Đánh Mất Vàng, Lại Nhặt Được Kim Cương!
Chương 12: Trốn Thoát
Kha Lam
20/04/2020
Câu
chuyện được kết thúc tại đấy. Mặc Đình vốn dĩ là người không nói nhiều,
nhận được sự chấp thuận của cô, anh yên tâm cùng đoàn người trở về. Tờ
giấy kia anh bắt cô giữ lấy bằng đường, thế là cô đàn ngậm ngùi đồng ý
giữ tờ giáy đấy trước ánh mắt thèm thuồng của mọi người. Ninh Lạc Lạc
thấy đoàn người kia đi, cô cũng tức giận trở về. Và có lẽ vì cô tức giận quá, cũng ghen tị với Tạ An đến cực điểm vì vậy cô đã quay đi thẳng
thừng mà không để ý đến việc con chó yêu quý của nhà cô đang ngoan ngoãn nằm dưới chân của Tạ An.
Tạ An đi lên lầu cùng với Louis, đóng sầm cửa lại để tránh cho việc mọi người lên hỏi cô về nguyên nhân và sự việc vừa rồi. Cầm tờ giấy,,đứng bên cạnh cánh cửa, đọc đi đọc lại những thông tin kia lần nữa thạt kĩ. Nhìn dấu đỏ của Mặc Gia phía dưới, cô mới tin đây là sự thật. Ngồi khụy xuống dưới đất, bất lực nhìn về phía trước, sắp sếp những suy nghĩ trong đầu lại một cách rõ ràng nhất.
Louis thấy cô thẩn người như vậy, nó đi đến bên cạnh cô, Tạ An nhìn con chó, định đánh một cái cho bõ ghét, nhưng thấy đôi mắt trong veo của nó. Tôi thở dài, thầm chửi:
“Mày có biết mày đã gây rắc rối cho tao rồi không. Nếu không vì mày, tao đã không dính đến tên thiếu gia họ Mặc kia, tao cũng đã không phát hiện Lã Thừa n thích Ninh Lạc Lạc, tao cũng sẽ không thức đêm mà bị đuổi việc….”
Louis biết mình đang bị mắng, cũng ư ử rồi đứng sát bên cạnh cô. Hành động như vậy , Tạ An lại cảm thấy con chó thật đáng thương. Bỗng chốc cô thở dài:
“Mọi chuyện cũng không thể trách mày, chỉ trách tao không dám đối mặt với sự thật thôi”
Nói xong, cô đứng dậy, mở cửa, sau đó đứng qua một bên, tạo một đường thẳng, cô nói là:
“Đi về đi, Ninh Lạc Lạc mà phát hiện ra là đã bỏ quên mày, cô ta lại đến đây ầm ĩ một trận nữa cho mà xem”
Louis biết là cô mở đường cho nó đi. Đôi mắt màu lục nhìn cô, cái đuôi đang vẫy cũng thả xuống, lùi về phía sau đứng trong góc trường. Tạ An thấy vậy, cố ý xuống giọng, nhẹ nhàng nói:
“Đại gia a, ngài ở Ninh gia được ăn sung mặc sướng đã quen, giờ ăn uống cực khổ ngại chịu không được đâu”
Thấy con chó nó cứ rúc sao góc tường, Tạ An khóc không ra nước mắt:
“Qủa thật không phải là tao ghét mày, nhưng hiện tại tao không có đủ tiền để mua lại mày”
Cô đã nói đến mức như vậy, con chó vẫn cứ nhìn cô mà không có dộng tĩnh gì như thế. Bỗng chốc cô bất lực. Đi đến bàn, cảm gác Tạ An đã thay đổi quyết định. Louis mới đến gần cô, nhưng tránh xa cánh cửa một chút chỉ vì sợ cô đuổi nó đi.
Ngồi gõ tay trên mặt bàn, suy nghĩ một chút, môi tạo một đường cong xinh đẹp. Cô đã có cách rồi!
******
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, không nhận thấy được tín hiệu liên lạc gì của Tạ An, Mặc Đình không thể kiên nhẫn chờ đợi nữa, anh tự mình đi vào cô nhi viện, đi lên tầng trên nơi căn phòng của Tạ An.Ở phía ngoài không hề khóa, có vẻ như đang có người ở trong.
“Cốc, cốc, cốc” - Anh gõ cửa ba lần, nhưng vẫn không có hồi âm. Hai hàng lông mày nhíu lại , thử đẩy cánh cửa. Nào ngờ rằng cánh cửa được mở ra một cách dễ dàng. Đi từ từ vào trong, căn phòng rất sạch sẽ và gọn gàng, nhưng hầu như đồ dùng ở đây không còn nữa. Ở xung quanh ngoài con chó đang ngủ trên chiếc giường ra thì chẳng có gì cả.
Tim Mặc Đình đập rất nhanh, từ từ đi tới, rồi suy nghĩ những trường hợp tệ nhất có thể xảy ra. Louis to lớn với bộ lông màu vàng đang nằm ngủ yên ổn trên giường, không phát hiện ra sự có mặt của người lạ. Nó ngủ rất say. Ở dưới chân nó là khế ước chuyển nhượng cô nhi viện. Cùng với lá thư được gấp gọn gàng với dòng chữ: Gửi Tam thiếu gia.
“Hi, Tam thiếu gia. Có lẽ anh đã và đang rất tức giận khi đọc được dòng thư này của tôi. Nhưng anh hãy bình tĩnh ngồi nghe tôi nói đã…
Thật ra tôi vẫn chưa biết tên anh là gì, ấy vậy mà đùng một cái tôi trở thành chủ nhân của khối tài sản khổng lồ này đồng thời cũng tham gia vào chiến trường của Mặc gia, điều này tôi vẫn chưa thích ứng kịp. Thật mong anh thứ lỗi cho tôi. Nếu có duyên, sau này tôi sẽ gặp anh ở một hoàn cảnh khác,lúc đấy tôi sẽ thật sự nghiêm túc để dối diện với anh chứ không trốn tránh như thế này nữa.
À, Anh có thấy con chó màu vàng nằm trên giường đấy không? Nó là con chó của Ninh gia, tên là Louis. Tôi đã cho nó uống thuốc ngủ, phiền anh đem nó về Ninh gia dùm tôi, tránh để nó ở đây làm loạn. Nhưng nếu nó không chịu về thì anh nuôi nó luôn cũng được, Louis là con chó tốt, chỉ là nó gặp được người chủ không tốt mà thôi.
Đừng tìm tôi, tôi thật sự cần khoảng trời bình yên.
Ký tên: Tạ An”
Mặc Đình cầm bức thư, đọc từ trên xuống dưới, không sót chữ nào. Anh nở nụ cười lạnh, không biết anh đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa, màn đêm cũng buông xuống đúng đúc, không khí trở nên lạnh lẽo. Cuối cùng, Mặc Đình anh cũng tìm được người làm anh có hứng thú với cuộc sống này rồi.
Tạ An đi lên lầu cùng với Louis, đóng sầm cửa lại để tránh cho việc mọi người lên hỏi cô về nguyên nhân và sự việc vừa rồi. Cầm tờ giấy,,đứng bên cạnh cánh cửa, đọc đi đọc lại những thông tin kia lần nữa thạt kĩ. Nhìn dấu đỏ của Mặc Gia phía dưới, cô mới tin đây là sự thật. Ngồi khụy xuống dưới đất, bất lực nhìn về phía trước, sắp sếp những suy nghĩ trong đầu lại một cách rõ ràng nhất.
Louis thấy cô thẩn người như vậy, nó đi đến bên cạnh cô, Tạ An nhìn con chó, định đánh một cái cho bõ ghét, nhưng thấy đôi mắt trong veo của nó. Tôi thở dài, thầm chửi:
“Mày có biết mày đã gây rắc rối cho tao rồi không. Nếu không vì mày, tao đã không dính đến tên thiếu gia họ Mặc kia, tao cũng đã không phát hiện Lã Thừa n thích Ninh Lạc Lạc, tao cũng sẽ không thức đêm mà bị đuổi việc….”
Louis biết mình đang bị mắng, cũng ư ử rồi đứng sát bên cạnh cô. Hành động như vậy , Tạ An lại cảm thấy con chó thật đáng thương. Bỗng chốc cô thở dài:
“Mọi chuyện cũng không thể trách mày, chỉ trách tao không dám đối mặt với sự thật thôi”
Nói xong, cô đứng dậy, mở cửa, sau đó đứng qua một bên, tạo một đường thẳng, cô nói là:
“Đi về đi, Ninh Lạc Lạc mà phát hiện ra là đã bỏ quên mày, cô ta lại đến đây ầm ĩ một trận nữa cho mà xem”
Louis biết là cô mở đường cho nó đi. Đôi mắt màu lục nhìn cô, cái đuôi đang vẫy cũng thả xuống, lùi về phía sau đứng trong góc trường. Tạ An thấy vậy, cố ý xuống giọng, nhẹ nhàng nói:
“Đại gia a, ngài ở Ninh gia được ăn sung mặc sướng đã quen, giờ ăn uống cực khổ ngại chịu không được đâu”
Thấy con chó nó cứ rúc sao góc tường, Tạ An khóc không ra nước mắt:
“Qủa thật không phải là tao ghét mày, nhưng hiện tại tao không có đủ tiền để mua lại mày”
Cô đã nói đến mức như vậy, con chó vẫn cứ nhìn cô mà không có dộng tĩnh gì như thế. Bỗng chốc cô bất lực. Đi đến bàn, cảm gác Tạ An đã thay đổi quyết định. Louis mới đến gần cô, nhưng tránh xa cánh cửa một chút chỉ vì sợ cô đuổi nó đi.
Ngồi gõ tay trên mặt bàn, suy nghĩ một chút, môi tạo một đường cong xinh đẹp. Cô đã có cách rồi!
******
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, không nhận thấy được tín hiệu liên lạc gì của Tạ An, Mặc Đình không thể kiên nhẫn chờ đợi nữa, anh tự mình đi vào cô nhi viện, đi lên tầng trên nơi căn phòng của Tạ An.Ở phía ngoài không hề khóa, có vẻ như đang có người ở trong.
“Cốc, cốc, cốc” - Anh gõ cửa ba lần, nhưng vẫn không có hồi âm. Hai hàng lông mày nhíu lại , thử đẩy cánh cửa. Nào ngờ rằng cánh cửa được mở ra một cách dễ dàng. Đi từ từ vào trong, căn phòng rất sạch sẽ và gọn gàng, nhưng hầu như đồ dùng ở đây không còn nữa. Ở xung quanh ngoài con chó đang ngủ trên chiếc giường ra thì chẳng có gì cả.
Tim Mặc Đình đập rất nhanh, từ từ đi tới, rồi suy nghĩ những trường hợp tệ nhất có thể xảy ra. Louis to lớn với bộ lông màu vàng đang nằm ngủ yên ổn trên giường, không phát hiện ra sự có mặt của người lạ. Nó ngủ rất say. Ở dưới chân nó là khế ước chuyển nhượng cô nhi viện. Cùng với lá thư được gấp gọn gàng với dòng chữ: Gửi Tam thiếu gia.
“Hi, Tam thiếu gia. Có lẽ anh đã và đang rất tức giận khi đọc được dòng thư này của tôi. Nhưng anh hãy bình tĩnh ngồi nghe tôi nói đã…
Thật ra tôi vẫn chưa biết tên anh là gì, ấy vậy mà đùng một cái tôi trở thành chủ nhân của khối tài sản khổng lồ này đồng thời cũng tham gia vào chiến trường của Mặc gia, điều này tôi vẫn chưa thích ứng kịp. Thật mong anh thứ lỗi cho tôi. Nếu có duyên, sau này tôi sẽ gặp anh ở một hoàn cảnh khác,lúc đấy tôi sẽ thật sự nghiêm túc để dối diện với anh chứ không trốn tránh như thế này nữa.
À, Anh có thấy con chó màu vàng nằm trên giường đấy không? Nó là con chó của Ninh gia, tên là Louis. Tôi đã cho nó uống thuốc ngủ, phiền anh đem nó về Ninh gia dùm tôi, tránh để nó ở đây làm loạn. Nhưng nếu nó không chịu về thì anh nuôi nó luôn cũng được, Louis là con chó tốt, chỉ là nó gặp được người chủ không tốt mà thôi.
Đừng tìm tôi, tôi thật sự cần khoảng trời bình yên.
Ký tên: Tạ An”
Mặc Đình cầm bức thư, đọc từ trên xuống dưới, không sót chữ nào. Anh nở nụ cười lạnh, không biết anh đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa, màn đêm cũng buông xuống đúng đúc, không khí trở nên lạnh lẽo. Cuối cùng, Mặc Đình anh cũng tìm được người làm anh có hứng thú với cuộc sống này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.