Đánh Mất Vàng, Lại Nhặt Được Kim Cương!
Chương 11: Một là đồng ý, hai là theo tôi về
Kha Lam
19/04/2020
Từ đã,
nhìn lại một chút, Tạ An là một cô gái dễ dàng thích nghi với hoàn cảnh, nhưng đối với hoàn cảnh như hiện tại làm cô muốn thích nghi cũng không
được. Cú sốc một chàng trai trong suy nghĩ của cô từ một kẻ ăn trộm được cô tư vấn trở thành tam thiếu gia của một tập đoàn rộng lớn. Những
thông tin của Mặc Gia cô không biết chi tiết vì vậy cô không thể người
trước mặt này là thật hay giả. Nếu là giả thì còn chấp nhận được, còn
nếu là thật… một người cao quý như hắn cố ý tiếp cận một người tầm
thường như cô là có mục đích gì?
Mặc Đình nghe cô nói vậy, cảm thấy mình nói nhiều như thế mà cô vẫn không chấp nhận mình. Còn muốn nói chuyện, hay là cô ấy muốn nhiều hơn như thế này. Lần đầu tiên anh tỏ tình, chẳng có kinh nghiệm gì nhiều , nhưng mà anh lỡ nhìn trúng cô rồi thì bằng mọi cách phải đưa được cô về nhà. Nghĩ thế, anh liền bảo:
“Dù hiện tại không có nhiều, nhưng khi trở về, tôi nhất định sẽ cho em nhiều hơn như thế”
Chân Tạ An như đông cứng lại, khuôn mặt méo xệch. Lòng thầm nghĩ anh có phải có nhiều tiền đến mức bị thần kinh rồi không. Mảnh đất khu trung tâm này được xây dựng rất lâu, chưa kể nó còn qua tay nhiều nhà đầu tư lớn, anh không nói không rằng đùng một phát đem cho cô giấy tờ chuyển nhượng. Còn bảo như thế này không đủ?. Trời ạ, sao trên đời này lại không có người quý trọng tiền bạc như vậy chứ. Tạ An mấp máy môi, nói chậm như đang dò hỏi cảm xúc của anh:
“Đừng nói với tôi là, anh tin những gì đêm đó tôi đã nói với anh đất nhé”
Mặc Đình gật đầu, nắm chặt lấy tay cô, cúi đầu xuống như bị mắc lỗi. Khác với chàng trai lạnh lùng lúc nãy hùng hổ bước vảo. Anh không nói nhưng như thế có nghĩa là anh đã ngầm đồng ý với những gì Tạ An nói.
Ninh Lạc Lạc nhìn hai người nói chuyện, từng câu từng chữ không sót một cái, hóa ra là đã quen nhau và có quan hệ mờ ám với nhau từ trước,bỗng nhiên cô nhếch lên một nụ cười nhẹ, Thừa n mà biết việc này kiểu gì cũng sẽ ghét Tạ An đến cực điểm.
Nhưng một lúc sau tiếng cười của Tạ An vang lên:
“Anh bị ngốc sao? Rõ ràng là tôi mới gặp anh lần đầu, chỉ vô tình trêu như vậy mà anh cũng tin à”
Người mặc áo đen ở sau lưng suýt té vì đứng không vững. Cô gái này có tầm ảnh hưởng như thế nào, chỉ là một câu nói đùa mà cậu chủ mất tận ba ngày để tìm ra cô và mua lại mảnh đất này. Việc này đâu phải dễ dàng gì, ấy vậy mà chỉ phủi nhận bằng một câu nói đùa.
Mặc Đình nghe thế, không rõ long lòng anh nghĩ gì, khuôn mặt không có chút cảm xúc nào. Sau khi tiếng cười của Tạ An ngừng dần là một khoảng không im lặng đến đáng sợ. Hắn im lặng, tất cả mọi người cũng im lặng. Ai cũng nhìn vào cô ai oán, cô biết điều này, cô cũng nhận thức được những gì đang diễn ra là thật. Đồng thời Tạ An cũng biết dược mình đã vô tình chọc phải tổ ong rồi. Nhưng nhìn hắn chân thành biết mấy làm cô có cảm giác mình là một kẻ lửa đảo. Nên suy nghĩ chút rồi nói:
“Anh cho tôi thời gian suy nghĩ đã được không, chuyện này quả thật quá bất ngờ”
“Tôi đã cho em thời gian ba ngày để suy nghĩ” - Được tính thời gian từ khi anh gặp cô cho đến ngày hôm nay
“...” - Ba ngày trước cô đã làm những gì nhỉ…
“ Giờ em chỉ có hai sự lựa chọn”
“Hả”
“Một là đồng ý, hai là theo tôi về”
“.... Có lựa chọn thứ ba không” - Tạ An cố gắng vận dụng IQ nhanh nhất có thể để giải thoát cho bản thân ngay lúc này.
“...Không…thể” - Chữ thể chưa kịp nói ra, Tạ An đã nắm chặt mắt, nhanh chân nói trước:
“Thứ ba là tôi đồng ý theo anh về nhà” - Nghe hết sức vô lí nhưng đó là sự thật. Tất cả mọi người nghĩ cô sẽ giả vờ từ chối rồi âm thầm nhận bằng cách khác. Nhưng ai ngờ rằng cô nói như vậy, khiến trong lòng mọi người âm thầm thốt lên hai chữ: “vô sỉ”
Tay Mặc Đình nắm Tạ An nới lỏng đi một chút, anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt thấp thoáng nét cười hiện rõ, đôi môi mỏng cong lên hiện rõ sự vui mừng. Không ngờ anh có thể dễ dàng giữ cô lại như thế. Để chắc chắn, anh hỏi lại lần nữa:
“Thật ư?”
“Tất nhiên là thật”
Tạ An gât đầu chắc chắn. Nhưng dừng một chút lại nói tiếp:
“Anh cho tôi 1 ngày để dọn đồ nhé, tầm tối mai anh qua đón tôi là được”
Mặc Đình gật đầu đồng ý, với vô gái trước mắt này anh luôn có sự tin tưởng tuyệt đối cũng như cô luôn mang đến cho anh điều ấm áp kì lạ mà anh chưa từng có, nhưng anh đâu biết, cô đang tính toán đường chạy trốn của mình.
Mặc Đình nghe cô nói vậy, cảm thấy mình nói nhiều như thế mà cô vẫn không chấp nhận mình. Còn muốn nói chuyện, hay là cô ấy muốn nhiều hơn như thế này. Lần đầu tiên anh tỏ tình, chẳng có kinh nghiệm gì nhiều , nhưng mà anh lỡ nhìn trúng cô rồi thì bằng mọi cách phải đưa được cô về nhà. Nghĩ thế, anh liền bảo:
“Dù hiện tại không có nhiều, nhưng khi trở về, tôi nhất định sẽ cho em nhiều hơn như thế”
Chân Tạ An như đông cứng lại, khuôn mặt méo xệch. Lòng thầm nghĩ anh có phải có nhiều tiền đến mức bị thần kinh rồi không. Mảnh đất khu trung tâm này được xây dựng rất lâu, chưa kể nó còn qua tay nhiều nhà đầu tư lớn, anh không nói không rằng đùng một phát đem cho cô giấy tờ chuyển nhượng. Còn bảo như thế này không đủ?. Trời ạ, sao trên đời này lại không có người quý trọng tiền bạc như vậy chứ. Tạ An mấp máy môi, nói chậm như đang dò hỏi cảm xúc của anh:
“Đừng nói với tôi là, anh tin những gì đêm đó tôi đã nói với anh đất nhé”
Mặc Đình gật đầu, nắm chặt lấy tay cô, cúi đầu xuống như bị mắc lỗi. Khác với chàng trai lạnh lùng lúc nãy hùng hổ bước vảo. Anh không nói nhưng như thế có nghĩa là anh đã ngầm đồng ý với những gì Tạ An nói.
Ninh Lạc Lạc nhìn hai người nói chuyện, từng câu từng chữ không sót một cái, hóa ra là đã quen nhau và có quan hệ mờ ám với nhau từ trước,bỗng nhiên cô nhếch lên một nụ cười nhẹ, Thừa n mà biết việc này kiểu gì cũng sẽ ghét Tạ An đến cực điểm.
Nhưng một lúc sau tiếng cười của Tạ An vang lên:
“Anh bị ngốc sao? Rõ ràng là tôi mới gặp anh lần đầu, chỉ vô tình trêu như vậy mà anh cũng tin à”
Người mặc áo đen ở sau lưng suýt té vì đứng không vững. Cô gái này có tầm ảnh hưởng như thế nào, chỉ là một câu nói đùa mà cậu chủ mất tận ba ngày để tìm ra cô và mua lại mảnh đất này. Việc này đâu phải dễ dàng gì, ấy vậy mà chỉ phủi nhận bằng một câu nói đùa.
Mặc Đình nghe thế, không rõ long lòng anh nghĩ gì, khuôn mặt không có chút cảm xúc nào. Sau khi tiếng cười của Tạ An ngừng dần là một khoảng không im lặng đến đáng sợ. Hắn im lặng, tất cả mọi người cũng im lặng. Ai cũng nhìn vào cô ai oán, cô biết điều này, cô cũng nhận thức được những gì đang diễn ra là thật. Đồng thời Tạ An cũng biết dược mình đã vô tình chọc phải tổ ong rồi. Nhưng nhìn hắn chân thành biết mấy làm cô có cảm giác mình là một kẻ lửa đảo. Nên suy nghĩ chút rồi nói:
“Anh cho tôi thời gian suy nghĩ đã được không, chuyện này quả thật quá bất ngờ”
“Tôi đã cho em thời gian ba ngày để suy nghĩ” - Được tính thời gian từ khi anh gặp cô cho đến ngày hôm nay
“...” - Ba ngày trước cô đã làm những gì nhỉ…
“ Giờ em chỉ có hai sự lựa chọn”
“Hả”
“Một là đồng ý, hai là theo tôi về”
“.... Có lựa chọn thứ ba không” - Tạ An cố gắng vận dụng IQ nhanh nhất có thể để giải thoát cho bản thân ngay lúc này.
“...Không…thể” - Chữ thể chưa kịp nói ra, Tạ An đã nắm chặt mắt, nhanh chân nói trước:
“Thứ ba là tôi đồng ý theo anh về nhà” - Nghe hết sức vô lí nhưng đó là sự thật. Tất cả mọi người nghĩ cô sẽ giả vờ từ chối rồi âm thầm nhận bằng cách khác. Nhưng ai ngờ rằng cô nói như vậy, khiến trong lòng mọi người âm thầm thốt lên hai chữ: “vô sỉ”
Tay Mặc Đình nắm Tạ An nới lỏng đi một chút, anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt thấp thoáng nét cười hiện rõ, đôi môi mỏng cong lên hiện rõ sự vui mừng. Không ngờ anh có thể dễ dàng giữ cô lại như thế. Để chắc chắn, anh hỏi lại lần nữa:
“Thật ư?”
“Tất nhiên là thật”
Tạ An gât đầu chắc chắn. Nhưng dừng một chút lại nói tiếp:
“Anh cho tôi 1 ngày để dọn đồ nhé, tầm tối mai anh qua đón tôi là được”
Mặc Đình gật đầu đồng ý, với vô gái trước mắt này anh luôn có sự tin tưởng tuyệt đối cũng như cô luôn mang đến cho anh điều ấm áp kì lạ mà anh chưa từng có, nhưng anh đâu biết, cô đang tính toán đường chạy trốn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.