Chương 91
Quái Đản Giang Dương
21/08/2020
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Nếu muốn làm gì đó, Đàm Trình phải nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.
Những người xung quanh mà biết nhiều về chuyện này, Đàm Trình cũng cũng chỉ biết có Túc Cảnh Mặc, Khúc Chí Văn, Đường Gia Minh, Lý Quốc Hiền,…….
Túc Cảnh Mặc, y rất hiểu Đàm Trình, nếu đã muốn giấu cậu, thì vẫn sẽ giấu rất kỹ, dù Đàm Trình hỏi gì, Túc Cảnh Mặc cũng sẽ không nói nhiều với cậu.
Mà Khúc Chí Văn…… Nói thật, Đàm Trình không nhìn thấu cậu ta, ngoài mặt giúp đỡ bọn cậu, tuy là giúp thật tình, nhưng cậu ta cũng muốn có Ngột Cốt. Mấy ngày hôm trước Khúc Chí Văn còn tìm cậu muốn làm giao dịch, thù lao chính là Ngột Cốt trong tay Đàm Trình mang về từ đại mộ Bình Dao. Theo ý định ban đầu, Đàm Trình đang tính toán tìm hiểu thêm về tác dụng của Ngột Cốt nên quyết định hợp tác với cậu ta, nhưng mà, giờ viên Ngột Cốt đã được Túc Cảnh Mặc dung vào mảnh ngọc bội rồi…
Có vẻ Túc Cảnh Mặc phát hiện tâm tư của cậu nên làm như thế.
Đàm Trình thật sự muốn đấm cho mình một phát, tại sao cậu không nhận ra sớm hơn, chờ tỉnh ngộ lại thì vốn trên tay đang có lợi thế, nhưng giờ thì chẳng còn gì nữa rồi.
Ngột Cốt cậu có thể đưa cho Khúc Chí Văn, nhưng khối ngọc bội kia thì trăm triệu lần không thể.
Nếu cậu không có Ngột cốt, Đàm Trình chắc chắn Khúc Chí Văn sẽ không giúp cậu làm bất cứ chuyện gì, càng sẽ không nói cho cậu biết những gì cậu muốn biết…
Nhưng dù là thế nào so với Đường Gia Minh và Lý Quốc Hiền còn lại thì tin tức từ Khúc Chí Văn đáng tin cậy hơn nhiều.
Đàm Trình cảm thấy nếu cậu quyết định khai thác Khúc Chí Văn thì nên bắt đầu từ đâu mới ổn…….
Khương Bình…….
Đột nhiên nhớ tới Khương Bình, mắt Đàm Trình lóe lên một cái.
Đúng rồi, sao cậu lại có thể quên mất Khương Bình cơ chứ. Khương Bình là cảnh sát giỏi nhất trong việc thu thập tin tức, tuy rằng dạo này không liên lạc với hắn, nhưng Đàm Trình không nghĩ rằng Khương Bình sẽ không làm gì. Lùi lại một chút, thì dù Khương Bình không làm gì cả, thì dựa vào thái độ của Khúc Chí Văn với hắn, thì cũng có thể dễ dàng khai thác thông tin từ Khúc Chí Văn thông qua Khương Bình.
Nghĩ vậy Đàm Trình liền cầm điện thoại gọi Khương Bình, sau khi hỏi chỗ hắn đang ở thì nhanh chóng chạy đến.
Cậu phải chạy nhanh, càng nhanh càng tốt, lần hôn mê này nhắc nhở Đàm Trình, cậu không thể làm chủ cơ thể này, lần này chỉ là hôn mê bốn ngày, lần sau thì sao? Ai biết được lần sau là khi nào, ở đâu, nhỡ đâu lần sau tỉnh lại, Túc Cảnh Mặc đã không còn nữa, hoặc nếu như cậu không tỉnh lại nữa, thì biết phải làm sao bây giờ?
Đàm Trình không muốn tình huống như vậy xảy ra, vĩnh viễn không……
Nhưng mà Đàm Trình sao có thể biết con đường phía trước sẽ ra sao? Cả tiên nhân cũng không biết, người thường thì làm sao thay đổi nó được? Huống chi bên cạnh cậu còn có rất nhiều kẻ như hổ rình mồi, dòm ngó trân bảo trong mộ thất kia.
“Anh nói nó đi tìm Khương Bình à?”
Đường Gia Minh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhíu chặt chân mày, “Nó đi tìm Khương Bình làm gì?”
Khương Bình tuy không dễ ứng phó, nhưng cũng chỉ là một cảnh sát. Dù Đàm Trình muốn tố giác bọn chúng, không có chứng cứ Khương Bình cũng không làm gì được, huống chi thứ Đàm Trình muốn biết muốn làm, Khương Bình còn biết được quá ít so với hắn, không thể giúp gì Đàm Trình. Lúc này đi tìm Khúc Chí Văn còn có lý hơn Khương Bình, tuy rằng tên Khúc Chí Văn cũng không thể tin tưởng lắm, nhưng tốt xấu gì cũng biết được một chút……
“Làm sao tao biết!” Đường Dĩ Hồng bưng ly trà trên bàn thô tục hớp một ngụm to, “Tao sai thằng Đường Thành Quý đi theo dõi, chỉ biết nó đi tìm Khương Bình, còn tìm làm gì thì tao không biết, chỗ khác còn dám thi theo vào còn này mẹ nó là cục cảnh sát đó, ai dám đi theo?”
“Đường Thành Quý?” Đường Gia Minh đen mặt lại, “Sao anh đổi Đường Thành Quý qua đó, thằng đó nó bị Đàm Trình đạp xuống núi ở Bình Dao, thương còn chưa khỏi, giờ còn cùng bọn đầu gấu đi theo dõi Đàm Trình, sao mà không gây to chuyện cho được? Lúc trước không phải là Đường Kiệt đi sao?”
“Nó khỏe lại rồi thì nó muốn lột da thằng Đàm Trình ra, mày nghĩ tao cản được hả? Cho nó đi theo dõi cũng còn đỡ hơn để nó đi tìm thằng Đàm Trình kia gây sự. Ha!, mà mày sợ cái gì mà sợ, để nó xử thằng Đàm Trình một trận cũng tốt mà.”
“Đây là hai chuyện khác nhau! Bây giờ chúng ta không thể động thủ trước!” Đường Gia Minh đập mạnh tay lên bàn, cảm xúc tăng vọt làm cơ thể vốn suy yếu cũng chịu không nổi, hắn há to mồm thở hổn hển, lạnh lùng nói: “Bây giờ Khúc Chí Văn còn chưa ra tay, nếu lúc này chúng ta động thủ, không biết Khúc Chí Văn sẽ làm gì. Huống chi, anh nghĩ là tên Khương Bình kia thích ăn cơm mềm à? Vừa rồi tôi còn đang nghĩ không có chứng cứ, Khương Bình cũng chỉ là một cái gối thêu hoa thôi, bây giờ lại dâng cái chứng cứ lên tận miệng hắn ta! Nếu Đường Thành Quý bị bắt, anh nghĩ cảnh sát sẽ thả nó ra à? Cái vòng tay trên tay Đường Thành Quý là một cái chứng cứ rõ ràng! Kéo cả chúng ta cùng chết theo!”
Đường Dĩ Hồng không hề nghĩ đến tình huống này, gãi đầu, “Mà thằng đó đó đi từ lâu rồi, giờ sao?”
“Anh liên lạc được với nó không?”
“Thằng nhóc này nóng tính thật sự. Mới tỉnh lại trong bệnh viện đã la hét muốn làm thịt Đàm Trình, dù lúc này có liên lạc được với nó, bảo Đường Kiệt đi thế thì mày nghĩ nó chịu quay về à?”
Đường Gia Minh nheo mắt, một hồi lâu mới mở miệng nói: “Đường Thành Quý biết chuyện này nhiều không?”
Tuy câu nói nghe rất bình thản, nhưng lọt vào trong tai Đường Dĩ Hồng, gã phải run lên lẩy bẩy. Lăn lê bò lết nhiều năm như vậy, Đường Dĩ Hồng sao có thể không biết Đường Gia Minh đang nghĩ gì? Ý hắn là, nếu Đường Thành Quý bị bắt được, bại lộ cả bang phái, thì Đường Gia Minh sẽ giết chết thằng nhóc đó.
Biết Đường Gia Minh rất tàn nhẫn, nhưng không ngờ hắn lại tàn nhẫn đến mức độ này, tuy nói gia đình đã tách ra, nhưng tốt xấu gì Đường Thành Quý vẫn là ruột rà với Đường Gia Minh.
“Đường Gia Minh tao nói cho mày biết, mày đừng hòng dù chỉ là nghĩ! Nếu mày dám động vào Đường Thành Quý, tao sẽ giết mày trước! Cùng lắm thì tao đi tìm người khác giúp lấy Ngột Cốt kia!”
“Tôi chưa nói muốn động đến nó.” Đường Gia Minh chợt nở nụ cười, “Tôi chỉ muốn anh đến nhắc nhở Đường Thành Quý, dù nó làm bại lộ cả bang, tôi vẫn có cách thoát khỏi cảnh sát, nhưng các anh thì không đâu, bại lộ cái thôn đó, bại lộ các anh thì chắc chắn sẽ bị túm gọn. Cổ vật trong tay các anh đều là cổ vật ‘quốc gia’, dám sở hữu đồ của quốc gia, thì cảnh sát vẫn can thiệp được. Anh cũng đừng quên chuyện mấy năm trước.”
Đường Dĩ Hồng nhíu mày, đúng là danh tiếng Khương Bình gã cũng phải hơi kiêng kị, là cảnh sát nổi tiếng cả nước, mấy năm trước Phát Khâu Phái xung đột với một nhóm trộm mộ khác ở Tây An, giết chết hai người phe bên kia. Nếu lúc ấy nếu không nhờ Đường Gia Minh, có lẽ đã bị Khương Bình bắt được. Nếu lần này Đường Thành Quý lại bị Khương Bình bắt, có khi vụ kia cũng sẽ bại lộ theo……
“Sau này đừng trách tôi không báo trước, Đường Thành Quý cũng như quả bom nổ chậm, sớm muộn gì cũng sẽ nổ chết các anh.”
“Mày bớt nói lại giùm tao!” Đường Dĩ Hồng liếc xéo Đường Gia Minh một cái, “Chuyện này chúng tao sẽ tự tính, không phiền mày phải lo. Giờ chuyện mày cần làm là phải nhanh chóng liên lạc với Khúc Chí Văn, bằng không mày còn chưa giết được Lý Quốc Hiền, thì mày đã đi chầu Diêm Vương trước rồi!”
“Ha ha, anh thế mà còn đi nhắc nhở tôi.” Đường Gia Minh nói đoạn, hắn đứng lên, nhẹ nhàng phất tay ra phía sau Đường Dĩ Hồng.
Phía sau rõ ràng không có ai, Đường Gia Minh lại làm động tác vẫy tay như gọi cái gì đó lại làm Đường Dĩ Hồng nổi hết cả da gà, “mẹ nó mày làm gì vậy?”
Đường Gia Minh cười một cái trên gương mặt hốc hác vàng vọt làm Đường Dĩ Hồng rùng mình.
“Làm cái gì? Trên lưng anh có một con tiểu quỷ, bắt nó ra cho anh thôi.”
“Tiểu quỷ?!” Đường Dĩ Hồng run run, “Từ đâu tới?”
“Đây là tiểu quỷ của Khúc Chí Văn nuôi.” Đường Gia Minh ha ha cười: “Nó nghe xong đoạn đối thoại nãy giờ của hai ta rồi.”
Dứt lời, Đường Gia Minh túm chặt con tiểu quỷ trong ta, nói với nó: “Mày trở về nói cho Khúc Chí Văn, thứ chủ mày muốn lấy tao có thể hỗ trợ, nói cậu ta suy nghĩ kỹ, nếu cảm thấy hứng thú ngày mai sáng sớm đến chùa Hoa Nghiêm gặp mặt. Chuyện cụ thể lúc đó tao sẽ nói rõ ràng.”
Nói xong, Đường Gia Minh véo lên giữa trán con tiểu quỷ, con tiểu quỷ vốn đang giãy giụa không nghe lời hắn, giờ lại quay sang Đường Gia Minh khom lưng dập đầu, sau đó bay đi.
Những tiểu quỷ sai là những con quỷ con ranh mãnh dưới địa ngục, được lệnh lên nhân gian bắt hồn phách người chết về nhưng mải chơi không chịu quay về địa ngục. Khi các thiên sư thu phục nó bắt nó làm việc cho mình, những con tiểu quỷ này chỉ trung thành và kính trọng người đã hàng phục nó, nếu ép buộc nó phục vụ cho người khác, tiểu quỷ này sẽ tan thành tro bụi.
Khúc Chí Văn nhìn con tiểu quỷ răm rắp nghe lời Đường Gia Minh truyền đạt lại lời nhắn, mặt đen lại.
Đổi chủ mà không tan thành tro bụi, chuyện như vậy từ lúc Khúc Chí Văn sử dụng tiểu quỷ đến giờ là lần đầu tiên xảy ra. Khúc Chí Văn còn không biết thế gian này thực sự có đạo sĩ có thể làm được chuyện này.
Đường Gia Minh làm như vậy, không chỉ là muốn gửi mời mời hợp tác đến Khúc Chí Văn,mà còn ‘dằn mặt’ cậu về năng lực của hắn.
Đường Gia Minh có thể ‘ sửa’ một tiểu quỷ đã được sử dụng, dĩ nhiên cũng có thể ‘sửa’ hai, ba, vô số tiểu quỷ, chỉ cần Đường Gia Minh làm một tiểu quỷ của cậu thành nội gián thì những bí mật của Khúc Chí Văn sẽ chẳng còn là bí mật.
“Ha ha, đây là thư tuyên chiến hay thư hợp tác đây?”
Khúc Chí Văn cười to ra tiếng, nhưng giây tiếp theo, tàn khốc ngập lên trong đôi mắt cậu ta. Khúc Chí Văn thẳng tắp duỗi tay ra, bóp chặt con tiểu quỷ vẫn đang lặp lại lời nhắn của Đường Gia Minh. Trong nháy mắt, con tiểu quỷ còn không kịp kêu to, đã bị nổ tung, tan thành tro bụi……
Nói đến cùng, chiêu của Đường Gia Minh đã thật sự chạm nọc được Khúc Chí Văn, người vẫn luôn cho rằng mình là thiên sư mạnh nhất ở đây. Nhưng sự tức giận này đúng là cái Đường Gia Minh muốn…….
Tuy Đường Dĩ Hồng không thấy được tiểu quỷ nhưng là trộm mộ bao năm, gã biết nó là gì.
“Mày đang khiêu khích Khúc Chí Văn đó à? Theo tao biết nó cùng lắm chỉ mới 20 tuổi, tuổi này là dễ bị chọc giận nhất, mà mày còn muốn hợp tác với nó?”
“Ha ha ha ha ha ha ha, tôi còn sợ nó không giận cơ.” Đường Gia Minh cười lớn đi đến trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm u ám, cười lên khanh khách: “Nó càng tức giận càng tốt, chỉ cần nó nổi giận, khát vọng có được Ngột Cốt của nó mới càng mãnh liệt, và như vậy nó mới đồng ý hợp tác với chúng ta để nhanh chóng có được Ngột Cốt!”
Nếu muốn làm gì đó, Đàm Trình phải nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.
Những người xung quanh mà biết nhiều về chuyện này, Đàm Trình cũng cũng chỉ biết có Túc Cảnh Mặc, Khúc Chí Văn, Đường Gia Minh, Lý Quốc Hiền,…….
Túc Cảnh Mặc, y rất hiểu Đàm Trình, nếu đã muốn giấu cậu, thì vẫn sẽ giấu rất kỹ, dù Đàm Trình hỏi gì, Túc Cảnh Mặc cũng sẽ không nói nhiều với cậu.
Mà Khúc Chí Văn…… Nói thật, Đàm Trình không nhìn thấu cậu ta, ngoài mặt giúp đỡ bọn cậu, tuy là giúp thật tình, nhưng cậu ta cũng muốn có Ngột Cốt. Mấy ngày hôm trước Khúc Chí Văn còn tìm cậu muốn làm giao dịch, thù lao chính là Ngột Cốt trong tay Đàm Trình mang về từ đại mộ Bình Dao. Theo ý định ban đầu, Đàm Trình đang tính toán tìm hiểu thêm về tác dụng của Ngột Cốt nên quyết định hợp tác với cậu ta, nhưng mà, giờ viên Ngột Cốt đã được Túc Cảnh Mặc dung vào mảnh ngọc bội rồi…
Có vẻ Túc Cảnh Mặc phát hiện tâm tư của cậu nên làm như thế.
Đàm Trình thật sự muốn đấm cho mình một phát, tại sao cậu không nhận ra sớm hơn, chờ tỉnh ngộ lại thì vốn trên tay đang có lợi thế, nhưng giờ thì chẳng còn gì nữa rồi.
Ngột Cốt cậu có thể đưa cho Khúc Chí Văn, nhưng khối ngọc bội kia thì trăm triệu lần không thể.
Nếu cậu không có Ngột cốt, Đàm Trình chắc chắn Khúc Chí Văn sẽ không giúp cậu làm bất cứ chuyện gì, càng sẽ không nói cho cậu biết những gì cậu muốn biết…
Nhưng dù là thế nào so với Đường Gia Minh và Lý Quốc Hiền còn lại thì tin tức từ Khúc Chí Văn đáng tin cậy hơn nhiều.
Đàm Trình cảm thấy nếu cậu quyết định khai thác Khúc Chí Văn thì nên bắt đầu từ đâu mới ổn…….
Khương Bình…….
Đột nhiên nhớ tới Khương Bình, mắt Đàm Trình lóe lên một cái.
Đúng rồi, sao cậu lại có thể quên mất Khương Bình cơ chứ. Khương Bình là cảnh sát giỏi nhất trong việc thu thập tin tức, tuy rằng dạo này không liên lạc với hắn, nhưng Đàm Trình không nghĩ rằng Khương Bình sẽ không làm gì. Lùi lại một chút, thì dù Khương Bình không làm gì cả, thì dựa vào thái độ của Khúc Chí Văn với hắn, thì cũng có thể dễ dàng khai thác thông tin từ Khúc Chí Văn thông qua Khương Bình.
Nghĩ vậy Đàm Trình liền cầm điện thoại gọi Khương Bình, sau khi hỏi chỗ hắn đang ở thì nhanh chóng chạy đến.
Cậu phải chạy nhanh, càng nhanh càng tốt, lần hôn mê này nhắc nhở Đàm Trình, cậu không thể làm chủ cơ thể này, lần này chỉ là hôn mê bốn ngày, lần sau thì sao? Ai biết được lần sau là khi nào, ở đâu, nhỡ đâu lần sau tỉnh lại, Túc Cảnh Mặc đã không còn nữa, hoặc nếu như cậu không tỉnh lại nữa, thì biết phải làm sao bây giờ?
Đàm Trình không muốn tình huống như vậy xảy ra, vĩnh viễn không……
Nhưng mà Đàm Trình sao có thể biết con đường phía trước sẽ ra sao? Cả tiên nhân cũng không biết, người thường thì làm sao thay đổi nó được? Huống chi bên cạnh cậu còn có rất nhiều kẻ như hổ rình mồi, dòm ngó trân bảo trong mộ thất kia.
“Anh nói nó đi tìm Khương Bình à?”
Đường Gia Minh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhíu chặt chân mày, “Nó đi tìm Khương Bình làm gì?”
Khương Bình tuy không dễ ứng phó, nhưng cũng chỉ là một cảnh sát. Dù Đàm Trình muốn tố giác bọn chúng, không có chứng cứ Khương Bình cũng không làm gì được, huống chi thứ Đàm Trình muốn biết muốn làm, Khương Bình còn biết được quá ít so với hắn, không thể giúp gì Đàm Trình. Lúc này đi tìm Khúc Chí Văn còn có lý hơn Khương Bình, tuy rằng tên Khúc Chí Văn cũng không thể tin tưởng lắm, nhưng tốt xấu gì cũng biết được một chút……
“Làm sao tao biết!” Đường Dĩ Hồng bưng ly trà trên bàn thô tục hớp một ngụm to, “Tao sai thằng Đường Thành Quý đi theo dõi, chỉ biết nó đi tìm Khương Bình, còn tìm làm gì thì tao không biết, chỗ khác còn dám thi theo vào còn này mẹ nó là cục cảnh sát đó, ai dám đi theo?”
“Đường Thành Quý?” Đường Gia Minh đen mặt lại, “Sao anh đổi Đường Thành Quý qua đó, thằng đó nó bị Đàm Trình đạp xuống núi ở Bình Dao, thương còn chưa khỏi, giờ còn cùng bọn đầu gấu đi theo dõi Đàm Trình, sao mà không gây to chuyện cho được? Lúc trước không phải là Đường Kiệt đi sao?”
“Nó khỏe lại rồi thì nó muốn lột da thằng Đàm Trình ra, mày nghĩ tao cản được hả? Cho nó đi theo dõi cũng còn đỡ hơn để nó đi tìm thằng Đàm Trình kia gây sự. Ha!, mà mày sợ cái gì mà sợ, để nó xử thằng Đàm Trình một trận cũng tốt mà.”
“Đây là hai chuyện khác nhau! Bây giờ chúng ta không thể động thủ trước!” Đường Gia Minh đập mạnh tay lên bàn, cảm xúc tăng vọt làm cơ thể vốn suy yếu cũng chịu không nổi, hắn há to mồm thở hổn hển, lạnh lùng nói: “Bây giờ Khúc Chí Văn còn chưa ra tay, nếu lúc này chúng ta động thủ, không biết Khúc Chí Văn sẽ làm gì. Huống chi, anh nghĩ là tên Khương Bình kia thích ăn cơm mềm à? Vừa rồi tôi còn đang nghĩ không có chứng cứ, Khương Bình cũng chỉ là một cái gối thêu hoa thôi, bây giờ lại dâng cái chứng cứ lên tận miệng hắn ta! Nếu Đường Thành Quý bị bắt, anh nghĩ cảnh sát sẽ thả nó ra à? Cái vòng tay trên tay Đường Thành Quý là một cái chứng cứ rõ ràng! Kéo cả chúng ta cùng chết theo!”
Đường Dĩ Hồng không hề nghĩ đến tình huống này, gãi đầu, “Mà thằng đó đó đi từ lâu rồi, giờ sao?”
“Anh liên lạc được với nó không?”
“Thằng nhóc này nóng tính thật sự. Mới tỉnh lại trong bệnh viện đã la hét muốn làm thịt Đàm Trình, dù lúc này có liên lạc được với nó, bảo Đường Kiệt đi thế thì mày nghĩ nó chịu quay về à?”
Đường Gia Minh nheo mắt, một hồi lâu mới mở miệng nói: “Đường Thành Quý biết chuyện này nhiều không?”
Tuy câu nói nghe rất bình thản, nhưng lọt vào trong tai Đường Dĩ Hồng, gã phải run lên lẩy bẩy. Lăn lê bò lết nhiều năm như vậy, Đường Dĩ Hồng sao có thể không biết Đường Gia Minh đang nghĩ gì? Ý hắn là, nếu Đường Thành Quý bị bắt được, bại lộ cả bang phái, thì Đường Gia Minh sẽ giết chết thằng nhóc đó.
Biết Đường Gia Minh rất tàn nhẫn, nhưng không ngờ hắn lại tàn nhẫn đến mức độ này, tuy nói gia đình đã tách ra, nhưng tốt xấu gì Đường Thành Quý vẫn là ruột rà với Đường Gia Minh.
“Đường Gia Minh tao nói cho mày biết, mày đừng hòng dù chỉ là nghĩ! Nếu mày dám động vào Đường Thành Quý, tao sẽ giết mày trước! Cùng lắm thì tao đi tìm người khác giúp lấy Ngột Cốt kia!”
“Tôi chưa nói muốn động đến nó.” Đường Gia Minh chợt nở nụ cười, “Tôi chỉ muốn anh đến nhắc nhở Đường Thành Quý, dù nó làm bại lộ cả bang, tôi vẫn có cách thoát khỏi cảnh sát, nhưng các anh thì không đâu, bại lộ cái thôn đó, bại lộ các anh thì chắc chắn sẽ bị túm gọn. Cổ vật trong tay các anh đều là cổ vật ‘quốc gia’, dám sở hữu đồ của quốc gia, thì cảnh sát vẫn can thiệp được. Anh cũng đừng quên chuyện mấy năm trước.”
Đường Dĩ Hồng nhíu mày, đúng là danh tiếng Khương Bình gã cũng phải hơi kiêng kị, là cảnh sát nổi tiếng cả nước, mấy năm trước Phát Khâu Phái xung đột với một nhóm trộm mộ khác ở Tây An, giết chết hai người phe bên kia. Nếu lúc ấy nếu không nhờ Đường Gia Minh, có lẽ đã bị Khương Bình bắt được. Nếu lần này Đường Thành Quý lại bị Khương Bình bắt, có khi vụ kia cũng sẽ bại lộ theo……
“Sau này đừng trách tôi không báo trước, Đường Thành Quý cũng như quả bom nổ chậm, sớm muộn gì cũng sẽ nổ chết các anh.”
“Mày bớt nói lại giùm tao!” Đường Dĩ Hồng liếc xéo Đường Gia Minh một cái, “Chuyện này chúng tao sẽ tự tính, không phiền mày phải lo. Giờ chuyện mày cần làm là phải nhanh chóng liên lạc với Khúc Chí Văn, bằng không mày còn chưa giết được Lý Quốc Hiền, thì mày đã đi chầu Diêm Vương trước rồi!”
“Ha ha, anh thế mà còn đi nhắc nhở tôi.” Đường Gia Minh nói đoạn, hắn đứng lên, nhẹ nhàng phất tay ra phía sau Đường Dĩ Hồng.
Phía sau rõ ràng không có ai, Đường Gia Minh lại làm động tác vẫy tay như gọi cái gì đó lại làm Đường Dĩ Hồng nổi hết cả da gà, “mẹ nó mày làm gì vậy?”
Đường Gia Minh cười một cái trên gương mặt hốc hác vàng vọt làm Đường Dĩ Hồng rùng mình.
“Làm cái gì? Trên lưng anh có một con tiểu quỷ, bắt nó ra cho anh thôi.”
“Tiểu quỷ?!” Đường Dĩ Hồng run run, “Từ đâu tới?”
“Đây là tiểu quỷ của Khúc Chí Văn nuôi.” Đường Gia Minh ha ha cười: “Nó nghe xong đoạn đối thoại nãy giờ của hai ta rồi.”
Dứt lời, Đường Gia Minh túm chặt con tiểu quỷ trong ta, nói với nó: “Mày trở về nói cho Khúc Chí Văn, thứ chủ mày muốn lấy tao có thể hỗ trợ, nói cậu ta suy nghĩ kỹ, nếu cảm thấy hứng thú ngày mai sáng sớm đến chùa Hoa Nghiêm gặp mặt. Chuyện cụ thể lúc đó tao sẽ nói rõ ràng.”
Nói xong, Đường Gia Minh véo lên giữa trán con tiểu quỷ, con tiểu quỷ vốn đang giãy giụa không nghe lời hắn, giờ lại quay sang Đường Gia Minh khom lưng dập đầu, sau đó bay đi.
Những tiểu quỷ sai là những con quỷ con ranh mãnh dưới địa ngục, được lệnh lên nhân gian bắt hồn phách người chết về nhưng mải chơi không chịu quay về địa ngục. Khi các thiên sư thu phục nó bắt nó làm việc cho mình, những con tiểu quỷ này chỉ trung thành và kính trọng người đã hàng phục nó, nếu ép buộc nó phục vụ cho người khác, tiểu quỷ này sẽ tan thành tro bụi.
Khúc Chí Văn nhìn con tiểu quỷ răm rắp nghe lời Đường Gia Minh truyền đạt lại lời nhắn, mặt đen lại.
Đổi chủ mà không tan thành tro bụi, chuyện như vậy từ lúc Khúc Chí Văn sử dụng tiểu quỷ đến giờ là lần đầu tiên xảy ra. Khúc Chí Văn còn không biết thế gian này thực sự có đạo sĩ có thể làm được chuyện này.
Đường Gia Minh làm như vậy, không chỉ là muốn gửi mời mời hợp tác đến Khúc Chí Văn,mà còn ‘dằn mặt’ cậu về năng lực của hắn.
Đường Gia Minh có thể ‘ sửa’ một tiểu quỷ đã được sử dụng, dĩ nhiên cũng có thể ‘sửa’ hai, ba, vô số tiểu quỷ, chỉ cần Đường Gia Minh làm một tiểu quỷ của cậu thành nội gián thì những bí mật của Khúc Chí Văn sẽ chẳng còn là bí mật.
“Ha ha, đây là thư tuyên chiến hay thư hợp tác đây?”
Khúc Chí Văn cười to ra tiếng, nhưng giây tiếp theo, tàn khốc ngập lên trong đôi mắt cậu ta. Khúc Chí Văn thẳng tắp duỗi tay ra, bóp chặt con tiểu quỷ vẫn đang lặp lại lời nhắn của Đường Gia Minh. Trong nháy mắt, con tiểu quỷ còn không kịp kêu to, đã bị nổ tung, tan thành tro bụi……
Nói đến cùng, chiêu của Đường Gia Minh đã thật sự chạm nọc được Khúc Chí Văn, người vẫn luôn cho rằng mình là thiên sư mạnh nhất ở đây. Nhưng sự tức giận này đúng là cái Đường Gia Minh muốn…….
Tuy Đường Dĩ Hồng không thấy được tiểu quỷ nhưng là trộm mộ bao năm, gã biết nó là gì.
“Mày đang khiêu khích Khúc Chí Văn đó à? Theo tao biết nó cùng lắm chỉ mới 20 tuổi, tuổi này là dễ bị chọc giận nhất, mà mày còn muốn hợp tác với nó?”
“Ha ha ha ha ha ha ha, tôi còn sợ nó không giận cơ.” Đường Gia Minh cười lớn đi đến trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm u ám, cười lên khanh khách: “Nó càng tức giận càng tốt, chỉ cần nó nổi giận, khát vọng có được Ngột Cốt của nó mới càng mãnh liệt, và như vậy nó mới đồng ý hợp tác với chúng ta để nhanh chóng có được Ngột Cốt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.