Chương 25: Dưỡng phì
Già Phê Nhân
25/09/2021
Nhưng Nguyễn Tuyển Hi kiên nhẫn ngoài dự kiến.
Hắn giống như một vị chủ nhân tận chức tận trách chiêu đãi khách nhân tôn quý, mang theo cô đi ra ngoài cưỡi ngựa, thưởng thức non sông tươi đẹp, ở trên bàn ăn món ngon mỹ vị vì cô mà giảng giải từng món có liên quan gì đến văn hóa nước Pháp, đồng thời không quên rót đầy rượu mỗi khi cạn ly.
Mấy ngày nay, Đào Hoa quả thật là yêu chết nơi sản xuất rượu nho, vị ngọt vừa phải, hương thơm ngon miệng, sau mỗi bữa cơm lại làm một ly, ban đêm ngủ cực kì dễ chịu.
Cho nên bất tri bất giác, cô đã uống sạch hơn phân nửa bình không sai biệt lắm, đỏ ửng tràn đầy mặt, lúc này mặt là nóng bừng, đầu nặng trĩu, nhìn mặt của Nguyễn Tuyển Hi cũng mờ dần, chỉ còn nửa phần thanh tỉnh ý thức, không đến mức uống say phát điên thất thố.
Nguyễn Tuyển Hi sai người hầu đi lên rửa sạch bàn ăn, mà hắn đỡ Đào Hoa có hơi say rượu lên lầu.
Khi Đào Hoa bị ném đến trên giường lớn với lực đạo không chút nào ôn nhu, cô mới nhận ra có gì đó không đúng, nỗ lực căng ra mí mắt, nhìn thấy Nguyễn Tuyển Hi đang cởi ra từng cúc áo kim loại của trang phục, khóe môi hắn câu lấy một nụ cười quỷ dị, ánh mắt u ám, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Đào Hoa.
Loại cảm giác mà linh hồn đều đang run bần bật này, giống như bị ác ma coi trọng.
Cảm giác say tức khắc tiêu tán một phần, Đào Hoa dùng sức cắn môi làm mình đau đớn đổi đến một chút bình tĩnh, cô từ trên giường miễn cưỡng nửa ngồi dậy, mắt lộ ra cảnh giác.
"Cậu muốn làm gì?"
Nguyễn Tuyển Hi vạt áo đã rộng mở, lộ ra bên trong là áo sơ mi mỏng manh, một bên cởi ra nút tay áo, một bên hướng Đào Hoa nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, ngón tay hắn chỉ vào màn hình tinh thể lỏng trên bàn.
"Chào hỏi người đàn ông của em một cái đi."
Đào Hoa theo hướng tay của hắn nhìn nhìn, sau đó... Ở trong màn hình, thấy được gương mặt lạnh lẽo sớm kết thành băng sương của Mộc Diệc Sinh.
Nhìn thẳng vào mắt đen nhánh như vực sâu của hắn, tim cô bị hẫng một nhịp, này rõ ràng là đang call video!
Nhận ra đây là người thật việc thật, Đào Hoa nhảy cẫng ở trên giường, trong giây lát thân thể lại mềm mại bất lực mà lại nằm xuống, ngã vào đệm chăn mềm mại, như là côn trùng rơi ở trong mạng nhện mà giãy giụa, vô lực, chật vật.
Hắn... Hắn rốt cuộc muốn làm cái gìiiii!!
"Người đẹp ơi, nhẹ nhàng một chút, nếu không sẽ khó coi, em xem đầu tóc đều bị rối loạn." Bởi vì Đào Hoa giãy giụa, Nguyễn Tuyển Hi giận cô liếc mắt một cái.
"Cậu... Cậu rốt cuộc muốn làm gì?!"
Đào Hoa không thể nhịn được nữa, cảm thấy chính mình hoàn toàn hiểu không được cách thức tư duy của người này, quả thực không thể nói lý lẽ.
"Làm gì? Đương nhiên là làm trò trước mặt nam nhân của em!"
Nguyễn Tuyển Hi trả lời hết sức đương nhiên, ngược lại Đào Hoa có vẻ trì độn ngu xuẩn.
Cô khó có thể tin mà trợn to mắt, theo bản năng, Đào Hoa từ trên giường lăn một cái, muốn nhảy xuống giường, chính là chân mềm nhũn, lại ngã xuống trên thảm lông dê thật dày được trải phía dưới giường.
"Ách, quên nói cho em, trong rượu tôi có bỏ thêm chút đồ bí mật, em không chạy thoát được đâu. Nói cách khác, trong chốc lát em sẽ cầu xin tôi làm." Nguyễn Tuyển Hi cười đến đáng giận, không lâu sau, hắn đã cởi ra lễ phục, chỉ còn áo sơ mi cùng quần tây.
Hắn hướng Đào Hoa đi tới, giống như thợ săn cũng đủ kiên nhẫn, từng bước một thong thả mà trầm ổn.
Đào Hoa nắm chặt làn váy phức tạp hoa lệ, cảm nhận được dưới thân chậm rãi bốc lên phản ứng khác thường, hận không thể giờ phút này làm mình ngất xỉu.
Làm nửa ngày, giống như đãi ngộ khách quý, thì ra là nuôi mập xong làm thịt aa!
Hắn giống như một vị chủ nhân tận chức tận trách chiêu đãi khách nhân tôn quý, mang theo cô đi ra ngoài cưỡi ngựa, thưởng thức non sông tươi đẹp, ở trên bàn ăn món ngon mỹ vị vì cô mà giảng giải từng món có liên quan gì đến văn hóa nước Pháp, đồng thời không quên rót đầy rượu mỗi khi cạn ly.
Mấy ngày nay, Đào Hoa quả thật là yêu chết nơi sản xuất rượu nho, vị ngọt vừa phải, hương thơm ngon miệng, sau mỗi bữa cơm lại làm một ly, ban đêm ngủ cực kì dễ chịu.
Cho nên bất tri bất giác, cô đã uống sạch hơn phân nửa bình không sai biệt lắm, đỏ ửng tràn đầy mặt, lúc này mặt là nóng bừng, đầu nặng trĩu, nhìn mặt của Nguyễn Tuyển Hi cũng mờ dần, chỉ còn nửa phần thanh tỉnh ý thức, không đến mức uống say phát điên thất thố.
Nguyễn Tuyển Hi sai người hầu đi lên rửa sạch bàn ăn, mà hắn đỡ Đào Hoa có hơi say rượu lên lầu.
Khi Đào Hoa bị ném đến trên giường lớn với lực đạo không chút nào ôn nhu, cô mới nhận ra có gì đó không đúng, nỗ lực căng ra mí mắt, nhìn thấy Nguyễn Tuyển Hi đang cởi ra từng cúc áo kim loại của trang phục, khóe môi hắn câu lấy một nụ cười quỷ dị, ánh mắt u ám, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Đào Hoa.
Loại cảm giác mà linh hồn đều đang run bần bật này, giống như bị ác ma coi trọng.
Cảm giác say tức khắc tiêu tán một phần, Đào Hoa dùng sức cắn môi làm mình đau đớn đổi đến một chút bình tĩnh, cô từ trên giường miễn cưỡng nửa ngồi dậy, mắt lộ ra cảnh giác.
"Cậu muốn làm gì?"
Nguyễn Tuyển Hi vạt áo đã rộng mở, lộ ra bên trong là áo sơ mi mỏng manh, một bên cởi ra nút tay áo, một bên hướng Đào Hoa nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, ngón tay hắn chỉ vào màn hình tinh thể lỏng trên bàn.
"Chào hỏi người đàn ông của em một cái đi."
Đào Hoa theo hướng tay của hắn nhìn nhìn, sau đó... Ở trong màn hình, thấy được gương mặt lạnh lẽo sớm kết thành băng sương của Mộc Diệc Sinh.
Nhìn thẳng vào mắt đen nhánh như vực sâu của hắn, tim cô bị hẫng một nhịp, này rõ ràng là đang call video!
Nhận ra đây là người thật việc thật, Đào Hoa nhảy cẫng ở trên giường, trong giây lát thân thể lại mềm mại bất lực mà lại nằm xuống, ngã vào đệm chăn mềm mại, như là côn trùng rơi ở trong mạng nhện mà giãy giụa, vô lực, chật vật.
Hắn... Hắn rốt cuộc muốn làm cái gìiiii!!
"Người đẹp ơi, nhẹ nhàng một chút, nếu không sẽ khó coi, em xem đầu tóc đều bị rối loạn." Bởi vì Đào Hoa giãy giụa, Nguyễn Tuyển Hi giận cô liếc mắt một cái.
"Cậu... Cậu rốt cuộc muốn làm gì?!"
Đào Hoa không thể nhịn được nữa, cảm thấy chính mình hoàn toàn hiểu không được cách thức tư duy của người này, quả thực không thể nói lý lẽ.
"Làm gì? Đương nhiên là làm trò trước mặt nam nhân của em!"
Nguyễn Tuyển Hi trả lời hết sức đương nhiên, ngược lại Đào Hoa có vẻ trì độn ngu xuẩn.
Cô khó có thể tin mà trợn to mắt, theo bản năng, Đào Hoa từ trên giường lăn một cái, muốn nhảy xuống giường, chính là chân mềm nhũn, lại ngã xuống trên thảm lông dê thật dày được trải phía dưới giường.
"Ách, quên nói cho em, trong rượu tôi có bỏ thêm chút đồ bí mật, em không chạy thoát được đâu. Nói cách khác, trong chốc lát em sẽ cầu xin tôi làm." Nguyễn Tuyển Hi cười đến đáng giận, không lâu sau, hắn đã cởi ra lễ phục, chỉ còn áo sơ mi cùng quần tây.
Hắn hướng Đào Hoa đi tới, giống như thợ săn cũng đủ kiên nhẫn, từng bước một thong thả mà trầm ổn.
Đào Hoa nắm chặt làn váy phức tạp hoa lệ, cảm nhận được dưới thân chậm rãi bốc lên phản ứng khác thường, hận không thể giờ phút này làm mình ngất xỉu.
Làm nửa ngày, giống như đãi ngộ khách quý, thì ra là nuôi mập xong làm thịt aa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.