Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 86: Bị rèn
Ni Vô Ngả
14/02/2024
Thanh Hàn Nữ tinh tế liếc nhìn biểu hiện của Hàng Thương Lan. Bị anh bắt gặp, cô ấy chỉ khẽ cười, ý cười thật xinh đẹp.
Hàng Thương Lan vỗ nhẹ vào lưng cô ấy vẻ an ủi:
“Vân San yêu ai, cưới ai… đều là quyết định của cô ấy. Anh đã không còn có tiếng nói trong lòng cô ấy nữa rồi. Vậy cũng tốt thôi… Chỉ có điều, ngay cả người cùng cô ấy lớn lên như anh, cô ấy lại không hề nói với anh một tiếng, anh hơi thất vọng.”
Thanh Hàn Nữ thấu hiểu:
“Anh là ngoại lệ, cô ấy ngại nói cũng đúng thôi. Anh nên hiểu cho cô ấy.”
Vương Lục quan sát hai người trò chuyện, thâm tâm có chút không vui. Khoảng nửa tiếng sau, Viện Viện bên ngoài chạy vào thu dọn đồ của mình và Thiều Vân San.
Đạo diễn quan tâm hỏi:
“Cô Thiều đã ổn hơn chưa?”
Viện Viện gật đầu:
“Đã ổn hơn rồi ạ. Xin lỗi chú và mọi người, lái xe của Thiều gia vừa tới, tiểu thư nhờ cháu chuyển lời xin phép về trước.”
“Được rồi, đi đi. Thay chúng tôi chăm sóc cô ấy nhé!”
Viện Viện vội vàng chạy đi.
Vương Lục nghe một tiếng ‘tài xế’, anh muốn xác nhận lại chút thông tin nên đã đứng dậy theo Viện Viện đi ra ngoài. Vừa hay chứng kiến cảnh tượng tên ‘tài xế’ có body sáu múi đang bế ôm Thiều Vân San, đưa cô ngồi lên xe. Chiếc xe sang và biển số đặc biệt Vương Lục không tài nào quên.
Anh ấy chợt cười ngây ngốc, lòng cảm thán: tài xế nhà này thuê đặc biệt thật đấy!
Cảm nhận được ánh nhìn của người khác, Nam Thái Gia đưa mắt nhìn qua. Vương Lục theo nghĩa khẽ cúi đầu chào vì dù sao người ta vừa lớn tuổi hơn vừa chính là ông chủ lớn của Nam Thị, phần nào đó là đối tác quan trọng cũng là sếp có thời hạn của anh ấy.
Nam Thái Gia xã giao gật đầu lại.
Vương Lục cư nhiên lại cảm thấy ưa người này hơn Hàng Trình Vũ nhiều. Không kể đến tính cách xảo quyệt của người đàn ông đó trên thương trường, thì chí ít về lễ nghi giao tiếp, người này vẫn được coi là lịch sự.
…
Vài ngày sau, Vương Lục đăng ảnh đã nhuộm tóc bạch kim lên trang của mình kèm dòng trạng thái:
‘Một cuộc hẹn là cái giá phải trả nhé @Uyển Uyển.’
Uyển Uyển chưa kịp vui vì được nhìn thấy ‘anh họ’, cô đã lo sốt vó việc tài khoản Uyển Uyển bị lộ. Vương Lục này đúng là cố ý chơi cô một vố mà. Cô nhắn tin cho anh hẹn gặp, hai người cùng đi xem phim và đi ăn với nhau cả ngày. Vương Lục dò hỏi cô đã có người mới chưa, cô rất nhanh chóng đáp ‘chưa’.
“Vậy là tôi có cơ hội rồi.”
Vương Lục nửa đùa nửa thật.
Thiều Vân San không hề né thính, ngược lại còn tỏ ra ‘anh đến thì tôi tiếp’ nói:
“Tất cả những anh đẹp trai đều có cơ hội.”
Cô nghĩ mình không nên tìm tới những em trai chân chất thật thà chưa trải sự đời như Hàng Trình Vũ. Mà nên tìm tới những lão làng tình trường như Vương Lục đây… Chơi đùa mới xứng đáng.
Còn Nam Thái Gia… haizzz, đừng nghĩ tới anh ấy nữa. Cô sợ chết lắm!
Mà cô còn nghe lỏm được ở phía trợ lý Tả, anh ta đang nhận lệnh của ông chủ truy tìm các sư thầy hóa giải hạn giỏi nhất trong nước. Cô sợ một ngày cô bị anh Nam Thái Gia bắt đi giải hạn thật thì dở.
Sau buổi đi chơi với Vương Lục đó, y như rằng hình ảnh thân thiết của hai người bị chụp lại. Có bài báo đăng tải:
‘Thiên kim nhà họ Thiều vợ tin đồn của Nam gia vướng lùm xùm qua lại với sao nam Vương Lục vốn là người tình tin đồn trước đó. Hai người hẹn hò tình tứ ở công viên Disney, nghi vấn tồn tại cuộc tình tay ba không hồi kết.’
Giữa làn sóng dữ dội của dư luận, Vương Lục cây ngay không sợ chết đứng đã đăng lên hình ảnh của cô và anh lúc ở phim trường và ảnh mới chụp chung với mái tóc bạch kim. Không những không thanh minh mà còn mập mờ viết:
‘Thích tóc bạch kim thì có ngay tóc bạch kim.’
Uyển Uyển bình luận: Rất đẹp!
Người ta đáng lý chưa biết ‘Uyển Uyển’ là ai đâu. Nhưng khi thấy Nam Thái Gia thả tim vào bình luận của cô, Vương Lục cũng trả lời: Tự khen mình có mắt thẩm mỹ hả?
Đã khiến mọi người đồn ầm lên. Liệu ‘Uyển Uyển’ đó có phải là Thiều Vân San đã mất tích trên mạng xã hội thời gian gần đây không?
Nhìn thấy thông báo Nam Thái Gia thả tim, Thiều Vân San hơi gợn gợn trong lòng. Nhớ tới hôm nay là ngày thứ sáu, cô đã sửa sang quần áo thật đẹp rồi kêu tài xế đưa tới điểm hẹn.
Hàng tuần đều đặn gặp mặt vào thứ sáu, cô đã quen. Trang phục chuẩn bị cho anh đợt cuối năm sự kiện nhiều nhưng lại không áp lực mấy. Dần dà, khi mọi thứ vào guồng, cô mơ màng nhận ra thứ rung động đó không còn đơn thuần như ban đầu.
“Cô Thiều, chào cô. Hôm nay cô tới sớm quá!”
Thiều Vân San tươi cười đáp lời người đón tiếp khách đã quen thân:
“Nghe anh nói hôm nay Proud có sự kiện hay ho nên tôi phải chủ động đi sớm đấy!”
Người đó tên thường gọi là Anh Âm, Anh Âm dẫn cô vào bên trong.
Đúng như lời anh ta nói, Thiều Vân San đã thực sự ‘nghiện’ nơi này. Đúng hơn, là ‘nghiện’ những ngày thứ sáu đặc biệt. Từ ngày giao kèo với Nam Thái Gia, chưa có hôm nào là cô lỡ hẹn.
“Hôm nay có một vị khách đặc biệt của Proud tổ chức buổi tiệc nho nhỏ để thổ lộ tình cảm với người tình của anh ấy, cô Thiều cũng tranh thủ đi nhé!”
“Anh nói vậy là ý gì?”
Thiều Vân San đùa đùa liếc nhìn Anh Âm.
Anh Âm quen với cô, cũng là chỗ gần gũi với ông chủ Nam Thái Gia. Biết hai người thường xuyên hẹn hò ở đây cho nên không ngần ngại đưa lời trêu chọc:
“Ông chủ của chúng tôi đẹp trai, giàu có lại còn độc thân. Cô Thiều… nếu tin tức kết hôn trên mạng là lời đồn thì hy vọng sau hôm nay cô sẽ cho ông chủ của chúng tôi một danh phận thật sự.”
Thiều Vân San cố dùng chất giọng đanh đá để che giấu vẻ ngại ngùng của mình:
“Thôi đi thôi đi, Thiều Vân San tôi hướng tới một cuộc sống độc thân giàu có. Không muốn vướng bận chuyện chồng con, phiền chết đi được.”
Anh Âm nhìn cô cười, biểu hiện muốn vạch trần rồi lại thôi.
“À, buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi… cô có muốn ở dưới tham gia cho vui không? Ông chủ dù gì cũng phải tầm chiều mới tới.”
Thiều Vân San gật gật đầu.
Cô ngồi vào một chiếc bàn còn trống. Giờ này Nam Thái Gia vẫn đang ở công ty, phải tới đầu giờ chiều ngủ dậy xong anh mới đến đây. Đàn ông tập gym lại mắc chứng ám ảnh cưỡng chế có khác, lối sống cứ đều răm rắp.
Cô thì không theo được như thế, cô thích tùy hứng mà làm, mọi chuyện đến đâu hay đến đó. Nam Thái Gia thân quen với cô rồi lại to gan phán xét lối sống của cô. Anh bảo:
“Em không nên sinh hoạt bừa bãi như vậy, nó có hại tới sức khỏe của em.”
Cô đến tháng, ăn ít thì anh nói:
“Sắc mặt xanh xao, mồm miệng thì như cá đớp hơi lại còn ăn ít như thế, phận làm con gái máu chảy bảy ngày uổng phí không khắc phục được thì chờ chết thôi. Ngoan, mau ăn thêm đi…”
Đùa, anh muốn khuyên cô ăn nhiều một chút thì chỉ cần nói đơn giản là được. Lại còn vòng vo tam quốc bắt bẻ cô rồi mới đưa ra kết luận nữa chứ. Cô biết đến tháng mặt cô xanh xao, môi thì khô khốc nhưng có đến mức như cá đớp hơi không?
Nhưng cô nào biết, do hôm đó cô trang điểm theo tông trầm, màu son trong mắt Nam Thái Gia cứ nhợt nhợt nhạt nhạt khiến anh không thể tưởng tượng ra gì khác ngoài con cá bị vứt lên bờ đang cố gắng đớp hơi.
Hàng Thương Lan vỗ nhẹ vào lưng cô ấy vẻ an ủi:
“Vân San yêu ai, cưới ai… đều là quyết định của cô ấy. Anh đã không còn có tiếng nói trong lòng cô ấy nữa rồi. Vậy cũng tốt thôi… Chỉ có điều, ngay cả người cùng cô ấy lớn lên như anh, cô ấy lại không hề nói với anh một tiếng, anh hơi thất vọng.”
Thanh Hàn Nữ thấu hiểu:
“Anh là ngoại lệ, cô ấy ngại nói cũng đúng thôi. Anh nên hiểu cho cô ấy.”
Vương Lục quan sát hai người trò chuyện, thâm tâm có chút không vui. Khoảng nửa tiếng sau, Viện Viện bên ngoài chạy vào thu dọn đồ của mình và Thiều Vân San.
Đạo diễn quan tâm hỏi:
“Cô Thiều đã ổn hơn chưa?”
Viện Viện gật đầu:
“Đã ổn hơn rồi ạ. Xin lỗi chú và mọi người, lái xe của Thiều gia vừa tới, tiểu thư nhờ cháu chuyển lời xin phép về trước.”
“Được rồi, đi đi. Thay chúng tôi chăm sóc cô ấy nhé!”
Viện Viện vội vàng chạy đi.
Vương Lục nghe một tiếng ‘tài xế’, anh muốn xác nhận lại chút thông tin nên đã đứng dậy theo Viện Viện đi ra ngoài. Vừa hay chứng kiến cảnh tượng tên ‘tài xế’ có body sáu múi đang bế ôm Thiều Vân San, đưa cô ngồi lên xe. Chiếc xe sang và biển số đặc biệt Vương Lục không tài nào quên.
Anh ấy chợt cười ngây ngốc, lòng cảm thán: tài xế nhà này thuê đặc biệt thật đấy!
Cảm nhận được ánh nhìn của người khác, Nam Thái Gia đưa mắt nhìn qua. Vương Lục theo nghĩa khẽ cúi đầu chào vì dù sao người ta vừa lớn tuổi hơn vừa chính là ông chủ lớn của Nam Thị, phần nào đó là đối tác quan trọng cũng là sếp có thời hạn của anh ấy.
Nam Thái Gia xã giao gật đầu lại.
Vương Lục cư nhiên lại cảm thấy ưa người này hơn Hàng Trình Vũ nhiều. Không kể đến tính cách xảo quyệt của người đàn ông đó trên thương trường, thì chí ít về lễ nghi giao tiếp, người này vẫn được coi là lịch sự.
…
Vài ngày sau, Vương Lục đăng ảnh đã nhuộm tóc bạch kim lên trang của mình kèm dòng trạng thái:
‘Một cuộc hẹn là cái giá phải trả nhé @Uyển Uyển.’
Uyển Uyển chưa kịp vui vì được nhìn thấy ‘anh họ’, cô đã lo sốt vó việc tài khoản Uyển Uyển bị lộ. Vương Lục này đúng là cố ý chơi cô một vố mà. Cô nhắn tin cho anh hẹn gặp, hai người cùng đi xem phim và đi ăn với nhau cả ngày. Vương Lục dò hỏi cô đã có người mới chưa, cô rất nhanh chóng đáp ‘chưa’.
“Vậy là tôi có cơ hội rồi.”
Vương Lục nửa đùa nửa thật.
Thiều Vân San không hề né thính, ngược lại còn tỏ ra ‘anh đến thì tôi tiếp’ nói:
“Tất cả những anh đẹp trai đều có cơ hội.”
Cô nghĩ mình không nên tìm tới những em trai chân chất thật thà chưa trải sự đời như Hàng Trình Vũ. Mà nên tìm tới những lão làng tình trường như Vương Lục đây… Chơi đùa mới xứng đáng.
Còn Nam Thái Gia… haizzz, đừng nghĩ tới anh ấy nữa. Cô sợ chết lắm!
Mà cô còn nghe lỏm được ở phía trợ lý Tả, anh ta đang nhận lệnh của ông chủ truy tìm các sư thầy hóa giải hạn giỏi nhất trong nước. Cô sợ một ngày cô bị anh Nam Thái Gia bắt đi giải hạn thật thì dở.
Sau buổi đi chơi với Vương Lục đó, y như rằng hình ảnh thân thiết của hai người bị chụp lại. Có bài báo đăng tải:
‘Thiên kim nhà họ Thiều vợ tin đồn của Nam gia vướng lùm xùm qua lại với sao nam Vương Lục vốn là người tình tin đồn trước đó. Hai người hẹn hò tình tứ ở công viên Disney, nghi vấn tồn tại cuộc tình tay ba không hồi kết.’
Giữa làn sóng dữ dội của dư luận, Vương Lục cây ngay không sợ chết đứng đã đăng lên hình ảnh của cô và anh lúc ở phim trường và ảnh mới chụp chung với mái tóc bạch kim. Không những không thanh minh mà còn mập mờ viết:
‘Thích tóc bạch kim thì có ngay tóc bạch kim.’
Uyển Uyển bình luận: Rất đẹp!
Người ta đáng lý chưa biết ‘Uyển Uyển’ là ai đâu. Nhưng khi thấy Nam Thái Gia thả tim vào bình luận của cô, Vương Lục cũng trả lời: Tự khen mình có mắt thẩm mỹ hả?
Đã khiến mọi người đồn ầm lên. Liệu ‘Uyển Uyển’ đó có phải là Thiều Vân San đã mất tích trên mạng xã hội thời gian gần đây không?
Nhìn thấy thông báo Nam Thái Gia thả tim, Thiều Vân San hơi gợn gợn trong lòng. Nhớ tới hôm nay là ngày thứ sáu, cô đã sửa sang quần áo thật đẹp rồi kêu tài xế đưa tới điểm hẹn.
Hàng tuần đều đặn gặp mặt vào thứ sáu, cô đã quen. Trang phục chuẩn bị cho anh đợt cuối năm sự kiện nhiều nhưng lại không áp lực mấy. Dần dà, khi mọi thứ vào guồng, cô mơ màng nhận ra thứ rung động đó không còn đơn thuần như ban đầu.
“Cô Thiều, chào cô. Hôm nay cô tới sớm quá!”
Thiều Vân San tươi cười đáp lời người đón tiếp khách đã quen thân:
“Nghe anh nói hôm nay Proud có sự kiện hay ho nên tôi phải chủ động đi sớm đấy!”
Người đó tên thường gọi là Anh Âm, Anh Âm dẫn cô vào bên trong.
Đúng như lời anh ta nói, Thiều Vân San đã thực sự ‘nghiện’ nơi này. Đúng hơn, là ‘nghiện’ những ngày thứ sáu đặc biệt. Từ ngày giao kèo với Nam Thái Gia, chưa có hôm nào là cô lỡ hẹn.
“Hôm nay có một vị khách đặc biệt của Proud tổ chức buổi tiệc nho nhỏ để thổ lộ tình cảm với người tình của anh ấy, cô Thiều cũng tranh thủ đi nhé!”
“Anh nói vậy là ý gì?”
Thiều Vân San đùa đùa liếc nhìn Anh Âm.
Anh Âm quen với cô, cũng là chỗ gần gũi với ông chủ Nam Thái Gia. Biết hai người thường xuyên hẹn hò ở đây cho nên không ngần ngại đưa lời trêu chọc:
“Ông chủ của chúng tôi đẹp trai, giàu có lại còn độc thân. Cô Thiều… nếu tin tức kết hôn trên mạng là lời đồn thì hy vọng sau hôm nay cô sẽ cho ông chủ của chúng tôi một danh phận thật sự.”
Thiều Vân San cố dùng chất giọng đanh đá để che giấu vẻ ngại ngùng của mình:
“Thôi đi thôi đi, Thiều Vân San tôi hướng tới một cuộc sống độc thân giàu có. Không muốn vướng bận chuyện chồng con, phiền chết đi được.”
Anh Âm nhìn cô cười, biểu hiện muốn vạch trần rồi lại thôi.
“À, buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi… cô có muốn ở dưới tham gia cho vui không? Ông chủ dù gì cũng phải tầm chiều mới tới.”
Thiều Vân San gật gật đầu.
Cô ngồi vào một chiếc bàn còn trống. Giờ này Nam Thái Gia vẫn đang ở công ty, phải tới đầu giờ chiều ngủ dậy xong anh mới đến đây. Đàn ông tập gym lại mắc chứng ám ảnh cưỡng chế có khác, lối sống cứ đều răm rắp.
Cô thì không theo được như thế, cô thích tùy hứng mà làm, mọi chuyện đến đâu hay đến đó. Nam Thái Gia thân quen với cô rồi lại to gan phán xét lối sống của cô. Anh bảo:
“Em không nên sinh hoạt bừa bãi như vậy, nó có hại tới sức khỏe của em.”
Cô đến tháng, ăn ít thì anh nói:
“Sắc mặt xanh xao, mồm miệng thì như cá đớp hơi lại còn ăn ít như thế, phận làm con gái máu chảy bảy ngày uổng phí không khắc phục được thì chờ chết thôi. Ngoan, mau ăn thêm đi…”
Đùa, anh muốn khuyên cô ăn nhiều một chút thì chỉ cần nói đơn giản là được. Lại còn vòng vo tam quốc bắt bẻ cô rồi mới đưa ra kết luận nữa chứ. Cô biết đến tháng mặt cô xanh xao, môi thì khô khốc nhưng có đến mức như cá đớp hơi không?
Nhưng cô nào biết, do hôm đó cô trang điểm theo tông trầm, màu son trong mắt Nam Thái Gia cứ nhợt nhợt nhạt nhạt khiến anh không thể tưởng tượng ra gì khác ngoài con cá bị vứt lên bờ đang cố gắng đớp hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.