Đánh Mất Vàng, Lại Nhặt Được Kim Cương!
Chương 3: Bắt trộm, bắt gặp luôn cặp tình nhân
Kha Lam
19/04/2020
Cô chẳng
để ý gì đến chàng trai kia, trong đầu cô chỉ nghĩ, làm chó của Ninh gia
bị thương, có khi người ta sẽ bắt đền hoặc là kiện cô. Mà Tạ An cô làm
gì có tiền, từ khi sinh ra đã làm một kẻ nghèo rớt mồng tơi, cô quý tiền còn quý hơn cả sinh mạng, nếu kêu cô đền tiền thì chắc là cô sẽ tự tử
với con chó này cho xong.
Vừa nghĩ, cô quay ngoắt qua tính lôi chàng trai này về Ninh gia để giải thích rõ sự tình, nếu như Ninh gia vẫn làm khó cô, cô sẽ dùng chàng trai này trả tiền. Dù sao cô cũng cứu hắn ta một mạng, chẳng lẽ yêu cầu cỏn con này lại không làm được.
Mặc Đình thấy cô đi đến bên con chó kia, hắn quay người nhẹ nhàng trốn thoát khỏi đây ai ngờ chưa kịp đi được hay bước, cổ áo của mình đã bị kéo xuống, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai:
"Tính trốn sao?"
Mặc Đình bỗng như con chó nhỏ, ngoan ngoãn lắc đầu, dù anh cao lớn hơn cô nhưng vẫn bị cô giữ lại dễ dàng.
"Đêm hôm khuyu khoắt, anh đến đây làm cái gì?"
"..." - Mặc Đình im lặng không nói, nếu anh nói anh đi dạo thì cô sẽ tin sao? ở đây là khu nhà giàu riêng biệt, nửa đêm thông thường không có ai ra ngoài, nếu anh nói anh đi dạo chắc cô sẽ chửi anh là đồ thần kinh. Vì bảo vệ danh dự cuối cùng của bản thân, Mặc Đình nghĩ anh nên chọn cách im lặng.
Tạ An thấy anh không nói gì, cứ đứng trân trân sợ hãi, cô bỗng nhiên cảm thấy mình là người đi ức hiếp những người hiền lành như hắn. Đưa tay lên véo cái má, âm thầm cảm thán da thật đẹp, nhưng cái đẹp lúc này không bằng cái "Đẹp" mà cô sẽ phải đối diện đâu. Vừa nghĩ cô liền hậm hực nói:
"Nhìn tướng tá cũng không đến nỗi ấy vậy mà nửa đêm nửa hôm còn đi ăn trộm nhà người ta, tôi nói cho anh biết, hiện tại anh muốn trốn cũng đã muộn rồi, không phải con chó này bắt anh thì cũng là tôi bắt anh, ngoãn ngoãn đi theo tôi về thú tội may ra còn con đường sống"
Mặc Đình bị mắng là trộm, bỗng nhiên cảm thấy thật hối hận, biết thế ngay từ đầu anh nên trả lời là anh đi dạo nghe còn có vẻ hợp lí hơn. Nhưng vừa khó chịu chưa được bao lâu, khi anh nghe co nói vế sau anh lại cảm thấy buồn cười: Cô sự đem mình so sánh với con chó ư?
Nhưng thật ra Tạ An không so sánh với chó, vì cô cảm thấy bản thân mình còn không bằng con chó. Nó được ăn sung mặc sướng, sinh ra đã sống cuộc sống tiên cảnh, chẳng cần lo lắng hay nghĩ ngợi gì nhiều. Còn cô thì sao? Ngày ngày luôn phải cố gắng, điều này làm cô cảm thấy thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng đấy là suy nghĩ của cô thôi, nếu anh biết được suy nghĩ của cô chắc chắn anh sẽ nhìn cô như sinh vật lạ.
"...." - Tạ An thấy anh không nói gì, nghĩ hắc là tại anh đang còn sợ, thế là đành bất lực thở dài nói:
"Bỏ đi" - Nói xong câu, thả tay xuống nắm lấy cánh tay lanh ngắt của hắn rồi nói tiếp:
"Chuyện này anh phải chịu trách nhiệm"
Mặc Đình nhìn cánh tay nhỏ đang cố tình làm loạn đi, mặt anh bỗng chốc đỏ lên, đây là lần đầu tiên anh cho một người tiếp xúc gần với anh như thế. Nhưng dù anh là người bị lép về nhưng anh chẳng cảm thấy khó chịu một chút nào, ngược lại anh lại còn muốn cô làm loạn hơn. đêm khuyu che hết các biểu cảm khác nhau đang biến hóa trên khuôn mặt của anh khiến cô không để ý gì nhiều.
"..." - Thấy anh từ đầu đến cuối vẫn im lặng, nhưng khi cô nói cái gì, anh vẫn ngoan ngoãn gạt đầu khiến cô hài lòng.
"Tốt rồi, đi với tôi đến Ninh gia một chuyến"
"..." -Anh nhẹ nhàng gật đầu dễ dàng như thế làm cô cảm thấy dễ chịu hẳn. Liếc nhìn con chó của Ninh gia một cái sắc lạnh, nó bị cô nhìn mà sợ hãi, lùi lại sau rồi kêu ư ử, đôi mắt long lanh nhìn cô thật thảm thương.
Kéo tay Mặc Đình đi về phía trước, giữa đêm khuyu thanh vắng, một với một, cô gái đi về về phía nắm tay kéo chàng trai phía sau đi, nhìn nó tự nhiên đến mức như thể cảm giác hai người là một cặp. Anhs mắt của Mặc Đình luôn luôn nhìn cô, như thể mọi thứ xung quanh chỉ làm nền cho cô gái trước mắt này. Con chó của Ninh gia đi từng bước theo sau hai người, cho đến khi đến gần nhà của nó, nó lại chạy thẳng xông về phía trước, nhưng không dám sủa lớn, chỉ có thể kêu nơi cái chuông.
Tạ An nhìn nó, kéo Mặc Đình đến trước cổng đồng thời cũng nhấn chuông liên tục, ánh đền từ trên chiếu xuống. Tạ An đẩy anh ra xa, rồi cô liền nhanh chân chạy đến chỗ anh đang đứng bảo:
"Camera, cẩn thận" - Nghe cô nói, anh nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, cô thì chẳng để ý đến anh, lầm bầm trong miệng mắng: "Kém như anh không hiểu sao cũng bày đặt đi ăn trộm"
"...." - Làm ơn đi, đừng nghĩ anh là kẻ trộm có được hay không?
Từ góc này nhìn xuống, cảm thấy cô có một nét xinh đẹp khác biệt đến lạ. Chẳng giống với những người anh từng nhìn qua. Nhưng chỉ có anh nhìn cô, còn cô đến liếc mắt cũng chẳng ngó anh lấy một cái.
Tiếng mở của đi ra, Tạ An chuẩn bị tinh thần khai báo sự thật, thì nhìn xong, cô lại hít một hơi sâu nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt. Ninh Lạc Lạc mang một chiếc váy ngủ xộc xệch đi ra, đứng ở tầng trên nhìn xuống hỏi, bởi vì đêm cũng đã khuyu nên có lẽ Ninh Lạc Lạc không thấy rõ cô, nhưng Tạ An đứng ở dưới nhìn lên thấy rất rõ.
Phía sau có một người đàn ông đi đến, vòng tay qua ôm eo của Ninh Lạc Lạc, giọng nói rất đỗi quen thuộc vàng lên: "Em đi ra đây làm gì?"
"Em không biết, có người nhấn chuông, em xem camera an ninh thì lấy Louis nhà mình ở dưới nên em đi ra xem nó thế nào"
Chàng trai khẽ vuốt tóc cô gái đầy dịu dàng bảo: "Vào ngủ đi em, Louis nó dũng mãnh như thế, chẳng có ai làm gì được nó đâu"
"Lỡ nó có chuyện gì..."
"Suỵt.." Nói xong chàng trai đặt lên một cô ta một nụ hôn nhẹ rồi thì thầm với âm lượng làm Tạ An vẫn nghe được: "Em yên tâm đi, sẽ không có lỡ như"
Tạ An nhìn hai người đâng âu yếm, trong bóng đêm tay cô nắm thật chặt, bàng hoàng nhìn cặp tình nhìn mà cổ họng nghẹn ngào, đôi mắt mở to như cố gắng không để cảm xúc lấn át. Hóa ra, Lã Thừa Ân không phải bận mà là cố ý không đọc tin nhắn, cô chờ anh đến mười hai giờ đêm chỉ để chứng kiến cảnh này ư? Không thích cô hà gì phải gieo rắc cho cô hi vọng như vậy.
Ninh Lạc Lạc và Lã Thừa Ân đã yêu nhau từ trước, ấy vậy mà làm cô hi vọng tận năm năm, đâu phải là một thời gian ngắn. Đúng là cảm giác này, cô không chịu được chút nào.
Mặc Đình thấy cô nắm tay mình ngày một chặt hơn, nhíu mày nhìn diễn biến cảm xúc của cô. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng anh cảm giác cô gái trước mắt này đang gặp phải chuyện. Anh biết cô không ra mặt cũng đồng nghĩa với việc không muốn làm rõ việc này nữa. Thấy hình ảnh cô bỗng trở nên cô đơn như thế, anh không nỡ để cô như thế này mãi, lần đầu tiên mở miệng nói:
"Về thôi"
Giong noi trầm ấm, nghe rất trưởng thành, làm người ta có cảm giác an tâm đến kì lạ. Tạ An cũng vì thế mà quay lại như con cún nhỏ nhỏ đi theo anh, chẳng biết là về đâu chỉ biết là sẽ về. Đêm khuya rồi, để cho người khác làm việc, cô sẽ chẳng làm phiền.
Vừa nghĩ, cô quay ngoắt qua tính lôi chàng trai này về Ninh gia để giải thích rõ sự tình, nếu như Ninh gia vẫn làm khó cô, cô sẽ dùng chàng trai này trả tiền. Dù sao cô cũng cứu hắn ta một mạng, chẳng lẽ yêu cầu cỏn con này lại không làm được.
Mặc Đình thấy cô đi đến bên con chó kia, hắn quay người nhẹ nhàng trốn thoát khỏi đây ai ngờ chưa kịp đi được hay bước, cổ áo của mình đã bị kéo xuống, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai:
"Tính trốn sao?"
Mặc Đình bỗng như con chó nhỏ, ngoan ngoãn lắc đầu, dù anh cao lớn hơn cô nhưng vẫn bị cô giữ lại dễ dàng.
"Đêm hôm khuyu khoắt, anh đến đây làm cái gì?"
"..." - Mặc Đình im lặng không nói, nếu anh nói anh đi dạo thì cô sẽ tin sao? ở đây là khu nhà giàu riêng biệt, nửa đêm thông thường không có ai ra ngoài, nếu anh nói anh đi dạo chắc cô sẽ chửi anh là đồ thần kinh. Vì bảo vệ danh dự cuối cùng của bản thân, Mặc Đình nghĩ anh nên chọn cách im lặng.
Tạ An thấy anh không nói gì, cứ đứng trân trân sợ hãi, cô bỗng nhiên cảm thấy mình là người đi ức hiếp những người hiền lành như hắn. Đưa tay lên véo cái má, âm thầm cảm thán da thật đẹp, nhưng cái đẹp lúc này không bằng cái "Đẹp" mà cô sẽ phải đối diện đâu. Vừa nghĩ cô liền hậm hực nói:
"Nhìn tướng tá cũng không đến nỗi ấy vậy mà nửa đêm nửa hôm còn đi ăn trộm nhà người ta, tôi nói cho anh biết, hiện tại anh muốn trốn cũng đã muộn rồi, không phải con chó này bắt anh thì cũng là tôi bắt anh, ngoãn ngoãn đi theo tôi về thú tội may ra còn con đường sống"
Mặc Đình bị mắng là trộm, bỗng nhiên cảm thấy thật hối hận, biết thế ngay từ đầu anh nên trả lời là anh đi dạo nghe còn có vẻ hợp lí hơn. Nhưng vừa khó chịu chưa được bao lâu, khi anh nghe co nói vế sau anh lại cảm thấy buồn cười: Cô sự đem mình so sánh với con chó ư?
Nhưng thật ra Tạ An không so sánh với chó, vì cô cảm thấy bản thân mình còn không bằng con chó. Nó được ăn sung mặc sướng, sinh ra đã sống cuộc sống tiên cảnh, chẳng cần lo lắng hay nghĩ ngợi gì nhiều. Còn cô thì sao? Ngày ngày luôn phải cố gắng, điều này làm cô cảm thấy thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng đấy là suy nghĩ của cô thôi, nếu anh biết được suy nghĩ của cô chắc chắn anh sẽ nhìn cô như sinh vật lạ.
"...." - Tạ An thấy anh không nói gì, nghĩ hắc là tại anh đang còn sợ, thế là đành bất lực thở dài nói:
"Bỏ đi" - Nói xong câu, thả tay xuống nắm lấy cánh tay lanh ngắt của hắn rồi nói tiếp:
"Chuyện này anh phải chịu trách nhiệm"
Mặc Đình nhìn cánh tay nhỏ đang cố tình làm loạn đi, mặt anh bỗng chốc đỏ lên, đây là lần đầu tiên anh cho một người tiếp xúc gần với anh như thế. Nhưng dù anh là người bị lép về nhưng anh chẳng cảm thấy khó chịu một chút nào, ngược lại anh lại còn muốn cô làm loạn hơn. đêm khuyu che hết các biểu cảm khác nhau đang biến hóa trên khuôn mặt của anh khiến cô không để ý gì nhiều.
"..." - Thấy anh từ đầu đến cuối vẫn im lặng, nhưng khi cô nói cái gì, anh vẫn ngoan ngoãn gạt đầu khiến cô hài lòng.
"Tốt rồi, đi với tôi đến Ninh gia một chuyến"
"..." -Anh nhẹ nhàng gật đầu dễ dàng như thế làm cô cảm thấy dễ chịu hẳn. Liếc nhìn con chó của Ninh gia một cái sắc lạnh, nó bị cô nhìn mà sợ hãi, lùi lại sau rồi kêu ư ử, đôi mắt long lanh nhìn cô thật thảm thương.
Kéo tay Mặc Đình đi về phía trước, giữa đêm khuyu thanh vắng, một với một, cô gái đi về về phía nắm tay kéo chàng trai phía sau đi, nhìn nó tự nhiên đến mức như thể cảm giác hai người là một cặp. Anhs mắt của Mặc Đình luôn luôn nhìn cô, như thể mọi thứ xung quanh chỉ làm nền cho cô gái trước mắt này. Con chó của Ninh gia đi từng bước theo sau hai người, cho đến khi đến gần nhà của nó, nó lại chạy thẳng xông về phía trước, nhưng không dám sủa lớn, chỉ có thể kêu nơi cái chuông.
Tạ An nhìn nó, kéo Mặc Đình đến trước cổng đồng thời cũng nhấn chuông liên tục, ánh đền từ trên chiếu xuống. Tạ An đẩy anh ra xa, rồi cô liền nhanh chân chạy đến chỗ anh đang đứng bảo:
"Camera, cẩn thận" - Nghe cô nói, anh nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, cô thì chẳng để ý đến anh, lầm bầm trong miệng mắng: "Kém như anh không hiểu sao cũng bày đặt đi ăn trộm"
"...." - Làm ơn đi, đừng nghĩ anh là kẻ trộm có được hay không?
Từ góc này nhìn xuống, cảm thấy cô có một nét xinh đẹp khác biệt đến lạ. Chẳng giống với những người anh từng nhìn qua. Nhưng chỉ có anh nhìn cô, còn cô đến liếc mắt cũng chẳng ngó anh lấy một cái.
Tiếng mở của đi ra, Tạ An chuẩn bị tinh thần khai báo sự thật, thì nhìn xong, cô lại hít một hơi sâu nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt. Ninh Lạc Lạc mang một chiếc váy ngủ xộc xệch đi ra, đứng ở tầng trên nhìn xuống hỏi, bởi vì đêm cũng đã khuyu nên có lẽ Ninh Lạc Lạc không thấy rõ cô, nhưng Tạ An đứng ở dưới nhìn lên thấy rất rõ.
Phía sau có một người đàn ông đi đến, vòng tay qua ôm eo của Ninh Lạc Lạc, giọng nói rất đỗi quen thuộc vàng lên: "Em đi ra đây làm gì?"
"Em không biết, có người nhấn chuông, em xem camera an ninh thì lấy Louis nhà mình ở dưới nên em đi ra xem nó thế nào"
Chàng trai khẽ vuốt tóc cô gái đầy dịu dàng bảo: "Vào ngủ đi em, Louis nó dũng mãnh như thế, chẳng có ai làm gì được nó đâu"
"Lỡ nó có chuyện gì..."
"Suỵt.." Nói xong chàng trai đặt lên một cô ta một nụ hôn nhẹ rồi thì thầm với âm lượng làm Tạ An vẫn nghe được: "Em yên tâm đi, sẽ không có lỡ như"
Tạ An nhìn hai người đâng âu yếm, trong bóng đêm tay cô nắm thật chặt, bàng hoàng nhìn cặp tình nhìn mà cổ họng nghẹn ngào, đôi mắt mở to như cố gắng không để cảm xúc lấn át. Hóa ra, Lã Thừa Ân không phải bận mà là cố ý không đọc tin nhắn, cô chờ anh đến mười hai giờ đêm chỉ để chứng kiến cảnh này ư? Không thích cô hà gì phải gieo rắc cho cô hi vọng như vậy.
Ninh Lạc Lạc và Lã Thừa Ân đã yêu nhau từ trước, ấy vậy mà làm cô hi vọng tận năm năm, đâu phải là một thời gian ngắn. Đúng là cảm giác này, cô không chịu được chút nào.
Mặc Đình thấy cô nắm tay mình ngày một chặt hơn, nhíu mày nhìn diễn biến cảm xúc của cô. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng anh cảm giác cô gái trước mắt này đang gặp phải chuyện. Anh biết cô không ra mặt cũng đồng nghĩa với việc không muốn làm rõ việc này nữa. Thấy hình ảnh cô bỗng trở nên cô đơn như thế, anh không nỡ để cô như thế này mãi, lần đầu tiên mở miệng nói:
"Về thôi"
Giong noi trầm ấm, nghe rất trưởng thành, làm người ta có cảm giác an tâm đến kì lạ. Tạ An cũng vì thế mà quay lại như con cún nhỏ nhỏ đi theo anh, chẳng biết là về đâu chỉ biết là sẽ về. Đêm khuya rồi, để cho người khác làm việc, cô sẽ chẳng làm phiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.