Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 49: Phố Nam Thị
Ni Vô Ngả
22/01/2024
Phải lo toan những điều không đáng như thế khiến Thiều Vân San rất mệt mỏi.
Hàng Trình Vũ vốn không biết về công việc của cô và Nam Thái Gia, cậu ấy cũng không hiểu được cô là một người cầu toàn và mắc chứng ‘sợ sếp phê bình’. Cho nên khi được cô xuống nước dỗ ngọt, cậu lại càng được cớ làm nũng.
“Hừm.”
Thiều Vân San tiếp tục thở dài khi bị lạc trong dòng suy nghĩ của chính mình.
Trên màn hình tivi siêu lớn treo tường tại phòng ngủ kiêm phòng làm việc của cô đang phát video về tuần lễ thời trang Milan. Ánh mắt Thiều Vân San chăm chăm không rời nhằm nghiên cứu để có thêm tư liệu, tuy nhiên não bộ thi thoảng lại bị hình ảnh ghen tuông của Hàng Trình Vũ nhiễu loạn. Đôi lúc thất thần, cô không biết mình đang xem đến đâu rồi nữa?
Cho đến khi có người gọi cho cô, cô mới giật mình với lấy điện thoại. Vương Lục đầu dây bên kia hỏi thăm cô, được đà rủ cô đi ăn tối.
Cô nghe lời mời thì cảm thấy lạ nên đùa rằng:
“Anh không sợ bị chụp hình lại rồi tiếp tục bị cư dân mạng mắng nữa hay sao?”
Vương Lục cười khẽ:
“Mấy ngày nay không bị chửi nên đâm ra tôi hơi nhớ cảm giác đó.”
Cô dè bỉu đáp:
“Thế cũng không được lôi tôi ra làm bình phong chứ! Anh có bao nhiêu thứ có thể kích động anti fan mắng chửi mình cơ mà?”
Vương Lục im lặng vài giây, thấy không cần thiết nói dối nên anh chủ động thừa nhận:
“Cô không hiểu sao… Là vì tôi muốn gặp cô.”
“???”
Lần này đến lượt Thiều Vân San im lặng.
Vương Lục sợ cô từ chối, đã bổ sung thêm:
“Thật ra, tôi có một chút chuyện liên quan đến scandal lần trước muốn nói cho cô nghe. Tôi đã đặt bàn rồi, cô đừng từ chối đấy nhé!”
Thì ra là vậy.
Thiều Vân San thầm thở phào, lý do chính đáng nên cô đã đồng ý:
“Được rồi, vậy anh nhắn cho tôi địa chỉ đi.”
Sau khi tắt điện thoại với Vương Lục, cô vô tình nhìn thấy tin nhắn của Nam Thái Gia gửi tới nửa tiếng trước. Hoá ra khi nãy không phải Hàng Trình Vũ mà là anh.
Lòng cô không rõ vì sao trở nên nhẹ nhõm.
Ngón tay không chần chừ chạm vào khung tin nhắn của anh.
[Hai tháng này sự kiện hơi nhiều, em có muốn gặp tôi để nạp ít năng lượng không?]
Cô trả lời tin nhắn:
[Năng lượng???]
Nam Thái Gia rất nhanh đã hồi đáp:
[Công việc này so với sáng tạo nghệ thuật không khác là bao. Mà đã là nghệ thuật sẽ có lúc cảm thấy bế tắc chứ?]
Cánh môi Thiều Vân San vô thức kéo lên một ý cười nhẹ. Người đàn ông này còn biết quan tâm người khác như thế sao?
Cô giở giọng bắt bẻ:
[Nó gọi là có thêm cảm hứng, ai dùng từ ‘năng lượng’ như anh bao giờ?]
Anh cố ý đấy, được không?
Nam Thái Gia gửi một nhãn dán lườm nguýt cô.
Kèm theo dòng tin nhắn:
[Thế có muốn gặp tôi không mà sao nói nhiều vậy?]
Cô nhếch nhếch môi khinh khỉnh, cái tên này rất thích chọc điên cô đấy nhé!
Tuy nhiên sau khi nghĩ ngợi một chút, nhớ tới bản thân cả buổi sáng nay bế tắc trong việc sắp xếp nghiên cứu chọn đồ cho Nam Thái Gia nên vẫn chưa làm được gì. Quả thật cô nên đi gặp anh, nhìn cơ bắp của anh để có thêm một chút cảm hứng.
Vì thế cô đồng ý.
Nhìn thấy tin nhắn nhận lời của Thiều Vân San, Nam Thái Gia đang nằm trên giường đã ngồi bật dậy. Anh vừa có một giấc ngủ trưa ngon lành, mở mắt ra thử rủ Thiều Vân San… Sau vài lần cô làm anh mất hứng thì anh không dám hy vọng nhiều là cô sẽ đồng ý.
Thế mà cô đã đồng ý rồi.
Anh xuống giường đang chuẩn bị đi thay đồ luôn thì bỗng khựng lại. Mục đích cuộc hẹn lần này là giúp Thiều Vân San nạp thêm ‘năng lượng’, anh nghĩ anh phải xuất hiện thật hoành tráng trước mắt cô… Thế là anh đi tắm.
Tắm gần một tiếng, ra tới nơi trên người đã thơm nồng nàn mùi bạc hà của dầu gội và sữa tắm. Hiện tại anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên dưới. Đi tới bên gương lớn, đứng soi mình trong gương.
Mái tóc ướt rũ xuống, những giọt nước còn sót lại chảy dài trên làn da ngăm, xuyên qua tầng tầng lớp lớp rãnh sâu phân tách cơ bụng thành sáu múi, chảy tới dọc chữ V của rãnh bụng dưới và điểm chạm cuối cùng là chiếc khăn tắm thì cùng hòa làm một.
Nam Thái Gia nổi hứng muốn lên cơ một chút, vậy là anh đứng trước gương gồng vài kiểu đơn giản. Cơ bụng, cơ bắp, cơ vai cứ phải gọi là rõ mồn một. Anh tự cảm thán thân hình của mình quá xuất sắc, từ trên xuống dưới phần nào ra phần nấy, chỗ cần săn chắc cứng cáp tuyệt đối không ‘mềm yếu’, chỗ cần mềm mại dẻo dai sẽ có mềm mại dẻo dai.
Đột nhiên anh nhớ tới câu từ Dương Cảnh Sang trêu Thiều Phong Vân.
Có những chỗ không phải ai cũng sờ được, nó chỉ dành cho người đặc biệt thôi. Anh có tiền nhưng anh không tùy tiện, anh cho rằng những người đàn ông tìm tới tình một đêm là những người tự ti không coi trọng ‘giá trị ấy’ của bản thân.
Còn anh, anh không cần số lượng, anh cần chất lượng.
Nếu như là Thiều Vân San… ít nhất bàn tay tiểu thư trắng trẻo mềm mại của cô… ừ thì cũng miễn cưỡng qua vòng gửi xe, tạm chấp nhận được.
“…”
Chỉ vô tình nghĩ tới… thế mà cơ thể Nam Thái Gia đã có phản ứng.
!!!
Thôi nào, người anh em… chúng ta cần kiên nhẫn.
Những thứ vốn thuộc về mình, không sớm thì muộn cũng sẽ về lại bên mình. Còn người không xứng, rất nhanh thôi, cậu ta sẽ bị đá khỏi cuộc chơi này bằng cách đau đớn nhất.
Nam Thái Gia không tin và cũng không cho phép Thiều Vân San được lâu dài với Hàng Trình Vũ. Nể tình mình là người đến sau, nên anh mới cho tên nhóc kia cơ hội… Chứ nếu không, đừng ai nghĩ có thể cướp của Nam Thái Gia này!
…
Cạnh tranh với khu phố thương mại của tập đoàn Hàng Thị luôn là đối thủ đáng gờm Nam Thị. So với phố thương mại Hàng Thị đa lĩnh vực từ giáo dục đến sức khỏe và kinh doanh vui chơi giải trí cho tất cả các đối tượng khách hàng thì khu phố thương mại của Nam Thị đi sâu vào mảng giải trí, thỏa mãn nhu cầu của giới thượng lưu nhiều hơn.
Trong Nữ Nữ Thương Lan, Phí Tiểu Uyển không nhắc tới nhiều về phố thương mại của Nam Thị. Cô chỉ từng đá qua một vài thông tin được truyền tải thông qua nam chính: Nam Thị giở trò với lãnh đạo nhà nước, cưỡng ép vị lãnh đạo đó đồng ý ký giấy cấp phép cho khai quật đá quý trên hòn đảo San một hòn đảo được mệnh danh là báu vật của đất nước để nhằm mục đích ‘trang điểm’ cho phố thương mại Nam Thị.
Chủ ý khai quật đá quý là của Nam Thái Gia, đối với anh việc này sẽ đem đến muôn vàn lợi ích cho phố Nam Thị. Nam Thái Gia luôn tập trung vào đối tượng mình hướng tới, anh không quan tâm những bên khác sẽ cảm thấy thế nào, chỉ cần có thể làm hài lòng được khách hàng trọng tâm là được. Mà cũng bởi vì phố Nam Thị nổi danh dành riêng cho giới thượng lưu nên càng ngày giới thượng lưu quan tâm lui tới càng nhiều. Khi thông tin phố Nam Thị sắp có trò tiêu khiển ‘đá quý’ mới, đương nhiên họ rất ủng hộ.
Ngược lại với phản ứng ủng hộ nhiệt tình của giới thượng lưu, thì phía người dân phản đối ác liệt, đặc biệt là dân trên đảo San vì nó ảnh hưởng lớn tới thiên nhiên, môi trường của đảo. Tuy nhiên, công văn cấp phép đã ký, ai phản đối ai cũng hộ cũng đều vô nghĩa, Nam Thị vẫn tiến hành kế hoạch của mình.
Hàng Trình Vũ vốn không biết về công việc của cô và Nam Thái Gia, cậu ấy cũng không hiểu được cô là một người cầu toàn và mắc chứng ‘sợ sếp phê bình’. Cho nên khi được cô xuống nước dỗ ngọt, cậu lại càng được cớ làm nũng.
“Hừm.”
Thiều Vân San tiếp tục thở dài khi bị lạc trong dòng suy nghĩ của chính mình.
Trên màn hình tivi siêu lớn treo tường tại phòng ngủ kiêm phòng làm việc của cô đang phát video về tuần lễ thời trang Milan. Ánh mắt Thiều Vân San chăm chăm không rời nhằm nghiên cứu để có thêm tư liệu, tuy nhiên não bộ thi thoảng lại bị hình ảnh ghen tuông của Hàng Trình Vũ nhiễu loạn. Đôi lúc thất thần, cô không biết mình đang xem đến đâu rồi nữa?
Cho đến khi có người gọi cho cô, cô mới giật mình với lấy điện thoại. Vương Lục đầu dây bên kia hỏi thăm cô, được đà rủ cô đi ăn tối.
Cô nghe lời mời thì cảm thấy lạ nên đùa rằng:
“Anh không sợ bị chụp hình lại rồi tiếp tục bị cư dân mạng mắng nữa hay sao?”
Vương Lục cười khẽ:
“Mấy ngày nay không bị chửi nên đâm ra tôi hơi nhớ cảm giác đó.”
Cô dè bỉu đáp:
“Thế cũng không được lôi tôi ra làm bình phong chứ! Anh có bao nhiêu thứ có thể kích động anti fan mắng chửi mình cơ mà?”
Vương Lục im lặng vài giây, thấy không cần thiết nói dối nên anh chủ động thừa nhận:
“Cô không hiểu sao… Là vì tôi muốn gặp cô.”
“???”
Lần này đến lượt Thiều Vân San im lặng.
Vương Lục sợ cô từ chối, đã bổ sung thêm:
“Thật ra, tôi có một chút chuyện liên quan đến scandal lần trước muốn nói cho cô nghe. Tôi đã đặt bàn rồi, cô đừng từ chối đấy nhé!”
Thì ra là vậy.
Thiều Vân San thầm thở phào, lý do chính đáng nên cô đã đồng ý:
“Được rồi, vậy anh nhắn cho tôi địa chỉ đi.”
Sau khi tắt điện thoại với Vương Lục, cô vô tình nhìn thấy tin nhắn của Nam Thái Gia gửi tới nửa tiếng trước. Hoá ra khi nãy không phải Hàng Trình Vũ mà là anh.
Lòng cô không rõ vì sao trở nên nhẹ nhõm.
Ngón tay không chần chừ chạm vào khung tin nhắn của anh.
[Hai tháng này sự kiện hơi nhiều, em có muốn gặp tôi để nạp ít năng lượng không?]
Cô trả lời tin nhắn:
[Năng lượng???]
Nam Thái Gia rất nhanh đã hồi đáp:
[Công việc này so với sáng tạo nghệ thuật không khác là bao. Mà đã là nghệ thuật sẽ có lúc cảm thấy bế tắc chứ?]
Cánh môi Thiều Vân San vô thức kéo lên một ý cười nhẹ. Người đàn ông này còn biết quan tâm người khác như thế sao?
Cô giở giọng bắt bẻ:
[Nó gọi là có thêm cảm hứng, ai dùng từ ‘năng lượng’ như anh bao giờ?]
Anh cố ý đấy, được không?
Nam Thái Gia gửi một nhãn dán lườm nguýt cô.
Kèm theo dòng tin nhắn:
[Thế có muốn gặp tôi không mà sao nói nhiều vậy?]
Cô nhếch nhếch môi khinh khỉnh, cái tên này rất thích chọc điên cô đấy nhé!
Tuy nhiên sau khi nghĩ ngợi một chút, nhớ tới bản thân cả buổi sáng nay bế tắc trong việc sắp xếp nghiên cứu chọn đồ cho Nam Thái Gia nên vẫn chưa làm được gì. Quả thật cô nên đi gặp anh, nhìn cơ bắp của anh để có thêm một chút cảm hứng.
Vì thế cô đồng ý.
Nhìn thấy tin nhắn nhận lời của Thiều Vân San, Nam Thái Gia đang nằm trên giường đã ngồi bật dậy. Anh vừa có một giấc ngủ trưa ngon lành, mở mắt ra thử rủ Thiều Vân San… Sau vài lần cô làm anh mất hứng thì anh không dám hy vọng nhiều là cô sẽ đồng ý.
Thế mà cô đã đồng ý rồi.
Anh xuống giường đang chuẩn bị đi thay đồ luôn thì bỗng khựng lại. Mục đích cuộc hẹn lần này là giúp Thiều Vân San nạp thêm ‘năng lượng’, anh nghĩ anh phải xuất hiện thật hoành tráng trước mắt cô… Thế là anh đi tắm.
Tắm gần một tiếng, ra tới nơi trên người đã thơm nồng nàn mùi bạc hà của dầu gội và sữa tắm. Hiện tại anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên dưới. Đi tới bên gương lớn, đứng soi mình trong gương.
Mái tóc ướt rũ xuống, những giọt nước còn sót lại chảy dài trên làn da ngăm, xuyên qua tầng tầng lớp lớp rãnh sâu phân tách cơ bụng thành sáu múi, chảy tới dọc chữ V của rãnh bụng dưới và điểm chạm cuối cùng là chiếc khăn tắm thì cùng hòa làm một.
Nam Thái Gia nổi hứng muốn lên cơ một chút, vậy là anh đứng trước gương gồng vài kiểu đơn giản. Cơ bụng, cơ bắp, cơ vai cứ phải gọi là rõ mồn một. Anh tự cảm thán thân hình của mình quá xuất sắc, từ trên xuống dưới phần nào ra phần nấy, chỗ cần săn chắc cứng cáp tuyệt đối không ‘mềm yếu’, chỗ cần mềm mại dẻo dai sẽ có mềm mại dẻo dai.
Đột nhiên anh nhớ tới câu từ Dương Cảnh Sang trêu Thiều Phong Vân.
Có những chỗ không phải ai cũng sờ được, nó chỉ dành cho người đặc biệt thôi. Anh có tiền nhưng anh không tùy tiện, anh cho rằng những người đàn ông tìm tới tình một đêm là những người tự ti không coi trọng ‘giá trị ấy’ của bản thân.
Còn anh, anh không cần số lượng, anh cần chất lượng.
Nếu như là Thiều Vân San… ít nhất bàn tay tiểu thư trắng trẻo mềm mại của cô… ừ thì cũng miễn cưỡng qua vòng gửi xe, tạm chấp nhận được.
“…”
Chỉ vô tình nghĩ tới… thế mà cơ thể Nam Thái Gia đã có phản ứng.
!!!
Thôi nào, người anh em… chúng ta cần kiên nhẫn.
Những thứ vốn thuộc về mình, không sớm thì muộn cũng sẽ về lại bên mình. Còn người không xứng, rất nhanh thôi, cậu ta sẽ bị đá khỏi cuộc chơi này bằng cách đau đớn nhất.
Nam Thái Gia không tin và cũng không cho phép Thiều Vân San được lâu dài với Hàng Trình Vũ. Nể tình mình là người đến sau, nên anh mới cho tên nhóc kia cơ hội… Chứ nếu không, đừng ai nghĩ có thể cướp của Nam Thái Gia này!
…
Cạnh tranh với khu phố thương mại của tập đoàn Hàng Thị luôn là đối thủ đáng gờm Nam Thị. So với phố thương mại Hàng Thị đa lĩnh vực từ giáo dục đến sức khỏe và kinh doanh vui chơi giải trí cho tất cả các đối tượng khách hàng thì khu phố thương mại của Nam Thị đi sâu vào mảng giải trí, thỏa mãn nhu cầu của giới thượng lưu nhiều hơn.
Trong Nữ Nữ Thương Lan, Phí Tiểu Uyển không nhắc tới nhiều về phố thương mại của Nam Thị. Cô chỉ từng đá qua một vài thông tin được truyền tải thông qua nam chính: Nam Thị giở trò với lãnh đạo nhà nước, cưỡng ép vị lãnh đạo đó đồng ý ký giấy cấp phép cho khai quật đá quý trên hòn đảo San một hòn đảo được mệnh danh là báu vật của đất nước để nhằm mục đích ‘trang điểm’ cho phố thương mại Nam Thị.
Chủ ý khai quật đá quý là của Nam Thái Gia, đối với anh việc này sẽ đem đến muôn vàn lợi ích cho phố Nam Thị. Nam Thái Gia luôn tập trung vào đối tượng mình hướng tới, anh không quan tâm những bên khác sẽ cảm thấy thế nào, chỉ cần có thể làm hài lòng được khách hàng trọng tâm là được. Mà cũng bởi vì phố Nam Thị nổi danh dành riêng cho giới thượng lưu nên càng ngày giới thượng lưu quan tâm lui tới càng nhiều. Khi thông tin phố Nam Thị sắp có trò tiêu khiển ‘đá quý’ mới, đương nhiên họ rất ủng hộ.
Ngược lại với phản ứng ủng hộ nhiệt tình của giới thượng lưu, thì phía người dân phản đối ác liệt, đặc biệt là dân trên đảo San vì nó ảnh hưởng lớn tới thiên nhiên, môi trường của đảo. Tuy nhiên, công văn cấp phép đã ký, ai phản đối ai cũng hộ cũng đều vô nghĩa, Nam Thị vẫn tiến hành kế hoạch của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.