Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Chương 29

Mao Sam Đạo Sĩ

22/11/2020

Lúc này, Vị Vụ đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, tôi không để ý bấm phải nhận cuộc gọi.

Vị Vụ: “Anh có một acc loli Trường Ca không chơi, đã tốt nghiệp trang bị Mạc Vấn, em luyện thử một chút, chúng ta đánh song Ca Thương.”

Tôi không kìm được nức nở một tiếng: “Đại sư huynh ơi…”

Vị Vụ: “Cái acc loli đó không có ngoại trang, rất xấu. Sợ không?”

Tôi hít mũi một hơi, kiên định nói: “Mua ngoại trang cái gì chứ?  Mua ngoại trang có thể làm em mạnh hơn không?”

Vị Vụ cười cười không rõ ý tứ: “Con bé ngốc này.”

Tôi chưa kịp nói gì, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói của Vệ Tân: “Cầu Lông ơi, mai là chủ nhật, anh với Vị Vụ đến Thiên Tân chơi, em có rảnh không dẫn tụi anh đi chơi đi?”

“Có! Em rảnh!” Tôi lau nước mắt, nhanh chóng trả lời.

Vệ Tân cười ha ha, nói: “Vậy ngày mai mười giờ sáng, tụi anh đến cổng trường của em đón em nhé!”

“Vâng vâng!” Tôi vừa nói đồng ý, vừa gật đầu như giã tỏi.

Vệ Tân: “Ngày mai sẽ chơi tới mệt xỉu luôn đó, cho nên tối nay em phải đi ngủ sớm một chút.”

Dù tôi có khờ đến mấy cũng hiểu rõ lòng tốt của Vệ Tân vào lúc này.

Tôi nói: “Dạ, em đi ngủ đây. Tuyệt đối không thức khuya.”

Vệ Tân bấy giờ mới cúp điện thoại.

Tôi thật sự đi về rửa mặt chuẩn bị ngủ.

Đại Lâm thấy đôi mắt của tôi đỏ ngầu, hỏi: “Tiểu Vũ cậu bị sao thế?”

Tôi không muốn làm cho mấy cổ lo nên nói xạo một câu: “CP mình đang ship phát đao rồi!” Nói xong còn giả vờ khóc vài tiếng.

Đại Lâm lộ ra nét mặt mình hiểu mình hiểu, đi tới ôm lấy tôi: “Tiểu Vũ ơi, hôm nay là sinh nhật cậu nha!”

Còn Tuế Tuế thì hung dữ nhéo má tôi.

Bụp một tiếng.

Đèn trong ký túc xá đột nhiên tối om.

Tôi sợ hết hồn: “Bị cúp điện hả?! Để mình đi tìm dì quản lí.”

Tôi mới vừa mở cửa ra, thì thấy bạn cùng phòng luôn xuất quỷ nhập thần San San đang bưng một cái bánh kem thật to trước ngực, đứng ở cửa reo lên: “Tiểu Vũ sinh nhật vui vẻ!”

Tôi ngơ ngác đứng ở cửa, nước mắt rì rào chảy xuống.

San San: “Ôi giời ơi! Sao thế này? Nhìn thấy mình không cần kích động vậy chứ hỡi cục cưng Tiểu Vũ!”

Tuế Tuế đi đến kéo tôi: “Nguyên hôm nay cậu cứ ru rú trong ký túc xá, làm tụi mình không có thời gian chuẩn bị bất ngờ cho cậu, đợi mãi cậu mới chịu đi ra ngoài!”

Tôi bị Tuế Tuế nhấn ngồi xuống trên ghế, Tuế Tuế đội cho tôi một vòng hoa được làm thủ công —— Hóa ra gần đây cô nàng mê mẩn làm đồ handmade, là vì làm cái này. Mấy cô bạn của tôi vỗ tay, học sinh giỏi Đại Lâm hát chúc mừng sinh nhật tôi bằng bốn thứ tiếng.

Tôi vừa khóc vừa cười ——

Tôi nhất định là trái cầu lông may mắn nhất thế giới!



Ngày hôm sau, tôi thức dậy rất sớm, cho nên mới chín giờ đã đi đến cổng trường, nhưng tôi không ngờ sẽ nhìn thấy xe của Vị Vụ đã đỗ ở một bên, còn Vị Vụ thì mặc tây trang đang cắm hai tay vô túi quần, dựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vệ Tân cầm một ly sữa đậu nành bước tới, mỉm cười đưa cho Vị Vụ.

Không biết ảnh nói cái gì, Vị Vụ mở hai mắt ra, cũng nhìn ảnh cười, rồi uống một ngụm từ ly sữa trên tay Vệ Tân, sau đó trán kề trán cùng ảnh.

Nụ cười của Vệ Tân càng rạng rỡ hơn.

Tôi đứng cách cả hai một khoảng, cũng không tự chủ được bật cười.

Nắng sớm thật ôn nhu.

Các anh ấy thật tốt đẹp.

Vẫn giống như mọi lần vào YY, Vệ Tân luôn là người phát hiện ra sự xuất hiện của tôi đầu tiên, ảnh hình như cảm giác được sự hiện diện của tôi rất nhanh, quay đầu vẫy tay với tôi, nhưng mà ảnh chưa vẫy được mấy cái thì đã bị Vị Vụ nắm lấy bàn tay rồi.

Vị Vụ ghé vào bên tai Vệ Tân nói vài câu, Vệ Tân tự dưng đỏ mặt.

Vị Vụ vẫy tay gọi tôi, tôi chạy chậm qua chỗ hai người.

Ổng quan sát tôi từ trên xuống dưới một chút, rồi nói: “Hèn chi là đồ con gà.”

Tôi:???

Mà Vị Vụ cũng không quan tâm tôi đang đần thối ra, ngồi vào ghế tài xế bảo: “Để anh lái xe, em mệt rồi.”

Vệ Tân nhỏ giọng nói với tôi rằng: “Ảnh khen em mặc đồ đẹp đấy.” Nói xong, Vệ Tân nháy mắt với tôi một cái, ngồi vào ghế kế bên tài xế.

Cho nên ý của Vị Vụ là, tôi trong hiện thực cũng là một con gà loè loẹt?

Khả năng diễn dịch những gì Vị Vụ nói có mười cấp, thì Vệ Tân anh có thể đi thi lấy bằng cấp hai mươi rồi đó!

Hôm nay tụi tôi đi chơi rất high, tôi như một hướng dẫn viên du lịch tận tâm, dẫn hai ảnh tới những chỗ ăn ngon chơi vui, cuối cùng tôi dắt cả hai đến vòng đu quay Mắt Thiên Tân.

Tôi nói: “Em ở dưới chờ mấy anh.”

Thế là mỗi người một tay nắm lấy cổ tay tôi, lôi tôi đi xếp hàng chung.

Vệ Tân cười nói với tôi: “Không có cô hướng dẫn viên, nhỡ tụi anh lạc đường thì biết làm sao bây giờ?”

Vị Vụ thì bảo: “Là ai nói, người một nhà cần phải quây quần sum vầy bên nhau?”

Tôi cắn môi, không để cho bản thân khóc lên vào khoảnh khắc tốt đẹp này.

Tụi tôi khá may mắn, trong cabin chỉ có duy nhất ba người tụi tôi.

Vòng đu quay chậm rãi lên cao, tựa như tâm ý của tôi dành cho lão Trương, giống như không có cảm giác gì đặc biệt, thế nhưng khi nhìn xuống mặt đất, thì đã lên đến một nơi thật cao.

Tôi nằm nhoài bên cửa sổ, hồn bay trên mây.

Khi lên tới đỉnh điểm, cảnh đẹp tuyệt mỹ không khỏi khiến tôi kinh ngạc, quay đầu lại định gọi hai người kia cùng xem, kết quả vừa quay đầu thì tôi đã thấy Vị Vụ cúi người xuống về phía Vệ Tân.

Vị Vụ dường như cảm giác được tôi quay đầu lại, duỗi bàn tay ra che đi đôi mắt của tôi. Từ giữa những ngón tay của Vị Vụ, tôi nhìn thấy mí mắt Vệ Tân khẽ run run, khóe miệng hơi giương lên.

Tôi lại quay đầu đi.

Bóng hình trùng hợp của các anh ấy chiếu trên kính cửa sổ, đẹp tựa ánh đèn rực rỡ của thành thị dưới chân.

Vị Vụ và Vệ Tân chở tôi về cổng trường rồi tạm biệt tôi.



Tôi quay về phòng ngủ, lần đầu tiên trong ngày mở ra chiếc điện thoại bị tắt tiếng, trên màn hình khóa hiện lên 99+ tin nhắn lão Trương gửi cho tôi.

Tôi mở khóa, vừa định xem, thì bị Tuế Tuế đoạt đi cái điện thoại.

Tuế Tuế kéo vài cái, cười lạnh một tiếng, dúi điện thoại trả cho tôi, nói: “Nếu cậu dám làm lốp xe phòng hờ, thì mình sẽ bò lên giường cậu mỗi tối, vẽ bùa vẽ quỷ trên mặt cậu đấy.”

Tôi nhận lấy, phát hiện lão Trương gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, tất cả đều là ảnh chụp trong game của hắn và Mộc Cẩn.

Tôi log game, Tuế Tuế không yên tâm nhìn chằm chằm vào màn hình của tôi.

Tôi đi tới chỗ NPC tín sứ, định chuẩn bị gửi tất cả pháo hoa cho lão Trương, nhưng bị Tuế Tuế ngăn cản.

Tuế Tuế rất nghiêm túc nói với tôi: “Tiểu Vũ, nếu như cậu ta mù, cậu ta không nhìn thấy, vậy cậu ta cũng không xứng đáng biết, cậu đã từng thích cậu ta.”

Tôi cúi đầu: “Vậy mấy cái pháo hoa này nên làm sao đây… Tùy tiện bắn cho người qua đường, nhỡ đâu sẽ gây hiểu nhầm thì sao? Mình lại không muốn thấy tụi nó nằm trong túi, nhưng vứt đi thật thì lại tiếc.”

Tuế Tuế gõ đầu tôi một cái: “Ngốc! Bắn cho ba nuôi với bố nuôi của cậu ấy!”

“Hả?” Tôi một mặt mờ mịt hỏi.

Tuế Tuế trợn trắng mắt lên: “Vị Vụ với Vệ Tân!”

“Ờ ha.”

Lúc này, QQ của tôi đột nhiên reo lên.

Là lão Trương.

Tuế Tuế muốn cúp máy giùm tôi, nhưng bị tôi ngăn lại.

Tôi biết Tuế Tuế sợ tôi bị tổn thương, nhưng tôi cũng có thể dũng cảm một chút.

Bởi vì dù tôi có là một trái cầu lông si đa, thế nhưng tôi có Tuế Tuế, tôi còn có Vị Vụ và Vệ Tân.

Tôi nhận điện thoại của lão Trương, đầu bên kia lão Trương vui vẻ nói: “Cầu Lông bà rốt cuộc trồi dậy rồi! Ngày hôm nay bà đi đâu mà đến giờ mới onl thế! Dô dô dô, tụi mình đi nhảy Trích Tinh Lâu, nhảy xong rồi dắt bà qua Tam Sinh Thụ bắn Triều Thánh Ngôn.”

Lần đầu tiên tôi thấy căm ghét cái kỹ năng Triều Thánh Ngôn của Minh Giáo đến vậy, trước đây mỗi khi hắn dẫn tôi đến thắng địa tình duyên Tam Sinh Thụ bắn Triều Thánh Ngôn cho tôi, cũng không biết lòng hắn nghĩ gì nữa.

Tôi: “Không cần. Lão Trương, giang hồ bất kiến.”

Tôi cúp điện thoại, xóa hảo hữu với Trương Meo Meo, đồng thời cũng hủy kết bạn QQ với hắn. 

Trong game, hắn là hảo hữu duy nhất đạt tới sinh tử bất ly của tôi. Trong QQ, hắn là người bạn duy nhất có tàu lớn và hoa lửa của tôi.  

(*) Tàu lớn và hoa lửa là hai ký hiệu bạn tốt trong QQ, nếu như liên tục trò chuyện thường xuyên với nhau hơn 30 ngày sẽ nhận được hai ký hiệu này.

Hoa lửa, 712 ngày.

Thiêu rụi lần giang hồ tương ngộ này.

Tôi đưa acc loli Trường Ca Cầu Lông đến trước mặt NPC xếp hàng danh kiếm.

Trên người nó là bộ ngoại trang hoa lệ mà tôi mua bằng tiền đi làm thêm, cực kỳ đáng yêu, nhưng trang bị thì đã bị hủy đi sạch sẽ.

Giống như khắc họa kiếp danh kiếm của tôi, một con gà lòe loẹt.

Editor lảm nhảm: Có một truyền thuyết trong game kể rằng khi đạt tới sinh tử bất ly thì sau đó sẽ là giang hồ bất kiến. Cái này thì mình thấy khá đúng vì mình cũng từng bị qua rồi. Hồi đó mình có một người chị em thân thiết chơi với nhau ngoài đời trước rồi mới rủ nhau chơi game chung, cũng được sinh tử bất ly các kiểu, nhưng sau đó thì trở mặt nghỉ chơi nhau ra và giang hồ bất kiến thiệt:). Bởi vậy nên giờ mỗi khi đạt tới sinh tử bất ly là mình toàn xóa hảo hữu rồi add lại farm tim lại từ đầu thôi =)).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook