Đạo Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 56

Nguyệt Xuất Vân

19/07/2013

Đêm đen nặng trĩu, ánh trăng lưỡi liềm treo nơi chân trời, ánh sáng nhạt nhòa cũng không thể chiếu sáng thứ gì, mơ hồ có thể nhìn thấy được những bóng đen mờ mờ của những căn phòng hai bên dãy phố. Đi vào đường nhỏ, con ngõ nhỏ này hiển nhiên là nơi ở tập trung của nhóm dân nghèo , cực kì chật hẹp, dang hai tay ra là có thể đụng vào hai bên vách tường.

Mạc Tầm Hoan đến trước cổng tò vò thì ngừng lại, cổng tò vò kia cực kì thấp bé, nhìn qua rất chật hẹp. Thật ra, nhìn quần áo của Mạc Tầm Hoan thì Sắt Sắt đã đoán được những ngày qua của hắn cũng thật khó khăn. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới hắn lại ở một nơi đơn sơ như vậy, nói gì thì hắn cũng là hoàng tử của một quốc gia .

Cửa sổ bằng gỗ được sơn màu đen nửa khép nửa mở, nghe được tiếng bước chân của các nàng, có một người bước về phía cổng, dường như đã chờ ở đây rất lâu.

Nhìn thân hình yểu điệu kia thì là một nữ tử, ánh trăng mờ nhạt nên không thể nhìn rõ dáng vẻ của nàng, chỉ nghe âm thanh mềm mại uyển chuyển của nàng theo cơn gió đêm thong thả truyền đến: “Tiểu hoàng tử, người đã trở về.”

Quốc chủ của đảo quốc xưng vương nên người dưới gọi hoàng tử là vương tử, thực hiển nhiên nữ tử này là thị tỳ của Mạc Tầm Hoan.

“Tiểu vương tử, đây là ai vậy?” Thị nữ kia chú ý đến Sắt Sắt cùng Thanh Mai, Tử Mê đứng sau Mạc Tầm Hoan, nhẹ giọng hỏi.

Trời thật tối, Sắt Sắt không thể nhìn rõ dáng vẻ của nữ tử này như thế nào, nhưng chỉ bằng giọng nói uyển chuyển nhu hòa của nàng thì có thể đoán ra nàng nhất định là một nữ tử dịu dàng xinh đẹp.

“Các nàng không có chỗ đi, muốn ở tạm nhà của chúng ta mấy ngày, ngươi dẫn các nàng đến sương phòng phía đông đi.” Mạc Tầm Hoan thản nhiên phân phó.

Thị nữ kia lên tiếng, Mạc Tầm Hoan ôm đàn Không nhìn Sắt Sắt gật đầu nói: “Nhà ta đơn sơ, hi vọng các vị đừng chê bai.” Nói xong hắn lập tức đi về hướng nhà giữa.

Sắt Sắt các nàng mấy người theo thị nữ kia đi vào cửa sương phòng phía Đông, thị nữ kia để cho các nàng chờ ngoài cửa còn mình vào trước thu dọn một chút rồi mới mời các nàng vào.

Phòng không lớn, cực kì gọn gàng, ngoại trừ một chiếc bàn gỗ lim thấp cùng vài cái ghế dực nho nhỏ cũng không bài trí cái gì khác, nhìn qua rất vắng vẻ, quả nhiên đơn sơ vô cùng.

Thanh Mai đi một vòng quanh phòng, hai con ngươi đen đảo quanh, bỗng nhiên nói: “Tiểu thư, tại sao ngay cả giường cũng không có? Vậy chúng ta ngủ ở đâu đây?”

Tử Mê nâng ngón tay chỉ: “Tại sao không có giường, đó không phải sao?”

Thanh Mai cúi đầu thì nhìn thấy mình đang dẫm lên một khối gỗ lớn, nàng không thể tin được nhíu máy nói: “Đây là giường ư? Tiểu thư, Mạc Tầm Hoan không phải là vương tử sao? Tại sao lai nghèo khó túng thiếu như thế này, ngay cả giường cũng không có, để chúng ta ngủ trên mặt đất.”

Thanh Mai đang than thở oán giận thì rèm cửa bị vén ra, thị nữ lúc nãy dẫn các nàng vào ôm một túi đồ, phía sau còn có một thị nữ đi theo, ôm chiếu đệm cùng khăn trải giường đến.

Hai người các nàng tiến vào, tay chân nhanh lẹ đem đem chăn đệm trải lên khối gỗ mà Thanh Mai oán giận gọi là cái giường. Chuẩn bị xong xuôi, thị nữ kia hướng tới Sắt Sắt lễ phép nói: “Nô tì tên là Anh Tử, nàng gọi là Nhã Tử. Các vị khách nếu có gì phân phó thì hãy đến phòng bên Tây sương gọi chúng tôi. Khuya rồi các người nghỉ sớm đi.”

Hai thị nữ vừa rồi đều ôm chăn, che mất khuôn mặt, Sắt Sắt cũng không thấy rõ các nàng nhìn như thế nào, lúc này mới nhìn thấy, Sắt Sắt nhịn không được than lên một tiếng.

Thì ra thị nữ có âm thanh cực kì dễ nghe kia lại rất xinh đẹp tên là Anh Tử, trên mặt có vài vết sẹo ngang dọc do đao gây nên làm cho người khác vừa nhìn thấy cảm thấy đáng sợ vô cùng. Nhưng, mặt mày của Anh Tử rất tinh xảo, thực hiển nhiên lúc trước cũng là một giai nhân xinh đẹp. Không biết đã xảy ra biến cố gì mà làm cho nàng trở thành dáng vẻ như vậy.

Thị nữ kia tên Nhã Tử lại không có vết sẹo, dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng, vừa nói ra đã mỉm cười trong sáng, khiến người yêu thích. Nhưng nhìn cẩn thận thì Sắt Sắt phát hiện, tay phải của Nhã Tử bị mất bốn ngón tay.

Trong lòng Sắt Sắt thoáng qua một vẻ bi thương, nàng cảm kích cười nói: “Làm phiền hai vị.”

“Anh Tử, chúng ta phải ngủ trên mặt đất? Không có giường sao?” Thanh Mai hỏi. Nàng vốn đang đưa lưng về phía Anh Tử, lúc này xoay người lại nhìn thấy dáng vẻ của Anh Tử nhịn không được bịt kín miệng mới không làm cho tiếng kinh ngạc bật ra.

Anh Tử không để ý mỉm cười nói: “Chúng tôi mặc dù tạm ở Nam Việt nhưng cuộc sống vẫn dựa theo tập tục của Y Mạch đảo quốc cho nên trước giờ đều không chuẩn bị giường, đã làm cho những vị khách uất ức rồi.”

“Á, thì ra là thế, là phong tục của các ngươi .” Thanh Mai lắp bắp gật đầu nói.

Anh Tử cùng Nhã Tử thấy các nàng không còn việc gì liền nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Sắt Sắt nhìn thep bóng dáng của các nàng, trong lòng cảm thấy cực kì nghi hoặc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà Mạc Tầm Hoan và hai thị nữ lại thành dáng vẻ như vậy.

Căng thẳng cả đêm, Thanh Mai đã sớm mệt nhọc, nằm trên đệm giường liền ngủ say.

Sắc mặt của Tử Mê lại nghiêm trọng nhìn Sắt Sắt nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, Tuyền vương không phải vẫn không đồng ý người rời khỏi phủ sao, lần này vì sao lại dễ dàng thả chúng ta ra? Tiểu thư, em cảm thấy người thực không tốt, có phải cùng Tuyền vương quyết đấu bị thương không? Mới vừa rồi ở đổ phường, vì sao lúc đầu người ném hơn mười lần đều không vào?”

Sắt Sắt nhìn vào hai tròng mắt cùng khuôn mặt ngập tràn sầu lo của Tử Mê than nhẹ một tiếng. Tử Mê và Thanh Mai không giống nhau, Tử Mê có võ công lại vô cùng cẩn thận, có một số việc cuối cùng cũng không thể gạt được nàng.

Sắt Sắt không chớp mắt, nói thản nhiên: “Chúng ta không quyết đấu, mà là hắn hoài nghi ta ám sát Y Doanh Hương, cho nên phế đi một nửa công lực của ta.”

“Phế đi một nửa công lực của người?” Tử Mê run sợ một chút, tức giận nói: “Dạ Vô Yên dựa vào cái gì mà hoài nghi tiểu thư làm. Đợi chút, Y Doanh Hương không phải nghĩ quẫn mà là bị người ta ám sát sao?”

Sắt Sắt gật đầu, thấp giọng : “Bởi vì người ám sát nàng dùng ngân châm làm ám khí, mà Dạ Vô Yên sớm đã biết ta là Tiêm Tiêm công tử, vậy nên hắn cho là ta làm.” Dạ Vô Yên chung quy không hiểu nàng, chẳng lẽ nàng lại là người nhẫn tâm như vậy sao?

“Tiểu thư, chuyện này người cho là do ai làm?” Tử Mê không chớp trầm tư .

“Ta cho rằng có hai khả năng, khả năng thứ nhất chính là Y Doanh Hương tự mình làm vậy nhằm hãm hại ta. Nhưng với hiểu biết mấy ngày nay của ta với nàng thì lòng của nàng hình như không thâm sâu như vậy. Huống chi, lần này nàng bị thương rất nặng, nếu không phải Dạ Vô Yên mời Cuồng Y Vân Khinh Cuồng đến trị cho nàng thì mạng của nàng đã không giữ được. Khả năng thứ hai chính là việc này là do người ngày ấy ở sau hoa viên thử võ công của ta làm, mục đích chính là một mũi tên trúng hai con nhạn, muốn đồng thời trừ bỏ ta và Y Doanh Hương.

“Tiểu thư đoán rất chính xác, bất quá cả hai khả năng đều có thể xảy ra. Y Doanh Hương tuy rằng đơn thuần nhưng vì để giữ người nàng yêu cũng có thể làm ra một chút khổ nhục kế điên cuồng.” Tử Mê trầm giọng nói.

Sắt Sắt gật đầu “Nếu có cơ hội, ta sẽ điều tra rõ ràng việc này.”

“Tiểu thư, công lực của người…” Tử Mê nhăn mặt nhíu mày than nhẹ, nửa công lực của tiểu thư không còn, thế nhưng còn có thể bình tĩnh tự nhiên như thế.

“Không ngại, luyện nữa là được mà.” Sắt Sắt cười khẽ nói: “Lần khác sẽ cùng ngươi so tài một lần, xem thử xem võ công của hai chúng ta ai lợi hại hơn.

“Tiểu thư, người vẫn còn tâm tư nói giỡn sao!” Tử Mê cứng giọng.

Sắt Sắt cười khổ, chuyện cũng đã xảy ra, nếu không thể quay lại được thì việc gì phải ưu phiền đây!

“Tiểu thư, công lực của người bị tổn thất cũng không phải chuyện xấu, để emcho tiểu thư xem cái này.” Tử Mê trầm ngâm một lát, dường như là đã hạ quyết tâm, từ trong áo lấy ra một quyển sách bằng lụa trắng, đưa tới tay Sắt Sắt.

“Đây là vật gì?” Sắt Sắt ngạc nhiên hỏi.

Nàng mở quyển sách ra, đặt lên trên chiếc bàn gỗ lim, theo ánh nến mờ nhạt, tinh tế nhìn lại.

Miếng vải thật dài kia lại vẽ đầy hình ảnh một người đang múa đao, một người rồi lại một người, chừng hơn một trăm động tác. Mỗi động tác nhìn qua đều thong dong thanh thoát, sắc bén khác thường, chiếu rọi dưới ánh nến mờ nhạt, khí thế bức người.

Thực hiển nhiên, đây là một bộ đao pháp. *phương pháp luyện đao*

Hai tròng mắt của Sắt Sắt sáng ngời, cực kì kinh ngạc xem hết bộ đao pháp, bỗng nhiên khẽ thở dài: “Quả là một bộ đao pháp hay, mỗi một động tác cùng chiêu thức đều hoàn mĩ vô cùng. Một bộ đao pháp như vậy, ta không tin trên đời này không có ai có thể luyện thành.”

Tử Mê nghe vậy, cười nhẹ nói: “Tiểu thư, sao người lại nói vậy, vì sao trên đời không có ai có thể luyện thành?”



Sắt Sắt duỗi ngón tay chỉ vào người trên tấm lục trắng nói: “Ngươi xem, chiêu thứ nhất “Niêm hoa khứu nhụy” *cầm hoa ngửi nhụy*, là không thể đạt tới được. Ngươi xem, chiêu thứ ba là một đao tấn công trực diện kẻ địch, như vậy đối phương nhất định sẽ lui về phía sau né tránh, mà chiêu thứ tư lại là tấn công phía sau của địch. Ngươi ngẫm lại xem, có thể nào ngay lập tức trong cùng một lúc từ chiêu thứ ba biến thành chiêu thứ tư? Cho dù là dùng Tân Nguyệt loan đao của ta cũng không có khả năng. Tân Nguyệt loan đao mềm mại dẻo dai, có thể từ bất cứ góc độ nào đâm tới, nhưng sức người dù sao cũng có hạn, không có khả năng trong nháy mắt từ phía trước địch chuyển đến phía sau. Cho nên, chiêu thứ ba cùng chiêu thứ tư không thể liên kết với nhau. Còn có chiêu thứ mười và chiêu thứ mười một, giữa chiêu cũng phải mất hơn một chiêu mới có thể làm được. Cho nên bộ đao pháp này tuy rằng tư thái phóng khoáng thanh thoát nhưng lại không phải là đao pháp trí mạng kẻ địch, căn bản không thể dùng. Cái này gọi là bộ đao pháp gì?” *xỉu*

“Tiểu thư, bộ đao pháp này tên gọi là Liệt Vân sáu mươi tư chiêu thức, bởi vì nó phóng khoáng xinh đẹp như một áng mây, lại nhanh lẹ như tia điện mãnh liệt.” Tử Mê nhẹ giọng nói.

“Tên đao pháp quả thật rất dễ nghe, nhưng chung quy là luyện không được.” Sắt Sắt khẽ thở dài: “Tử Mê, ngươi lấy bộ đao pháp này từ đâu?”

“Đây là đao pháp Niên Khinh vô tình của phu nhân, trước lúc bà lâm chung đã giao cho nô tì, dặn nô tì đến thời điểm thích hợp thì giao cho tiểu thư. Phu nhân nói, nếu như tiểu thư ở Tuyền vương phủ có cuộc sống tốt đẹp thì sẽ không giao bộ đao pháp này cho tiểu thư. Giờ tiểu thư đã rời khỏi vương phủ, Tử Mê cảm thấy là lúc giao nó cho tiểu thư.” Tử Mê nhẹ giọng nói.

Nàng thật không ngờ mẫu thân còn để lại một bộ đao pháp lại không giao thẳng cho nàng.

Chỉ cần nàng ở Tuyền vương phủ có cuộc sống tốt đẹp! Sắt Sắt thở dài, không nghĩ tới trước lúc lâm chung mẫu thân còn ôm hi vọng đối với hôn sự của nàng và Dạ Vô Yên.

“Là do mẫu thân để lại thì bộ đao pháp kia có thể luyện được. Nhưng ta cảm thấy các động tác không liên kết với nhau, căn bản không thể làm được. Trừ khi, trừ khi có thể nghịch chuyển chân khí.” Sắt Sắt không chớp mi nói.

“Tiểu thư nói đúng, nếu muốn luyện được bộ đao pháp này thì phải có một môn nội công tâm pháp kì dị xứng với nó. Bộ nội công tâm pháp này cùng các đại danh gia luyện nội công tâm pháp của các quốc gia Trung Nguyên có điểm không giống nhau. Nội công tâm pháp này là ngịch thiên vận khí *vận khí ngược*, tiến triển thần tốc. Tiểu thư, người xem xem các động tác này không liền nhau, nếu có thể tự nhiên mà nhanh chóng vận chân khí ngược lại, lại hợp với Tân Nguyệt loan đao mềm mại dẻo dai thì có thể đem những động tác không liền nhau này nhanh chóng liên kết được với nhau.”

“Nhưng có loại nội công tâm pháp như vậy sao?” Sắt Sắt nghi hoặc hỏi.

“Có, chính là loại phu nhân tập luyện!” Tử Mê thấp giọng .

“Cái gì?” Sắt Sắt kinh ngạc trừng mắt: “Nhưng nếu như mẫu thân luyện loại nội công tâm pháp cùng đao pháp này, vì sao lại không dạy cho ta?”

“Tiểu thư, người biết vì sao trong hai năm nay thân thể phu nhân lại nhanh chóng suy yếu như vậy không? Bà vốn có võ công cùng nội lực nhưng lại sớm qua đời như thế, tiểu thư không thấy kì quái sao?” Tử Mê ngước mắt lên nói, con ngươi đen ngấn vài giọt lệ.

“Mẫu thân ta thân thể vẫn suy yếu, mẹ không phải đã nói là vì theo phụ thân chinh chiến bị thương sao? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác không thể nói ra?”

“Đúng là có liên quan đến việc bị thương, nhưng nguyên nhân lớn nhất là vì phu nhân luyện bộ đao pháp cùng nội công tâm pháp này. Loại tâm pháp nghịch thiên vận khí này có phần trái với lẽ thường cho nên làm tổn hại tuổi thọ của người. Vậy nên phu nhân mới sớm già đi như vậy, cũng bởi vì vậy phu nhân mới không chịu đem bộ tâm pháp cùng đao pháp này truyền thụ cho tiểu thư.”

“Ngươi nói cái gì? Tổn hại tuổi thọ của người? Nếu bộ nội công tâm pháp này tổn hại tuổi thọ của người vậy mẫu thân vì sao còn muốn luyện nó?” Lông mi Sắt Sắt run rẩy hỏi.

“Bởi vì phu nhân nói, năm đó bà theo Hầu gia chinh chiến nơi biên quan, vài lần quyết chiến đều đánh không lại thủ lĩnh của quân địch, vậy nên phu nhân mới luyện loại võ công này, làm cho tướng địch đại bại!” Tử Mê chưa nói xong, lệ đã sớm đầy mặt.

“Vậy vì sao ngươi không nói cho ta biết sớm!” Sắt Sắt nhắm chặt đôi mắt, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một loại chua xót cùng đau đớn không thể nói nên lời.

Mẫu thân à mâu thân, mẹ là một nữ tử kiêu ngạo như thế nào, vì cái gì mà lại cố tình đi yêu một nam nhân như phụ thân vậy? Vì giúp ông chiến thắng lại đi luyện một loại võ công tổn hại sức khỏe như vậy.

Mẹ làm như vậy, đáng giá sao?

Phụ thân, người không làm mẫu thân thất vọng sao?

Sắt Sắt trừng mắt, cố nén những giọt lệ hoen mi.

“Tiểu thư, việc này phu nhân không cho nô tì nói ra, bởi vì ngay cả khi Hầu gia như vậy, phu nhân vẫn tin tưởng vững chắc vẫn còn còn có một tình yêu trung trinh sông cạn đá mòn. Phu nhân hi vọng tiểu thư có thể gặp một tình yêu như vậy.” Tử Mê nói.

“Tiểu thư, một năm trước phu nhân đã tìm được một loại dược quý, phốp hợp loại dược quý này để luyện nội công tâm pháp sẽ làm không tổn hại đến tuổi thọ, vậy nên phu nhân mới đưa nội công tâm pháp cùng đao pháp này cho em, dặn là nếu tiểu thư cần thì liền đưa lại cho tiểu thư. Nay nội lực của tiểu thư tổn thất hơn một nửa, không bằng hãy phế bỏ nội lực hiện tại, từ hôm nau trở đi luyện môn nội công mới.” Tử Mê nhẹ giọng nói.

“Dược quý, cái gì dược quý?” Sắt Sắt không chớp mắt hỏi.

“Hai năm trước, phu nhân đã bắt đầu lặng lẽ cho tiểu thư uống.” Tử Mê nhẹ giọng nói.

“Ta đã uống nói? Uống khi nào? Sao ta lại không biết?” Sắt Sắt ngạc nhiên

Tử Mê gật đầu: “Chính là trong nước trà tiểu thư uống mỗi ngày có bỏ dược vào.”

Nước trà?

Sắt Sắt bỗng nhiên nhớ tới năm trước mỗi tháng mẫu thân đều đưa cho nàng một bao lá trà, loại trà này nàng chưa bao giờ uống, mẫu thân nói trà này tên là “Ánh mặt trời giữa trưa”. Nàng chưa từng uống loại trà này, vừa uống vào, cảm thấy hương vị có chút kì quái, còn tưởng rằng đó là hương vị của trà, cũng không ngờ trong trà kia mẫu thân lại bỏ thêm dược quý vào cho nàng.

Mẫu thân à mẫu thân, mẹ thật sự đã dụng ý và khổ tâm rồi.

Sắt Sắt duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lụa trắng, nhìn hình ảnh từng người giống như nhìn thấy dung nhan cao quý trong trẻo nhưng lạnh lùng của mẫu thân. Trong lòng đột nhiên sinh ra một loại đau đớn sắc bén.

Mẫu thân, vì sao mẹ không đối với mình tốt một chút chứ!

“Tử Mê, bây giờ ngươi hãy phế bỏ nửa phần công lực kia của ta đi, ta muốn luyện bộ đao pháp này.” Sắt Sắt ngước mắt lên, trong ánh mắt xẹt qua một vẻ kiên quyết.

“Vâng.” Tử Mê đáp.

“Tiểu thư, Tuyền vương đối với người thật sự không có chút tình cảm nào sao? Vì sao nếu hắn xác định tiểu thư làm hại Y Doanh Hương còn giữ lại nửa phần công lực cho tiểu thư. Tuyền vương có lẽ đối với tiểu thư cũng có một chút tình cảm.” Tử Mê bỗng nhiên nói.

“Tử Mê, lời ngươi nói là chuyện nực cười khó hiểu nhất trong cuộc đời này của ta.” Sắt Sắt nói lạnh lùng.

Dạ Vô Yên đối với nàng có tình cảm sao? Ngay cả khi có tình cảm thì như thế nào? Nàng xem thường nó! Nàng tuyệt đối không cố chấp như mẫu thân.

Ngày thứ hai.

Sắt Sắt bởi vì quyết tâm muốn tập luyện “Liệt Vân sáu mươi tư chiêu thức” cho nên quyết định tạm thời không ra biển, trước mắt yên lặng ở lại nơi này. Nàng đem trang sức trên người bán đi một ít, ít ra cũng có thể đổi một chút ngân lượng đi thuê một mảnh sân yên tĩnh.

Nàng không thể ở nhà của Mạc Tầm Hoan luyện công, huống chi nơi này của Mạc Tầm Hoan thật sự không thích hợp để nàng luyện công. Đêm qua, hắn giữ lại các nàng một đêm, nàng đã rất cảm kích rồi.

Sáng sớm, Sắt Sắt liền mang theo Thanhh Mai cùng Tử Mê đi đến tạm biệt Mạc Tầm Hoan nhưng không thấy bóng dáng Mạc Tầm Hoan đâu, Anh Tử nói sáng sớm hắn đã đi ra ngoài. Sắt Sắt liền nhờ Anh Tử chuyển lời từ biệt rồi rời khỏi.

Ban ngày nhìn chỗ ở của Mạc Tầm Hoan, dưới ánh nắng chiếu rọi càng thêm đơn sơ. Các nàng theo hướng ngõ nhỏ ra ngoài, liền hòa mình vào phố đông.

Điều làm Sắt Sắt kinh ngạc là không ngờ phố đông đêm qua đen kịt cực kì ủ dột nay lại náo nhiệt phồn hoa mười phần.

Bởi vì là nơi những người dị tộc sống hỗn tạp, tuy rằng nơi đây là khu người nghèo nhưng dân cư lui tới đều phục sức khác nhau, diễm lệ cổ quái, vậy nên tuy rằng nói là khu đơn sơ nhưng cũng làm cho người ta liếc mắt nhìn cảm thấy được vẻ hưng thịnh của nó.

Con phố đông này được xem như thị trường giao dịch của người dị quốc cùng người Hán, có rất nhiều cửa hiệu nằm ở ngã tư mặt tiền hai bên đường.

Sắt Sắt hiện tại không nghĩ ra.

Mạc Tầm Hoan dù sao cũng là hoàng tử, cho dù là hoàng tử của đảo quốc cũng không đến nỗi nghèo khó như vậy, bần hàn đến nỗi phải ở nơi bát nháo thô kệch này. Hơn nữa các hoàng tử khác đều có thị vệ cùng thị nữ theo trước theo sau, đi đến đâu cũng có vài thị vệ tùy tùng. Mà Mạc Tầm Hoan đi đâu cũng chỉ có một mình, cũng không hề thấy có thị vệ bảo vệ hắn, nhưng cũng chỉ có hai thị nữ mà một người bị hủy dung, một người tàn phế.



Thực hiển nhiên, hắn cũng không được Nam Việt hoàng triều coi trọng, nếu không cũng sẽ không ở một nơi đơn sơ như vậy.

Sắt Sắt đang chậm rãi bước trên phố đông, Thanh Mai thỉnh thoảng lại bị cảnh vật hai bên đường làm ngạc nhiên hấp dẫn, thỉnh thoảng lại chạy đến xem.

Đang ở một cửa hiệu mặt tiền bán vòng cổ trân châu, Sắt Sắt dừng bước.

Khi nàng rời khỏi Tuyền vương phủ, trên người không có một phân tiền nào, chỉ tối hôm qua cướp đoạt được mười lượng bạc của Bắc Đẩu cùng Nam Tinh, mà hôm qua nàng nghe chuyện của mẫu thân giờ lại không muốn trở về phủ mượn ngân lượng của phụ thân. Gia đình kia, nàng đã quyết không quay về.

Nàng tính đem trang sức trên người bán đi một ít, đổi chút ngân lượng. Trang sức của Sắt Sắt không nhiều, nếu có đều là những thứ nàng cực kì trân trọng, vậy nên thực sự không nỡ, nhưng vẫn phải nhẫn tâm quyết ý bán đi.

Cửa hàng mặt tiền này rất lớn, hiển nhiên là một cửa hiệu ở một nơi phồn vinh, đối diện là một tiệm cầm đồ , mặt trên đặt một chút có giá bằng gỗ mun, trên mặt bày ra nhiều thứ rất lạ mắt.

Lập tức, Sắt Sắt kéo Thanh Mai cùng Tử Mê đi vào trong đó.

Trong tiệm rộng rãi nhưng ánh sáng lại mờ ảo, đằng kia là chiếc quầy dựa vào cửa sổ, có một nam tử dáng người cao lớn ôm đàn Không đang cùng chưởng quầy cò kè mặc cả. Nhìn bộ y phục bằng vải thô không phải Mạc Tầm Hoan thì còn có thể là ai.

“Cây đàn Không này cũ kĩ như vậy làm sao đáng giá một trăm lượng bạc, nhiều nhất là mười hai lượng, không thể tăng giá thêm nữa. Nếu ngươi cảm thấy được thì chúng ta giao dịch, nếu không được thì xin mời ngươi đi nơi khác.” Chưởng quầy không nói một cách kiên nhẫn.

“Mười hai lượng không được, chưởng quầy chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy đây là cây đàn Không cực kì quý báu sao. Lúc trước ta đã bỏ ra mười lượng vàng để mua nó. Cây đàn này âm sắc vô cùng tốt, ngươi nghe thử đi.” Nam tử đưa lưng về phía Sắt Sắt kia duỗi tay gảy đàn, thanh âm trong trẻo du dương như tiếng trời đang chảy xuôi trong cửa hàng u ám.

Chưởng quầy kia bị thanh âm mê hoặc, vươn hai ngón tay nói: “Cho ngươi thêm mười hai lượng, hai mươi tư hai lượng nếu còn không chịu thì ngươi đi nơi khác đi.” Nói xong, chưởng quầy liền đứng dậy tiếp đón Sắt Sắt.

“Ba vị cô nương, xin hỏi các vị muốn mua gì hay là đến cầm đồ?” Chương quầy vẻ mặt tươi cười hỏi.

“Được rồi, hai mươi hai lượng giao dịch đạt thành.” Mạc Tầm Hoan xoay người nói, vừa nhìn thấy Sắt Sắt hắn rõ ràng sửng sốt, đôi mắt đen hiện lên một tia sáng kì dị.

Hắn lại không có chút vì mình đến đây cầm đàn Không mà cảm thấy không được tự nhiên, thong dong đi về phía Sắt Sắt cười cười nói: “Giang cô nương, các ngươi đến đây là….cũng muốn cầm đồ sao?”

Sắt Sắt cười nhẹ nói: “Không sai, ta cũng đến đây để cầm đồ!”

Một hoàng tử dị quốc, một thiên kim hầu phủ thế nhưng lại lưu lạc đến đây cầm đồ, nghĩ một chút thực ra cũng rất buồn cười.

Nhưng hai người cũng không cảm thấy chuyện này quá mức dọa người, hai đôi mắt giao nhau, trong ánh mắt đều mang theo ý cười.

“Đàn Không của ngươi, thật sự muốn bán sao?” Sắt Sắt cười khẽ hỏi.

Đối với một người đam mê nhạc khúc, nhạc cụ đối với họ rất trân quý. Mà hắn lại phải mang nhạc cụ đi bán, có thể thấy được là túng thiếu như thế nào.

Chưởng quầy đem hai mươi hai lượng bạc để lên đài cười dài nói: “Vị công tử này, ngân lượng của ngươi đây.”

Ánh mắt Mạc Tầm Hoan nhìn xuống thoáng qua đàn Không, duỗi ngón tay mơn trớn đầu đàn không, con ngươi đen ngầm mang theo một vẻ không nỡ.

Sắt Sắt thấy thế cười nhẹ nói: “Mạc vương tử, không bằng ta mua lại cây đàn của ngươi, thấy thế nào?”

Ánh mắt sáng như vì sao của Mạc Tầm Hoan nhìn về phía Sắt Sắt, mỉm cười nói: “Ngươi lấy cái gì mua?”

Sắt Sắt chỉ vào trang sức trong tay Thanh Mai nói: “Dùng trang sức của ta đổi lấy đàn Không của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Mạc Tầm Hoan nghe vậy, lông mi chớp chớp, khóe môi cong lên, bật ra một tràng cười réo rắt lanh lảnh.

“Được, vậy theo ý ngươi!” Hắn cao giọng nói, tay nâng đàn Không lên.

“Xin lỗi chưởng quầy, đàn Không của ta không bán cho ngươi!” Mạc Tầm Hoan nói.

“Ta tăng giá cho ngươi, ba mươi hai lượng, thế nào? Hay là bốn mươi hai?” Chưởng quầy duỗi bốn ngón tay hướng về phía bóng dáng của Mạc Tầm Hoan kêu to.

Mạc Tầm Hoan không hề quay đầu lại, cười nhạt nói: “Chưởng quầy, một trăm lượng bạc cũng không bán cho ngươi.”

Hai người một trước một sau ra khỏi tiệm cầm đồ, chưởng quầy kia thì theo hướng haii người biến mất, bĩu môi cười: “Hừ! Hai người điên, trao đổi cho nhau không phải đều không có bạc giống nhau sao!”

Sắt Sắt cùng Mạc Tầm Hoan đi trên đường lớn, trong lúc nhất thời tâm tình hậm hực mới vừa rồi cũng theo gió bay đi.

Trên đỉnh đầu trời xanh mây trắng, những tia nắng trong vắt.

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tầm Hoan dưới ánh mặt trời sáng rực càng toát ra vẻ tuấn tú thuần khiết, ánh mắt ướt át, ý cười nhợt nhạt khi nhìn Sắt Sắt ẩn hiện vài phần quen thuộc cùng bướng bỉnh

Hắn hiển nhiên đã xem nàng là bạn bè.

“Mạc vương tử, chúng ta đều không có ngân lượng, vậy nên làm sao thì tốt?” Sắt Sắt cười khẽ hỏi.

Mạc Tầm Hoan nghiêng đầu suy tư một lát, nói: “Cây đàn Không này bán đi chỉ được hai mươi lượng bạc, nếu như ta ở bên đường đàn một khúc nói không chừng cũng có thể thu vào như vậy.”

“Ngươi nói là ở bên đường biểu diễn?” Sắt Sắt không chớp mi.

Mạc Tầm Hoan vuốt cằm: “Đúng vậy, biểu diễn!” Hắn nói bình tĩnh nói.

Mặc kệ là gì, ngay cả bị người khác xem thường, Mạc Tầm Hoan dường như không có chút gì không được tự nhiên.

Sắt Sắt không chớp mi, biểu diễn cũng là một chủ ý hay. Kĩ thuật đàn của Mạc Tầm Hoan tốt như vậy nhất định là sẽ có nhiều người thích nghe, nếu như kết hợp với kĩ thuật múa của nàng chắc chắn sẽ hấp dẫn không ít người đến xem.

“Được, vậy liền biểu diễn.” Sắt Sắt gật đầu nói: “Tuy rằng ta tài nghệ không cao siêu như công tử nhưng lại biết khiêu vũ, không bằng chúng ta cùng nhau biểu diễn, thế nào?”

Mạc Tầm Hoan nhướng mày, hắn dường như không dự đoán được Sắt Sắt sẽ khiêu vũ, nhưng như vậy có gì kì quái đâu, nữ tử trước mắt nhanh nhẹn linh động, ngay cả ném tên vào bình rượu còn có thể mười mũi tên đều trúng, còn có gì nàng làm không được đây!

“Tiểu thư, người thật sự muốn biểu diễn sao?” Thanh Mai cùng Tử Mê thấp giọng hỏi: “Hình như không được ổn!”

Sắt Sắt ngoái đầu lại cười khẽ, ánh mắt chiếu vào chỗ sâu nhất trong đôi mắt nàng, phảng chiếu hình ảnh thanh nhã đẹp mắt như ráng màu , sáng long lanh.

“Có gì mà không ổn, chẳng lẽ để chết đói thì ổn sao? Hay là đi ăn trộm thì ổn?” Sắt Sắt nháy mắt mấy cái hỏi. Không phải không có biện pháp khác nhưng đều không có cách kiếm tiền nào thỏa đáng hơn.

Ai có thể ngờ tới một thiên kim tiểu thư như Sắt Sắt lại có một ngày lưu lại đi biểu diễn kiếm tiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Phi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook