Quyển 2 - Chương 64
Nguyệt Xuất Vân
19/07/2013
Chỉ một chiêu đã thắng đối thủ, việc này chưa từng xảy ra trong những đài luận võ trước đây.
Hôm nay Sắt Sắt muốn đoạt giải nhất, nên ra chiêu lưu loát gọn gàng, mạnh mẽ vang dội.
Một nữ tử như thế mà chỉ trong vòng hai ba chiêu đã đánh một đại hán rơi đài, hơn nữa ra tay lưu loát, nhanh nhẹn, đẹp mắt, làm người ta phải tặc lưỡi khen ngợi, không thể không làm bọn cướp biển cảm thấy kinh hãi.
Dưới ánh mắt kinh hãi của bọn chúng, Sắt Sắt phẩy tay áo, nhanh nhẹn xuống đài. Nàng đứng trong đám đông, áo xanh đón gió nhàn nhã, bên môi cười khẽ, tinh khiết như tuyết rơi.
Bên cạnh võ đài đấu võ có một cái bàn dài, ngồi cạnh đó là vài tên thủ lĩnh cướp biển, bọn chúng là thủ lĩnh hiện nay trên Thủy Long đảo. Trong đó có một gã có thứ bậc lớn nhất, cũng là cấp dưới trung thành với Tây Môn Lâu, tuổi khoảng ba mươi, diện mạo rất oai phong.
Hai ngày trước, Mã Dược đến tìm hắn, nói là muốn cử hành đại hội luận võ trên đảo. Hắn lo lắng rằng gần hai năm nay bọn cướp biển đều không có so võ công, những cướp biển đầu mục hiện nay đều được mệnh lệnh phân bổ mà không phải được tuyển từ các cuộc luận võ.
Cướp biển bọn họ cũng nên luận võ, nên hắn liền đồng ý chuyện này.
Hắn không ngờ sẽ có một nữ tử tham gia luận võ, liền quay đầu sang bên cạnh hỏi Mã Dược.
‘’Nữ tử này là ai vậy?’’ Trữ Phóng hỏi.
Mã Dược cười hì hì nói ‘’Đây là thuộc hạ đội Ngũ Lý, lúc trước ta trên biển bắt được, nàng thật ra cũng biết khoa chân múa tay một chút nên ta thu phục nàng.
Trữ Phóng nghe vậy, cười cười nói ‘’Là bộ hạ do ngươi bắt được à? Thật có tài.’’
Mấy trận quyết đấu kế tiếp, kết quả Sắt Sắt đều thắng.
Nếu như nói lần đầu tiên nàng thắng là do may mắn, trải qua mấy trận đấu sau, không ai dám coi thường nàng nữa.
Vòng chung kết hôm nay, chỉ còn Sắt Sắt và một tên cướp biển khác quyết đấu để đoạt lấy danh hiệu đệ nhất .
Tên cướp biển kia, võ công của hắn cũng không kém, Sắt Sắt cũng không dám xem thường.
Một tiếng trống vang lên, Sắt Sắt nhẹ nhàng lên đài, cười nhẹ nói “Xin mời!’’
Đối phương cũng giống nhau không dám xem thường Sắt Sắt, trong tay thủ binh khí, sẵn sàng nghênh địch.
Vừa sau tiếng “Xin mời!’’ của Sắt Sắt, người nọ cẩn thận tung người nhảy lên, kiếm trong tay phải đâm tới Sắt Sắt. Sắt Sắt cũng sử dụng kiếm nghênh tiếp kiếm của hắn, thình lình trong tay trái của hắn phóng ra một luồng ánh sáng màu đen .
Sắt Sắt kinh hãi lùi nhanh về phía sau một bước, nhưng góc áo xanh của nàng đã bị cào rách một miếng.
Luồng ánh sáng màu đen kia trong chốc lát được người nọ thu lại vào tay áo.
Thì ra người nọ đối với Sắt Sắt có ít nhiều cố kỵ, đem vũ khí bí mật ra sử dụng trong trận này, không biết rốt cuộc thứ được dấu trong tay áo của hắn là binh khí gì?
Hai người qua lại thêm mấy chiêu, nhưng mỗi khi Sắt Sắt sắp chế ngự được đối phương, binh khí kỳ quái của hắn liền đột nhiên bay ra từ tay áo, kiếm khí hung hãn nhiễu loạn kiếm pháp của Sắt Sắt.
Đấu thêm mấy chiêu nữa, Sắt Sắt rốt cuộc cũng thấy rõ, thứ người nọ cất giấu trong tay áo là một cái móc sắt ngũ trảo được chế tạo khá tinh xảo, có thể co duỗi linh hoạt như thật.
Đã rõ binh khí kia là gì, trong lòng Sắt Sắt bình tĩnh triển khai một trường kiếm pháp liên hoàn bất tuyệt, công kích hướng về đối phương.
Nhất thời trên đài cao, ánh kiếm bay tán loạn, tuy ngũ trảo kia vẫn thỉnh thoảng đánh lén, nhưng không chạm được dù chỉ một góc áo của Sắt Sắt.
Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu…
Ở chiêu thứ mười, Sắt Sắt phi thân nhảy lên, mái tóc dài đen như mực lộng gió phất phới bay lượn như mây trời, đôi mắt đen hiện lên ý lạnh.
Đối phương kinh ngạc nhìn thân hình Sắt Sắt nhẹ nhàng hạ xuống, phản chiếu trong con ngươi đen trong sáng của nàng là vẻ mặt hoảng sợ và bóng dáng kinh hãi của hắn.
Thế kiếm như sấm sét tấn công ngực trái của hắn, hắn duỗi kiếm chặn lại, thình lình, đôi tay ngọc trắng muốt mềm mại trong tay áo bào màu xanh chớp lên, mũi kiếm chuyển hướng nhanh như tia chớp đâm vào huyệt đạo của hắn. Mà kiếm trong tay nàng, lúc đâm vào cơ thể của hắn, bỗng nhiên dừng lại. Tuy máu tươi chảy ra, nhưng hắn biết miệng vết thương cũng không sâu lắm.
Nữ tử này ra tay vẫn còn nể tình.
Kết quả chung cuộc kỳ luận võ này, Sắt Sắt đoạt danh hiệu đệ nhất.
Trên mặt bọn cướp biển bên dưới khán đài hiện lên đủ sắc thái biểu tình, kinh ngạc, không tin, thậm chí còn có tức giận, đường đường là nam tử bọn họ đều thua trong tay một nữ tử, sao bọn họ có thể không rầu rĩ. Đáng tiếc bọn họ quả thật không đấu lại nàng.
“Ái da, tiểu thư thắng, Tân Nguyệt Loan đao chưa rút ra khỏi vỏ mà đã thắng rồi’’ Thanh Mai mừng rỡ như điên hoan hô.
Tử Mê trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, ý bảo nàng chớ có lên tiếng.
Mạc Tầm Hoan vẫn giả dạng nữ tử như trước, váy áo tha thướt, quần đỏ lượt là. Trên gương mặt tuyệt mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên nụ cười vô ý.
Hắn vẫn lo Sắt Sắt không thắng được, nhưng càng về mấy trận sau hắn càng không hề lo lắng. Hắn biết nàng nhất định sẽ thắng, nhưng hắn vẫn không ngờ, Sắt Sắt thắng đẹp như vậy.
Nhất là khi nàng thả người nhảy lên, chiếc váy màu xanh như hoa sen màu đen nở rộ dưới màn trời màu khói lam, một cái chớp mắt tao nhã khiến cho lòng hắn rung động một cách khó hiểu.
Hắn phải chậm rãi nhắm mắt mới áp chế được sự rung động mênh mông trong lòng.
Hắn không được quên, hắn là Mạc Tầm Hoan, là một Mạc Xuyên không được tìm vui thú. Hắn lại trợn mắt, trong con ngươi đen long lanh của hắn lúc này chỉ còn sự thản nhiên mà không còn một chút tình cảm nào.
Trên đỉnh núi cao đối diện, Minh Xuân Thủy nhẹ nhàng buông ‘’Thiên Lý nhãn’’ trong tay, ánh mắt xuyên qua mặt nạ, lấp lánh những tia sáng phức tạp.
“Nữ trung hào kiệt!’’, nam tử áo tím Thiết Phi Dương luôn kiệm lời, cảm khái nói.
Minh Xuân Thủy nhếch môi cười cười, không lên tiếng.
“Không có việc gì nữa, chúng ta đi thôi’’. Minh Xuân Thủy nói nhàn nhạt.
Thiết Phi Dương bỗng sựng lại, nói ‘’Không ổn, Lâu chủ, dường như có biến cố xảy ra’’
Ngón tay Minh Xuân Thủy run lên, cầm “Thiên Lý nhãn’’ nhìn về phía đài cao .
Sắt Sắt nhanh nhẹn đứng trên đài cao, Đại đương gia của Thủy Long đảo Trữ Phóng chậm rãi tiến lên, vỗ tay nói “Vị cô nương này thật là võ nghệ cao cường khiến ai nấy đều khâm phục, đã đoạt được danh hiệu đệ nhất, không biết cô nương muốn được tưởng thưởng cái gì?’’
Sắt Sắt quay đầu nhìn nam tử mặc áo xám trước mặt, nàng biết hắn là thủ lĩnh Thủy Long đảo, thuộc hạ của Tây Môn Lâu.
Sắt Sắt nhếch môi cười như mật ngọt, lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện trên đôi gò má, đôi mắt thanh lệ cong như trăng rằm xinh đẹp vô cùng, nhưng trong ánh mắt lại đầy ý lạnh lùng.
Nàng thản nhiên nói “Ta muốn vị trí đại thủ lĩnh của ngươi’’
Trữ Phóng nghe vậy ngửa đầu cười điên cuồng, giống như trước giờ hắn chưa từng nghe lời nói nào buồn cười như vậy.
“Tốt, tốt, ta chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào dũng cảm như vậy. Ngươi thật khiến ta mở rộng tầm mắt. Ta không ngại lời nói đùa của ngươi, thuận cho ngươi làm thuộc hạ của ta.’’ Hắn trầm giọng nói.
Hiển nhiên hắn xem lời nói của Sắt Sắt như một câu nói đùa.
“Không, ta chỉ muốn vị trí thủ lĩnh này của ngươi, còn những thứ khác ngươi cho ta đều không cần’’ Sắt Sắtt nói lãnh đạm như mây nhẹ như gió giống như yêu cầu của nàng chỉ là một việc bình thường.
“Hahaha, tiểu cô nương, ngươi cho là ngươi thắng được danh hiệu đệ nhất võ công là có thể ngồi lên vị trí thủ lĩnh sao, thật là ngây thơ. Ngươi thử hỏi huynh đệ bên dưới của ta, xem họ có đồng ý hay không’’ Trữ Phóng tươi cười, nhận ra Sắt Sắt không đùa, hắn nói lạnh lùng .
“Tưởng võ công cao là có thể làm thủ lĩnh sao? Ngươi chưa chắc là đối thủ của Đại đương gia chúng ta’’
“Chúng ta đều là nam nhi mình cao bảy thước, há có thể cam tâm để một nữ tử lãnh đạo, hahaha…’’
“Tiểu nữ tử này thật sự là càn rỡ .’’
Bên dưới vang lên tiếng hô to khinh thường của bọn cướp biển.
Cho dù bọn họ khâm phục võ nghệ của Sắt Sắt, nhưng muốn bọn họ thần phục một nữ tử, ngàn vạn lần không được.
Sắt Sắt híp mắt, trên đôi mắt thanh lệ hiện lên ý lạnh.
Nàng biết để đoạt được vị trí này cũng không dễ dàng gì, nghe tiếng hô cuồng ngạo của bọn cướp biển, nàng duỗi ngón tay sờ sờ Kim Lệnh bài của mẫu thân trước ngực. Ánh mắt đảo một vòng, nàng thấy Mã Dược ở dưới đang nháy mắt với nàng, ý bảo nàng đem Kim Lệnh bài ra.
Ngón tay nàng vẫn sờ tới sờ lui Kim Lệnh bài, nhưng không tháo xuống.
Nàng không muốn dựa vào oai phong của mẫu thân năm xưa để thu phục bọn cướp biển, như thế sẽ không có người chân chính tâm phục nàng. Huống chi, bọn cướp biển trước mắt này đều là thế hệ cướp biển trẻ hiện nay, không phải là bộ hạ của mẫu thân nàng năm xưa. Bọn họ biết đến uy danh của mẫu thân nàng đều là do những bậc cướp biển lão thành tường thuật lại.
“Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn như thế nào thì mới bằng lòng để lại vị trí thủ lãnh cho ta’’ Sắt Sắt nói lạnh lùng.
Hai mắt Trữ Phóng nhíu lại, ánh mắt thâm trầm u ám chăm chú nhìn mặt của Sắt Sắt.
Đây là một gương mặt thanh lệ, bình tĩnh, trong vẻ uyển chuyển mềm dẻo lại lộ ra vẻ kiên cường, đôi mắt đen xinh đẹp lưu chuyển toát lên vẻ cứng cỏi.
Nữ tử này một lòng muốn vị trí của hắn.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, sự tình dường như đều không phải như lời của Mã Dược, nàng không phải là nữ tử hắn bắt đến. Xem ra, tên tiểu tử Mã Dược kia vẫn còn giả ý thần phục đại vương. Nhưng muốn đoạt vị trí của hắn đơn giản như vậy sao, chỉ bằng vào nữ tử này, thật quá buồn cười.
“Được, nếu ngươi muốn vị trí thủ lĩnh của ta, phải tiếp ta ba mũi tên’’ Trữ Phóng lạnh lùng nói, trên mặt hiện lên vẻ mưu mô.
“Như thế nào?’’ Sắt Sắt nhíu mày khó hiểu.
“Trên mặt đất sẽ được dựng một cọc gỗ lớn, sau đó đem người bị bắn tên cột lên trên cọc gỗ, cả thắt lưng và tay chân đều bị cột. Ta sẽ đứng cách đó hơn mười trượng bắn ba mũi tên. Nếu người bị bắn có thể bình yên tránh thoát ba mũi tên này, như vậy, người bị bắn tên sẽ là thủ lĩnh ở nơi này. Như thế nào? Ngươi có dám làm người bị bắn tên không?’’ Trữ Phóng lạnh lùng, gằn từng tiếng .
Sắt Sắt không chớp mi, đem tay, chân và thắt lưng của nàng cột chặt lên trên cọc gỗ, chẳng phải là không thể nhúc nhích sao. Mà hắn, hướng về phía nàng bắn ba mũi tên , nàng có thể tránh thoát hay không?
“Có dám không?’’ Bọn cướp biển bên dưới bắt đầu hô to “Không dám thì hãy mau xuống đài đi, không có can đảm mà còn muốn thống lĩnh cướp biển?’’
Thanh âm kêu gào tràn ngập bên tai, Sắt Sắt híp mắt nhìn lại, chỉ thấy gương mặt luôn luôn lạnh nhạt của Mạc Tầm Hoan hiện lên một tầng u uẩn. Còn có Thanh Mai và Tử Mê, gấp đến độ dậm chân, liên tục vẫy tay về hướng nàng, ý bảo là không được. Mã Dược gấp đến độ vẫy vẫy liên tục ra hiệu cho nàng, lấy tay chỉ vào cổ, ý bảo nàng đem Kim Lệnh bài ra.
Nhưng lúc này Sắt Sắt biết, cho dù nàng có lấy Kim Lệnh bài ra, cũng sợ sẽ bị bọn cướp biển xem thường.
“Sao? Nghe nói năm đó Lạc Long Vương đoạt lấy vị trí Hải tặc vương cũng phải trải qua cửa ải như vầy, ngươi có dám không’’ Trữ Phóng híp mắt cười lạnh, nói.
Trong lòng Sắt Sắt chấn động, chuyện của mẫu thân, bà chưa bao giờ tự mình nói qua. Mẫu thân cũng thông qua cửa ải này mới hàng phục được bọn cướp biển sao? Nàng nhớ lại, lúc bà dạy nàng tập phóng ám khí, trước hết là dạy nàng như thế nào để tránh né ám khí.
Nàng cười nhẹ, âm thanh lạnh lùng nói ‘’Được!’’
Chữ ‘’Được’’ vừa ra khỏi miệng, tiếng kêu gào của bọn cướp biển trong nháy mắt biến mất, tất cả đều yên lặng.
Bọn họ không ngờ, một nữ tử lại có can đảm như thế.
Bị người liên tiếp bắn ba tên vốn là đã khó có thể tránh né, huống chi người còn bị cột vào cọc gỗ, mà người bắn tên lại là người có tài bắn cung tinh thông nhất trên Thủy Long đảo – Trữ Phóng.
Không nói ra nhưng ai cũng biết, trong đám bọn họ, không một người nào dám chịu ba mũi tên liêp tiếp này.
Bọn cướp biển lo lắng nhìn Sắt Sắt, trầm lặng không thốt nên lời.
Trong nhất thời trên đảo lớn dường như chỉ có tiếng sóng biển vỗ xa xa như nhẹ nhàng than thở.
“Đừng! Tuyệt đối không thể làm như vậy!’’ Một bóng áo xám theo chiếc bàn dài hướng Sắt Sắt nhảy đến, là Mã Dược.
“Ngươi muốn tự sát sao!’’ Mã Dược nói vội vàng “Cửa ải này không ai có thể qua được, ngươi còn không mau lấy đồ vật của ngươi ra’’
“Đồ vật gì vậy?’’ Trữ Phóng lạnh lùng hỏi.
‘’Tốt lắm, mọi người nghe đây, nàng chính là…’’ Mã Dược cao giọng hô lên, nhưng vừa mở miệng đã bị Sắt Sắt lạnh giọng ngăn lại.
“Mã Dược, im miệng đi!’’ Sắt Sắt hô nhỏ. Nếu lúc này đem ra Kim Lệnh bài của mẫu thân nàng, chẳng khác nào giẫm lên uy danh của bà. Nữ nhi của Lạc Long Vương từng oai phong một cõi lại là người nhát gan hay sao?
“Ta có thể!’’ Sắt Sắt gằn từng tiếng nói, tuy trong lòng nàng không nắm chắc mười phần, nhưng nàng vẫn có một tia hy vọng sẽ thắng. Chỉ cần có một tia hy vọng, nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Mã Dược nhìn ánh mắt quyết liệt của Sắt Sắt, trong lòng chấn động, không biết vì sao ánh mắt của nàng lại làm cho hắn tự thấy hổ thẹn.
Tuy hắn chưa từng gặp qua Lạc Long Vương, nhưng nữ tử này tuyệt không kém gì Lạc Long Vương năm xưa. Không biết vì sao, hắn cảm giác được nàng tuyệt sẽ không thất bại.
Hắn gật đầu nói “Được, phải cẩn thận!’’. Trong nháy mắt, hắn đã bị sự gan dạ sáng suốt của Sắt Sắt thuyết phục tuyệt đối.
Cọc gỗ lớn nặng nề bị đóng đinh trên mặt đất, một tên cướp biển tiến lại, dùng dây sắt buộc chặt hai chân, hai tay và eo lưng của Sắt Sắt lên trên cọc gỗ. Thanh Mai, Tử Mê, Mạc Tầm Hoan và Nhã Tử đều bị bọn chúng bức lùi về sau hơn mười trượng.
Khoảng một nghìn tên cướp biển tề tựu đều im bặt, trên đảo yên tĩnh như không có người, chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù.
Không ai để ý tới, một thân ảnh màu tím từ đỉnh núi cao đối diện, lặng lẽ phóng xuống với tốc độ nhanh như điện chớp, thẳng hướng bên này tiến tới, không một tiếng động ẩn vào đám đông. Lúc này bọn cướp biển đều tập trung chú ý lên người của Sắt Sắt, không ai phát hiện ra.
Trữ Phóng híp mắt, lui ra sau hơn mười trượng.
Một tên cướp biển cầm một cung tên lớn đưa cho hắn.
Hắn cài tên vào cung, híp mắt nhắm vào dáng người mặc áo quần màu xanh phía trước.
Áo xanh phiêu lãng, mái tóc dài tung bay như đang khiêu vũ trong gió, trên mặt nàng không có vẻ sợ hãi và hối hận, lại càng không lộ ra chút bối rối nào. Sự trấn định của nàng làm người khác kinh hãi. Hắn thậm chí còn nhận ra bên môi nàng hiện lên ý cười tuyệt mỹ, dưới ánh mặt trời sáng lạn như một đóa hoa nở rộ, tinh xảo và đặc sắc.
Trữ Phóng nhắm mắt lại, không thể không thừa nhận, hắn khâm phục nữ tử này, nhưng nàng chỉ có một đường chết.
Bởi vì nàng muốn đoạt vị trí của hắn, không phải hắn tiếc nuối gì vị trí này. Mà là bởi vì hắn không thể phản bội Tây Môn Lâu.
.
Trữ Phóng lại mở mắt ra, trong ánh mắt hắn thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Hắn giương cung, cung cong như trăng tròn.
Hắn lại bắn, tên bắn như sao xẹt
Mũi tên mang theo tiếng gió rít nhanh như điện chớp nhắm ngay ngực trái của Sắt Sắt lao tới.
Tầm mắt bọn cướp biển đều đuổi theo hướng bay của mũi tên, xem ra đây là mũi tên đoạt mạng.
Nhưng bọn họ đã sai lầm rồi.
Ngay khi mũi tên kia sắp bắn tới trên người nữ tử áo xanh, nàng bỗng uốn chiếc eo nhỏ mềm mại bẻ người sang một bên, tránh thoát một mũi tên đoạt mạng . Mũi tên kia mang theo hơi gió sắc bén sẵn đà cắm lên cọc gỗ phía sau nàng.
Nàng thoát được một mũi tên này dựa vào dáng người mềm dẻo của nữ nhi. Đã tránh được mũi tên thứ nhất, nhưng còn mũi tên thứ hai thì sao?
Trữ Phóng lại giương cung, mũi tên thứ hai xé gió lướt về phía bụng của Sắt Sắt vọt tới.
Nếu như mũi tên thứ nhất còn có khả năng tránh né được, mũi tên thứ hai này tuyệt đối không thể tránh thoát.
Bởi vì, chân, bụng, còn có tay của nàng đều bị cột chặt.
Không thể cử động, không thể tránh né, càng không cách nào sử dụng hai tay, làm sao có thể chống đỡ một tên như thế này.
Sắt Sắt vẫn cười thản nhiên , bàn tay đang bị trói trên cọc gỗ bỗng chuyển động về hướng Tân Nguyệt Loan đao đang giắt bên hông. Tân Nguyệt Loan đao là một thanh đao mềm dẻo, khi không cần sử dụng, có thể cuộn lại thắt bên hông như một chiếc thắt lưng. Lúc này, tay nàng tuy bị trói, không thể rút đao ra chặn lại, nhưng vẫn có thể chạm lên chuôi đao.
Sắt Sắt chạm lên chuôi đao, vận dụng nội lực, đao mềm mại bỗng nhiên thẳng cứng lên, nàng hơi hướng nhuyễn đao về phía trước hoàn toàn che bụng lại .
Mũi tên thứ hai mang theo lực mạnh mẽ phóng tới, chỉ nghe “Choang’’ một tiếng trong trẻo vang lên, mũi tên bị Loan đao cản lại, rơi xuống mặt đất. Tuy tránh thoát nhưng bụng của Sắt Sắt bị lực chấn động đả kích sâu bên trong, nàng nhịn không được phun ra một búng máu dính lên phía trước ngực của tấm áo xanh.
Bên dưới có người nhát gan đã sớm nhắm nghiền hai mắt lại, đợi khi nghe được âm thanh không phải là mũi tên nhọn đâm vào da thịt, mới chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt, nữ tử áo xanh kia vẫn nở nụ cười với lúm đồng tiền tươi như hoa.
Trong một chớp mắt, bọn họ nghĩ rằng mình đang bị ảo giác, trên đời này sao có thể có nụ cười thanh nhã diễm lệ như vậy.
Trữ Phóng mở to hai mắt ra nhìn Sắt Sắt, bên môi cười lạnh gợi lên chút kinh ngạc.
Hắn không ngờ bên hông của nàng có có giắt một binh khí mềm mại, phải nói số mạng của nàng thật tốt.
Mũi tên thứ ba, để xem số phận của nàng còn tốt như vậy không.
“Mũi tên thứ ba này, nếu ngươi có thể tránh thoát, Thủy Long đảo này từ nay sẽ do ngươi làm chủ’’. Hắn nói lạnh lùng .
Hắn cài tên, kéo căng cung.
Mũi tên mang theo âm thanh lớn, hướng lên trời cao vọt tới. Đang ở điểm cao nhất bỗng ngừng lại, thẳng tắp rơi xuống vọt tới hướng đỉnh đầu của Sắt Sắt.
Mũi tên này, nhanh hơn, ác liệt hơn, và sức lực cũng mạnh hơn.
Mũi tên này có thể nói là tuyệt sát tiễn pháp của Trữ Phóng.
Từ đỉnh đầu bắn xuống, đầu có thể né tránh, hoặc xoay người tránh đi phần ngực, nhưng phần thắt lưng tuyệt đối sẽ là nghìn lần vạn lần tránh không thoát. Bởi vì chân và thắt lưng đều bị cột chặt trên cột gỗ.
Cũng vào lúc này, vài bóng người đồng thời hướng Sắt Sắt phóng tới.
Bóng dáng áo hồng nhanh nhẹn là Mạc Tầm Hoan, áo xanh bay bay là Tử Mê, còn có bóng dáng màu tím, nhanh không kém gì hai người kia nhảy ra từ đám cướp biển.
Dáng người mặc áo tím tốc độ mau vô cùng, nhanh như điện chớp vọt lại hướng bên này.
Nhưng những người vọt tới nơi này đều dừng chân lại.
Bởi vì họ phát hiện, Sắt Sắt căn bản không cần họ hỗ trợ.
Nghe thấy tiếng rít nhanh như điện chớp trên đỉnh đầu, Sắt Sắt nhíu mày, trên gương mặt trắng nõn hiện lên vẻ quật cường.
Lúc đầu, nàng cũng không biết làm sao để tránh thoát một mũi tên giết người này, chỉ đến khi cảm giác trên đầu vai đau đớn, nàng mới phát giác phía sau cọc gỗ còn một mũi tên đang ghim vào, chính là mũi tên thứ nhất đã bị nàng tránh thoát được.
Ánh mắt Sắt Sắt hiện lên một vẻ mừng rỡ, nàng đột nhiên nghiêng người, xoay và cúi đầu, dùng răng cắn lông tên, dùng sức rứt mũi tên, liền rút mũi tên thứ nhất từ cọc gỗ ra.
Trên đỉnh đầu là tiếng rít gió của mũi tên dài thứ ba. Trên đôi môi diễm lệ đỏ mọng của Sắt Sắt ngậm một mũi tên giống như vậy.
Ánh tên lấp lóe phản chiếu lên đôi mắt trong suốt của nàng vô cùng lóa mắt.
Nàng nghiêng tai lắng nghe, bỗng nhiên mày nhíu lại, ngửa đầu, mũi tên trong miệng bay lên mang theo tiếng rít gió đánh văng mũi tên thứ ba đang rơi xuống.
Mũi tên thứ ba này cực kỳ chính xác, không một chút sai lệch, hai mũi tên chạm nhau trên không trung, mũi tên kia bị đánh bật phương hướng lướt qua bả vai của Sắt Sắt, rít gào cắm xuống bãi bùn đất bên cạnh nàng.
Sắt Sắt lẳng lặng đứng thẳng ở đó, khóe môi có một vệt máu lan ra, dính trên gương mặt trắng nõn làm cho nàng có một loại phong thái khác, như đóa hoa sen thanh nhã trong mưa, như thu cúc trong sương.
Trong chớp mắt này, trong lòng vô số người bị nàng làm rung động.
Ngay cả Trữ Phóng cũng ngơ ngác nhìn nàng với ánh mắt khó tin. Không ngờ mũi tên kia lại bị nàng tránh thoát. Hơn nữa lại tránh rất khéo léo, tuyệt diệu như vậy. Hắn không thể không khâm phục sự trấn định điềm tĩnh, sáng suốt, gan dạ, và nhạy bén của nữ tử này.
Nếu là người khác, trong lúc tính mạng như chỉ mành treo chuông, đã sớm sợ hãi đến mức ngồi phịch ra nơi đó, sao còn có khả năng suy nghĩ tìm cách thoát mũi tên này.
Dáng người màu tím lợi dụng lúc đám đông đang kinh hãi, lặng yên thối lui không một tiếng động.
Trên vách núi, bàn tay đang cầm “Thiên Lý nhãn’’ của Minh Xuân Thủy run nhè nhẹ, mà tay kia đã sớm nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Tốt!’’ Không biết là ai trong đám cướp biển phát ra tiếng tán thưởng, ngay sau đó là nhiều thanh âm liên tiếp phụ họa.
Mã Dược vội bước nhanh tới trước mặt Sắt Sắt, cởi bỏ dây trói trên người nàng ra.
Hắn hướng về phía Sắt Sắt giơ ngón tay cái lên.
Giờ phút này, hắn thật sự phục nàng.
“Trữ Phóng, ta nhớ rõ, nếu qua khỏi cửa ải này, liền có thể đổi ngược lại, để nàng bắn ngươi ba mũi tên giống như vậy, đúng không? Nếu ngươi không dám thì phải thần phục dưới chân nàng, phải không?’’ Mã Dược cười lớn hỏi.
Trữ Phóng cúi đầu nói “Không sai!’’
“Vậy ngươi lựa chọn thần phục hay là lựa chọn chịu ba mũi tên?’’ Mã Dược lại hỏi.
Trữ Phóng ngạo nghễ ngửa đầu lên nói “Ta lựa chọn chịu ba mũi tên’’. Dù cho hắn khâm phục nữ tử này, hắn vẫn không thể phản bội Tây Môn Lâu.
“Tốt!’’ Mã Dược cao giọng quát rồi đem cây cung lớn và ba mũi tên đến đưa vào tay của Sắt Sắt.
Trữ Phóng nhanh chân bước đến cây cọc gỗ phía trước, ra lệnh cho một tên cướp biển trói hắn vào cộc gỗ.
“Đại thủ lĩnh, ngươi thật sự muốn…’’ Tên cướp biển lưỡng lự hỏi.
Trữ Phóng trợn mắt, nói ra phải giữ lời, Trữ Phóng hắn cũng là một đại trượng phu, sao lại có thể trước mặt cái huynh đệ nuốt lời. Dây sắt rất nhanh được buộc lại, Trữ Phóng bị trói trên cọc gỗ, nhìn Sắt Sắt với vẻ mặt thấy chết không sờn.
Hắn biết, hắn chưa chắc có thể tránh thoát ba mũi tên này.
Nhất thời trên đảo trầm lắng nín thở, bọn cướp biển kinh ngạc nhìn Sắt Sắt tay đang cầm cung tiễn.
Bốn bề hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe vang lên một tiếng nhỏ răng rắc, là thanh âm phát ra do một bàn tay mềm đang bẻ gẫy mũi tên.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy ba mũi tên đều bị Sắt Sắt bẽ gẫy làm hai đoạn ném xuống dưới chân.
Ai cũng không ngờ nàng bỏ qua cơ hội giết chết Trữ Phóng.
Nàng tự mình đến trước mặt Trữ Phóng, mỉm cười tháo dây trói cho hắn.
“Trữ đại thủ lĩnh cũng là một nam tử hán đại trượng phu, ta không muốn giết ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi, cuộc sống hiện tại của cướp biển các ngươi, thật sự là cuộc sống mà bọn ngươi mong muốn hay sao? Giết người phóng hỏa, gian dâm cướp của, trong lòng các ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?’’ Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi, giọng không lớn nhưng được sử dụng nội lực nên vang đến tai từng người trên đảo mọi người đều nghe một cách rõ ràng, rành mạch.
Bọn cướp biển nghe vậy, có người cúi thấp đầu xuống.
Những tháng ngày này, quả thật không phải cuộc sống mà họ mong muốn.
Cả ngày giết người, cướp của phóng hỏa, lương tâm họ cũng đều không yên. Bọn họ chính là muốn sống còn, nhưng cũng không muốn giết người vô tội bừa bãi.
Sắt Sắt hỏi một tên cướp biển hơi lớn tuổi ‘’Vị đại thúc này, tuổi tác của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, ngươi còn nhớ rõ, năm đó vào thời Lạc Long Vương ở đây, cuộc sống của các ngươi thế nào?’’
Tên cướp biển trung niên kia nói “Năm đó theo Lạc Long Vương, làm hộ tống cho thương thuyền tới lui, quát tháo trên biển, thu phí hộ tống, tuy ngày qua ngày có kham khổ một chút nhưng trong lòng thanh thản mà sống, không giống như bây giờ mỗi ngày đều bừng tỉnh vì ác mộng, không biết khi nào âm hồn của những người bị chết oan mạng về đòi nợ’’
Thanh âm của tên cướp biển trung niên đầy hồi tưởng.
Một vài tên cướp biển trẻ tuổi khác cũng không nhịn được cúi đầu, bọn họ không phải là mất tính người, người nào cũng hối hận, người nào mà không từ trong ác mộng bừng tỉnh.
“Nếu các ngươi thật sự hối cải, xin chớ theo Tây Môn Lâu làm chuyện ác nữa. Hãy nghe ta một lời, trong đây nếu ai nguyện ý theo Tây Môn Lâu thì xin hãy lập tức rời đi, nếu nguyện ý nghe hiệu lệnh của tiểu nữ tử ta thì lưu lại’’. Sắt Sắt nói nhàn nhạt .
Trong lúc nhất thời, bọn cướp biển nhìn nhau suy nghĩ, đại đa số mọi người lựa chọn ở lại, thứ nhất là vì bị phong thái và khí độ của Sắt Sắt thuyết phục hoàn toàn , thứ hai là bởi vì bọn họ cũng chán ngấy sống trong những tháng ngày sợ hãi, , chỉ vì sợ uy quyền của Tây Môn Lâu nên mới không dám phản kháng.
Đương nhiên cũng có một số ít lựa chọn rời đi.
Sắt Sắt cũng không phản đối, chỉ mỉm cười nói “Các ngươi hãy tự rời thuyền đi, ta sẽ không làm khó dễ nhóm các ngươi, nhưng lần sau gặp lại, đừng trách ta ra tay vô tình’’
Bọn cấp dưới trung thành với Tây Môn Lâu đều lên thuyền rời đi, Mã Dược lo lắng nói “Không thể thả bọn họ đi được, bọn họ sẽ đi báo tin cho Tây Môn Lâu ngay’’
Sắt Sắt thản nhiên cười nói “Ngươi cho là tin tức nơi này còn chưa rơi vào tay hắn sao?’’
Chỉ sợ sớm đã có người đem tin tức truyền đi rồi. Bất quá Sắt Sắt cũng không sợ Tây Môn Lâu biết. Bởi vì nàng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với hắn.
“Trữ đại thủ lĩnh, ngươi nguyện ý ở lại sao?’’ Sắt Sắt ngước mắt hỏi Trữ Phóng đang đứng trước đó.
Ánh mắt Trữ Phóng hiện lên một vẻ do dự, thật ra làm sao hắn không muốn ở lại, chỉ là hắn không muốn mang trên lưng danh phản bội mà thôi.
Sắt Sắt cười cười, người này thật sự là trung thành một cách mù quáng !
Sắt Sắt nhận thấy thời cơ đã đến, nàng tháo Kim Lệnh bài trên cổ xuống, dưới ánh nắng lệnh bài ánh lên sáng ngời, nàng nói “Trữ đại thủ lĩnh, ngươi nhận biết vật này không?’’
Hai tròng mắt Trữ Phóng sáng ngời nói “Đây là….Đây là tín vật của Lạc Long Vương, chẳng lẽ ngươi là con gái của Lạc Long Vương?’’ Hắn nhìn Sắt Sắt từ trên xuống dưới.
Một tên cướp biển trung niên nhìn Kim Lệnh bài hô lên “Là lệnh bài của Lạc Long Vương !’’
“Không sai, ta chính là con gái của Lạc Long Vương – Giang Sắt Sắt’’. Sắt Sắt thấp giọng nói.
“Quả nhiên là có phong thái của Lạc Long Vương năm đó ’’
“Lạc Long Vương có người kế nghiệp rồi!’’
Vài cướp biển lão thành không nhịn được cảm khái.
“Chúng ta nguyện ý phục tùng Giang cô nương thống lĩnh’’. Trữ Phóng rốt cuộc thần phục dưới chân Sắt Sắt, bọn cướp biển sau lưng cũng đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Một nữ tử như thế mà chỉ trong vòng hai ba chiêu đã đánh một đại hán rơi đài, hơn nữa ra tay lưu loát, nhanh nhẹn, đẹp mắt, làm người ta phải tặc lưỡi khen ngợi, không thể không làm bọn cướp biển cảm thấy kinh hãi.
Dưới ánh mắt kinh hãi của bọn chúng, Sắt Sắt phẩy tay áo, nhanh nhẹn xuống đài. Nàng đứng trong đám đông, áo xanh đón gió nhàn nhã, bên môi cười khẽ, tinh khiết như tuyết rơi.
Bên cạnh võ đài đấu võ có một cái bàn dài, ngồi cạnh đó là vài tên thủ lĩnh cướp biển, bọn chúng là thủ lĩnh hiện nay trên Thủy Long đảo. Trong đó có một gã có thứ bậc lớn nhất, cũng là cấp dưới trung thành với Tây Môn Lâu, tuổi khoảng ba mươi, diện mạo rất oai phong.
Hai ngày trước, Mã Dược đến tìm hắn, nói là muốn cử hành đại hội luận võ trên đảo. Hắn lo lắng rằng gần hai năm nay bọn cướp biển đều không có so võ công, những cướp biển đầu mục hiện nay đều được mệnh lệnh phân bổ mà không phải được tuyển từ các cuộc luận võ.
Cướp biển bọn họ cũng nên luận võ, nên hắn liền đồng ý chuyện này.
Hắn không ngờ sẽ có một nữ tử tham gia luận võ, liền quay đầu sang bên cạnh hỏi Mã Dược.
‘’Nữ tử này là ai vậy?’’ Trữ Phóng hỏi.
Mã Dược cười hì hì nói ‘’Đây là thuộc hạ đội Ngũ Lý, lúc trước ta trên biển bắt được, nàng thật ra cũng biết khoa chân múa tay một chút nên ta thu phục nàng.
Trữ Phóng nghe vậy, cười cười nói ‘’Là bộ hạ do ngươi bắt được à? Thật có tài.’’
Mấy trận quyết đấu kế tiếp, kết quả Sắt Sắt đều thắng.
Nếu như nói lần đầu tiên nàng thắng là do may mắn, trải qua mấy trận đấu sau, không ai dám coi thường nàng nữa.
Vòng chung kết hôm nay, chỉ còn Sắt Sắt và một tên cướp biển khác quyết đấu để đoạt lấy danh hiệu đệ nhất .
Tên cướp biển kia, võ công của hắn cũng không kém, Sắt Sắt cũng không dám xem thường.
Một tiếng trống vang lên, Sắt Sắt nhẹ nhàng lên đài, cười nhẹ nói “Xin mời!’’
Đối phương cũng giống nhau không dám xem thường Sắt Sắt, trong tay thủ binh khí, sẵn sàng nghênh địch.
Vừa sau tiếng “Xin mời!’’ của Sắt Sắt, người nọ cẩn thận tung người nhảy lên, kiếm trong tay phải đâm tới Sắt Sắt. Sắt Sắt cũng sử dụng kiếm nghênh tiếp kiếm của hắn, thình lình trong tay trái của hắn phóng ra một luồng ánh sáng màu đen .
Sắt Sắt kinh hãi lùi nhanh về phía sau một bước, nhưng góc áo xanh của nàng đã bị cào rách một miếng.
Luồng ánh sáng màu đen kia trong chốc lát được người nọ thu lại vào tay áo.
Thì ra người nọ đối với Sắt Sắt có ít nhiều cố kỵ, đem vũ khí bí mật ra sử dụng trong trận này, không biết rốt cuộc thứ được dấu trong tay áo của hắn là binh khí gì?
Hai người qua lại thêm mấy chiêu, nhưng mỗi khi Sắt Sắt sắp chế ngự được đối phương, binh khí kỳ quái của hắn liền đột nhiên bay ra từ tay áo, kiếm khí hung hãn nhiễu loạn kiếm pháp của Sắt Sắt.
Đấu thêm mấy chiêu nữa, Sắt Sắt rốt cuộc cũng thấy rõ, thứ người nọ cất giấu trong tay áo là một cái móc sắt ngũ trảo được chế tạo khá tinh xảo, có thể co duỗi linh hoạt như thật.
Đã rõ binh khí kia là gì, trong lòng Sắt Sắt bình tĩnh triển khai một trường kiếm pháp liên hoàn bất tuyệt, công kích hướng về đối phương.
Nhất thời trên đài cao, ánh kiếm bay tán loạn, tuy ngũ trảo kia vẫn thỉnh thoảng đánh lén, nhưng không chạm được dù chỉ một góc áo của Sắt Sắt.
Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu…
Ở chiêu thứ mười, Sắt Sắt phi thân nhảy lên, mái tóc dài đen như mực lộng gió phất phới bay lượn như mây trời, đôi mắt đen hiện lên ý lạnh.
Đối phương kinh ngạc nhìn thân hình Sắt Sắt nhẹ nhàng hạ xuống, phản chiếu trong con ngươi đen trong sáng của nàng là vẻ mặt hoảng sợ và bóng dáng kinh hãi của hắn.
Thế kiếm như sấm sét tấn công ngực trái của hắn, hắn duỗi kiếm chặn lại, thình lình, đôi tay ngọc trắng muốt mềm mại trong tay áo bào màu xanh chớp lên, mũi kiếm chuyển hướng nhanh như tia chớp đâm vào huyệt đạo của hắn. Mà kiếm trong tay nàng, lúc đâm vào cơ thể của hắn, bỗng nhiên dừng lại. Tuy máu tươi chảy ra, nhưng hắn biết miệng vết thương cũng không sâu lắm.
Nữ tử này ra tay vẫn còn nể tình.
Kết quả chung cuộc kỳ luận võ này, Sắt Sắt đoạt danh hiệu đệ nhất.
Trên mặt bọn cướp biển bên dưới khán đài hiện lên đủ sắc thái biểu tình, kinh ngạc, không tin, thậm chí còn có tức giận, đường đường là nam tử bọn họ đều thua trong tay một nữ tử, sao bọn họ có thể không rầu rĩ. Đáng tiếc bọn họ quả thật không đấu lại nàng.
“Ái da, tiểu thư thắng, Tân Nguyệt Loan đao chưa rút ra khỏi vỏ mà đã thắng rồi’’ Thanh Mai mừng rỡ như điên hoan hô.
Tử Mê trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, ý bảo nàng chớ có lên tiếng.
Mạc Tầm Hoan vẫn giả dạng nữ tử như trước, váy áo tha thướt, quần đỏ lượt là. Trên gương mặt tuyệt mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên nụ cười vô ý.
Hắn vẫn lo Sắt Sắt không thắng được, nhưng càng về mấy trận sau hắn càng không hề lo lắng. Hắn biết nàng nhất định sẽ thắng, nhưng hắn vẫn không ngờ, Sắt Sắt thắng đẹp như vậy.
Nhất là khi nàng thả người nhảy lên, chiếc váy màu xanh như hoa sen màu đen nở rộ dưới màn trời màu khói lam, một cái chớp mắt tao nhã khiến cho lòng hắn rung động một cách khó hiểu.
Hắn phải chậm rãi nhắm mắt mới áp chế được sự rung động mênh mông trong lòng.
Hắn không được quên, hắn là Mạc Tầm Hoan, là một Mạc Xuyên không được tìm vui thú. Hắn lại trợn mắt, trong con ngươi đen long lanh của hắn lúc này chỉ còn sự thản nhiên mà không còn một chút tình cảm nào.
Trên đỉnh núi cao đối diện, Minh Xuân Thủy nhẹ nhàng buông ‘’Thiên Lý nhãn’’ trong tay, ánh mắt xuyên qua mặt nạ, lấp lánh những tia sáng phức tạp.
“Nữ trung hào kiệt!’’, nam tử áo tím Thiết Phi Dương luôn kiệm lời, cảm khái nói.
Minh Xuân Thủy nhếch môi cười cười, không lên tiếng.
“Không có việc gì nữa, chúng ta đi thôi’’. Minh Xuân Thủy nói nhàn nhạt.
Thiết Phi Dương bỗng sựng lại, nói ‘’Không ổn, Lâu chủ, dường như có biến cố xảy ra’’
Ngón tay Minh Xuân Thủy run lên, cầm “Thiên Lý nhãn’’ nhìn về phía đài cao .
Sắt Sắt nhanh nhẹn đứng trên đài cao, Đại đương gia của Thủy Long đảo Trữ Phóng chậm rãi tiến lên, vỗ tay nói “Vị cô nương này thật là võ nghệ cao cường khiến ai nấy đều khâm phục, đã đoạt được danh hiệu đệ nhất, không biết cô nương muốn được tưởng thưởng cái gì?’’
Sắt Sắt quay đầu nhìn nam tử mặc áo xám trước mặt, nàng biết hắn là thủ lĩnh Thủy Long đảo, thuộc hạ của Tây Môn Lâu.
Sắt Sắt nhếch môi cười như mật ngọt, lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện trên đôi gò má, đôi mắt thanh lệ cong như trăng rằm xinh đẹp vô cùng, nhưng trong ánh mắt lại đầy ý lạnh lùng.
Nàng thản nhiên nói “Ta muốn vị trí đại thủ lĩnh của ngươi’’
Trữ Phóng nghe vậy ngửa đầu cười điên cuồng, giống như trước giờ hắn chưa từng nghe lời nói nào buồn cười như vậy.
“Tốt, tốt, ta chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào dũng cảm như vậy. Ngươi thật khiến ta mở rộng tầm mắt. Ta không ngại lời nói đùa của ngươi, thuận cho ngươi làm thuộc hạ của ta.’’ Hắn trầm giọng nói.
Hiển nhiên hắn xem lời nói của Sắt Sắt như một câu nói đùa.
“Không, ta chỉ muốn vị trí thủ lĩnh này của ngươi, còn những thứ khác ngươi cho ta đều không cần’’ Sắt Sắtt nói lãnh đạm như mây nhẹ như gió giống như yêu cầu của nàng chỉ là một việc bình thường.
“Hahaha, tiểu cô nương, ngươi cho là ngươi thắng được danh hiệu đệ nhất võ công là có thể ngồi lên vị trí thủ lĩnh sao, thật là ngây thơ. Ngươi thử hỏi huynh đệ bên dưới của ta, xem họ có đồng ý hay không’’ Trữ Phóng tươi cười, nhận ra Sắt Sắt không đùa, hắn nói lạnh lùng .
“Tưởng võ công cao là có thể làm thủ lĩnh sao? Ngươi chưa chắc là đối thủ của Đại đương gia chúng ta’’
“Chúng ta đều là nam nhi mình cao bảy thước, há có thể cam tâm để một nữ tử lãnh đạo, hahaha…’’
“Tiểu nữ tử này thật sự là càn rỡ .’’
Bên dưới vang lên tiếng hô to khinh thường của bọn cướp biển.
Cho dù bọn họ khâm phục võ nghệ của Sắt Sắt, nhưng muốn bọn họ thần phục một nữ tử, ngàn vạn lần không được.
Sắt Sắt híp mắt, trên đôi mắt thanh lệ hiện lên ý lạnh.
Nàng biết để đoạt được vị trí này cũng không dễ dàng gì, nghe tiếng hô cuồng ngạo của bọn cướp biển, nàng duỗi ngón tay sờ sờ Kim Lệnh bài của mẫu thân trước ngực. Ánh mắt đảo một vòng, nàng thấy Mã Dược ở dưới đang nháy mắt với nàng, ý bảo nàng đem Kim Lệnh bài ra.
Ngón tay nàng vẫn sờ tới sờ lui Kim Lệnh bài, nhưng không tháo xuống.
Nàng không muốn dựa vào oai phong của mẫu thân năm xưa để thu phục bọn cướp biển, như thế sẽ không có người chân chính tâm phục nàng. Huống chi, bọn cướp biển trước mắt này đều là thế hệ cướp biển trẻ hiện nay, không phải là bộ hạ của mẫu thân nàng năm xưa. Bọn họ biết đến uy danh của mẫu thân nàng đều là do những bậc cướp biển lão thành tường thuật lại.
“Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn như thế nào thì mới bằng lòng để lại vị trí thủ lãnh cho ta’’ Sắt Sắt nói lạnh lùng.
Hai mắt Trữ Phóng nhíu lại, ánh mắt thâm trầm u ám chăm chú nhìn mặt của Sắt Sắt.
Đây là một gương mặt thanh lệ, bình tĩnh, trong vẻ uyển chuyển mềm dẻo lại lộ ra vẻ kiên cường, đôi mắt đen xinh đẹp lưu chuyển toát lên vẻ cứng cỏi.
Nữ tử này một lòng muốn vị trí của hắn.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, sự tình dường như đều không phải như lời của Mã Dược, nàng không phải là nữ tử hắn bắt đến. Xem ra, tên tiểu tử Mã Dược kia vẫn còn giả ý thần phục đại vương. Nhưng muốn đoạt vị trí của hắn đơn giản như vậy sao, chỉ bằng vào nữ tử này, thật quá buồn cười.
“Được, nếu ngươi muốn vị trí thủ lĩnh của ta, phải tiếp ta ba mũi tên’’ Trữ Phóng lạnh lùng nói, trên mặt hiện lên vẻ mưu mô.
“Như thế nào?’’ Sắt Sắt nhíu mày khó hiểu.
“Trên mặt đất sẽ được dựng một cọc gỗ lớn, sau đó đem người bị bắn tên cột lên trên cọc gỗ, cả thắt lưng và tay chân đều bị cột. Ta sẽ đứng cách đó hơn mười trượng bắn ba mũi tên. Nếu người bị bắn có thể bình yên tránh thoát ba mũi tên này, như vậy, người bị bắn tên sẽ là thủ lĩnh ở nơi này. Như thế nào? Ngươi có dám làm người bị bắn tên không?’’ Trữ Phóng lạnh lùng, gằn từng tiếng .
Sắt Sắt không chớp mi, đem tay, chân và thắt lưng của nàng cột chặt lên trên cọc gỗ, chẳng phải là không thể nhúc nhích sao. Mà hắn, hướng về phía nàng bắn ba mũi tên , nàng có thể tránh thoát hay không?
“Có dám không?’’ Bọn cướp biển bên dưới bắt đầu hô to “Không dám thì hãy mau xuống đài đi, không có can đảm mà còn muốn thống lĩnh cướp biển?’’
Thanh âm kêu gào tràn ngập bên tai, Sắt Sắt híp mắt nhìn lại, chỉ thấy gương mặt luôn luôn lạnh nhạt của Mạc Tầm Hoan hiện lên một tầng u uẩn. Còn có Thanh Mai và Tử Mê, gấp đến độ dậm chân, liên tục vẫy tay về hướng nàng, ý bảo là không được. Mã Dược gấp đến độ vẫy vẫy liên tục ra hiệu cho nàng, lấy tay chỉ vào cổ, ý bảo nàng đem Kim Lệnh bài ra.
Nhưng lúc này Sắt Sắt biết, cho dù nàng có lấy Kim Lệnh bài ra, cũng sợ sẽ bị bọn cướp biển xem thường.
“Sao? Nghe nói năm đó Lạc Long Vương đoạt lấy vị trí Hải tặc vương cũng phải trải qua cửa ải như vầy, ngươi có dám không’’ Trữ Phóng híp mắt cười lạnh, nói.
Trong lòng Sắt Sắt chấn động, chuyện của mẫu thân, bà chưa bao giờ tự mình nói qua. Mẫu thân cũng thông qua cửa ải này mới hàng phục được bọn cướp biển sao? Nàng nhớ lại, lúc bà dạy nàng tập phóng ám khí, trước hết là dạy nàng như thế nào để tránh né ám khí.
Nàng cười nhẹ, âm thanh lạnh lùng nói ‘’Được!’’
Chữ ‘’Được’’ vừa ra khỏi miệng, tiếng kêu gào của bọn cướp biển trong nháy mắt biến mất, tất cả đều yên lặng.
Bọn họ không ngờ, một nữ tử lại có can đảm như thế.
Bị người liên tiếp bắn ba tên vốn là đã khó có thể tránh né, huống chi người còn bị cột vào cọc gỗ, mà người bắn tên lại là người có tài bắn cung tinh thông nhất trên Thủy Long đảo – Trữ Phóng.
Không nói ra nhưng ai cũng biết, trong đám bọn họ, không một người nào dám chịu ba mũi tên liêp tiếp này.
Bọn cướp biển lo lắng nhìn Sắt Sắt, trầm lặng không thốt nên lời.
Trong nhất thời trên đảo lớn dường như chỉ có tiếng sóng biển vỗ xa xa như nhẹ nhàng than thở.
“Đừng! Tuyệt đối không thể làm như vậy!’’ Một bóng áo xám theo chiếc bàn dài hướng Sắt Sắt nhảy đến, là Mã Dược.
“Ngươi muốn tự sát sao!’’ Mã Dược nói vội vàng “Cửa ải này không ai có thể qua được, ngươi còn không mau lấy đồ vật của ngươi ra’’
“Đồ vật gì vậy?’’ Trữ Phóng lạnh lùng hỏi.
‘’Tốt lắm, mọi người nghe đây, nàng chính là…’’ Mã Dược cao giọng hô lên, nhưng vừa mở miệng đã bị Sắt Sắt lạnh giọng ngăn lại.
“Mã Dược, im miệng đi!’’ Sắt Sắt hô nhỏ. Nếu lúc này đem ra Kim Lệnh bài của mẫu thân nàng, chẳng khác nào giẫm lên uy danh của bà. Nữ nhi của Lạc Long Vương từng oai phong một cõi lại là người nhát gan hay sao?
“Ta có thể!’’ Sắt Sắt gằn từng tiếng nói, tuy trong lòng nàng không nắm chắc mười phần, nhưng nàng vẫn có một tia hy vọng sẽ thắng. Chỉ cần có một tia hy vọng, nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Mã Dược nhìn ánh mắt quyết liệt của Sắt Sắt, trong lòng chấn động, không biết vì sao ánh mắt của nàng lại làm cho hắn tự thấy hổ thẹn.
Tuy hắn chưa từng gặp qua Lạc Long Vương, nhưng nữ tử này tuyệt không kém gì Lạc Long Vương năm xưa. Không biết vì sao, hắn cảm giác được nàng tuyệt sẽ không thất bại.
Hắn gật đầu nói “Được, phải cẩn thận!’’. Trong nháy mắt, hắn đã bị sự gan dạ sáng suốt của Sắt Sắt thuyết phục tuyệt đối.
Cọc gỗ lớn nặng nề bị đóng đinh trên mặt đất, một tên cướp biển tiến lại, dùng dây sắt buộc chặt hai chân, hai tay và eo lưng của Sắt Sắt lên trên cọc gỗ. Thanh Mai, Tử Mê, Mạc Tầm Hoan và Nhã Tử đều bị bọn chúng bức lùi về sau hơn mười trượng.
Khoảng một nghìn tên cướp biển tề tựu đều im bặt, trên đảo yên tĩnh như không có người, chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù.
Không ai để ý tới, một thân ảnh màu tím từ đỉnh núi cao đối diện, lặng lẽ phóng xuống với tốc độ nhanh như điện chớp, thẳng hướng bên này tiến tới, không một tiếng động ẩn vào đám đông. Lúc này bọn cướp biển đều tập trung chú ý lên người của Sắt Sắt, không ai phát hiện ra.
Trữ Phóng híp mắt, lui ra sau hơn mười trượng.
Một tên cướp biển cầm một cung tên lớn đưa cho hắn.
Hắn cài tên vào cung, híp mắt nhắm vào dáng người mặc áo quần màu xanh phía trước.
Áo xanh phiêu lãng, mái tóc dài tung bay như đang khiêu vũ trong gió, trên mặt nàng không có vẻ sợ hãi và hối hận, lại càng không lộ ra chút bối rối nào. Sự trấn định của nàng làm người khác kinh hãi. Hắn thậm chí còn nhận ra bên môi nàng hiện lên ý cười tuyệt mỹ, dưới ánh mặt trời sáng lạn như một đóa hoa nở rộ, tinh xảo và đặc sắc.
Trữ Phóng nhắm mắt lại, không thể không thừa nhận, hắn khâm phục nữ tử này, nhưng nàng chỉ có một đường chết.
Bởi vì nàng muốn đoạt vị trí của hắn, không phải hắn tiếc nuối gì vị trí này. Mà là bởi vì hắn không thể phản bội Tây Môn Lâu.
.
Trữ Phóng lại mở mắt ra, trong ánh mắt hắn thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Hắn giương cung, cung cong như trăng tròn.
Hắn lại bắn, tên bắn như sao xẹt
Mũi tên mang theo tiếng gió rít nhanh như điện chớp nhắm ngay ngực trái của Sắt Sắt lao tới.
Tầm mắt bọn cướp biển đều đuổi theo hướng bay của mũi tên, xem ra đây là mũi tên đoạt mạng.
Nhưng bọn họ đã sai lầm rồi.
Ngay khi mũi tên kia sắp bắn tới trên người nữ tử áo xanh, nàng bỗng uốn chiếc eo nhỏ mềm mại bẻ người sang một bên, tránh thoát một mũi tên đoạt mạng . Mũi tên kia mang theo hơi gió sắc bén sẵn đà cắm lên cọc gỗ phía sau nàng.
Nàng thoát được một mũi tên này dựa vào dáng người mềm dẻo của nữ nhi. Đã tránh được mũi tên thứ nhất, nhưng còn mũi tên thứ hai thì sao?
Trữ Phóng lại giương cung, mũi tên thứ hai xé gió lướt về phía bụng của Sắt Sắt vọt tới.
Nếu như mũi tên thứ nhất còn có khả năng tránh né được, mũi tên thứ hai này tuyệt đối không thể tránh thoát.
Bởi vì, chân, bụng, còn có tay của nàng đều bị cột chặt.
Không thể cử động, không thể tránh né, càng không cách nào sử dụng hai tay, làm sao có thể chống đỡ một tên như thế này.
Sắt Sắt vẫn cười thản nhiên , bàn tay đang bị trói trên cọc gỗ bỗng chuyển động về hướng Tân Nguyệt Loan đao đang giắt bên hông. Tân Nguyệt Loan đao là một thanh đao mềm dẻo, khi không cần sử dụng, có thể cuộn lại thắt bên hông như một chiếc thắt lưng. Lúc này, tay nàng tuy bị trói, không thể rút đao ra chặn lại, nhưng vẫn có thể chạm lên chuôi đao.
Sắt Sắt chạm lên chuôi đao, vận dụng nội lực, đao mềm mại bỗng nhiên thẳng cứng lên, nàng hơi hướng nhuyễn đao về phía trước hoàn toàn che bụng lại .
Mũi tên thứ hai mang theo lực mạnh mẽ phóng tới, chỉ nghe “Choang’’ một tiếng trong trẻo vang lên, mũi tên bị Loan đao cản lại, rơi xuống mặt đất. Tuy tránh thoát nhưng bụng của Sắt Sắt bị lực chấn động đả kích sâu bên trong, nàng nhịn không được phun ra một búng máu dính lên phía trước ngực của tấm áo xanh.
Bên dưới có người nhát gan đã sớm nhắm nghiền hai mắt lại, đợi khi nghe được âm thanh không phải là mũi tên nhọn đâm vào da thịt, mới chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt, nữ tử áo xanh kia vẫn nở nụ cười với lúm đồng tiền tươi như hoa.
Trong một chớp mắt, bọn họ nghĩ rằng mình đang bị ảo giác, trên đời này sao có thể có nụ cười thanh nhã diễm lệ như vậy.
Trữ Phóng mở to hai mắt ra nhìn Sắt Sắt, bên môi cười lạnh gợi lên chút kinh ngạc.
Hắn không ngờ bên hông của nàng có có giắt một binh khí mềm mại, phải nói số mạng của nàng thật tốt.
Mũi tên thứ ba, để xem số phận của nàng còn tốt như vậy không.
“Mũi tên thứ ba này, nếu ngươi có thể tránh thoát, Thủy Long đảo này từ nay sẽ do ngươi làm chủ’’. Hắn nói lạnh lùng .
Hắn cài tên, kéo căng cung.
Mũi tên mang theo âm thanh lớn, hướng lên trời cao vọt tới. Đang ở điểm cao nhất bỗng ngừng lại, thẳng tắp rơi xuống vọt tới hướng đỉnh đầu của Sắt Sắt.
Mũi tên này, nhanh hơn, ác liệt hơn, và sức lực cũng mạnh hơn.
Mũi tên này có thể nói là tuyệt sát tiễn pháp của Trữ Phóng.
Từ đỉnh đầu bắn xuống, đầu có thể né tránh, hoặc xoay người tránh đi phần ngực, nhưng phần thắt lưng tuyệt đối sẽ là nghìn lần vạn lần tránh không thoát. Bởi vì chân và thắt lưng đều bị cột chặt trên cột gỗ.
Cũng vào lúc này, vài bóng người đồng thời hướng Sắt Sắt phóng tới.
Bóng dáng áo hồng nhanh nhẹn là Mạc Tầm Hoan, áo xanh bay bay là Tử Mê, còn có bóng dáng màu tím, nhanh không kém gì hai người kia nhảy ra từ đám cướp biển.
Dáng người mặc áo tím tốc độ mau vô cùng, nhanh như điện chớp vọt lại hướng bên này.
Nhưng những người vọt tới nơi này đều dừng chân lại.
Bởi vì họ phát hiện, Sắt Sắt căn bản không cần họ hỗ trợ.
Nghe thấy tiếng rít nhanh như điện chớp trên đỉnh đầu, Sắt Sắt nhíu mày, trên gương mặt trắng nõn hiện lên vẻ quật cường.
Lúc đầu, nàng cũng không biết làm sao để tránh thoát một mũi tên giết người này, chỉ đến khi cảm giác trên đầu vai đau đớn, nàng mới phát giác phía sau cọc gỗ còn một mũi tên đang ghim vào, chính là mũi tên thứ nhất đã bị nàng tránh thoát được.
Ánh mắt Sắt Sắt hiện lên một vẻ mừng rỡ, nàng đột nhiên nghiêng người, xoay và cúi đầu, dùng răng cắn lông tên, dùng sức rứt mũi tên, liền rút mũi tên thứ nhất từ cọc gỗ ra.
Trên đỉnh đầu là tiếng rít gió của mũi tên dài thứ ba. Trên đôi môi diễm lệ đỏ mọng của Sắt Sắt ngậm một mũi tên giống như vậy.
Ánh tên lấp lóe phản chiếu lên đôi mắt trong suốt của nàng vô cùng lóa mắt.
Nàng nghiêng tai lắng nghe, bỗng nhiên mày nhíu lại, ngửa đầu, mũi tên trong miệng bay lên mang theo tiếng rít gió đánh văng mũi tên thứ ba đang rơi xuống.
Mũi tên thứ ba này cực kỳ chính xác, không một chút sai lệch, hai mũi tên chạm nhau trên không trung, mũi tên kia bị đánh bật phương hướng lướt qua bả vai của Sắt Sắt, rít gào cắm xuống bãi bùn đất bên cạnh nàng.
Sắt Sắt lẳng lặng đứng thẳng ở đó, khóe môi có một vệt máu lan ra, dính trên gương mặt trắng nõn làm cho nàng có một loại phong thái khác, như đóa hoa sen thanh nhã trong mưa, như thu cúc trong sương.
Trong chớp mắt này, trong lòng vô số người bị nàng làm rung động.
Ngay cả Trữ Phóng cũng ngơ ngác nhìn nàng với ánh mắt khó tin. Không ngờ mũi tên kia lại bị nàng tránh thoát. Hơn nữa lại tránh rất khéo léo, tuyệt diệu như vậy. Hắn không thể không khâm phục sự trấn định điềm tĩnh, sáng suốt, gan dạ, và nhạy bén của nữ tử này.
Nếu là người khác, trong lúc tính mạng như chỉ mành treo chuông, đã sớm sợ hãi đến mức ngồi phịch ra nơi đó, sao còn có khả năng suy nghĩ tìm cách thoát mũi tên này.
Dáng người màu tím lợi dụng lúc đám đông đang kinh hãi, lặng yên thối lui không một tiếng động.
Trên vách núi, bàn tay đang cầm “Thiên Lý nhãn’’ của Minh Xuân Thủy run nhè nhẹ, mà tay kia đã sớm nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Tốt!’’ Không biết là ai trong đám cướp biển phát ra tiếng tán thưởng, ngay sau đó là nhiều thanh âm liên tiếp phụ họa.
Mã Dược vội bước nhanh tới trước mặt Sắt Sắt, cởi bỏ dây trói trên người nàng ra.
Hắn hướng về phía Sắt Sắt giơ ngón tay cái lên.
Giờ phút này, hắn thật sự phục nàng.
“Trữ Phóng, ta nhớ rõ, nếu qua khỏi cửa ải này, liền có thể đổi ngược lại, để nàng bắn ngươi ba mũi tên giống như vậy, đúng không? Nếu ngươi không dám thì phải thần phục dưới chân nàng, phải không?’’ Mã Dược cười lớn hỏi.
Trữ Phóng cúi đầu nói “Không sai!’’
“Vậy ngươi lựa chọn thần phục hay là lựa chọn chịu ba mũi tên?’’ Mã Dược lại hỏi.
Trữ Phóng ngạo nghễ ngửa đầu lên nói “Ta lựa chọn chịu ba mũi tên’’. Dù cho hắn khâm phục nữ tử này, hắn vẫn không thể phản bội Tây Môn Lâu.
“Tốt!’’ Mã Dược cao giọng quát rồi đem cây cung lớn và ba mũi tên đến đưa vào tay của Sắt Sắt.
Trữ Phóng nhanh chân bước đến cây cọc gỗ phía trước, ra lệnh cho một tên cướp biển trói hắn vào cộc gỗ.
“Đại thủ lĩnh, ngươi thật sự muốn…’’ Tên cướp biển lưỡng lự hỏi.
Trữ Phóng trợn mắt, nói ra phải giữ lời, Trữ Phóng hắn cũng là một đại trượng phu, sao lại có thể trước mặt cái huynh đệ nuốt lời. Dây sắt rất nhanh được buộc lại, Trữ Phóng bị trói trên cọc gỗ, nhìn Sắt Sắt với vẻ mặt thấy chết không sờn.
Hắn biết, hắn chưa chắc có thể tránh thoát ba mũi tên này.
Nhất thời trên đảo trầm lắng nín thở, bọn cướp biển kinh ngạc nhìn Sắt Sắt tay đang cầm cung tiễn.
Bốn bề hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe vang lên một tiếng nhỏ răng rắc, là thanh âm phát ra do một bàn tay mềm đang bẻ gẫy mũi tên.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy ba mũi tên đều bị Sắt Sắt bẽ gẫy làm hai đoạn ném xuống dưới chân.
Ai cũng không ngờ nàng bỏ qua cơ hội giết chết Trữ Phóng.
Nàng tự mình đến trước mặt Trữ Phóng, mỉm cười tháo dây trói cho hắn.
“Trữ đại thủ lĩnh cũng là một nam tử hán đại trượng phu, ta không muốn giết ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi, cuộc sống hiện tại của cướp biển các ngươi, thật sự là cuộc sống mà bọn ngươi mong muốn hay sao? Giết người phóng hỏa, gian dâm cướp của, trong lòng các ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?’’ Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi, giọng không lớn nhưng được sử dụng nội lực nên vang đến tai từng người trên đảo mọi người đều nghe một cách rõ ràng, rành mạch.
Bọn cướp biển nghe vậy, có người cúi thấp đầu xuống.
Những tháng ngày này, quả thật không phải cuộc sống mà họ mong muốn.
Cả ngày giết người, cướp của phóng hỏa, lương tâm họ cũng đều không yên. Bọn họ chính là muốn sống còn, nhưng cũng không muốn giết người vô tội bừa bãi.
Sắt Sắt hỏi một tên cướp biển hơi lớn tuổi ‘’Vị đại thúc này, tuổi tác của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, ngươi còn nhớ rõ, năm đó vào thời Lạc Long Vương ở đây, cuộc sống của các ngươi thế nào?’’
Tên cướp biển trung niên kia nói “Năm đó theo Lạc Long Vương, làm hộ tống cho thương thuyền tới lui, quát tháo trên biển, thu phí hộ tống, tuy ngày qua ngày có kham khổ một chút nhưng trong lòng thanh thản mà sống, không giống như bây giờ mỗi ngày đều bừng tỉnh vì ác mộng, không biết khi nào âm hồn của những người bị chết oan mạng về đòi nợ’’
Thanh âm của tên cướp biển trung niên đầy hồi tưởng.
Một vài tên cướp biển trẻ tuổi khác cũng không nhịn được cúi đầu, bọn họ không phải là mất tính người, người nào cũng hối hận, người nào mà không từ trong ác mộng bừng tỉnh.
“Nếu các ngươi thật sự hối cải, xin chớ theo Tây Môn Lâu làm chuyện ác nữa. Hãy nghe ta một lời, trong đây nếu ai nguyện ý theo Tây Môn Lâu thì xin hãy lập tức rời đi, nếu nguyện ý nghe hiệu lệnh của tiểu nữ tử ta thì lưu lại’’. Sắt Sắt nói nhàn nhạt .
Trong lúc nhất thời, bọn cướp biển nhìn nhau suy nghĩ, đại đa số mọi người lựa chọn ở lại, thứ nhất là vì bị phong thái và khí độ của Sắt Sắt thuyết phục hoàn toàn , thứ hai là bởi vì bọn họ cũng chán ngấy sống trong những tháng ngày sợ hãi, , chỉ vì sợ uy quyền của Tây Môn Lâu nên mới không dám phản kháng.
Đương nhiên cũng có một số ít lựa chọn rời đi.
Sắt Sắt cũng không phản đối, chỉ mỉm cười nói “Các ngươi hãy tự rời thuyền đi, ta sẽ không làm khó dễ nhóm các ngươi, nhưng lần sau gặp lại, đừng trách ta ra tay vô tình’’
Bọn cấp dưới trung thành với Tây Môn Lâu đều lên thuyền rời đi, Mã Dược lo lắng nói “Không thể thả bọn họ đi được, bọn họ sẽ đi báo tin cho Tây Môn Lâu ngay’’
Sắt Sắt thản nhiên cười nói “Ngươi cho là tin tức nơi này còn chưa rơi vào tay hắn sao?’’
Chỉ sợ sớm đã có người đem tin tức truyền đi rồi. Bất quá Sắt Sắt cũng không sợ Tây Môn Lâu biết. Bởi vì nàng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với hắn.
“Trữ đại thủ lĩnh, ngươi nguyện ý ở lại sao?’’ Sắt Sắt ngước mắt hỏi Trữ Phóng đang đứng trước đó.
Ánh mắt Trữ Phóng hiện lên một vẻ do dự, thật ra làm sao hắn không muốn ở lại, chỉ là hắn không muốn mang trên lưng danh phản bội mà thôi.
Sắt Sắt cười cười, người này thật sự là trung thành một cách mù quáng !
Sắt Sắt nhận thấy thời cơ đã đến, nàng tháo Kim Lệnh bài trên cổ xuống, dưới ánh nắng lệnh bài ánh lên sáng ngời, nàng nói “Trữ đại thủ lĩnh, ngươi nhận biết vật này không?’’
Hai tròng mắt Trữ Phóng sáng ngời nói “Đây là….Đây là tín vật của Lạc Long Vương, chẳng lẽ ngươi là con gái của Lạc Long Vương?’’ Hắn nhìn Sắt Sắt từ trên xuống dưới.
Một tên cướp biển trung niên nhìn Kim Lệnh bài hô lên “Là lệnh bài của Lạc Long Vương !’’
“Không sai, ta chính là con gái của Lạc Long Vương – Giang Sắt Sắt’’. Sắt Sắt thấp giọng nói.
“Quả nhiên là có phong thái của Lạc Long Vương năm đó ’’
“Lạc Long Vương có người kế nghiệp rồi!’’
Vài cướp biển lão thành không nhịn được cảm khái.
“Chúng ta nguyện ý phục tùng Giang cô nương thống lĩnh’’. Trữ Phóng rốt cuộc thần phục dưới chân Sắt Sắt, bọn cướp biển sau lưng cũng đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.