Đánh Mất Vàng, Lại Nhặt Được Kim Cương!
Chương 14: Em gái, quả nhiên là người đặc biệt
Kha Lam
22/04/2020
Tạ An vừa nghe tiếng loa, vội vã đặt chiếc bánh xuống rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, lồng ngực cô đập lên liên hồi. Những thứ cô ngỡ không bao
giờ để ý thì bỗng xuất hiện cùng một lúc. Năm nay Tạ An tròn hai mươi
mốt tuổi cũng là năm cô đủ tuổi để trở về. Đến đây cô mới nhớ lại vì sao cô lại bị gửi vào cô nhi viện.
Gia tộc họ Trình là một gia tộc lớn mạnh, nắm giữ một phật nhỏ vào nền kinh tế cũng như luôn đặt việc kinh doanh lên hàng đầu. Chỉ tiếc là cả gia tộc có rất nhiều con cháu nhưng riêng người đứng đầu lại không thể có con. Nhưng Trình gia dù làm ăn kinh doanh nhưng người đứng đầu Trình gia luôn chung thủy với vợ của mình, dù không thể có con nhưng luôn duy trì mối quan hệ hôn nhân tốt đẹp. Cho đến một ngày, mẹ cô thông báo mang thai cô. Trên dưới Trình gia vui mừng hớn hở, chào mong sự có mặt của cô.
Thời gian chín tháng mười ngày mang thai là thời gian tuyệt đẹp nhất cũng là vui mừng nhất. Sau khi sinh cô ra, công việc làm ăn suy sụp hẳn, nhiều công ty làm ăn lỗ vốn, dù có khắc phục thì vẫn không cải thiện một chút nào. Đến khi mẹ cô vô tình gặp được bà thầy bói. Bà nói là vì cô không hợp mệnh với nhà họ Trình, nên khi nuôi cô, việc kinh doanh ngày càng suy sụp và dẫn đến nguy cơ phá sản. Tạ An chỉ có thể quay về khi cô tròn 21 tuổi. Lúc đầu mẹ cô không tin, nhưng cứ như thế này mãi, bà huy động số vốn còn lại để duy trì việc kinh doanh, cố gắng nuôi cô trong vòng 4 năm sau đó đem cô đến cô nhi viện. Mà quả thật, sau khi Tạ An rời khỏi Trình gia, thì bỗng dưng Trình gia làm ăn phát đạt hẳn. Lúc đấy Tạ An đang còn nhỏ, cô cứ nghĩ bố mẹ bỏ rơi cô. Cô ghét những người đó, cô chỉ thể hiện cho mọi người biết cô là người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường. Còn họ Trình đã được cô đem vào dĩ vãng.
Ai ngờ sau ngần ấy năm, Trình gia vẫn luôn theo sát cô, vẫn còn nhớ đến họ có một người con gái từng làm cho họ khốn khổ như thế nào. Tạ An chạy vội ra ngoài, trước mắt cô là một dãy những chiếc siêu xe đậu bên lề với một đóa hoa hồng thật lớn. Khung cảnh như thê này làm cô choáng ngợp, nhưng bởi vì lúc cô bị đưa vào cô nhi viện là lúc đó cô đang 4 tuổi, một đứa trẻ bốn tuổi thì biết cái gì? Nhưng thật ra từ lúc ba tuổi cô đã nhận thức được những gì đã xảy ra xung quanh, vì thế, để bảo vệ bản thân, cô đành tỏ vẻ ngạc nhiên, bất ngờ nhiều hơn vui mừng. Sau đó lùi về sau, thẩn trọng nhìn người đang cầm bảng “ Chúc mừng sinh nhật”.
“Mấy người là ai?”
Người áo đen bị bất ngờ vì hỏi như thế, nhưng có lẽ đã chuẩn bị sẵn khịch bản, hắn đi đến, cung kính nói:
“Thưa tiểu thư, chuyện này quả thật rất khó để giải thích. Chủ tịch đang chờ cô, khi gặp chủ tịch thì cô sẽ biết rõ mọi chuyện”
“Chủ tịch”
“À, chủ tịch Trình gia -Trình Hạo Nhiên”
“Trình gia?” - Tạ An vẫn giả vờ ngu ngốc hỏi.
Bị hỏi như vậy, vẫn lúng túng giải thích:
“Trình gia là một gia tộc đang nắm chủ nhiều cổ phần nhất ở các công ty”
“Các công ty nào”
“Công ty thực phẩm Lãnh Thị, Sản xuất Mặc gia, xuất khẩu Tống Vĩ…..”
Nghe liệt kê như vậy, cô ậm ừ gật đầu nhận xét: “ Nghe có vẻ lớn nhỉ”
“Rất lớn”
“Lớn như vậy thì Trình gia đến tìm tôi làm gì, muốn xin cổ phần ở quán ăn nhỏ như chỗ tôi sao”
“Chuyện này…”
“Thôi bỏ đi, mấy người làm việc lớn của mấy người, chỗ nhỏ nhỏ này như tôi không tiếp được” - đấy cũng là cô từ chối của cô. Vừa quay đầu đi vào, tên kia nhận ra được điều không đúng. Vội vã nói:
“Tiểu thư, hôm nay là sinh thần của cô, là Chủ tịch đích thân cửu tôi đến mời cô về”
Tạ An nhíu mày: “Không phải chỉ gặp thôi sao? Về gì ở đây”
Bị nói trúng tâm tư, tên kia lúng túng. Rõ không phải hắn không biết mà hắn không muốn nói nhiều với cô. Mới đầu mà đã xem thường như vậy, những nhân viên được Trình gia thuê cũng có tai tiếng quá đi.
“Em gái, đúng như chủ tịch đoán, em quả nhiên là người đặc biệt” Giongj noi vang từ xa người đàn ông mở cửa bước xuống xe. Trang lục lịch lãm, bộ đồ xanh sẫm làm nổi bật làm da trắng nõn của hắn. Tóc che khuất một mắt, đeo kính râm đen, nhìn qua rất phong độ. Đôi môi hơi nhếch lên. Tạ An nheo mắt lại, cô nhớ rõ, cô là con đầu tiên, thì xuất hiện thêm người anh nào nữa đây?
Gia tộc họ Trình là một gia tộc lớn mạnh, nắm giữ một phật nhỏ vào nền kinh tế cũng như luôn đặt việc kinh doanh lên hàng đầu. Chỉ tiếc là cả gia tộc có rất nhiều con cháu nhưng riêng người đứng đầu lại không thể có con. Nhưng Trình gia dù làm ăn kinh doanh nhưng người đứng đầu Trình gia luôn chung thủy với vợ của mình, dù không thể có con nhưng luôn duy trì mối quan hệ hôn nhân tốt đẹp. Cho đến một ngày, mẹ cô thông báo mang thai cô. Trên dưới Trình gia vui mừng hớn hở, chào mong sự có mặt của cô.
Thời gian chín tháng mười ngày mang thai là thời gian tuyệt đẹp nhất cũng là vui mừng nhất. Sau khi sinh cô ra, công việc làm ăn suy sụp hẳn, nhiều công ty làm ăn lỗ vốn, dù có khắc phục thì vẫn không cải thiện một chút nào. Đến khi mẹ cô vô tình gặp được bà thầy bói. Bà nói là vì cô không hợp mệnh với nhà họ Trình, nên khi nuôi cô, việc kinh doanh ngày càng suy sụp và dẫn đến nguy cơ phá sản. Tạ An chỉ có thể quay về khi cô tròn 21 tuổi. Lúc đầu mẹ cô không tin, nhưng cứ như thế này mãi, bà huy động số vốn còn lại để duy trì việc kinh doanh, cố gắng nuôi cô trong vòng 4 năm sau đó đem cô đến cô nhi viện. Mà quả thật, sau khi Tạ An rời khỏi Trình gia, thì bỗng dưng Trình gia làm ăn phát đạt hẳn. Lúc đấy Tạ An đang còn nhỏ, cô cứ nghĩ bố mẹ bỏ rơi cô. Cô ghét những người đó, cô chỉ thể hiện cho mọi người biết cô là người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường. Còn họ Trình đã được cô đem vào dĩ vãng.
Ai ngờ sau ngần ấy năm, Trình gia vẫn luôn theo sát cô, vẫn còn nhớ đến họ có một người con gái từng làm cho họ khốn khổ như thế nào. Tạ An chạy vội ra ngoài, trước mắt cô là một dãy những chiếc siêu xe đậu bên lề với một đóa hoa hồng thật lớn. Khung cảnh như thê này làm cô choáng ngợp, nhưng bởi vì lúc cô bị đưa vào cô nhi viện là lúc đó cô đang 4 tuổi, một đứa trẻ bốn tuổi thì biết cái gì? Nhưng thật ra từ lúc ba tuổi cô đã nhận thức được những gì đã xảy ra xung quanh, vì thế, để bảo vệ bản thân, cô đành tỏ vẻ ngạc nhiên, bất ngờ nhiều hơn vui mừng. Sau đó lùi về sau, thẩn trọng nhìn người đang cầm bảng “ Chúc mừng sinh nhật”.
“Mấy người là ai?”
Người áo đen bị bất ngờ vì hỏi như thế, nhưng có lẽ đã chuẩn bị sẵn khịch bản, hắn đi đến, cung kính nói:
“Thưa tiểu thư, chuyện này quả thật rất khó để giải thích. Chủ tịch đang chờ cô, khi gặp chủ tịch thì cô sẽ biết rõ mọi chuyện”
“Chủ tịch”
“À, chủ tịch Trình gia -Trình Hạo Nhiên”
“Trình gia?” - Tạ An vẫn giả vờ ngu ngốc hỏi.
Bị hỏi như vậy, vẫn lúng túng giải thích:
“Trình gia là một gia tộc đang nắm chủ nhiều cổ phần nhất ở các công ty”
“Các công ty nào”
“Công ty thực phẩm Lãnh Thị, Sản xuất Mặc gia, xuất khẩu Tống Vĩ…..”
Nghe liệt kê như vậy, cô ậm ừ gật đầu nhận xét: “ Nghe có vẻ lớn nhỉ”
“Rất lớn”
“Lớn như vậy thì Trình gia đến tìm tôi làm gì, muốn xin cổ phần ở quán ăn nhỏ như chỗ tôi sao”
“Chuyện này…”
“Thôi bỏ đi, mấy người làm việc lớn của mấy người, chỗ nhỏ nhỏ này như tôi không tiếp được” - đấy cũng là cô từ chối của cô. Vừa quay đầu đi vào, tên kia nhận ra được điều không đúng. Vội vã nói:
“Tiểu thư, hôm nay là sinh thần của cô, là Chủ tịch đích thân cửu tôi đến mời cô về”
Tạ An nhíu mày: “Không phải chỉ gặp thôi sao? Về gì ở đây”
Bị nói trúng tâm tư, tên kia lúng túng. Rõ không phải hắn không biết mà hắn không muốn nói nhiều với cô. Mới đầu mà đã xem thường như vậy, những nhân viên được Trình gia thuê cũng có tai tiếng quá đi.
“Em gái, đúng như chủ tịch đoán, em quả nhiên là người đặc biệt” Giongj noi vang từ xa người đàn ông mở cửa bước xuống xe. Trang lục lịch lãm, bộ đồ xanh sẫm làm nổi bật làm da trắng nõn của hắn. Tóc che khuất một mắt, đeo kính râm đen, nhìn qua rất phong độ. Đôi môi hơi nhếch lên. Tạ An nheo mắt lại, cô nhớ rõ, cô là con đầu tiên, thì xuất hiện thêm người anh nào nữa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.