Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 87: Bị khiêu khích
Ni Vô Ngả
14/02/2024
Rồi có bữa món ăn hợp khẩu vị, cô lỡ ăn nhiều đến mức no phình bụng, cả người mệt mỏi khó chịu anh cũng nói:
“Em ăn cứ như quân chết đói vậy. Đời còn dài, đồ ăn còn nhiều, đâu ai ăn hết của em đâu?”
Cô cau có kêu lên:
“Sao lúc tôi ăn anh không nói như vậy đi?”
Cứ để người ta ăn cho thả ga rồi mới lải nhải là sao?
Anh ái ngại đáp trả:
“Tôi nói vậy để em rút kinh nghiệm, tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đâu thể nhìn ra được lúc nào em no đâu?”
“Thế anh nói ít thôi!”
Cô cáu bẩn mắng anh.
Nam Thái Gia bị mắng ngược thì im lặng suy nghĩ, cuối cùng, anh đành nói:
“Vậy được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Kết quả của câu nói đó chính là Nam Thái Gia rất để ý tới lượng thức ăn cô nạp vào cơ thể. Đi ăn với nhau nhiều nên bây giờ anh đã bắt kịp khoảnh khắc cô ăn ‘vừa đủ’ sẽ lên tiếng ngăn cản không cho cô ăn thêm nữa.
Về vấn đề tập tành, anh rất đều đặn, còn cô thì nửa vời, ngày vui thì đi, không vui thì ở nhà làm việc hoặc xem tivi.
Nam Thái Gia vậy mà lại không hài lòng, anh rủ cô tới nhà mình tập không được nên đành chăm chỉ tới Neyu Ah để kiểm soát cô, kéo cô rèn luyện sức khỏe. Nghĩ mỗi ngày có Nam Thái Gia ở phòng tập đợi mình, Thiều Vân San tự nhiên chăm chỉ đến lạ, đi không sót buổi nào, chỉ trừ có việc quan trọng thì mới ‘xin nghỉ’ thôi.
Thật ra không phải cô không muốn tới ‘thăm hỏi’ phòng tập xịn xò nhà anh, nhưng cô sợ, lỡ đang tập tành rèn luyện, anh lại đè cô ra tập cái khác thì sao? Mặc dù, sau khi chia tay Hàng Trình Vũ, tần suất cô nghĩ về chuyện đó nhiều hơn, nhưng cô vẫn sờ sợ, cảm thấy chưa sẵn sàng để bắt đầu với bất cứ ai…
Bữa ăn, rèn luyện sức khỏe rồi lại tới giấc ngủ.
Nam Thái Gia là điển hình của việc đàn ông ngủ trước cả gà. Nhắn tin chat chit với cô được mấy câu lại quay ra kêu ‘ tôi đi xử lý chút công việc’, đến đúng tầm mười một giờ thì nhắn tin nhắc cô đi ngủ. Cô kêu anh đi ngủ trước, cô đang bận lướt xem trai đẹp. Anh liền gọi qua cho cô, tưởng nói gì ai ngờ chỉ để ‘giám sát cô đi ngủ’.
“Anh rồ à?”
Đó là câu mà cô nói với anh nhiều nhất trong khoảng thời gian mà anh muốn chỉnh đốn thói quen sinh hoạt của cô. Biết người ta muốn tốt cho mình, nhưng thế cũng hơi quá rồi!
Có điều việc anh làm diễn ra rất đều đặn và kiên nhẫn khiến cô dần bị ảnh hưởng theo. Cô đã học được cách đi ngủ sớm cùng với giờ của anh. Cũng biết lo nghĩ tới sức khỏe của mình hơn trước.
Kiếp trước chết một lần không phải là vì sức khỏe suy kiệt sao?
Cô cứ sợ rằng Nam Thái Gia ám cô khiến cô không thoát được cái chết cuối đời, nhưng việc không giữ gìn sức khỏe mà cứ tàn phá cơ thể như vậy cũng dễ dẫn tới cái chết trẻ.
Thời gian suy nghĩ miên man cũng là lúc buổi tiệc của một người giàu có bắt đầu. Nghe giới thiệu thì người đàn ông đó họ Lâm, vẻ ngoài trông đã gần năm mươi. Ông ta tâm sự vợ mất đã lâu, bây giờ mới dám nghĩ tới việc đi bước nữa bởi đã tìm được chân ái của cuộc đời mình.
Khi lời giới thiệu kết thúc, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cô gái trẻ đứng ở vị trí chính giữa. Thiều Vân San cũng nhìn qua… không ngờ là Ngô Thanh Hà.
Ngô Thanh Hà trong chiếc váy trắng công chúa, ánh mắt long lanh nhìn người trên sân khấu. Ông Lâm xuống sân khấu, cầm lấy bó hoa từ người của Proud chuẩn bị cho rồi đi tới trước mặt Ngô Thanh Hà.
“Đồng ý lấy anh nhé!”
Những người xung quanh đều là tầng lớp trong giới thượng lưu, gặp phải tình huống nam già nữ trẻ rất nhiều cho nên họ rất vui vẻ cổ vũ. Chủ yếu vẫn là chờ cho xong chuyện này đi, họ muốn nghe nhạc. Họ tới vì âm nhạc chứ không phải làm khán giả cho những cặp đôi thích tỏ tình công khai như vậy.
“Dạ… em đồng ý.”
Ngô Thanh Hà nhận hoa, nhìn ông Lâm từ trong túi áo lấy ra hộp nhẫn, trong lòng cô ta vui sướng vô cùng, đôi mắt nhanh chóng rớm lệ bày tỏ sự xúc động. Nếu có Tả Hữu Tịch ở đây chứng kiến thì tốt nhưng Tả Hữu Tịch bận bày trò với Lạc Liên Chi nên không tới. Ngô Thanh Hà dù không được sĩ diện khoe khoang với Tả Hữu Tịch nhưng có chiếc nhẫn kim cương kia, về cô ta đăng bài viết sống ảo cũng đủ khiến người đời ghen tị rồi.
Sau màn tỏ tình, hai người đó ôm hôn nhau nồng thắm.
Thiều Vân San cũng hòa cùng đám người vỗ tay chúc mừng. Khi ánh mắt Ngô Thanh Hà vô tình chạm phải đôi mắt phượng của cô, cô ta lập tức giương giương đắc ý.
Thiều Vân San cười bất đắc dĩ.
Âm nhạc ballad cất vang, những người nghệ sĩ tài ba được ông Lâm đặt lịch với Proud mời về ca xướng đã lên sân khấu. Thiều Vân San không còn quan tâm tới Ngô Thanh Hà, chỉ tập trung thưởng nhạc.
Phải công nhận, ban nhạc hôm nay ông Lâm mời về quả thực rất chất lượng. Dễ dàng đoán ra ông ta là một người cực kỳ đam mê với thể loại nhạc hơi hướng cổ điển này.
Chuyển sang một bài nhạc nhộn nhịp hơn, quản lý của Proud đứng dưới sân khấu thay mặt Proud cảm ơn ông Lâm và ‘phu nhân’ tương lai đã tin tưởng lựa chọn và gắn bó với Proud bấy lâu nay. Anh ta làm náo nhiệt không khí bằng cách mời mọi người đi ra giữa sân khấu nhảy với nhau.
Những điệu nhảy cổ điển Thiều Vân San không thành thạo nhưng vì mê âm nhạc nên cũng đi ra góp vui. Lúc cô đang chill chill nhún theo nhạc, bên cạnh đột nhiên vang lên chất giọng khiêu khích:
“Chị Thiều cảm thấy bữa tiệc hôm nay thế nào, có vui không?”
Thiều Vân San đưa mắt sang nhìn thấy vẻ đắc ý của Ngô Thanh Hà. Cô nhún vai trả lời:
“Vui lắm!”
“Có vui bằng những bữa tiệc thoát y mà chị hay đi không?”
Cả người cô hơi sững lại, cô nghĩ nghĩ một chút rồi miệng lưỡi đanh đá đáp:
“Mỗi bên đều có cái hay riêng, nhưng được cái bên đó cũng nhiều khách thượng lưu từ nước ngoài tới lắm. So với ông Lâm, chắc chắn hào sảng hơn nhiều. Cô mới chỉ cua được ông Lâm mà đã đắc ý rồi sao? Với nhan sắc này của cô, tôi nghĩ xứng đáng với người đỉnh hơn thế.”
“Chị đúng là vô duyên.”
Mắng Thiều Vân San là thế nhưng Ngô Thanh Hà cũng len lỏi chút cảm giác hối hận trong lòng. Thật sự cô ta xứng với người giàu có hơn cả ông Lâm kia sao?
Để cua được ông Lâm, Ngô Thanh Hà đã cố gắng hoà mình vào thế giới thượng lưu, học cách tỏ ra yêu thích và thưởng thức loại nhạc chán ngắt kia cùng những buổi diễn thơ kịch khiến người ta buồn ngủ. Cô ta thật sự không muốn mình từ giờ đến khi chết đều phải nghe thể loại nhạc cổ này đâu.
Ông Lâm vừa trò chuyện với bạn của mình xong thì đi tới chỗ của Ngô Thanh Hà. Ngô Thanh Hà lập tức tỏ ra yếu đuối:
“Anh…”
“Đây là ai vậy?”
Ông Lâm nhìn qua Thiều Vân San.
Ngô Thanh Hà yểu điệu đáp:
“Là chị Thiều của Thiều gia. Chị ấy là người mà trên mạng nói hay tới mấy câu lạc bộ thoát y đó, anh nhớ không?”
“Ra là vậy!”
Ngô Thanh Hà lớn giọng giới thiệu, những người gần đó cũng nghe thấy, họ quay lại nhìn Thiều Vân San bằng ánh mắt không thiện cảm.
So với bên ngoài, cô dễ dàng hiểu được những người yêu thích thể loại nhạc truyền thống như họ tính cách sẽ khắt khe và ác cảm với hai chữ ‘thoát y’ hơn. Ngô Thanh Hà thật biết cách biến cô thành người xấu.
Có người chen miệng vào hỏi:
“Cô Thiều lui tới nơi đó quen chân, cơn gió độc nào lại đưa cô tới được đây vậy?”
“Em ăn cứ như quân chết đói vậy. Đời còn dài, đồ ăn còn nhiều, đâu ai ăn hết của em đâu?”
Cô cau có kêu lên:
“Sao lúc tôi ăn anh không nói như vậy đi?”
Cứ để người ta ăn cho thả ga rồi mới lải nhải là sao?
Anh ái ngại đáp trả:
“Tôi nói vậy để em rút kinh nghiệm, tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đâu thể nhìn ra được lúc nào em no đâu?”
“Thế anh nói ít thôi!”
Cô cáu bẩn mắng anh.
Nam Thái Gia bị mắng ngược thì im lặng suy nghĩ, cuối cùng, anh đành nói:
“Vậy được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Kết quả của câu nói đó chính là Nam Thái Gia rất để ý tới lượng thức ăn cô nạp vào cơ thể. Đi ăn với nhau nhiều nên bây giờ anh đã bắt kịp khoảnh khắc cô ăn ‘vừa đủ’ sẽ lên tiếng ngăn cản không cho cô ăn thêm nữa.
Về vấn đề tập tành, anh rất đều đặn, còn cô thì nửa vời, ngày vui thì đi, không vui thì ở nhà làm việc hoặc xem tivi.
Nam Thái Gia vậy mà lại không hài lòng, anh rủ cô tới nhà mình tập không được nên đành chăm chỉ tới Neyu Ah để kiểm soát cô, kéo cô rèn luyện sức khỏe. Nghĩ mỗi ngày có Nam Thái Gia ở phòng tập đợi mình, Thiều Vân San tự nhiên chăm chỉ đến lạ, đi không sót buổi nào, chỉ trừ có việc quan trọng thì mới ‘xin nghỉ’ thôi.
Thật ra không phải cô không muốn tới ‘thăm hỏi’ phòng tập xịn xò nhà anh, nhưng cô sợ, lỡ đang tập tành rèn luyện, anh lại đè cô ra tập cái khác thì sao? Mặc dù, sau khi chia tay Hàng Trình Vũ, tần suất cô nghĩ về chuyện đó nhiều hơn, nhưng cô vẫn sờ sợ, cảm thấy chưa sẵn sàng để bắt đầu với bất cứ ai…
Bữa ăn, rèn luyện sức khỏe rồi lại tới giấc ngủ.
Nam Thái Gia là điển hình của việc đàn ông ngủ trước cả gà. Nhắn tin chat chit với cô được mấy câu lại quay ra kêu ‘ tôi đi xử lý chút công việc’, đến đúng tầm mười một giờ thì nhắn tin nhắc cô đi ngủ. Cô kêu anh đi ngủ trước, cô đang bận lướt xem trai đẹp. Anh liền gọi qua cho cô, tưởng nói gì ai ngờ chỉ để ‘giám sát cô đi ngủ’.
“Anh rồ à?”
Đó là câu mà cô nói với anh nhiều nhất trong khoảng thời gian mà anh muốn chỉnh đốn thói quen sinh hoạt của cô. Biết người ta muốn tốt cho mình, nhưng thế cũng hơi quá rồi!
Có điều việc anh làm diễn ra rất đều đặn và kiên nhẫn khiến cô dần bị ảnh hưởng theo. Cô đã học được cách đi ngủ sớm cùng với giờ của anh. Cũng biết lo nghĩ tới sức khỏe của mình hơn trước.
Kiếp trước chết một lần không phải là vì sức khỏe suy kiệt sao?
Cô cứ sợ rằng Nam Thái Gia ám cô khiến cô không thoát được cái chết cuối đời, nhưng việc không giữ gìn sức khỏe mà cứ tàn phá cơ thể như vậy cũng dễ dẫn tới cái chết trẻ.
Thời gian suy nghĩ miên man cũng là lúc buổi tiệc của một người giàu có bắt đầu. Nghe giới thiệu thì người đàn ông đó họ Lâm, vẻ ngoài trông đã gần năm mươi. Ông ta tâm sự vợ mất đã lâu, bây giờ mới dám nghĩ tới việc đi bước nữa bởi đã tìm được chân ái của cuộc đời mình.
Khi lời giới thiệu kết thúc, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cô gái trẻ đứng ở vị trí chính giữa. Thiều Vân San cũng nhìn qua… không ngờ là Ngô Thanh Hà.
Ngô Thanh Hà trong chiếc váy trắng công chúa, ánh mắt long lanh nhìn người trên sân khấu. Ông Lâm xuống sân khấu, cầm lấy bó hoa từ người của Proud chuẩn bị cho rồi đi tới trước mặt Ngô Thanh Hà.
“Đồng ý lấy anh nhé!”
Những người xung quanh đều là tầng lớp trong giới thượng lưu, gặp phải tình huống nam già nữ trẻ rất nhiều cho nên họ rất vui vẻ cổ vũ. Chủ yếu vẫn là chờ cho xong chuyện này đi, họ muốn nghe nhạc. Họ tới vì âm nhạc chứ không phải làm khán giả cho những cặp đôi thích tỏ tình công khai như vậy.
“Dạ… em đồng ý.”
Ngô Thanh Hà nhận hoa, nhìn ông Lâm từ trong túi áo lấy ra hộp nhẫn, trong lòng cô ta vui sướng vô cùng, đôi mắt nhanh chóng rớm lệ bày tỏ sự xúc động. Nếu có Tả Hữu Tịch ở đây chứng kiến thì tốt nhưng Tả Hữu Tịch bận bày trò với Lạc Liên Chi nên không tới. Ngô Thanh Hà dù không được sĩ diện khoe khoang với Tả Hữu Tịch nhưng có chiếc nhẫn kim cương kia, về cô ta đăng bài viết sống ảo cũng đủ khiến người đời ghen tị rồi.
Sau màn tỏ tình, hai người đó ôm hôn nhau nồng thắm.
Thiều Vân San cũng hòa cùng đám người vỗ tay chúc mừng. Khi ánh mắt Ngô Thanh Hà vô tình chạm phải đôi mắt phượng của cô, cô ta lập tức giương giương đắc ý.
Thiều Vân San cười bất đắc dĩ.
Âm nhạc ballad cất vang, những người nghệ sĩ tài ba được ông Lâm đặt lịch với Proud mời về ca xướng đã lên sân khấu. Thiều Vân San không còn quan tâm tới Ngô Thanh Hà, chỉ tập trung thưởng nhạc.
Phải công nhận, ban nhạc hôm nay ông Lâm mời về quả thực rất chất lượng. Dễ dàng đoán ra ông ta là một người cực kỳ đam mê với thể loại nhạc hơi hướng cổ điển này.
Chuyển sang một bài nhạc nhộn nhịp hơn, quản lý của Proud đứng dưới sân khấu thay mặt Proud cảm ơn ông Lâm và ‘phu nhân’ tương lai đã tin tưởng lựa chọn và gắn bó với Proud bấy lâu nay. Anh ta làm náo nhiệt không khí bằng cách mời mọi người đi ra giữa sân khấu nhảy với nhau.
Những điệu nhảy cổ điển Thiều Vân San không thành thạo nhưng vì mê âm nhạc nên cũng đi ra góp vui. Lúc cô đang chill chill nhún theo nhạc, bên cạnh đột nhiên vang lên chất giọng khiêu khích:
“Chị Thiều cảm thấy bữa tiệc hôm nay thế nào, có vui không?”
Thiều Vân San đưa mắt sang nhìn thấy vẻ đắc ý của Ngô Thanh Hà. Cô nhún vai trả lời:
“Vui lắm!”
“Có vui bằng những bữa tiệc thoát y mà chị hay đi không?”
Cả người cô hơi sững lại, cô nghĩ nghĩ một chút rồi miệng lưỡi đanh đá đáp:
“Mỗi bên đều có cái hay riêng, nhưng được cái bên đó cũng nhiều khách thượng lưu từ nước ngoài tới lắm. So với ông Lâm, chắc chắn hào sảng hơn nhiều. Cô mới chỉ cua được ông Lâm mà đã đắc ý rồi sao? Với nhan sắc này của cô, tôi nghĩ xứng đáng với người đỉnh hơn thế.”
“Chị đúng là vô duyên.”
Mắng Thiều Vân San là thế nhưng Ngô Thanh Hà cũng len lỏi chút cảm giác hối hận trong lòng. Thật sự cô ta xứng với người giàu có hơn cả ông Lâm kia sao?
Để cua được ông Lâm, Ngô Thanh Hà đã cố gắng hoà mình vào thế giới thượng lưu, học cách tỏ ra yêu thích và thưởng thức loại nhạc chán ngắt kia cùng những buổi diễn thơ kịch khiến người ta buồn ngủ. Cô ta thật sự không muốn mình từ giờ đến khi chết đều phải nghe thể loại nhạc cổ này đâu.
Ông Lâm vừa trò chuyện với bạn của mình xong thì đi tới chỗ của Ngô Thanh Hà. Ngô Thanh Hà lập tức tỏ ra yếu đuối:
“Anh…”
“Đây là ai vậy?”
Ông Lâm nhìn qua Thiều Vân San.
Ngô Thanh Hà yểu điệu đáp:
“Là chị Thiều của Thiều gia. Chị ấy là người mà trên mạng nói hay tới mấy câu lạc bộ thoát y đó, anh nhớ không?”
“Ra là vậy!”
Ngô Thanh Hà lớn giọng giới thiệu, những người gần đó cũng nghe thấy, họ quay lại nhìn Thiều Vân San bằng ánh mắt không thiện cảm.
So với bên ngoài, cô dễ dàng hiểu được những người yêu thích thể loại nhạc truyền thống như họ tính cách sẽ khắt khe và ác cảm với hai chữ ‘thoát y’ hơn. Ngô Thanh Hà thật biết cách biến cô thành người xấu.
Có người chen miệng vào hỏi:
“Cô Thiều lui tới nơi đó quen chân, cơn gió độc nào lại đưa cô tới được đây vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.