Chương 47: Bỗng nhiên hôn
Già Phê Nhân
25/09/2021
"Yên tâm, Tiểu Cửu đã vô hiệu hóa camera." Nhìn ra được Đào Hoa đang lo lắng, Mai Thất lập tức mở miệng giải thích.
"Phù."
Đào Hoa rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi, rốt cuộc mình mới chính là người cần sự giúp đỡ, bộ mặt ban nãy có vẻ không thích hợp lắm. Tuy rằng đối phương cũng không phải là người tốt, đặc biệt là...
Dư quang nơi khóe mắt trộm liếc Tiểu Cửu, thật sự là sự tồn tại của hắn quá mạnh mẽ đi, cô sắp bị từng đợt gió rét của hắn tỏa ra cấp đông rồi.
Cô cũng không bao giờ quên chuyện trước kia mình từng làm với hắn, bây giờ hồi tưởng lại lúc đó chỉ toàn thấy nhức mỏi xương cốt, tiểu huyệt tê rần.
Nỗi sợ hãi trong lòng bộc lộ ra ngoài theo từng đợt run một cách không kiêng kị, Đào Hoa không tự chủ được nhích lại gần Mai Thất.
Khi cô đang hướng ánh mắt về Tiểu Cửu, Mai Thất cũng lặng yên ở một bên lưu ý phản ứng của hắn.
Thật ra Mai Thất cố ý nhờ Tiểu Cửu tới hỗ trợ.
Nhan Táp nói biểu hiện gần đây của Tiểu Cửu rất không bình thường.
Đúng vậy, ngay cả Nhan Táp cũng cảm giác được Tiểu Cửu không thích hợp, chẳng lẽ người cẩn thận như hắn không thể phát giác ra sao.
Từ sau ngày hôm ấy, Tiểu Cửu không hề đi ra ngoài để làm nhiệm vụ, công việc gϊếŧ người mà hắn yêu nhất dường như cũng mất đi lực hấp dẫn.
Tiểu Cửu mỗi ngày đều đến sân sau, hiện giờ là bãi hoang tàn do Mộc Diệc Sinh dùng bom uy hiếp, sau đó thay hết toàn bộ đất đai thành một mảnh vườn nhỏ trồng hoa, đứa nhỏ này thế nhưng có thể ngồi ngốc bên cạnh đám hoa hồng cả buổi.
Mai Thất cảm thấy nếu người phụ nữ này có ảnh hưởng đến Tiểu Cửu như vậy, hắn cũng không ngại lợi dụng một chút.
Nếu đã bỏ lỡ thời cơ 'tiên hạ thủ vi cường' cướp lấy cô trước, không bằng hắn tự mình thuận nước đẩy thuyền.
Đàn bà đối với hắn mà nói, phải luôn luôn theo đuổi mới có được. Giống như hoa có sức hấp dẫn cực lớn với ong mật vậy, mà hiện tại đóa hoa này nở rộ thật rực rỡ, hắn không ngại cùng an hem dùng chung một đóa.
Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, cùng mặc một bộ quần áo thì có gì to tát, cũng tính là mặc cùng nhau thôi.
Vô liêm sỉ sao?
Nếu nói hắn vô liêm sỉ, hắn có thể vui vẻ tiếp thu bởi vì hắn chưa bao giờ cho rằng chính mình là chính nhân quân tử cái gì gì đó, cũng không có dự định làm một người quân tử.
Cho tới khi hắn nhìn thấy chữ viết của cô trên vách thang máy, Mai Thất cười thầm, hắn biết cơ hội của mình đã tới.
Dùng hết sức bỏ qua cảm giác lấn át mà Tiểu Cửu đem lại cho mình, Đào Hoa đưa ra lời thỉnh cầu với Mai Thất, nhờ hắn mua vài vỉ thuốc tránh thai, thời gian có thể duy trì càng lâu càng tốt.
"Hắn không cho em làm công tác tránh thai?"
Lời thỉnh cầu của cô tất nhiên thành công giành được sự quan tâm của Mai Thất.
Đào Hoa khó khan rũ mắt xuống, nói chuyện với hai người đàn ông về chuyện đó, hơn nữa còn có thể coi họ như người xa lạ, cô hận không thể đào cái hố tự mình vùi đầu vào.
Sự túng quẫn của cô cũng không làm cho hắn rút lại hành động, ngược lại hắn còn từng bước ép sát, đánh vỡ chén bát hỏi cho tới cùng.
"Chẳng lẽ ý em là Mộc Diệc Sinh muốn em mang thai con của hắn?" Mai Thất tự mình nói ra lời phỏng đoán, ánh mắt bỗng nhiên trở nên thâm sâu khó đoán.
"Đúng như vậy!"
Đào Hoa cắn răng, có chút tự trách quyết định ngu xuẩn của mình, thế nhưng lại tìm loại người này tới hỗ trợ.
Tất nhiên thú vui tao nhã của hắn là nhìn người khác khốn đốn.
"Được, tôi có thể giúp em, nhưng đổi lại tôi được cái gì nha?" Giọng điệu của hắn tràn đầy ngả ngớn cợt nhả.
"Anh muốn được lợi ích gì?" Đào Hoa cũng không ngoài ý muốn Mai Thất nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng chuyện đã tới trước mắt, cô vẫn cảm thấy ghê tởm như cũ.
Nhìn thấy cảm xúc trên mặt cô, hắn lộ ra biểu tình nghiêm túc khó gặp.
"Em hôn tôi một cái, tôi liền giúp em."
Đào Hoa bỗng nhiên trợn mắt, không nghĩ tới điều kiện người này đưa ra lại đơn giản như vậy.
"Như thế nào, chẳng lẽ em muốn tôi đưa ra yêu cầu khác 'thâm sâu' hơn sao?" Mai Thất lại nhanh chóng khôi phục bộ dạng không đứng đắn.
Đào Hoa căng cả da đầu, dưới ánh mắt lạnh băng của Tiểu Cửu, nhanh chóng nhón chân hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước ở trên cằm Mai Thất.
Trên thực tế, cô cũng chỉ với tới chỗ đó.
Đào Hoa vừa dứt ra, hắn lại tay mắt lanh lẹ ôm lấy eo cô, cúi người chế trụ cặp môi non mềm, dùng lực cạy răng ra, đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc như rắn, thuận lợi bắt được đầu lưỡi của cô, hôn nhau triền miên ướŧ áŧ.
"Phù."
Đào Hoa rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi, rốt cuộc mình mới chính là người cần sự giúp đỡ, bộ mặt ban nãy có vẻ không thích hợp lắm. Tuy rằng đối phương cũng không phải là người tốt, đặc biệt là...
Dư quang nơi khóe mắt trộm liếc Tiểu Cửu, thật sự là sự tồn tại của hắn quá mạnh mẽ đi, cô sắp bị từng đợt gió rét của hắn tỏa ra cấp đông rồi.
Cô cũng không bao giờ quên chuyện trước kia mình từng làm với hắn, bây giờ hồi tưởng lại lúc đó chỉ toàn thấy nhức mỏi xương cốt, tiểu huyệt tê rần.
Nỗi sợ hãi trong lòng bộc lộ ra ngoài theo từng đợt run một cách không kiêng kị, Đào Hoa không tự chủ được nhích lại gần Mai Thất.
Khi cô đang hướng ánh mắt về Tiểu Cửu, Mai Thất cũng lặng yên ở một bên lưu ý phản ứng của hắn.
Thật ra Mai Thất cố ý nhờ Tiểu Cửu tới hỗ trợ.
Nhan Táp nói biểu hiện gần đây của Tiểu Cửu rất không bình thường.
Đúng vậy, ngay cả Nhan Táp cũng cảm giác được Tiểu Cửu không thích hợp, chẳng lẽ người cẩn thận như hắn không thể phát giác ra sao.
Từ sau ngày hôm ấy, Tiểu Cửu không hề đi ra ngoài để làm nhiệm vụ, công việc gϊếŧ người mà hắn yêu nhất dường như cũng mất đi lực hấp dẫn.
Tiểu Cửu mỗi ngày đều đến sân sau, hiện giờ là bãi hoang tàn do Mộc Diệc Sinh dùng bom uy hiếp, sau đó thay hết toàn bộ đất đai thành một mảnh vườn nhỏ trồng hoa, đứa nhỏ này thế nhưng có thể ngồi ngốc bên cạnh đám hoa hồng cả buổi.
Mai Thất cảm thấy nếu người phụ nữ này có ảnh hưởng đến Tiểu Cửu như vậy, hắn cũng không ngại lợi dụng một chút.
Nếu đã bỏ lỡ thời cơ 'tiên hạ thủ vi cường' cướp lấy cô trước, không bằng hắn tự mình thuận nước đẩy thuyền.
Đàn bà đối với hắn mà nói, phải luôn luôn theo đuổi mới có được. Giống như hoa có sức hấp dẫn cực lớn với ong mật vậy, mà hiện tại đóa hoa này nở rộ thật rực rỡ, hắn không ngại cùng an hem dùng chung một đóa.
Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, cùng mặc một bộ quần áo thì có gì to tát, cũng tính là mặc cùng nhau thôi.
Vô liêm sỉ sao?
Nếu nói hắn vô liêm sỉ, hắn có thể vui vẻ tiếp thu bởi vì hắn chưa bao giờ cho rằng chính mình là chính nhân quân tử cái gì gì đó, cũng không có dự định làm một người quân tử.
Cho tới khi hắn nhìn thấy chữ viết của cô trên vách thang máy, Mai Thất cười thầm, hắn biết cơ hội của mình đã tới.
Dùng hết sức bỏ qua cảm giác lấn át mà Tiểu Cửu đem lại cho mình, Đào Hoa đưa ra lời thỉnh cầu với Mai Thất, nhờ hắn mua vài vỉ thuốc tránh thai, thời gian có thể duy trì càng lâu càng tốt.
"Hắn không cho em làm công tác tránh thai?"
Lời thỉnh cầu của cô tất nhiên thành công giành được sự quan tâm của Mai Thất.
Đào Hoa khó khan rũ mắt xuống, nói chuyện với hai người đàn ông về chuyện đó, hơn nữa còn có thể coi họ như người xa lạ, cô hận không thể đào cái hố tự mình vùi đầu vào.
Sự túng quẫn của cô cũng không làm cho hắn rút lại hành động, ngược lại hắn còn từng bước ép sát, đánh vỡ chén bát hỏi cho tới cùng.
"Chẳng lẽ ý em là Mộc Diệc Sinh muốn em mang thai con của hắn?" Mai Thất tự mình nói ra lời phỏng đoán, ánh mắt bỗng nhiên trở nên thâm sâu khó đoán.
"Đúng như vậy!"
Đào Hoa cắn răng, có chút tự trách quyết định ngu xuẩn của mình, thế nhưng lại tìm loại người này tới hỗ trợ.
Tất nhiên thú vui tao nhã của hắn là nhìn người khác khốn đốn.
"Được, tôi có thể giúp em, nhưng đổi lại tôi được cái gì nha?" Giọng điệu của hắn tràn đầy ngả ngớn cợt nhả.
"Anh muốn được lợi ích gì?" Đào Hoa cũng không ngoài ý muốn Mai Thất nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng chuyện đã tới trước mắt, cô vẫn cảm thấy ghê tởm như cũ.
Nhìn thấy cảm xúc trên mặt cô, hắn lộ ra biểu tình nghiêm túc khó gặp.
"Em hôn tôi một cái, tôi liền giúp em."
Đào Hoa bỗng nhiên trợn mắt, không nghĩ tới điều kiện người này đưa ra lại đơn giản như vậy.
"Như thế nào, chẳng lẽ em muốn tôi đưa ra yêu cầu khác 'thâm sâu' hơn sao?" Mai Thất lại nhanh chóng khôi phục bộ dạng không đứng đắn.
Đào Hoa căng cả da đầu, dưới ánh mắt lạnh băng của Tiểu Cửu, nhanh chóng nhón chân hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước ở trên cằm Mai Thất.
Trên thực tế, cô cũng chỉ với tới chỗ đó.
Đào Hoa vừa dứt ra, hắn lại tay mắt lanh lẹ ôm lấy eo cô, cúi người chế trụ cặp môi non mềm, dùng lực cạy răng ra, đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc như rắn, thuận lợi bắt được đầu lưỡi của cô, hôn nhau triền miên ướŧ áŧ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.