Đánh Mất Vàng, Lại Nhặt Được Kim Cương!
Chương 5: Thách thức
Kha Lam
19/04/2020
*Phi công là những chàng trai trẻ yêu hoặc lấy những cô gái lớn tuổi hơn.
Anh nhìn cô, khóe miệng giật giật. Muốn tức giận cũng không thể tức giận được là bởi vì rõ nhìn cô chân thành như thế, rõ là có ý tốt cho mình, nhưng ý tốt của cô cũng thật sự rất ...
Cơ mà, Mặc Đình vẫn khong hiểu phi công là gì? Bình thường anh sống bên nước ngoài là chủ yếu, nên vốn từ của anh chẳng có nhiều lắm. Nhìn cô trong vòng vài giây, dứt ra khỏi suy nghĩ. Nếu lần này anh tức giận ra mặt thì sẽ thiệt thòi, nên anh vẫn kiên nhẫn hỏi:
"Phi cô là gì?"
Cô chân thành trả lời:
"Yêu những người lớn tuổi hơn, để người ta có thể nuôi anh nha"
"Tôi yêu cô được không?"
Nói đến đây, tay cô khựng lại, quả thật là cô bị cận nên mắt cô hơi mờ khi nhìn về đêm. Cô muốn nhìn rõ anh để đoán xem anh bao nhiêu tuổi nhưng nheo mắt mãi ẫn không nhìn ra. Giongj nói nặng nề hơn một chút:
"Anh nhìn tôi già lắm sao?, có khi anh còn phải gọi tôi bằng cháu đấy chứ"
"..." - Qủa thật nhìn cô dễ thương nhưng để hắn gọi bằng cháu thì...
Nhìn đi nhìn lại một lúc lâu, anh mới bật thốt lên hai từ:
"Bà thím"
"Anh nói ai là bà thím hả, đâu phải ai cũng xinh đẹp như những vị tiểu thư "
Nói đến vị tiểu thư, cô bỗng nhớ đến cảnh tượng ban nãy. Trong lòng dâng lên một trận chua xót cực độ. Đôi mắt ửng hồng, tâm trạng lại trở nên tồi tệ. Cô quay đầu đi rồi nói:
"Bỏ đi, chắc gì anh đã yêu được một bà thím như tôi"
"Được" - Cô vừa nói xong, anh gật đầu chắc như đinh đóng cột. Nhưng đâu ai biết, không hiểu sao anh thấy tâm trạng cô thay đổi thất thường thế làm anh chăng vui vẻ một chút nào. Anh vẫn muốn cô tự nhiên như ban nãy, để dối mặt với những gì mình gây ra, anh dành phải trả lời như vậy. Có lẽ chỉ có cô mới làm anh lúng túng và mất kiểm soát.
Tạ An gật đầy, cảm thấy chàng trai trước mắt này đủ ngây thơ để làm cô vui vẻ. Cô khẽ trả lời thành thật:
"Tôi nghèo lắm, làm gì có tiền để nuôi anh"
Mặc Đình suy nghĩ một lát lại trả lời:
"Vậy thì tôi nuôi cô"
Đến đất, Tạ An bật cười, nụ cười của cô như cơn gió mát xoa dịu không khí tối đen ở đây. Cô nhìn anh với điệu bộ thách thức:
"Anh mà đủ khả năng nuôi được tôi ư, đừng đùa chứ?"
Anh bị cô xem thường, nhíu mày thành thật nói: "Đủ "
Sau đó còn gật đầu như rất chắc chắn. Tạ An thấy anh như vậy cô cũng nghiêm túc, đứng dậy, khoác tay anh và nói:
" Tôi biết tôi là người có sắc đẹp tự thiên hương, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích, nhưng cũng đừng vì thế mà anh thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên như vậy chứ"
"..." - Mặc Đình bị cô nói đến nổi da gà. Chọn cách im lặng là tôt nhất. Tạ An nói tiếp:
"Muốn yêu bà đây cũng được, chỉ cần anh mang sính lễ đến, chuẩn bị một màn tỏ tình thật lãng mạn, rồi tôi sẽ đồng ý yêu anh. Mà màn tỏ tình nhất định phải có vàng...đấy là điều cơ bản nhất chứng minh anh nuôi được tôi đấy nhé"
Cô nói nửa đùa nửa thật. Lát nữa cô sẽ lại về cô nhi viện để ngủ. Lúc đấy cắt dấu của anh, anh sẽ không bao giờ biết được cô là ai chứ đừng nói gì đến việc cầu hôn. Người ăn trộm như anh chắc sẽ tiếc tiền lắm, chưa kể nuôi chưa đủ bản thân mà đòi có khả năng nuôi người khác. đấy là chuyện rất phi lí.
Mặc Đình ngẩng đầu nhìn cô thật lâu, không biết có suy nghĩ gì, đến khi Tạ An nói cô buồn ngủ, cô về trước. Hôm nay cô thất tình rồi. Nên anh cũng chỉ nhìn theo bóng lưng của cô chứ không đi theo. Mãi chìm đắm vào trong suy nghĩ riêng cho đến khi anh phát hiện anh bị lạc đường. Đến nỗi chờ đến khi trời sáng, người quản gia cùng những người khác đi tìm anh khắp nơi.
"Cậu chủ"
Nguời quản gia tìm thấy anh, cúi đầu cung kính. Đây là lần đầu tiên cậu chủ về nước, nhất định không thể để xảy ra bất kì một sai sót nào. Mặc Đình nhìn ông, nghiêng đầu qua bên phải nhìn, rồi nghiêng đầu qua bên trái nhìn, đứng dậy nói:
"Thật khó nhìn" - Nói xong Mặc Đình rời đi, để lại người quản gia đứng cúi đầu với cái ghế, không biết có chuyện gì xảy ra. Bỗng nhiên ông suy nghĩ, gương mặt mình có nhìn lắm sao?
Anh nhìn cô, khóe miệng giật giật. Muốn tức giận cũng không thể tức giận được là bởi vì rõ nhìn cô chân thành như thế, rõ là có ý tốt cho mình, nhưng ý tốt của cô cũng thật sự rất ...
Cơ mà, Mặc Đình vẫn khong hiểu phi công là gì? Bình thường anh sống bên nước ngoài là chủ yếu, nên vốn từ của anh chẳng có nhiều lắm. Nhìn cô trong vòng vài giây, dứt ra khỏi suy nghĩ. Nếu lần này anh tức giận ra mặt thì sẽ thiệt thòi, nên anh vẫn kiên nhẫn hỏi:
"Phi cô là gì?"
Cô chân thành trả lời:
"Yêu những người lớn tuổi hơn, để người ta có thể nuôi anh nha"
"Tôi yêu cô được không?"
Nói đến đây, tay cô khựng lại, quả thật là cô bị cận nên mắt cô hơi mờ khi nhìn về đêm. Cô muốn nhìn rõ anh để đoán xem anh bao nhiêu tuổi nhưng nheo mắt mãi ẫn không nhìn ra. Giongj nói nặng nề hơn một chút:
"Anh nhìn tôi già lắm sao?, có khi anh còn phải gọi tôi bằng cháu đấy chứ"
"..." - Qủa thật nhìn cô dễ thương nhưng để hắn gọi bằng cháu thì...
Nhìn đi nhìn lại một lúc lâu, anh mới bật thốt lên hai từ:
"Bà thím"
"Anh nói ai là bà thím hả, đâu phải ai cũng xinh đẹp như những vị tiểu thư "
Nói đến vị tiểu thư, cô bỗng nhớ đến cảnh tượng ban nãy. Trong lòng dâng lên một trận chua xót cực độ. Đôi mắt ửng hồng, tâm trạng lại trở nên tồi tệ. Cô quay đầu đi rồi nói:
"Bỏ đi, chắc gì anh đã yêu được một bà thím như tôi"
"Được" - Cô vừa nói xong, anh gật đầu chắc như đinh đóng cột. Nhưng đâu ai biết, không hiểu sao anh thấy tâm trạng cô thay đổi thất thường thế làm anh chăng vui vẻ một chút nào. Anh vẫn muốn cô tự nhiên như ban nãy, để dối mặt với những gì mình gây ra, anh dành phải trả lời như vậy. Có lẽ chỉ có cô mới làm anh lúng túng và mất kiểm soát.
Tạ An gật đầy, cảm thấy chàng trai trước mắt này đủ ngây thơ để làm cô vui vẻ. Cô khẽ trả lời thành thật:
"Tôi nghèo lắm, làm gì có tiền để nuôi anh"
Mặc Đình suy nghĩ một lát lại trả lời:
"Vậy thì tôi nuôi cô"
Đến đất, Tạ An bật cười, nụ cười của cô như cơn gió mát xoa dịu không khí tối đen ở đây. Cô nhìn anh với điệu bộ thách thức:
"Anh mà đủ khả năng nuôi được tôi ư, đừng đùa chứ?"
Anh bị cô xem thường, nhíu mày thành thật nói: "Đủ "
Sau đó còn gật đầu như rất chắc chắn. Tạ An thấy anh như vậy cô cũng nghiêm túc, đứng dậy, khoác tay anh và nói:
" Tôi biết tôi là người có sắc đẹp tự thiên hương, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích, nhưng cũng đừng vì thế mà anh thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên như vậy chứ"
"..." - Mặc Đình bị cô nói đến nổi da gà. Chọn cách im lặng là tôt nhất. Tạ An nói tiếp:
"Muốn yêu bà đây cũng được, chỉ cần anh mang sính lễ đến, chuẩn bị một màn tỏ tình thật lãng mạn, rồi tôi sẽ đồng ý yêu anh. Mà màn tỏ tình nhất định phải có vàng...đấy là điều cơ bản nhất chứng minh anh nuôi được tôi đấy nhé"
Cô nói nửa đùa nửa thật. Lát nữa cô sẽ lại về cô nhi viện để ngủ. Lúc đấy cắt dấu của anh, anh sẽ không bao giờ biết được cô là ai chứ đừng nói gì đến việc cầu hôn. Người ăn trộm như anh chắc sẽ tiếc tiền lắm, chưa kể nuôi chưa đủ bản thân mà đòi có khả năng nuôi người khác. đấy là chuyện rất phi lí.
Mặc Đình ngẩng đầu nhìn cô thật lâu, không biết có suy nghĩ gì, đến khi Tạ An nói cô buồn ngủ, cô về trước. Hôm nay cô thất tình rồi. Nên anh cũng chỉ nhìn theo bóng lưng của cô chứ không đi theo. Mãi chìm đắm vào trong suy nghĩ riêng cho đến khi anh phát hiện anh bị lạc đường. Đến nỗi chờ đến khi trời sáng, người quản gia cùng những người khác đi tìm anh khắp nơi.
"Cậu chủ"
Nguời quản gia tìm thấy anh, cúi đầu cung kính. Đây là lần đầu tiên cậu chủ về nước, nhất định không thể để xảy ra bất kì một sai sót nào. Mặc Đình nhìn ông, nghiêng đầu qua bên phải nhìn, rồi nghiêng đầu qua bên trái nhìn, đứng dậy nói:
"Thật khó nhìn" - Nói xong Mặc Đình rời đi, để lại người quản gia đứng cúi đầu với cái ghế, không biết có chuyện gì xảy ra. Bỗng nhiên ông suy nghĩ, gương mặt mình có nhìn lắm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.