Chương 92
Quái Đản Giang Dương
21/08/2020
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đã có người ‘thành ý’ mời, Khúc Chí Văn cũng muốn thử đi gặp một chút.
Chùa Hoa Nghiêm ở sườn núi Thiếu Lăng Nguyên, Tây An Trường An ít nổi tiếng hơn chùa Từ Ân nhiều. Cảnh không quá đẹp nên du khách rất ít, nhưng trong mắt những người có hiểu biết về phong thuỷ thuật pháp mỗi người trong mắt, đây đúng là nơi đất lành chim đậu.
(*) Chùa Từ Ân và tháp Đại Nhạn: địa điểm du lịch nổi tiếng ở Tây An
(**) Chùa Hoa Nghiêm nơi hẹn gặp của hai con người kia, xây từ thời Đường, là di tích văn hóa cấp quốc gia.
Nằm trên sườn dốc phía đông nam của núi Thiếu Lăng Nguyên, trên cao nhìn xuống, khâm sơn mang hà, quan sát phàn xuyên. Loại phong thuỷ bảo địa này thật sự rất tốt, ít người, linh khí đủ, khó chứa tà khí, gặp nhau ở đây có thể tránh cho người khác thám thính.
Khúc Chí Văn đã tới chùa Hoa Nghiêm, cũng không cần cố gắng đi tìm Đường Gia Minh, vì khu chùa Phật giáo rộng lớn này cũng chỉ có một chỗ tản ra hơi thở của Đạo gia thuật sĩ.
Phía đông nam ngôi chùa, các nhà sư xung quanh không hề để ý đến một người ung dung tiến vào nội đình, thậm chí đi vào thẳng gian thiện phòng mà người ngoài không được bước vào.
Đẩy cửa vào, Khúc Chí Văn nhìn thấy ngay Đường Gia Minh đang ngồi ở chính sảnh chậm rãi thưởng trà, và diện mạo Đường Gia Minh lúc này làm Khúc Chí Văn phải lắp bắp kinh hãi.
Không phải cậu ta chưa từng thấy Đường Gia Minh, chỉ là lần trước gặp hắn không phải giống thế này. Lần trước Khương Bình mời Đường Gia Minh đến cục thẩm tra, Khúc Chí Văn thấy hắn tuy có vẻ không khỏe, nhưng cũng chỉ giống một người mệt mỏi vì nghỉ ngơi không đủ thôi, nhưng mới chưa đến một tháng, Đường Gia Minh đã gầy xọp thế này, dùng từ da bọc xương cũng không nói quá. Sắc mặt thì vàng vọt như nến sáp, thậm chí còn ẩn ẩn trắng xanh, rõ ràng chỉ mới hai mươi mấy mà nhìn như một người trung niên bốn năm chục.
“Cậu ngạc nhiên vì thấy tôi thế này phải không?” Khúc Chí Văn nghiêm túc quan sát đáy mắt Đường Gia Minh, nhưng thấy hắn cũng chỉ cười cười, không để ý lắm đến chuyện này.
“Cho dù anh mất gần 30 năm thọ mệnh đi cưỡng chế mở cổng Đại Mộ ra, nhưng cũng không thể chỉ mới có mấy tháng mà đã thành ra thế này, huống chi lần trước tôi gặp anh cũng chỉ khoảng 20 ngày trước, khi đó anh vẫn còn rất ổn.” Nói đến đây, Khúc Chí Văn khẽ nhướng mày, “Dạo gần đây anh lại làm gì à?”
“Ha ha ha ha, người thừa kế Âm Dương Nhãn của nhà họ Khúc quả nhiên không giống bình thường, vậy cậu nhìn xem tôi còn có thể sống bao lâu?” Không trả lời thẳng Khúc Chí Văn, Đường Gia Minh hỏi tiếp.
“Nếu tiếp tục thế này anh không sống qua nổi mùa đông năm nay đâu.”
“Mùa đông năm nay sao……” Đường Gia Minh hớp một ngụm trà nóng, đặt tách xuống bàn, đứng lên nhìn thẳng Khúc Chí Văn, “Cũng tốt, vậy cậu nhìn xem Túc Cảnh Mặc có thể sống đến….. A không… A, không, không đúng, hắn đã chết từ lâu, nên nói là hồn phi phách tán mới đúng!”
“Ý anh là gì?”
“Ý gì à? Không phải cậu hỏi tôi tôi lại làm gì sao?” Đường Gia Minh cười lạnh một tiếng, “Nếu tôi không làm như thế,đến khi chuyện xảy ra thì hối hận cũng không kịp.”
Thấy Khúc Chí Văn chỉ nghi hoặc không nói gì, Đường Gia Minh tiếp tục nói: “Cậu chỉ là một thiên sư, nhưng cũng là một thằng nhóc chỉ mới hơn 20 tuổi, khác với tôi. Đúng là năng lực tôi không bằng cậu, nhưng có những chuyện tôi lại biết rõ hơn cậu nhiều. Có phải cậu đang nghĩ tôi thật ngu xuân, đi đối nghịch với quỷ hồn hoàng đế đó, mà không hợp tác với hắn, dùng Ngột Cốt để trao đổi chứ gì? Hoặc có lẽ cậu cũng nhận ra trận pháp Đại Mộ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Cậu định chờ Đại Mộ sụp đổ, Túc Cảnh Mặc tan thành tro bụi rồi mới lấy Ngột Cốt? À, tôi có nghe nói trưởng nam nhà họ Khúc tròn hai mươi tuổi sẽ có Âm Dương nhãn, mà xương cốt của cậu lại là “chết cốt”, sống không quá 25 tuổi? Ha ha, Khúc Chí Văn, cậu chờ được đến lúc tên Hoàng đế kia tan biến không?”
Khúc Chí Văn không nói gì, vì những gì Đường Gia Minh nói đúng là suy nghĩ của cậu, trận pháp ở đại mộ thôn Ninh Hóa tuy thật sự rất mạnh, nhưng cậu có thể nhìn được nó sẽ sụp đổ trong khoảng 10 năm nữa. Còn Túc Cảnh Mặc, dù không biết thuật pháp nhưng tốt xấu cũng là quỷ hồn 1600 năm, quỷ khí đó cậu cũng không chịu nổi. Nên dù sao đại mộ này và Túc Cảnh Mặc sớm muộn gì cũng sẽ tiêu vong, chi bằng cứ chờ nó sụp đổ rồi hành động sau.
Nhưng mà, Đường Gia Minh hình như còn phát hiện ra điều gì khác?
“Cả một triều đại biến mất trong lịch sử, Khúc Chí Văn, cậu nghĩ phải là cái gì mới có thể làm một triều đại trong lịch sử biến mất đến không còn một vết tích?”
“Chuyện đó liên quan gì đến việc này?”
“Đương nhiên là liên quan chứ! Cậu nên biết, lịch sử khi đã có văn tự ghi chép lại thời đại, thì muốn xóa sổ tận gốc sự tồn tại của một triều đại là chuyện không tưởng, nhưng mà cậu xem, Đại Tự kia thật sự đã biến mất, lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cậu và tôi đều không biết, vì chúng ta không phải là người ở thời đại đó. Nhưng có thể suy luận ra, chắc chắn là….. Có ‘người’ không muốn đoạn lịch sử này xuất hiện…….”
“Là thời đại mà…….. Túc Cảnh Mặc tồn tại.”
“Đúng vậy, sự tồn tại của hắn là minh chứng cho sự tồn tại của đoạn lịch sử này, mà lại tình cờ được Đàm Trình say mê khảo cổ gặp được. Thế là cậu ta trở thành một cái máy phiên dịch, từ từ lôi đoạn lịch sử bị mạt diệt lên mặt nước. Tôi đã lén xem qua bút ký của Đàm Trình nên có thể khẳng định như vậy. Cậu cảm thấy đây là do ai phía sau giật dây? Khi đã biết đến sự tồn tại của Ngột Cốt, ai lại còn thèm để ý chuyện cái thời đại đó có tồn tại hay không nữa, đúng chứ?”
“Ý anh là, Túc Cảnh Mặc mượn tay Đàm Trình lôi đoạn lịch sử này ra ánh sáng? Nhưng mà Túc Cảnh Mặc chưa bao giờ kéo Đàm Trình vào vũng nước đục này.”
“Cậu….chắc chắn không?” Đường Gia Minh thấy Khúc Chí Văn bỗng dưng thay đổi sắc mặt, cười khùng khục, “Tôi cũng không ngờ thằng nhóc Đàm Trình kia lại thật lòng với quỷ hồn đó như thế. Mà giờ chắc cậu cũng nhìn ra, tên hoàng đế đó thật sự tàn nhẫn với Đàm Trình. Đàm Trình vừa đi xa khỏi Đại Mộ, có phải cậu cũng cảm giác được ngột cốt trong Đại Mộ giảm bớt một phần? Mà giờ Đàm Trình giống như một kẻ sống dở chết dở, là vì tên hoàng đế kia đã dung nhập Ngột Cốt vào cơ thể Đàm Trình.”
Vấn đề này Khúc Chí Văn cũng phát hiện ra khi Đàm Trình hôn mê, Bản thân Túc Cảnh Mặc không thể thúc giục Ngột Cốt, chỉ có thể dùng quỷ khí của y cưỡng chế Ngột Cốt để dung tiến vào thân thể Đàm Trình. Cách làm này hút một lượng lớn quỷ khí, hồn phi phách tán cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Mà người sống tương dung với Ngột Cốt như thế cũng phải sống dở chết dở, tuy rằng có thể cứu được tính mạng nhất thời, nhưng thời gian dài nó cũng mài mòn sinh mệnh…….
“Tôi nghĩ, tên hoàng đế kia sớm muộn gì cũng sẽ tiêu vong, hắn biến mất, thì đại mộ cộng sinh với hắn cũng sẽ bị hủy diệt theo. Hắn muốn dung tiến Ngột Cốt vào hồn phách Đàm Trình để sau khi chết cậu ta thay hắn người nối nghiệp, ở lại trong mộ chống đỡ, không cho Đại Mộ sụp xuống! Vì đại mộ ở Bình Dao đã sụp rồi, thế gian này cũng cũng chỉ có đại mộ thôn Ninh Hóa là tàn lưu di tích của Đại Tự mà thôi……”
Đường Gia Minh không biết Đàm Trình là gì đối với Túc Cảnh Mặc, nhưng Khúc Chí Văn lại có thể cảm nhận được một chút. Lần đầu tiên cậu gặp Đàm Trình, trên người Đàm Trình lộ ra tướng chết rất rõ ràng, lúc đó cậu còn nhắc nhở Đàm Trình. Mà Khúc Chí Văn cũng xác định, tướng chết của Đàm Trình không phải do ảnh hưởng của Ngột Cốt.
Sau đó không lâu, cảm giác sắp chết trên người Đàm Trình lại đột nhiên giảm bớt, giờ ngẫm lại, hẳn là lúc ấy Túc Cảnh Mặc cưỡng chế ngột cốt để dung nhập vào Đàm Trình mới khiến cho Đàm Trình có thể tồn tại như người bình thường…….
Túc Cảnh Mặc cho Đàm Trình Ngột Cốt có lẽ thật sự là muốn cứu Đàm Trình, bằng không Đàm Trình e cũng đã chết từ lâu……. Tuy rằng cách làm này cũng khiến Đàm Trình thành nửa sống nửa chết……
Cho nên hướng nghĩ của Đường Gia Minh Khúc Chí Văn cũng không tin lắm.Nhưng mà dù vậy, tình hình trước mắt cũng nhắc nhở Khúc Chí Văn. Hiện tại trong cơ thể Đàm Trình đúng thật là có Ngột Cốt, loại dung nhập bằng cách dùng quỷ khí như thế này cậu không thể lấy ra. Lâu dài, hồn phách Đàm Trình sẽ dung hợp với Ngột Cốt, sau đó khi Đàm Trình chết đi, vì đại mộ thôn Ninh Hóa có một lượng lớn Ngột cốt, nên cơ thể Đàm Trình có mang một ít ngột cốt sẽ bị chỗ đó tác động, khiến cho hồn phách bay về đại mộ….. Nếu chuyện đó xảy ra, dù Túc Cảnh Mặc biến mất, Đại Mộ kia cũng sẽ không sụp xuống…….
Vậy thì sẽ khó giải quyết……
Nhưng mà……
“Anh cảm thấy tôi có thể giúp anh à? Nếu anh có thể mở Đại Mộ đi lấy Ngột Cốt, anh nghĩ tôi làm không được?”
Khúc Chí Văn nói làm Đường Gia Minh cười khẽ ra tiếng, “Cậu làm được, nhưng mà, chỉ sợ cậu chưa từng đối đầu trực tiếp với tên hoàng đế đó, nên không biết hắn ta khó đối phó thế nào, cậu nhìn bộ dạng hiện giờ của tôi thì biết.”
Nói, Đường Gia Minh đến gần Khúc Chí Văn, thấp giọng rì rầm vào tai cậu ta một câu nói, ngay lập tức sắc mặt Khúc Chí Văn bỗng dưng đen lại.
Bình tĩnh nhìn Đường Gia Minh, Khúc Chí Văn nghiêm túc nói, “Dùng cả thứ đó cũng không ảnh hưởng gì đến Túc Cảnh Mặc sao?”
“Cũng có làm hắn bị thương một ít, nhưng tôi cũng không ngờ hắn lại mạnh như thế, rõ ràng ngủ say lâu như vậy……”
“Tình trạng này của anh, là do bị thứ đó phản phệ?”
Đường Gia Minh gật gật đầu, “Giờ thì cậu còn nghĩ một mình cậu có thể động vào đại mộ kia nữa không? Ngột cốt trong đó rất nhiều, hai chúng ta chia nhau cũng vẫn dư thừa, chúng ta hợp tác chỉ có lợi chứ không có hại, lại càng có được ngột cốt nhanh chóng.”
Khúc Chí Văn tuy kiêu ngạo, nhưng cậu cũng biết được giới hạn của bản thân. Đường Gia Minh dùng cả thứ đó cũng không thể đả thương nhiều đến Túc Cảnh Mặc, cậu cũng tự liệu được sức mình sẽ đến đâu.
“Nhưng mà trận pháp Đại Mộ đó cả tôi và hành hợp lại cũng không thể phá được.”
“Ai nói phải phá?” Đường Gia Minh cười cười, “Chúng ta chỉ cần dụ tên hoàng đế kia tự mình phá trận pháp……”
“Tự phá trận?” Khúc Chí Văn nhướng mày, “Túc Cảnh Mặc không thể ra khỏi đó không phải sao?”
“Cậu nghĩ trận pháp và Túc Cảnh Mặc ai mạnh hơn? Chúng ta chỉ cần giải một phần trận pháp, sau đó dụ hắn ra khỏi Đại Mộ.”
Tim Khúc Chí Văn chợt nảy lên, cậu đã hiểu ý Đường Gia Minh: “Nói thì nhẹ nhàng, nhưng trận pháp Đại Mộ đó tôi chưa từng thấy qua, biết phải giải làm sao?”
“Chuyện này tôi có cách.”
—
Huhu pi sà ơi pi sà ơiii (༎ຶ⌑༎ຶ) (༎ຶ⌑༎ຶ) (༎ຶ⌑༎ຶ) Đường Gia Minh làm gì pi sà vậy huhuhuhu (༎ຶ⌑༎ຶ) (༎ຶ⌑༎ຶ) (༎ຶ⌑༎ຶ)
Mà btw dù Đường Gia Minh là phản diện nhưng cũng cảm ơn một tiếng, ông mai có tâm nhất của năm, đổi hẳn 30 năm thọ mệnh để sắp xếp cho Đàm Trình có một buổi xem mắt với pi sà…..
Đã có người ‘thành ý’ mời, Khúc Chí Văn cũng muốn thử đi gặp một chút.
Chùa Hoa Nghiêm ở sườn núi Thiếu Lăng Nguyên, Tây An Trường An ít nổi tiếng hơn chùa Từ Ân nhiều. Cảnh không quá đẹp nên du khách rất ít, nhưng trong mắt những người có hiểu biết về phong thuỷ thuật pháp mỗi người trong mắt, đây đúng là nơi đất lành chim đậu.
(*) Chùa Từ Ân và tháp Đại Nhạn: địa điểm du lịch nổi tiếng ở Tây An
(**) Chùa Hoa Nghiêm nơi hẹn gặp của hai con người kia, xây từ thời Đường, là di tích văn hóa cấp quốc gia.
Nằm trên sườn dốc phía đông nam của núi Thiếu Lăng Nguyên, trên cao nhìn xuống, khâm sơn mang hà, quan sát phàn xuyên. Loại phong thuỷ bảo địa này thật sự rất tốt, ít người, linh khí đủ, khó chứa tà khí, gặp nhau ở đây có thể tránh cho người khác thám thính.
Khúc Chí Văn đã tới chùa Hoa Nghiêm, cũng không cần cố gắng đi tìm Đường Gia Minh, vì khu chùa Phật giáo rộng lớn này cũng chỉ có một chỗ tản ra hơi thở của Đạo gia thuật sĩ.
Phía đông nam ngôi chùa, các nhà sư xung quanh không hề để ý đến một người ung dung tiến vào nội đình, thậm chí đi vào thẳng gian thiện phòng mà người ngoài không được bước vào.
Đẩy cửa vào, Khúc Chí Văn nhìn thấy ngay Đường Gia Minh đang ngồi ở chính sảnh chậm rãi thưởng trà, và diện mạo Đường Gia Minh lúc này làm Khúc Chí Văn phải lắp bắp kinh hãi.
Không phải cậu ta chưa từng thấy Đường Gia Minh, chỉ là lần trước gặp hắn không phải giống thế này. Lần trước Khương Bình mời Đường Gia Minh đến cục thẩm tra, Khúc Chí Văn thấy hắn tuy có vẻ không khỏe, nhưng cũng chỉ giống một người mệt mỏi vì nghỉ ngơi không đủ thôi, nhưng mới chưa đến một tháng, Đường Gia Minh đã gầy xọp thế này, dùng từ da bọc xương cũng không nói quá. Sắc mặt thì vàng vọt như nến sáp, thậm chí còn ẩn ẩn trắng xanh, rõ ràng chỉ mới hai mươi mấy mà nhìn như một người trung niên bốn năm chục.
“Cậu ngạc nhiên vì thấy tôi thế này phải không?” Khúc Chí Văn nghiêm túc quan sát đáy mắt Đường Gia Minh, nhưng thấy hắn cũng chỉ cười cười, không để ý lắm đến chuyện này.
“Cho dù anh mất gần 30 năm thọ mệnh đi cưỡng chế mở cổng Đại Mộ ra, nhưng cũng không thể chỉ mới có mấy tháng mà đã thành ra thế này, huống chi lần trước tôi gặp anh cũng chỉ khoảng 20 ngày trước, khi đó anh vẫn còn rất ổn.” Nói đến đây, Khúc Chí Văn khẽ nhướng mày, “Dạo gần đây anh lại làm gì à?”
“Ha ha ha ha, người thừa kế Âm Dương Nhãn của nhà họ Khúc quả nhiên không giống bình thường, vậy cậu nhìn xem tôi còn có thể sống bao lâu?” Không trả lời thẳng Khúc Chí Văn, Đường Gia Minh hỏi tiếp.
“Nếu tiếp tục thế này anh không sống qua nổi mùa đông năm nay đâu.”
“Mùa đông năm nay sao……” Đường Gia Minh hớp một ngụm trà nóng, đặt tách xuống bàn, đứng lên nhìn thẳng Khúc Chí Văn, “Cũng tốt, vậy cậu nhìn xem Túc Cảnh Mặc có thể sống đến….. A không… A, không, không đúng, hắn đã chết từ lâu, nên nói là hồn phi phách tán mới đúng!”
“Ý anh là gì?”
“Ý gì à? Không phải cậu hỏi tôi tôi lại làm gì sao?” Đường Gia Minh cười lạnh một tiếng, “Nếu tôi không làm như thế,đến khi chuyện xảy ra thì hối hận cũng không kịp.”
Thấy Khúc Chí Văn chỉ nghi hoặc không nói gì, Đường Gia Minh tiếp tục nói: “Cậu chỉ là một thiên sư, nhưng cũng là một thằng nhóc chỉ mới hơn 20 tuổi, khác với tôi. Đúng là năng lực tôi không bằng cậu, nhưng có những chuyện tôi lại biết rõ hơn cậu nhiều. Có phải cậu đang nghĩ tôi thật ngu xuân, đi đối nghịch với quỷ hồn hoàng đế đó, mà không hợp tác với hắn, dùng Ngột Cốt để trao đổi chứ gì? Hoặc có lẽ cậu cũng nhận ra trận pháp Đại Mộ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Cậu định chờ Đại Mộ sụp đổ, Túc Cảnh Mặc tan thành tro bụi rồi mới lấy Ngột Cốt? À, tôi có nghe nói trưởng nam nhà họ Khúc tròn hai mươi tuổi sẽ có Âm Dương nhãn, mà xương cốt của cậu lại là “chết cốt”, sống không quá 25 tuổi? Ha ha, Khúc Chí Văn, cậu chờ được đến lúc tên Hoàng đế kia tan biến không?”
Khúc Chí Văn không nói gì, vì những gì Đường Gia Minh nói đúng là suy nghĩ của cậu, trận pháp ở đại mộ thôn Ninh Hóa tuy thật sự rất mạnh, nhưng cậu có thể nhìn được nó sẽ sụp đổ trong khoảng 10 năm nữa. Còn Túc Cảnh Mặc, dù không biết thuật pháp nhưng tốt xấu cũng là quỷ hồn 1600 năm, quỷ khí đó cậu cũng không chịu nổi. Nên dù sao đại mộ này và Túc Cảnh Mặc sớm muộn gì cũng sẽ tiêu vong, chi bằng cứ chờ nó sụp đổ rồi hành động sau.
Nhưng mà, Đường Gia Minh hình như còn phát hiện ra điều gì khác?
“Cả một triều đại biến mất trong lịch sử, Khúc Chí Văn, cậu nghĩ phải là cái gì mới có thể làm một triều đại trong lịch sử biến mất đến không còn một vết tích?”
“Chuyện đó liên quan gì đến việc này?”
“Đương nhiên là liên quan chứ! Cậu nên biết, lịch sử khi đã có văn tự ghi chép lại thời đại, thì muốn xóa sổ tận gốc sự tồn tại của một triều đại là chuyện không tưởng, nhưng mà cậu xem, Đại Tự kia thật sự đã biến mất, lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cậu và tôi đều không biết, vì chúng ta không phải là người ở thời đại đó. Nhưng có thể suy luận ra, chắc chắn là….. Có ‘người’ không muốn đoạn lịch sử này xuất hiện…….”
“Là thời đại mà…….. Túc Cảnh Mặc tồn tại.”
“Đúng vậy, sự tồn tại của hắn là minh chứng cho sự tồn tại của đoạn lịch sử này, mà lại tình cờ được Đàm Trình say mê khảo cổ gặp được. Thế là cậu ta trở thành một cái máy phiên dịch, từ từ lôi đoạn lịch sử bị mạt diệt lên mặt nước. Tôi đã lén xem qua bút ký của Đàm Trình nên có thể khẳng định như vậy. Cậu cảm thấy đây là do ai phía sau giật dây? Khi đã biết đến sự tồn tại của Ngột Cốt, ai lại còn thèm để ý chuyện cái thời đại đó có tồn tại hay không nữa, đúng chứ?”
“Ý anh là, Túc Cảnh Mặc mượn tay Đàm Trình lôi đoạn lịch sử này ra ánh sáng? Nhưng mà Túc Cảnh Mặc chưa bao giờ kéo Đàm Trình vào vũng nước đục này.”
“Cậu….chắc chắn không?” Đường Gia Minh thấy Khúc Chí Văn bỗng dưng thay đổi sắc mặt, cười khùng khục, “Tôi cũng không ngờ thằng nhóc Đàm Trình kia lại thật lòng với quỷ hồn đó như thế. Mà giờ chắc cậu cũng nhìn ra, tên hoàng đế đó thật sự tàn nhẫn với Đàm Trình. Đàm Trình vừa đi xa khỏi Đại Mộ, có phải cậu cũng cảm giác được ngột cốt trong Đại Mộ giảm bớt một phần? Mà giờ Đàm Trình giống như một kẻ sống dở chết dở, là vì tên hoàng đế kia đã dung nhập Ngột Cốt vào cơ thể Đàm Trình.”
Vấn đề này Khúc Chí Văn cũng phát hiện ra khi Đàm Trình hôn mê, Bản thân Túc Cảnh Mặc không thể thúc giục Ngột Cốt, chỉ có thể dùng quỷ khí của y cưỡng chế Ngột Cốt để dung tiến vào thân thể Đàm Trình. Cách làm này hút một lượng lớn quỷ khí, hồn phi phách tán cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Mà người sống tương dung với Ngột Cốt như thế cũng phải sống dở chết dở, tuy rằng có thể cứu được tính mạng nhất thời, nhưng thời gian dài nó cũng mài mòn sinh mệnh…….
“Tôi nghĩ, tên hoàng đế kia sớm muộn gì cũng sẽ tiêu vong, hắn biến mất, thì đại mộ cộng sinh với hắn cũng sẽ bị hủy diệt theo. Hắn muốn dung tiến Ngột Cốt vào hồn phách Đàm Trình để sau khi chết cậu ta thay hắn người nối nghiệp, ở lại trong mộ chống đỡ, không cho Đại Mộ sụp xuống! Vì đại mộ ở Bình Dao đã sụp rồi, thế gian này cũng cũng chỉ có đại mộ thôn Ninh Hóa là tàn lưu di tích của Đại Tự mà thôi……”
Đường Gia Minh không biết Đàm Trình là gì đối với Túc Cảnh Mặc, nhưng Khúc Chí Văn lại có thể cảm nhận được một chút. Lần đầu tiên cậu gặp Đàm Trình, trên người Đàm Trình lộ ra tướng chết rất rõ ràng, lúc đó cậu còn nhắc nhở Đàm Trình. Mà Khúc Chí Văn cũng xác định, tướng chết của Đàm Trình không phải do ảnh hưởng của Ngột Cốt.
Sau đó không lâu, cảm giác sắp chết trên người Đàm Trình lại đột nhiên giảm bớt, giờ ngẫm lại, hẳn là lúc ấy Túc Cảnh Mặc cưỡng chế ngột cốt để dung nhập vào Đàm Trình mới khiến cho Đàm Trình có thể tồn tại như người bình thường…….
Túc Cảnh Mặc cho Đàm Trình Ngột Cốt có lẽ thật sự là muốn cứu Đàm Trình, bằng không Đàm Trình e cũng đã chết từ lâu……. Tuy rằng cách làm này cũng khiến Đàm Trình thành nửa sống nửa chết……
Cho nên hướng nghĩ của Đường Gia Minh Khúc Chí Văn cũng không tin lắm.Nhưng mà dù vậy, tình hình trước mắt cũng nhắc nhở Khúc Chí Văn. Hiện tại trong cơ thể Đàm Trình đúng thật là có Ngột Cốt, loại dung nhập bằng cách dùng quỷ khí như thế này cậu không thể lấy ra. Lâu dài, hồn phách Đàm Trình sẽ dung hợp với Ngột Cốt, sau đó khi Đàm Trình chết đi, vì đại mộ thôn Ninh Hóa có một lượng lớn Ngột cốt, nên cơ thể Đàm Trình có mang một ít ngột cốt sẽ bị chỗ đó tác động, khiến cho hồn phách bay về đại mộ….. Nếu chuyện đó xảy ra, dù Túc Cảnh Mặc biến mất, Đại Mộ kia cũng sẽ không sụp xuống…….
Vậy thì sẽ khó giải quyết……
Nhưng mà……
“Anh cảm thấy tôi có thể giúp anh à? Nếu anh có thể mở Đại Mộ đi lấy Ngột Cốt, anh nghĩ tôi làm không được?”
Khúc Chí Văn nói làm Đường Gia Minh cười khẽ ra tiếng, “Cậu làm được, nhưng mà, chỉ sợ cậu chưa từng đối đầu trực tiếp với tên hoàng đế đó, nên không biết hắn ta khó đối phó thế nào, cậu nhìn bộ dạng hiện giờ của tôi thì biết.”
Nói, Đường Gia Minh đến gần Khúc Chí Văn, thấp giọng rì rầm vào tai cậu ta một câu nói, ngay lập tức sắc mặt Khúc Chí Văn bỗng dưng đen lại.
Bình tĩnh nhìn Đường Gia Minh, Khúc Chí Văn nghiêm túc nói, “Dùng cả thứ đó cũng không ảnh hưởng gì đến Túc Cảnh Mặc sao?”
“Cũng có làm hắn bị thương một ít, nhưng tôi cũng không ngờ hắn lại mạnh như thế, rõ ràng ngủ say lâu như vậy……”
“Tình trạng này của anh, là do bị thứ đó phản phệ?”
Đường Gia Minh gật gật đầu, “Giờ thì cậu còn nghĩ một mình cậu có thể động vào đại mộ kia nữa không? Ngột cốt trong đó rất nhiều, hai chúng ta chia nhau cũng vẫn dư thừa, chúng ta hợp tác chỉ có lợi chứ không có hại, lại càng có được ngột cốt nhanh chóng.”
Khúc Chí Văn tuy kiêu ngạo, nhưng cậu cũng biết được giới hạn của bản thân. Đường Gia Minh dùng cả thứ đó cũng không thể đả thương nhiều đến Túc Cảnh Mặc, cậu cũng tự liệu được sức mình sẽ đến đâu.
“Nhưng mà trận pháp Đại Mộ đó cả tôi và hành hợp lại cũng không thể phá được.”
“Ai nói phải phá?” Đường Gia Minh cười cười, “Chúng ta chỉ cần dụ tên hoàng đế kia tự mình phá trận pháp……”
“Tự phá trận?” Khúc Chí Văn nhướng mày, “Túc Cảnh Mặc không thể ra khỏi đó không phải sao?”
“Cậu nghĩ trận pháp và Túc Cảnh Mặc ai mạnh hơn? Chúng ta chỉ cần giải một phần trận pháp, sau đó dụ hắn ra khỏi Đại Mộ.”
Tim Khúc Chí Văn chợt nảy lên, cậu đã hiểu ý Đường Gia Minh: “Nói thì nhẹ nhàng, nhưng trận pháp Đại Mộ đó tôi chưa từng thấy qua, biết phải giải làm sao?”
“Chuyện này tôi có cách.”
—
Huhu pi sà ơi pi sà ơiii (༎ຶ⌑༎ຶ) (༎ຶ⌑༎ຶ) (༎ຶ⌑༎ຶ) Đường Gia Minh làm gì pi sà vậy huhuhuhu (༎ຶ⌑༎ຶ) (༎ຶ⌑༎ຶ) (༎ຶ⌑༎ຶ)
Mà btw dù Đường Gia Minh là phản diện nhưng cũng cảm ơn một tiếng, ông mai có tâm nhất của năm, đổi hẳn 30 năm thọ mệnh để sắp xếp cho Đàm Trình có một buổi xem mắt với pi sà…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.