương trắng u ám. Cuồng phong bên trong cảnh khiến áo choàng bị thổi bay phần phật tựa như động tác múa, thân dưới không mảnh vải che thân cũng theo đó lộ ra không sót chút nào.
Tuy màu da của người đàn ông này tái nhợt nhưng dáng người lại cực kỳ đẹp, bất kể là cơ ngực, cơ bụng hay là đường nhân ngư, những thứ nên có thì đều có, đặc biệt là...
Du Họa nhìn chăm chú vào cự vật giữa hai chân khác hẳn với người thường kia.
Côn ŧɦịŧ màu đỏ tím lặng lẽ rũ xuống giữa hai chân cường tráng của người đàn ông, dù là kích cỡ ở thời điểm ngủ đông cũng không thể coi thường, có thể tưởng tượng lúc nó cứng lên sẽ to lớn mạnh mẽ như thế nào.
Hiện tại nó chỉ là đầu nấm cỡ quả trứng gà, phá vỡ mật huyệt chặt chẽ đã đủ khó khăn rồi, huống chi nói đến thân gậy tráng kiện lại còn có một chút gai nhỏ gồ lên, đợi đến khi vật ma quỷ này chính thức lấp đầy bên trong người, những cái gai này sẽ mắc chặt trên vách thịt mềm mại, theo lực đút vào của người đàn ông mà xoay tròn, nghiền nát những điểm mẫn cảm, khiến cho từng đợt mật dịch ở khắp nơi phun ra ngoài hoa huyệt.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, cơ thể cô đã dâng lên một cảm giác râm ran khó nhịn, khẩn thiết đòi hỏi vật cứng vừa thô vừa to cắm vào lấp đầy bên trong cơ thể mình.
Tốt nhất, chính là thứ to lớn mê người này...
Du Họa tựa như bị mê hoặc, tay phải chậm rãi đặt lên trên bức tranh, ngón trỏ đè lên qυყ đầυ cực đại, như thể đang vuốt ve, lướt theo dọc gân xanh dạo chơi trên côn ŧɦịŧ, đi ngang qua hai hòn bi xuyên qua bụi cỏ hỗn độn, dừng lại ở hình xăm hắc vũ khêu gợi phía trên xương mu lưu luyến một lúc lâu, sau đó lại dọc theo đường cong cơ bắp trơn nhẵn của hắn đến nụ hoa màu màu đỏ sậm, rồi đến xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng nhẹ nhàng ngừng lại trên gương mặt hắn.
Mũ trùm đầu che hơn phân nửa khuôn mặt hắn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt màu đen phảng phất như đã chứa cả vực sâu vô tận lẳng lặng chăm chú nhìn cô.
Nếu như bị hắn làm... nhất định sẽ sảng khoái muốn chết đi.
Không biết có phải ảo giác của Du Họa không, sau khi cô nghĩ như vậy, khóe mắt của người đàn ông trong bức tranh lại hơi cong xuống một chút?
*
"Du Họa, Du Họa? Cậu vừa đi đâu? Lúc giáo sư hô chúng ta tự do hoạt động tớ đã không tìm thấy cậu."
"Chỉ là, đi dạo lung tung thôi." Du Họa tỉnh táo lại, nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Ria mới phát hiện mình đã trở lại sảnh triển lãm ban đầu rồi.
"Ồ? Sao đá ánh sáng của của cậu lại hơi đen đi một chút rồi?"
Du Họa cúi đầu lau phiến đá trên vòng cổ một chút, một đám khí đen cực kỳ nhanh chóng biến mất bên trong, phiến đá lại trơn bóng như mới.
"Chắc là bị bẩn ở đâu đó rồi."
Ban đêm.
Trong bóng tối, vòng cổ đá ánh sáng lộ ra tia sáng lóe lên một cái, khí đen chậm rãi chảy ra, chui vào bên trong thân thể thiếu nữ.
Đang ngủ say, Du Họa đột nhiên cảm thấy cơ thể lạnh như băng, có một bàn tay nóng như lửa lướt qua cơ thể cô, ngón tay thô ráp dạo chơi trên da thịt trắng nõn, xẹt qua đôi gò bồng đảo cao ngất đến eo nhỏ dịu dàng, cuối cùng đến nơi giữa hai chân không có bụi cỏ che chắn.
Dưới thân truyền đến cảm giác nguy cơ khiến Du Họa yếu ớt tỉnh lại, phát hiện trước mặt có một bóng đen đang đứng trước giường, mà chính cô lại trần trụi cả người, quần áo đã sớm bị ném bừa bãi trên đất.
"Anh! Anh là ai!"
Du Họa ra sức giãy giụa còn dùng cả pháp thuật nhưng lại phát hiện làm sao cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của bóng đen.
"Ban ngày mới gặp qua, buổi tối đã không nhận ra rồi?"
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, dường như người nói chuyện đã lâu không mở miệng, trong giọng còn có chút khàn khàn.
Du Họa ngẩn người, nương theo ánh trăng nhìn rõ người đàn ông xông vào.
Áo choàng pháp thuật rộng thùng thình, đôi mắt sâu thẳm, hơn nữa có thân thể cường tráng, cả thứ cô mơ ước ban ngày cũng không hề được che chắn mà hiện toàn bộ ra trước mắt.
Là hắn...!
"Xem ra là nhớ ra rồi!" Người đàn ông nhìn ánh mắt Du Họa thẳng tắp khóa chặt dưới thân mình.
Hắn nắm tay Du Họa, để cô cầm chặt gậy thịt của mình.
"Muốn nó làm cô, hửm?"
Du Họa cảm nhận được vật thể nóng rực trong lòng bàn tay mình chậm rãi nhảy lên, hô hấp dồn dập.
"Muốn..."
Trong cổ họng người đàn ông phát ra tiếng cười và tiếng thở gấp tựa như dã thú, vừa giống trào phúng lại tựa như đơn thuần nghe thấy câu trả lời buồn cười.
"Luôn luôn tự xưng là đám người thuần khiết trong các pháp sư ánh sáng, cũng có thể sinh ra người dâʍ đãиɠ như cô vậy ư, lần đầu gặp, trên mặt đã khát khao sờ gậy thịt của đàn ông."
Du Họa đỏ mặt, dường như là cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình nhưng lại không thả lỏng tay cầm chặt côn ŧɦịŧ ra.
Người đàn ông được đà ngồi ở bên giường, mặc kệ Du Họa chạm vào vật cứng kiêu ngạo của mình, ngón tay thon dài chậm rãi tách cánh hoa đang khép chặt ra, duỗi tay vào quấy rối, không ngoài ý muốn nhận được một tay đầy dâʍ ŧɦủy̠.
"Thân thể dâʍ đãиɠ quá mức... cũng không phải một chuyện tốt."
Dưới ánh nhìn chăm chú đến ngẩn người của Du Họa, người đàn ông đưa tay chuyển tới bên môi, đầu lưỡi đỏ thẫm sắc tình liếʍ ɭáρ mật dịch trên đó, phát ra tiếng nước dinh dính.
"Có điều, rất hợp với ý của tôi."
Nuốt chất lỏng vừa mới đào trong mật huyệt ra, ma lực sâu trong cơ thể càng lúc càng khô cạn đâu đó lại có xu hướng ngập tràn, tuy rất nhỏ bé nhưng hắn lại có thể nhận thấy rõ.
Người đàn ông không khỏi kinh ngạc với ma lực của cơ thể dâʍ đãиɠ trước mặt, dứt khoát rút côn ŧɦịŧ ra đẩy ngã cô, nửa quỳ trên giường tách hai chân của cô ra, đầu vùi vào nơi mềm mại giữa hai chân mút chậc chậc.
Mảnh thịt trai bị người đàn ông nhẹ nhàng gặm cắn trong khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi trơn ướt chui vào khắp nơi dò xét, bắt chước động tác rút ra đâm vào, ra ra vào vào liên tục xâm phạm mật huyệt mềm mại, cuốn hết toàn bộ chất lỏng ngon ngọt của cô vào trong miệng.
"Ưʍ... Thật thoải mái..."
Du Họa bị liếm đến mức mặt mũi thỏa mãn đến đỏ ửng, vô thức ưỡn mông lên nghênh đón đầu lưỡi vừa trơn vừa mềm kia, muốn cho nó vào sâu hơn một chút, cặp đùi ngọc kẹp hai bên tai người đàn ông không ngừng rung rung, cọ vào chiếc mũ trùm đầu vốn đang che kín kẽ rơi xuống, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Người đàn ông càng không ngừng vơ vét mật dịch nơi mật huyệt chặt chẽ, thè lưỡi liếm tách vách tường thịt ra, thỉnh thoảng còn đụng vào điểm mẫn cảm nào đó khiến cơ thể cô gái run rẩy phun ra chất lỏng, người đàn ông lại ác liệt dùng đầu lưỡi liên tục xoay vòng chạm đến điểm đó, ép ra từng đợt từng đợt mật dịch, cho tới khi mật huyệt tê rần, mới chậm rãi tìm kiếm con suối kế tiếp.
"Ưm a.. không được liếm chỗ đó, a a a!"
"Đồ dâʍ đãиɠ!" Miệng người đàn ông nói ậm ừ, vỗ vỗ mông cô: "Phun nước nhiều hơn nữa, tôi muốn uống."
"Không có nữa... không có nước hu hu hu..."
Sự tra tấn bên trong mật huyệt càng thêm kịch liệt, kɦoáı ƈảʍ tích tụ từ dưới thân xộc lên bao trùm toàn bộ lên Du Họa, lần đầu tiên trải qua kɦoáı ƈảʍ như thủy triều này, cô không hề có năng lực tiếp nhận, chỉ có thể khóc lóc cầu xin tha thứ.
"Nói dối! Thân thể non nớt như vậy, sao lại có thể không có nước?"
Cuối cùng người đàn ông vẫn bất mãn với việc nước chảy đứt quãng, đầu lưỡi rút ra dọc theo miệng huyệt hướng lên, thè lưỡi liếm đến hạt trân châu, đè xuống, ngậm trong miệng giữa kẽ răng ra sức ma sát.
Hạt trân châu nhỏ bé bất chợt bị tập kích, hai chân Du Họa đạp loạn xạ lên, vừa khóc vừa la lên, eo thẳng thành một cái cung, một dòng nước suối từ sâu bên trong mật huyệt tuôn ra, cuối cùng tất cả đều chảy vào trọng miệng của người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.