Đánh Mất Vàng, Lại Nhặt Được Kim Cương!
Chương 13: Cuộc sống mới
Kha Lam
22/04/2020
Chắc hẳn mọi người đã và đang thắc mắc rằng Tạ An cô đã ở đâu trong suốt
thời gian qua. Để có thể quên được người mà cô đã đơn phương suốt bao
nhiêu năm, để có thể không làm chủ một gia tài kếch xù đó. Cô đã từ bỏ
đất nước để rồi sống ở nước ngoài. May mắn thay cô làm bên bộ phận
marketing, quen kha khá nhiều người, nên khi cô cần sự giúp đỡ thì họ
đều sẵn lòng.
Chỉ có điều thủ tục nhập cảnh của cô khá rắc rối mà trách để Mặc thiếu gia tìm được, cô đã ở ẩn tại nhà bạn cô một giời gian rồi sau đó cô liền chuồn sang nước ngoài với số vốn ít ỏi mà cô có được. Nhờ vậy cô đã được tự do, chỉ có điều cô nhớ tất cả mọi người, nhớ khoảng thời gian vô tư, cố gắng trong hi vọng. Nhưng dù vậy, cô vẫn lo lắng cho những người ở cô nhi viện, giờ nó không còn ổn định như trước thì những người ở đấy sẽ sống như thế nào? những chuyện này là do cô gây ra, nói là cô ngoảnh mặt làm ngơ thì không đúng. Chỉ là hằng ngày cô đều đọc trên mấy tờ báo lá cải tìm thông tin về khu cô nhỉ viện, khi đọc đến đoạn cô nhi viện được Mặc Gia mua lại và tài trợ hoàn toàn cô mới yên lòng.
Cũng đã một năm từ khi cô rời đi, cuộc sống như một trang sách mới và cô cần phải xây lại từ đầu. Bắt đầu từ việc phục vụ nhà hàng ba tháng,, sau đó kiếm chút vốn mở cửa hàng nhỏ tại Singapore với thu nhập vừa đủ. Đủ ở đây là đủ để trả các chi phí sinh hoạt cũng là trả nợ vốn trước đó.
Dạo gần đây có một số biến động nhỏ về mặt thị trường, Tạ An muốn phát triển danh hiệu riêng cho bản thân. Cũng một năm vất vả, nếu không đạt được thành quả gì, Tạ An cô cũng cảm thấy có lỗi với bản thân. Cô cố gắng liên lạc với bên các doanh nghiệp lớn để kêu gọi vốn đầu tư. Bởi vì cô là một nữ doanh nhân trẻ, chẳng có kinh nghiệm gì nhiều nhưng đổi lại bản chiến lược hoạt động của cô khá độc đáo nên nhiều nơi chấp nhận đầu tư nhưng đổi lại cô phải chịu thiệt thòi trong vốn tiền lời. Nghe như vậy nên Tạ An chẳng vui vẻ gì, mãi không chịu ký kết hợp đồng.
Hôm nay vẫn là một ngày bình thường, Tạ An sáng sớm dậy để lên trên cửa hàn để kiểm tra thử một lượt trước khi làm việc khác. Đi đến thấy cửa hàng vẫn đóng, đoán chắc đám nhân viên lại đi muộn, dạo này cô hiền quá nên để cho mấy người cưỡi lên đầu lên cổ đây mà.
Hùng hổ đẩy cửa đi vào, một mảng tối đen bao trùm. Một đạo ánh sáng từ ngọn nến nhỏ len lỏi xuất hiện cùng với dàn dồng thanh:
“Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday...Happy birthday …..Happy birthday to you”
Jackson, người giám sát quán ăn, đội cái mũ sinh nhật cùng với trên tay là chiếc bánh kem, đi đến, môi mỉm cười rồi nói với cô:
“Happy birthday mrs. An”
Tạ An khá là bất ngờ đồng thời cũng nghi ngờ, bất ngờ bởi vì từ trước đến nay cô không biết cô sinh nhật vào ngày nào, tất cả thông tin đều bị trung tâm cô nhi viện giấu kín khi cô được chuyển đến. Mà lúc đấy cô con fnhr thì cô nào biết cái gì, thấy những người khác được tổ chức sinh nhật cô liền lấy ngày sinh nhật của cô là vào ngày mồng 1 tháng 1 hằng năm. Nhưng đây không phải đầu năm ,cô chưa tiết lộ thông tin nhiều ra bên ngoài, sao đám nhân viên có thể biết được ngày sinh nhật của cô.
Nghĩ vậy nhưng cô chỉ vờ như bất ngờ, vui mừng nhận lấy bánh. Nhắm mắt lại ước điều ước nhỏ rồi mỉm cười, hỏi:
“Sao mọi người lại biết hôm nay là sinh nhật của tôi?”
“Có người gửi đến quán tờ giấy, trong đó có thông tin của cô nên chúng tôi mới biết thôi”
Tạ An nhíu mày:
“Tờ giấy, nó đâu rồi”
“Here” Jacson mở trong túi áo ra là một tờ giấy. Cô nhanh chóng nhạn lấy rồi mở ra, trong lòng thật sự rất hoang mang và lo sợ. Anhs mắt của cô lướt qua tờ giấy một lượt, tay run run. Đúng là đây chính là hồ sơ lý lịch mà cô đã từng muốn tìm. Trình Tạ An. Tất cả mọi tài liệu khi cô viết chỉ vẻn vẹn hai chữ. giờ đây nó được thêm chữ Trình ở trước nữa. Điều này chứng tỏ rằng đấy là chính là họ của cô, cuối cùng nhà họ Trình cũng đến tìm cô về rồi sao?
“ai là người đã gửi tờ giấy này đến đây?”
Nhân viên đồng hương của cô chưa kịp trả lời thì ở phía ngoài cửa hàng vang lên một tiếng pháo cùng với âm thanh được phát ra từ loa:
“Tiểu thư, chúc người sinh nhât vui vẻ”
Chỉ có điều thủ tục nhập cảnh của cô khá rắc rối mà trách để Mặc thiếu gia tìm được, cô đã ở ẩn tại nhà bạn cô một giời gian rồi sau đó cô liền chuồn sang nước ngoài với số vốn ít ỏi mà cô có được. Nhờ vậy cô đã được tự do, chỉ có điều cô nhớ tất cả mọi người, nhớ khoảng thời gian vô tư, cố gắng trong hi vọng. Nhưng dù vậy, cô vẫn lo lắng cho những người ở cô nhi viện, giờ nó không còn ổn định như trước thì những người ở đấy sẽ sống như thế nào? những chuyện này là do cô gây ra, nói là cô ngoảnh mặt làm ngơ thì không đúng. Chỉ là hằng ngày cô đều đọc trên mấy tờ báo lá cải tìm thông tin về khu cô nhỉ viện, khi đọc đến đoạn cô nhi viện được Mặc Gia mua lại và tài trợ hoàn toàn cô mới yên lòng.
Cũng đã một năm từ khi cô rời đi, cuộc sống như một trang sách mới và cô cần phải xây lại từ đầu. Bắt đầu từ việc phục vụ nhà hàng ba tháng,, sau đó kiếm chút vốn mở cửa hàng nhỏ tại Singapore với thu nhập vừa đủ. Đủ ở đây là đủ để trả các chi phí sinh hoạt cũng là trả nợ vốn trước đó.
Dạo gần đây có một số biến động nhỏ về mặt thị trường, Tạ An muốn phát triển danh hiệu riêng cho bản thân. Cũng một năm vất vả, nếu không đạt được thành quả gì, Tạ An cô cũng cảm thấy có lỗi với bản thân. Cô cố gắng liên lạc với bên các doanh nghiệp lớn để kêu gọi vốn đầu tư. Bởi vì cô là một nữ doanh nhân trẻ, chẳng có kinh nghiệm gì nhiều nhưng đổi lại bản chiến lược hoạt động của cô khá độc đáo nên nhiều nơi chấp nhận đầu tư nhưng đổi lại cô phải chịu thiệt thòi trong vốn tiền lời. Nghe như vậy nên Tạ An chẳng vui vẻ gì, mãi không chịu ký kết hợp đồng.
Hôm nay vẫn là một ngày bình thường, Tạ An sáng sớm dậy để lên trên cửa hàn để kiểm tra thử một lượt trước khi làm việc khác. Đi đến thấy cửa hàng vẫn đóng, đoán chắc đám nhân viên lại đi muộn, dạo này cô hiền quá nên để cho mấy người cưỡi lên đầu lên cổ đây mà.
Hùng hổ đẩy cửa đi vào, một mảng tối đen bao trùm. Một đạo ánh sáng từ ngọn nến nhỏ len lỏi xuất hiện cùng với dàn dồng thanh:
“Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday...Happy birthday …..Happy birthday to you”
Jackson, người giám sát quán ăn, đội cái mũ sinh nhật cùng với trên tay là chiếc bánh kem, đi đến, môi mỉm cười rồi nói với cô:
“Happy birthday mrs. An”
Tạ An khá là bất ngờ đồng thời cũng nghi ngờ, bất ngờ bởi vì từ trước đến nay cô không biết cô sinh nhật vào ngày nào, tất cả thông tin đều bị trung tâm cô nhi viện giấu kín khi cô được chuyển đến. Mà lúc đấy cô con fnhr thì cô nào biết cái gì, thấy những người khác được tổ chức sinh nhật cô liền lấy ngày sinh nhật của cô là vào ngày mồng 1 tháng 1 hằng năm. Nhưng đây không phải đầu năm ,cô chưa tiết lộ thông tin nhiều ra bên ngoài, sao đám nhân viên có thể biết được ngày sinh nhật của cô.
Nghĩ vậy nhưng cô chỉ vờ như bất ngờ, vui mừng nhận lấy bánh. Nhắm mắt lại ước điều ước nhỏ rồi mỉm cười, hỏi:
“Sao mọi người lại biết hôm nay là sinh nhật của tôi?”
“Có người gửi đến quán tờ giấy, trong đó có thông tin của cô nên chúng tôi mới biết thôi”
Tạ An nhíu mày:
“Tờ giấy, nó đâu rồi”
“Here” Jacson mở trong túi áo ra là một tờ giấy. Cô nhanh chóng nhạn lấy rồi mở ra, trong lòng thật sự rất hoang mang và lo sợ. Anhs mắt của cô lướt qua tờ giấy một lượt, tay run run. Đúng là đây chính là hồ sơ lý lịch mà cô đã từng muốn tìm. Trình Tạ An. Tất cả mọi tài liệu khi cô viết chỉ vẻn vẹn hai chữ. giờ đây nó được thêm chữ Trình ở trước nữa. Điều này chứng tỏ rằng đấy là chính là họ của cô, cuối cùng nhà họ Trình cũng đến tìm cô về rồi sao?
“ai là người đã gửi tờ giấy này đến đây?”
Nhân viên đồng hương của cô chưa kịp trả lời thì ở phía ngoài cửa hàng vang lên một tiếng pháo cùng với âm thanh được phát ra từ loa:
“Tiểu thư, chúc người sinh nhât vui vẻ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.