Chương 48: Bị cướp đi
Già Phê Nhân
25/09/2021
Sau khi kết thúc nụ hôn nóng bỏng, Đào Hoa đỡ vách tường thở hổn hển, người này thật là...
Cô có cảm giác thiếu chút nữa đã bị hắn ăn luôn!
Một luồng khí lạnh đột ngột đánh úp từ sau lưng Đào Hoa, cô xoay người, trước mặt là gương mặt hung thần của Tiểu Cửu.
Cô vẫn có cảm giác hơi lạnh từ người hắn có thể đóng băng toàn bộ không khí trong thang máy.
Khi ánh mắt hai người vẫn đang đối diện nhau, hắn buộc miệng hỏi.
"Tại sao không rời đi?"
A?! Đào Hoa nhất thời bị á khẩu, rời đi? Ai đi? Mình sao? Rời khỏi Mộc Diệc Sinh?
"Tôi có thể giúp chị thoát khỏi hắn." Âm thành trầm thấp quanh quẩn trong không gian.
A?!
Đào Hoa càng thấy khó hiểu, cô với hắn có quan hệ gì với nhau, không phải hắn chỉ giúp Mai Thất thôi sao? Sao lại quay qua muốn giúp mình?
Nghiêng đầu nhìn Mai Thất đứng ở một bên, cô lại phát hiện hắn lại nở nụ cười nham hiểm khó đoán làm mình khó chịu.
"Cảm ơn ý tốt của cậu, tôi không cần." Đào Hoa lễ phép đáp trả hắn.
Tuy rằng không biết dụng ý của thiếu niên này là gì nhưng hiện tại cô không muốn dính vào rắc rối nào khác.
Rời khỏi đây? Trong lòng không khỏi tự giễu, làm gì có việc cô không muốn đi, không phải cô đã trốn một lần rồi sao, kết quả là lại bị hắn bắt lại, còn có...
Nghĩ đến Tô Thập Nguyên, trái tim cô như bị móng vuốt sắc bén bắt lấy, nắm chặt đến phát đau, hốc mắt lại trướng lên trực chờ vỡ òa.
Không muốn bộc lộ ra cảm xúc thật sự của mình trước mặt hai người này, Đào Hoa ngẩng đầu nhìn lên nóc thang máy đã bị bọn họ mở toang.
Bên trên một mảng tối om giống như muốn đem bọn họ nuốt vào trong bóng đêm vô tình, làm người ta cảm thấy hoảng sợ.
"Nếu anh đã lấy được thù lao, hy vọng anh sẽ làm đúng kế hoạch, tôi chờ được."
Sau khi nói xong, Đào Hoa im lặng cúi đầu chờ bọn họ rời đi.
Một đôi chân dài đột nhiên bước vào trong tầm nhìn của cô, khoảng cách quá gần không thể tiến lên phía trước, Đào Hoa không tự giác lùi lại, lưng đụng trúng vách tường lạnh lẽo mới ngưng.
"Sao... Chuyện gì nữa?"
"Tôi muốn mang chị cùng đi." Ngay cả Tiểu Cửu cũng không thể giải thích ý tứ trong lời nói của mình, không biết hắn có cảm giác gì với người phụ nữ này.
Dạo gần đây hắn sẽ bất chợt nhớ tới cô, kẻ cuồng làm nhiệm vụ như hắn lại có ngày bỏ bê tổ chức, lâu lâu lại muốn nhìn thấy cô. Không biết vì sao khi nhìn vào trong mắt Đào Hoa ban nãy, hắn lại có thể cảm nhận được một loại cảm xúc bi thương ở trong lòng cô .
Hắn rất khó chịu, hắn cảm thấy mình nên làm chút gì đó.
Sau khi nghe hắn nói xong Đào Hoa lại rất bất ngờ, lần đầu tiên cô dám nhìn thẳng thiếu niên trong ngoài lạnh lẽo như một này.
Không biết có phải do hoa mắt hay không nhưng cô lại thấy trong mắt hắn chất chứa cảm xúc bi thương? Hay là đồng cảm?
Hắn đồng cảm với mình?! Một tên lấy việc gϊếŧ người làm thú vui đang đồng cảm với cô?
Chắc là bộ dạng lúc này của mình rất đánh thương đi?
"Được nhaa!" Đào Hoa đột nhiên thay đổi chủ ý, sảng khoái đáp ứng.
Thật ra cô muốn quan sát hắn một chút, nhìn thử bên trong đó là thứ bản lĩnh gì?
Hứng thú nhất thời, hay là muốn trả thù Mộc Diệc Sinh?
Mặc kệ lí do gì, trong lòng cô vẫn luôn mong muốn có người đủ trình độ để đối nghịch với Mộc Diệc Sinh.
Cốt truyện này đột nhiên xoay chuyển, Mai Thất cảm thấy thực tâm đắc.
Tình tiết trong kịch bản đều nằm trong dự đoán của hắn đi, nhưng hắn lại cảm thấy sai sai chỗ nào, chuyện này cho hắn cảm giác 'ăn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo' đi.
Nhìn Tiểu Cửu bẻ ra cửa thang máy một cách bạo lực, lôi kéo Đào Hoa một đường chạy như điên, Mai Thất rất muốn đánh người.
Mẹ nó!
Trong chương này không phải hắn là nam chính sao! Rõ ràng Đào Hoa nhờ hắn đến hỗ trợ, lăn qua lộn lại cũng là hắn với cô diễn cảnh hôn, cuối cùng tại sao lại là cảnh Tiểu Cửu dẫn nữ chính chạy trốn hả!
Con mồi luôn trong tầm ngắm của hắn, hắn còn chưa kịp động thủ lại bị một kẻ khác cướp đi.
Jztr?!
Hắn không cần phải kêu Tiểu Cửu quay lại, chưa nói tới tên kia sẽ không nghe lời mình nhưng logic của hắn không giống người bình thường, đó là tên bị bệnh tâm thần!
Cô có cảm giác thiếu chút nữa đã bị hắn ăn luôn!
Một luồng khí lạnh đột ngột đánh úp từ sau lưng Đào Hoa, cô xoay người, trước mặt là gương mặt hung thần của Tiểu Cửu.
Cô vẫn có cảm giác hơi lạnh từ người hắn có thể đóng băng toàn bộ không khí trong thang máy.
Khi ánh mắt hai người vẫn đang đối diện nhau, hắn buộc miệng hỏi.
"Tại sao không rời đi?"
A?! Đào Hoa nhất thời bị á khẩu, rời đi? Ai đi? Mình sao? Rời khỏi Mộc Diệc Sinh?
"Tôi có thể giúp chị thoát khỏi hắn." Âm thành trầm thấp quanh quẩn trong không gian.
A?!
Đào Hoa càng thấy khó hiểu, cô với hắn có quan hệ gì với nhau, không phải hắn chỉ giúp Mai Thất thôi sao? Sao lại quay qua muốn giúp mình?
Nghiêng đầu nhìn Mai Thất đứng ở một bên, cô lại phát hiện hắn lại nở nụ cười nham hiểm khó đoán làm mình khó chịu.
"Cảm ơn ý tốt của cậu, tôi không cần." Đào Hoa lễ phép đáp trả hắn.
Tuy rằng không biết dụng ý của thiếu niên này là gì nhưng hiện tại cô không muốn dính vào rắc rối nào khác.
Rời khỏi đây? Trong lòng không khỏi tự giễu, làm gì có việc cô không muốn đi, không phải cô đã trốn một lần rồi sao, kết quả là lại bị hắn bắt lại, còn có...
Nghĩ đến Tô Thập Nguyên, trái tim cô như bị móng vuốt sắc bén bắt lấy, nắm chặt đến phát đau, hốc mắt lại trướng lên trực chờ vỡ òa.
Không muốn bộc lộ ra cảm xúc thật sự của mình trước mặt hai người này, Đào Hoa ngẩng đầu nhìn lên nóc thang máy đã bị bọn họ mở toang.
Bên trên một mảng tối om giống như muốn đem bọn họ nuốt vào trong bóng đêm vô tình, làm người ta cảm thấy hoảng sợ.
"Nếu anh đã lấy được thù lao, hy vọng anh sẽ làm đúng kế hoạch, tôi chờ được."
Sau khi nói xong, Đào Hoa im lặng cúi đầu chờ bọn họ rời đi.
Một đôi chân dài đột nhiên bước vào trong tầm nhìn của cô, khoảng cách quá gần không thể tiến lên phía trước, Đào Hoa không tự giác lùi lại, lưng đụng trúng vách tường lạnh lẽo mới ngưng.
"Sao... Chuyện gì nữa?"
"Tôi muốn mang chị cùng đi." Ngay cả Tiểu Cửu cũng không thể giải thích ý tứ trong lời nói của mình, không biết hắn có cảm giác gì với người phụ nữ này.
Dạo gần đây hắn sẽ bất chợt nhớ tới cô, kẻ cuồng làm nhiệm vụ như hắn lại có ngày bỏ bê tổ chức, lâu lâu lại muốn nhìn thấy cô. Không biết vì sao khi nhìn vào trong mắt Đào Hoa ban nãy, hắn lại có thể cảm nhận được một loại cảm xúc bi thương ở trong lòng cô .
Hắn rất khó chịu, hắn cảm thấy mình nên làm chút gì đó.
Sau khi nghe hắn nói xong Đào Hoa lại rất bất ngờ, lần đầu tiên cô dám nhìn thẳng thiếu niên trong ngoài lạnh lẽo như một này.
Không biết có phải do hoa mắt hay không nhưng cô lại thấy trong mắt hắn chất chứa cảm xúc bi thương? Hay là đồng cảm?
Hắn đồng cảm với mình?! Một tên lấy việc gϊếŧ người làm thú vui đang đồng cảm với cô?
Chắc là bộ dạng lúc này của mình rất đánh thương đi?
"Được nhaa!" Đào Hoa đột nhiên thay đổi chủ ý, sảng khoái đáp ứng.
Thật ra cô muốn quan sát hắn một chút, nhìn thử bên trong đó là thứ bản lĩnh gì?
Hứng thú nhất thời, hay là muốn trả thù Mộc Diệc Sinh?
Mặc kệ lí do gì, trong lòng cô vẫn luôn mong muốn có người đủ trình độ để đối nghịch với Mộc Diệc Sinh.
Cốt truyện này đột nhiên xoay chuyển, Mai Thất cảm thấy thực tâm đắc.
Tình tiết trong kịch bản đều nằm trong dự đoán của hắn đi, nhưng hắn lại cảm thấy sai sai chỗ nào, chuyện này cho hắn cảm giác 'ăn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo' đi.
Nhìn Tiểu Cửu bẻ ra cửa thang máy một cách bạo lực, lôi kéo Đào Hoa một đường chạy như điên, Mai Thất rất muốn đánh người.
Mẹ nó!
Trong chương này không phải hắn là nam chính sao! Rõ ràng Đào Hoa nhờ hắn đến hỗ trợ, lăn qua lộn lại cũng là hắn với cô diễn cảnh hôn, cuối cùng tại sao lại là cảnh Tiểu Cửu dẫn nữ chính chạy trốn hả!
Con mồi luôn trong tầm ngắm của hắn, hắn còn chưa kịp động thủ lại bị một kẻ khác cướp đi.
Jztr?!
Hắn không cần phải kêu Tiểu Cửu quay lại, chưa nói tới tên kia sẽ không nghe lời mình nhưng logic của hắn không giống người bình thường, đó là tên bị bệnh tâm thần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.