Đánh Mất Vàng, Lại Nhặt Được Kim Cương!
Chương 8: Gâu gâu
Kha Lam
19/04/2020
Khi Tạ An quay lưng rời đi, cô không ngờ rằng là hình ảnh của cô và hắn nắm tay nhau lại bị chụp lại. Đang cực kì buồn bã về việc tương lai cô sẽ
trở thành một người thất nghiệp chưa xong thì kẻ thù lại tìm đến cửa.
Cái trung tâm cô nhi viện của cô chỉ có thể nuôi trẻ em đến năm 18 tuổi, sau mười tám tuổi nếu còn tiếp tục học sẽ được ở lại, còn không học sẽ phải chủ động rời đi lập người. Cô thì khác, vừa học vừa làm, vì năm cô mười chín tuổi đã có bằng cử nhân về chuyên mon ngành, nên cô học đại học giống như muốn có một cái bằng để chứng minh trên giáy tờ mà thôi. Ai ai cũng nói cô có tài năng về mặt kinh doanh, cũng đúng, năm mười chín tuổi cô đã bắt đầu bước chân vào Lã thị, sau một năm cô cũng đã âm thầm gây ra bao nhiêu sóng gió cho công ty đối thủ. Chỉ tiếc là những người có mắt không tròng luôn xem cô là một con hổ giấy.
“Gâu Gâu”
Tiếng sủa quen thuộc vang lên bên tai. Dù tiếng sủa này cũng như những con chó khác nhưng âm điệu quý tộc thì không sai đi đâu được. Chắc là có người đem con chó đấy đấy cô nhi viện của cô. Trong lòng cô nảy lên sự nghi ngờ, rõ ràng là hôm đấy cô trốn thoát khỏi camera rồi mà? Tại sao người ta biết cô là người đánh?
Chẳng lẽ Ninh gia cưng chó tới mức dẫn nó đi xét nghiệm ADN để tìm ra thủ phạm? Không đúng, đêm đấy chỉ có Ninh Lạc Lạc và Lã Thừa Ân, còn chẳng có ai thèm ngó ngàng gì đến nó. Nó bị bỏ rơi đến mức mà Ninh Lạc Lạc nghe lời Thừa Ân bỏ con chó đấy ngoài cửa suốt một đêm chỉ vì đơn giản nghĩ là nó chạy ra ngoài.
Nghĩ đến đây cô lại thấy thương chú chó lớn, con người đúng thật là máu lạnh vô tình. Nhưng có vẻ con chó nó đã dọa cho những đứa trẻ ở đây sợ hãi. Sau những tiếng sủa là những bước chân cùng với tiếng khóc táng loạn. Vì không chịu nổi sự ồn ào, Tạ An mở cửa đi ra ngoài, nhìn từ trên xuống dưới với thái đội rất gay gắt.
Con chó đang hùng hổ dọa mọi người, bỗng nhìn thấy cô, nó trở nên im ỉm, chỉ dám ư ử vài tiếng rồi núp sau Ninh Lạc Lạc. Ninh Lạc Lạc cứng đờ nhìn con chó của mình trở nên hèn nhát đến lạ, theo ánh mắt của hắn nhìn lên trên, thấy Tạ An, đôi môi cô nhếch lên khiêu khích:
“Không ngờ có người vẫn mặt dày mày dạn ở mãi tại cô nhi viện này không chịu đi cơ à”
Tạ An vốn dĩ đã bực mình trong người vì sáng nay vừa có một lời tuyên thệ với Lã Thừa Ân, khi hắn bảo hắn với cô chỉ là bạn, cô đã quay lưng bỏ đi không thương tiếc. giờ mất việc, mất luôn cả người cô thích, bao công sức của cô xem như là đi tông. Chiều đến nghỉ ngơi cũng không yên, tại bị khiêu khích bởi việc này. Tạ An thấy mình chẳng còn gì, cũng không cần phải nhẫn nhịn một ai. Cô lạnh lùng nhìn, đáp trả:
“Đi hay không cũng không phiền một vị tiểu thư quyền quý như cô xen bào. Chúng tôi ở nơi đây vốn dĩ đã thấp hèn, không biết người nào đã khiến cô cùng con chó này đến đây làm loạn?”
Tạ An nói rất từ từ, nhấn mạnh những từ cần nhấn mạnh.Nghe có vẻ rất bình thường nhưng thật ra rất đậm mùi khiêu khích. Lần đầu tiên Ninh Lạc Lạc bị nói như vậy, chẳng khác gì xem cô và chó là cùng một dạng, cục tức này cô nuốt không trôi. Trừng mắt lên nhìn cô, nghiến răng nói:
“Tôi đại diện Ninh gia đến đây để khảo sát lại, những người ở nên ở, mà đi..cũng nên đi”
Nghe xong, Tạ An thở dài trong lòng. Cô biết cô nhi viện này tồn tại là có một phần của Ninh gia tài trợ, nhận ai, nuôi ai đều phải thông qua ý kiến của họ. Vì thế nên Ninh Lạc Lạc đến đấy, lợi dụng điểm này khiêu khích cô cũng là chuyện bình thường. Cô chỉ tự trách mình là ngay từ đầu đã không chủ động trong mọi chuyện.
“Vậy sao? tiểu thư cứ làm việc của tiểu thư, cần gì để chó nhà cô sủa loạn ở đây? Hay là, cô muốn nói thay lời của cô, truyền đạt đến tất cả mọi người”
“Cô…” Ninh Lạc Lạc bị chọc giận đến mức không biết nói gì. Dù Tạ An cứ mở miệng gọi cô là tiểu thư, nhưng hàm ý chẳng khác gì đem cô so sánh với con chó. Bị giận mất khôn, cô ta thả dây xích, hô lên:
“Louis, cắn cô ta”
Con chó như bị điều khiển, lấy động lực lao lên phía trước, nhưng mới vừa đến gần, Tạ An cũng không thèm nhìn con chó, khẽ nhếch mép. Thế là vừa lúc nãy hùng hổ, phút sau như con mèo con. Ngoan ngoãn đi đến dùng đầu cọ cọ vào tay cô.
Cái trung tâm cô nhi viện của cô chỉ có thể nuôi trẻ em đến năm 18 tuổi, sau mười tám tuổi nếu còn tiếp tục học sẽ được ở lại, còn không học sẽ phải chủ động rời đi lập người. Cô thì khác, vừa học vừa làm, vì năm cô mười chín tuổi đã có bằng cử nhân về chuyên mon ngành, nên cô học đại học giống như muốn có một cái bằng để chứng minh trên giáy tờ mà thôi. Ai ai cũng nói cô có tài năng về mặt kinh doanh, cũng đúng, năm mười chín tuổi cô đã bắt đầu bước chân vào Lã thị, sau một năm cô cũng đã âm thầm gây ra bao nhiêu sóng gió cho công ty đối thủ. Chỉ tiếc là những người có mắt không tròng luôn xem cô là một con hổ giấy.
“Gâu Gâu”
Tiếng sủa quen thuộc vang lên bên tai. Dù tiếng sủa này cũng như những con chó khác nhưng âm điệu quý tộc thì không sai đi đâu được. Chắc là có người đem con chó đấy đấy cô nhi viện của cô. Trong lòng cô nảy lên sự nghi ngờ, rõ ràng là hôm đấy cô trốn thoát khỏi camera rồi mà? Tại sao người ta biết cô là người đánh?
Chẳng lẽ Ninh gia cưng chó tới mức dẫn nó đi xét nghiệm ADN để tìm ra thủ phạm? Không đúng, đêm đấy chỉ có Ninh Lạc Lạc và Lã Thừa Ân, còn chẳng có ai thèm ngó ngàng gì đến nó. Nó bị bỏ rơi đến mức mà Ninh Lạc Lạc nghe lời Thừa Ân bỏ con chó đấy ngoài cửa suốt một đêm chỉ vì đơn giản nghĩ là nó chạy ra ngoài.
Nghĩ đến đây cô lại thấy thương chú chó lớn, con người đúng thật là máu lạnh vô tình. Nhưng có vẻ con chó nó đã dọa cho những đứa trẻ ở đây sợ hãi. Sau những tiếng sủa là những bước chân cùng với tiếng khóc táng loạn. Vì không chịu nổi sự ồn ào, Tạ An mở cửa đi ra ngoài, nhìn từ trên xuống dưới với thái đội rất gay gắt.
Con chó đang hùng hổ dọa mọi người, bỗng nhìn thấy cô, nó trở nên im ỉm, chỉ dám ư ử vài tiếng rồi núp sau Ninh Lạc Lạc. Ninh Lạc Lạc cứng đờ nhìn con chó của mình trở nên hèn nhát đến lạ, theo ánh mắt của hắn nhìn lên trên, thấy Tạ An, đôi môi cô nhếch lên khiêu khích:
“Không ngờ có người vẫn mặt dày mày dạn ở mãi tại cô nhi viện này không chịu đi cơ à”
Tạ An vốn dĩ đã bực mình trong người vì sáng nay vừa có một lời tuyên thệ với Lã Thừa Ân, khi hắn bảo hắn với cô chỉ là bạn, cô đã quay lưng bỏ đi không thương tiếc. giờ mất việc, mất luôn cả người cô thích, bao công sức của cô xem như là đi tông. Chiều đến nghỉ ngơi cũng không yên, tại bị khiêu khích bởi việc này. Tạ An thấy mình chẳng còn gì, cũng không cần phải nhẫn nhịn một ai. Cô lạnh lùng nhìn, đáp trả:
“Đi hay không cũng không phiền một vị tiểu thư quyền quý như cô xen bào. Chúng tôi ở nơi đây vốn dĩ đã thấp hèn, không biết người nào đã khiến cô cùng con chó này đến đây làm loạn?”
Tạ An nói rất từ từ, nhấn mạnh những từ cần nhấn mạnh.Nghe có vẻ rất bình thường nhưng thật ra rất đậm mùi khiêu khích. Lần đầu tiên Ninh Lạc Lạc bị nói như vậy, chẳng khác gì xem cô và chó là cùng một dạng, cục tức này cô nuốt không trôi. Trừng mắt lên nhìn cô, nghiến răng nói:
“Tôi đại diện Ninh gia đến đây để khảo sát lại, những người ở nên ở, mà đi..cũng nên đi”
Nghe xong, Tạ An thở dài trong lòng. Cô biết cô nhi viện này tồn tại là có một phần của Ninh gia tài trợ, nhận ai, nuôi ai đều phải thông qua ý kiến của họ. Vì thế nên Ninh Lạc Lạc đến đấy, lợi dụng điểm này khiêu khích cô cũng là chuyện bình thường. Cô chỉ tự trách mình là ngay từ đầu đã không chủ động trong mọi chuyện.
“Vậy sao? tiểu thư cứ làm việc của tiểu thư, cần gì để chó nhà cô sủa loạn ở đây? Hay là, cô muốn nói thay lời của cô, truyền đạt đến tất cả mọi người”
“Cô…” Ninh Lạc Lạc bị chọc giận đến mức không biết nói gì. Dù Tạ An cứ mở miệng gọi cô là tiểu thư, nhưng hàm ý chẳng khác gì đem cô so sánh với con chó. Bị giận mất khôn, cô ta thả dây xích, hô lên:
“Louis, cắn cô ta”
Con chó như bị điều khiển, lấy động lực lao lên phía trước, nhưng mới vừa đến gần, Tạ An cũng không thèm nhìn con chó, khẽ nhếch mép. Thế là vừa lúc nãy hùng hổ, phút sau như con mèo con. Ngoan ngoãn đi đến dùng đầu cọ cọ vào tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.