Quyển 2 - Chương 57
Nguyệt Xuất Vân
19/07/2013
Hoàng hôn hôm nay đẹp vô cùng. Đây là ngã tư đường nơi đế đô phồn hoa.
Trên bầu trời cao xa xa có vài áng mây lơ lửng nhẹ trôi, ánh chiều tà dìu dịu chiếu sáng trên con đường lớn, cây cối hai bên sum suê đang lay động trong gió.
Mạc Tầm Hoan khoanh chân ngồi trên một đệm, ánh chiều tà lung linh đang dừng trên người hắn, chiếu rọi cả người hắn đẹp như một khối ngọc. Mái tóc dài đen bóng tung bay tự do phía sau, làm nổi bật làn da trắng như hàn băng của hắn, hàng mi đen như mực tàu, ánh mắt sáng như vì sao.
Ngón tay thon dài của hắn đang lướt trên những dây đàn Không, tiếng nhạc réo rắt xa xưa theo những ngón tay của hắn tuôn ra, nhu hòa thư thả, tuyệt vời êm tai, làm người nghi hoặc phải chăng đây là tiếng nhạc của những vị tiên trên trời. Trên đường, những người đi đường nhịn không được dừng chân lại lắng nghe, tìm kiếm nơi phát ra tiếng nhạc.
“Bên kia có phải đang biểu diễn phải không, tiếng nhạc này thật sự rất êm tai nha!” Có người cúi đầu nói, tiếp theo không ít người liền cảm thấy hứng thú tụ lại.
Sắt Sắt đứng bên cạnh Mạc Tầm Hoan, mặc một bộ quần áo múa màu ánh trăng, làn váy rộng rãi, ống tay áo thật dài. Mái tóc đen dùng một sợi dây lụa buộc lại gọn gàng, khuôn mặt ngọc trắng nõn, đôi mắt thanh lệ khẽ đảo quanh , ánh nhìn trong lúc đó đoạt hồn đoạt phách.
Tiếng nhạc vang lên, Sắt Sắt nhẹ nhàng nhảy múa, giống như một con bướm đang tự do bay lượn, nhẹ nhàng dừng lại trên không, thân mình khẽ hạ xuống, cánh tay vươn lên cao, ở trong không trung tạo thành hình hoa lan.
Nhón gót, nhẹ nhàng nhảy lên, xoay tròn, khiêu vũ,…
Ống tay áo bay bay, làn váy khẽ xoay tròn.
Không có ngôn ngữ nào có thể hình dung được hết vẻ xinh đẹp này, nàng phảng phất không phải là một nữ tử trần gian mà giống như đã hóa thân thành một cánh bướm, khi thì tung cánh bay cao, khi thì bay lượn trên một đóa hoa, khi lại nghỉ chân hút mật. Kĩ thuật nhảy múa mê hoặc mà tuyệt mĩ, làm người xem điên đảo tâm hồn.
Những người đứng xem đều đã quên mất bản thân mình, toàn bộ đều không khỏi nín thở ngắm nhìn những động tác múa như mộng ảo, lắng nghe tiếng nhạc thần tiên trên chín tầng mây.
Vũ điệu đã kết thúc nhưng mọi người thật lâu sau vẫn chưa bừng tỉnh.
Chảy tóc xong, Thanh Mai đứng dậy hô lớn: “Các vị tiểu thư công tử, nếu cảm thấy điệu múa đẹp mắt, tiếng nhạc êm tai thì xin mọi người hãy tặng tiền”
Mọi người nghe vậy đều lấy bạc ra, chỉ nghe một trận ào ào, trên mặt đất đầy những đồng bạc vụn.
“Nhạc hay, múa đẹp, biểu diễn thêm một lần đi!” Trong đám người có một người hô lên.
Tiếng nhạc lại vang lên, Sắt Sắt cười nhẹ, nhanh nhẹn bắt đầu động tác nhảy múa.
Lầu hai Lâm Giang lâu.
Dạ Vô Yên mặc hoa phục bằng gấm thêu, đứng lặng bên cửa sổ, ánh mắt xuyên qua cánh cửa sổ mở một nửa, nhìn ra cảnh tượng phía xa xa.
Bên ngoài là hồ nước mênh mông tĩnh lặng, những lá sen tròn tròn lơ lửng trôi nổi trên mặt nước , từng đóa sen trắng chen nhau làm cho mặt hồ thêm đẹp . Gió động mặt nước, những đóa sen trắng cũng lay động, tựa như mĩ nhân ở trong gió khiêu vũ.
Nhớ tới nhảy múa, trước mắt Dạ Vô Yên bỗng nhiên thoáng hiện lên bóng dáng đêm đó nhanh nhẹn linh hoạt khiêu vũ, mềm mại muôn vẻ, nhẹ nhàng thanh thoát.
Bên môi Dạ Vô Yên gợi lên một chút ý cười tự giễu, sao hắn lại có thể nghĩ đến nàng? Hắn cùng nữ tử nhẫn tâm kia nay đã không còn quan hệ gì, làm sao còn có thể nhớ tới nàng?
Hắn ngửa đầu, uống cạn chén rượu nguyên chất, làm cho vị cay đắng theo cổ họng bị đè xuống, áp chế mất mát nhè nhẹ trong lòng. *mất mát lớn thì có*
Một đợt tiếng nhạc trong trẻo không biết từ đâu bay tới, du dương giống như tiếng trên trời rất êm tai. Ánh mắt sắc bén của Dạ Vô Yên hiện lên ý cười nhạt.
“Kim Đường, ngươi có nghe thấy tiếng đàn không?” Chân mày Dạ Vô Yên thoáng nhướng lên, nhẹ giọng hỏi.
“Vương gia, Lâm Giang lâu này khắp nơi đều là đàn sáo, tất nhiên là nghe được.” Kim Đường nói.
“Bổn vương đang nói là ở bên ngoài kia.” Dạ Vô Yên nói dứt lời, lơ đãng hé mắt, ánh mắt lóe lên một tia sáng xanh như một vầng trăng lạnh tỏa sáng.
Làn gió truyền đến âm thanh tao nhã êm tai, giống như tiếng trên trời. Người đánh đàn là một cao thủ, xem ra nơi đế đô phồn hoa này lại xuất hiện một tài tử.
Hắn cảm khái thở dài một tiếng.
“Các ngươi không nghe nói sao? Ở ngã tư có hai người đang biểu diễn, một nam tử gảy nên những âm thanh thần tiên như tiếng trên trời, một nữ tử nhảy múa kinh hồng tuyệt đẹp. Người có kĩ thuật nhảy múa tuyệt đẹp kia cho dù là các cô nương Yên Chi lâu cũng không ai có thể sánh bằng.” Gần đó có một nam tử nhỏ giọng nói với nam tử ngồi đối diện cùng bàn của mình.
Người kia nghe vậy vội vàng nhìn theo người đó hỏi rõ.
Dạ Vô Yên nghe vậy, tay cầm chén rượu, cười nhẹ.
Kinh hồng tuyệt vũ?
Trước mắt hắn hiện lên hình bóng xinh đẹp đang nhảy múa kia, chẳng lẽ còn có người xứng với bốn chữ Kinh hồng tuyệt vũ sao?
Hắn cầm chén rượu trong tay đặt lên bàn, đứng dậy bước ra ngoài.
Ánh chiều tà chiếu rọi, sắc đỏ tràn ngập. Ngã tư đường thật yên lặng, đáng lẽ lúc này là lúc mọi người qua lại nhiều nhất nhưng lại yên tĩnh, có chút quái dị.
Dạ Vô Yên ngước mắt lên nhìn về phía ngã tư nơi những người đi đường tụ tập, dường như tất cả mọi người trong con phố này đều vây lại ở đó. Hắn có chút hứng thú cười cười, chậm rãi bước về hướng đó. Đứng ở bên ngoài đám người, xuyên qua đoàn người nhìn thấy một bóng dáng nhanh nhẹn mặc áo quần bằng lụa trắng đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Chỉ nghe thấy tiếng nhạc có chút chuyển biến nho nhỏ, nàng kia thân mình bỗng nhiên ngửa ra sau, sự mềm dẻo cùng tấm lưng thon nhỏ giống như cong thành một vầng trăng khuyết. Đầu nhẹ nhàng xoay, búi tóc bỗng nhiên rũ xuống, mái tóc đen như làn mây giống như một thác nước đổ xuống, nàng bỗng nhiên xoay người, mái tóc đen tung bay, theo thân hình nhẹ nhàng xoay tròn, giống như một đóa hoa sen đang nở rộ.
Dạ Vô Yên bình tĩnh cười nhạt chợt nhìn thấy nét mặt của nữ tử đó, hai con ngươi đen sâu thẳm có chút bất ngờ.
Đúng là nàng!
Cứ tưởng rằng đuổi nàng ra khỏi phủ sẽ không bao giờ còn có chút liên quan gì đến nàng nữa, cũng không ngờ lúc này đây nhìn thấy gương mặt của nàng, trái tim của hắn đột nhiên bị kìm hãm, không thể khống chế được nỗi kinh ngạc trong lồng ngực .
Nữ nhân này không trở về hầu phủ của nàng, sao lại chạy đến đầu đường biểu diễn, hơn nữa lại còn có một nam tử tuấn mĩ đệm đàn cho nàng. *ca lại ghen rồi =))*
“Kim Đường!” Dạ Vô Yên lạnh giọng nói, con ngươi đen u ám đang bị thiêu đốt bởi hai ngọn lửa, lóng lánh một thứ ánh sáng phức tạp khó đoán.
Kim tổng quản cúi người chạy lại, Dạ Vô Yên nói nhỏ vài tiếng bên tai hắn.
Kim tổng quản sửng sốt, nói: “Vương gia,việc này hình như không được ổn.”
“Nhanh đi!” Đôi mắt lạnh lẽo của Dạ Vô Yên nhíu lại, hắn cũng mặc kệ cái gì ổn hay không ổn.
Kim tổng quản gật đầu, vội vàng nhận lệnh mà đi.
Tiếng nhạc thấm nhuần, vũ điệu say lòng người. Bóng dáng nhanh nhẹn nhảy múa, mang lại vẻ phong tình như cảnh tiên.
Mọi người xem say mê, nhưng vào lúc đó từ bên ngoài đám người có vài nam nhân mặc áo quần đen tay cầm đao kiếm kích động tiến đến, nhảy vào đám người, bọn họ liền vung đao kiếm, ánh đao lóe lên trong không trung.
Đám người đang xem nhìn thấy thét chói tai, ôm đầu tản ra. Trong nháy mắt đều biến mất sạch sẽ. Mới vừa rồi còn nhốn nháo mà nháy mắt đã không biết biến đi nơi nào.
Tử Mê thấy thế, tay cầm bảo kiếm che chắn trước người Sắt Sắt.
Vài người mặc áo đen kia cũng không có hành động gì, người mặc áo đen cầm đầu lạnh lùng nói: “Ai cho các ngươi biểu diễn ở nơi này? Còn không mau rời đi, nếu không thì kiếm trong tay ta sẽ không tha cho các ngươi.”
Toàn thân Sắt Sắt giống như không còn sức lực, múa vài bài đã cảm thấy có chút mệt mỏi, nhìn đống bạc vụn trên mặt đất cũng đã đủ cho nàng sống một thời gian nên cũng không cần thiết phải tranh cãi cùng những người này, nàng lau mồ hôi trên trán, quay sang Mạc Tầm Hoan gật đầu.
“Chúng ta rời đi thôi!” Sắt Sắt lạnh giọng nói, ra lệnh cho Thanh Mai cùng Tử Mê nhặt bạc vụn dưới đất lên.
“Rời đi nhanh đi, sau này nếu để cho chúng ta thấy các ngươi biểu diễn ở trên đường thì đừng trách ta không khách sáo.” Người mặc áo đen nói lạnh lùng .
Sắt Sắt tưởng là người của nhạc phường hoặc là thanh lâu đến quấy rối, bởi vì dù sao các nàng biểu diễn ở đây đã làm cho bao nhiêu người bị thiệt hại vì các nàng. Giờ phút này nghe bọn họ nói ngay cả nơi khác cũng muốn ngăn cấm, trong lòng có chút tức giận, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ chúng ta đi nơi khác biểu diễn các ngươi cũng muốn cấm sao?”
“Đúng vậy, đừng để ta gặp ngươi khiêu vũ lần nữa!” Người mặc áo đen nói.
Sắt Sắt tức giận cười lạnh, đây là hạng người gì tại sao lại vô lí như vậy? Ngẩng đầu, tầm mắt lơ đãng nhìn lướt qua một góc khuất phía đầu đường, thấy một nam tử đang lẳng lặng đứng ở đó, hoa phục bằng gấm thêu, mái tóc búi cao gài trâm Duệ Nguyệt.
Đó là Tuyền vương Dạ Vô Yên.
Sắt Sắt nhìn thấy hắn, rồi nhìn lại mũi kiếm đang chĩa về phía nàng, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ.
Cứ tưởng là do nhạc phường phái người tới quấy rối, lại chưa từng dự đoán được là do Dạ Vô Yên, trong lòng nàng nhất thời dâng lên một nỗi tức giận.
Hắn đã một chân đá nàng ra khỏi vương phủ, nay nàng cùng hắn đã không còn quan hệ gì, hắn dựa vào cái gì đến ra lệnh cho nàng?
Sắt Sắt cười lạnh, đôi mắt trong sáng dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng rực rỡ, nàng bỗng nhiên tiến thẳng về phía Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên nhìn thấy Sắt Sắt hướng tới hắn, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt phượng híp lại, ánh mắt u ám lạnh lẽo nhìn nàng.
“Giang Sắt Sắt, ngươi chính là quyến rũ nam nhân như vậy sao?” Dạ Vô Yên nói lạnh lùng, trong giọng nói nồng đượm ý đùa cợt. *đầy dấm chua thì có!*
Lời nói của hắn làm Sắt Sắt tức giận nhướng mày, nhưng nhìn thấy khóe môi hắn có chút ý cười giễu cợt, nàng áp chế lửa giận trong lòng, nở một nụ cười tà mị ngọt ngào. Nụ cười tươi tắn kia chiếu rọi dưới ánh chiều tà làm tăng thêm vẻ mê hoặc nghìn lần .
“Đúng, ta chính là quyến rũ nam nhân như vậy, thế nào? Hay là Tuyền vương ngươi cũng động lòng rồi?” Âm thanh của nàng mềm mại uyển chuyển như một áng mây trôi trên bầu trời: “Chỉ tiếc một nam nhân như ngươi, ta đây không có hứng thú.” =))
Sắt Sắt lắc đầu, cầm trong tay một mảnh lụa trắng xé thành hai mảnh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện ra giữa hai mảnh lụa, lạnh lùng dừng lại trên người Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên sửng sốt, nhìn nàng cười thanh lệ ngọt ngào cảm thấy giống như lòng mình bỗng nhiên bị kìm hãm. Hắn hé mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên, âm thanh u ám lạnh lùng nói: “Giang Sắt Sắt, ngươi đừng tự mình đa tình, một nữ nhân ác độc như ngươi, Dạ Vô Yên ta vĩnh viễn cũng không có hứng thú.”
Lời của nàng, rất lạnh và cũng thực tuyệt tình.
Lời của hắn, càng tuyệt tình hơn.
Sắt Sắt nghe vậy, nở nụ cười nhẹ.
“Thế thì thật sự không còn gì tốt hơn, vậy xin mời Tuyền vương sau này không cần đến đây cản trở ta nhảy múa.” Sắt Sắt nói xong, cười lạnh đi lướt qua Dạ Vô Yên, dáng người thon thả đang chìm trong ánh chiều tà, xinh đẹp nhưng xa cách vô cùng .
Dạ Vô Yên nhìn bóng dáng mê li của nàng, hàng mi xẹt tia một vẻ say mê.
“Vương gia, trong phủ truyền đến tin tức vương phi mới vừa tỉnh dậy!” Kim tổng quản thấp giọng nói.
Dạ Vô Yên nghe vậy thì ngẩn ra, nhẹ giọng : “Được, bổn vương trở về liền.” Nói xong, hắn cúi người nhìn thoáng qua Sắt Sắt rồi ngay lập tức xoay người rời đi.
Sắt Sắt trở lại nơi khiêu vũ, Thanh Mai sớm đã thu nhặt xong bạc vụn trên mặt đất, Mạc Tầm Hoan vẫn như trước lẳng lặng đùa nghịch dây đàn, sắc mặt thản nhiên.
“Thì ra ngươi chính là trắc phi của Tuyền vương kia.” Hắn nói nhàn nhạt.
Sắt Sắt khẽ cười nói: “Không sai, chúng ta từng gặp nhau một lần tại vương tôn yến.” Ngày đó Sắt Sắt trang điểm lòe loẹt tham gia vương tôn yến, ngay cả Phong Noãn còn không nhận ra nàng, Mạc Tầm Hoan tất nhiên cũng không nhận ra nàng.
Mạc Tầm Hoan cười cười, dường như không thèm để ý đến thân phận của Sắt Sắt.
Hai người đang đứng nói chuyện thì Sắt Sắt cảm thấy có gì đó khác lạ, chỉ thấy trên hai mái hiên bên ngã tư đường bỗng nhiên có vài nam nhân người Hán thân hình cao lớn nhảy xuống .
Bọn họ vừa xuất hiện liền không nói tiếng nào chạy về hướng hai người họ.
Người Hán này mặc quần áo rất kì quái, trên tay cầm một thanh đao lớn, chưa kịp tiến lại gần liền vung đại đao về hướng Mạc Tầm Hoan.
Đao pháp của bọn họ sắc bén vô cùng, trên đường trong nháy mắt tràn ngập ánh đao kiếm.
Sắt Sắt kinh hãi cảm thấy lần này chính là ám sát. Mới vừa rồi Dạ Vô Yên phái vài người mặc áo đen tới bất quá cũng chỉ để hù dọa nàng, cũng không có ý muốn giết người, mà vài người hiện tại rõ ràng là mang theo ý muốn giết người mãnh liệt.
Sắt Sắt vung ống tay áo lên, bắn ra vô số ám khí, nhiều mũi nhọn lạnh lẽo bay về phía vài người đang cầm đao kia, nhưng bởi vì công lực không đủ nên đều bị đao chặn lại toàn bộ .
Vì luyện tập nội công mới nên đêm qua nửa phần công lực còn lại đã bị Tử Mê phế bỏ, dĩ nhiên lúc này trong người nàng không còn chút công lực nào, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Sắt Sắt chưa bao giờ chật vật như vậy, nếu còn công lực thì nàng cũng chẳng phải sợ những người này.
Nhưng Mạc Tầm Hoan đối với tình cảnh đao kiếm cùng sát khí bức người này lại không có một chút khẩn trương, giống như đã sớm quen bị đuổi giết.
Ngay lúc Sắt Sắt nghĩ hai người sẽ không thể tránh khỏi mũi đao này thì chợt nghe “bùm” một tiếng nổ vang , không biết từ đâu xông ra vài người tiếp chiêu những người kia, ngăn trở mũi đao của bọn chúng.
Vài người mặc áo đen này xuất hiện cự kì bí ẩn quỷ dị, người áo đen đầu đội mũ đen mặt che khăn đen, động tác của bọn họ mau lẹ giống như ma quỷ, một đám người nhìn qua trông như mộng như ảo, giống như lúc nào cũng có thể tiêu tán trong không khí.
Đao pháp của bọn họ cũng rất kì lạ, một đao vung lên, mặc kệ là chắn đòn hay tấn công vẫn chỉ đâm thẳng, mỗi chiêu đều thẳng tắp đánh ra, không linh hoạt uyển chuyển, nhưng uy lực vẫn không giảm.
Vài người Hán kia dĩ nhiên không phải là đối thủ của vài người mặc áo đen này, chỉ trong chốc lát cả đám bọn chúng đều mất mạng dưới đao của những người mặc áo đen này.
Giải quyết xong những tên ám sát , vài người mặc áo đen liền đồng loạt quỳ gối thi lễ với Mạc Tầm Hoan.
Mạc Tầm Hoan lúc này không có biểu tình gì nhìn họ, thản nhiên gật đầu, vài người bọn họ liền thả người chạy đi, ở trước mắt nàng biến mất vào hư không.
Vài người mặc áo đen này hiển nhiên là thị vệ của Mạc Tầm Hoan, nhưng kì quái là ngày thường không biết bọn họ ẩn núp ở nơi nào, càng khiến cho Sắt Sắt ngạc nhiên là họ giống như ma quỷ đến và đi không hề thấy bóng dáng.
Sắt Sắt bỗng nhiên nhớ lại mẫu thân từng nói qua trên đảo Đông Hải có các võ sĩ, võ công của bọn họ khác với võ công của Trung Nguyên, gọi là nhẫn thuật. *thuật ẩn mình*
Xem ra võ công của những người này chính là nhẫn thuật. Không ngờ tới thị vệ của Mạc Tầm Hoan đều là những Ninja. (Ninja: cá nhân hay tổ chức đánh thuê chuyên về hoạt động bí mật, có chức năng làm giàn điệp,phá hoại, xâm nhập, ám sát, thậm chí tập kích đối phương trong một số trường hợp nhất định.)
“Mạc vương tử, thị vệ của ngươi thật là lợi hại nha!” Thanh Mai rất khâm phục nói.
Sắc mặt của Mạc Tầm Hoan vẫn thản nhiên như trước, không có một chút dao động nào, nhưng Sắt Sắt vẫn theo dõi ánh mắt của hắn và nhận thấy được trong mắt hắn ẩn chứa vẻ ưu thương.
“Giang cô nương, phố đông là nơi không thể ở lại lâu, ta muốn đến tị nạn tại nhà của một người bạn, Giang cô nương nếu như nguyện ý thì xin mời đi theo ta.” Mạc Tầm Hoan nói thản nhiên , trong giọng nói mơ hồ có ẩn ý muốn mời nàng.
Sắt Sắt suy nghĩ rồi nói: “Được, chúng ta đi theo ngươi.”
Thật ra Sắt Sắt đã nhận được những thích khách mới vừa rồi hiển nhiên đều nhắm vào Mạc Tầm Hoan, nay hắn đang nguy nan, nàng càng không có lí do rời khỏi.
Mạc Tầm Hoan nghe vậy thì dẫn theo các nàng đi xuyên qua các ngã tư ở Phi Thành, cuối cùng đứng trước một cánh cửa nhỏ. Sắt Sắt nhìn thấy ngôi nhà này tường thật cao hiển nhiên không phải là nhà của người bình thường, cánh cửa nhỏ này chỉ là một cánh cửa bí mật ở sau.
Mạc Tầm Hoan gõ vài tiếng liền có một người nô bộc già tiến ra mở cửa, nhìn thấy Mạc Tầm Hoan thì gật đầu, giống như rất quen thuộc với hắn. Nhìn thấy Sắt Sắt, Thanh Mai cùng Tử Mê thì người nộ bộc già lại ngẩn người.
Mạc Tầm Hoan mỉm cười nói: “Các nàng đều là bạn của ta.”
Người nô già gật đầu, cũng không nhiều lời dẫn bọn họ vào trong.
Xuyên qua vài vòm cửa hình ánh trăng liền nhìn thấy một khoảng sân xanh ngắt, đập vào mắt là cây cối xanh um. Đây hiển nhiên là sân sau của phủ đệ, có đủ mọi loại chuối tây. Chuối tây có lá to bản, chung quanh um tùm, nhìn xuyên ra lớp kính nhỏ vô cùng xanh tươi thật đẹp mắt, mang đến một loại hưởng thụ khác thường.
Người nô bộc già dẫn họ đi qua một con đường, chỉ trong chốc lát đã đến cửa một gian thư phòng ở viện trước.
Người nô già đi vào bên trong thông báo, chờ một lúc, Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi: “Mạc vương tử, đây là phủ đệ của ai vậy?”
Mạc Tầm Hoan nói: “Chủ nhân của ngôi nhà này ngươi chắc chắn cũng quen biết.”
Sắt Sắt nhíu mày, nghĩ không ra người mà nàng cùng hắn đều quen biết rốt cuộc là ai?
Đúng lúc này, người nô già bước ra mời Mạc Tầm Hoan cùng Sắt Sắt vào.
Bên trong thư phòng rất gọn gàng, một bóng dáng cao ngất xoay người lại, hướng về Mạc Tầm Hoan cười nói: “Mạc vương tử, hôm nay sao lại rảnh đến đây?”
Tầm mắt của người đó xẹt qua Sắt Sắt thì nụ cười trên khóe môi bỗng nhiên cứng lại.
Sắt Sắt nhìn thấy dung mạo của người đó cũng sửng sốt.
Hắn đúng là ngũ ca của Dạ Vô Yên, đương triều ngũ hoàng tử Dạ Vô Nhai.
Từ khi từ biệt ở vương tôn yến, nhiều ngày qua nàng chưa từng gặp hắn. Lúc này nhìn thấy hắn, trong lòng Sắt Sắt vẫn cảm thấy có lỗi.
Tại vương tôn yến, Dạ Vô Nhai đã thay nàng nhận một kiếm, nàng cũng chưa kịp nói lời cảm tạ cùng hắn, sau đó hắn lại ở trước mặt Dạ Vô Yên bất bình thay cho nàng, trong lòng nàng cũng rất cảm kích hắn.
Sắt Sắt cũng không ngờ được Mạc Tầm Hoan lại quen biết Dạ Vô Nhai. Suy nghĩ một chút cũng thấy không có gì sai, thật ra ngày đó chính Dạ Vô Nhai đã giới thiệu Mạc Tầm Hoan cho Sắt Sắt biết.
Dạ Vô Nhai hiển nhiên cũng không ngờ được người đứng sau Mạc Tầm Hoan là Sắt Sắt, nhìn thấy nàng, con ngươi đen vốn đang ảm đạm bỗng nhiên sáng ngời. Nhưng nghĩ đến việc nàng cùng Mạc Tầm Hoan đến đây thì ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
“Ngũ hoàng tử, Tầm Hoan chỉ sợ sẽ phải ở lại trong phủ quấy rầy một thời gian.” Mạc Tầm Hoan nói chậm rãi.
Tầm mắt Dạ Vô Nhai vẫn đang dán trên người Sắt Sắt, nghe vậy, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng nói: “Để ta sai người đi sắp xếp phòng, các ngươi cứ yên tâm ở lại nơi này.”
“Mạc vương tử, ngũ hoàng tử, ta còn có việc, xin rời đi trước.”
Nếu đây là phủ đệ của Dạ Vô Nhai thì Mạc Tầm Hoan ở lại đây chắc hẳn đã được an toàn, nàng cũng yên tâm, không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Sắt Sắt nói xong, xoay người định rời đi.
Dạ Vô Nhai nghe vậy cũng nhanh chóng bước tới trước mặt nàng, trực tiếp chặn đường đi của nàng.
“Ngươi đi như vậy là không muốn gặp ta sao.” Trong âm thanh trầm thấp có thêm một chút mất mát, khóe môi hiện lên một nụ cười khổ.
“Ngũ hoàng tử, sao ngài lại nói vậy, ta làm sao mà không muốn gặp ngài, chỉ là ta thật sự có việc, chỉ có thể rời đi.” Sắt Sắt cười nhẹ nói.
“Nếu như thế thì ở lại đi, ta biết nếu như ngươi không phải không có chỗ đi cũng sẽ không theo Mạc vương tử đến đây.” Dạ Vô Nhai nói chậm rãi.
Dạ Vô Nhai nếu đã nói như vậy thì thật hiển nhiên hắn đã biết nàng bị Dạ Vô Yên bỏ. Hắn cũng không để ý Sắt Sắt có đồng ý hay không, chỉ để ý phân phó người hầu đi sửa sang lại phòng.
Mạc Tầm Hoan không nói gì, miễn cưỡng dựa vào chiếc bàn bên cạnh, hai khóe mắt hẹp dài xếch lên, bên môi nở nụ cười vô thức.
Trên bầu trời cao xa xa có vài áng mây lơ lửng nhẹ trôi, ánh chiều tà dìu dịu chiếu sáng trên con đường lớn, cây cối hai bên sum suê đang lay động trong gió.
Mạc Tầm Hoan khoanh chân ngồi trên một đệm, ánh chiều tà lung linh đang dừng trên người hắn, chiếu rọi cả người hắn đẹp như một khối ngọc. Mái tóc dài đen bóng tung bay tự do phía sau, làm nổi bật làn da trắng như hàn băng của hắn, hàng mi đen như mực tàu, ánh mắt sáng như vì sao.
Ngón tay thon dài của hắn đang lướt trên những dây đàn Không, tiếng nhạc réo rắt xa xưa theo những ngón tay của hắn tuôn ra, nhu hòa thư thả, tuyệt vời êm tai, làm người nghi hoặc phải chăng đây là tiếng nhạc của những vị tiên trên trời. Trên đường, những người đi đường nhịn không được dừng chân lại lắng nghe, tìm kiếm nơi phát ra tiếng nhạc.
“Bên kia có phải đang biểu diễn phải không, tiếng nhạc này thật sự rất êm tai nha!” Có người cúi đầu nói, tiếp theo không ít người liền cảm thấy hứng thú tụ lại.
Sắt Sắt đứng bên cạnh Mạc Tầm Hoan, mặc một bộ quần áo múa màu ánh trăng, làn váy rộng rãi, ống tay áo thật dài. Mái tóc đen dùng một sợi dây lụa buộc lại gọn gàng, khuôn mặt ngọc trắng nõn, đôi mắt thanh lệ khẽ đảo quanh , ánh nhìn trong lúc đó đoạt hồn đoạt phách.
Tiếng nhạc vang lên, Sắt Sắt nhẹ nhàng nhảy múa, giống như một con bướm đang tự do bay lượn, nhẹ nhàng dừng lại trên không, thân mình khẽ hạ xuống, cánh tay vươn lên cao, ở trong không trung tạo thành hình hoa lan.
Nhón gót, nhẹ nhàng nhảy lên, xoay tròn, khiêu vũ,…
Ống tay áo bay bay, làn váy khẽ xoay tròn.
Không có ngôn ngữ nào có thể hình dung được hết vẻ xinh đẹp này, nàng phảng phất không phải là một nữ tử trần gian mà giống như đã hóa thân thành một cánh bướm, khi thì tung cánh bay cao, khi thì bay lượn trên một đóa hoa, khi lại nghỉ chân hút mật. Kĩ thuật nhảy múa mê hoặc mà tuyệt mĩ, làm người xem điên đảo tâm hồn.
Những người đứng xem đều đã quên mất bản thân mình, toàn bộ đều không khỏi nín thở ngắm nhìn những động tác múa như mộng ảo, lắng nghe tiếng nhạc thần tiên trên chín tầng mây.
Vũ điệu đã kết thúc nhưng mọi người thật lâu sau vẫn chưa bừng tỉnh.
Chảy tóc xong, Thanh Mai đứng dậy hô lớn: “Các vị tiểu thư công tử, nếu cảm thấy điệu múa đẹp mắt, tiếng nhạc êm tai thì xin mọi người hãy tặng tiền”
Mọi người nghe vậy đều lấy bạc ra, chỉ nghe một trận ào ào, trên mặt đất đầy những đồng bạc vụn.
“Nhạc hay, múa đẹp, biểu diễn thêm một lần đi!” Trong đám người có một người hô lên.
Tiếng nhạc lại vang lên, Sắt Sắt cười nhẹ, nhanh nhẹn bắt đầu động tác nhảy múa.
Lầu hai Lâm Giang lâu.
Dạ Vô Yên mặc hoa phục bằng gấm thêu, đứng lặng bên cửa sổ, ánh mắt xuyên qua cánh cửa sổ mở một nửa, nhìn ra cảnh tượng phía xa xa.
Bên ngoài là hồ nước mênh mông tĩnh lặng, những lá sen tròn tròn lơ lửng trôi nổi trên mặt nước , từng đóa sen trắng chen nhau làm cho mặt hồ thêm đẹp . Gió động mặt nước, những đóa sen trắng cũng lay động, tựa như mĩ nhân ở trong gió khiêu vũ.
Nhớ tới nhảy múa, trước mắt Dạ Vô Yên bỗng nhiên thoáng hiện lên bóng dáng đêm đó nhanh nhẹn linh hoạt khiêu vũ, mềm mại muôn vẻ, nhẹ nhàng thanh thoát.
Bên môi Dạ Vô Yên gợi lên một chút ý cười tự giễu, sao hắn lại có thể nghĩ đến nàng? Hắn cùng nữ tử nhẫn tâm kia nay đã không còn quan hệ gì, làm sao còn có thể nhớ tới nàng?
Hắn ngửa đầu, uống cạn chén rượu nguyên chất, làm cho vị cay đắng theo cổ họng bị đè xuống, áp chế mất mát nhè nhẹ trong lòng. *mất mát lớn thì có*
Một đợt tiếng nhạc trong trẻo không biết từ đâu bay tới, du dương giống như tiếng trên trời rất êm tai. Ánh mắt sắc bén của Dạ Vô Yên hiện lên ý cười nhạt.
“Kim Đường, ngươi có nghe thấy tiếng đàn không?” Chân mày Dạ Vô Yên thoáng nhướng lên, nhẹ giọng hỏi.
“Vương gia, Lâm Giang lâu này khắp nơi đều là đàn sáo, tất nhiên là nghe được.” Kim Đường nói.
“Bổn vương đang nói là ở bên ngoài kia.” Dạ Vô Yên nói dứt lời, lơ đãng hé mắt, ánh mắt lóe lên một tia sáng xanh như một vầng trăng lạnh tỏa sáng.
Làn gió truyền đến âm thanh tao nhã êm tai, giống như tiếng trên trời. Người đánh đàn là một cao thủ, xem ra nơi đế đô phồn hoa này lại xuất hiện một tài tử.
Hắn cảm khái thở dài một tiếng.
“Các ngươi không nghe nói sao? Ở ngã tư có hai người đang biểu diễn, một nam tử gảy nên những âm thanh thần tiên như tiếng trên trời, một nữ tử nhảy múa kinh hồng tuyệt đẹp. Người có kĩ thuật nhảy múa tuyệt đẹp kia cho dù là các cô nương Yên Chi lâu cũng không ai có thể sánh bằng.” Gần đó có một nam tử nhỏ giọng nói với nam tử ngồi đối diện cùng bàn của mình.
Người kia nghe vậy vội vàng nhìn theo người đó hỏi rõ.
Dạ Vô Yên nghe vậy, tay cầm chén rượu, cười nhẹ.
Kinh hồng tuyệt vũ?
Trước mắt hắn hiện lên hình bóng xinh đẹp đang nhảy múa kia, chẳng lẽ còn có người xứng với bốn chữ Kinh hồng tuyệt vũ sao?
Hắn cầm chén rượu trong tay đặt lên bàn, đứng dậy bước ra ngoài.
Ánh chiều tà chiếu rọi, sắc đỏ tràn ngập. Ngã tư đường thật yên lặng, đáng lẽ lúc này là lúc mọi người qua lại nhiều nhất nhưng lại yên tĩnh, có chút quái dị.
Dạ Vô Yên ngước mắt lên nhìn về phía ngã tư nơi những người đi đường tụ tập, dường như tất cả mọi người trong con phố này đều vây lại ở đó. Hắn có chút hứng thú cười cười, chậm rãi bước về hướng đó. Đứng ở bên ngoài đám người, xuyên qua đoàn người nhìn thấy một bóng dáng nhanh nhẹn mặc áo quần bằng lụa trắng đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Chỉ nghe thấy tiếng nhạc có chút chuyển biến nho nhỏ, nàng kia thân mình bỗng nhiên ngửa ra sau, sự mềm dẻo cùng tấm lưng thon nhỏ giống như cong thành một vầng trăng khuyết. Đầu nhẹ nhàng xoay, búi tóc bỗng nhiên rũ xuống, mái tóc đen như làn mây giống như một thác nước đổ xuống, nàng bỗng nhiên xoay người, mái tóc đen tung bay, theo thân hình nhẹ nhàng xoay tròn, giống như một đóa hoa sen đang nở rộ.
Dạ Vô Yên bình tĩnh cười nhạt chợt nhìn thấy nét mặt của nữ tử đó, hai con ngươi đen sâu thẳm có chút bất ngờ.
Đúng là nàng!
Cứ tưởng rằng đuổi nàng ra khỏi phủ sẽ không bao giờ còn có chút liên quan gì đến nàng nữa, cũng không ngờ lúc này đây nhìn thấy gương mặt của nàng, trái tim của hắn đột nhiên bị kìm hãm, không thể khống chế được nỗi kinh ngạc trong lồng ngực .
Nữ nhân này không trở về hầu phủ của nàng, sao lại chạy đến đầu đường biểu diễn, hơn nữa lại còn có một nam tử tuấn mĩ đệm đàn cho nàng. *ca lại ghen rồi =))*
“Kim Đường!” Dạ Vô Yên lạnh giọng nói, con ngươi đen u ám đang bị thiêu đốt bởi hai ngọn lửa, lóng lánh một thứ ánh sáng phức tạp khó đoán.
Kim tổng quản cúi người chạy lại, Dạ Vô Yên nói nhỏ vài tiếng bên tai hắn.
Kim tổng quản sửng sốt, nói: “Vương gia,việc này hình như không được ổn.”
“Nhanh đi!” Đôi mắt lạnh lẽo của Dạ Vô Yên nhíu lại, hắn cũng mặc kệ cái gì ổn hay không ổn.
Kim tổng quản gật đầu, vội vàng nhận lệnh mà đi.
Tiếng nhạc thấm nhuần, vũ điệu say lòng người. Bóng dáng nhanh nhẹn nhảy múa, mang lại vẻ phong tình như cảnh tiên.
Mọi người xem say mê, nhưng vào lúc đó từ bên ngoài đám người có vài nam nhân mặc áo quần đen tay cầm đao kiếm kích động tiến đến, nhảy vào đám người, bọn họ liền vung đao kiếm, ánh đao lóe lên trong không trung.
Đám người đang xem nhìn thấy thét chói tai, ôm đầu tản ra. Trong nháy mắt đều biến mất sạch sẽ. Mới vừa rồi còn nhốn nháo mà nháy mắt đã không biết biến đi nơi nào.
Tử Mê thấy thế, tay cầm bảo kiếm che chắn trước người Sắt Sắt.
Vài người mặc áo đen kia cũng không có hành động gì, người mặc áo đen cầm đầu lạnh lùng nói: “Ai cho các ngươi biểu diễn ở nơi này? Còn không mau rời đi, nếu không thì kiếm trong tay ta sẽ không tha cho các ngươi.”
Toàn thân Sắt Sắt giống như không còn sức lực, múa vài bài đã cảm thấy có chút mệt mỏi, nhìn đống bạc vụn trên mặt đất cũng đã đủ cho nàng sống một thời gian nên cũng không cần thiết phải tranh cãi cùng những người này, nàng lau mồ hôi trên trán, quay sang Mạc Tầm Hoan gật đầu.
“Chúng ta rời đi thôi!” Sắt Sắt lạnh giọng nói, ra lệnh cho Thanh Mai cùng Tử Mê nhặt bạc vụn dưới đất lên.
“Rời đi nhanh đi, sau này nếu để cho chúng ta thấy các ngươi biểu diễn ở trên đường thì đừng trách ta không khách sáo.” Người mặc áo đen nói lạnh lùng .
Sắt Sắt tưởng là người của nhạc phường hoặc là thanh lâu đến quấy rối, bởi vì dù sao các nàng biểu diễn ở đây đã làm cho bao nhiêu người bị thiệt hại vì các nàng. Giờ phút này nghe bọn họ nói ngay cả nơi khác cũng muốn ngăn cấm, trong lòng có chút tức giận, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ chúng ta đi nơi khác biểu diễn các ngươi cũng muốn cấm sao?”
“Đúng vậy, đừng để ta gặp ngươi khiêu vũ lần nữa!” Người mặc áo đen nói.
Sắt Sắt tức giận cười lạnh, đây là hạng người gì tại sao lại vô lí như vậy? Ngẩng đầu, tầm mắt lơ đãng nhìn lướt qua một góc khuất phía đầu đường, thấy một nam tử đang lẳng lặng đứng ở đó, hoa phục bằng gấm thêu, mái tóc búi cao gài trâm Duệ Nguyệt.
Đó là Tuyền vương Dạ Vô Yên.
Sắt Sắt nhìn thấy hắn, rồi nhìn lại mũi kiếm đang chĩa về phía nàng, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ.
Cứ tưởng là do nhạc phường phái người tới quấy rối, lại chưa từng dự đoán được là do Dạ Vô Yên, trong lòng nàng nhất thời dâng lên một nỗi tức giận.
Hắn đã một chân đá nàng ra khỏi vương phủ, nay nàng cùng hắn đã không còn quan hệ gì, hắn dựa vào cái gì đến ra lệnh cho nàng?
Sắt Sắt cười lạnh, đôi mắt trong sáng dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng rực rỡ, nàng bỗng nhiên tiến thẳng về phía Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên nhìn thấy Sắt Sắt hướng tới hắn, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt phượng híp lại, ánh mắt u ám lạnh lẽo nhìn nàng.
“Giang Sắt Sắt, ngươi chính là quyến rũ nam nhân như vậy sao?” Dạ Vô Yên nói lạnh lùng, trong giọng nói nồng đượm ý đùa cợt. *đầy dấm chua thì có!*
Lời nói của hắn làm Sắt Sắt tức giận nhướng mày, nhưng nhìn thấy khóe môi hắn có chút ý cười giễu cợt, nàng áp chế lửa giận trong lòng, nở một nụ cười tà mị ngọt ngào. Nụ cười tươi tắn kia chiếu rọi dưới ánh chiều tà làm tăng thêm vẻ mê hoặc nghìn lần .
“Đúng, ta chính là quyến rũ nam nhân như vậy, thế nào? Hay là Tuyền vương ngươi cũng động lòng rồi?” Âm thanh của nàng mềm mại uyển chuyển như một áng mây trôi trên bầu trời: “Chỉ tiếc một nam nhân như ngươi, ta đây không có hứng thú.” =))
Sắt Sắt lắc đầu, cầm trong tay một mảnh lụa trắng xé thành hai mảnh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện ra giữa hai mảnh lụa, lạnh lùng dừng lại trên người Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên sửng sốt, nhìn nàng cười thanh lệ ngọt ngào cảm thấy giống như lòng mình bỗng nhiên bị kìm hãm. Hắn hé mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên, âm thanh u ám lạnh lùng nói: “Giang Sắt Sắt, ngươi đừng tự mình đa tình, một nữ nhân ác độc như ngươi, Dạ Vô Yên ta vĩnh viễn cũng không có hứng thú.”
Lời của nàng, rất lạnh và cũng thực tuyệt tình.
Lời của hắn, càng tuyệt tình hơn.
Sắt Sắt nghe vậy, nở nụ cười nhẹ.
“Thế thì thật sự không còn gì tốt hơn, vậy xin mời Tuyền vương sau này không cần đến đây cản trở ta nhảy múa.” Sắt Sắt nói xong, cười lạnh đi lướt qua Dạ Vô Yên, dáng người thon thả đang chìm trong ánh chiều tà, xinh đẹp nhưng xa cách vô cùng .
Dạ Vô Yên nhìn bóng dáng mê li của nàng, hàng mi xẹt tia một vẻ say mê.
“Vương gia, trong phủ truyền đến tin tức vương phi mới vừa tỉnh dậy!” Kim tổng quản thấp giọng nói.
Dạ Vô Yên nghe vậy thì ngẩn ra, nhẹ giọng : “Được, bổn vương trở về liền.” Nói xong, hắn cúi người nhìn thoáng qua Sắt Sắt rồi ngay lập tức xoay người rời đi.
Sắt Sắt trở lại nơi khiêu vũ, Thanh Mai sớm đã thu nhặt xong bạc vụn trên mặt đất, Mạc Tầm Hoan vẫn như trước lẳng lặng đùa nghịch dây đàn, sắc mặt thản nhiên.
“Thì ra ngươi chính là trắc phi của Tuyền vương kia.” Hắn nói nhàn nhạt.
Sắt Sắt khẽ cười nói: “Không sai, chúng ta từng gặp nhau một lần tại vương tôn yến.” Ngày đó Sắt Sắt trang điểm lòe loẹt tham gia vương tôn yến, ngay cả Phong Noãn còn không nhận ra nàng, Mạc Tầm Hoan tất nhiên cũng không nhận ra nàng.
Mạc Tầm Hoan cười cười, dường như không thèm để ý đến thân phận của Sắt Sắt.
Hai người đang đứng nói chuyện thì Sắt Sắt cảm thấy có gì đó khác lạ, chỉ thấy trên hai mái hiên bên ngã tư đường bỗng nhiên có vài nam nhân người Hán thân hình cao lớn nhảy xuống .
Bọn họ vừa xuất hiện liền không nói tiếng nào chạy về hướng hai người họ.
Người Hán này mặc quần áo rất kì quái, trên tay cầm một thanh đao lớn, chưa kịp tiến lại gần liền vung đại đao về hướng Mạc Tầm Hoan.
Đao pháp của bọn họ sắc bén vô cùng, trên đường trong nháy mắt tràn ngập ánh đao kiếm.
Sắt Sắt kinh hãi cảm thấy lần này chính là ám sát. Mới vừa rồi Dạ Vô Yên phái vài người mặc áo đen tới bất quá cũng chỉ để hù dọa nàng, cũng không có ý muốn giết người, mà vài người hiện tại rõ ràng là mang theo ý muốn giết người mãnh liệt.
Sắt Sắt vung ống tay áo lên, bắn ra vô số ám khí, nhiều mũi nhọn lạnh lẽo bay về phía vài người đang cầm đao kia, nhưng bởi vì công lực không đủ nên đều bị đao chặn lại toàn bộ .
Vì luyện tập nội công mới nên đêm qua nửa phần công lực còn lại đã bị Tử Mê phế bỏ, dĩ nhiên lúc này trong người nàng không còn chút công lực nào, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Sắt Sắt chưa bao giờ chật vật như vậy, nếu còn công lực thì nàng cũng chẳng phải sợ những người này.
Nhưng Mạc Tầm Hoan đối với tình cảnh đao kiếm cùng sát khí bức người này lại không có một chút khẩn trương, giống như đã sớm quen bị đuổi giết.
Ngay lúc Sắt Sắt nghĩ hai người sẽ không thể tránh khỏi mũi đao này thì chợt nghe “bùm” một tiếng nổ vang , không biết từ đâu xông ra vài người tiếp chiêu những người kia, ngăn trở mũi đao của bọn chúng.
Vài người mặc áo đen này xuất hiện cự kì bí ẩn quỷ dị, người áo đen đầu đội mũ đen mặt che khăn đen, động tác của bọn họ mau lẹ giống như ma quỷ, một đám người nhìn qua trông như mộng như ảo, giống như lúc nào cũng có thể tiêu tán trong không khí.
Đao pháp của bọn họ cũng rất kì lạ, một đao vung lên, mặc kệ là chắn đòn hay tấn công vẫn chỉ đâm thẳng, mỗi chiêu đều thẳng tắp đánh ra, không linh hoạt uyển chuyển, nhưng uy lực vẫn không giảm.
Vài người Hán kia dĩ nhiên không phải là đối thủ của vài người mặc áo đen này, chỉ trong chốc lát cả đám bọn chúng đều mất mạng dưới đao của những người mặc áo đen này.
Giải quyết xong những tên ám sát , vài người mặc áo đen liền đồng loạt quỳ gối thi lễ với Mạc Tầm Hoan.
Mạc Tầm Hoan lúc này không có biểu tình gì nhìn họ, thản nhiên gật đầu, vài người bọn họ liền thả người chạy đi, ở trước mắt nàng biến mất vào hư không.
Vài người mặc áo đen này hiển nhiên là thị vệ của Mạc Tầm Hoan, nhưng kì quái là ngày thường không biết bọn họ ẩn núp ở nơi nào, càng khiến cho Sắt Sắt ngạc nhiên là họ giống như ma quỷ đến và đi không hề thấy bóng dáng.
Sắt Sắt bỗng nhiên nhớ lại mẫu thân từng nói qua trên đảo Đông Hải có các võ sĩ, võ công của bọn họ khác với võ công của Trung Nguyên, gọi là nhẫn thuật. *thuật ẩn mình*
Xem ra võ công của những người này chính là nhẫn thuật. Không ngờ tới thị vệ của Mạc Tầm Hoan đều là những Ninja. (Ninja: cá nhân hay tổ chức đánh thuê chuyên về hoạt động bí mật, có chức năng làm giàn điệp,phá hoại, xâm nhập, ám sát, thậm chí tập kích đối phương trong một số trường hợp nhất định.)
“Mạc vương tử, thị vệ của ngươi thật là lợi hại nha!” Thanh Mai rất khâm phục nói.
Sắc mặt của Mạc Tầm Hoan vẫn thản nhiên như trước, không có một chút dao động nào, nhưng Sắt Sắt vẫn theo dõi ánh mắt của hắn và nhận thấy được trong mắt hắn ẩn chứa vẻ ưu thương.
“Giang cô nương, phố đông là nơi không thể ở lại lâu, ta muốn đến tị nạn tại nhà của một người bạn, Giang cô nương nếu như nguyện ý thì xin mời đi theo ta.” Mạc Tầm Hoan nói thản nhiên , trong giọng nói mơ hồ có ẩn ý muốn mời nàng.
Sắt Sắt suy nghĩ rồi nói: “Được, chúng ta đi theo ngươi.”
Thật ra Sắt Sắt đã nhận được những thích khách mới vừa rồi hiển nhiên đều nhắm vào Mạc Tầm Hoan, nay hắn đang nguy nan, nàng càng không có lí do rời khỏi.
Mạc Tầm Hoan nghe vậy thì dẫn theo các nàng đi xuyên qua các ngã tư ở Phi Thành, cuối cùng đứng trước một cánh cửa nhỏ. Sắt Sắt nhìn thấy ngôi nhà này tường thật cao hiển nhiên không phải là nhà của người bình thường, cánh cửa nhỏ này chỉ là một cánh cửa bí mật ở sau.
Mạc Tầm Hoan gõ vài tiếng liền có một người nô bộc già tiến ra mở cửa, nhìn thấy Mạc Tầm Hoan thì gật đầu, giống như rất quen thuộc với hắn. Nhìn thấy Sắt Sắt, Thanh Mai cùng Tử Mê thì người nộ bộc già lại ngẩn người.
Mạc Tầm Hoan mỉm cười nói: “Các nàng đều là bạn của ta.”
Người nô già gật đầu, cũng không nhiều lời dẫn bọn họ vào trong.
Xuyên qua vài vòm cửa hình ánh trăng liền nhìn thấy một khoảng sân xanh ngắt, đập vào mắt là cây cối xanh um. Đây hiển nhiên là sân sau của phủ đệ, có đủ mọi loại chuối tây. Chuối tây có lá to bản, chung quanh um tùm, nhìn xuyên ra lớp kính nhỏ vô cùng xanh tươi thật đẹp mắt, mang đến một loại hưởng thụ khác thường.
Người nô bộc già dẫn họ đi qua một con đường, chỉ trong chốc lát đã đến cửa một gian thư phòng ở viện trước.
Người nô già đi vào bên trong thông báo, chờ một lúc, Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi: “Mạc vương tử, đây là phủ đệ của ai vậy?”
Mạc Tầm Hoan nói: “Chủ nhân của ngôi nhà này ngươi chắc chắn cũng quen biết.”
Sắt Sắt nhíu mày, nghĩ không ra người mà nàng cùng hắn đều quen biết rốt cuộc là ai?
Đúng lúc này, người nô già bước ra mời Mạc Tầm Hoan cùng Sắt Sắt vào.
Bên trong thư phòng rất gọn gàng, một bóng dáng cao ngất xoay người lại, hướng về Mạc Tầm Hoan cười nói: “Mạc vương tử, hôm nay sao lại rảnh đến đây?”
Tầm mắt của người đó xẹt qua Sắt Sắt thì nụ cười trên khóe môi bỗng nhiên cứng lại.
Sắt Sắt nhìn thấy dung mạo của người đó cũng sửng sốt.
Hắn đúng là ngũ ca của Dạ Vô Yên, đương triều ngũ hoàng tử Dạ Vô Nhai.
Từ khi từ biệt ở vương tôn yến, nhiều ngày qua nàng chưa từng gặp hắn. Lúc này nhìn thấy hắn, trong lòng Sắt Sắt vẫn cảm thấy có lỗi.
Tại vương tôn yến, Dạ Vô Nhai đã thay nàng nhận một kiếm, nàng cũng chưa kịp nói lời cảm tạ cùng hắn, sau đó hắn lại ở trước mặt Dạ Vô Yên bất bình thay cho nàng, trong lòng nàng cũng rất cảm kích hắn.
Sắt Sắt cũng không ngờ được Mạc Tầm Hoan lại quen biết Dạ Vô Nhai. Suy nghĩ một chút cũng thấy không có gì sai, thật ra ngày đó chính Dạ Vô Nhai đã giới thiệu Mạc Tầm Hoan cho Sắt Sắt biết.
Dạ Vô Nhai hiển nhiên cũng không ngờ được người đứng sau Mạc Tầm Hoan là Sắt Sắt, nhìn thấy nàng, con ngươi đen vốn đang ảm đạm bỗng nhiên sáng ngời. Nhưng nghĩ đến việc nàng cùng Mạc Tầm Hoan đến đây thì ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
“Ngũ hoàng tử, Tầm Hoan chỉ sợ sẽ phải ở lại trong phủ quấy rầy một thời gian.” Mạc Tầm Hoan nói chậm rãi.
Tầm mắt Dạ Vô Nhai vẫn đang dán trên người Sắt Sắt, nghe vậy, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng nói: “Để ta sai người đi sắp xếp phòng, các ngươi cứ yên tâm ở lại nơi này.”
“Mạc vương tử, ngũ hoàng tử, ta còn có việc, xin rời đi trước.”
Nếu đây là phủ đệ của Dạ Vô Nhai thì Mạc Tầm Hoan ở lại đây chắc hẳn đã được an toàn, nàng cũng yên tâm, không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Sắt Sắt nói xong, xoay người định rời đi.
Dạ Vô Nhai nghe vậy cũng nhanh chóng bước tới trước mặt nàng, trực tiếp chặn đường đi của nàng.
“Ngươi đi như vậy là không muốn gặp ta sao.” Trong âm thanh trầm thấp có thêm một chút mất mát, khóe môi hiện lên một nụ cười khổ.
“Ngũ hoàng tử, sao ngài lại nói vậy, ta làm sao mà không muốn gặp ngài, chỉ là ta thật sự có việc, chỉ có thể rời đi.” Sắt Sắt cười nhẹ nói.
“Nếu như thế thì ở lại đi, ta biết nếu như ngươi không phải không có chỗ đi cũng sẽ không theo Mạc vương tử đến đây.” Dạ Vô Nhai nói chậm rãi.
Dạ Vô Nhai nếu đã nói như vậy thì thật hiển nhiên hắn đã biết nàng bị Dạ Vô Yên bỏ. Hắn cũng không để ý Sắt Sắt có đồng ý hay không, chỉ để ý phân phó người hầu đi sửa sang lại phòng.
Mạc Tầm Hoan không nói gì, miễn cưỡng dựa vào chiếc bàn bên cạnh, hai khóe mắt hẹp dài xếch lên, bên môi nở nụ cười vô thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.