Đạo Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 63

Nguyệt Xuất Vân

19/07/2013

oàn người của Sắt Sắt theo thuyền nhỏ rời đi, Minh Xuân Thủy hầu như không lộ diện. Đi được một khoảng khá xa, Sắt Sắt quay đầu nhìn lại, thoáng ẩn hiện trên Vọng lâu đài của thuyền “Mặc Sa Hào” có một bóng áo trắng nhàn nhã. Trong lòng Sắt Sắt dâng lên một nỗi niềm khó tả, như có ngàn vạn tia lưới bao phủ trái tim. Cuối cùng cũng đã đến Thủy Long đảo.

Năm đó, sau khi mẫu thân của Sắt Sắt gả đến Nam Việt, bọn cướp biển liền thoái ẩn đến Thủy Long đảo.

Mười mấy năm trôi qua, bọn cướp biển lại có thủ lĩnh mới, tình thế trên đảo hiện nay như thế nào không ai có thể đoán trước được. Đây là lần đầu tiên Sắt Sắt lên đảo, có thể nói rất nguy hiểm, chưa kể đến khả năng còn có thể bị mất mạng trên đảo. Nhưng Sắt Sắt cũng không hề sợ mối nguy hiểm này.

Toàn bộ bốn phía Thủy Long đảo đều có đá ngầm, nếu không có thuyền của Thủy Long đảo trực tiếp hướng dẫn lên đảo, sẽ nguy hiểm vô cùng.

Sắc trời đã chuyển sang hoàng hôn, ánh tà dương đỏ như máu làm cho mặt biển như nhuộm một mảnh màu hồng.

Thuyền của Sắt Sắt và các nàng đảo một vòng chung quanh Thủy Long đảo nhưng không dám tùy tiện lên đảo.

“Tiểu thư, chúng ta cũng không thể cứ chạy vòng vòng nơi này mãi?!” Thanh Mai nhỏ giọng hỏi, nếu cứ chạy vòng vòng trời sẽ tối mất.

“Chờ một chút xem sao, nếu vẫn không có người đi ra, chúng ta sẽ vào” Sắt Sắt nói ngân nga . Dựa vào kỹ thuật chèo thuyền của Nhã Tử, có lẽ có thể tiến vào đảo.

Đang nói thì thấy một con thuyền nhỏ theo bãi đá ngầm chạy ra, đây là một con thuyền loại nhỏ dùng để tuần tra, trên thuyền có bốn thủy thủ và hai gã cướp biển.

Sắt Sắt thấp giọng dặn dò: “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, các ngươi cũng đừng lên tiếng”

Mọi người đều cúi đầu đáp ứng, Mạc Tầm Hoan ôm tất ngồi trên thuyền, sắc mặt thản nhiên, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Sắt Sắt bảo Nhã Tử thay đổi hướng thuyền, giả ý bỏ chạy.

Quả nhiên, hai tên cướp biển kia thấy thuyền nhỏ của các nàng, vừa la lên vừa đuổi theo, trong chốc lát đã chặn được đường đi của thuyền các nàng.

“Hahaha, một thuyền đầy người đẹp, đã lâu không được gặp mặt hàng đẹp thế này, lại còn tự dâng đến cửa nữa. Còn muốn trốn sao, đây là chỗ nào mà các ngươi nghĩ đến chuyện bỏ chạy ?” Một tên hải tặc cười như điên nói, tay hắn rút một thanh đoản đao đang cài bên hông ra.

Màn đêm buông xuống, ánh đao lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo bén nhọn khiến lòng người run sợ.

“Tất cả đều ngoan ngoãn hết cho ta, không thì lão tử sẽ đem nhóm người các ngươi ném xuống biển làm mồi cho cá hết’’. Hai tên cướp biển nói xong liền nhảy lên thuyền của Sắt Sắt, dùng dây thừng vất vả trói gô các nàng lại.

Mọi người đều ngoan ngoãn không chống cự, tùy ý để bọn chúng trói đem vào. Hai tên cướp biển cũng không hỏi lai lịch của mọi người, dẫn theo các nàng nhắm hướng đảo chạy tới, có lẽ chúng không ngờ những nữ tử nũng nịu như vậy đến đây có mục đích riêng.

Quả nhiên nơi đây có rất nhiều đá ngầm, phần đông đều ẩn chìm dưới mặt nước biển, rất khó phát hiện, cũng có một số ít đá ngầm to cao nhô ra khỏi mặt nước, lởm chởm như răng cài lược, khiến mọi người đều sợ hãi.

Qua khỏi bãi đá ngầm, xa xa là Thủy Long đảo

Từ bãi biển trông thấy, trên Thủy Long đảo cây cối xanh um tươi tốt, cây cối này quái dị vô cùng, khác với cây cối trên đất liền, màu xanh đậm hơn, cũng đẹp và lạ hơn. Núi non trên đảo trùng điệp, dốc thẳng đứng , phủ đầy hoa tươi và cây xanh.

Mấy tên hải tặc mang theo đám người Sắt Sắt đi thẳng một đường vào đảo, xuyên qua cánh rừng, đến một dãy lều trại lớn lập dọc theo triền núi.

Màn đêm buông xuống, trên đảo ánh lên vài đốm lửa trại, mùi cá nướng xông tới mũi, đây đó vang lớn tiếng cười thô lỗ.

Ở một khoảng trống trước cửa trại, vài chục tên cướp biển tụ năm tụ ba hội họp uống rượu, bên cạnh bọn họ là mười mấy nữ tử bị cột lại, các nàng quần áo hỗn độn, hiển nhiên là bị bọn chúng bắt đến để mua vui.

Có tiếng kêu rên của một nữ tử vang đến, đôi mắt Sắt Sắt nhíu lại, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm. Bọn cướp biển này lại thô bạo tàn nhẫn đến thế này.

Mạc Tầm Hoan đang đi bên cạnh Sắt Sắt, bước chân bỗng chậm lại. Sắt Sắt chú ý tới ánh mắt của hắn, trong nháy mắt bỗng chuyển thành màu đỏ.

Sắt Sắt đột nhiên hiểu ra, những nữ nhân này có lẽ chính là thần dân của nước Y Mạch đảo . Tàn nhẫn làm sao khi hắn phải trơ mắt nhìn thần dân của mình chịu nhục. Tuy tay hắn nắm chặt thành quyền, đầu móng tay sớm cắm vào da thịt, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn thản nhiên, không có hành động gì.

Sự nhẫn nại như thế này, chỉ có người đã từng trải qua sự ngược đãi tàn bạo mới có thể có được.

Tên cướp biển đem Sắt Sắt và các nàng bắt được, cung kính bẩm báo với một tên nam tử.

Tên nam tử kia thật hiển nhiên là đầu mục của bọn cướp biển này, thân hình bình thường, chỉ có đôi mắt âm độc, hiếu chiến.

Hắn đứng lên, đi vòng một vòng quanh bọn người Sắt Sắt, ánh mắt lóe lên vẻ dâm tà, lớn tiếng nói “Trói hết lên cây!’’. Sau đó chỉ vào Mạc Tầm Hoan rồi nói “Không ai được manh động, lão tử muốn hiến cho đại vương , còn lại thì thưởng cho các ngươi’’

Trên mặt Mạc Tầm Hoan vẫn thản nhiên, không lộ ra cảm xúc gì, nhưng trong con ngươi đen lại hiện ra một tia sáng lạnh mãnh liệt.

Vì Sắt Sắt cải dạng nam trang nên nhìn qua rất yếu ớt, bọn cướp biển cũng không quan tâm lắm, chỉ trói giữ nàng ở đó, không ai để ý đến nàng.

Những tên cướp biển còn lại vừa thấy tên thủ lĩnh kia ra lệnh, vì nhiều ngày nay không gặp nữ nhân nào mới mẻ, tự nhiên đều thèm thuồng tiến lên, vây quanh Thanh Mai, Tử Mê và Nhã Tử giở trò.

Thanh Mai sợ đến mức nhắm mắt lại, thét lên chói tai. Ngay cả Tử Mê là người biết võ sắc mặc ngày thường luôn bình tĩnh, lúc này sắc mặt cũng đã tái nhợt. Nhã Tử dường như đã sớm quen nhìn những chuyện như vậy nên lông mi cũng không chớp.

Vài tiếng ‘’Xoạt’’ nhỏ vang lên, vài giọt máu bắn lên như hoa, dưới ánh lửa trại lấp lánh đỏ tươi ghê rợn.

Những tên cướp biển có ý đồ hành hung bẩn thỉu, trên cổ tay đều có nhiều vết máu. Vết thương rất sâu nhưng chỉ lướt qua động mạch, hiển nhiên người sử dụng đao đã đạt tới cảnh giới rất cao, nếu không chỉ sợ mấy cánh tay này đều đã thành phế thải.

Bọn cướp biển kinh hãi, đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy dưới ánh lửa trại đỏ rực, công tử áo xanh vốn bị trói chặt như bánh chưng, đang lạnh lùng đứng ở đó, dây thừng trên người sớm đã bị đứt ra rơi trên mặt đất.

Quang hoa lưu chuyển, bóng đao ảnh chợt lóe lên rồi cuộn vào bên hông của hắn, trên mặt thanh lệ tĩnh lặng, khóe môi cười nhàn nhã, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu dưới ánh trăng rằm, ánh mắt thanh nhã như tuyết trên đỉnh thái sơn, dường như chỉ liếc mắt một cái có thể làm cho người khác cảm thấy tự hổ thẹn.

Người tao nhã như vậy, ngay cả thời điểm giết người sợ sẽ không toát ra một chút máu tanh lệ khí nào.

Nụ cười của hắn thanh tao lịch sự như vậy, dường khiến người xem nhẹ ý lạnh trong ánh mắt của hắn, nhưng khi nhìn kỹ vào đáy mắt sâu trong sáng ngời đó, ý lạnh kia gợn lên lấp lánh, lẫm liệt, bình tĩnh như thủy tinh.

Khi ánh mắt bọn cướp biển chạm vào ý lạnh lùng trong mắt nàng, nhịn không được phải rùng mình.

‘’Ngươi là ai?’’ Tên đầu mục cướp biển ngẩn người, cao giọng quát.

Không biết vì sao tuy thân hắn trãi qua trăm trận chiến nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của công tử áo xanh, lại có chút sợ hãi.

“Đem những nữ tử này thả ra hết’’ Sắt Sắt thản nhiên nói, thanh âm trong trẻo như nước chảy.

Đôi mắt nàng quét qua trên người những nữ tử đang bị trói, giờ phút này, ánh mắt nàng tràn đầy thương xót. Thầm tự cố gắng ổn định hô hấp, nàng phải cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, mạnh mẽ. Nhưng bản thân nàng tự hiểu, trong lòng nàng sớm đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Trong nháy mắt sợ hãi qua đi, tên đầu mục cướp biển nhìn thấy mấy chục tên cướp biển đồng bọn phía sau, cười cười nói ”Bằng vào một mình ngươi, thật sự là làm cho thiên hạ chê cười , chỉ một thanh loan đao mà dám ra lệnh cho lão tử. Như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi thắng cây đao trong tay ta, ta sẽ cho ngươi mang những nữ nhân này về. Thế nào?’’

Sắt Sắt cười nhạt, ánh mắt trong trẻo lộ vẻ lạnh lùng. Nàng vung tay áo xanh lên, vài luồng sáng lạnh xẹt qua trong không trung, bắn tới cái cây bên cạnh, dây thừng lập tức bị đứt ra. Thanh Mai, Tử Mê và Nhã Tử liền thoát khỏi trói buộc.

Bóng dáng Tử Mê nhoáng lên một cái, phi thân nhảy đến trước mặt Sắt Sắt, âm thanh lạnh lùng nói ”Ngươi còn chưa xứng động thủ với công tử nhà ta’’. Nói xong nàng nhẹ nhàng lấy ống tiêu đang giắt bên hông ra.



Tiêu của Tử Mê không dùng để thổi, mà là binh khí, ống tiêu dài và thô hơn ống tiêu bình thường.

”Thiết Huyết tiêu?’’ Tên thủ lĩnh cướp biển vừa thấy, hai mắt trợn trừng, liên tục lui về phía sau.

Hai tên cướp biển mới vừa rồi bắt các nàng đến há hốc mồm kinh ngạc. Rõ ràng vừa rồi không thấy các nàng trên người có đeo binh khí, giờ phút này, không biết loan đao của công tử áo xanh từ đâu ra, còn ống tiêu này lại cũng là binh khí.

’’Ngươi nhận ra được Thiết Huyết tiêu, sao còn không thả những nữ tử đó ra, đưa bọn ta đi gặp đại vương trên đảo ngay!’’ Tử Mê cười lạnh lùng.

Tên thủ đầu mục cướp biển nghe vậy cười điên cuồng nói ’’Thiết Huyết đại tiêu thì sao, xem ra ngươi là con của Thiết Ngọc Lang, nhưng ngươi cũng nên biết, ngay cả cha ngươi còn bị chúng ta giam cầm, các ngươi có bản lĩnh vượt qua vòng vây sao.’’

Sắt Sắt nghe vậy trong lòng chấn động.

Năm đó, thủ hạ của mẫu thân nàng- Tứ Đại Long- gồm có phụ thân của Tử Mê – Thiết Ngọc Lang, mẫu thân của Thanh Mai – Thanh Điểu, còn có Mã Đằng, Tây Môn Diệu, phụ thân của Thanh Mai – Âm Dương Sư. Sau khi mẫu thân Sắt Sắt thoái ẩn, không xen vào việc của Đông Hải nữa, cũng không tìm hiểu tin tức về Đông Hải.

Nhưng hàng năm, phụ thân của Tử Mê vẫn đều đặn gửi thư cho mẫu thân của Sắt Sắt. Mấy tháng trước, Sắt Sắt còn nghe Tử Mê nói, phụ thân nàng gửi thư cho biết trên Thủy Long đảo mọi sự đều tốt.

Từ khi nghe được việc của Y Mạch đảo, Sắt Sắt liền biết được, thư tín này đều không xác thực. Nàng cũng hoài nghi rằng phụ thân của Tử Mê đã bị nhốt. Nhưng khi chính tai nghe được tin tức này, trong lòng vẫn chấn động. Tứ Đại Long năm xưa oai phong cỡ nào, đều bị nhốt cả sao?

Tử Mê nghe vậy, bàn tay nắm Thiết Huyết tiêu phát run, ánh sáng lạnh trong mắt nàng chợt lóe lên, thiết huyết tiêu trong tay xé gió lướt tới, đánh tên thủ lĩnh cướp biển kia.

’’Hôm nay ta sẽ bắt ngươi rồi đi cứu cha ta’’

Đoản đao cùng Thiết Huyết tiêu giao phong, bắn ra ánh sáng lạnh, thân thể Tử Mê như một con chim nhỏ, không ngừng vây quanh tấn công tên thủ lĩnh cướp biển kia. Thiết Huyết tiêu mỗi lần đâm ra đều phát ra kiếm khí bén nhọn.

Những tên cướp biển còn lại sớm phân tán ra xung quanh bao vây đoàn người của Sắt Sắt.

Không đến ba mươi hiệp, tên đầu mục cướp biển kia liền rơi vào thế hạ phong, mắt thấy sẽ sớm bị Tử Mê hạ thủ.

Chợt nghe một tiếng hét lạnh lùng vang lớn ’’Làm c gì vậy?’’

Một nhóm người xuyên qua bóng đêm chậm rãi đi tới, người cầm đầu là một tên cướp biển tuổi còn trẻ, mày rậm nhíu lại, gương mặt đen mang theo vẻ tức giận.

Ánh mắt Sắt Sắt ngưng lại, thì ra tên cướp biển trẻ tuổi này là tên cướp biển muốn cướp bóc Sắt Sắt và các nàng khi đang trên biển, Mã Dược.

Bọn cướp biển thấy hắn đi tới, đều cung kính nói ’’Mã tướng quân’’

Không thể tưởng tượng được, Mã Dược này là cướp biển của Thủy Long đảo, hơn nữa còn là một đầu mục, hèn chi võ nghệ không tệ.

’’Có chuyện gì?!’’ Mã Dược lạnh giọng hỏi, khi nhìn đến Mạc Tầm Hoan, ánh mắt hắn sáng ngời, cười ha hả nói ’’Tiểu nương tử, sao ngươi lại tới đây, chẳng lẽ đã nghĩ thông suốt, muốn đến nương tựa bản tướng quân?’’

Chợt nghe một tiếng kêu thảm vang lên, tên cướp biển đầu mục giao đấu với Tử Mê ôm lỗ tai khóc nói ’’Tướng quân, cứu ta!’’

Mã Dược cười ha hả, tách Tử Mê và tên tiểu đầu mục kia ra, nói ’’Đừng đánh nữa, là người một nhà, là người một nhà!’’

Bọn cướp biển nghe vậy, nhất thời kinh ngạc trợn tròn mắt.

Cái gì là người một nhà?

Mã Dược lạnh giọng quát một tiếng, nói ’’Sau này nàng đó là nương tử của bản tướng quân, chẳng lẽ còn không phải là người một nhà sao. Các ngươi đều cút hết cho ta, cút ra xa đi, cút ra xa đi’’

Mạc Tầm Hoan nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng lóe lên.

Mã Dược này, da mặt quả nhiên là dày.

’’Tướng quân, trong tay nữ tử này là Thiết Huyết tiêu’’, tên cướp biển tiểu đầu mục nhỏ giọng nói.

’’Thật sao?!’’ Mã Dược cười khẽ nói ’’Ngươi nhìn thấy tiêu thì nói là thiết huyết tiêu, thiết huyết tiêu ở đâu ra có nhiều như vậy. Thiết Huyết tiêu không phải đang trong tay Thiết Ngọc Lang hay sao?’’

Tên cướp biển đầu mục vội vã nói ’’Thuộc hạ không rõ, có thể là đã nhìn nhầm, Mã tướng quân!’’

Mã Dược híp mắt cười nói ’’Cút hết!’’

Bọn cướp biển đồng loạt tản đi hết.

’’Tiểu nương tử, theo ta đi!’’ Mã Dược cợt nhả cười nói với Mạc Tầm Hoan, bỗng nhiên hướng tới Sắt Sắt nháy mắt.

Trong chớp mắt, Sắt Sắt bỗng nhiên cảm thấy Mã Dược này không giống như tên cướp biển lúc vừa rồi. Lúc trước khi bắt cóc các nàng trên biển, ngay cả khi hắn vừa đùa giỡn với Mạc Tầm Hoan vừa cướp bóc, nhưng sắc mặt của hắn không phải là người xấu.

Sắt Sắt không chớp mi, cảm thấy con người Mã Dược không như bề ngoài của hắn, liền theo hắn đi về phía trại.

Đoàn người đi vào một căn nhà gỗ có phong cách cổ xưa.

Bên trong phòng, dưới ánh nến.

Đóng cửa phòng xong, vẻ mặt cợt nhả của Mã Dược trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị.

Hắn nhướng mày đánh giá Sắt Sắt một lúc rồi nói ’’Sao ngươi có Tân Nguyệt Loan đao?’’

Sắt Sắt không chớp mi nhớ tới ngày ấy lúc đang ở trên biển, khi nàng rút loan đao ra khỏi vỏ, Mã Dược dường như cực kỳ kinh ngạc hỏi: ngươi đang sử dụng là Tân Nguyệt Loan đao sao?

’’Ngươi là ai?’’ Sắt Sắt thấp giọng nói, hiển nhiên ngày ấy Mã Dược này kiêng kỵ đối với thân thế của nàng, vì Tân Nguyệt Loan đao là binh khí của mẫu thân Sắt Sắt, thân là cướp biển của Thủy Long đảo hẳn phải biết đến.

Mã Dược trừng mắt nhìn, nói ’’Năm đó Lạc Long Vương trên biển oai phong một cõi, thủ hạ của người có Tứ Đại Long, ta là con của Mã Đằng một trong Tứ Đại Long’’

’’Thì ra ngươi là con của Mã Đằng’’ Sắt Sắt thấp giọng nói. Mẫu thân của nàng đã từng nói qua, Mã Đằng là thuộc hạ thân cận trung thành của bà, nên nàng thấp giọng nói ’’Lạc Long Vương là mẫu thân của ta’’

Mã Dược nghe vậy, sắc mặt nghiêm trọng hỏi ’’Công tử có tín vật không?’’

Sắt Sắt đem Kim lệnh bài đeo trên cổ xuống, hỏi ’’Tín vật là cái này phải không?’’

Mã Dược nhìn nhìn Kim lệnh bài trong tay Sắt Sắt, trầm giọng nói ’’Đúng là cái này!’’. Hắn ngừng một chút lại hỏi ’’Nhưng ta nhớ rõ đứa nhỏ của Lạc Long Vương là một nha đầu, không phải là một vị công tử !?’’

Sắt Sắt cười cười nói ’’Ta quả thật là một nữ tử, chẳng qua là cải dạng nam trang mà thôi’’

’’Nữ cải nam trang?’’ Mã Dược lắc đầu, có chút thất vọng nói ’’Nếu như ngươi là nam tử thì tốt rồi, có thể dựa vào miếng Kim lệnh bài này thu phục đồng đạo, đáng tiếc…’’

Ngụ ý hơi có chút thất vọng.



’’Nữ tử thì làm sao? Tên dâm tặc nhà ngươi’’ Thanh Mai bên cạnh bất bình lên tiếng nói, nàng đối với Mã Dược có ấn tượng không tốt lắm.

Mã Dược nhướng nhướng mày nói ’’Ngươi là ai?’’

Ta là ai thì có can hệ gì tới ngươi?’’ Thanh Mai hất mũi lên trời hừ một tiếng nói.

’’Mã Dược, Tứ Đại Long đâu?’’ Sắt Sắt lạnh giọng hỏi.

’’Bị Tây Môn Lâu nhốt vào đại lao rồi!’’ Mã Dược nói thản nhiên , hai con ngươi đen hiện lên một vẻ đau xót.

’’Tây Môn Lâu?’’ Sắt Sắt híp mắt nói ’’Là con của Tây Môn Diệu?’’

’’Không sai, hiện tại hắn chính là Hải tặc đại vương, không ngờ tên tiểu tử văn nhược ngày nào giờ võ nghệ cao cường, tính tình thâm độc, ngay cả cha ruột của mình hắn cũng nhốt vào đại lao. Thật ra nay hắn đang tiêu diêu tự tại làm vua ở Y Mạch quốc’’ Mã Dược căm hận nói.

Thì ra Hải tặc đại vương lại là con của Tây Môn Diệu, mà ngay cả cha của mình hắn cũng đem nhốt chung với Tứ Đại Long.

’’Ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì, vì sao ngươi không đi cứu bọn họ?’’ Thanh Mai đau khổ nói, cha mẹ của nàng đều bị nhốt ở chốn nào.

’’Vậy ra ngươi là đời sau của tướng quân Thanh Điểu , còn ngươi là nữ nhi của Thiết thúc thúc’’ Mã Dược chỉ vào Thanh Mai và Tử Mê nói ’’Các ngươi tưởng ta không nghĩ cách cứu bọn họ? Quá khó khăn, nếu như ta không làm ra vẻ nước chảy bèo trôi như thế này, bọn chúng đã sớm nhốt luôn cả ta rồi’’ Mã Dược thở dài nói ’’Ngươi đến thật đúng lúc, ta vốn tưởng ngươi là tiểu thư tay trói gà không chặt, không ngờ lại được chân truyền của Lạc Long vương. Lần này diệt trừ tên khốn chết tiệt Tây Môn Lâu xem ra có lẽ có một chút hy vọng.

May mắn Sắt Sắt giấu diếm võ công, nên bọn cướp biển ngày đó không để ý đến nàng. Nếu không, sợ rằng nàng đã sớm bị ám toán.

’’Trước mắt, trên đảo này là thế lực của ai?’’ Sắt Sắt hỏi.

’’Tất nhiên bề ngoài đều là thế lực của Tây Môn Lâu, gồm cả ta, trên danh nghĩa đều là người của hắn. Nhưng ta biết ít nhất có một nửa là trung thành với Tứ Đại Long, một nửa khác là hám danh lợi. Phần lớn bọn thủ hạ trung thành với Tây Môn Lâu đều theo hắn đi Y Mạch quốc, chỉ có một số ít bộ phận ở đây để giám thị tình hình trên Thủy Long đảo’’

’’Nghĩ cách thu phục đám người ham danh lợi kia’’ giọng Sắt Sắt lạnh lùng nói.

’’Chuyện này dễ dàng lắm, ngươi chỉ cần trưng ra Kim lệnh bài và võ công của ngươi’’ Mã Dược nói ’’Ta sẽ an bài việc này’’

*

Hôm nay trời nắng rất đẹp.

Thủy Long đảo tối nam quả nhiên biển giác trên, lục thôn thấp thoáng.

Trên một mảnh đất trống rộng lớn, khoảng một nghìn tên cướp biển đứng chật ních. Bọn chúng đều giắt theo đoản đao, trường kiếm, mắt ngước lên một võ đài cao được dựng ở phía trước.

Luận võ đài kia mới được dựng xong ngày hôm qua, Mã Dược tướng quân nói, hôm nay muốn luận võ.

Cướp biển trên đảo hai năm nay rất ít luận võ, trước kia trong đám bọn chúng có rất nhiều đầu lĩnh, đều được tuyển ra từ các cuộc luận võ đài. Từ khi Tây Môn Lâu lên làm thủ lĩnh, luận võ đài bị hủy bỏ, hắn trực tiếp phân bổ đầu lĩnh.

Thế nên bọn chúng đều rất mong chờ kỳ luận võ này, từng tiểu đội đã lén luận võ trước, tuyển ra người thắng để tham gia vào kỳ luận võ ngày hôm nay.

Hôm nay Sắt Sắt cố ý khôi phục diện mạo nữ tử, nàng muốn dùng thân phận nữ tử để giành lấy thắng lợi ở kỳ luận võ này.

Nàng đứng dưới ánh nắng ấm nhìn bọn cướp biển này, bọn chúng đều cởi trần lộ ra mình đồng gân sắt, sục sôi ý chí chiến đấu. Bọn chúng bốc thăm xong, đều đứng bên dưới chờ lên võ đài.

Sắt Sắt thản nhiên đứng bên luận võ đài, nàng chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày, nàng sẽ đứng trên mảnh đất ở Thủy Long đảo này quyết đấu cùng các nam nhân.

Gió thổi đến mang theo hương vị của biển. Trong tay nàng cầm một tờ thăm có viết một dãy số, nàng không biết đối thủ là ai, nhưng mặc kệ là ai, nàng đều phải thắng.

Trên đài trải qua mấy trận quyết đấu, rốt cuộc có người gọi đến số trên tờ thăm của Sắt Sắt, nàng thản nhiên cười cười, tung mình nhảy lên đài, tà váy màu xanh phấp phới như đang khiêu vũ, bay lượng như một con bướm, dừng trên lôi đài.

Đối diện với luận võ đài có một ngọn núi cao thẳng dốc, trên núi cây cỏ xanh um.

Bên trên vách đá có một gốc cây đại thụ đang ra hoa, toàn cây phủ đầy ánh hoa màu hồng phấn.

Dưới tàng cây có một bóng dáng mặc quần áo màu trắng và màu tím đang đứng.

Bóng dáng màu trắng chính là Minh Xuân Thủy, hắn thản nhiên đứng dưới tàng cây đầy hoa, trong tay cầm ’’Thiên Lý nhãn’’, chăm chú quan sát võ đài luận võ. Nhìn thấy Sắt Sắt lên đài, hắn khẽ nhướng mi, môi nhếch lên một nụ cười sáng lạn.

’’Lâu chủ, nàng có thể thắng không?’’ Nam tử mặc áo tím không chớp mi hỏi.

Minh Xuân Thủy nhếch môi cười khẽ, nói ’’Nếu không có tình huống bất ngờ xảy ra thì vô sự, dường như nàng đã tập luyện một môn nội công đặc biệt, tiến triển rất nhanh. Ngươi chỉ cần lưu ý tình hình trên Y Mạch đảo, ta đoán sự việc ở đây đã sớm rơi vào tai mắt của Tây Môn Lâu, ít ngày nữa hắn sẽ xuất binh’’

Nam tử mặc áo tím gật đầu, gương mặt lạnh lùng ánh lên bơ phờ mệt mỏi.

Trên đài cuộc luận võ đang tiếp diễn.

Trận đầu, đối thủ đối mặt với Sắt Sắt là một nam tử có thân hình cao lớn vạm vỡ, rất cường tráng, giống như mình đồng da sắt.

Khi Sắt Sắt lên đài, bên dưới vang lên âm thanh hô hào, đùa cợt.

Sắt Sắt cười nhạt, bỏ ngoài tai tiếng đùa cợt.

Nam tử đối diện tỏ vẻ cực kỳ khinh thường Sắt Sắt. Không biết nữ tử này từ đâu tới đây, lại đòi tham gia luận võ. Hắn nắm tay lại, các đốt ngón tay rung lên kêu lên răng rắc. Hắn thô tục hô lên tiểu cô nương, luận võ với ngươi vốn không cần dùng đến binh khí. Chỉ trong quyền đầu tiên, nếu ngươi thua phải làm nương tử của ta.’’

Ngụ ý của hắn là muốn nhường Sắt Sắt.

Sắt Sắt thong thả cười, nói ’’Nếu ngươi không cần binh khí, ta cũng không dùng binh khí’’ Nàng không cần hắn nhường.

Nam tử kia cười phóng đãng, liền thả người hướng Sắt Sắt đánh tới.

Thân người Sắt Sắt vẫn bất động, đợi đến khi bóng đen chụp trên đỉnh đầu, mới phóng lên tránh né.

Nam tử kia không ngờ thân hình Sắt Sắt lại linh hoạt như thế, sau khi chụp hụt, hắn duỗi chân ổn định thân hình, xoay người lại đánh úp về phía Sắt Sắt. Bàn tay nam tử kia nắm chặt thành quyền, chộp tới trước ngực của Sắt Sắt.

Ánh mắt của Sắt Sắt lãnh đạm sắc bén, cũng không thèm trốn tránh, chỉ khoan thai phất tay áo một cái đánh lên mặt tên nam tử kia.

Nàng không muốn động thủ dây dưa kéo dài với hắn.

Tay áo nàng mang theo gió lạnh, sắc bén như dao lướt qua mặt tên nam tử kia, hắn kinh hoảng thu chưởng lui lại, ngửa đầu ra tránh tổn thương trên mặt, nhưng cằm cảm thấy đau đớn như bị dao cắt.

Sắt Sắt duỗi người, đánh úp về phía dưới người của hắn, nam tử kia đứng không vững nên rớt xuống đài.

Trận đầu, Sắt Sắt thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Phi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook