Đánh Mất Vàng, Lại Nhặt Được Kim Cương!
Chương 7: Anh lấy tư cách gì?
Kha Lam
19/04/2020
Tạ An
nghỉ việc là một chấn động lớn. Trưởng phòng tiềm năng giờ không còn
nữa, công ty Lã thị bắt đầu bị công ty đối thủ nhòm ngó vì đã mất đi
một con tốt. Bình thường bên giới truyền thông sẽ không tra ra được
thông tin gì. Chỉ có điều vụ ầm ĩ lúc sáng đã gây sự chú ý đến nhiều
người. Đáng lẽ tội của cô không nặng như thế, chỉ là do cuộc sống của họ bình thường đã rất bình yên bỗng nhiên có một trục trặc nhỏ mà họ lại
đặt nặng vấn đề, đánh mất bản thân.
Quan hệ của Tạ An rất tốt, nên khi cô đi, có thể sẽ là sự tiếc nuối của nhiều người. Cô là người đã nói là làm, cô cảm thấy bản thân mình thật thất bại, thất bại trong công việc lẫn thất bại trong chuyện tình cảm. Đến tận bây giờ cô vẫn không thể ngờ mình lại có kết cục như thế này. Nhưng dù vậy, cô vẫn quyết định viết đơn xin nghỉ việc, thời hạn hợp đồng của cô hết hạn cũng đã lâu, hiện tại cô nghỉ việc là một điều rất đỗi bình thường.
Bây giờ cô bỗng nhận ra, hết hạn hợp đồng, cô ở lại với mục đích giúp đỡ cống hiến sức mình cho công ty nhưng nào đâu biết người khác nhìn cô bằng ánh mắt: Mặt dày, tiếp tục ở lại để quyến rũ giám đốc.
Bất lực thở dài, ngồi viết đơn một lát. Rồi suy nghĩ, Lã Thị ngày đầu sẽ yên ổn, nhưng những ngày sau tất nhiên sẽ nảy sinh vấn đề, bởi vì toàn bộ việc đều bàn giao một cách gấp rút như vậy, những nhân viên cấp dưới hay thậm chí cấp trên đều không có kinh nghiệm làm việc kiểu gì cũng sẽ lục đục nội bộ cho xem.
Sáng sớm, Tạ An tỉnh dậy, mặc cho mình một chiếc váy suông, nhìn dễ thương và sang trọng nhất. Chiếc váy này là chiếc váy mà cô tự mua để chúc sinh nhật cho bản thân, chỉ tiếc là việc công sở chỉ có thể mang váy ôm body và áo sơ mi nên cô chẳng có dịp mang chiếc váy này lần nào. Tùy ý trang điểm, tạo khối cho rõ nét một chút. Nhìn vào trong gương hài lòng vì đã khác Tạ An của hằng ngày, ôm lấy hồ sơ xin nghỉ việc rời đi
Đi đến, những nhân viên nhìn cô một cách trầm trồ. Tạ An là nhân viên đặc biệt nhất được lên thẳng phòng tổng giám đốc mà không cần thông báo trước, nên khi cô đi cũng chẳng có ai năng gì, chỉ chăm chú nhìn cô. Nhiều người nhìn từ xa không rõ, còn cố ý chạy đến gần để nhìn rõ hơn.
"Tạ An vẫn chưa đến?"
"Vâng, thưa giám đốc"
"Gọi ngay cho giám đốc bộ phận, bằng mọi cách phải gọi được Tạ An về làm việc"
Tiếng nói của Lã Thừa Ân vang lên rất lớn, có vẻ như đang rất tức giận. Cô tính gõ cửa đi vào, nhưng nghe như thế, tay cô chợt khựng lại. Mím chặt môi, đôi mắt ửng hồng, rõ ràng là Thừa Ân vẫn quan tâm đến cô, cô chỉ vì tình cảm của bản thân mà làm tổn hại đến công ty, như vậy có phải quá đáng lắm không?
"Nhưng thưa giám đốc, hôm qua cô ấy đã đi rất kiên quyết, giờ gọi về e là hơi khó..." - Giọng của An Nhã run run.
"Khó cũng phải bằng mọi giá gọi về, công ty phát triển được đến ngày hôm nay, cô ấy góp một phần không hề nhỏ, là nhân viên chủ chốt, tất nhiên không thể để mất"
" Không có Tạ An, những nhân viên khác cũng làm tốt" - An Nhã, thư kí của giám đốc từ lâu đã có ý định đuổi cô. Bây giờ cô đi rồi, giám đốc muốn gọi cô về, An Nhã lại là người đầu tiên đứng ra cản trở. Từ ngữ của cô rõ ràng như vậy, ấy vậy mà Lã Thừa Ân một chút vẫn không nói cô ta. Mà chỉ thở dài trả lời:
"Vai trò của Tạ An, tôi biết. Nhưng sắp đến có một dự án lớn cần cô ấy xử lí,xong dự án này, nghỉ việc cũng chưa muộn"
Tạ An đứng như tượng ở ngoài cửa nghe mọi thứ. Hóa ra không phải là muốn giữ cô, mà chỉ lợi dụng cô để làm việc cho công ty. Lã Thừa Ân từ bao giờ lại thay đổi như vậy, người khiến cô mù quáng, khiến cô tin tưởng cũng khiến cô thất vọng đến sâu sắc.
An Nhã đến mở cửa, thấy cô đứng đấy bỗng dưng giật mình thốt lên: "Tạ An, sao cô lại ở đây?"
Lã Thừa Ân nghe vậy, ngạc nhiên đứng dậy nhìn ra ngoài cửa. Mắt của Tạ An hồng hồng, cô nhìn vào trong rồi sau đó quay mặt lại bỏ đi. Hiện tại bây giờ cô vẫn chưa đủ can đảm để đối diện với hắn. Cô sợ, khi nhìn vào hắn, cô lại siêu lòng...
Bóng dáng cao lớn của Lã Thừa Ân đứng dậy, chạy ra thật nhanh đi đến kéo tay cô lại, giọng nói trầm ấm cất lên, nhẹ nhàng nói:
"Tạ An, em nghe anh giải thích đã"
Tạ An quay lại , nhìn thẳng sâu vào trong đôi mắt kia. Khuôn mặt anh chân thành như thế, xinh đẹp như thế, ấm áp như thế , là chàng hoàng tử trong lòng mọi cô gái cũng đúng thôi. Chỉ có cô tự mình ảo tưởng về sức mạnh của bản thân thế nên luôn xem là cô có vị trí quan trọng nhất trong lòng anh.
Cô cười chua xót, mở tay anh ra, đặt vào đơn xin nghỉ việc, khẽ nói:
"Tổng giám đốc, từ nay, tôi không còn là nhân viên của anh nữa"
"Được rồi, chúng ta nói chuyện với nhau một chút đã được không. Còn cái này em cứ giữ lại trước đã, suy nghĩ kĩ rồi quyết định cũng chưa muộn"
Tạ An lắc đầu cương quyết nhìn anh: "Lã Thừa Ân, hiện tại anh lấy tư cách gì để nói chuyện với tôi? Người bạn? Cấp trên? Hay là người..đã từng thích tôi?"
Quan hệ của Tạ An rất tốt, nên khi cô đi, có thể sẽ là sự tiếc nuối của nhiều người. Cô là người đã nói là làm, cô cảm thấy bản thân mình thật thất bại, thất bại trong công việc lẫn thất bại trong chuyện tình cảm. Đến tận bây giờ cô vẫn không thể ngờ mình lại có kết cục như thế này. Nhưng dù vậy, cô vẫn quyết định viết đơn xin nghỉ việc, thời hạn hợp đồng của cô hết hạn cũng đã lâu, hiện tại cô nghỉ việc là một điều rất đỗi bình thường.
Bây giờ cô bỗng nhận ra, hết hạn hợp đồng, cô ở lại với mục đích giúp đỡ cống hiến sức mình cho công ty nhưng nào đâu biết người khác nhìn cô bằng ánh mắt: Mặt dày, tiếp tục ở lại để quyến rũ giám đốc.
Bất lực thở dài, ngồi viết đơn một lát. Rồi suy nghĩ, Lã Thị ngày đầu sẽ yên ổn, nhưng những ngày sau tất nhiên sẽ nảy sinh vấn đề, bởi vì toàn bộ việc đều bàn giao một cách gấp rút như vậy, những nhân viên cấp dưới hay thậm chí cấp trên đều không có kinh nghiệm làm việc kiểu gì cũng sẽ lục đục nội bộ cho xem.
Sáng sớm, Tạ An tỉnh dậy, mặc cho mình một chiếc váy suông, nhìn dễ thương và sang trọng nhất. Chiếc váy này là chiếc váy mà cô tự mua để chúc sinh nhật cho bản thân, chỉ tiếc là việc công sở chỉ có thể mang váy ôm body và áo sơ mi nên cô chẳng có dịp mang chiếc váy này lần nào. Tùy ý trang điểm, tạo khối cho rõ nét một chút. Nhìn vào trong gương hài lòng vì đã khác Tạ An của hằng ngày, ôm lấy hồ sơ xin nghỉ việc rời đi
Đi đến, những nhân viên nhìn cô một cách trầm trồ. Tạ An là nhân viên đặc biệt nhất được lên thẳng phòng tổng giám đốc mà không cần thông báo trước, nên khi cô đi cũng chẳng có ai năng gì, chỉ chăm chú nhìn cô. Nhiều người nhìn từ xa không rõ, còn cố ý chạy đến gần để nhìn rõ hơn.
"Tạ An vẫn chưa đến?"
"Vâng, thưa giám đốc"
"Gọi ngay cho giám đốc bộ phận, bằng mọi cách phải gọi được Tạ An về làm việc"
Tiếng nói của Lã Thừa Ân vang lên rất lớn, có vẻ như đang rất tức giận. Cô tính gõ cửa đi vào, nhưng nghe như thế, tay cô chợt khựng lại. Mím chặt môi, đôi mắt ửng hồng, rõ ràng là Thừa Ân vẫn quan tâm đến cô, cô chỉ vì tình cảm của bản thân mà làm tổn hại đến công ty, như vậy có phải quá đáng lắm không?
"Nhưng thưa giám đốc, hôm qua cô ấy đã đi rất kiên quyết, giờ gọi về e là hơi khó..." - Giọng của An Nhã run run.
"Khó cũng phải bằng mọi giá gọi về, công ty phát triển được đến ngày hôm nay, cô ấy góp một phần không hề nhỏ, là nhân viên chủ chốt, tất nhiên không thể để mất"
" Không có Tạ An, những nhân viên khác cũng làm tốt" - An Nhã, thư kí của giám đốc từ lâu đã có ý định đuổi cô. Bây giờ cô đi rồi, giám đốc muốn gọi cô về, An Nhã lại là người đầu tiên đứng ra cản trở. Từ ngữ của cô rõ ràng như vậy, ấy vậy mà Lã Thừa Ân một chút vẫn không nói cô ta. Mà chỉ thở dài trả lời:
"Vai trò của Tạ An, tôi biết. Nhưng sắp đến có một dự án lớn cần cô ấy xử lí,xong dự án này, nghỉ việc cũng chưa muộn"
Tạ An đứng như tượng ở ngoài cửa nghe mọi thứ. Hóa ra không phải là muốn giữ cô, mà chỉ lợi dụng cô để làm việc cho công ty. Lã Thừa Ân từ bao giờ lại thay đổi như vậy, người khiến cô mù quáng, khiến cô tin tưởng cũng khiến cô thất vọng đến sâu sắc.
An Nhã đến mở cửa, thấy cô đứng đấy bỗng dưng giật mình thốt lên: "Tạ An, sao cô lại ở đây?"
Lã Thừa Ân nghe vậy, ngạc nhiên đứng dậy nhìn ra ngoài cửa. Mắt của Tạ An hồng hồng, cô nhìn vào trong rồi sau đó quay mặt lại bỏ đi. Hiện tại bây giờ cô vẫn chưa đủ can đảm để đối diện với hắn. Cô sợ, khi nhìn vào hắn, cô lại siêu lòng...
Bóng dáng cao lớn của Lã Thừa Ân đứng dậy, chạy ra thật nhanh đi đến kéo tay cô lại, giọng nói trầm ấm cất lên, nhẹ nhàng nói:
"Tạ An, em nghe anh giải thích đã"
Tạ An quay lại , nhìn thẳng sâu vào trong đôi mắt kia. Khuôn mặt anh chân thành như thế, xinh đẹp như thế, ấm áp như thế , là chàng hoàng tử trong lòng mọi cô gái cũng đúng thôi. Chỉ có cô tự mình ảo tưởng về sức mạnh của bản thân thế nên luôn xem là cô có vị trí quan trọng nhất trong lòng anh.
Cô cười chua xót, mở tay anh ra, đặt vào đơn xin nghỉ việc, khẽ nói:
"Tổng giám đốc, từ nay, tôi không còn là nhân viên của anh nữa"
"Được rồi, chúng ta nói chuyện với nhau một chút đã được không. Còn cái này em cứ giữ lại trước đã, suy nghĩ kĩ rồi quyết định cũng chưa muộn"
Tạ An lắc đầu cương quyết nhìn anh: "Lã Thừa Ân, hiện tại anh lấy tư cách gì để nói chuyện với tôi? Người bạn? Cấp trên? Hay là người..đã từng thích tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.