Đạo

Chương 1: Khởi Đầu Của Tất Cả

ZomB

27/01/2021

C1: Khởi đầu của tất cả

Minh, năm nay vừa đủ tuổi đi tù, đang lê lết trên con đường về nhà. Phải nói thế nào nhỉ, ông trời ko lấy hết của ai bao giờ nhưng với nó lại khác. Sinh ra trong 1 gia đình nghèo, đã xấu trai còn có chiều cao khiêm tốn. Cái tính cù lần của nó cũng chẳng ai ưa cả. Cả ngày nó chỉ biết ru rú trong nhà, cày mấy bộ anime yêu thích, ôm cái gối in hình mấy con waifu, mơ mộng về những thế giới, nơi mà nó isekai để làm bá chủ. Phải, nó là 1 thằng wibu chính hiệu !

- Hôm nay đúng là 1 ngày tồi tệ !

Vừa đi vừa than thở, Minh muốn khóc lắm rồi. Là 1 đứa mang chòm sao quả tạ, vận xui như 1 người bạn thân của nó từ bé, luôn luôn đeo bám mà ám thằng nhóc tội nghiệp này. Ngày nào nó cũng gặp xui xẻo nhưng hôm nay quả thực là còn xui hơn mọi ngày. Sáng dậy trễ, bắt hụt bú đành cắn răng bắt xe ôm đến trường, nào ngờ vừa đến cổng trường cũng là lúc bảo vệ khoá cổng, thẫn thờ lết ra quán nước gần cổng thì bị bà hàng xóm bắt gặp. Rồi mấy ngày sau thể nào chẳng ầm lên tin đồn cho rằng nó bị nghiện các kiểu. Về nhà thì rơi mất ví, phải cuốc bộ mấy cây số mới lết được xác về đến nhà. Cứ như cả tuần này tích tụ vận đen vào mỗi hôm nay vậy. Không sao, sắp về đến nhà rồi, chỉ cần về đến nhà là Minh lại được chìm đắm vào thế giới riêng của nó, mọi buồn phiền, áp lực sẽ cứ thế mà trôi đi. Nhưng nó nào biết, vận xui vẫn còn đang chờ nó ở phía trước, vận xui chí cực, ít nhất là đối với nó ngay lúc này.

Bim bim ! Tiếng còi xe vang lên đánh thức nó khỏi nỗi u ám trong cuộc sống. Minh vô thức ngẩng đầu nhìn về nguồn âm thanh, 1 chiếc bán tải đang lao với tốc độ bàn thờ về phía nó.

- Đ!t ! ????

Thời khắc chiếc bán tải chạm vào nó thì mọi chuyển động bỗng nhiên dừng lại, mọi thứ cứ như thể bị đóng băng. Thứ duy nhất còn hoạt động chính là tiềm thức của thằng con ghẻ của cuộc sống.

- Chuyện gì vậy ? Sao tao vẫn chưa chết ? Cảnh này quen vậy ?

Hàng loạt những câu hỏi hiện lên trong tiềm thức của Minh lúc này. Nhưng chưa kịp suy nghĩ để trả lời hết các câu hỏi đó, mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu. Và cứ thế, Minh bị chiếc bán tải húc bay như 1 cái bịch rác, văng xa vài mét về phía trước.

Tỉnh lại sau cơn mê chẳng biết kéo dài bao lâu, Minh mơ hồ mở mắt nhìn sự vật phía trước. Trước mặt nó hiện tại là 1 thảo nguyên rộng lớn, ko 1 bóng người. Chẳng nhẽ, do nó bất tỉnh lâu quá mà khu phố nó sống đã biến thành 1 thảo nguyên hoang vu sao, nó tự nghĩ.

- Mày bị ngu à ? - 1 giọng nam khàn khàn vang lên từ hư ko.

- Ai đấy ? - Minh bị giọng nói lạ làm hoảng sợ, bất giác quay lưng về phía sau. Nhưng thất vọng cho nó, phía sau lưng chẳng có ai cả, xung quanh nó chẳng có ai cả.

- Tao là 1 độc giả đang đọc truyện về mày nè :v - Giọng nam cứ thế đều đều vang lên.

- Độc giả ? Truyện về tao ? Chẳng nhẽ ... - Minh cũng dần dần hiểu ra vấn đề.



- Đúng vậy ! Chúc mừng mày đã được isekai ! - Giọng nam tiếp tục vang lên đều đều, khẳng định câu trả lời cho thắc mắc của Minh.

Khỏi phải nói Minh giờ vui sướng đến như nào. Mọi ước mơ của nó nào ngờ có ngày chở thành hiện thực. Có lẽ còn phê hơn cả lần lên đỉnh đầu tiên quá.

- Đây là đâu ? Mà sao tao nói chuyện được với mày vậy ? - Dù vui sướng nhưng Minh cũng ko quên khai thác thông tin về thế giới này. Chẳng nhỡ nó chỉ được giao lưu với độc giả trong chap đầu thôi thì sao.

- Hỗn giới, Trung địa. Mày có thể nói chuyện với tao do tác giả buff cho mày khả năng giao tiếp phá vỡ chiều ko gian thứ 4, vượt qua ranh giới thật và ảo, như thằng Deadpool ấy.

- Adu vjp ! Tao bá vcl. Rồi tao sẽ đại náo võ lâm, xưng bá thiên hạ. Gọi thằng trùm truyện này ra đây ????. Mà đúng rồi, ko biết tao trông như nào nhỉ. Ko biết là dạng soái ca 6 múi hay dạng hotboy thư sinh đây. Ôi dàn harem của anh, hãy đợi anh nhé !

Phấn khích nhìn quanh, giờ Minh muốn ngay lập tức tìm thấy 1 con sông, 1 cái hồ có thể cho nó soi bản thân mình trên đó. Cũng ko phải tìm lâu, ngay trước mắt nó là 1 vũng nước khá lớn. Ko chần chừ gì nữa, Minh hí hửng chạy đến.

Pằng ! 1 tiếng súng vang lên. Minh đột nhiên thấy vai phải đau nhói. Nó nhìn sang thì nhận ra bên vai phải của mình xuất hiện 1 lỗ sâu hoắm. Có vẻ nó đã trúng đạn rồi. Nhưng ko quan tâm, nó vẫn chạy về phía hồ nước, nó muốn nhìn thấy dung nhan mới của mình.

- Tao là main mà, tao chết thế đéo nào được.

Minh tự tin cười lớn. Cuối cùng, sau bao nỗ lực, bỏ qua mọi đau đớn, nó đã đến được chỗ mình muốn. Vừa kịp soi mình xuống dòng nước, nó gục ngã, ko phải do vết thương bên vai. Nó sụp đổ rồi, hoàn toàn sụp đổ. Ko phải soái ca 6 múi, ko phải hotboy cool ngầu. Thứ nó thấy là 1 thằng tóc trắng, da cũng trắng như bạch tạng, mặt hốc hác như thằng nghiện, cả người gầy gò như bộ xương di động. Nó đây sao, thằng main đây sao ? Minh vẫn ko tin vào những gì trước mắt mình, nó lắc đầu, tát vào mặt như để kiểm tra có phải nó đang mơ ko. Nhưng sự thật phũ phàng, dù ko xấu đến nỗi như con lợn như ở thế giới cũ thì cái nhân dạng ở đây cũng chẳng đẹp đẽ chút nào. Nó xấu vlol !

- Tao là main mà, tao là main mà ! - Minh gào khóc, nó ko cam tâm. Rồi tiếng khóc của nó khựng lại. Phổi nó đau nhói, tim nó đau nhói. 1 lưỡi gươm cứ thế xuyên từ lồng ngực nó lên. Minh shock nặng.

- T..ta...a..aoo.. l...là..à ....

Chưa kịp nói hết câu, ko thể chịu đựng nỗi đau thể xác tiếp nữa, cứ thế, thằng main của chúng ta gục xuống.

-To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook