Chương 9
Tâm Lam
19/07/2013
Sau khi thành thân với Trường Tôn Kiệt, Sở Mộng Sanh lập tức
được giải trừ cấm túc. Nàng bây giờ, có thể nói như con chim nhỏ,
yêu bay đến đâu liền bay đến đó, rất thảnh thơi!
Nhưng mà, loại tự do này vẫn có hạn chế . Trường Tôn Kiệt mang theo mỉm cười nghiêm túc nói cho nàng biết, muốn xuất phủ, có thể, điều kiện tiên quyết là phải có hắn đi cùng, theo như hắn nói là: bảo hộ an toàn cho nàng, hắn luyến tiếc nàng tổn thương.
Hừ! Sở Mộng Sanh cau mày khinh xuy thanh. Nguyên lai cái gọi là thay đổi cũng chẳng hơn, thế mà nàng còn bị cái tuyên ngôn “ bao dung” đó làm cảm động.
Bất quá mười ngày nay, hắn quả thật chưa từng bức bách nàng đọc mấy thứ như ‘nữ giới’, cũng chưa từng vì nàng hành động có vẻ thô lỗ mà nhíu mày hay mắng nàng.
Hắn chính là cải biến phương pháp, đối với nàng hướng dẫn từng bước, mềm giọng khuyên bảo, ngay từ đầu, nàng hơi hưởng thụ, nhưng dần dà, nàng lại bắt đầu không an phận, nhận định đây là áp bách hắn biến thành.
Nhiều lần, nàng không nén được tính tình cùng hắn khắc khẩu, hắn mặc dù không giống như trước đây chỉnh nàng, nhưng phương pháp khiến nàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ lại phi thường đê tiện, làm nàng cáu giận không thôi.
Bởi vì, mỗi khi nàng không an phận, hắn liền lộ ra nụ cười giả tạo gây sợ hãi. Tiếp theo, mặc kệ nàng đang ở chỗ nào, cứ thế khiêng nàng lên, đem nàng mang về phòng của bọn họ, tiếp tục công tác “thuần phục” thê tử.
Hắn công bố, nếu ngôn ngữ câu thông không có hiệu quả thì dùng thân thể câu thông đi! Mà chết tiệt, nàng đối với tên tiểu nhân này không có nửa điểm năng lực chống đỡ, đều khiến hắn một lần lại một lần thực hiện được, mệt mỏi rốt cuộc nói không nổi một câu phản kháng. Nghĩ đến đây, mặt cười của nàng không khỏi nung đỏ, vì mình chịu thua kém mà vừa giận vừa tức!
Nàng bị hắn ăn gắt gao, cho tới bây giờ nàng cũng không ngờ hắn còn một mặt tà tứ như vậy.
Nàng bây giờ cực kỳ nhàm chán, chỉ có thể rảnh rỗi ngồi ở đại sảnh ngẩn người. Nàng tuy rằng nghĩ ra phủ đi lại một chút, nhưng lại không muốn Trường Tôn Kiệt đi theo bên người nàng. Người trong thành cơ hồ đều biết nàng đã gả cho hắn, mỗi khi nàng và hắn cùng đi trên đường lại đưa tới mọi người tò mò chú ý, làm nàng cả người không được tự nhiên, cứ vậy biến thành nàng không thích ra cửa.
Kỳ thật,những người tò mò chỉ là muốn biết Trường Tôn Kiệt như thế nào thuần phục Sở Mộng Sanh, thuần phục nàng quy củ đi trên đường, hoàn toàn phù hợp bộ dạng tiểu thư khuê các, còn một nguyên nhân nữa đó là bọn họ muốn biết Trường Tôn Kiệt là người như thế nào lại có thể làm cho đại tiểu thư Sở gia buông tha cho Trầm Thuộc Vũ yêu say đắm đã lâu, cam tâm tình nguyện gả cho hắn.
“Ai nha, thật sự là buồn chết người .” Sở Mộng Sanh quyết miệng oán giận, cái tên Trường Tôn Kiệt chán ghét kia lại không ở đây, nàng nhịn không được thở dài một hơi, vừa vặn làm cho Tiểu Tước đang cầm trà đẩy cửa vào nghe được.
Nàng cười dài đi hướng Sở Mộng Sanh, bưng một ly trà cho nàng, “Tiểu thư, không nghĩ tới người cùng cô gia cảm tình tiến triển nhanh như vậy! Mới xa nhau nửa ngày đã nhớ hắn.”
Sở Mộng Sanh cau mày liếc nàng một cái, không phục trả lời: “Ai nói ta nghĩ tới hắn?” Kỳ thật, nàng thực sự nhớ hắn đâu! Mấy ngày nay đã quen có hắn làm bạn, hắn không ở bên cạnh, nàng quả thật có chút cảm giác mất mát, chẳng qua nàng chết cũng sẽ không thừa nhận .(S : Cố chấp , em gọi anh Kiệt về xử lý nhớ )
Tiểu Tước xem bộ dáng nàng quật cường, nhịn không được lắc đầu, cười nói: “Tiểu thư làm gì lừa gạt mình đâu? Tiểu Tước nhìn ra được, tiểu thư là thích cô gia , chính là ngoài miệng không thừa nhận thôi.”
Sở Mộng Sanh vừa nghe, mặt phút chốc đỏ bừng, khẽ gắt nói: “Ai thích hắn, cái kia. . . . . . Chính là không còn chán ghét thôi, cái này không tỏ vẻ ta thích hắn nha!” Như là muốn thuyết phục người khác, lại muốn áp chế cảm xúc lung tung đáy lòng mình, nàng càng nói càng lớn.
“Thích liền thích, tiểu thư vì sao không chịu thừa nhận?” Tiểu Tước không cho là đúng, giữa phu thê vốn là hẳn là tương thân tương ái nha!
“Vì sao ta muốn thừa nhận, làm sao lại không thấy hắn nói qua một lần hắn yêu thích ta?” Sở Mộng Sanh không phục trả lời.
Nàng thừa nhận nàng quả thật thích Trường Tôn Kiệt, cũng càng lúc càng để ý hắn, đây chính là yêu? Nàng không biết, nàng chỉ biết là hắn chưa bao giờ nói qua một câu hắn thích nàng, yêu nàng, điều này làm cho nàng không hiểu sao thấy bất mãn cùng nôn nóng trong lòng.
“Nguyên lai tiểu thư là so đo này nha!” Tiểu Tước bừng tỉnh đại ngộ mở to mắt, “Kỳ thật, cô gia thích tiểu thư , người sáng suốt cũng nhìn ra được, cô gia đối tiểu thư luôn luôn che chở, chẳng qua, nam nhân mà, luôn không có thói quen đem yêu thích nói ra ngoài miệng.”
“Ngươi chưa có người trong lòng, làm sao mà biết?” Sở Mộng Sanh bĩu môi xuy nói.
“Nói cũng không thể nói như vậy.” Tiểu Tước không phục ngẩng cao đầu, “Ta mặc dù không có người yêu, nhưng ta biết rõ ràng, mỗi ngày xem biểu tiểu thư cùng Liễu công tử hai người ở trong vườn hoa hàm tình mạch mạch địa tương thị, thiên ngôn vạn ngữ cũng bù không được một cái nhìn chăm chú thâm tình, quang cảnh kia tuyệt không gây cho ai hoài nghi hai người bọn họ sa vào bể tình.”
“Cái gì?” Sở Mộng Sanh xanh mắt to, “Biểu tỷ cùng Liễu Trí Khiêm yêu nhau? Việc này ta như thế nào không biết?”
“Này có cái gì lạ đâu !” Tiểu Tước chống nạnh dương dương đắc ý, “Toàn bộ Sở gia trang khả năng chỉ có một mình ta biết đấy!”
Sở Mộng Sanh nghiêng đầu nghĩ một lát, đột nhiên đứng dậy, nhíu mi nói: “Này Liễu Trí Khiêm là người như thế nào? Ta chưa có cơ hội cùng hắn hảo hảo tâm sự, nếu hắn thích biểu tỷ, ta đây hẳn là cùng hắn gặp mặt, hoàn toàn hiểu biết cách làm người của hắn, đây chính là du quan cả đời hạnh phúc biểu tỷ.”
Ông trời của ta a! Lại tới nữa. Tiểu Tước nhanh chóng liếc mắt, tiểu thư yêu thích lo chuyện bao đồng, tật xấu lại tái phát.
Đang lúc Sở Mộng Sanh định xoay người rời đi thì Tiểu Tước nhanh tay kéo nàng lại, “Tiểu thư, không cần phải đi, Liễu công tử hiện tại không ở trong phủ, hắn và cô gia hai người tới trấn bên cạnh xử lý thương vụ, nghe nói trong hai ngày tới không trở lại . Cô gia còn phân phó, lần này trở về,sẽ chuẩn bị mang tiểu thư quay về Lạc Dương, muốn tiểu thư trước chuẩn bị tốt hành lý.”
Sở Mộng Sanh nao nao, không vui nói: “Việc này sao bây giờ ngươi mới nói với ta?”
“Ta nhất thời quên nha, huống hồ đây cũng là cô gia vừa phái người quay về trong trang thông tri .” Tiểu Tước vô tội nhìn nàng, sau đó mở miệng an ủi: “Kỳ thật cô gia cũng không để ý thời gian trở về sớm hay muộn, bất quá không quan hệ, tiểu thư còn có ta chơi cùng thôi!”
Nàng nghĩ nguyên nhân Sở Mộng Sanh mất hứng là hai ngày tới không được gặp Trường Tôn Kiệt.
Ai ngờ Sở Mộng Sanh nguyên bản nhíu mi đột nhiên nhếch miệng cười, lộ ra một chút ý cười biến hoá kỳ lạ mà Tiểu Tước quen thuộc, mắt to linh hoạt cũng có mấy phần giảo hoạt, không có hảo ý nhìn về phía nàng.
Xong đời! Tiểu Tước ở trong lòng bi thảm khóc thét một tiếng, bình thường tiểu thư lộ ra loại vẻ mặt này, liền tỏ vẻ trong lòng của nàng lại phát sinh âm mưu quỷ kế, mà nàng xác định chuẩn bị gặp xui xẻo lớn!
Nàng làm sao có thể ngây thơ nghĩ rằng một khi tiểu thư làm nương tử của người ta sẽ bớt ham chơi bướng bỉnh đâu? Từ lúc cùng cô gia thành thân tới nay, tiểu thư quả thật biểu hiện như tiểu thư khuê các đoan trang, bất quá nếu cô gia không có bên cạnh, nàng lại lập tức chứng nào tật nấy, trên đời này e chỉ có cô gia là trị được tiểu thư!
Sở Mộng Sanh quay tròn mắt to, vui rạo rực nghĩ: đây chính là cơ hội thật tốt, nàng rốt cục có thể hảo hảo hô hấp một chút không khí tự do bên ngoài, lúc này không thừa cơ ra ngoài chơi đùa đi dạo còn đợi khi nào?
Hiếm khi vắng Trường Tôn Kiệt như lúc này, nàng phải hết sức chơi đùa mới được.
Nói là làm, nàng lập tức đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn đối Tiểu Tước nói: “Đi, theo giúp ta đi dạo, ta thuận tiện mua chút châu sai(trâm cài tóc).”
Tiểu Tước cắn cắn môi, khó xử nhìn nàng, ấp úng nói nhỏ: “Tiểu thư. . . . . . Này không tốt lắm đâu? Không có cô gia đi cùng, chúng ta vẫn là không nên đi thì tốt hơn.”
Sở Mộng Sanh lập tức không vui cau lông mày, “Ta chính là không cần có hắn đi theo, bằng không thật mất hứng, huống hồ ta đã hết bị cấm chừng, vì sao không thể đi một mình?” Nói xong, nàng lập tức kéo Tiểu Tước ra ngoài.”Đi thôi, đừng nhiều chuyện !”
“Tiểu thư, này. . . . . . Không tốt lắm, ta vẫn cảm thấy không ổn thỏa.”
“Đừng lo lắng, ta cam đoan không gặp rắc rối, không gây chuyện, như vậy ngươi có thể yên tâm đi!” Nói xong đã muốn lôi kéo Tiểu Tước bước ra cửa.
“Nhưng. . . . . . Nhưng là, ta còn là cảm thấy. . . . . .” Suy yếu phản kháng nhỏ dần.
“Câm miệng! Nói thêm một chữ, ta liền trở mặt!” Một tiếng mệnh lệnh truyền ra, Tiểu Tước không dám nhiều lời một câu, chỉ có thể khổ sở, bị Sở Mộng Sanh nửa đẩy nửa kéo trên đường.
Buổi trưa,trên đường vẫn như cũ tiếng người ồn ào, người đến người đi, hàng bán rong vẫn đang thân thiện mua bán, rất náo nhiệt.
Sở Mộng Sanh mang theo Tiểu Tước, như con chim sổ lồng khoái hoạt xuyên qua náo nhiệt trên đường, lúc thì đến quầy bán phấn son, lúc lao vào góc đường xem xiếc.
Tiểu Tước mệt muốn chết, lại chỉ có thể nhắm mắt theo sát đằng sau.
Cuối cùng, Sở Mộng Sanh đứng ở quầy trang sức, nhìn trái nhìn phải,đột nhiên mừng rỡ cầm lấy một cây trâm tinh xảo, quay đầu chen vào, sau đó tiếp nhận gương đồng nhỏ lão bản bán hàng rong đưa cho nàng, môi khẽ nhếch để lộ lúm đồng tiền.
Dung nhan tuyệt diễm, dáng người thướt tha lả lướt , hấp dẫn ánh mắt của người đi đường, nhưng mà Sở Mộng Sanh hồn nhiên không biết, lại cúi đầu chọn lựa trâm cài đầu, ngay cả ánh mắt kinh diễm mê muội nóng rực cách đó không xa cũng không phát giác.
Chủ nhân của đạo ánh mắt đó là tân quán chủ Dương Oai võ quán Trầm Thuộc Vũ, hắn sau khi thú Lục Phượng Nghi, đã được như ý nguyện kế thừa Dương Oai võ quán.
Bất quá đại công mặc dù cáo thành, hắn chung quy vẫn thấy thiếu gì đó, trong lòng luôn luôn có một cỗ cảm giác không thể thỏa mãn .
Giờ phút này, nhìn Sở Mộng Sanh, hắn rốt cuộc biết chính mình thiếu điều gì. Quyền thế danh lợi đã đến tay, chỉ còn thiếu duy nhất mỹ nhân bên cạnh, hắn muốn Sở Mộng Sanh, vẫn luôn mơ tưởng nàng! Nếu không bởi vì muốn tiếp quản Dương Oai võ quán, hắn cũng sẽ không thú Lục Phượng Nghi làm thê tử, đây vốn là hôn nhân vì lợi ích mà thôi.(TN: khốn kiếp, ta biết ngay lão này ko phải cái dạng tốt đẹp gì mà)
Luận dung mạo, Sở Mộng Sanh chắc chắn hơn Lục Phượng Nghi, tuy rằng bướng bỉnh, cũng hơn Lục Phượng Nghi chua ngoa đanh đá “khó hầu hạ”.
Nghe nói nàng xuất giá, hắn có chút kinh ngạc, nàng vốn đối với hắn phi thường mê luyến, có lẽ đây là thủ đoạn nàng trả thù hắn thú Lục Phượng Nghi, nếu không, nàng đã xuất giá vì sao còn đợi ở Sở gia trang, điều này hiển nhiên không hợp tình hợp lý.(S: Ta ghét người tự suy diễn.TN: đói với loại này phải dùng từ “tự sướng” mới đúng)
Nghĩ vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút đắc ý, hắn vẫn đang hi vọng có được Sở Mộng Sanh, chỉ cần có thể thuyết phục nàng trở thành phu nhân bí mật, hắn sẽ an ổn làm quán chủ, lại được hưởng mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc.(S : *đập đầu* ngươi mơ à)(TN: sặc, thú vật, vừa lấy vợ đã tính ngoại tình.Đi chết đi *đá đâu rồi*)
Chủ ý đã định, hắn thừa dịp Lục Phượng Nghi không ở bên cạnh bước tới gần Sở Mộng Sanh, đi đến phía sau nàng, ôn nhu gọi khẽ: “Mộng Sanh.”
Sở Mộng Sanh hơi sững sờ, xoay người lại, có chút không dám tin nhìn hắn. Từ sau sự kiện cưỡi ngựa ngày đó, đây là lần đầu tiên nàng gặp lại hắn.
Nhưng mà, cũng trong một tháng ngắn ngủn, hắn và nàng đều tự có hôn phối. Mới một khắc vừa rồi liếc thấy hắn, nàng quả thật có chút kinh ngạc, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước đây từng mong nhớ , có điểm khác là nàng không còn cảm xúc vui vẻ hồi hộp như trước đây.
“Trầm đại ca.” Nàng hướng hắn cười, một bên âm thầm buồn bực vì sao cảm giác của mình đối với hắn đã hết, là bởi vì hắn thú Lục Phượng Nghi sao? Vẫn là. . . . . . Trong lòng của nàng đã có người khác? Nàng đã yêu Trường Tôn Kiệt sao?
Trầm Thuộc Vũ ngây ngốc nhìn nàng, giật mình nàng trở nên càng thêm xinh đẹp động lòng người, vẫn khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng, bất đồng ở chỗ hiện tại nàng cả người tản mát ra một cỗ phong vận thành thục quyến rũ .
Thấy Trầm Thuộc Vũ mãnh liệt nhìn Sở Mộng Sanh, Tiểu Tước nhíu mày tiến lên, vẻ mặt cứng rắn nói : “Quán chủ, có chuyện gì sao?”
Trầm Thuộc Vũ bị nàng hỏi, nhanh chóng hoàn hồn, mỉm cười nói: “Không có gì, chính là không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được tiểu thư nhà ngươi, cho nên tới đây chào hỏi.”
“Nàng. . . . . . Gần đây tốt không?” Hắn đem tầm mắt lại lần nữa chuyển về trên người Sở Mộng Sanh, lộ ra chiêu bài tươi cười tao nhã đa tình .
Trong lúc nhất thời, Sở Mộng Sanh bị tươi cười quen thuộc kia mê hoặc, trong ký ức mê luyến hắn, sùng bái hắn, không khỏi tràn ra một chút mềm mại đáng yêu cười, có chút hoảng hốt nhìn hắn.
Phản ứng của nàng làm cho Trầm Thuộc Vũ càng thêm xác định suy nghĩ vừa rồi: nàng vẫn còn tình cảm với hắn, dư tình chưa dứt. Xem ra, dự đoán được nguyện vọng có được nàng là sẽ đạt thành .
Khi hắn đang muốn đẩy Tiểu Tước sang một bên, cùng Sở Mộng Sanh tiến thêm một bước nói chuyện với nhau thì lại giương mắt thấy thê tử của hắn Lục Phượng Nghi bước ra khỏi Ngọc Thạch trai, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm thân ảnh của hắn.
Dưới tình thế cấp bách, hắn nhanh chóng tới gần bên tai Sở Mộng Sanh, thấp giọng nói: “Ngày mai giờ Tỵ đến hậu viện đình lương vân tự chờ ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói cho nàng. Nhớ kỹ, ta ở đấy chờ, không gặp không về!”
Sở Mộng Sanh chưa kịp phản ứng, Trầm Thuộc Vũ nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nàng đang muốn mở miệng hỏi, lại đột nhiên có thân ảnh màu xanh cấp bách chạy lại gần , nhìn kỹ một chút, chỉ thấy Lục Phượng Nghi mặt mày tức tối đứng chắn đằng trước Trầm Thuộc Vũ.
“Đồ không biết xấu hổ, dám câu dẫn tướng công ta!” Lục Phượng Nghi không biết tốt xấu nhục mạ: “Chính mình cũng đã xuất giá, lại còn chẳng biết xấu hổ mê hoặc phu quân của người khác, một chút phụ đức cũng không có!”
Nàng lúc đó mắng, lập tức đưa tới đám người nhiều chuyện xì xào bàn tán.
Sở Mộng Sanh nhăn mày “Ta câu dẫn Trầm đại ca bao giờ? Chúng ta chẳng qua đúng dịp gặp nhau, ngươi đừng có mà chuyện bé xé ra to!” Nói đến tận đây, nàng cố ý dừng lại một chút, sau đó che miệng cười khẽ, nói tiếp: “Hay là. . . . . . Ngươi là đối với chính mình không tự tin rằng, thời thời khắc khắc không giữ được tướng công, sợ hắn ra bên ngoài tư tình với người ta?”
Lục Phượng Nghi bị nàng phản bác cả khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, nàng tức giận duỗi ngón tay chỉ Sở Mộng Sanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi lần sau tốt nhất đừng để ta thấy ngươi và tướng công ta ở cùng một chỗ, nếu không ta tuyệt không tha cho ngươi!”
Quẳng lại một câu, nàng nắm ta Trầm Thuộc Vũ, căm giận đẩy đám người đùng đùng rời đi.
Trước khi đi, Trầm Thuộc Vũ vẫn không quên đưa cho Sở Mộng Sanh liếc mắt một cái rất có thâm ý, nhắc nhở nàng đừng quên lời hắn vừa nói.
Đám đông vừa tản đi, Tiểu Tước cau mày, không cho là đúng thì thầm: “Kia Trầm công tử cũng thật vô dụng, thế nhưng không dám đứng ra nói một lời công đạo, cư nhiên để mặc thê tử tùy tiện nhục mạ người, thật không biết lúc trước tiểu thư thích hắn điểm nào nhất!”
Sở Mộng Sanh không nói gì, trong đầu chỉ có lời nói của hắn bên tai lúc nãy, hắn rốt cuộc là có ý tứ gì đâu? Đây là lần đầu hắn chủ động hẹn nàng, buồn cười ở chỗ hẹn vào thời bọn họ đều đã thành thân.
Hắn nói có chuyện trọng yếu muốn nói với nàng, rốt cuộc là chuyện gì chứ? Nàng thật sự đoán không ra, nhưng cũng có một tia tò mò, đến tột cùng nàng có nên hay không đi đây?
Thấy nàng kinh ngạc ngẩn người, Tiểu Tước nhịn không được vỗ nhẹ nàng hạ xuống, “Tiểu thư đang nghĩ cái gì? Nghĩ đến thất thần a.”
Sở Mộng Sanh lúc này phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng cười, “Không có việc gì! Ngươi đừng đoán, chúng ta trở về đi!” Vẻ mặt của nàng có chút không được tự nhiên, chuyện Trầm đại ca hẹn nàng gặp mặt, nàng không tính để cho Tiểu Tước biết, bởi vì nàng chưa quyết định có đi hay không.
Tiểu Tước vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi Trầm công tử nói cái gì vậy?”
“Không. . . . . . Không có gì, ta đã… đã quên.” Sở Mộng Sanh làm bộ như không có việc gì, “Đi thôi, chúng ta cần phải trở về.” Không cho Tiểu Tước cơ hội hỏi thêm , nàng xoay người bước nhanh trở về.
Tiểu Tước lẽo đẽo theo phía sau, trong lòng phi thường xác định tiểu thư nhất định có điều giấu giếm nàng, hơn nữa việc này tuyệt đối có liên quan tới Trầm Thuộc Vũ! Rốt cuộc hắn đã nói gì với tiểu thư? Tiểu Tước vẫn chưa từ bỏ tiếp tục suy đoán…
Hôm sau, Sở Mộng Sanh trái lo phải nghĩ, quyết định đi gặp Trầm Thuộc Vũ, thứ nhất là bởi vì nàng phi thường tò mò hắn rốt cuộc muốn nói với nàng chuyện gì, thứ hai nàng muốn biết rõ ràng chính mình đối với hắn mê luyến hay không đã hoàn toàn biến mất, làm rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra giữa nàng và Trường Tôn Kiệt.
Sau khi quyết định, nàng hướng Tiểu Tước phân phó: “Buổi sáng hôm nay ta muốn đến lương vân tự thắp hương, ngươi trước thay ta chuẩn bị đồ đi.”
Tiểu Tước không hiểu hỏi: “Tiểu thư làm sao có thể đột nhiên nghĩ lên miếu thắp hương bái phật? Ta nhớ phu nhân mỗi lần tìm tiểu thư, người đều tìm cớ trốn, hôm nay thực có hưng trí.”
“Ta là tâm huyết dâng trào, ngươi đừng lải nhải, nhanh đi xuống chuẩn bị đi!” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
Đợi Tiểu Tước chuẩn bị xong, hai chủ tớ đi bộ vào Thành Tây Lương vân tự.
Lương vân tự hương khói mù mịt, là miếu thờ nổi danh ở Nhạc Châu, trong chùa chủ yếu cung phụng Quan Thế Âm Bồ Tát.
Sở Mộng Sanh cầm hương quỳ lạy một phen sau, thừa dịp Tiểu Tước thu dọn đồ đạc ,nàng một mình đi đến hậu viện, Trầm Thuộc Vũ đang ngồi trong lương đình đợi nàng.
Nàng chậm rãi đi vào, nhẹ nhàng gọi: “Trầm đại ca, ta tới .”
Trầm Thuộc Vũ việc quay đầu, vừa thấy nàng liền lộ ra vui sướng cùng hưng phấn cười, kéo tay nhỏ bé của nàng, “Ta biết nàng nhất định sẽ đến!”
Sở Mộng Sanh hơi hơi chau lông mày, không biết tại làm sao, nàng nhưng lại không thích hắn đụng vào, trong lòng một chút cũng không có cảm giác vui sướng.
Nàng bất động thanh sắc rút tay của mình về, mỉm cười hỏi: “Trầm đại ca tới tìm ta, có gì quan trọng mời nói?”
Trầm Thuộc Vũ không phát hiện dị trạng của nàng, chính là ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn nàng, “Ta tìm nàng tới là vì chuyện của hai ta.”
“Chuyện của ta và ngươi?” Nàng không hiểu nhìn hắn.
Trầm Thuộc Vũ hưng phấn gật đầu, “Ta biết nàng vẫn yêu thích ta, kỳ thật. . . . . . Ta cũng thích nàng, chẳng qua ngại tiểu sư muội, cho nên thủy chung không dám tỏ tình với nàng.”
Sở Mộng Sanh nao nao.
Theo lý mà nói, nghe được hắn nói như vậy nàng hẳn là vui sướng không thôi, bất quá nàng lại không có, thậm chí ngay cả cảm xúc phập phồng cũng không có.
“Hiện tại vấn đề của ta đã muốn giải quyết, ta vẫn đang thích nàng, càng không muốn mất đi nàng. Ta nghĩ qua, chúng ta vẫn là có thể cùng một chỗ .” Trầm Thuộc Vũ nói tiếp.
Hắn đang nói cái gì? Sở Mộng Sanh bị hắn làm cho hồ đồ rồi, “Ta không hiểu ý tứ của ngươi, ngươi đã muốn thú Lục cô nương làm vợ, mà ta cũng thành thân, việc này ngươi nên biết.”
Trầm Thuộc Vũ lơ đễnh cười nói: “Thú Phượng Nghi là vì muốn kế thừa Dương Oai võ quán, ta không thương nàng ta, người ta yêu là nàng. Về phần nàng gả cho người khác, chuyện này ta biết nàng là cố ý chọc giận ta, có phải hay không?”
Sở Mộng Sanh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới hắn thật là vì kế thừa võ quán mới thú Lục Phượng Nghi, nàng đột nhiên phát giác nàng căn bản là chưa từng hiểu biết hắn.
Thấy nàng không nói, hắn nói tiếp: “Hiện tại ta đã là tân nhậm quán chủ Dương Oai võ quán , giữa chúng ta đã không có gì trở ngại. Nếu nàng nguyện ý, chúng ta có thể lén cùng một chỗ .”( S : *ném dép* *ném tông* ngwoi đang mơ ư)
Sở Mộng Sanh cảm giác đầu mình bị người đột nhiên gõ một cái, giờ phút này đang phát tiếng ong ong. Trời ạ! Hắn nên không phải đang ám chỉ bọn họ có thể yêu đương vụng trộm đi? Trong phút chốc, nàng cảm giác mình lưu luyến si mê trở nên ngu muội từ trước đối với hắn mà buồn cười.
Miễn cưỡng nhịn xuống cảm xúc chán ghét, nàng hỏi: “Ngươi không sợ làm như vậy sẽ bị thê tử của ngươi phát hiện sao?”
Trầm Thuộc Vũ chính là không sao cả nhún nhún vai, cười nhạt một tiếng, “Chỉ cần chúng ta cẩn thận làm việc, tuyệt sẽ không bị người phát hiện , huống hồ ta đã thành quán chủ, nàng ấy có năng lực làm khó dễ được ta ư?”
Hắn những lời này làm cho Sở Mộng Sanh thấy rõ cách làm người của hắn, nàng từ trước đến tột cùng là thích hắn chỗ nào? Nàng như thế nào ngu muội, còn vì hắn làm ra một ít chuyện lớn mật nghịch tục?
So với Trường Tôn Kiệt , hắn vừa tầm thường vừa xấu xa, bẩn thỉu.
“Kế thừa Dương Oai võ quán thực đối với ngươi trọng yếu như vậy?” Sở Mộng Sanh thản nhiên hỏi, nàng muốn biết rằng trong lòng hắn đến tột cùng là nghĩ như thế nào .
Trầm Thuộc Vũ vung khẽ quạt lông, vẻ mặt thỏa mãn cùng tự phụ, “Ta đi theo sư phụ nhiều năm như vậy cũng không phải là để vĩnh viễn chỉ làm cái đệ tử nhỏ, nam tử hán có đại sự nghiệp, kế thừa Dương Oai võ quán có thể tăng địa vị của ta, được người khác tôn kính.”
“Cho nên ngươi mới quyết định thú Lục cô nương?”
“Như thế nào, nàng còn giận ta?” Trầm Thuộc Vũ nghĩ nàng đang ghen, liền lấy lòng trấn an: “Kỳ thật, tiểu sư muội chỉ là quân cờ để ta lên làm quán chủ, ta không thương nàng nha! So với nàng, nàng ta còn kém xa lắm, tâm tình của ta từ đầu đến cuối chỉ có nàng.”
Ai! Sở Mộng Sanh ở trong lòng thở dài một hơi, nàng thật sự không nên đến đây, như vậy hắn trong lòng nàng còn có thể bảo trì một cái hình tượng hoàn mỹ, sau này nhớ lại cũng có hồi ức đẹp, tuy rằng bọn họ chưa từng mến nhau.
Nàng hẳn là cảm thấy khổ sở, phẫn nộ , nhưng nàng cư nhiên không có, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhõm.
Đến tận đây, nàng rốt cục phát hiện lòng của nàng sớm không ở trên người hắn, trên thực tế, hình ảnh của hắn ở trong đầu nàng sớm càng lúc càng mơ hồ, thay vào đó tất cả đều là khuôn mặt cương nghị sâu tuấn của Trường Tôn Kiệt , hơn nữa sau đêm động phòng hoa chúc, nàng luôn thời thời khắc khắc nhớ tới hắn.(S : hớ hớ , cách thuần vợ có hiệu quả đến không ngờ)
“Nghĩ cái gì? Nghĩ đến mất hồn như thế?” Chẳng biết lúc nào, Trầm Thuộc Vũ đi ra phía sau nàng, vô cùng thân thiết vươn song chưởng vòng ở eo nhỏ của nàng.
Đụng chạm của hắn làm cho Sở Mộng Sanh cả người bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.
“Buông! Chúng ta như vậy còn ra thể thống gì?” Nàng cố gắng muốn tránh thoát ngực của hắn, lại một chút tác dụng cũng không có.
“Nơi này không có người, nàng đừng thẹn thùng.” hắn cười khẽ.
“Ta là nghiêm túc, xin ngươi tự trọng!” Nàng dù thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện bội đức.
“Nàng còn tại giận ta!” Trầm Thuộc Vũ như trước nhận định nàng chính là buồn bực, hắn ôn nhu dỗ dành : “Ta nói rồi ta chỉ yêu mình nàng. . . . . .”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Sở Mộng Sanh rốt cục kiềm nén không được không khách khí đánh gãy lời hắn tự cho là đúng.
Đang lúc nàng nghĩ muốn mắng chửi hắn thì một đạo thanh âm bén nhọn cao vút của nữ tử từ sau truyền đến ——
“Sở Mộng Sanh, không biết xấu hổ! Cư nhiên câu dẫn tướng công ta cùng ngươi lén hẹn hò!”
Người nói chuyện đúng là Lục Phượng Nghi, chỉ thấy nàng hung hăng nhìn chằm chằm Sở Mộng Sanh. Tiếp theo nhanh chóng đi vào trước mặt hai người, giơ tay tát Sở Mộng Sanh một cái.
Cái tát này làm Trầm Thuộc Vũ vốn còn ngây ngưới nhanh chóng buông tay Sở Mộng Sanh, cánh xa khỏi nàng.
Sở Mộng Sanh bị đánh hơi hơi lảo đảo, lửa giận trong lòng nhất thời dâng lên. Chết tiệt ,Trầm Thuộc Vũ, chết tiệt Lục Phượng Nghi, rốt cuộc là ai chọc ai đây?
Cho tới bây giờ không ai dám tát nàng, bọn họ thật sự chọc giận nàng rồi!
Sở Mộng Sanh nhanh chóng đứng thẳng người, khơi mào lông mày lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Phượng Nghi, sau đó từng bước đi về phía nàng, từ trong hàm răng lạnh lẽo rít ra lời nói:
“Ngươi này nữ nhân điên, không biết rõ ràng sự tình liền đánh người !” Vừa nói xong, nàng lập tức đáp lễ Lục Phượng Nghi một cái tát.(S : tềnh yêu ơi , 1 cái hơi ít)
“Ngươi. . . . . . Ngươi dám đánh ta!” Lục Phượng Nghi ôm má nóng bừng căm giận, khí thế đã không bằng mới ương ngạnh kiêu ngạo vừa rồi , bởi vì nàng bị bộ dáng của Sở Mộng Sanh làm cho kinh sợ….
Nhưng mà, loại tự do này vẫn có hạn chế . Trường Tôn Kiệt mang theo mỉm cười nghiêm túc nói cho nàng biết, muốn xuất phủ, có thể, điều kiện tiên quyết là phải có hắn đi cùng, theo như hắn nói là: bảo hộ an toàn cho nàng, hắn luyến tiếc nàng tổn thương.
Hừ! Sở Mộng Sanh cau mày khinh xuy thanh. Nguyên lai cái gọi là thay đổi cũng chẳng hơn, thế mà nàng còn bị cái tuyên ngôn “ bao dung” đó làm cảm động.
Bất quá mười ngày nay, hắn quả thật chưa từng bức bách nàng đọc mấy thứ như ‘nữ giới’, cũng chưa từng vì nàng hành động có vẻ thô lỗ mà nhíu mày hay mắng nàng.
Hắn chính là cải biến phương pháp, đối với nàng hướng dẫn từng bước, mềm giọng khuyên bảo, ngay từ đầu, nàng hơi hưởng thụ, nhưng dần dà, nàng lại bắt đầu không an phận, nhận định đây là áp bách hắn biến thành.
Nhiều lần, nàng không nén được tính tình cùng hắn khắc khẩu, hắn mặc dù không giống như trước đây chỉnh nàng, nhưng phương pháp khiến nàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ lại phi thường đê tiện, làm nàng cáu giận không thôi.
Bởi vì, mỗi khi nàng không an phận, hắn liền lộ ra nụ cười giả tạo gây sợ hãi. Tiếp theo, mặc kệ nàng đang ở chỗ nào, cứ thế khiêng nàng lên, đem nàng mang về phòng của bọn họ, tiếp tục công tác “thuần phục” thê tử.
Hắn công bố, nếu ngôn ngữ câu thông không có hiệu quả thì dùng thân thể câu thông đi! Mà chết tiệt, nàng đối với tên tiểu nhân này không có nửa điểm năng lực chống đỡ, đều khiến hắn một lần lại một lần thực hiện được, mệt mỏi rốt cuộc nói không nổi một câu phản kháng. Nghĩ đến đây, mặt cười của nàng không khỏi nung đỏ, vì mình chịu thua kém mà vừa giận vừa tức!
Nàng bị hắn ăn gắt gao, cho tới bây giờ nàng cũng không ngờ hắn còn một mặt tà tứ như vậy.
Nàng bây giờ cực kỳ nhàm chán, chỉ có thể rảnh rỗi ngồi ở đại sảnh ngẩn người. Nàng tuy rằng nghĩ ra phủ đi lại một chút, nhưng lại không muốn Trường Tôn Kiệt đi theo bên người nàng. Người trong thành cơ hồ đều biết nàng đã gả cho hắn, mỗi khi nàng và hắn cùng đi trên đường lại đưa tới mọi người tò mò chú ý, làm nàng cả người không được tự nhiên, cứ vậy biến thành nàng không thích ra cửa.
Kỳ thật,những người tò mò chỉ là muốn biết Trường Tôn Kiệt như thế nào thuần phục Sở Mộng Sanh, thuần phục nàng quy củ đi trên đường, hoàn toàn phù hợp bộ dạng tiểu thư khuê các, còn một nguyên nhân nữa đó là bọn họ muốn biết Trường Tôn Kiệt là người như thế nào lại có thể làm cho đại tiểu thư Sở gia buông tha cho Trầm Thuộc Vũ yêu say đắm đã lâu, cam tâm tình nguyện gả cho hắn.
“Ai nha, thật sự là buồn chết người .” Sở Mộng Sanh quyết miệng oán giận, cái tên Trường Tôn Kiệt chán ghét kia lại không ở đây, nàng nhịn không được thở dài một hơi, vừa vặn làm cho Tiểu Tước đang cầm trà đẩy cửa vào nghe được.
Nàng cười dài đi hướng Sở Mộng Sanh, bưng một ly trà cho nàng, “Tiểu thư, không nghĩ tới người cùng cô gia cảm tình tiến triển nhanh như vậy! Mới xa nhau nửa ngày đã nhớ hắn.”
Sở Mộng Sanh cau mày liếc nàng một cái, không phục trả lời: “Ai nói ta nghĩ tới hắn?” Kỳ thật, nàng thực sự nhớ hắn đâu! Mấy ngày nay đã quen có hắn làm bạn, hắn không ở bên cạnh, nàng quả thật có chút cảm giác mất mát, chẳng qua nàng chết cũng sẽ không thừa nhận .(S : Cố chấp , em gọi anh Kiệt về xử lý nhớ )
Tiểu Tước xem bộ dáng nàng quật cường, nhịn không được lắc đầu, cười nói: “Tiểu thư làm gì lừa gạt mình đâu? Tiểu Tước nhìn ra được, tiểu thư là thích cô gia , chính là ngoài miệng không thừa nhận thôi.”
Sở Mộng Sanh vừa nghe, mặt phút chốc đỏ bừng, khẽ gắt nói: “Ai thích hắn, cái kia. . . . . . Chính là không còn chán ghét thôi, cái này không tỏ vẻ ta thích hắn nha!” Như là muốn thuyết phục người khác, lại muốn áp chế cảm xúc lung tung đáy lòng mình, nàng càng nói càng lớn.
“Thích liền thích, tiểu thư vì sao không chịu thừa nhận?” Tiểu Tước không cho là đúng, giữa phu thê vốn là hẳn là tương thân tương ái nha!
“Vì sao ta muốn thừa nhận, làm sao lại không thấy hắn nói qua một lần hắn yêu thích ta?” Sở Mộng Sanh không phục trả lời.
Nàng thừa nhận nàng quả thật thích Trường Tôn Kiệt, cũng càng lúc càng để ý hắn, đây chính là yêu? Nàng không biết, nàng chỉ biết là hắn chưa bao giờ nói qua một câu hắn thích nàng, yêu nàng, điều này làm cho nàng không hiểu sao thấy bất mãn cùng nôn nóng trong lòng.
“Nguyên lai tiểu thư là so đo này nha!” Tiểu Tước bừng tỉnh đại ngộ mở to mắt, “Kỳ thật, cô gia thích tiểu thư , người sáng suốt cũng nhìn ra được, cô gia đối tiểu thư luôn luôn che chở, chẳng qua, nam nhân mà, luôn không có thói quen đem yêu thích nói ra ngoài miệng.”
“Ngươi chưa có người trong lòng, làm sao mà biết?” Sở Mộng Sanh bĩu môi xuy nói.
“Nói cũng không thể nói như vậy.” Tiểu Tước không phục ngẩng cao đầu, “Ta mặc dù không có người yêu, nhưng ta biết rõ ràng, mỗi ngày xem biểu tiểu thư cùng Liễu công tử hai người ở trong vườn hoa hàm tình mạch mạch địa tương thị, thiên ngôn vạn ngữ cũng bù không được một cái nhìn chăm chú thâm tình, quang cảnh kia tuyệt không gây cho ai hoài nghi hai người bọn họ sa vào bể tình.”
“Cái gì?” Sở Mộng Sanh xanh mắt to, “Biểu tỷ cùng Liễu Trí Khiêm yêu nhau? Việc này ta như thế nào không biết?”
“Này có cái gì lạ đâu !” Tiểu Tước chống nạnh dương dương đắc ý, “Toàn bộ Sở gia trang khả năng chỉ có một mình ta biết đấy!”
Sở Mộng Sanh nghiêng đầu nghĩ một lát, đột nhiên đứng dậy, nhíu mi nói: “Này Liễu Trí Khiêm là người như thế nào? Ta chưa có cơ hội cùng hắn hảo hảo tâm sự, nếu hắn thích biểu tỷ, ta đây hẳn là cùng hắn gặp mặt, hoàn toàn hiểu biết cách làm người của hắn, đây chính là du quan cả đời hạnh phúc biểu tỷ.”
Ông trời của ta a! Lại tới nữa. Tiểu Tước nhanh chóng liếc mắt, tiểu thư yêu thích lo chuyện bao đồng, tật xấu lại tái phát.
Đang lúc Sở Mộng Sanh định xoay người rời đi thì Tiểu Tước nhanh tay kéo nàng lại, “Tiểu thư, không cần phải đi, Liễu công tử hiện tại không ở trong phủ, hắn và cô gia hai người tới trấn bên cạnh xử lý thương vụ, nghe nói trong hai ngày tới không trở lại . Cô gia còn phân phó, lần này trở về,sẽ chuẩn bị mang tiểu thư quay về Lạc Dương, muốn tiểu thư trước chuẩn bị tốt hành lý.”
Sở Mộng Sanh nao nao, không vui nói: “Việc này sao bây giờ ngươi mới nói với ta?”
“Ta nhất thời quên nha, huống hồ đây cũng là cô gia vừa phái người quay về trong trang thông tri .” Tiểu Tước vô tội nhìn nàng, sau đó mở miệng an ủi: “Kỳ thật cô gia cũng không để ý thời gian trở về sớm hay muộn, bất quá không quan hệ, tiểu thư còn có ta chơi cùng thôi!”
Nàng nghĩ nguyên nhân Sở Mộng Sanh mất hứng là hai ngày tới không được gặp Trường Tôn Kiệt.
Ai ngờ Sở Mộng Sanh nguyên bản nhíu mi đột nhiên nhếch miệng cười, lộ ra một chút ý cười biến hoá kỳ lạ mà Tiểu Tước quen thuộc, mắt to linh hoạt cũng có mấy phần giảo hoạt, không có hảo ý nhìn về phía nàng.
Xong đời! Tiểu Tước ở trong lòng bi thảm khóc thét một tiếng, bình thường tiểu thư lộ ra loại vẻ mặt này, liền tỏ vẻ trong lòng của nàng lại phát sinh âm mưu quỷ kế, mà nàng xác định chuẩn bị gặp xui xẻo lớn!
Nàng làm sao có thể ngây thơ nghĩ rằng một khi tiểu thư làm nương tử của người ta sẽ bớt ham chơi bướng bỉnh đâu? Từ lúc cùng cô gia thành thân tới nay, tiểu thư quả thật biểu hiện như tiểu thư khuê các đoan trang, bất quá nếu cô gia không có bên cạnh, nàng lại lập tức chứng nào tật nấy, trên đời này e chỉ có cô gia là trị được tiểu thư!
Sở Mộng Sanh quay tròn mắt to, vui rạo rực nghĩ: đây chính là cơ hội thật tốt, nàng rốt cục có thể hảo hảo hô hấp một chút không khí tự do bên ngoài, lúc này không thừa cơ ra ngoài chơi đùa đi dạo còn đợi khi nào?
Hiếm khi vắng Trường Tôn Kiệt như lúc này, nàng phải hết sức chơi đùa mới được.
Nói là làm, nàng lập tức đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn đối Tiểu Tước nói: “Đi, theo giúp ta đi dạo, ta thuận tiện mua chút châu sai(trâm cài tóc).”
Tiểu Tước cắn cắn môi, khó xử nhìn nàng, ấp úng nói nhỏ: “Tiểu thư. . . . . . Này không tốt lắm đâu? Không có cô gia đi cùng, chúng ta vẫn là không nên đi thì tốt hơn.”
Sở Mộng Sanh lập tức không vui cau lông mày, “Ta chính là không cần có hắn đi theo, bằng không thật mất hứng, huống hồ ta đã hết bị cấm chừng, vì sao không thể đi một mình?” Nói xong, nàng lập tức kéo Tiểu Tước ra ngoài.”Đi thôi, đừng nhiều chuyện !”
“Tiểu thư, này. . . . . . Không tốt lắm, ta vẫn cảm thấy không ổn thỏa.”
“Đừng lo lắng, ta cam đoan không gặp rắc rối, không gây chuyện, như vậy ngươi có thể yên tâm đi!” Nói xong đã muốn lôi kéo Tiểu Tước bước ra cửa.
“Nhưng. . . . . . Nhưng là, ta còn là cảm thấy. . . . . .” Suy yếu phản kháng nhỏ dần.
“Câm miệng! Nói thêm một chữ, ta liền trở mặt!” Một tiếng mệnh lệnh truyền ra, Tiểu Tước không dám nhiều lời một câu, chỉ có thể khổ sở, bị Sở Mộng Sanh nửa đẩy nửa kéo trên đường.
Buổi trưa,trên đường vẫn như cũ tiếng người ồn ào, người đến người đi, hàng bán rong vẫn đang thân thiện mua bán, rất náo nhiệt.
Sở Mộng Sanh mang theo Tiểu Tước, như con chim sổ lồng khoái hoạt xuyên qua náo nhiệt trên đường, lúc thì đến quầy bán phấn son, lúc lao vào góc đường xem xiếc.
Tiểu Tước mệt muốn chết, lại chỉ có thể nhắm mắt theo sát đằng sau.
Cuối cùng, Sở Mộng Sanh đứng ở quầy trang sức, nhìn trái nhìn phải,đột nhiên mừng rỡ cầm lấy một cây trâm tinh xảo, quay đầu chen vào, sau đó tiếp nhận gương đồng nhỏ lão bản bán hàng rong đưa cho nàng, môi khẽ nhếch để lộ lúm đồng tiền.
Dung nhan tuyệt diễm, dáng người thướt tha lả lướt , hấp dẫn ánh mắt của người đi đường, nhưng mà Sở Mộng Sanh hồn nhiên không biết, lại cúi đầu chọn lựa trâm cài đầu, ngay cả ánh mắt kinh diễm mê muội nóng rực cách đó không xa cũng không phát giác.
Chủ nhân của đạo ánh mắt đó là tân quán chủ Dương Oai võ quán Trầm Thuộc Vũ, hắn sau khi thú Lục Phượng Nghi, đã được như ý nguyện kế thừa Dương Oai võ quán.
Bất quá đại công mặc dù cáo thành, hắn chung quy vẫn thấy thiếu gì đó, trong lòng luôn luôn có một cỗ cảm giác không thể thỏa mãn .
Giờ phút này, nhìn Sở Mộng Sanh, hắn rốt cuộc biết chính mình thiếu điều gì. Quyền thế danh lợi đã đến tay, chỉ còn thiếu duy nhất mỹ nhân bên cạnh, hắn muốn Sở Mộng Sanh, vẫn luôn mơ tưởng nàng! Nếu không bởi vì muốn tiếp quản Dương Oai võ quán, hắn cũng sẽ không thú Lục Phượng Nghi làm thê tử, đây vốn là hôn nhân vì lợi ích mà thôi.(TN: khốn kiếp, ta biết ngay lão này ko phải cái dạng tốt đẹp gì mà)
Luận dung mạo, Sở Mộng Sanh chắc chắn hơn Lục Phượng Nghi, tuy rằng bướng bỉnh, cũng hơn Lục Phượng Nghi chua ngoa đanh đá “khó hầu hạ”.
Nghe nói nàng xuất giá, hắn có chút kinh ngạc, nàng vốn đối với hắn phi thường mê luyến, có lẽ đây là thủ đoạn nàng trả thù hắn thú Lục Phượng Nghi, nếu không, nàng đã xuất giá vì sao còn đợi ở Sở gia trang, điều này hiển nhiên không hợp tình hợp lý.(S: Ta ghét người tự suy diễn.TN: đói với loại này phải dùng từ “tự sướng” mới đúng)
Nghĩ vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút đắc ý, hắn vẫn đang hi vọng có được Sở Mộng Sanh, chỉ cần có thể thuyết phục nàng trở thành phu nhân bí mật, hắn sẽ an ổn làm quán chủ, lại được hưởng mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc.(S : *đập đầu* ngươi mơ à)(TN: sặc, thú vật, vừa lấy vợ đã tính ngoại tình.Đi chết đi *đá đâu rồi*)
Chủ ý đã định, hắn thừa dịp Lục Phượng Nghi không ở bên cạnh bước tới gần Sở Mộng Sanh, đi đến phía sau nàng, ôn nhu gọi khẽ: “Mộng Sanh.”
Sở Mộng Sanh hơi sững sờ, xoay người lại, có chút không dám tin nhìn hắn. Từ sau sự kiện cưỡi ngựa ngày đó, đây là lần đầu tiên nàng gặp lại hắn.
Nhưng mà, cũng trong một tháng ngắn ngủn, hắn và nàng đều tự có hôn phối. Mới một khắc vừa rồi liếc thấy hắn, nàng quả thật có chút kinh ngạc, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước đây từng mong nhớ , có điểm khác là nàng không còn cảm xúc vui vẻ hồi hộp như trước đây.
“Trầm đại ca.” Nàng hướng hắn cười, một bên âm thầm buồn bực vì sao cảm giác của mình đối với hắn đã hết, là bởi vì hắn thú Lục Phượng Nghi sao? Vẫn là. . . . . . Trong lòng của nàng đã có người khác? Nàng đã yêu Trường Tôn Kiệt sao?
Trầm Thuộc Vũ ngây ngốc nhìn nàng, giật mình nàng trở nên càng thêm xinh đẹp động lòng người, vẫn khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng, bất đồng ở chỗ hiện tại nàng cả người tản mát ra một cỗ phong vận thành thục quyến rũ .
Thấy Trầm Thuộc Vũ mãnh liệt nhìn Sở Mộng Sanh, Tiểu Tước nhíu mày tiến lên, vẻ mặt cứng rắn nói : “Quán chủ, có chuyện gì sao?”
Trầm Thuộc Vũ bị nàng hỏi, nhanh chóng hoàn hồn, mỉm cười nói: “Không có gì, chính là không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được tiểu thư nhà ngươi, cho nên tới đây chào hỏi.”
“Nàng. . . . . . Gần đây tốt không?” Hắn đem tầm mắt lại lần nữa chuyển về trên người Sở Mộng Sanh, lộ ra chiêu bài tươi cười tao nhã đa tình .
Trong lúc nhất thời, Sở Mộng Sanh bị tươi cười quen thuộc kia mê hoặc, trong ký ức mê luyến hắn, sùng bái hắn, không khỏi tràn ra một chút mềm mại đáng yêu cười, có chút hoảng hốt nhìn hắn.
Phản ứng của nàng làm cho Trầm Thuộc Vũ càng thêm xác định suy nghĩ vừa rồi: nàng vẫn còn tình cảm với hắn, dư tình chưa dứt. Xem ra, dự đoán được nguyện vọng có được nàng là sẽ đạt thành .
Khi hắn đang muốn đẩy Tiểu Tước sang một bên, cùng Sở Mộng Sanh tiến thêm một bước nói chuyện với nhau thì lại giương mắt thấy thê tử của hắn Lục Phượng Nghi bước ra khỏi Ngọc Thạch trai, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm thân ảnh của hắn.
Dưới tình thế cấp bách, hắn nhanh chóng tới gần bên tai Sở Mộng Sanh, thấp giọng nói: “Ngày mai giờ Tỵ đến hậu viện đình lương vân tự chờ ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói cho nàng. Nhớ kỹ, ta ở đấy chờ, không gặp không về!”
Sở Mộng Sanh chưa kịp phản ứng, Trầm Thuộc Vũ nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nàng đang muốn mở miệng hỏi, lại đột nhiên có thân ảnh màu xanh cấp bách chạy lại gần , nhìn kỹ một chút, chỉ thấy Lục Phượng Nghi mặt mày tức tối đứng chắn đằng trước Trầm Thuộc Vũ.
“Đồ không biết xấu hổ, dám câu dẫn tướng công ta!” Lục Phượng Nghi không biết tốt xấu nhục mạ: “Chính mình cũng đã xuất giá, lại còn chẳng biết xấu hổ mê hoặc phu quân của người khác, một chút phụ đức cũng không có!”
Nàng lúc đó mắng, lập tức đưa tới đám người nhiều chuyện xì xào bàn tán.
Sở Mộng Sanh nhăn mày “Ta câu dẫn Trầm đại ca bao giờ? Chúng ta chẳng qua đúng dịp gặp nhau, ngươi đừng có mà chuyện bé xé ra to!” Nói đến tận đây, nàng cố ý dừng lại một chút, sau đó che miệng cười khẽ, nói tiếp: “Hay là. . . . . . Ngươi là đối với chính mình không tự tin rằng, thời thời khắc khắc không giữ được tướng công, sợ hắn ra bên ngoài tư tình với người ta?”
Lục Phượng Nghi bị nàng phản bác cả khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, nàng tức giận duỗi ngón tay chỉ Sở Mộng Sanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi lần sau tốt nhất đừng để ta thấy ngươi và tướng công ta ở cùng một chỗ, nếu không ta tuyệt không tha cho ngươi!”
Quẳng lại một câu, nàng nắm ta Trầm Thuộc Vũ, căm giận đẩy đám người đùng đùng rời đi.
Trước khi đi, Trầm Thuộc Vũ vẫn không quên đưa cho Sở Mộng Sanh liếc mắt một cái rất có thâm ý, nhắc nhở nàng đừng quên lời hắn vừa nói.
Đám đông vừa tản đi, Tiểu Tước cau mày, không cho là đúng thì thầm: “Kia Trầm công tử cũng thật vô dụng, thế nhưng không dám đứng ra nói một lời công đạo, cư nhiên để mặc thê tử tùy tiện nhục mạ người, thật không biết lúc trước tiểu thư thích hắn điểm nào nhất!”
Sở Mộng Sanh không nói gì, trong đầu chỉ có lời nói của hắn bên tai lúc nãy, hắn rốt cuộc là có ý tứ gì đâu? Đây là lần đầu hắn chủ động hẹn nàng, buồn cười ở chỗ hẹn vào thời bọn họ đều đã thành thân.
Hắn nói có chuyện trọng yếu muốn nói với nàng, rốt cuộc là chuyện gì chứ? Nàng thật sự đoán không ra, nhưng cũng có một tia tò mò, đến tột cùng nàng có nên hay không đi đây?
Thấy nàng kinh ngạc ngẩn người, Tiểu Tước nhịn không được vỗ nhẹ nàng hạ xuống, “Tiểu thư đang nghĩ cái gì? Nghĩ đến thất thần a.”
Sở Mộng Sanh lúc này phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng cười, “Không có việc gì! Ngươi đừng đoán, chúng ta trở về đi!” Vẻ mặt của nàng có chút không được tự nhiên, chuyện Trầm đại ca hẹn nàng gặp mặt, nàng không tính để cho Tiểu Tước biết, bởi vì nàng chưa quyết định có đi hay không.
Tiểu Tước vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi Trầm công tử nói cái gì vậy?”
“Không. . . . . . Không có gì, ta đã… đã quên.” Sở Mộng Sanh làm bộ như không có việc gì, “Đi thôi, chúng ta cần phải trở về.” Không cho Tiểu Tước cơ hội hỏi thêm , nàng xoay người bước nhanh trở về.
Tiểu Tước lẽo đẽo theo phía sau, trong lòng phi thường xác định tiểu thư nhất định có điều giấu giếm nàng, hơn nữa việc này tuyệt đối có liên quan tới Trầm Thuộc Vũ! Rốt cuộc hắn đã nói gì với tiểu thư? Tiểu Tước vẫn chưa từ bỏ tiếp tục suy đoán…
Hôm sau, Sở Mộng Sanh trái lo phải nghĩ, quyết định đi gặp Trầm Thuộc Vũ, thứ nhất là bởi vì nàng phi thường tò mò hắn rốt cuộc muốn nói với nàng chuyện gì, thứ hai nàng muốn biết rõ ràng chính mình đối với hắn mê luyến hay không đã hoàn toàn biến mất, làm rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra giữa nàng và Trường Tôn Kiệt.
Sau khi quyết định, nàng hướng Tiểu Tước phân phó: “Buổi sáng hôm nay ta muốn đến lương vân tự thắp hương, ngươi trước thay ta chuẩn bị đồ đi.”
Tiểu Tước không hiểu hỏi: “Tiểu thư làm sao có thể đột nhiên nghĩ lên miếu thắp hương bái phật? Ta nhớ phu nhân mỗi lần tìm tiểu thư, người đều tìm cớ trốn, hôm nay thực có hưng trí.”
“Ta là tâm huyết dâng trào, ngươi đừng lải nhải, nhanh đi xuống chuẩn bị đi!” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
Đợi Tiểu Tước chuẩn bị xong, hai chủ tớ đi bộ vào Thành Tây Lương vân tự.
Lương vân tự hương khói mù mịt, là miếu thờ nổi danh ở Nhạc Châu, trong chùa chủ yếu cung phụng Quan Thế Âm Bồ Tát.
Sở Mộng Sanh cầm hương quỳ lạy một phen sau, thừa dịp Tiểu Tước thu dọn đồ đạc ,nàng một mình đi đến hậu viện, Trầm Thuộc Vũ đang ngồi trong lương đình đợi nàng.
Nàng chậm rãi đi vào, nhẹ nhàng gọi: “Trầm đại ca, ta tới .”
Trầm Thuộc Vũ việc quay đầu, vừa thấy nàng liền lộ ra vui sướng cùng hưng phấn cười, kéo tay nhỏ bé của nàng, “Ta biết nàng nhất định sẽ đến!”
Sở Mộng Sanh hơi hơi chau lông mày, không biết tại làm sao, nàng nhưng lại không thích hắn đụng vào, trong lòng một chút cũng không có cảm giác vui sướng.
Nàng bất động thanh sắc rút tay của mình về, mỉm cười hỏi: “Trầm đại ca tới tìm ta, có gì quan trọng mời nói?”
Trầm Thuộc Vũ không phát hiện dị trạng của nàng, chính là ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn nàng, “Ta tìm nàng tới là vì chuyện của hai ta.”
“Chuyện của ta và ngươi?” Nàng không hiểu nhìn hắn.
Trầm Thuộc Vũ hưng phấn gật đầu, “Ta biết nàng vẫn yêu thích ta, kỳ thật. . . . . . Ta cũng thích nàng, chẳng qua ngại tiểu sư muội, cho nên thủy chung không dám tỏ tình với nàng.”
Sở Mộng Sanh nao nao.
Theo lý mà nói, nghe được hắn nói như vậy nàng hẳn là vui sướng không thôi, bất quá nàng lại không có, thậm chí ngay cả cảm xúc phập phồng cũng không có.
“Hiện tại vấn đề của ta đã muốn giải quyết, ta vẫn đang thích nàng, càng không muốn mất đi nàng. Ta nghĩ qua, chúng ta vẫn là có thể cùng một chỗ .” Trầm Thuộc Vũ nói tiếp.
Hắn đang nói cái gì? Sở Mộng Sanh bị hắn làm cho hồ đồ rồi, “Ta không hiểu ý tứ của ngươi, ngươi đã muốn thú Lục cô nương làm vợ, mà ta cũng thành thân, việc này ngươi nên biết.”
Trầm Thuộc Vũ lơ đễnh cười nói: “Thú Phượng Nghi là vì muốn kế thừa Dương Oai võ quán, ta không thương nàng ta, người ta yêu là nàng. Về phần nàng gả cho người khác, chuyện này ta biết nàng là cố ý chọc giận ta, có phải hay không?”
Sở Mộng Sanh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới hắn thật là vì kế thừa võ quán mới thú Lục Phượng Nghi, nàng đột nhiên phát giác nàng căn bản là chưa từng hiểu biết hắn.
Thấy nàng không nói, hắn nói tiếp: “Hiện tại ta đã là tân nhậm quán chủ Dương Oai võ quán , giữa chúng ta đã không có gì trở ngại. Nếu nàng nguyện ý, chúng ta có thể lén cùng một chỗ .”( S : *ném dép* *ném tông* ngwoi đang mơ ư)
Sở Mộng Sanh cảm giác đầu mình bị người đột nhiên gõ một cái, giờ phút này đang phát tiếng ong ong. Trời ạ! Hắn nên không phải đang ám chỉ bọn họ có thể yêu đương vụng trộm đi? Trong phút chốc, nàng cảm giác mình lưu luyến si mê trở nên ngu muội từ trước đối với hắn mà buồn cười.
Miễn cưỡng nhịn xuống cảm xúc chán ghét, nàng hỏi: “Ngươi không sợ làm như vậy sẽ bị thê tử của ngươi phát hiện sao?”
Trầm Thuộc Vũ chính là không sao cả nhún nhún vai, cười nhạt một tiếng, “Chỉ cần chúng ta cẩn thận làm việc, tuyệt sẽ không bị người phát hiện , huống hồ ta đã thành quán chủ, nàng ấy có năng lực làm khó dễ được ta ư?”
Hắn những lời này làm cho Sở Mộng Sanh thấy rõ cách làm người của hắn, nàng từ trước đến tột cùng là thích hắn chỗ nào? Nàng như thế nào ngu muội, còn vì hắn làm ra một ít chuyện lớn mật nghịch tục?
So với Trường Tôn Kiệt , hắn vừa tầm thường vừa xấu xa, bẩn thỉu.
“Kế thừa Dương Oai võ quán thực đối với ngươi trọng yếu như vậy?” Sở Mộng Sanh thản nhiên hỏi, nàng muốn biết rằng trong lòng hắn đến tột cùng là nghĩ như thế nào .
Trầm Thuộc Vũ vung khẽ quạt lông, vẻ mặt thỏa mãn cùng tự phụ, “Ta đi theo sư phụ nhiều năm như vậy cũng không phải là để vĩnh viễn chỉ làm cái đệ tử nhỏ, nam tử hán có đại sự nghiệp, kế thừa Dương Oai võ quán có thể tăng địa vị của ta, được người khác tôn kính.”
“Cho nên ngươi mới quyết định thú Lục cô nương?”
“Như thế nào, nàng còn giận ta?” Trầm Thuộc Vũ nghĩ nàng đang ghen, liền lấy lòng trấn an: “Kỳ thật, tiểu sư muội chỉ là quân cờ để ta lên làm quán chủ, ta không thương nàng nha! So với nàng, nàng ta còn kém xa lắm, tâm tình của ta từ đầu đến cuối chỉ có nàng.”
Ai! Sở Mộng Sanh ở trong lòng thở dài một hơi, nàng thật sự không nên đến đây, như vậy hắn trong lòng nàng còn có thể bảo trì một cái hình tượng hoàn mỹ, sau này nhớ lại cũng có hồi ức đẹp, tuy rằng bọn họ chưa từng mến nhau.
Nàng hẳn là cảm thấy khổ sở, phẫn nộ , nhưng nàng cư nhiên không có, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhõm.
Đến tận đây, nàng rốt cục phát hiện lòng của nàng sớm không ở trên người hắn, trên thực tế, hình ảnh của hắn ở trong đầu nàng sớm càng lúc càng mơ hồ, thay vào đó tất cả đều là khuôn mặt cương nghị sâu tuấn của Trường Tôn Kiệt , hơn nữa sau đêm động phòng hoa chúc, nàng luôn thời thời khắc khắc nhớ tới hắn.(S : hớ hớ , cách thuần vợ có hiệu quả đến không ngờ)
“Nghĩ cái gì? Nghĩ đến mất hồn như thế?” Chẳng biết lúc nào, Trầm Thuộc Vũ đi ra phía sau nàng, vô cùng thân thiết vươn song chưởng vòng ở eo nhỏ của nàng.
Đụng chạm của hắn làm cho Sở Mộng Sanh cả người bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.
“Buông! Chúng ta như vậy còn ra thể thống gì?” Nàng cố gắng muốn tránh thoát ngực của hắn, lại một chút tác dụng cũng không có.
“Nơi này không có người, nàng đừng thẹn thùng.” hắn cười khẽ.
“Ta là nghiêm túc, xin ngươi tự trọng!” Nàng dù thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện bội đức.
“Nàng còn tại giận ta!” Trầm Thuộc Vũ như trước nhận định nàng chính là buồn bực, hắn ôn nhu dỗ dành : “Ta nói rồi ta chỉ yêu mình nàng. . . . . .”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Sở Mộng Sanh rốt cục kiềm nén không được không khách khí đánh gãy lời hắn tự cho là đúng.
Đang lúc nàng nghĩ muốn mắng chửi hắn thì một đạo thanh âm bén nhọn cao vút của nữ tử từ sau truyền đến ——
“Sở Mộng Sanh, không biết xấu hổ! Cư nhiên câu dẫn tướng công ta cùng ngươi lén hẹn hò!”
Người nói chuyện đúng là Lục Phượng Nghi, chỉ thấy nàng hung hăng nhìn chằm chằm Sở Mộng Sanh. Tiếp theo nhanh chóng đi vào trước mặt hai người, giơ tay tát Sở Mộng Sanh một cái.
Cái tát này làm Trầm Thuộc Vũ vốn còn ngây ngưới nhanh chóng buông tay Sở Mộng Sanh, cánh xa khỏi nàng.
Sở Mộng Sanh bị đánh hơi hơi lảo đảo, lửa giận trong lòng nhất thời dâng lên. Chết tiệt ,Trầm Thuộc Vũ, chết tiệt Lục Phượng Nghi, rốt cuộc là ai chọc ai đây?
Cho tới bây giờ không ai dám tát nàng, bọn họ thật sự chọc giận nàng rồi!
Sở Mộng Sanh nhanh chóng đứng thẳng người, khơi mào lông mày lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Phượng Nghi, sau đó từng bước đi về phía nàng, từ trong hàm răng lạnh lẽo rít ra lời nói:
“Ngươi này nữ nhân điên, không biết rõ ràng sự tình liền đánh người !” Vừa nói xong, nàng lập tức đáp lễ Lục Phượng Nghi một cái tát.(S : tềnh yêu ơi , 1 cái hơi ít)
“Ngươi. . . . . . Ngươi dám đánh ta!” Lục Phượng Nghi ôm má nóng bừng căm giận, khí thế đã không bằng mới ương ngạnh kiêu ngạo vừa rồi , bởi vì nàng bị bộ dáng của Sở Mộng Sanh làm cho kinh sợ….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.