Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!
Chương 50: Rửa tiền hả?
Ni Vô Ngả
22/01/2024
Trong mắt Hàng Thương Lan và những doanh nghiệp khác, Nam Thị khi đó càng ngày càng quá quắt, xứng đáng bị khai trừ. Có điều, để mà hạ được Nam Thị không phải nói ngày một ngày hai là xong, nó cần lên kế hoạch tỉ mỉ và thời gian nhiều năm trời.
Cho tới khi cùng với đợt sự kiện Thiều Vân San gặp kiếp nạn lửa thiêu, Nam Thái Gia và Nam Thị của anh ta cũng hoàn toàn sa lưới. Tuy không chết cùng ngày cùng tháng nhưng cùng năm!
Trên đường tới đây, Thiều Vân San miên man hồi tưởng về dữ kiện của phố Nam Thị trong nguyên tác. Chỉ khác là, hiện tại cứ nghĩ đến đâu lồng ngực cô đập thình thịch sốt ruột đến đó chứ không còn cảm giác hưng phấn như thời điểm cô viết phân đoạn kết hạ gục nhân vật phản diện trong Nữ Nữ Thương Lan.
Bản thân cô là phản diện thì dễ hiểu bởi cô lo cho chính mình, nhưng còn Nam Thái Gia… Cô vẫn chưa cắt nghĩa được vì sao lại vậy thì chiếc xe đã dừng lại, phía trước tài xế quay lại báo với cô:
“Tiểu thư, tới nơi rồi.”
Tài xế vừa dứt lời, bên ngoài cửa kính xe một người đàn ông ăn mặc trang phục sơ mi và quần âu chỉn chu lịch thiệp cúi người, cẩn trọng mở cửa xe cho cô.
“Tiểu thư, xin mời.”
Thiều Vân San hơi chần chừ quan sát sau đó mới chậm rãi bước xuống xe.
Đứng dưới đại sảnh nhìn lên, trước mắt là biển hiệu lớn rất xa hoa ‘Proud Cabaret’ với nét chữ uốn cong mang đậm phong cách của những phòng trà ca nhạc phương Tây. Trải dài một khu phố, Proud Cabaret khoác trên mình sắc ‘áo xám’ trở nên cực kỳ khác biệt giữa một loạt những cửa hàng kinh doanh có màu tường sặc sỡ.
Màu sắc sặc sỡ đó là thuộc chỉ định thiết kế của tập đoàn Nam Thị, để phố thương mại Nam Thị mang phong cách đặc trưng riêng. Nó hoàn toàn trơ trọi và khác biệt với nơi khác, hình ảnh nhìn từ trên cao xuống sẽ nhận ra ngay là phố Nam Thị của Nam Thái Gia.
Nằm giữa nơi mang hơi thở thống nhất như này, Proud Cabaret lại có màu áo riêng biệt. Người khác nhìn tới sẽ nghĩ đây là ‘lỗ hổng’ của phố Nam Thị. Nhưng người hiểu Nam Thái Gia như Thiều Vân San hồn Phí Tiểu Uyển, cô biết đây là vì Nam Thái Gia đồng ý mới được ‘tùy tiện’ chọn màu áo khác như thế.
Anh không thích tông màu sặc sỡ tuy nhiên thiết kế của phố Nam Thị không thể vì anh không thích là được, thành quả cuối cùng phụ thuộc vào những nghiên cứu thị trường, nghiên cứu đối tượng mục tiêu của chuyên gia và đoàn thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài được anh mời về.
Nói trắng ra thì Nam Thái Gia là ông chủ cũng chỉ có tư cách lấy duy nhất nơi này làm theo ý mình thôi. Nếu muốn thêm, đoàn thiết kế ‘bảo anh’ đi chỗ khác.
Nghĩ tới điều đó, Thiều Vân San thoáng qua ý cười nhẹ trên môi. Đúng là ghét của nào trời ép trao cho của nấy.
Người đàn ông thầm quan sát nét mặt Thiều Vân San, anh ta mỉm cười nói:
“Tiểu thư là lần đầu tới đây phải không, xin hãy cho tôi biết quý danh của tiểu thư là gì để tiện phép xưng hô?”
Thiều Vân San cảm xúc khó tả đáp lại:
“Tôi họ Thiều.”
Tuy là lần đầu tiên tới thật nhưng thái độ của Thiều Vân San không giống gà mờ, chắc hẳn là do mỗi vị khách tới đây đều được nhân viên lưu tâm nên mới nhận ra cô lần đầu đến. Cô đoán vậy vì cảm giác nó giống như phong khách ‘thù dai’ của Nam Thái Gia.
Nghe Thiều Vân San giới thiệu, ánh mắt người đó thoáng bất ngờ:
“Ồ, là cô Thiều. Xin mời cô đi hướng này, ông chủ của tôi đã báo trước phải phục vụ cô Thiều thật tốt rồi!”
“Vậy sao?”
Thiều Vân San theo bước chân người đó đi vào trong.
Proud Cabaret giống như một phòng trà ca hát, bên trong được thiết kế theo tông màu nâu trầm sang trọng. Dường như từ khi xuyên sách, cô đã bắt gặp rất nhiều nơi tụ tập vui chơi có tông màu trầm nương theo màu sắc may mắn của năm, thế nhưng Proud Cabaret vẫn khiến cô có ấn tượng sâu sắc bởi cảm giác thanh lịch, sạch sẽ và kín đáo mà nó đem lại.
Người đàn ông có nhiệm vụ chào đón khách giờ này trở thành ‘hướng dẫn viên’ tạm thời cho Thiều Vân San. Anh ta vừa chỉ đường cho cô, vừa nhân tiện giới thiệu qua:
“Proud dựa theo mô hình giải trí Cabaret, tiểu thư thích loại nhạc kịch gì chỗ chúng tôi đều có thể đáp ứng. Proud được thành lập hơn hai năm trước khi ông chủ vẫn còn ở nước ngoài. So với những khu vui chơi giải trí khác trong khu phố Nam thị thì ít được giới thượng biết tới hơn, tuy nhiên với những người đã đặt chân tới đây đều say mê Proud. Tôi tin, cô Thiều cũng sẽ yêu thích chỗ của chúng tôi sớm thôi.”
Thiều Vân San mỉm cười khách sáo, cô hỏi:
“Nơi này trông rất ấn tượng, tại sao lại ít được biết tới?”
Nhìn quanh, quả thực cũng thấy ít người đi đi lại lại hơn so với những nơi ồn ào khác, để mà so sánh với phố Hàng Thị đông đúc náo nhiệt thì chắc chắn Proud Cabaret có thể gọi là ‘đồng hiu mông quạnh’. Theo đánh giá của cô, phong cách thiết kế này dành riêng để phục vụ giới thượng lưu, giới thượng lưu lại lui tới phố Nam Thị nhiều như vậy thì việc Proud ít khách quả thực là chuyện lạ lùng.
Người đàn ông trả lời:
“Thật ra đó đều là chủ ý của ông chủ. Vốn dĩ từ lúc thành lập đến nay, Proud không đẩy mạnh việc quảng cáo tới tệp khách hàng…”
Người ta chưa nói hết, Thiều Vân San nghe tới đó đã lỡ miệng thở ra mấy chữ:
“Rửa tiền hả?”
Xong, tự cô cũng cảm thấy mình rất vô duyên.
Đối phương cười gượng, xua xua tay phủ nhận:
“Ôi không, cô Thiều đừng hiểu nhầm, chỉ là ông chủ muốn những người tới đây phải thật sự là những người yêu thích nghệ thuật dân dã. Số lượng không thể so sánh với nơi khác nhưng chất lượng thì Proud chúng tôi rất tự tin đó. Những cô cậu tới Proud… có những vị sẵn sàng chi ra hàng trăm triệu chỉ để chơi nhạc và tổ chức tiệc đêm thỏa mãn niềm đam mê… đặc biệt là với văn hóa nghệ thuật truyền thống.”
Thật sự như vậy sao?
Thiều Vân San ngồi xuống một vị trí đắc địa ở phía lan can lửng trên tầng hai, nơi mà có thể nhìn ngắm toàn bộ khung cảnh bên dưới. Dễ thấy rằng tệp khách hàng của Proud đứng tuổi hơn, Thiều Vân San quan sát những con người ăn mặc sang trọng bên dưới, thật hiếm mới có thể nhìn thấy được một hai gương mặt trẻ tuổi như cô, còn đâu là cứ phải tầm tuổi ba mươi đổ đi.
Trên sân khấu, ca nương nổi tiếng vẫn đang cất vang giọng hát, chất giọng nghe qua tưởng chừng thanh thoát nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng mạnh mẽ nội lực điển hình chung cho dòng nhạc bolero. Thiều Vân San nhanh chóng bị thu hút bởi tiếng hát, cô đi tới bên lan can, bám vịn vào đó, say mê thưởng thức âm nhạc.
Cho tới khi cùng với đợt sự kiện Thiều Vân San gặp kiếp nạn lửa thiêu, Nam Thái Gia và Nam Thị của anh ta cũng hoàn toàn sa lưới. Tuy không chết cùng ngày cùng tháng nhưng cùng năm!
Trên đường tới đây, Thiều Vân San miên man hồi tưởng về dữ kiện của phố Nam Thị trong nguyên tác. Chỉ khác là, hiện tại cứ nghĩ đến đâu lồng ngực cô đập thình thịch sốt ruột đến đó chứ không còn cảm giác hưng phấn như thời điểm cô viết phân đoạn kết hạ gục nhân vật phản diện trong Nữ Nữ Thương Lan.
Bản thân cô là phản diện thì dễ hiểu bởi cô lo cho chính mình, nhưng còn Nam Thái Gia… Cô vẫn chưa cắt nghĩa được vì sao lại vậy thì chiếc xe đã dừng lại, phía trước tài xế quay lại báo với cô:
“Tiểu thư, tới nơi rồi.”
Tài xế vừa dứt lời, bên ngoài cửa kính xe một người đàn ông ăn mặc trang phục sơ mi và quần âu chỉn chu lịch thiệp cúi người, cẩn trọng mở cửa xe cho cô.
“Tiểu thư, xin mời.”
Thiều Vân San hơi chần chừ quan sát sau đó mới chậm rãi bước xuống xe.
Đứng dưới đại sảnh nhìn lên, trước mắt là biển hiệu lớn rất xa hoa ‘Proud Cabaret’ với nét chữ uốn cong mang đậm phong cách của những phòng trà ca nhạc phương Tây. Trải dài một khu phố, Proud Cabaret khoác trên mình sắc ‘áo xám’ trở nên cực kỳ khác biệt giữa một loạt những cửa hàng kinh doanh có màu tường sặc sỡ.
Màu sắc sặc sỡ đó là thuộc chỉ định thiết kế của tập đoàn Nam Thị, để phố thương mại Nam Thị mang phong cách đặc trưng riêng. Nó hoàn toàn trơ trọi và khác biệt với nơi khác, hình ảnh nhìn từ trên cao xuống sẽ nhận ra ngay là phố Nam Thị của Nam Thái Gia.
Nằm giữa nơi mang hơi thở thống nhất như này, Proud Cabaret lại có màu áo riêng biệt. Người khác nhìn tới sẽ nghĩ đây là ‘lỗ hổng’ của phố Nam Thị. Nhưng người hiểu Nam Thái Gia như Thiều Vân San hồn Phí Tiểu Uyển, cô biết đây là vì Nam Thái Gia đồng ý mới được ‘tùy tiện’ chọn màu áo khác như thế.
Anh không thích tông màu sặc sỡ tuy nhiên thiết kế của phố Nam Thị không thể vì anh không thích là được, thành quả cuối cùng phụ thuộc vào những nghiên cứu thị trường, nghiên cứu đối tượng mục tiêu của chuyên gia và đoàn thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài được anh mời về.
Nói trắng ra thì Nam Thái Gia là ông chủ cũng chỉ có tư cách lấy duy nhất nơi này làm theo ý mình thôi. Nếu muốn thêm, đoàn thiết kế ‘bảo anh’ đi chỗ khác.
Nghĩ tới điều đó, Thiều Vân San thoáng qua ý cười nhẹ trên môi. Đúng là ghét của nào trời ép trao cho của nấy.
Người đàn ông thầm quan sát nét mặt Thiều Vân San, anh ta mỉm cười nói:
“Tiểu thư là lần đầu tới đây phải không, xin hãy cho tôi biết quý danh của tiểu thư là gì để tiện phép xưng hô?”
Thiều Vân San cảm xúc khó tả đáp lại:
“Tôi họ Thiều.”
Tuy là lần đầu tiên tới thật nhưng thái độ của Thiều Vân San không giống gà mờ, chắc hẳn là do mỗi vị khách tới đây đều được nhân viên lưu tâm nên mới nhận ra cô lần đầu đến. Cô đoán vậy vì cảm giác nó giống như phong khách ‘thù dai’ của Nam Thái Gia.
Nghe Thiều Vân San giới thiệu, ánh mắt người đó thoáng bất ngờ:
“Ồ, là cô Thiều. Xin mời cô đi hướng này, ông chủ của tôi đã báo trước phải phục vụ cô Thiều thật tốt rồi!”
“Vậy sao?”
Thiều Vân San theo bước chân người đó đi vào trong.
Proud Cabaret giống như một phòng trà ca hát, bên trong được thiết kế theo tông màu nâu trầm sang trọng. Dường như từ khi xuyên sách, cô đã bắt gặp rất nhiều nơi tụ tập vui chơi có tông màu trầm nương theo màu sắc may mắn của năm, thế nhưng Proud Cabaret vẫn khiến cô có ấn tượng sâu sắc bởi cảm giác thanh lịch, sạch sẽ và kín đáo mà nó đem lại.
Người đàn ông có nhiệm vụ chào đón khách giờ này trở thành ‘hướng dẫn viên’ tạm thời cho Thiều Vân San. Anh ta vừa chỉ đường cho cô, vừa nhân tiện giới thiệu qua:
“Proud dựa theo mô hình giải trí Cabaret, tiểu thư thích loại nhạc kịch gì chỗ chúng tôi đều có thể đáp ứng. Proud được thành lập hơn hai năm trước khi ông chủ vẫn còn ở nước ngoài. So với những khu vui chơi giải trí khác trong khu phố Nam thị thì ít được giới thượng biết tới hơn, tuy nhiên với những người đã đặt chân tới đây đều say mê Proud. Tôi tin, cô Thiều cũng sẽ yêu thích chỗ của chúng tôi sớm thôi.”
Thiều Vân San mỉm cười khách sáo, cô hỏi:
“Nơi này trông rất ấn tượng, tại sao lại ít được biết tới?”
Nhìn quanh, quả thực cũng thấy ít người đi đi lại lại hơn so với những nơi ồn ào khác, để mà so sánh với phố Hàng Thị đông đúc náo nhiệt thì chắc chắn Proud Cabaret có thể gọi là ‘đồng hiu mông quạnh’. Theo đánh giá của cô, phong cách thiết kế này dành riêng để phục vụ giới thượng lưu, giới thượng lưu lại lui tới phố Nam Thị nhiều như vậy thì việc Proud ít khách quả thực là chuyện lạ lùng.
Người đàn ông trả lời:
“Thật ra đó đều là chủ ý của ông chủ. Vốn dĩ từ lúc thành lập đến nay, Proud không đẩy mạnh việc quảng cáo tới tệp khách hàng…”
Người ta chưa nói hết, Thiều Vân San nghe tới đó đã lỡ miệng thở ra mấy chữ:
“Rửa tiền hả?”
Xong, tự cô cũng cảm thấy mình rất vô duyên.
Đối phương cười gượng, xua xua tay phủ nhận:
“Ôi không, cô Thiều đừng hiểu nhầm, chỉ là ông chủ muốn những người tới đây phải thật sự là những người yêu thích nghệ thuật dân dã. Số lượng không thể so sánh với nơi khác nhưng chất lượng thì Proud chúng tôi rất tự tin đó. Những cô cậu tới Proud… có những vị sẵn sàng chi ra hàng trăm triệu chỉ để chơi nhạc và tổ chức tiệc đêm thỏa mãn niềm đam mê… đặc biệt là với văn hóa nghệ thuật truyền thống.”
Thật sự như vậy sao?
Thiều Vân San ngồi xuống một vị trí đắc địa ở phía lan can lửng trên tầng hai, nơi mà có thể nhìn ngắm toàn bộ khung cảnh bên dưới. Dễ thấy rằng tệp khách hàng của Proud đứng tuổi hơn, Thiều Vân San quan sát những con người ăn mặc sang trọng bên dưới, thật hiếm mới có thể nhìn thấy được một hai gương mặt trẻ tuổi như cô, còn đâu là cứ phải tầm tuổi ba mươi đổ đi.
Trên sân khấu, ca nương nổi tiếng vẫn đang cất vang giọng hát, chất giọng nghe qua tưởng chừng thanh thoát nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng mạnh mẽ nội lực điển hình chung cho dòng nhạc bolero. Thiều Vân San nhanh chóng bị thu hút bởi tiếng hát, cô đi tới bên lan can, bám vịn vào đó, say mê thưởng thức âm nhạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.