Đạo

Chương 2: Vô Sinh ?

ZomB

27/01/2021

C2: Vô sinh

- Đây là đâu ?

Tỉnh lại 1 lần nữa trong 1 khung cảnh hoàn toàn xa lạ, Minh lại tiếp tục bàng hoàng. Giờ đây, khung cảnh trước mắt nó ko phải là thảo nguyên rộng lớn ko một bóng người nữa mà là 1 bệnh viện đông đúc, chật ních người qua lại. Hai lần isekai, 2 lần chết, Minh sợ lắm rồi. Lần này nó chỉ muốn được có 1 cuộc đời bình lặng, ... giàu có với có chục em mỹ nhân vây quanh là được =)). Và trên hết là phải có dung mạo soái ca vạn người mê. Nhìn quanh 1 hồi, ko thấy xung quanh có bất kì cái gương nào, Minh quyết định tiến tới nhà vệ sinh, sử dụng gương trong đấy để soi ra diện mạo mới. Cùng lắm xấu quá thì nó lại tự sát lần nữa để được isekai. Nghĩ là làm, Minh lấy đà tính bật dậy. Nhưng chỉ nhích người lên nó đã thấy lồng ngực mình đau nhói. Minh đã nhận ra được thực tại, sau lần bị đâm lén đấy nó vẫn chưa chết.

- KHÔNGGGGGGG !

Minh đau đớn gào to, thu hút sự chú ý mọi người xung quanh. Trong đó, có 1 nữ nhân diễm lệ thấy vậy liền chạy đến ngay lập tức.

- Con ko sao chứ ?

Nữ nhân ân cần hỏi han Minh. Nhìn nữ nhân trước mặt mà Minh ko kiềm được nước bọt. Nếu là ở thế giới cũ của hắn, đẹp như nàng chí ít cũng phải là người mẫu, diễn viên mới xứng tầm so sánh. Mà khoan ...

- CON sao ? - Minh đã nhận ra được điều gì đó ko ổn.

- Ko phải con tổn thương cả phần đầu đấy chứ ? - Nữ nhân nhìn như 20 tuổi kia lấy tay đặt nhẹ lên trán Minh trước vẻ mặt ngơ ngác của nó.

- Thẩm Bích Diệp, phu nhân Trịnh gia, mẹ mày đấy ! - Giọng nam khàn vang lên 1 lần nữa.

- Sao lại chửi tao ???

- Ý tao là mẹ của mày đấy ????

- Mẹ sao ???



Minh như muốn phát khóc. 1 tỷ tỷ nhìn mlem như vậy mà lại là mẹ của nó. Ông trời đúng là trêu đùa nó mà. Nhưng dẫu sao Minh cũng ánh lên 1 tia hi vọng. - Vợ con ta thì sao ? - Minh trông chờ câu trả lời, nó hi vọng nương tử của nó ở đây xinh đẹp, chí ít được 1 nửa như mẹ nó cũng được rồi.

- 13 tuổi vợ con cc gì ? Mày muốn đi tù à ? - Giọng nam khàn vang lên 1 chút bực bội.

- Vl 13 ??????? - Minh sốc cực nặng.

- Trịnh Vu Sinh, thiếu gia Trịnh gia. Trong 1 lần vay tiền của xã hội đen ko trả được đã bị bọn chúng truy đuổi đến Thảo nguyên Tĩnh Lặng. Cũng may được 1 vị thần bí nào đó ra tay cứu giúp. Dù có thương tổn đến tim nhưng vẫn giữ được mạng.

Minh ( từ sau sẽ gọi là Sinh ) ngớ người ra. Thì ra đây là thân phận của nó ở thế giới này, Vu Sinh. Mà sao nghe giống Vô Sinh vậy ????. Lúc này ko phải lúc để chê bai nữa. Nhìn xung quanh mình lúc này thay vì là máy móc, trang thiết bị y tế lại là 1 quầng sáng màu xanh lục, Sinh ko khỏi ngạc nhiên. Nằm trong này cảm giác thật thư thái, dễ chịu. Có vẻ nền khoa học ở đây rất tân tiến.

- Mày giải thích cho tao rõ hơn 1 chút về thế giới này được ko ? - Sinh tò mò suy nghĩ. Quả thật nó cũng muốn trò chuyện công khai cùng giọng nói kia. Nhưng tự nhiên thao thao bất tuyệt 1 mình ngay chốn đông người thì bác sĩ sẽ cho là nó bị điên mất.

- Hỗn giới là 1 thế giới rất rộng lớn, cái này chắc phải dần về sau t ao mới giải thích hết được. Còn nơi mày đang ở là Trung địa, vùng đất của con người. Trong thế giới này, mọi quy chuẩn, ngành nghề, giai cấp đều phụ thuộc vào 1 thứ gọi là ĐẠO. Như ngươi thấy, y bác sĩ đều sở hữu y đạo, rất giúp ích cho việc cứu người. Ngoài ra còn rất nhiều loại đạo. Chính trị gia là những người hữu Vương giả đạo, đạo của những kẻ cầm quyền. Có những loại đạo rất phổ thông như chính đạo, tà đạo. Những loại đạo theo tín ngưỡng như Phật đạo, Thiên chúa đạo. 1 người ko chỉ sở hữu 1 loại đạo. Nhưng việc tu luyện đạo rất khó khăn và gian nan. Có những loại đạo ko chỉ phụ thuộc vào tính chăm chỉ mà còn yêu cầu thiên phú nữa.

- Phụ hồ có đạo riêng ko ? :v

- Có, Fuho đạo !

- Vlol Fuho đạo =))

- Thiên sinh vạn vật, bất kì khái niệm nào cũng có thể trở thành đạo. Nhưng đạo chỉ là 1 khái niệm, nó là kim chỉ nam để con người tu luyện thể lực, trí lực, linh lực, niệm lực, ... và rất nhiều loại nội ngoại lực khác. Mà khi con người đạt được 1 loại đạo sẽ xuất hiện 1 hình xăm trên vai phải thể hiện loại đạo đó.

- Mày xem trên vai tao có hình xăm nào ko ??? - Sinh hồ hởi cởi áo ngó ra sau lưng. Nó hi vọng 1 kì tích xuất hiện. Dù xấu trai đến mấy nhưng mạnh mẽ, cộng thêm gia thế của nó nữa thì nó tin chắc gái sẽ đổ ầm ầm.

- Có, 1 hình như 1 bóng ma trắng, ở đầu là vết sẹo do viên đạn để lại. - Giọng nam trở nên khá âm trầm ...

- Chẳng nhẽ là Ma đạo ? - Sinh ko một chút lo sợ, trái lại rất phấn khởi. Nếu trời ép nó làm ma thì nó cũng ko ngại mà đồ Thần diệt Phật.



- Sở hữu Ma đạo mà phế vật đến nỗi ko bảo toàn được mạng sống của mình sao ????. Tao cũng chưa thấy loại đạo này bao giờ ( vì truyện mới mở đầu thì thấy cái đéo gì đâu ). Chắc đây là 1 loại đạo phế vật thôi, tao nghĩ nên tạm thời gọi nó là Vong đạo :v

- KONME MÀY !!!

Sinh tức phát khóc rồi, đã xấu trai còn phế vật. Kiểu này sao mà nó tán gái được chứ. Nghĩ đến đây, Sinh biết chỉ còn 1 cách, tự sát và isekai 1 lần nữa. Như đọc được suy nghĩ trong đầu Sinh, giọng nam bất chợt vang lên:

- Mày nghĩ mọi chuyện ngon ăn thế à. Mày may mắn lắm mới được isekai đấy. Tỉ lệ chỉ là 1/10^5triệu thôi. Nếu mày tự tin vận may thông thiên thì cứ việc tiếp tục. Nói trước cho mày biết, lần trước ăn may là do trao đổi với vận may cả đời của mày đấy. Cho nên sinh ra mày đã xui như vậy. Ko phải tác giả buff thêm vận may thì giờ này mày đã là vong hồn bị xe cán chết rồi.

Nghe những lời này mà Sinh bất giác rơi con dao gọt hoa quả xuống. Nó sợ rồi. Lần này chết là chết thật đấy. Chịu vậy, dù gì ngoại hình này cũng ko đến nỗi tệ, với lại nó còn là thiếu gia của cả 1 gia tộc cơ mà. Thôi thì chịu sống kiếp này vậy. Dù chỉ là 1 thằng main ghẻ còn hơn là phải chết. Nó cũng đéo đủ tư cách để hận tác giả vì dù gì tác giả cũng đã cứu nó 1 mạng ( #lời tác giả: Đjt mẹ, tuổi lol :v ).

3 tháng sau, ngày nó xuất viện, ...

Sau 3 tháng xốc lại tinh thần thì cuối cùng Sinh cũng chấp nhận số phận. Chuẩn bị về với tư cách thiếu gia nhà họ Trịnh nào.

Reeng reeng ! Chuông điện thoại vang của Trịnh phu nhân vang lên.

- Moshi moshi, có chuyện gì vậy anh ? - Hình như là Trịnh tổng gọi đến. - Sao anh ? Công ty phá sản ạ ? Nhà mình phải bán trả nợ ạ ? Rồi từ này mẹ con em sống sao ? ... Cái gì ? Đi ăn mày sao ạ ?

Từng lời từng lời của Trịnh phu nhân như từng nhát dao đâm vào tim Sinh. Nó nắm chặt nắm tay lại, cúi gằm mặt xuống. Nó chịu ko nổi nữa rồi, nó muốn hét, hét lên thật to. Thế là nó ngửa mặt lên trời, trút hết nỗi giận trong lòng:

- Đ!t .... con ... mẸ .... MÀYYYYY !

-To be continued-

P/s: Do iêm ko muốn thằng main lấy danh nghĩa iêm r bị ăn hành sml nên iêm đổi tên nó thành Sinh ạ, mọi người làm quen dần và thông cảm cho iêm nhé ????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook