Đánh Mất Vàng, Lại Nhặt Được Kim Cương!
Chương 4: Bỏ nghề đi, đừng đi ăn trộm nữa.
Kha Lam
19/04/2020
Tạ An đang còn ngẩn người nhớ lại hình ảnh lúc nãy, hai người kia nhìn
thân mật như vậy, chắc hẳn quen nhau cũng đã lâu. Vậy tại sao Thừa Ân
không nói gì với cô? Cô cứ nghĩ là mình hiểu rõ anh nhất, hai người là
cặp đôi ăn ý nhất, cô hi sinh cả tuổi xuân để học cách bước vào thế giới của anh, ấy vậy mà chưa đi đã bị đuổi ra ngoài.
Thấy cô ngồi ngẩn người nhìn hồ nước bên dưới, Mặc Đình chỉ dám ngồi một bên chứ không hám hó hé cái gì. Hắn đang nghĩ, cô gái này có liên quan gì đến Ninh gia ư? Nhìn phong cách ăn mặc cũng chỉ là những thứ bình thường, chẳng phải là đồ hạng sang, chỉ có thể tùy tiện mua ngoài chợ là có, vậy thì làm sao liên quan đến Ninh gia được?
Cô ngồi ngẩn người một lúc lâu, cảm thấy sự lo lắng trướ đây của mình là điều thừa thãi, tất cả mọi thứ đều là thừa thãi. Cô chẳng làm được gì có ích cũng như cô có cảm giác cô chưa từng sống vì bản thân một ngày nào. Cứ loay hoay trong suy nghĩ bế tắc như vậy làm bản thân không có chút gì gọi là: tươi tỉnh. Cô nói:
"Tại sao anh lại đi ăn trộm?"
"...." - Mặc Đình im lặng không nói, bình thường anh đã không nói nhiều, những vấn đề như thế này làm anh càng chẳng muốn nói.
"Nói ít như vậy, làm ăn trộm là nghề thích hợp nhất, nhưng sao anh lại ăn trộm Ninh Gia" - Cô bất lực thở dài, giống như một sự vô thức cô cũng quen dần với cách nói chuyện của anh dù chỉ là mới gặp. Cô muốn hỏi anh nhiều thứ để bản thân quên đi những gì đang xảy ra. Cứ ngồi như thế mệt một lúc rồi về nhà đi ngủ. Ngủ dậy sẽ có cách giải quyết.
Mặc Đình trên đầu có mấy đường gân nổi lên. Không phải anh tức giận mà là cách nói chuyện với logic suy nghĩ của cô làm anh chẳng đỡ nổi. Có nhà khoa học nào chứng minh nói ít là hợp với nghề ăn trộm ư?
Nghĩ đến đây, môi Mặc Đình hơi nhếch lên, hỏi:
"Vì sao tôi lại không được trộm của Ninh Gia?"
Tạ An dù không vui vẻ gì những vẫn vỗ vai anh và nói như một người từng trải:
"Tôi nói cho anh biết, Ninh gia chỉ được cái vẻ bề ngoài chứ thật ra ở trong đều là cái túi rỗng. Tiền tài không có, học thức cũng không, cư dân mạng đồn ầm lên như thế, ít nhất anh cũng phải để ý đến những tờ báo lá cả với chứ"
Anh gật gù coi như là đã thu nhận thông tin, Ninh gia anh không biết nhiều, chỉ nghe qua cái tên và những gì người ta miêu tả, còn chuyên sâu thì anh chẳng rảnh rỗi để ý.
Tạ An nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy anh trong bóng tối rát dễ nhìn, kiểu như rất thu hút đối phương. Cô nhìn một lát rồi bảo:
"Tôi chưa thấy ai ăn trộm mà có cái nhìn kém như anh, hay là như thế này, tôi có ý kiến về mảng nghề nghiệp, anh muốn nghe không?"
Mặc Đình nhìn qua cô, hàng lông mày hơi nhíu lại, thú vị nhìn, nói:
"Có" - Từ trước đến giờ anh rất tiếp kiệm lời a.
"Bỏ nghề đi, đừng đi ăn trộm nữa" - Nhìn biểu cảm linh hoạt của cô, anh suýt chút nữa cười ra tiếng. Đúng là lần đầu tiên anh chủ động muốn nói chuyện với con gái như vậy, cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy thú vị với một thứ gì đó.
"Vậy tôi sẽ thất nghiệp mất"- Nói ra xong, Mặc Đình cũng bất ngờ, chẳn thể tưởng tượng nổi là mình có thể nói ra câu này. Nhưng nào ngờ câu nói này rất ăn ý với Tạ An. Cô mỉm cười rồi nhéo má anh, chậc lưỡi nói:
"Làm trai bao đi, vừa giàu lên nhanh xhongs vừa có cơ hội trùng tu sắc đẹp, nửa đêm mà cũng thấy anh đẹp như thế này, chắc ban ngày sẽ là yêu tinh quyến rũ chết người mất"
"..." - Cô gái này, tan to tày trời rồi. Dám kêu anh đi làm trai bao, còn tự ý động vào người anh rất nhiều làm, còn có....còn có thể nói anh là yêu tinh quyến rũ.
Mặc Đình tức giận nở to mắt lên, chuẩn bị đứng dậy rời đi ai ngờ lại nghe cô nói:
"Nhưng làm trai bao cũng không được, già rồi nhan sắc cũng sẽ tàn, hay là anh làm phi công* đi"
Thấy cô ngồi ngẩn người nhìn hồ nước bên dưới, Mặc Đình chỉ dám ngồi một bên chứ không hám hó hé cái gì. Hắn đang nghĩ, cô gái này có liên quan gì đến Ninh gia ư? Nhìn phong cách ăn mặc cũng chỉ là những thứ bình thường, chẳng phải là đồ hạng sang, chỉ có thể tùy tiện mua ngoài chợ là có, vậy thì làm sao liên quan đến Ninh gia được?
Cô ngồi ngẩn người một lúc lâu, cảm thấy sự lo lắng trướ đây của mình là điều thừa thãi, tất cả mọi thứ đều là thừa thãi. Cô chẳng làm được gì có ích cũng như cô có cảm giác cô chưa từng sống vì bản thân một ngày nào. Cứ loay hoay trong suy nghĩ bế tắc như vậy làm bản thân không có chút gì gọi là: tươi tỉnh. Cô nói:
"Tại sao anh lại đi ăn trộm?"
"...." - Mặc Đình im lặng không nói, bình thường anh đã không nói nhiều, những vấn đề như thế này làm anh càng chẳng muốn nói.
"Nói ít như vậy, làm ăn trộm là nghề thích hợp nhất, nhưng sao anh lại ăn trộm Ninh Gia" - Cô bất lực thở dài, giống như một sự vô thức cô cũng quen dần với cách nói chuyện của anh dù chỉ là mới gặp. Cô muốn hỏi anh nhiều thứ để bản thân quên đi những gì đang xảy ra. Cứ ngồi như thế mệt một lúc rồi về nhà đi ngủ. Ngủ dậy sẽ có cách giải quyết.
Mặc Đình trên đầu có mấy đường gân nổi lên. Không phải anh tức giận mà là cách nói chuyện với logic suy nghĩ của cô làm anh chẳng đỡ nổi. Có nhà khoa học nào chứng minh nói ít là hợp với nghề ăn trộm ư?
Nghĩ đến đây, môi Mặc Đình hơi nhếch lên, hỏi:
"Vì sao tôi lại không được trộm của Ninh Gia?"
Tạ An dù không vui vẻ gì những vẫn vỗ vai anh và nói như một người từng trải:
"Tôi nói cho anh biết, Ninh gia chỉ được cái vẻ bề ngoài chứ thật ra ở trong đều là cái túi rỗng. Tiền tài không có, học thức cũng không, cư dân mạng đồn ầm lên như thế, ít nhất anh cũng phải để ý đến những tờ báo lá cả với chứ"
Anh gật gù coi như là đã thu nhận thông tin, Ninh gia anh không biết nhiều, chỉ nghe qua cái tên và những gì người ta miêu tả, còn chuyên sâu thì anh chẳng rảnh rỗi để ý.
Tạ An nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy anh trong bóng tối rát dễ nhìn, kiểu như rất thu hút đối phương. Cô nhìn một lát rồi bảo:
"Tôi chưa thấy ai ăn trộm mà có cái nhìn kém như anh, hay là như thế này, tôi có ý kiến về mảng nghề nghiệp, anh muốn nghe không?"
Mặc Đình nhìn qua cô, hàng lông mày hơi nhíu lại, thú vị nhìn, nói:
"Có" - Từ trước đến giờ anh rất tiếp kiệm lời a.
"Bỏ nghề đi, đừng đi ăn trộm nữa" - Nhìn biểu cảm linh hoạt của cô, anh suýt chút nữa cười ra tiếng. Đúng là lần đầu tiên anh chủ động muốn nói chuyện với con gái như vậy, cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy thú vị với một thứ gì đó.
"Vậy tôi sẽ thất nghiệp mất"- Nói ra xong, Mặc Đình cũng bất ngờ, chẳn thể tưởng tượng nổi là mình có thể nói ra câu này. Nhưng nào ngờ câu nói này rất ăn ý với Tạ An. Cô mỉm cười rồi nhéo má anh, chậc lưỡi nói:
"Làm trai bao đi, vừa giàu lên nhanh xhongs vừa có cơ hội trùng tu sắc đẹp, nửa đêm mà cũng thấy anh đẹp như thế này, chắc ban ngày sẽ là yêu tinh quyến rũ chết người mất"
"..." - Cô gái này, tan to tày trời rồi. Dám kêu anh đi làm trai bao, còn tự ý động vào người anh rất nhiều làm, còn có....còn có thể nói anh là yêu tinh quyến rũ.
Mặc Đình tức giận nở to mắt lên, chuẩn bị đứng dậy rời đi ai ngờ lại nghe cô nói:
"Nhưng làm trai bao cũng không được, già rồi nhan sắc cũng sẽ tàn, hay là anh làm phi công* đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.