Chương 24: Kỳ quặc
Già Phê Nhân
25/09/2021
Sau mấy ngày bị hộ sĩ bắt cóc về, đối với Đào Hoa mà nói giống như đang nằm mơ vậy.
Từ trong tình trạng hoảng hốt mà tỉnh lại, gáy còn ẩn ẩn đau, Đào Hoa phát hiện chính mình đang nằm trên một cái giường lớn có khắc hoa, trên người là chăn may ren thủ công.
Bên cạnh là một nữ nhân trung niên đang nói tiếng Pháp, dù sao một câu cô cũng nghe không hiểu.
Theo hoàn cảnh bốn phía mà phán đoán, có lẽ là một tòa biệt thự thôn trang ở nước Pháp, có cảm giác hơi giống tòa lâu đài cổ trong truyền thuyết hơn.
Đào Hoa thế nhưng bị đưa tới dị quốc tha hương,
Hơn nữa, làm cho người hoang mang chính là, bọn bắt cóc này áp dụng phương thức thô lỗ dã man đem mình bắt cóc, nhưng thái độ với cô cũng tốt hơn tưởng tượng, đúng với danh xưng hiếu khách.
Chi phí ăn mặc, đều là đẳng cấp của quý tộc Châu Âu, đặc biệt là mỗi ngày một bộ, họa tiết tinh xảo, váy được thêu thủ công phức tạp tầng tầng lớp lớp, tất cả đem cô trở thành nhân vật ở thời kì Châu Âu cổ xưa, tiểu thư khuê các trong xã hội thượng lưu, thục nữ danh môn.
Giống như người sống ở thế kỷ trước, thậm chí cô còn có một con bạch mã, huyết thống thuần chủng được nuôi ở chuồng ngựa chuyên dụng, Đào Hoa thường xuyên cưỡi nó đến rừng rậm bên hồ du ngoạn, còn có thầy giáo chuyên môn dạy cưỡi ngựa.
Đào Hoa mơ hồ cảm thấy, mình bị người kia chăn nuôi giống sủng vật.
Chưa đến vài ngày, bởi vì sinh hoạt vui sướng tự tại, Đào Hoa giống như đóa hoa dưới ánh mặt trời dễ chịu của thiên nhiên, một lần nữa khôi phục sự rực rỡ.
Hiện giờ sắc mặt cô hồng nhuận, da thịt vô cùng mịn màng, chút thịt trước ngực co lại cũng nhanh chóng quay trở về, thậm chí còn lớn thêm một vòng. Không biết có liên quan đến ly sữa dê được đưa lên mỗi ngày hay không.
Tuy rằng trong lòng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, thật sự không thể tưởng tượng, nhưng chỉ biết cười trừ, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ, hưởng thụ loại sinh hoạt bị người khác sủng thành công chúa.
Một tuần sau, Đào Hoa rốt cuộc gặp được chủ nhân của lâu đài này, người hộ sĩ quỷ dị kia.
Cởi trang phục hộ sĩ, đối phương mang một bộ đồ cưỡi ngựa màu trắng, tóc dài như tơ lụa mượt mà, hướng Đào Hoa hôn tay đáp lễ.
Phong độ nhẹ nhàng, muôn vàn dáng vẻ, như công tước thân sĩ thân phận cao quý, khuôn mặt khó phân biệt được là nam hay nữ, tuấn mỹ lóng lánh làm người không dời mắt được.
"Cậu là nam hay nữ?"
Nhìn chằm chằm đối phương nửa ngày, Đào Hoa thật sự quá nghi hoặc, thế nhưng đem vấn đề buột miệng thốt ra.
Tuy rằng nghe qua thật không lễ phép, bất quá đối với người bắt cóc mình muốn khách khí như vậy làm gì? Chẳng lẽ cô đã bị tẩy não sau khi được nuôi dưỡng như tiểu thư xã hội thượng lưu trong mấy ngày qua?
"Xin tự giới thiệu, Nguyễn Tuyển Hi, giới tính nam, yêu thích nữ." Nguyễn Tuyển Hi hướng cô xốc môi cười, cặp mắt vũ mị mà chớp chớp, hàm răng trắng làm Đào Hoa lóa mắt.
Người này lớn lên thật là...
Một người nam nhân lớn lên so với nữ nhân còn đẹp hơn, này đến cuối cùng là loại đạo lý gì. Cơ bản Đào Hoa mỗi ngày đều được trang điểm thành một bộ dạng ưu nhã đoan trang, cảm thấy chính mình đáng yêu mê người muốn chết, nhưng khi đứng ở bên cạnh hắn, cả người ảm đạm đến nỗi muốn hòa làm một với bức tranh sơn dầu khô khan trên trường.
"Sao lúc trước cậu lại giả trang thành nữ?"
Thân là nữ nhân, Đào Hoa bị đả kích thật sự, nhớ lại thù cũ bị hắn đánh vào sau gáy bất tỉnh, tức khắc không có sắc mặt tốt.
"Tiểu thư, em biết vì tiếp cận em, tôi trả giá bao nhiêu thời gian cùng nhân lực. Khó được có cơ hội một lần, tôi sẽ không mượn tay người khác." Nguyễn Tuyển Hi trả lời thật sự thành thật.
Đào Hoa trong lòng cảm thấy quái quái, ánh mắt người này ngay từ lần đầu tiên gặp liền cho mình một loại cảm giác quái dị nói không nên lời. Bao gồm hành động của hắn, mấy ngày này Đào Hoa luôn đoán ý đồ thật sự của hắn.
Vì cái gì vất vả đem cô trói tới dị quốc, nhưng vẫn không có động tác gì, chỉ là nuôi mình ăn ngon uống tốt.
Đào Hoa nghĩ nghĩ, bây giờ hắn lộ diện, hẳn là muốn nói ra đáp án.
Từ trong tình trạng hoảng hốt mà tỉnh lại, gáy còn ẩn ẩn đau, Đào Hoa phát hiện chính mình đang nằm trên một cái giường lớn có khắc hoa, trên người là chăn may ren thủ công.
Bên cạnh là một nữ nhân trung niên đang nói tiếng Pháp, dù sao một câu cô cũng nghe không hiểu.
Theo hoàn cảnh bốn phía mà phán đoán, có lẽ là một tòa biệt thự thôn trang ở nước Pháp, có cảm giác hơi giống tòa lâu đài cổ trong truyền thuyết hơn.
Đào Hoa thế nhưng bị đưa tới dị quốc tha hương,
Hơn nữa, làm cho người hoang mang chính là, bọn bắt cóc này áp dụng phương thức thô lỗ dã man đem mình bắt cóc, nhưng thái độ với cô cũng tốt hơn tưởng tượng, đúng với danh xưng hiếu khách.
Chi phí ăn mặc, đều là đẳng cấp của quý tộc Châu Âu, đặc biệt là mỗi ngày một bộ, họa tiết tinh xảo, váy được thêu thủ công phức tạp tầng tầng lớp lớp, tất cả đem cô trở thành nhân vật ở thời kì Châu Âu cổ xưa, tiểu thư khuê các trong xã hội thượng lưu, thục nữ danh môn.
Giống như người sống ở thế kỷ trước, thậm chí cô còn có một con bạch mã, huyết thống thuần chủng được nuôi ở chuồng ngựa chuyên dụng, Đào Hoa thường xuyên cưỡi nó đến rừng rậm bên hồ du ngoạn, còn có thầy giáo chuyên môn dạy cưỡi ngựa.
Đào Hoa mơ hồ cảm thấy, mình bị người kia chăn nuôi giống sủng vật.
Chưa đến vài ngày, bởi vì sinh hoạt vui sướng tự tại, Đào Hoa giống như đóa hoa dưới ánh mặt trời dễ chịu của thiên nhiên, một lần nữa khôi phục sự rực rỡ.
Hiện giờ sắc mặt cô hồng nhuận, da thịt vô cùng mịn màng, chút thịt trước ngực co lại cũng nhanh chóng quay trở về, thậm chí còn lớn thêm một vòng. Không biết có liên quan đến ly sữa dê được đưa lên mỗi ngày hay không.
Tuy rằng trong lòng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, thật sự không thể tưởng tượng, nhưng chỉ biết cười trừ, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ, hưởng thụ loại sinh hoạt bị người khác sủng thành công chúa.
Một tuần sau, Đào Hoa rốt cuộc gặp được chủ nhân của lâu đài này, người hộ sĩ quỷ dị kia.
Cởi trang phục hộ sĩ, đối phương mang một bộ đồ cưỡi ngựa màu trắng, tóc dài như tơ lụa mượt mà, hướng Đào Hoa hôn tay đáp lễ.
Phong độ nhẹ nhàng, muôn vàn dáng vẻ, như công tước thân sĩ thân phận cao quý, khuôn mặt khó phân biệt được là nam hay nữ, tuấn mỹ lóng lánh làm người không dời mắt được.
"Cậu là nam hay nữ?"
Nhìn chằm chằm đối phương nửa ngày, Đào Hoa thật sự quá nghi hoặc, thế nhưng đem vấn đề buột miệng thốt ra.
Tuy rằng nghe qua thật không lễ phép, bất quá đối với người bắt cóc mình muốn khách khí như vậy làm gì? Chẳng lẽ cô đã bị tẩy não sau khi được nuôi dưỡng như tiểu thư xã hội thượng lưu trong mấy ngày qua?
"Xin tự giới thiệu, Nguyễn Tuyển Hi, giới tính nam, yêu thích nữ." Nguyễn Tuyển Hi hướng cô xốc môi cười, cặp mắt vũ mị mà chớp chớp, hàm răng trắng làm Đào Hoa lóa mắt.
Người này lớn lên thật là...
Một người nam nhân lớn lên so với nữ nhân còn đẹp hơn, này đến cuối cùng là loại đạo lý gì. Cơ bản Đào Hoa mỗi ngày đều được trang điểm thành một bộ dạng ưu nhã đoan trang, cảm thấy chính mình đáng yêu mê người muốn chết, nhưng khi đứng ở bên cạnh hắn, cả người ảm đạm đến nỗi muốn hòa làm một với bức tranh sơn dầu khô khan trên trường.
"Sao lúc trước cậu lại giả trang thành nữ?"
Thân là nữ nhân, Đào Hoa bị đả kích thật sự, nhớ lại thù cũ bị hắn đánh vào sau gáy bất tỉnh, tức khắc không có sắc mặt tốt.
"Tiểu thư, em biết vì tiếp cận em, tôi trả giá bao nhiêu thời gian cùng nhân lực. Khó được có cơ hội một lần, tôi sẽ không mượn tay người khác." Nguyễn Tuyển Hi trả lời thật sự thành thật.
Đào Hoa trong lòng cảm thấy quái quái, ánh mắt người này ngay từ lần đầu tiên gặp liền cho mình một loại cảm giác quái dị nói không nên lời. Bao gồm hành động của hắn, mấy ngày này Đào Hoa luôn đoán ý đồ thật sự của hắn.
Vì cái gì vất vả đem cô trói tới dị quốc, nhưng vẫn không có động tác gì, chỉ là nuôi mình ăn ngon uống tốt.
Đào Hoa nghĩ nghĩ, bây giờ hắn lộ diện, hẳn là muốn nói ra đáp án.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.